Tổng Giám Đốc, Anh Là Ác Bá Nam Nhân
Chương 1: Mở đầu
Trên sân thượng khách sạn X hơn 10 người đàn ông dẫn đầu là 1 người bụng phệ đầu hói tầm ngoài 50 đang vây quanh 1 cô gái khuôn mặt thanh tú mặc trang phục cô dâu. Thấy cô đã đứng sát mép sân thượng tên mập tự đắc lên tiếng :
– " Cô không còn đường chạy đâu ngoan ngoãn quay về hầu hạ bổn đại gia đi ha ha "
Tô Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn cười dâm tà , khóe miệng nhếch lên đầy khinh bỉ :
– " Ông đang nằm mơ sao hạng người như ông tôi đến phỉ nhổ cũng sợ bẩn miệng , dựa vào chút tiền mà muốn tôi khuất phục , thật đúng là đồ chuột cống không biết tự soi gương" .
– " Mày dám mắng tao , đợi khi mày là người của tao rồi xem mày còn mạnh miệng thế không? Mấy người còn đứng đó làm gì không mau bắt nó lại "
Gã mập quay sang quát đám tay chân . Nhìn đám người đang tiến lại gần Tô Nguyệt cười lạnh lẽo nhảy khỏi sân thượng rơi xuống phía dưới . Từ lâu cô đã không còn lưu luyến gì cuộc đời này hình ảnh một người bỗng hiện ra cô đã từng mơ được mặc bộ váy cưới này cùng nắm tay hắn đi vào lễ đường, trao cuộc đời cho hắn. Vậy mà không ngờ người cô yêu nhất, nguyện hi sinh tất cả để muốn hắn vui, hắn cười, hắn hạnh phúc lại chỉ xem cô là trò chơi tùy cho hắn nhào nặn, bóp tròn méo. . . Giọt lệ mặn đắng lăn nơi khóe mắt :
" Tề Hạo tôi mãi mãi hận anh nếu có kiếp sau tôi sẽ không bao giờ yêu anh lần nữa…"
– " Cô không còn đường chạy đâu ngoan ngoãn quay về hầu hạ bổn đại gia đi ha ha "
Tô Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn cười dâm tà , khóe miệng nhếch lên đầy khinh bỉ :
– " Ông đang nằm mơ sao hạng người như ông tôi đến phỉ nhổ cũng sợ bẩn miệng , dựa vào chút tiền mà muốn tôi khuất phục , thật đúng là đồ chuột cống không biết tự soi gương" .
– " Mày dám mắng tao , đợi khi mày là người của tao rồi xem mày còn mạnh miệng thế không? Mấy người còn đứng đó làm gì không mau bắt nó lại "
Gã mập quay sang quát đám tay chân . Nhìn đám người đang tiến lại gần Tô Nguyệt cười lạnh lẽo nhảy khỏi sân thượng rơi xuống phía dưới . Từ lâu cô đã không còn lưu luyến gì cuộc đời này hình ảnh một người bỗng hiện ra cô đã từng mơ được mặc bộ váy cưới này cùng nắm tay hắn đi vào lễ đường, trao cuộc đời cho hắn. Vậy mà không ngờ người cô yêu nhất, nguyện hi sinh tất cả để muốn hắn vui, hắn cười, hắn hạnh phúc lại chỉ xem cô là trò chơi tùy cho hắn nhào nặn, bóp tròn méo. . . Giọt lệ mặn đắng lăn nơi khóe mắt :
" Tề Hạo tôi mãi mãi hận anh nếu có kiếp sau tôi sẽ không bao giờ yêu anh lần nữa…"
Tác giả :
Mạn Châu Sa Hoa