Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!
Chương 1
Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 1:
Reng reng reng
Chuông điện thoại trên đầu giường của Hàn Dĩ Xuyến vang lên liên tục, cô lười biếng ngồi dậy và nghe điện thoại, vừa ngáp vừa trả lời
- Thuyên An à? Có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi tớ vậy? Hôm nay là chủ nhật mà!
Đầu dây bên kia trả lời là giọng của một cô gái rất trong trẻo
- Dĩ Xuyến! Cậu không nhớ hôm nay phải nộp bài luận văn cho thầy sao?
Hàn Dĩ Xuyến bừng tỉnh, cô vò nát mái tóc đáng thương của mình, nhảy cẩn xuống giường
- Tớ biết rồi! Tớ sẽ đến ngay đây, cậu đợi tớ nhé!
Thuyên An nói bằng giọng tiếc nuối
- Xin lỗi Dĩ Xuyến! Tớ đã nhờ La Đạt nộp hộ từ hôm qua rồi! Xem ra cậu phải đi một mình thôi!!
Hàn Dĩ Xuyến chán nản than thở
- Haizza! Thật là đen đủi mà!
Cô cúp điện thoại rồi nhanh chóng chạy đi làm vệ sinh cá nhân.
Không quá 15 phút, cô đã chạy vụt ra đến phòng khách.
Vừa đúng lúc mẹ cô từ trong nhà bếp đi ra
- Con bị ma rượt hay sao mà chạy không cần mạng vậy? Vào ăn sáng cái đã nào!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn đồng hồ trên tay, cô đang rất vội nhưng nhìn mẹ chân thành như vậy,cô thật sự không biết phải từ chối thế nào.
Mẹ cô lúc nào cũng vậy, bà chăm chút cho cô cẩn thận đến từng chút một, từ việc cô ăn gì, uống gì, mặc gì,.... mẹ cô đều rất quan tâm.
Bà tới chải chuốt từng sợi tóc của con gái, nhìn chiếc aó sơmi trên người cô xem thử đã thẳng thớm chưa
- Con đó, con gái người ta là phải dành chút thời gian để trưng diện, ngoài việc học hành ra, con cái gì cũng chỉ chờ mẹ nhắc thôi, vậy thì làm sao mà có thể lấy chồng đây chứ?
Hàn Dĩ Xuyến cười thè lưỡi, cô ôm lấy cánh tay đã có vài nếp nhăn của mẹ, tựa đầu vào vai mẹ
- Con giống mẹ đấy thôi! Con đã nói là sẽ không lấy chồng rồi, sẽ sống cùng mẹ thật lâu, thật lâu, sẽ làm hết những gì mà ba chưa kịp làm nữa ạ!
Bà Hàn xoa xoa đầu con gái, bà nhìn lên bức di ảnh trên bàn thờ, người chồng quá cố của bà đã ra đi từ rất sớm, bà phải tự nuôi con một mình. Hai mẹ con rất yêu thương nhau, như hai chị em, cũng như hai người bạn. Bà biết con gái bà vì muốn ở cạnh chăm sóc bà nên đã từ chối rất nhiều cơ hội đi du học nước ngoài, dù là học sinh luôn đứng đầu khối nhưng tương lai của con lại quá mờ mịt.
Hàn Dĩ Xuyến vuốt ve gò má của mẹ, mẹ cô đã già lên trông thấy. Cô cười trong nước mắt
- Con phải đi đây ạ! Mẹ chịu khó ăn sáng, sau đó uống thuốc nhé!
Bà Hàn gật đầu, mỉm cười nhìn con gái. Bà bị bệnh tim đã hơn mười năm rồi, từ ngày chồng bà mất. Lúc nào bà cũng phải có thuốc bên mình và phải uống thuốc đều đặn để kiểm soát bệnh.
Hai mẹ con tạm biệt nhau, Hàn Dĩ Xuyến đi ra khỏi nhà. Bóng dáng nhỏ bé tung tăng như chim sẻ của cô là hình ảnh tuyệt đẹp nhất có thể an ủi lòng người mẹ già.
Chap 1:
Reng reng reng
Chuông điện thoại trên đầu giường của Hàn Dĩ Xuyến vang lên liên tục, cô lười biếng ngồi dậy và nghe điện thoại, vừa ngáp vừa trả lời
- Thuyên An à? Có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi tớ vậy? Hôm nay là chủ nhật mà!
Đầu dây bên kia trả lời là giọng của một cô gái rất trong trẻo
- Dĩ Xuyến! Cậu không nhớ hôm nay phải nộp bài luận văn cho thầy sao?
Hàn Dĩ Xuyến bừng tỉnh, cô vò nát mái tóc đáng thương của mình, nhảy cẩn xuống giường
- Tớ biết rồi! Tớ sẽ đến ngay đây, cậu đợi tớ nhé!
Thuyên An nói bằng giọng tiếc nuối
- Xin lỗi Dĩ Xuyến! Tớ đã nhờ La Đạt nộp hộ từ hôm qua rồi! Xem ra cậu phải đi một mình thôi!!
Hàn Dĩ Xuyến chán nản than thở
- Haizza! Thật là đen đủi mà!
Cô cúp điện thoại rồi nhanh chóng chạy đi làm vệ sinh cá nhân.
Không quá 15 phút, cô đã chạy vụt ra đến phòng khách.
Vừa đúng lúc mẹ cô từ trong nhà bếp đi ra
- Con bị ma rượt hay sao mà chạy không cần mạng vậy? Vào ăn sáng cái đã nào!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn đồng hồ trên tay, cô đang rất vội nhưng nhìn mẹ chân thành như vậy,cô thật sự không biết phải từ chối thế nào.
Mẹ cô lúc nào cũng vậy, bà chăm chút cho cô cẩn thận đến từng chút một, từ việc cô ăn gì, uống gì, mặc gì,.... mẹ cô đều rất quan tâm.
Bà tới chải chuốt từng sợi tóc của con gái, nhìn chiếc aó sơmi trên người cô xem thử đã thẳng thớm chưa
- Con đó, con gái người ta là phải dành chút thời gian để trưng diện, ngoài việc học hành ra, con cái gì cũng chỉ chờ mẹ nhắc thôi, vậy thì làm sao mà có thể lấy chồng đây chứ?
Hàn Dĩ Xuyến cười thè lưỡi, cô ôm lấy cánh tay đã có vài nếp nhăn của mẹ, tựa đầu vào vai mẹ
- Con giống mẹ đấy thôi! Con đã nói là sẽ không lấy chồng rồi, sẽ sống cùng mẹ thật lâu, thật lâu, sẽ làm hết những gì mà ba chưa kịp làm nữa ạ!
Bà Hàn xoa xoa đầu con gái, bà nhìn lên bức di ảnh trên bàn thờ, người chồng quá cố của bà đã ra đi từ rất sớm, bà phải tự nuôi con một mình. Hai mẹ con rất yêu thương nhau, như hai chị em, cũng như hai người bạn. Bà biết con gái bà vì muốn ở cạnh chăm sóc bà nên đã từ chối rất nhiều cơ hội đi du học nước ngoài, dù là học sinh luôn đứng đầu khối nhưng tương lai của con lại quá mờ mịt.
Hàn Dĩ Xuyến vuốt ve gò má của mẹ, mẹ cô đã già lên trông thấy. Cô cười trong nước mắt
- Con phải đi đây ạ! Mẹ chịu khó ăn sáng, sau đó uống thuốc nhé!
Bà Hàn gật đầu, mỉm cười nhìn con gái. Bà bị bệnh tim đã hơn mười năm rồi, từ ngày chồng bà mất. Lúc nào bà cũng phải có thuốc bên mình và phải uống thuốc đều đặn để kiểm soát bệnh.
Hai mẹ con tạm biệt nhau, Hàn Dĩ Xuyến đi ra khỏi nhà. Bóng dáng nhỏ bé tung tăng như chim sẻ của cô là hình ảnh tuyệt đẹp nhất có thể an ủi lòng người mẹ già.
Tác giả :
Dan Lee Gun