Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ
Chương 103: Ngoại Truyện 7 - Giang Doãn Chính Chương 9: Ngày Mai Chúng Ta Kết Hôn Đi Phần 1
2 năm sau.
Trong đám cưới chấn động cả thành phố của Thái Tử Gia nhà họ Tống - Tống Tử Tự, Giang Doãn Chính phát mới phát hiện bác sĩ Tống người ta đều đã có một đứa con gái 6 tuổi, chuyện này đối với anh mà nói mới là chấn động.
Anh thì sao? Sao anh lại đáng thương như vậy? Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânĐường đường nổi danh là “Bàn tay Quỷ” - Giang Doãn Chính lại vẫn không lấy được vợ, không phải quá xấu hổ sao? Hơn nữa chẳng những không lấy được, cô gái kia thậm chí ngay cả làm bạn gái anh trong bữa tiệc cũng không chịu.
Lý do của cô là bọn họ không có chính thức qua lại, cho nên cô không thể tham dự. Mẹ nó, đây là cái lý do thối gì? Bọn họ đều đã ngủ chung giường hai năm rồi, còn nói không có chính thức qua lại, vậy cái gì mới gọi là chính thức qua lại?
Bình thường anh luôn muốn tìm cơ hội để giới thiệu cô với bọn Sở Mạnh mà cô đều ngại đi, vậy muốn làm thế nào đây? Cô cũng không phải là xấu đến không thể gặp người khác, anh không hiểu rốt cuộc là cô sợ cái gì?
Được rồi, lần này, Giang Doãn Chính thừa nhận bản thân mình tức giận.
✿diễn❀đàn‿lê‿quý❀đôn✿
"A Chính, sao hôm nay anh không đi công ty?" Ăn điểm tâm xong, đang dọn dẹp phòng, Thẩm Tâm Tinh phát hiện người đàn ông sớm phải đến công ty lại vẫn ở trong phòng sách, không phải đang nhìn máy vi tính, mà là đang nhìn một quyển tài liệu thật dầy.
Sao ảnh lại rảnh như vậy? Thậm chí rảnh rỗi mà đọc sách? Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@diễn✥đàn✥lê✥quý✥đônCó phải sau khi ông chủ Sở trở về thì anh có thể nghỉ phép?
Giang Doãn Chính chỉ là đưa mắt cô gái dựa đầu vào cạnh cửa, không có lên tiếng, đem tầm mắt lại quay lại trên sách.
Ah? Không trả lời cô!
Cái tên quái đản này, kể từ tháng trước trở về nước tham gia hôn lễ, sau khi trở về vẫn như vậy. Thời gian đó, bởi vì ông chủ Sở dẫn vợ con đi chơi, anh có thể kiếm cớ nói bận chuyện công ty, bận đến không có rãnh nói chuyện với cô, nhưng lại có rãnh rỗi hàng đêm XXOO với cô.
Tiện tay cởi tạp dề trên cổ xuống, Thẩm Tâm Tinh quyết định đi dò thám ý tứ người đàn ông này. Hai năm qua, anh hoàn toàn đem cô làm một bà chủ nhà rồi.
Lúc bắt đầu, cô nói với anh chuyện muốn ra ngoài đi làm thì anh chỉ là nhướng mắt sau đó nói: "Công việc của em chính là chăm sóc anh."
Chăm sóc anh? Đây coi là công việc gì? Cô dĩ nhiên không nghe theo rồi, cô mới không muốn người khác cho rằng cô là cô gái hám tiền!
"Đây đương nhiên là công việc. Hơn nữa còn vô cùng quan trọng." Nói xong suy nghĩ của mình, anh bày ra một bộ mặt rất là nghiêm túc.
"Quan trọng bao nhiêu?" Cô đi ra ngoài làm việc cũng không ảnh hưởng đến việc chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh chứ?
"Mỗi lần ở trên giường anh đều ngất đi, em nói có quan trọng hay không? Ngay cả việc này cũng không làm được, em còn muốn làm cái gì?" Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@diễn✥đàn✥lê✥quý✥đônNghe lời nói như đúng mà là sai này, Thẩm Tâm Tinh cảm thấy hình như có lý. Sau đó cô liền bị lý do này lừa hai năm rồi còn giúp người ta kiếm tiền.
Sau đó còn một rất quan trọng lý do, anh sẽ không tự nấu đồ ăn. Khi anh đáng thương nói trước kia ngày ngày đều đến nhà ông chủ ăn chực, bộ dạng đáng thương như vậy làm cô mềm lòng.
Anh đương nhiên chưa nói mỗi lần anh đi đều sẽ quấy rầy đến thời gian vợ chồng nhà người ta ân ái.
Có lúc, hai năm này trôi qua nhanh chóng giống như hai ngày vậy.
Thẩm Tâm Tinh cô cứ như vậy làm người nấu cơm cho Giang Doãn Chính hai năm, không oán không hối. Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânCũng may cô là cô gái có tính tình dịu dàng, trước kia cũng thích làm việc nhà, bằng không sớm đã bị cái tên đàn ông thoạt nhìn nhã nhặn, lịch sự mà thật ra thì nóng nảy, bộp chộp như con thú hoang đó hù dọa chạy không biết bao nhiêu lần rồi.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi cả căn phòng sau khi bức rèm được kéo ra, anh chỉ xoay người rồi tiếp tục xem sách của anh.
Ai! Đàn ông, lúc cáu kỉnh sao lại giống con nít vậy chứ? Thẩm Tâm Tinh đi tới kéo rèm cửa sổ lại, ngăn cản ánh mặt trời tiếp tục chiếu vào, bên trong phòng lập tức tối không ít, xem anh còn đọc sách thế nào?
Ah? Thật là khó nhịn mà! Cũng thật giữ bình thản, thế nhưng sao không lên tiếng?
Lúc Thẩm Tâm Tinh quá muốn nói chuyện với anh thì điện thoại trên bàn chợt vang lên, cô lại không dám động một bước. Bình thường biết người gọi số điện thoại này trừ bạn tốt kiêm ông chủ của anh thì không có ai hết.
✿diễn❀đàn‿lê‿quý❀đôn✿
Sợ ảnh hưởng đến anh, cô đang muốn đi ra ngoài thì thế nhưng anh lại vào lúc này lên tiếng: "Nghe điện thoại."
Anh nói cái gì? Bảo cô nghe điện thoại? Có lầm hay không? Đó là điện thoại cá nhân của anh mà? Hơn nữa có thể là ông chủ anh gọi, sao cô dám nghe? Nhưng mà, ánh mắt của anh thật là khủng khiếp!
"Nghe!" Chỉ một chữ đã làm cho trái tim Thẩm Tâm Tinh đông cứng.
Muốn đi mà không có gan cho nên vẫn đưa tay nhận lấy. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn
"Giang Doãn Chính, cậu đang làm cái gì vậy? Ngày hôm qua không phải nói hôm nay phải thảo luận dự án kia sao? Cậu không nhìn thử bây giờ là mấy giờ rồi sao? Không có người thì thôi, cả kế hoạch cậu cũng mang về! Cậu cố ý đúng không? Cậu có thời gian để tiêu hao nhưng mình không có." Không đợi bên này lên tiếng, ông chủ Sở đầu bên kia đã nổi bão rồi. Anh có rảnh không bằng ở nhà với Ngưng Nhi của anh, Giang Doãn Chính gần đây thật sự là rất quá đáng.
"Thật xin lỗi, anh không cần tức giận, A Chính anh ấy. . . . . ." Trời ạ, tại sao muốn cô chịu đựng tai bay vạ gió này? Mà cái tên đầu sỏ gây chuyện lại đứng một bên bật cười, một ngón tay chỉ đầu mình, ý bảo cô nói láo.
"Cô là. . . . . ." Sở Mạnh đầu bên kia hiển nhiên cũng giọng nói của một cô gái làm giật mình. Anh sẽ không xuất hiện ảo giác chứ? Điện thoại A Chính lại là một cô gái nhận? Điều này sao có thể?
Sao anh chưa bao giờ biết Giang Doãn Chính sẽ có một ngày như vậy? Anh cho rằng cậu ta sẽ sống cùng mấy con số cho đến hết cuộc đời. Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, ông chủ Sở anh trừ việc chỉ biết lo lắng, yêu thương cô vợ yêu ở nhà thì sao còn tâm tư đi nhìn người khác chứ? Bằng không sao một cô gái ở trong nhà bạn tốt của anh 2 năm mà anh lại không biết?
✿diễn❀đàn‿lê‿quý❀đôn✿
"Tôi là . . . . . ." Thẩm Tâm Tinh cứng họng. Cô hẳn là người ở chung với anh? Nói là bạn gái cũng được. Nhưng mà, cô phát hiện mình thật sự rất nhát gan, ở trước mặt bạn bè anh thì không dám tự giới thiệu.
"A Chính có ở đây không? Phiền cô bảo cậu ta nghe điện thoại." Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânSở Mạnh phản ứng rất nhanh, cũng nghe được giọng nói cô gái kia có chút không được tự nhiên, cho nên anh cũng không làm khó cậu ta, anh không phải Tống Tử Tự, bằng không đoán chừng cả tổ tông mười tám đời của Thẩm Tâm Tinh bị cậu ta moi ra mới có thể cúp điện thoại.
"Anh ấy. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, anh hung hăng nhìn cô chằm chằm đấy. Anh rất quá đáng, thế nhưng lại bảo cô đi nói dối? Nhưng có lừa được không?
"Cậu ta không có ở đây sao?" Sở Mạnh không tin.
"Không phải, anh ấy bị sốt, nhức đầu, nằm ở trên giường dậy lên nổi. Cho nên. . . . . ." Cái này rất nghiêm trọng chứ?
"Vậy sao không đi bệnh viện?" Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânNếu như quả thật nghiêm trọng vậy, anh còn có thể ngồi ở đây chắc?
"Ừ, tối hôm qua đã đi, bây giờ uống thuốc sau đó ngủ thiếp đi." Vừa nghĩ cớ vừa nói, thật là khó cho cô.
"Vậy cô đi hỏi cậu ta, kế hoạch ngày hôm qua mang về ở đâu, cô fax đến công ty cho tôi. Tôi muốn dùng ngay." Ông chủ Sở cũng không dài dòng với cô, trực tiếp ra lệnh rồi cúp máy.
✿diễn❀đàn‿lê‿quý❀đôn✿
"Làm sao đây?" Để điện thoại xuống, Thẩm Tâm Tinh không biết làm sao hỏi.
"Cậu ta bảo em làm như thế nào?"
"Anh ấy bảo em fax qua." Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@diễn✥đàn✥lê✥quý✥đônPhòng làm việc của anh đều có đủ mọi đồ dùng, gửi đi rất đơn giản.
"Không bằng, em giúp anh đưa đến đó đi." Giang Doãn Chính rút bản kế hoạch ra đưa cho Thẩm Tâm Tinh.
"Em. . . . . ." Cô không dám nhận. Để cho cô đi đến công ty của anh, đây không phải là muốn chết sao? Cô và ông chủ Sở lại không quen. Chủ yếu là, cô chột dạ.
Đúng, chột dạ cũng là tự ti. Cô cảm giác mình không dám lấy thân phận bạn gái Giang Doãn Chính xuất hiện trước mặt bạn bè anh. Cho nên, những năm gần đây, cô luôn từ chối việc anh muốn mang cô đi gặp bạn bè trong các buổi tiệc.
Nhưng mà, bây giờ anh muốn cô đưa tài liệu qua đó, vậy không phải mọi chuyện sẽ vỡ lỡ hết sao? Làm thế nào mới tốt đây?
"Em không đi thì thôi, cứ để cậu ta chờ đi! Nếu không để cậu ta tới nhà tìm anh tính sổ là được." Giang Doãn Chính không thèm để ý nói. Anh đã mơ hồ đoán được là cô đang sợ rồi.
Nhưng mà, sợ cái gì chứ? Bạn tốt của anh chỉ có hai thôi, Mạnh trừ vợ mình ra sẽ không nhìn phụ nữ khác lâu, mà A Tự thì một năm cơ hội gặp mặt không quá hai lần.
Cho nên, hôm nay anh nhất định phải buộc cô đi đối mặt.
"Vậy để em đi đưa!" Vừa nghĩ tới lời nói hung hăn như vậy trong điện thoại của ông chủ Sở, cô sợ ngộ nhỡ anh ta tới cửa tìm A Chính tính sổ thật, đoán chừng anh ta sẽ đánh người thật.
Vì sự an toàn của anh, cô có sợ hơn nữa vẫn phải đi. Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânChỉ mong giao tài liệu cho nhân viên lễ tân là được rồi.
Thật là, cũng không biết hôm nay anh ấy bị gì nữa?
~~~ HẾT NGOẠI TRUYỆN 7 – CHƯƠNG 9 – PHẦN 1 ~~~
Trong đám cưới chấn động cả thành phố của Thái Tử Gia nhà họ Tống - Tống Tử Tự, Giang Doãn Chính phát mới phát hiện bác sĩ Tống người ta đều đã có một đứa con gái 6 tuổi, chuyện này đối với anh mà nói mới là chấn động.
Anh thì sao? Sao anh lại đáng thương như vậy? Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânĐường đường nổi danh là “Bàn tay Quỷ” - Giang Doãn Chính lại vẫn không lấy được vợ, không phải quá xấu hổ sao? Hơn nữa chẳng những không lấy được, cô gái kia thậm chí ngay cả làm bạn gái anh trong bữa tiệc cũng không chịu.
Lý do của cô là bọn họ không có chính thức qua lại, cho nên cô không thể tham dự. Mẹ nó, đây là cái lý do thối gì? Bọn họ đều đã ngủ chung giường hai năm rồi, còn nói không có chính thức qua lại, vậy cái gì mới gọi là chính thức qua lại?
Bình thường anh luôn muốn tìm cơ hội để giới thiệu cô với bọn Sở Mạnh mà cô đều ngại đi, vậy muốn làm thế nào đây? Cô cũng không phải là xấu đến không thể gặp người khác, anh không hiểu rốt cuộc là cô sợ cái gì?
Được rồi, lần này, Giang Doãn Chính thừa nhận bản thân mình tức giận.
✿diễn❀đàn‿lê‿quý❀đôn✿
"A Chính, sao hôm nay anh không đi công ty?" Ăn điểm tâm xong, đang dọn dẹp phòng, Thẩm Tâm Tinh phát hiện người đàn ông sớm phải đến công ty lại vẫn ở trong phòng sách, không phải đang nhìn máy vi tính, mà là đang nhìn một quyển tài liệu thật dầy.
Sao ảnh lại rảnh như vậy? Thậm chí rảnh rỗi mà đọc sách? Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@diễn✥đàn✥lê✥quý✥đônCó phải sau khi ông chủ Sở trở về thì anh có thể nghỉ phép?
Giang Doãn Chính chỉ là đưa mắt cô gái dựa đầu vào cạnh cửa, không có lên tiếng, đem tầm mắt lại quay lại trên sách.
Ah? Không trả lời cô!
Cái tên quái đản này, kể từ tháng trước trở về nước tham gia hôn lễ, sau khi trở về vẫn như vậy. Thời gian đó, bởi vì ông chủ Sở dẫn vợ con đi chơi, anh có thể kiếm cớ nói bận chuyện công ty, bận đến không có rãnh nói chuyện với cô, nhưng lại có rãnh rỗi hàng đêm XXOO với cô.
Tiện tay cởi tạp dề trên cổ xuống, Thẩm Tâm Tinh quyết định đi dò thám ý tứ người đàn ông này. Hai năm qua, anh hoàn toàn đem cô làm một bà chủ nhà rồi.
Lúc bắt đầu, cô nói với anh chuyện muốn ra ngoài đi làm thì anh chỉ là nhướng mắt sau đó nói: "Công việc của em chính là chăm sóc anh."
Chăm sóc anh? Đây coi là công việc gì? Cô dĩ nhiên không nghe theo rồi, cô mới không muốn người khác cho rằng cô là cô gái hám tiền!
"Đây đương nhiên là công việc. Hơn nữa còn vô cùng quan trọng." Nói xong suy nghĩ của mình, anh bày ra một bộ mặt rất là nghiêm túc.
"Quan trọng bao nhiêu?" Cô đi ra ngoài làm việc cũng không ảnh hưởng đến việc chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh chứ?
"Mỗi lần ở trên giường anh đều ngất đi, em nói có quan trọng hay không? Ngay cả việc này cũng không làm được, em còn muốn làm cái gì?" Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@diễn✥đàn✥lê✥quý✥đônNghe lời nói như đúng mà là sai này, Thẩm Tâm Tinh cảm thấy hình như có lý. Sau đó cô liền bị lý do này lừa hai năm rồi còn giúp người ta kiếm tiền.
Sau đó còn một rất quan trọng lý do, anh sẽ không tự nấu đồ ăn. Khi anh đáng thương nói trước kia ngày ngày đều đến nhà ông chủ ăn chực, bộ dạng đáng thương như vậy làm cô mềm lòng.
Anh đương nhiên chưa nói mỗi lần anh đi đều sẽ quấy rầy đến thời gian vợ chồng nhà người ta ân ái.
Có lúc, hai năm này trôi qua nhanh chóng giống như hai ngày vậy.
Thẩm Tâm Tinh cô cứ như vậy làm người nấu cơm cho Giang Doãn Chính hai năm, không oán không hối. Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânCũng may cô là cô gái có tính tình dịu dàng, trước kia cũng thích làm việc nhà, bằng không sớm đã bị cái tên đàn ông thoạt nhìn nhã nhặn, lịch sự mà thật ra thì nóng nảy, bộp chộp như con thú hoang đó hù dọa chạy không biết bao nhiêu lần rồi.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi cả căn phòng sau khi bức rèm được kéo ra, anh chỉ xoay người rồi tiếp tục xem sách của anh.
Ai! Đàn ông, lúc cáu kỉnh sao lại giống con nít vậy chứ? Thẩm Tâm Tinh đi tới kéo rèm cửa sổ lại, ngăn cản ánh mặt trời tiếp tục chiếu vào, bên trong phòng lập tức tối không ít, xem anh còn đọc sách thế nào?
Ah? Thật là khó nhịn mà! Cũng thật giữ bình thản, thế nhưng sao không lên tiếng?
Lúc Thẩm Tâm Tinh quá muốn nói chuyện với anh thì điện thoại trên bàn chợt vang lên, cô lại không dám động một bước. Bình thường biết người gọi số điện thoại này trừ bạn tốt kiêm ông chủ của anh thì không có ai hết.
✿diễn❀đàn‿lê‿quý❀đôn✿
Sợ ảnh hưởng đến anh, cô đang muốn đi ra ngoài thì thế nhưng anh lại vào lúc này lên tiếng: "Nghe điện thoại."
Anh nói cái gì? Bảo cô nghe điện thoại? Có lầm hay không? Đó là điện thoại cá nhân của anh mà? Hơn nữa có thể là ông chủ anh gọi, sao cô dám nghe? Nhưng mà, ánh mắt của anh thật là khủng khiếp!
"Nghe!" Chỉ một chữ đã làm cho trái tim Thẩm Tâm Tinh đông cứng.
Muốn đi mà không có gan cho nên vẫn đưa tay nhận lấy. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn
"Giang Doãn Chính, cậu đang làm cái gì vậy? Ngày hôm qua không phải nói hôm nay phải thảo luận dự án kia sao? Cậu không nhìn thử bây giờ là mấy giờ rồi sao? Không có người thì thôi, cả kế hoạch cậu cũng mang về! Cậu cố ý đúng không? Cậu có thời gian để tiêu hao nhưng mình không có." Không đợi bên này lên tiếng, ông chủ Sở đầu bên kia đã nổi bão rồi. Anh có rảnh không bằng ở nhà với Ngưng Nhi của anh, Giang Doãn Chính gần đây thật sự là rất quá đáng.
"Thật xin lỗi, anh không cần tức giận, A Chính anh ấy. . . . . ." Trời ạ, tại sao muốn cô chịu đựng tai bay vạ gió này? Mà cái tên đầu sỏ gây chuyện lại đứng một bên bật cười, một ngón tay chỉ đầu mình, ý bảo cô nói láo.
"Cô là. . . . . ." Sở Mạnh đầu bên kia hiển nhiên cũng giọng nói của một cô gái làm giật mình. Anh sẽ không xuất hiện ảo giác chứ? Điện thoại A Chính lại là một cô gái nhận? Điều này sao có thể?
Sao anh chưa bao giờ biết Giang Doãn Chính sẽ có một ngày như vậy? Anh cho rằng cậu ta sẽ sống cùng mấy con số cho đến hết cuộc đời. Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, ông chủ Sở anh trừ việc chỉ biết lo lắng, yêu thương cô vợ yêu ở nhà thì sao còn tâm tư đi nhìn người khác chứ? Bằng không sao một cô gái ở trong nhà bạn tốt của anh 2 năm mà anh lại không biết?
✿diễn❀đàn‿lê‿quý❀đôn✿
"Tôi là . . . . . ." Thẩm Tâm Tinh cứng họng. Cô hẳn là người ở chung với anh? Nói là bạn gái cũng được. Nhưng mà, cô phát hiện mình thật sự rất nhát gan, ở trước mặt bạn bè anh thì không dám tự giới thiệu.
"A Chính có ở đây không? Phiền cô bảo cậu ta nghe điện thoại." Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânSở Mạnh phản ứng rất nhanh, cũng nghe được giọng nói cô gái kia có chút không được tự nhiên, cho nên anh cũng không làm khó cậu ta, anh không phải Tống Tử Tự, bằng không đoán chừng cả tổ tông mười tám đời của Thẩm Tâm Tinh bị cậu ta moi ra mới có thể cúp điện thoại.
"Anh ấy. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, anh hung hăng nhìn cô chằm chằm đấy. Anh rất quá đáng, thế nhưng lại bảo cô đi nói dối? Nhưng có lừa được không?
"Cậu ta không có ở đây sao?" Sở Mạnh không tin.
"Không phải, anh ấy bị sốt, nhức đầu, nằm ở trên giường dậy lên nổi. Cho nên. . . . . ." Cái này rất nghiêm trọng chứ?
"Vậy sao không đi bệnh viện?" Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânNếu như quả thật nghiêm trọng vậy, anh còn có thể ngồi ở đây chắc?
"Ừ, tối hôm qua đã đi, bây giờ uống thuốc sau đó ngủ thiếp đi." Vừa nghĩ cớ vừa nói, thật là khó cho cô.
"Vậy cô đi hỏi cậu ta, kế hoạch ngày hôm qua mang về ở đâu, cô fax đến công ty cho tôi. Tôi muốn dùng ngay." Ông chủ Sở cũng không dài dòng với cô, trực tiếp ra lệnh rồi cúp máy.
✿diễn❀đàn‿lê‿quý❀đôn✿
"Làm sao đây?" Để điện thoại xuống, Thẩm Tâm Tinh không biết làm sao hỏi.
"Cậu ta bảo em làm như thế nào?"
"Anh ấy bảo em fax qua." Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuân@diễn✥đàn✥lê✥quý✥đônPhòng làm việc của anh đều có đủ mọi đồ dùng, gửi đi rất đơn giản.
"Không bằng, em giúp anh đưa đến đó đi." Giang Doãn Chính rút bản kế hoạch ra đưa cho Thẩm Tâm Tinh.
"Em. . . . . ." Cô không dám nhận. Để cho cô đi đến công ty của anh, đây không phải là muốn chết sao? Cô và ông chủ Sở lại không quen. Chủ yếu là, cô chột dạ.
Đúng, chột dạ cũng là tự ti. Cô cảm giác mình không dám lấy thân phận bạn gái Giang Doãn Chính xuất hiện trước mặt bạn bè anh. Cho nên, những năm gần đây, cô luôn từ chối việc anh muốn mang cô đi gặp bạn bè trong các buổi tiệc.
Nhưng mà, bây giờ anh muốn cô đưa tài liệu qua đó, vậy không phải mọi chuyện sẽ vỡ lỡ hết sao? Làm thế nào mới tốt đây?
"Em không đi thì thôi, cứ để cậu ta chờ đi! Nếu không để cậu ta tới nhà tìm anh tính sổ là được." Giang Doãn Chính không thèm để ý nói. Anh đã mơ hồ đoán được là cô đang sợ rồi.
Nhưng mà, sợ cái gì chứ? Bạn tốt của anh chỉ có hai thôi, Mạnh trừ vợ mình ra sẽ không nhìn phụ nữ khác lâu, mà A Tự thì một năm cơ hội gặp mặt không quá hai lần.
Cho nên, hôm nay anh nhất định phải buộc cô đi đối mặt.
"Vậy để em đi đưa!" Vừa nghĩ tới lời nói hung hăn như vậy trong điện thoại của ông chủ Sở, cô sợ ngộ nhỡ anh ta tới cửa tìm A Chính tính sổ thật, đoán chừng anh ta sẽ đánh người thật.
Vì sự an toàn của anh, cô có sợ hơn nữa vẫn phải đi. Bản quyền thuộc về diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn@TửQuânChỉ mong giao tài liệu cho nhân viên lễ tân là được rồi.
Thật là, cũng không biết hôm nay anh ấy bị gì nữa?
~~~ HẾT NGOẠI TRUYỆN 7 – CHƯƠNG 9 – PHẦN 1 ~~~
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi