Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi
Chương 8: Muốn ngủ với anh
Tắm rửa xong Chu Phóng mặc thêm một cái quần đùi bên ngoài rồi mới dám đi ra, ấy vậy mà tâm trạng vẫn thấy rối bời kinh khủng.
Quan Cố ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lông xem tin tức thời sự buổi chiều, thấy hắn đã xong bèn hỏi: “Làm ở đây luôn hay lên giường?”
Chu Phóng lập tức choáng váng đầu óc “…Hả?”
Quan Cố cười bảo: “Sô pha nhà cậu hơi nhỏ, nằm úp sấp có lẽ không thoải mái lắm đâu.”
Chu Phóng nào dám đi lên giường, vội vàng đáp: “Để tôi ngồi đây được rồi.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh Quan Cố rồi xoay người đưa lưng về phía anh, nỗ lực trấn định: “Cậu làm đi.”
Quan Cố quệt một lượng thuốc lớn thoa lên bả vai trái hắn rồi dùng sức mát xa giúp thuốc nhanh phát huy công dụng hơn.
Ngồi thì dĩ nhiên là không dễ chịu bằng nằm sấp, thấy Chu Phóng bị đẩy lung lay mấy lần, Quan Cố liền vươn tay trái đè xuống giữ chặt vai hắn.
Chu Phóng nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy rõ tay anh, bàn tay ấy rất đẹp, ngón tay dài và nhỏ, móng tay đầy đặn cứng cáp, cơ hồ trên mỗi móng đều có hình trăng lưỡi liềm trắng nho nhỏ khiến thoạt nhìn có vẻ rất đáng yêu. Mấy ngón tay dùng sức đặt trên làn da hắn, hình ảnh này làm hắn không khỏi bắt đầu mơ màng, chỉ đành vội vàng kiềm chế không dám tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.
Quan Cố ở phía sau bỗng cất tiếng: “Mẹ tôi bảo cậu gầy hơn nhiều so với lần gặp trước, bảo cậu đừng chỉ lo làm việc mà phải nhớ chú ý thân thể nhiều hơn.”
Chu Phóng ậm ừ nho nhỏ trong họng.
Quan Cố nói tiếp: “Tôi cũng thấy cậu gầy đi nhiều, eo hình như nhỏ hơn trước rồi đó.”
Chu Phóng phản bác: “Làm gì có, tôi vẫn mặc size quần cũ mà.”
Mu bàn tay Quan Cố chạm vào sườn eo của hắn, cảm giác ấm áp quá đột ngột khiến Chu Phóng run rẩy.
Quan Cố kinh ngạc: “Mẫn cảm thế sao?”
Chu Phóng giận: “Chẳng nhẽ tôi không thể sợ nhột à!”
Anh bật cười: “Có thể, có thể chứ.”
Chu Phóng hơi xấu hổ ngăn cản: “Đừng xoa nữa, lâu như vậy là đủ rồi.”
Quan Cố liền ngừng tay. Bả vai Chu Phóng sau khi được mát xa với thuốc quả thật rất thoải mái, chẳng qua là trong lòng hắn có quỷ nhưng vẫn mạnh miệng chê bai: “Biết thế gọi Tiểu An tới bôi thuốc cho rồi, cậu ấy làm thuần thục hơn cậu nhiều.”
Hai bàn tay Quan Cố dính đầy dầu thuốc, giương mắt nhìn Chu Phóng.
Chu Phóng bị anh nhìn mà giọng cũng bất giác mềm nhũn: “Cậu rửa tay rồi về ngủ sớm đi, ngày mai đầu tuần rồi mà, cậu còn phải đi làm nữa đấy.”
Quan Cố rũ mắt, nom có vẻ buồn bã: “Trở về cũng không ngủ được.”
Chu Phóng hỏi khẽ: “…Làm sao vậy?”
Quan Cố đáp: “Chắc cậu biết rồi ha? Tôi chia tay với Diêu Bối Bối rồi.”
Chu Phóng không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào nên anh chỉ ngây ra như phỗng.
Quan Cố nói tiếp: “Tôi lại giống cậu rồi, hai con cún độc thân.”
Chu Phóng: “… À.”
Vẻ mặt Quan Cố vô cùng bình tĩnh, đứng dậy đi tới toilet rửa tay. Chu Phóng ngồi trên ghế sa lông mà lòng mãi chẳng yên, hắn không có tí tẹo kinh nghiệm nào để bàn luận về vấn đề tình cảm với Quan Cố, ngộ nhỡ nói một hồi lại không cẩn thận nói ra lời thật lòng thì biết làm sao?
Di động đặt trên bàn trà bỗng vang lên một tiếng, hắn vừa nghe tiếng nước chảy trong toilet vừa không yên lòng mở ra xem.
Tiểu Trang: “Chồng ơi, em muốn ngủ với anh.”
Chu Phóng càng không để ý đến đối phương lại càng bám riết không tha.
Tiểu Trang: “Hôm nay rất rất muốn luôn.”
Chu Phóng nghĩ thầm rằng, ngủ mẹ mày chứ ngủ, đồ thần kinh.
Tiếng nước trong toilet ngừng hẳn, Chu Phóng vội chuyển máy sang chế độ yên lặng rồi vươn tay ném xuống kệ dưới bàn trà. Quan Cố đi ra, vẫn bước qua ngồi ở chỗ cũ. Hai người cách nhau rất gần, Chu Phóng lặng lẽ dịch mông sang bên cạnh cách anh xa hơn chút xíu.
Quan Cố bỗng lên tiếng: “Tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
Chu Phóng giả vờ như không hề thấy hứng thú: “Trước khi đi rửa tay cậu có nói rồi mà, cậu đã chia tay với Diêu Bối Bối chứ gì?”
Quan Cố lắc đầu: “Không phải chuyện này.”
Chu Phóng nhích đến khoảng cách an toàn, nhìn anh bảo: “Vậy cậu nói đi.”
Quan Cố quay đầu nhìn hắn, nhìn chăm chú không chuyển mắt, ánh mắt chợt nghiêm túc đến lạ. Mặt Chu Phóng nhịn không được đỏ bừng lên, lập tức cảm thấy sốt ruột, có cái gì hay mà đỏ mặt chứ? Nhanh chóng trở lại bình thường mau!
Trong TV truyền ra giọng đều đều của người dẫn chương trình thông báo tin tức mới. Chu Phóng cứng ngắc quay đầu sang bên nhìn chằm chằm TV. Mặt của hắn vẫn chưa thể trở lại bình thường, Quan Cố thấy vậy liền cầm điều khiển tắt TV đi.
Lòng Chu Phóng loạn quá nên phát giận: “Tôi đang xem mà! Ai cho cậu tắt?”
Quan Cố gọi khẽ: “Chu Phóng.”
Hắn nghiêm mặt: “Sao hả?”
Giọng Quan Cố rất dịu dàng: “Tôi thích cậu.”
Ngay lập tức Chu Phóng trở nên choáng váng. Hắn đang nằm mơ phải không?
Quan Cố chậm rãi nhích gần về phía Chu Phóng, hắn không dám nhúc nhích chút nào, đầu óc hiện vẫn chưa kịp phản ứng lại xen lẫn cảm giác sợ hãi, hắn sợ mình chỉ chớp mắt một cái hoặc nhúc nhích đầu ngón tay thôi liền tỉnh khỏi giấc mộng này.
Quan Cố ghé sát lại hôn lên môi hắn, còn tạo thành tiếng ‘chụt’ thiệt to. Hắn trợn tròn mắt nhìn anh, lông mi của anh nhìn gần có vẻ càng thêm dài vô cùng.
Quan Cố cười khẽ: “Cho chút phản ứng chút đi mà.”
Chu Phóng há miệng muốn nói cuối cùng lại chẳng dám nói ra.
Quan Cố tựa hồ hơi thất vọng: “Có lẽ tôi không phải tuýp người mà cậu thích.”
Chu Phóng ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nghĩ, ai bảo không phải? Là kiểu tôi thích nhất có được không hả!
Quan Cố nói tiếp: “Nhưng cậu có đồng ý thử ở bên tôi không?”
Chu Phóng chưa nói đồng ý cũng chưa bảo từ chối, đầu óc hắn dường như chết máy hết cả rồi, Quan Cố trong bộ dạng xấu hổ trước mắt thoạt nhìn ngon miệng biết bao.
Quan Cố chậm rãi thử ghé lại gần hôn hắn, lần này nụ hôn kéo dài hơn một chút, bốn cánh môi dán chặt vào nhau nhẹ nhàng quấn quýt lấy đối phương.
Giữa nụ hôn Chu Phóng đột nhiên tỉnh ra, dẫu giờ chỉ là đang nằm mơ nhưng đây là môi của Quan Cố mà! Là Quan Cố đó!
Hắn lập tức dùng sức hôn đáp lại.
Quan Cố có lẽ là chiếm được phản ứng như mong muốn cho nên anh kích động hẳn lên, nụ hôn khe khẽ cũng biến thành kịch liệt. Đầu lưỡi anh ôm ý đồ cạy mở miệng Chu Phóng để tiến vào thế nhưng Chu Phóng lại tử thủ không chịu hé răng.
Anh thử một hồi cuối cùng nổi giận thối lui: “Cậu có biết hôn không vậy?”
Chu Phóng đáp ngay không suy nghĩ: “Sao lại không? Tôi đóng nhiều cảnh hôn lắm rồi đấy!”
Quan Cố hoài nghi nhìn hắn, hỏi: “Cậu… từng hôn lưỡi sao?”
Chu Phóng xù lông tức giận: “Có hôn không hả? Không hôn thì biến!”
Lần này Quan Cố lại muốn hôn sâu, hắn cũng thuận theo phối hợp. Nụ hôn sâu tạo cho người ta cảm giác thật bay bổng.
Hắn vốn không mặc áo, Quan Cố vuốt ve thân thể của hắn cực kỳ tự nhiên, hắn bị sờ thoải mái quá độ lập tức cũng nâng tay sờ soạng khắp người anh.
Quan Cố thích hắn thật sao? Thích hắn ở chỗ nào? Chẳng phải anh là trai thẳng sao? Đang yên đang lành lại đột nhiên cong được hả? Mấy vấn đề này hắn nghĩ mấy giây thôi rồi lập tức liền quẳng ra khỏi đầu, ai mà muốn nghĩ tiếp nữa chứ, nghĩ nhiều chỉ tổ phiền toái thôi.
Hiện tại đầu óc hắn đê mê lú lẫn hết cả rồi, chỉ muốn lập tức đè Quan Cố ra mà làm, về phần làm xong thì chuyện gì sẽ xảy ra vậy thì cũng phải chờ xong chuyện đã rồi mới tính được.
Cho dù là một ly rượu trộn lẫn kịch độc thì chỉ cần là Quan Cố đút cho hắn, hắn cũng sẽ vui vẻ uống cạn.
Hai người lăn đến trên giường giống như hai con thú hoang đang chực chờ giao phối mà gặm cắn đối phương.
“Meo meo!”
Hai người khẽ dừng động tác, đồng loạt quay qua nhìn về phía đầu giường.
Mèo Tới đứng ở nơi đó, vòng lông vàng trên cổ hơi xù lên, tròn mắt căng thẳng nhìn hai tên đàn ông nom có vẻ không giống bình thường cho lắm. Chu Phóng còn đang ôm thắt lưng Quan Cố, xấu hổ ra lệnh: “Mau xuống!”
Mèo Tới lại ịn mông ngồi xuống đầu giường.
Quan Cố chỉ chỉ cửa, ánh mắt u ám nhắc nhở: “Mèo Tới, đi ra ngoài.”
Mèo Tới do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhảy xuống nền nhà, đi ba bước liền quay đầu lại ngó thử rồi mới không yên lòng ra khỏi phòng.
Chu Phóng nhìn cửa phòng, hơi e ngại sợ nó quay lại, hắn xem Mèo Tới như con trai, bị con trai nhìn hắn và Quan Cố lăn trên giường, da mặt hắn còn chưa dày đến mức ấy đâu.
Quan Cố buồn cười: “Cậu đừng rên lớn tiếng quá thì nó sẽ không vào.”
Chu Phóng đang cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng lắm thì tay Quan Cố đã sờ về phía sau hắn. Hắn bất giác nổ tung: “Cậu sờ chỗ nào vậy?”
Quan Cố liền ngừng lại, mím môi nhìn hắn.
Chu Phóng bị hắn nhìn mà bất giác giãy giụa: “…Cậu muốn ở trên?”
Quan Cố đáp vô cùng dứt khoát: “Ừ.”
Chu Phóng lâm vào trầm tư. Đè Quan Cố ra hay là bị Quan Cố đè, đây thật sự là một vấn đề gian nan đó. Vài giây sau hắn nhún nhường thuận theo: “Cậu nhẹ thôi, cậu mà làm đau cẩn thận tôi xử chết cậu đấy!”
Sau khi kết thúc kì thi vào đại học hắn liền nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Điện ảnh, trái tim vẫn luôn treo ngược lên cuối cùng cũng yên ổn về chỗ cũ, đó cũng là tin tốt duy nhất kể từ sau khi cha hắn bị bệnh. Quan Cố cũng vui lây cho hắn, ngay tại trong phòng của hắn, hai kẻ vừa mới thành niên lấy trộm hai chai rượu trắng của ba Chu Phóng ra uống. Đấy là lần đầu tiên Chu Phóng uống rượu, đầu óc choáng váng vô cùng, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn, thổ lộ hết tâm tình sợ hãi nhường nào sau khi biết ba bị bệnh. Quan Cố thì tốt hơn hắn đôi chút, nhưng gương mặt thiếu niên tuấn tú cũng đỏ bừng lên, an tĩnh ngồi một chỗ nghiêng đầu nghe hắn nói.
Khi đó hắn đã có cảm xúc vượt quá tình bạn với Quan Cố, cũng biết thái độ của anh đối với người đồng tính, hắn không muốn mất đi anh cho nên chỉ có thể chôn phần tình cảm ấy ở trong lòng.
Nhưng ngày đó hắn rất muốn nói ra.
Vì thế hắn mượn men rượu, nắm tay Quan Cố nghiêm túc nói: “Tôi thích cậu”, lại chặn ngay trước khi anh kịp biến sắc mặt mà giả vờ say nhận sai người bằng cách gọi tên hotboy lớp bên. Sau đó buông tay anh ra, há miệng nốc rượu rồi ôm Mèo Tới khi ấy mới chỉ là một con mèo nhỏ xíu vừa hát vừa nhảy, giả ngây giả dại.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên hắn có giấc mộng xuân với Quan Cố, từ đó về sau chẳng thể vãn hồi.
Trong vô số giấc mộng của chín năm qua Quan Cố đều bị hắn đặt ở phía dưới, hoặc ngượng ngùng hoặc phóng đãng thừa nhận xâm chiếm từ hắn. Nhưng mà hôm nay khi giấc mộng tươi đẹp ấy trở thành sự thật, vị trí của hắn và Quan Cố đã thay đổi.
Hắn vì việc bản thân quá nhanh chóng thỏa hiệp mà cảm thấy ảo não, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là Quan Cố thì chút ảo não nho nhỏ kia chung quy cũng không sánh bằng chấp niệm trong chín năm này.
Hắn nghĩ chỉ cần có được Quan Cố, dù cho chỉ trong giây phút này đây, dù cho không phải là phương thức mà hắn muốn dùng nhất, hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn cực kỳ.
—
Hồi lâu sau, hai người vai kề vai ôm nhau nằm trên giường.
Quan Cố nói: “Có còn đau không?”
Giọng Chu Phóng nhỏ thật nhỏ: “Không đau.”
Quan Cố hỏi tiếp: “Có muốn uống nước không?”
Chu Phóng đáp gọn lỏn: “Không uống.”
Quan Cố hỏi tiếp: “Vậy đi tắm nhé?”
Chu Phóng đáp ngay: “Không cần!”
Quan Cố lại hỏi: “Còn muốn ở trên nữa không?”
Chu Phóng theo quán tính đáp lại: “Không muốn!”
Quan Cố cười rộ lên. Lúc này Chu Phóng mới kịp phản ứng, lòng tự nhiên sinh khó chịu, có điều đã không còn sức mà tranh cãi với người kia được nữa rồi
Quan Cố ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lông xem tin tức thời sự buổi chiều, thấy hắn đã xong bèn hỏi: “Làm ở đây luôn hay lên giường?”
Chu Phóng lập tức choáng váng đầu óc “…Hả?”
Quan Cố cười bảo: “Sô pha nhà cậu hơi nhỏ, nằm úp sấp có lẽ không thoải mái lắm đâu.”
Chu Phóng nào dám đi lên giường, vội vàng đáp: “Để tôi ngồi đây được rồi.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh Quan Cố rồi xoay người đưa lưng về phía anh, nỗ lực trấn định: “Cậu làm đi.”
Quan Cố quệt một lượng thuốc lớn thoa lên bả vai trái hắn rồi dùng sức mát xa giúp thuốc nhanh phát huy công dụng hơn.
Ngồi thì dĩ nhiên là không dễ chịu bằng nằm sấp, thấy Chu Phóng bị đẩy lung lay mấy lần, Quan Cố liền vươn tay trái đè xuống giữ chặt vai hắn.
Chu Phóng nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy rõ tay anh, bàn tay ấy rất đẹp, ngón tay dài và nhỏ, móng tay đầy đặn cứng cáp, cơ hồ trên mỗi móng đều có hình trăng lưỡi liềm trắng nho nhỏ khiến thoạt nhìn có vẻ rất đáng yêu. Mấy ngón tay dùng sức đặt trên làn da hắn, hình ảnh này làm hắn không khỏi bắt đầu mơ màng, chỉ đành vội vàng kiềm chế không dám tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.
Quan Cố ở phía sau bỗng cất tiếng: “Mẹ tôi bảo cậu gầy hơn nhiều so với lần gặp trước, bảo cậu đừng chỉ lo làm việc mà phải nhớ chú ý thân thể nhiều hơn.”
Chu Phóng ậm ừ nho nhỏ trong họng.
Quan Cố nói tiếp: “Tôi cũng thấy cậu gầy đi nhiều, eo hình như nhỏ hơn trước rồi đó.”
Chu Phóng phản bác: “Làm gì có, tôi vẫn mặc size quần cũ mà.”
Mu bàn tay Quan Cố chạm vào sườn eo của hắn, cảm giác ấm áp quá đột ngột khiến Chu Phóng run rẩy.
Quan Cố kinh ngạc: “Mẫn cảm thế sao?”
Chu Phóng giận: “Chẳng nhẽ tôi không thể sợ nhột à!”
Anh bật cười: “Có thể, có thể chứ.”
Chu Phóng hơi xấu hổ ngăn cản: “Đừng xoa nữa, lâu như vậy là đủ rồi.”
Quan Cố liền ngừng tay. Bả vai Chu Phóng sau khi được mát xa với thuốc quả thật rất thoải mái, chẳng qua là trong lòng hắn có quỷ nhưng vẫn mạnh miệng chê bai: “Biết thế gọi Tiểu An tới bôi thuốc cho rồi, cậu ấy làm thuần thục hơn cậu nhiều.”
Hai bàn tay Quan Cố dính đầy dầu thuốc, giương mắt nhìn Chu Phóng.
Chu Phóng bị anh nhìn mà giọng cũng bất giác mềm nhũn: “Cậu rửa tay rồi về ngủ sớm đi, ngày mai đầu tuần rồi mà, cậu còn phải đi làm nữa đấy.”
Quan Cố rũ mắt, nom có vẻ buồn bã: “Trở về cũng không ngủ được.”
Chu Phóng hỏi khẽ: “…Làm sao vậy?”
Quan Cố đáp: “Chắc cậu biết rồi ha? Tôi chia tay với Diêu Bối Bối rồi.”
Chu Phóng không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào nên anh chỉ ngây ra như phỗng.
Quan Cố nói tiếp: “Tôi lại giống cậu rồi, hai con cún độc thân.”
Chu Phóng: “… À.”
Vẻ mặt Quan Cố vô cùng bình tĩnh, đứng dậy đi tới toilet rửa tay. Chu Phóng ngồi trên ghế sa lông mà lòng mãi chẳng yên, hắn không có tí tẹo kinh nghiệm nào để bàn luận về vấn đề tình cảm với Quan Cố, ngộ nhỡ nói một hồi lại không cẩn thận nói ra lời thật lòng thì biết làm sao?
Di động đặt trên bàn trà bỗng vang lên một tiếng, hắn vừa nghe tiếng nước chảy trong toilet vừa không yên lòng mở ra xem.
Tiểu Trang: “Chồng ơi, em muốn ngủ với anh.”
Chu Phóng càng không để ý đến đối phương lại càng bám riết không tha.
Tiểu Trang: “Hôm nay rất rất muốn luôn.”
Chu Phóng nghĩ thầm rằng, ngủ mẹ mày chứ ngủ, đồ thần kinh.
Tiếng nước trong toilet ngừng hẳn, Chu Phóng vội chuyển máy sang chế độ yên lặng rồi vươn tay ném xuống kệ dưới bàn trà. Quan Cố đi ra, vẫn bước qua ngồi ở chỗ cũ. Hai người cách nhau rất gần, Chu Phóng lặng lẽ dịch mông sang bên cạnh cách anh xa hơn chút xíu.
Quan Cố bỗng lên tiếng: “Tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
Chu Phóng giả vờ như không hề thấy hứng thú: “Trước khi đi rửa tay cậu có nói rồi mà, cậu đã chia tay với Diêu Bối Bối chứ gì?”
Quan Cố lắc đầu: “Không phải chuyện này.”
Chu Phóng nhích đến khoảng cách an toàn, nhìn anh bảo: “Vậy cậu nói đi.”
Quan Cố quay đầu nhìn hắn, nhìn chăm chú không chuyển mắt, ánh mắt chợt nghiêm túc đến lạ. Mặt Chu Phóng nhịn không được đỏ bừng lên, lập tức cảm thấy sốt ruột, có cái gì hay mà đỏ mặt chứ? Nhanh chóng trở lại bình thường mau!
Trong TV truyền ra giọng đều đều của người dẫn chương trình thông báo tin tức mới. Chu Phóng cứng ngắc quay đầu sang bên nhìn chằm chằm TV. Mặt của hắn vẫn chưa thể trở lại bình thường, Quan Cố thấy vậy liền cầm điều khiển tắt TV đi.
Lòng Chu Phóng loạn quá nên phát giận: “Tôi đang xem mà! Ai cho cậu tắt?”
Quan Cố gọi khẽ: “Chu Phóng.”
Hắn nghiêm mặt: “Sao hả?”
Giọng Quan Cố rất dịu dàng: “Tôi thích cậu.”
Ngay lập tức Chu Phóng trở nên choáng váng. Hắn đang nằm mơ phải không?
Quan Cố chậm rãi nhích gần về phía Chu Phóng, hắn không dám nhúc nhích chút nào, đầu óc hiện vẫn chưa kịp phản ứng lại xen lẫn cảm giác sợ hãi, hắn sợ mình chỉ chớp mắt một cái hoặc nhúc nhích đầu ngón tay thôi liền tỉnh khỏi giấc mộng này.
Quan Cố ghé sát lại hôn lên môi hắn, còn tạo thành tiếng ‘chụt’ thiệt to. Hắn trợn tròn mắt nhìn anh, lông mi của anh nhìn gần có vẻ càng thêm dài vô cùng.
Quan Cố cười khẽ: “Cho chút phản ứng chút đi mà.”
Chu Phóng há miệng muốn nói cuối cùng lại chẳng dám nói ra.
Quan Cố tựa hồ hơi thất vọng: “Có lẽ tôi không phải tuýp người mà cậu thích.”
Chu Phóng ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nghĩ, ai bảo không phải? Là kiểu tôi thích nhất có được không hả!
Quan Cố nói tiếp: “Nhưng cậu có đồng ý thử ở bên tôi không?”
Chu Phóng chưa nói đồng ý cũng chưa bảo từ chối, đầu óc hắn dường như chết máy hết cả rồi, Quan Cố trong bộ dạng xấu hổ trước mắt thoạt nhìn ngon miệng biết bao.
Quan Cố chậm rãi thử ghé lại gần hôn hắn, lần này nụ hôn kéo dài hơn một chút, bốn cánh môi dán chặt vào nhau nhẹ nhàng quấn quýt lấy đối phương.
Giữa nụ hôn Chu Phóng đột nhiên tỉnh ra, dẫu giờ chỉ là đang nằm mơ nhưng đây là môi của Quan Cố mà! Là Quan Cố đó!
Hắn lập tức dùng sức hôn đáp lại.
Quan Cố có lẽ là chiếm được phản ứng như mong muốn cho nên anh kích động hẳn lên, nụ hôn khe khẽ cũng biến thành kịch liệt. Đầu lưỡi anh ôm ý đồ cạy mở miệng Chu Phóng để tiến vào thế nhưng Chu Phóng lại tử thủ không chịu hé răng.
Anh thử một hồi cuối cùng nổi giận thối lui: “Cậu có biết hôn không vậy?”
Chu Phóng đáp ngay không suy nghĩ: “Sao lại không? Tôi đóng nhiều cảnh hôn lắm rồi đấy!”
Quan Cố hoài nghi nhìn hắn, hỏi: “Cậu… từng hôn lưỡi sao?”
Chu Phóng xù lông tức giận: “Có hôn không hả? Không hôn thì biến!”
Lần này Quan Cố lại muốn hôn sâu, hắn cũng thuận theo phối hợp. Nụ hôn sâu tạo cho người ta cảm giác thật bay bổng.
Hắn vốn không mặc áo, Quan Cố vuốt ve thân thể của hắn cực kỳ tự nhiên, hắn bị sờ thoải mái quá độ lập tức cũng nâng tay sờ soạng khắp người anh.
Quan Cố thích hắn thật sao? Thích hắn ở chỗ nào? Chẳng phải anh là trai thẳng sao? Đang yên đang lành lại đột nhiên cong được hả? Mấy vấn đề này hắn nghĩ mấy giây thôi rồi lập tức liền quẳng ra khỏi đầu, ai mà muốn nghĩ tiếp nữa chứ, nghĩ nhiều chỉ tổ phiền toái thôi.
Hiện tại đầu óc hắn đê mê lú lẫn hết cả rồi, chỉ muốn lập tức đè Quan Cố ra mà làm, về phần làm xong thì chuyện gì sẽ xảy ra vậy thì cũng phải chờ xong chuyện đã rồi mới tính được.
Cho dù là một ly rượu trộn lẫn kịch độc thì chỉ cần là Quan Cố đút cho hắn, hắn cũng sẽ vui vẻ uống cạn.
Hai người lăn đến trên giường giống như hai con thú hoang đang chực chờ giao phối mà gặm cắn đối phương.
“Meo meo!”
Hai người khẽ dừng động tác, đồng loạt quay qua nhìn về phía đầu giường.
Mèo Tới đứng ở nơi đó, vòng lông vàng trên cổ hơi xù lên, tròn mắt căng thẳng nhìn hai tên đàn ông nom có vẻ không giống bình thường cho lắm. Chu Phóng còn đang ôm thắt lưng Quan Cố, xấu hổ ra lệnh: “Mau xuống!”
Mèo Tới lại ịn mông ngồi xuống đầu giường.
Quan Cố chỉ chỉ cửa, ánh mắt u ám nhắc nhở: “Mèo Tới, đi ra ngoài.”
Mèo Tới do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhảy xuống nền nhà, đi ba bước liền quay đầu lại ngó thử rồi mới không yên lòng ra khỏi phòng.
Chu Phóng nhìn cửa phòng, hơi e ngại sợ nó quay lại, hắn xem Mèo Tới như con trai, bị con trai nhìn hắn và Quan Cố lăn trên giường, da mặt hắn còn chưa dày đến mức ấy đâu.
Quan Cố buồn cười: “Cậu đừng rên lớn tiếng quá thì nó sẽ không vào.”
Chu Phóng đang cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng lắm thì tay Quan Cố đã sờ về phía sau hắn. Hắn bất giác nổ tung: “Cậu sờ chỗ nào vậy?”
Quan Cố liền ngừng lại, mím môi nhìn hắn.
Chu Phóng bị hắn nhìn mà bất giác giãy giụa: “…Cậu muốn ở trên?”
Quan Cố đáp vô cùng dứt khoát: “Ừ.”
Chu Phóng lâm vào trầm tư. Đè Quan Cố ra hay là bị Quan Cố đè, đây thật sự là một vấn đề gian nan đó. Vài giây sau hắn nhún nhường thuận theo: “Cậu nhẹ thôi, cậu mà làm đau cẩn thận tôi xử chết cậu đấy!”
Sau khi kết thúc kì thi vào đại học hắn liền nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Điện ảnh, trái tim vẫn luôn treo ngược lên cuối cùng cũng yên ổn về chỗ cũ, đó cũng là tin tốt duy nhất kể từ sau khi cha hắn bị bệnh. Quan Cố cũng vui lây cho hắn, ngay tại trong phòng của hắn, hai kẻ vừa mới thành niên lấy trộm hai chai rượu trắng của ba Chu Phóng ra uống. Đấy là lần đầu tiên Chu Phóng uống rượu, đầu óc choáng váng vô cùng, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn, thổ lộ hết tâm tình sợ hãi nhường nào sau khi biết ba bị bệnh. Quan Cố thì tốt hơn hắn đôi chút, nhưng gương mặt thiếu niên tuấn tú cũng đỏ bừng lên, an tĩnh ngồi một chỗ nghiêng đầu nghe hắn nói.
Khi đó hắn đã có cảm xúc vượt quá tình bạn với Quan Cố, cũng biết thái độ của anh đối với người đồng tính, hắn không muốn mất đi anh cho nên chỉ có thể chôn phần tình cảm ấy ở trong lòng.
Nhưng ngày đó hắn rất muốn nói ra.
Vì thế hắn mượn men rượu, nắm tay Quan Cố nghiêm túc nói: “Tôi thích cậu”, lại chặn ngay trước khi anh kịp biến sắc mặt mà giả vờ say nhận sai người bằng cách gọi tên hotboy lớp bên. Sau đó buông tay anh ra, há miệng nốc rượu rồi ôm Mèo Tới khi ấy mới chỉ là một con mèo nhỏ xíu vừa hát vừa nhảy, giả ngây giả dại.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên hắn có giấc mộng xuân với Quan Cố, từ đó về sau chẳng thể vãn hồi.
Trong vô số giấc mộng của chín năm qua Quan Cố đều bị hắn đặt ở phía dưới, hoặc ngượng ngùng hoặc phóng đãng thừa nhận xâm chiếm từ hắn. Nhưng mà hôm nay khi giấc mộng tươi đẹp ấy trở thành sự thật, vị trí của hắn và Quan Cố đã thay đổi.
Hắn vì việc bản thân quá nhanh chóng thỏa hiệp mà cảm thấy ảo não, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là Quan Cố thì chút ảo não nho nhỏ kia chung quy cũng không sánh bằng chấp niệm trong chín năm này.
Hắn nghĩ chỉ cần có được Quan Cố, dù cho chỉ trong giây phút này đây, dù cho không phải là phương thức mà hắn muốn dùng nhất, hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn cực kỳ.
—
Hồi lâu sau, hai người vai kề vai ôm nhau nằm trên giường.
Quan Cố nói: “Có còn đau không?”
Giọng Chu Phóng nhỏ thật nhỏ: “Không đau.”
Quan Cố hỏi tiếp: “Có muốn uống nước không?”
Chu Phóng đáp gọn lỏn: “Không uống.”
Quan Cố hỏi tiếp: “Vậy đi tắm nhé?”
Chu Phóng đáp ngay: “Không cần!”
Quan Cố lại hỏi: “Còn muốn ở trên nữa không?”
Chu Phóng theo quán tính đáp lại: “Không muốn!”
Quan Cố cười rộ lên. Lúc này Chu Phóng mới kịp phản ứng, lòng tự nhiên sinh khó chịu, có điều đã không còn sức mà tranh cãi với người kia được nữa rồi
Tác giả :
Từ Từ Đồ Chi