Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi
Chương 40: Cô gái nhỏ
Buổi sáng chín giờ hơn, chuông cửa nhà Quan Cố vang lên.
Chu Phóng đi ra mở cửa, là Diêu Bối Bối và bạn trai của cô lại đây.
“Chúng tôi đang chuẩn bị đi bệnh viện vì lịch hẹn khám thai lại nhận được điện thoại của cậu, cậu bảo vậy là thế nào?” Cô sốt ruột hỏi, “Quan Cố không xuất hiện nữa là sao?”
Cả một đêm Chu Phóng không ngủ, còn khóc rất lâu cho nên hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu, mí mắt trên dưới đều hơi hơi sưng lên, dáng vẻ vô cùng thê thảm, hắn trả lời: “Tôi làm anh ấy giận.”
Diêu Bối Bối gắt gỏng: “Người đâu rồi?”
Chu Phóng chỉ chỉ vào bên trong, giọng ngập ngừng: “Trong phòng ngủ… Không phải là anh ấy.”
Diêu Bối Bối nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín, hạ giọng hỏi: “Cậu nói gì với Chu Tiểu Trang rồi?”
Chu Phóng rầu rĩ đáp: “Nói hết cả rồi.”
Diêu Bối Bối thở dài: “Tôi đi nói chuyện với cậu ấy. Hai người đợi ở bên ngoài đi, nhớ yên lặng nhé.”
Cô khẽ gõ cửa phòng ngủ, gọi: “Tiểu Trang, mình là Bối Bối nè.”
Tiểu Trang mở cửa cho cô, lộ ra khuôn mặt tươi cười rồi lại liếc nhìn về hướng Chu Phóng. Hiện tại Chu Phóng chẳng hề muốn gặp cậu, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Diêu Bối Bối vào phòng ngủ, cửa phòng lại bị đóng kín.
Bạn trai của cô hơi ngại ngùng, Chu Phóng lại chẳng có tâm tư tiếp đón, thế là hai người liền ngồi ở hai bên sô pha, hoàn toàn giữ yên lặng.
Thời gian trôi qua lâu như thể đã mấy trăm năm.
Bên kia mới vừa có động tĩnh, Chu Phóng liền vội vã bật dậy, Diêu Bối Bối đi ra một mình.
Chu Phóng vội vàng hỏi: “Quan Cố trở lại chưa?”
Diêu Bối Bối thoáng nhìn hắn rồi bảo: “… Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi.”
Chu Phóng thất vọng vô cùng: “Tôi chẳng muốn đi đâu hết, không chừng lát nữa thôi anh ấy sẽ trở lại, tôi muốn đợi anh ấy.”
Diêu Bối Bối đành phải ngồi lại phòng khách, bạn trai của cô vội vàng đưa thêm một cái gối ôm cho cô kê sau lưng.
“Nói chuyện ở đây cũng được.” Cô cố gắng ép giọng xuống thấp nhất, “Đừng quá lớn tiếng, bị Tiểu Trang nghe được thì không hay đâu.”
Chu Phóng gật đầu: “Ừ.”
Diêu Bối Bối an ủi: “Cậu đừng ủ rũ như vậy.”
Chu Phóng thở dài: “Cậu không cần an ủi tôi đâu, đáng đời tôi lắm.”
Diêu Bối Bối nghe vậy liền hỏi: “… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Phóng không đáp mà hỏi ngược lại: “Tiểu Trang nói với cậu thế nào?”
“Cậu ấy chỉ biết chuyện của bản thân mình thôi, cậu và Quan Cố xảy ra những chuyện gì cậu ta sẽ không biết đâu. Tiểu Trang bảo, sáng sớm cậu đã muốn giết cậu ta.” Giọng nói của Diêu Bối Bối hơi có ý khiển trách.
Chu Phóng cũng không phủ nhận: “Khi đó tôi nóng đầu, cảm thấy không có cậu ta thì Quan Cố có thể trở về.”
Diêu Bối Bối giật mình: “Không phải cậu cho rằng Tiểu Trang chết đi rồi mà Quan Cố còn có thể sống được đấy chứ?”
Chu Phóng thở dài: “Tôi đã nói là khi ấy tôi quá nóng nảy không nghĩ được gì mà, chỉ nghĩ tới việc Quan Cố bị tôi làm cho biến mất… Anh ấy làm sao có thể bị tôi làm cho biến mất được cơ chứ? Hả?”
Cũng không biết hắn đang chất vấn ai. Cả phòng khách chìm vào im lặng.
Hắn nhanh chóng cúi đầu, vài giọt nước mắt rơi lên quần bò, tạo nên những vệt loang lổ trên lớp vải quần.
Diêu Bối Bối bất đắc dĩ nói: “Tốt nhất cậu kể rõ mọi chuyện cho tôi đi đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngày hôm qua gọi điện thoại cho cậu xong, tôi vẫn chờ Chu Tiểu Trang xuất hiện sau đó gặp mặt cậu ta.” Chu Phóng lau mặt, cố giữ vững tinh thần rồi kể tiếp, “Sau khi biết chân tướng cậu ta khóc không ngừng, không hiểu cậu ta nghĩ gì mà nhất định đòi lên giường với tôi, do dự một lúc thì Quan Cố đột nhiên tỉnh.”
Diêu Bối Bối và bạn trai: “…”
Chu Phóng hiện tại cũng không cảm thấy chuyện này mất mặt, tiếp tục kể: “Quan Cố hiểu lầm, cho rằng tôi vẫn luôn giấu anh ấy hẹn hò với Chu Tiểu Trang. Tôi giải thích thế nào thì anh ấy cũng không tin, sau đó anh ấy càng nói càng sốt ruột, liên tục mấy phút đồng hồ chỉ nói về chuyện này rồi đột ngột lại biến thành Tiểu Trang. Khi đó còn chưa đến mười một giờ, mãi cho đến hiện tại anh ấy cũng chưa trở về nữa. Có khi nào… có khi nào anh ấy sẽ biến mất vĩnh viễn không?”
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt của hắn thiếu chút nữa lại rơi xuống.
Diêu Bối Bối khuyên nhủ: “Cậu đừng bi quan như vậy, tình trạng này còn chưa kéo dài tới nửa ngày cơ mà.”
Chu Phóng đáp ngay: “Trước kia không phải như thế, đều là Tiểu Trang tận dụng mọi cơ hội để chạy ra, Quan Cố ngẫu nhiên mới ngủ một chút, sẽ không ngủ lâu như bây giờ đâu.”
Vẻ mặt Diêu Bối Bối ngưng trọng: “Vừa rồi tôi gặp Tiểu Trang, cũng thấy cậu ấy có hơi khác với trước kia. Lúc trước cậu ta có phần nhiệt tình thái quá, gõ chữ đặc biệt thích dùng dấu chấm than, lúc nào cũng vội vã biểu đạt suy nghĩ của mình, cứ như sợ chậm liền không kịp nữa vậy, hôm nay thì lại chẳng hề có chút biểu hiện nóng nảy nào. Theo những gì cậu kể, từ 11 giờ đêm qua cho đến bây giờ, Tiểu Trang đã hoạt động hơn mười tiếng, đây không chừng là lần đầu tiên cậu ấy tồn tại tự do lâu như vậy đấy.”
Chu Phóng vẫn chưa hiểu rõ: “Cậu ta vẫn chưa tin bản thân là một ‘người ảo tưởng’ sao?”
Diêu Bối Bối cau mày: “Cậu đừng nói thế với cậu ta.”
Kỳ thật Chu Phóng cũng không muốn nói gì, hắn căn bản chẳng suy nghĩ được gì nữa, trong đầu hắn tất cả đều là Quan Cố, hiện tại hắn chỉ muốn anh mau chóng trở về mà thôi.
Diêu Bối Bối phân tích: “Kỳ thật Tiểu Trang đâu có làm gì không đúng, nếu không phải cậu cho cậu ta tín hiệu sai lầm thì có khả năng Tiểu Trang đã sớm buông tha cho cậu rồi. Việc ngốc nghếch như sáng nay, ngàn vạn lần cậu không được lặp lại đâu đấy.”
Chu Phóng ủ rũ gật đầu: “Ừ, yên tâm, tôi sẽ không bao giờ thương tổn Quan Cố.”
Diêu Bối Bối nhìn hướng phòng ngủ, nhẹ giọng dặn dò: “Tốt nhất cũng đừng làm Tiểu Trang tổn thương, vạn nhất cậu ấy đau khổ mà co mình lại, rồi xuất hiện thêm một nhân cách mới nữa thì không xong đâu.”
Chu Phóng chấn động, vội hỏi: “Còn có khả năng xuất hiện thêm nhân cách sao?”
Diêu Bối Bối gật đầu: “Hiện nay tư liệu có ghi chép lại các trường hợp người phân liệt ra mười mấy cái, thậm chí là hai mươi mấy nhân cách đồng thời tồn tại, bình thường đều là nhân cách chính bị thương, dẫn đến sinh ra nhân cách phụ, nhân cách phụ lại bị thương liền có khả năng sinh ra cái thứ ba, thứ tư, thậm chí càng nhiều nhân cách nữa. Quan Cố có khả năng bị vậy hay không, thật sự không dễ nói.”
Chu Phóng: “…”
Diêu Bối Bối còn phải đi khám thai, không thể tiếp tục nấn ná thêm, cô dặn dò Chu Phóng nếu thấy Quan Cố tỉnh nhất định phải thông báo cho mình rồi cùng bạn trai cáo từ rời đi.
Chu Phóng không biết kế tiếp nên làm gì, cũng không dám đi đâu hết, sợ bỏ lỡ mất Quan Cố.
Nghe thấy tiếng khách đã đi rồi, Mèo Tới nhát gan mới dám chui ra từ sau ghế sô pha. Chu Phóng ôm nó ngồi xuống, ngây ngốc chờ đợi người yêu của mình.
Lúc này tâm tình của hắn so với buổi sáng đã tốt hơn đôi chút, buổi sáng lòng hắn đầy chờ mong sẽ gặp lại Quan Cố, đến khi phát hiện cả đêm rồi mà anh vẫn không xuất hiện, nỗi tuyệt vọng trong nháy mắt ấy quả thực giống như trời đất sụp đổ. Hiện tại hắn đã lạc quan hơn một ít, hẳn là Quan Cố nhất thời tức giận, tạm thời không muốn để ý đến hắn mà thôi, chờ hết giận thì nhất định anh sẽ quay lại! Chờ anh trở về, chẳng những phải nhận sai với anh, nhận đánh nhận phạt, còn phải nói cho Quan Cố biết mình thương anh đến nhường nào, vẫn luôn yêu anh, chỉ yêu một mình anh.
Cũng giống như anh vẫn luôn yêu mình vậy.
Hắn tựa vào sô pha, mí mắt cao thấp đánh nhau, dần dần chống đỡ không nổi mà khép lại.
Giấc ngủ mơ màng này không biết đã bao lâu, hắn cảm thấy trên người có gì đó chạm vào, mở mắt ra nhìn, Quan Cố đứng ở bên cạnh đang định đắp một tấm thảm mỏng lên trên người hắn.
Hắn vội vã ngồi thẳng dậy, giữ chặt tay người đối diện, vui sướng gọi tên anh: “Quan Cố!”
“Quan Cố” mím môi, trên mặt hình như có vẻ rất khó khăn nhẫn nhịn.
Chu Phóng: “…”
Hắn thất vọng cực kỳ, buông tay Tiểu Trang ra rồi kéo thảm trên người xuống để qua một bên. Trên mặt Tiểu Trang tràn đầy bi thương, xoay người muốn bỏ đi.
Chu Phóng thoáng ngập ngừng: “… Này.”
Tiểu Trang đứng khựng lại, không thể tin được quay đầu nhìn hắn.
Chu Phóng vẫn không được tự nhiên với cậu, gượng gạo chỉ vào một cái ghế sô pha đơn gần đó: “Cậu ngồi xuống đây đi.”
Tiểu Trang nhanh nhẹn bước qua ngồi, hai tay đặt ở trên đùi, căng thẳng đến nỗi không ngừng xoắn xuýt.
Chu Phóng suy nghĩ một hồi rồi mới cất lời: “Chuyện lúc sáng nay… tôi rất xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nhất thời xúc động quá mức.”
Tiểu Trang dùng sức lắc đầu, như là đang tỏ vẻ không sao. Chu Phóng không nói gì nữa, hắn và Tiểu Trang dường như chẳng có lời gì để tán gẫu với nhau.
Tiểu Trang lấy điện thoại di động ra, ngón tay nhanh chóng gõ chữ. Rất nhanh, Chu Phóng nhận được một tin mới trên weixin.
Tiểu Trang: “Bối Bối cũng giải thích với em rồi, hóa ra em thật sự là nhân cách khác của bạn trai anh.”
Chu Phóng đọc xong cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiểu Trang tiếp tục nhắn thêm một tin: “Lúc mới đầu thật sự rất khó tiếp thu, nhưng cẩn thận nghĩ kĩ lại thì em rất vui.”
Chu Phóng cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Tại sao?”
Tiểu Trang bật cười, ngón tay gõ chữ cực nhanh: “Vì anh không phải đồ cặn bã xấu xa, chỉ là anh rất ngốc thôi.”
Chu Phóng câm nín!
Tiểu Trang: “Em không thích sai người.”
Tiểu Trang: “Hơn nữa đổi góc độ khác để nghĩ thì em cũng là bạn trai của anh.”
Chu Phóng lập tức phản bác: “Không phải!”
Tiểu Trang: “Chính là vậy mà.”
Chu Phóng trách mắng: “Phải cái rắm ấy! Tôi bảo không tức là không!”
Tiểu Trang: “Chồng à, dáng vẻ lúc tức giận của anh đẹp trai quá đi.”
Chu Phóng ném di động sang một bên, không thèm nhìn nữa.
Tiểu Trang cũng ngừng việc nhắn tin, ngồi ở chỗ kia nhìn hắn, trên mặt còn giữ nụ cười ngượng ngùng đầy hàm súc.
Chu Phóng bị cậu ta nhìn đến nỗi mất tự nhiên, đứng dậy trốn vào buồng vệ sinh. Chờ mười mấy phút sau đi ra, Tiểu Trang không còn ở trong phòng khách nữa.
Hắn lại lo lắng nhanh chóng tìm khắp nơi, phát hiện Tiểu Trang đang ôm Mèo Tới ghé vào ban công nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ đặc biệt vui sướng.
Dưới lầu chẳng hề có ai hết, nhìn cái gì mà có thể vui vẻ đến vậy?
Chu Phóng cũng không định hỏi cậu ta, hắn đi lên lầu lấy kịch bản rồi nhanh chóng trở về, sợ bỏ lỡ mất Quan Cố.
Đáng tiếc chẳng có gì thay đổi.
Vài ngày sau đó, hoàn toàn không có động tĩnh gì khác.
Công ty của Quan Cố gọi tới hỏi vì sao anh vẫn luôn vắng mặt. Tiểu Trang đưa điện thoại cho Chu Phóng nghe, hắn nói dối rằng ông của Quan Cố đột ngột qua đời, Quan Cố thương tâm quá độ nên cổ họng khàn đặc mất tiếng không thể nghe máy, mấy ngày nữa xong xuôi tang sự sẽ quay lại làm việc. Dù sao thì ông của Quan Cố cũng đã chết mười mấy năm rồi.
Mấy ngày nay Chu Phóng ngủ trên sô pha nhà Quan Cố, nửa đêm tỉnh rất nhiều lần, mỗi lần tỉnh lại đều vào phòng ngủ xem thử.
Hắn vẫn đang chờ đợi Quan Cố sẽ đột nhiên xuất hiện.
Thế nhưng lần chờ đợi này cứ một lần lại một lần khiến hắn phải thất vọng.
Đến ngày thứ tư, hắn lo lắng đến nỗi sắp hỏng mất, vẫn luôn ngủ không ngon, cũng không có khẩu vị ăn uống gì, thậm chí bởi vì ngủ sô pha cứng quá lâu khiến vết thương cũ trên vai đều có xu thế muốn tái phát, mỗi lúc nâng cánh tay sẽ ẩn ẩn đau nhức.
Nhưng mà nỗi đau của vết thương cũ chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng hắn. Hắn cảm thấy bản thân sắp điên mất rồi.
Ăn xong cơm chiều, Tiểu Trang yên lặng lau sạch sẽ bàn ghế rồi đi thu dọn bát đũa.
Chu Phóng ỉu xìu nhìn tin tức thời sự, phát thanh viên nói gì hắn đều chẳng nghe lọt nửa chữ. Hắn cảm thấy không khỏe liền tắt TV đi rồi lôi kịch bản ra xem, có điều giấy trắng mực đen trên đấy viết cái quỷ gì cũng chẳng lọt vào đầu hắn nổi một chữ.
Hắn đọc không nổi liền buông kịch bản xuống cầm điện thoại lên lướt Weibo, đột nhiên cảm thấy trong lòng có câu không nói không được, bèn viết “Bóng đêm ở Hoành Điếm đẹp thật đấy” rồi bấm đăng.
Ngày đó, Hoành Điếm mưa lớn kéo dài không ngớt, giọt mưa đập vào trên cửa sổ kêu lộp bộp.
Quan Cố nằm ở bên giường hôn bàn chân của hắn, rồi sau đó nâng mắt nhìn hắn, cười bảo rằng anh yêu hắn, mà ngay cả hàng lông mi dày và dài của anh dường như cũng tràn ngập tình yêu.
Chu Phóng chìm trong hồi ức, nhịn không được khẽ bật cười, rồi ngay sau đó mũi chợt thấy chua xót.
Hình như hắn chưa từng nghiêm túc nói rõ với Quan Cố câu “Em yêu anh” thì phải…
——————
Tiểu Trang thu dọn xong xuôi, từ phòng bếp đi ra nhìn thấy vẻ mặt cô đơn, buồn bã của Chu Phóng thì không tránh khỏi khổ sở.
Cậu nhắn tin cho hắn: “Bả vai anh không thoải mái, hôm nay đổi anh lên giường ngủ đi.”
Chu Phóng cầm di động đọc tin nhắn rồi khẽ lắc đầu: “Cậu không cần quản việc tôi ngủ thế nào đâu.”
Tiểu Trang: “Kỳ thật anh không cần ở đây canh chừng, nếu Quan Cố tỉnh, hắn nhất định sẽ tới tìm anh đầu tiên.”
Chu Phóng nhìn cậu ta, thở dài: “Tôi chỉ muốn để anh ấy có thể nhìn thấy tôi đầu tiên, biết rằng tôi đang chờ anh ấy thôi.”
Tiểu Trang không tiếp tục nhắn thêm gì nữa, chỉ đứng ở xa nhìn Chu Phóng, không biết đang suy nghĩ những thứ gì.
Chu Phóng đang muốn để điện thoại xuống, màn hình di động lại sáng lên báo hiệu có người gọi điện thoại tới.
… Là Giản Ninh Xuyên!
Hắn bấm nghe, giọng điệu Giản Ninh Xuyên ở bên kia vui vẻ, hào hứng vô cùng: “Anh Phóng, em mới nhìn thấy bài đăng gần nhất trên Weibo của anh, anh tới Hoành Điếm sao? Vừa hay em cũng đang quay phim ở Hoành Điếm nè, anh ở đoàn phim nào vậy? Em tới tìm anh chơi.”
Chu Phóng: “… Không có, tôi vẫn đang ở Bắc Kinh.”
Giản Ninh Xuyên thoắt cái suy sụp hẳn: “À, vậy sao”
Chu Phóng chưa quên việc mình còn nợ cậu ta ân tình, vì vậy khách khí nói: “Chờ cậu về Bắc Kinh rồi gặp nhau đi.”
Giản Ninh Xuyên vui vẻ trở lại ngay, kể cho Chu Phóng nghe về bộ phim mà cậu đang tham gia. Chu Phóng cũng không có tâm tình nghe cậu nói chuyện, mấy lần định cắt ngang đều không thành công, cuối cùng nghe được bên kia có người gọi “Tiểu Giản mau tới đây” bèn vội bảo: “Có người gọi cậu kìa! Mau đi đi!”
Giản Ninh Xuyên còn rất tiếc nuối, nhưng cũng chỉ đành nói: “Vậy em cúp máy… À, anh Phóng.”
Chu Phóng thấy giọng điệu của cậu lạ lạ, cho rằng cậu lại muốn nói điều gì đó kỳ quái, ai biết Giản Ninh Xuyên lại nhỏ giọng thông báo: “Em cũng có bạn trai rồi.”
Chu Phóng: “…”
Giản Ninh Xuyên nói: “Chờ em về Bắc Kinh sẽ dẫn anh ấy tới tìm anh ha, anh ấy là fan của anh đó, thích anh lắm. Em cúp máy đây, tạm biệt anh.”
Chu Phóng: “…Tạm biệt Tiểu Giản.”
Những lúc thế này còn tìm hắn để khoe khoang bạn trai, thật sự là quá sát muối vào miệng vết thương mà. Hắn cúp điện thoại, Tiểu Trang đi tới ngồi xuống, vẻ mặt quái lạ nhìn hắn.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Trang đánh chữ nhanh như bay, tin nhắn mới lại tới: “Giản Ninh Xuyên à?”
Chu Phóng đáp ngắn gọn: “Ừ.”
Tiểu Trang: “Tại sao anh lại gọi cậu ta là Tiểu Giản?”
Chu Phóng nghĩ thầm rằng Quan Cố ghen thì thôi đi, cậu cho rằng mình là ai mà cũng vậy hả? Thế nên hắn đáp chưng hửng: “Tại tôi thích.”
Tiểu Trang cau mày: “Có phải anh thích cậu ta không?”
Mấy ngày nay Chu Phóng không trêu chọc Tiểu Trang nhưng lại bị cậu nhìn chằm chằm cả ngày bằng ánh mắt si tình cho nên kỳ thật đã sớm thấy phiền, hiện tại tâm tình hắn rất kém vì vậy cũng chẳng suy nghĩ đã thốt ra: “Cậu quản tôi làm gì?”
Tiểu Trang: “Em là bạn trai của anh!”
Chu Phóng lập tức đáp ngay: “Đã nói bao nhiêu lần cậu không phải rồi hả?”
Tiểu Trang: “Phải mà!”
Chu Phóng phất tay đuổi người: “Chỉ cậu nghĩ thế thôi, phải cái gì mà phải. Đi ra chỗ khác đi.”
Tiểu Trang tức giận trừng hắn. Chu Phóng vốn dĩ không để ý tới cậu bèn nói: “Cậu xem lại mình xem giống đàn ông chỗ nào? Y như cô gái nhỏ ấy.”
Tiểu Trang: “Có giỏi anh lặp lại lần nữa coi!”
Chu Phóng nổi nóng: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cậu? Tôi không nói đấy.”
Tiểu Trang thật sự rất tức giận, lập tức đứng bật dậy.
Chu Phóng ngửa mặt nhìn cậu ta: “Được rồi được rồi, nhanh đi ngủ đi, nói không chừng cậu ngủ rồi, người thương của tôi liền đi ra đó.”
Tiểu Trang bước nhanh đến trước mặt hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Trang đã nắm lấy cằm hắn hôn tới.
Chu Phóng đi ra mở cửa, là Diêu Bối Bối và bạn trai của cô lại đây.
“Chúng tôi đang chuẩn bị đi bệnh viện vì lịch hẹn khám thai lại nhận được điện thoại của cậu, cậu bảo vậy là thế nào?” Cô sốt ruột hỏi, “Quan Cố không xuất hiện nữa là sao?”
Cả một đêm Chu Phóng không ngủ, còn khóc rất lâu cho nên hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu, mí mắt trên dưới đều hơi hơi sưng lên, dáng vẻ vô cùng thê thảm, hắn trả lời: “Tôi làm anh ấy giận.”
Diêu Bối Bối gắt gỏng: “Người đâu rồi?”
Chu Phóng chỉ chỉ vào bên trong, giọng ngập ngừng: “Trong phòng ngủ… Không phải là anh ấy.”
Diêu Bối Bối nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín, hạ giọng hỏi: “Cậu nói gì với Chu Tiểu Trang rồi?”
Chu Phóng rầu rĩ đáp: “Nói hết cả rồi.”
Diêu Bối Bối thở dài: “Tôi đi nói chuyện với cậu ấy. Hai người đợi ở bên ngoài đi, nhớ yên lặng nhé.”
Cô khẽ gõ cửa phòng ngủ, gọi: “Tiểu Trang, mình là Bối Bối nè.”
Tiểu Trang mở cửa cho cô, lộ ra khuôn mặt tươi cười rồi lại liếc nhìn về hướng Chu Phóng. Hiện tại Chu Phóng chẳng hề muốn gặp cậu, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Diêu Bối Bối vào phòng ngủ, cửa phòng lại bị đóng kín.
Bạn trai của cô hơi ngại ngùng, Chu Phóng lại chẳng có tâm tư tiếp đón, thế là hai người liền ngồi ở hai bên sô pha, hoàn toàn giữ yên lặng.
Thời gian trôi qua lâu như thể đã mấy trăm năm.
Bên kia mới vừa có động tĩnh, Chu Phóng liền vội vã bật dậy, Diêu Bối Bối đi ra một mình.
Chu Phóng vội vàng hỏi: “Quan Cố trở lại chưa?”
Diêu Bối Bối thoáng nhìn hắn rồi bảo: “… Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi.”
Chu Phóng thất vọng vô cùng: “Tôi chẳng muốn đi đâu hết, không chừng lát nữa thôi anh ấy sẽ trở lại, tôi muốn đợi anh ấy.”
Diêu Bối Bối đành phải ngồi lại phòng khách, bạn trai của cô vội vàng đưa thêm một cái gối ôm cho cô kê sau lưng.
“Nói chuyện ở đây cũng được.” Cô cố gắng ép giọng xuống thấp nhất, “Đừng quá lớn tiếng, bị Tiểu Trang nghe được thì không hay đâu.”
Chu Phóng gật đầu: “Ừ.”
Diêu Bối Bối an ủi: “Cậu đừng ủ rũ như vậy.”
Chu Phóng thở dài: “Cậu không cần an ủi tôi đâu, đáng đời tôi lắm.”
Diêu Bối Bối nghe vậy liền hỏi: “… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Phóng không đáp mà hỏi ngược lại: “Tiểu Trang nói với cậu thế nào?”
“Cậu ấy chỉ biết chuyện của bản thân mình thôi, cậu và Quan Cố xảy ra những chuyện gì cậu ta sẽ không biết đâu. Tiểu Trang bảo, sáng sớm cậu đã muốn giết cậu ta.” Giọng nói của Diêu Bối Bối hơi có ý khiển trách.
Chu Phóng cũng không phủ nhận: “Khi đó tôi nóng đầu, cảm thấy không có cậu ta thì Quan Cố có thể trở về.”
Diêu Bối Bối giật mình: “Không phải cậu cho rằng Tiểu Trang chết đi rồi mà Quan Cố còn có thể sống được đấy chứ?”
Chu Phóng thở dài: “Tôi đã nói là khi ấy tôi quá nóng nảy không nghĩ được gì mà, chỉ nghĩ tới việc Quan Cố bị tôi làm cho biến mất… Anh ấy làm sao có thể bị tôi làm cho biến mất được cơ chứ? Hả?”
Cũng không biết hắn đang chất vấn ai. Cả phòng khách chìm vào im lặng.
Hắn nhanh chóng cúi đầu, vài giọt nước mắt rơi lên quần bò, tạo nên những vệt loang lổ trên lớp vải quần.
Diêu Bối Bối bất đắc dĩ nói: “Tốt nhất cậu kể rõ mọi chuyện cho tôi đi đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngày hôm qua gọi điện thoại cho cậu xong, tôi vẫn chờ Chu Tiểu Trang xuất hiện sau đó gặp mặt cậu ta.” Chu Phóng lau mặt, cố giữ vững tinh thần rồi kể tiếp, “Sau khi biết chân tướng cậu ta khóc không ngừng, không hiểu cậu ta nghĩ gì mà nhất định đòi lên giường với tôi, do dự một lúc thì Quan Cố đột nhiên tỉnh.”
Diêu Bối Bối và bạn trai: “…”
Chu Phóng hiện tại cũng không cảm thấy chuyện này mất mặt, tiếp tục kể: “Quan Cố hiểu lầm, cho rằng tôi vẫn luôn giấu anh ấy hẹn hò với Chu Tiểu Trang. Tôi giải thích thế nào thì anh ấy cũng không tin, sau đó anh ấy càng nói càng sốt ruột, liên tục mấy phút đồng hồ chỉ nói về chuyện này rồi đột ngột lại biến thành Tiểu Trang. Khi đó còn chưa đến mười một giờ, mãi cho đến hiện tại anh ấy cũng chưa trở về nữa. Có khi nào… có khi nào anh ấy sẽ biến mất vĩnh viễn không?”
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt của hắn thiếu chút nữa lại rơi xuống.
Diêu Bối Bối khuyên nhủ: “Cậu đừng bi quan như vậy, tình trạng này còn chưa kéo dài tới nửa ngày cơ mà.”
Chu Phóng đáp ngay: “Trước kia không phải như thế, đều là Tiểu Trang tận dụng mọi cơ hội để chạy ra, Quan Cố ngẫu nhiên mới ngủ một chút, sẽ không ngủ lâu như bây giờ đâu.”
Vẻ mặt Diêu Bối Bối ngưng trọng: “Vừa rồi tôi gặp Tiểu Trang, cũng thấy cậu ấy có hơi khác với trước kia. Lúc trước cậu ta có phần nhiệt tình thái quá, gõ chữ đặc biệt thích dùng dấu chấm than, lúc nào cũng vội vã biểu đạt suy nghĩ của mình, cứ như sợ chậm liền không kịp nữa vậy, hôm nay thì lại chẳng hề có chút biểu hiện nóng nảy nào. Theo những gì cậu kể, từ 11 giờ đêm qua cho đến bây giờ, Tiểu Trang đã hoạt động hơn mười tiếng, đây không chừng là lần đầu tiên cậu ấy tồn tại tự do lâu như vậy đấy.”
Chu Phóng vẫn chưa hiểu rõ: “Cậu ta vẫn chưa tin bản thân là một ‘người ảo tưởng’ sao?”
Diêu Bối Bối cau mày: “Cậu đừng nói thế với cậu ta.”
Kỳ thật Chu Phóng cũng không muốn nói gì, hắn căn bản chẳng suy nghĩ được gì nữa, trong đầu hắn tất cả đều là Quan Cố, hiện tại hắn chỉ muốn anh mau chóng trở về mà thôi.
Diêu Bối Bối phân tích: “Kỳ thật Tiểu Trang đâu có làm gì không đúng, nếu không phải cậu cho cậu ta tín hiệu sai lầm thì có khả năng Tiểu Trang đã sớm buông tha cho cậu rồi. Việc ngốc nghếch như sáng nay, ngàn vạn lần cậu không được lặp lại đâu đấy.”
Chu Phóng ủ rũ gật đầu: “Ừ, yên tâm, tôi sẽ không bao giờ thương tổn Quan Cố.”
Diêu Bối Bối nhìn hướng phòng ngủ, nhẹ giọng dặn dò: “Tốt nhất cũng đừng làm Tiểu Trang tổn thương, vạn nhất cậu ấy đau khổ mà co mình lại, rồi xuất hiện thêm một nhân cách mới nữa thì không xong đâu.”
Chu Phóng chấn động, vội hỏi: “Còn có khả năng xuất hiện thêm nhân cách sao?”
Diêu Bối Bối gật đầu: “Hiện nay tư liệu có ghi chép lại các trường hợp người phân liệt ra mười mấy cái, thậm chí là hai mươi mấy nhân cách đồng thời tồn tại, bình thường đều là nhân cách chính bị thương, dẫn đến sinh ra nhân cách phụ, nhân cách phụ lại bị thương liền có khả năng sinh ra cái thứ ba, thứ tư, thậm chí càng nhiều nhân cách nữa. Quan Cố có khả năng bị vậy hay không, thật sự không dễ nói.”
Chu Phóng: “…”
Diêu Bối Bối còn phải đi khám thai, không thể tiếp tục nấn ná thêm, cô dặn dò Chu Phóng nếu thấy Quan Cố tỉnh nhất định phải thông báo cho mình rồi cùng bạn trai cáo từ rời đi.
Chu Phóng không biết kế tiếp nên làm gì, cũng không dám đi đâu hết, sợ bỏ lỡ mất Quan Cố.
Nghe thấy tiếng khách đã đi rồi, Mèo Tới nhát gan mới dám chui ra từ sau ghế sô pha. Chu Phóng ôm nó ngồi xuống, ngây ngốc chờ đợi người yêu của mình.
Lúc này tâm tình của hắn so với buổi sáng đã tốt hơn đôi chút, buổi sáng lòng hắn đầy chờ mong sẽ gặp lại Quan Cố, đến khi phát hiện cả đêm rồi mà anh vẫn không xuất hiện, nỗi tuyệt vọng trong nháy mắt ấy quả thực giống như trời đất sụp đổ. Hiện tại hắn đã lạc quan hơn một ít, hẳn là Quan Cố nhất thời tức giận, tạm thời không muốn để ý đến hắn mà thôi, chờ hết giận thì nhất định anh sẽ quay lại! Chờ anh trở về, chẳng những phải nhận sai với anh, nhận đánh nhận phạt, còn phải nói cho Quan Cố biết mình thương anh đến nhường nào, vẫn luôn yêu anh, chỉ yêu một mình anh.
Cũng giống như anh vẫn luôn yêu mình vậy.
Hắn tựa vào sô pha, mí mắt cao thấp đánh nhau, dần dần chống đỡ không nổi mà khép lại.
Giấc ngủ mơ màng này không biết đã bao lâu, hắn cảm thấy trên người có gì đó chạm vào, mở mắt ra nhìn, Quan Cố đứng ở bên cạnh đang định đắp một tấm thảm mỏng lên trên người hắn.
Hắn vội vã ngồi thẳng dậy, giữ chặt tay người đối diện, vui sướng gọi tên anh: “Quan Cố!”
“Quan Cố” mím môi, trên mặt hình như có vẻ rất khó khăn nhẫn nhịn.
Chu Phóng: “…”
Hắn thất vọng cực kỳ, buông tay Tiểu Trang ra rồi kéo thảm trên người xuống để qua một bên. Trên mặt Tiểu Trang tràn đầy bi thương, xoay người muốn bỏ đi.
Chu Phóng thoáng ngập ngừng: “… Này.”
Tiểu Trang đứng khựng lại, không thể tin được quay đầu nhìn hắn.
Chu Phóng vẫn không được tự nhiên với cậu, gượng gạo chỉ vào một cái ghế sô pha đơn gần đó: “Cậu ngồi xuống đây đi.”
Tiểu Trang nhanh nhẹn bước qua ngồi, hai tay đặt ở trên đùi, căng thẳng đến nỗi không ngừng xoắn xuýt.
Chu Phóng suy nghĩ một hồi rồi mới cất lời: “Chuyện lúc sáng nay… tôi rất xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nhất thời xúc động quá mức.”
Tiểu Trang dùng sức lắc đầu, như là đang tỏ vẻ không sao. Chu Phóng không nói gì nữa, hắn và Tiểu Trang dường như chẳng có lời gì để tán gẫu với nhau.
Tiểu Trang lấy điện thoại di động ra, ngón tay nhanh chóng gõ chữ. Rất nhanh, Chu Phóng nhận được một tin mới trên weixin.
Tiểu Trang: “Bối Bối cũng giải thích với em rồi, hóa ra em thật sự là nhân cách khác của bạn trai anh.”
Chu Phóng đọc xong cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiểu Trang tiếp tục nhắn thêm một tin: “Lúc mới đầu thật sự rất khó tiếp thu, nhưng cẩn thận nghĩ kĩ lại thì em rất vui.”
Chu Phóng cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Tại sao?”
Tiểu Trang bật cười, ngón tay gõ chữ cực nhanh: “Vì anh không phải đồ cặn bã xấu xa, chỉ là anh rất ngốc thôi.”
Chu Phóng câm nín!
Tiểu Trang: “Em không thích sai người.”
Tiểu Trang: “Hơn nữa đổi góc độ khác để nghĩ thì em cũng là bạn trai của anh.”
Chu Phóng lập tức phản bác: “Không phải!”
Tiểu Trang: “Chính là vậy mà.”
Chu Phóng trách mắng: “Phải cái rắm ấy! Tôi bảo không tức là không!”
Tiểu Trang: “Chồng à, dáng vẻ lúc tức giận của anh đẹp trai quá đi.”
Chu Phóng ném di động sang một bên, không thèm nhìn nữa.
Tiểu Trang cũng ngừng việc nhắn tin, ngồi ở chỗ kia nhìn hắn, trên mặt còn giữ nụ cười ngượng ngùng đầy hàm súc.
Chu Phóng bị cậu ta nhìn đến nỗi mất tự nhiên, đứng dậy trốn vào buồng vệ sinh. Chờ mười mấy phút sau đi ra, Tiểu Trang không còn ở trong phòng khách nữa.
Hắn lại lo lắng nhanh chóng tìm khắp nơi, phát hiện Tiểu Trang đang ôm Mèo Tới ghé vào ban công nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ đặc biệt vui sướng.
Dưới lầu chẳng hề có ai hết, nhìn cái gì mà có thể vui vẻ đến vậy?
Chu Phóng cũng không định hỏi cậu ta, hắn đi lên lầu lấy kịch bản rồi nhanh chóng trở về, sợ bỏ lỡ mất Quan Cố.
Đáng tiếc chẳng có gì thay đổi.
Vài ngày sau đó, hoàn toàn không có động tĩnh gì khác.
Công ty của Quan Cố gọi tới hỏi vì sao anh vẫn luôn vắng mặt. Tiểu Trang đưa điện thoại cho Chu Phóng nghe, hắn nói dối rằng ông của Quan Cố đột ngột qua đời, Quan Cố thương tâm quá độ nên cổ họng khàn đặc mất tiếng không thể nghe máy, mấy ngày nữa xong xuôi tang sự sẽ quay lại làm việc. Dù sao thì ông của Quan Cố cũng đã chết mười mấy năm rồi.
Mấy ngày nay Chu Phóng ngủ trên sô pha nhà Quan Cố, nửa đêm tỉnh rất nhiều lần, mỗi lần tỉnh lại đều vào phòng ngủ xem thử.
Hắn vẫn đang chờ đợi Quan Cố sẽ đột nhiên xuất hiện.
Thế nhưng lần chờ đợi này cứ một lần lại một lần khiến hắn phải thất vọng.
Đến ngày thứ tư, hắn lo lắng đến nỗi sắp hỏng mất, vẫn luôn ngủ không ngon, cũng không có khẩu vị ăn uống gì, thậm chí bởi vì ngủ sô pha cứng quá lâu khiến vết thương cũ trên vai đều có xu thế muốn tái phát, mỗi lúc nâng cánh tay sẽ ẩn ẩn đau nhức.
Nhưng mà nỗi đau của vết thương cũ chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng hắn. Hắn cảm thấy bản thân sắp điên mất rồi.
Ăn xong cơm chiều, Tiểu Trang yên lặng lau sạch sẽ bàn ghế rồi đi thu dọn bát đũa.
Chu Phóng ỉu xìu nhìn tin tức thời sự, phát thanh viên nói gì hắn đều chẳng nghe lọt nửa chữ. Hắn cảm thấy không khỏe liền tắt TV đi rồi lôi kịch bản ra xem, có điều giấy trắng mực đen trên đấy viết cái quỷ gì cũng chẳng lọt vào đầu hắn nổi một chữ.
Hắn đọc không nổi liền buông kịch bản xuống cầm điện thoại lên lướt Weibo, đột nhiên cảm thấy trong lòng có câu không nói không được, bèn viết “Bóng đêm ở Hoành Điếm đẹp thật đấy” rồi bấm đăng.
Ngày đó, Hoành Điếm mưa lớn kéo dài không ngớt, giọt mưa đập vào trên cửa sổ kêu lộp bộp.
Quan Cố nằm ở bên giường hôn bàn chân của hắn, rồi sau đó nâng mắt nhìn hắn, cười bảo rằng anh yêu hắn, mà ngay cả hàng lông mi dày và dài của anh dường như cũng tràn ngập tình yêu.
Chu Phóng chìm trong hồi ức, nhịn không được khẽ bật cười, rồi ngay sau đó mũi chợt thấy chua xót.
Hình như hắn chưa từng nghiêm túc nói rõ với Quan Cố câu “Em yêu anh” thì phải…
——————
Tiểu Trang thu dọn xong xuôi, từ phòng bếp đi ra nhìn thấy vẻ mặt cô đơn, buồn bã của Chu Phóng thì không tránh khỏi khổ sở.
Cậu nhắn tin cho hắn: “Bả vai anh không thoải mái, hôm nay đổi anh lên giường ngủ đi.”
Chu Phóng cầm di động đọc tin nhắn rồi khẽ lắc đầu: “Cậu không cần quản việc tôi ngủ thế nào đâu.”
Tiểu Trang: “Kỳ thật anh không cần ở đây canh chừng, nếu Quan Cố tỉnh, hắn nhất định sẽ tới tìm anh đầu tiên.”
Chu Phóng nhìn cậu ta, thở dài: “Tôi chỉ muốn để anh ấy có thể nhìn thấy tôi đầu tiên, biết rằng tôi đang chờ anh ấy thôi.”
Tiểu Trang không tiếp tục nhắn thêm gì nữa, chỉ đứng ở xa nhìn Chu Phóng, không biết đang suy nghĩ những thứ gì.
Chu Phóng đang muốn để điện thoại xuống, màn hình di động lại sáng lên báo hiệu có người gọi điện thoại tới.
… Là Giản Ninh Xuyên!
Hắn bấm nghe, giọng điệu Giản Ninh Xuyên ở bên kia vui vẻ, hào hứng vô cùng: “Anh Phóng, em mới nhìn thấy bài đăng gần nhất trên Weibo của anh, anh tới Hoành Điếm sao? Vừa hay em cũng đang quay phim ở Hoành Điếm nè, anh ở đoàn phim nào vậy? Em tới tìm anh chơi.”
Chu Phóng: “… Không có, tôi vẫn đang ở Bắc Kinh.”
Giản Ninh Xuyên thoắt cái suy sụp hẳn: “À, vậy sao”
Chu Phóng chưa quên việc mình còn nợ cậu ta ân tình, vì vậy khách khí nói: “Chờ cậu về Bắc Kinh rồi gặp nhau đi.”
Giản Ninh Xuyên vui vẻ trở lại ngay, kể cho Chu Phóng nghe về bộ phim mà cậu đang tham gia. Chu Phóng cũng không có tâm tình nghe cậu nói chuyện, mấy lần định cắt ngang đều không thành công, cuối cùng nghe được bên kia có người gọi “Tiểu Giản mau tới đây” bèn vội bảo: “Có người gọi cậu kìa! Mau đi đi!”
Giản Ninh Xuyên còn rất tiếc nuối, nhưng cũng chỉ đành nói: “Vậy em cúp máy… À, anh Phóng.”
Chu Phóng thấy giọng điệu của cậu lạ lạ, cho rằng cậu lại muốn nói điều gì đó kỳ quái, ai biết Giản Ninh Xuyên lại nhỏ giọng thông báo: “Em cũng có bạn trai rồi.”
Chu Phóng: “…”
Giản Ninh Xuyên nói: “Chờ em về Bắc Kinh sẽ dẫn anh ấy tới tìm anh ha, anh ấy là fan của anh đó, thích anh lắm. Em cúp máy đây, tạm biệt anh.”
Chu Phóng: “…Tạm biệt Tiểu Giản.”
Những lúc thế này còn tìm hắn để khoe khoang bạn trai, thật sự là quá sát muối vào miệng vết thương mà. Hắn cúp điện thoại, Tiểu Trang đi tới ngồi xuống, vẻ mặt quái lạ nhìn hắn.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Trang đánh chữ nhanh như bay, tin nhắn mới lại tới: “Giản Ninh Xuyên à?”
Chu Phóng đáp ngắn gọn: “Ừ.”
Tiểu Trang: “Tại sao anh lại gọi cậu ta là Tiểu Giản?”
Chu Phóng nghĩ thầm rằng Quan Cố ghen thì thôi đi, cậu cho rằng mình là ai mà cũng vậy hả? Thế nên hắn đáp chưng hửng: “Tại tôi thích.”
Tiểu Trang cau mày: “Có phải anh thích cậu ta không?”
Mấy ngày nay Chu Phóng không trêu chọc Tiểu Trang nhưng lại bị cậu nhìn chằm chằm cả ngày bằng ánh mắt si tình cho nên kỳ thật đã sớm thấy phiền, hiện tại tâm tình hắn rất kém vì vậy cũng chẳng suy nghĩ đã thốt ra: “Cậu quản tôi làm gì?”
Tiểu Trang: “Em là bạn trai của anh!”
Chu Phóng lập tức đáp ngay: “Đã nói bao nhiêu lần cậu không phải rồi hả?”
Tiểu Trang: “Phải mà!”
Chu Phóng phất tay đuổi người: “Chỉ cậu nghĩ thế thôi, phải cái gì mà phải. Đi ra chỗ khác đi.”
Tiểu Trang tức giận trừng hắn. Chu Phóng vốn dĩ không để ý tới cậu bèn nói: “Cậu xem lại mình xem giống đàn ông chỗ nào? Y như cô gái nhỏ ấy.”
Tiểu Trang: “Có giỏi anh lặp lại lần nữa coi!”
Chu Phóng nổi nóng: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cậu? Tôi không nói đấy.”
Tiểu Trang thật sự rất tức giận, lập tức đứng bật dậy.
Chu Phóng ngửa mặt nhìn cậu ta: “Được rồi được rồi, nhanh đi ngủ đi, nói không chừng cậu ngủ rồi, người thương của tôi liền đi ra đó.”
Tiểu Trang bước nhanh đến trước mặt hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Trang đã nắm lấy cằm hắn hôn tới.
Tác giả :
Từ Từ Đồ Chi