Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi
Chương 36: Kéo đại pháp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm sao Quan Cố lại biết tính cách của Tiểu Trang là dạng như thế nào?
Chu Phóng cảm thấy cả người nổi một tầng da gà, vẻ mặt dại ra, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, cuối cùng quyết định hỏi thẳng: “Anh, làm sao anh biết vậy?”
“Khi anh vừa phát hiện mình có thể biến thành một người khác thì ngay lập tức đã nghĩ phải làm rõ ràng xem rốt cuộc mình sẽ trở thành cái dạng gì, quan trọng nhất là người này có khả năng ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của anh hay không. Thế nên anh đã lắp camera ngay trước cửa nhà.” Quan Cố bình tĩnh đáp.
Chu Phóng trợn to hai mắt hỏi: “Quay lại được hình ảnh của cậu ta sao?”
Quan Cố gật đầu: “Ừ.”
Chu Phóng bực mình: “Ừ cái gì mà ừ! Cuối cùng anh đã thấy những gì hả?”
“Thấy được cảnh cậu ta mặc quần áo của anh, đeo ba lô của anh, lại còn làm nũng với mẹ anh nữa.” Quan Cố nhăn nhó.
Chu Phóng: “…”
Quan Cố cầm tay Chu Phóng lên khẽ mân mê từng ngón, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ nói: “Người này và mối tình đầu của em thật sự giống nhau như đúc, suốt ngày bày ra dáng vẻ làm nũng, mọe, cái kiểu đó lại xuất hiện trên mặt anh thì trông ghê tởm cỡ nào em hiểu không?”
Chu Phóng: “… Sau đó thì sao?”
“Anh bắt đầu uống thuốc liên tục suốt 1 tháng, tuy hại thật nhưng cũng may thuốc có tác dụng. Sau khi ngừng uống, mãi đến tận lúc anh tốt nghiệp, thi cao học rồi tốt nghiệp cao học thì cậu ta vẫn không xuất hiện thêm lần nào nữa; hoặc ít nhất là có mà cũng không bị anh phát hiện.”
Thời gian dài như vậy mà vẫn không xuất hiện ư? Chu Phóng vội vàng hỏi: “Vậy từ lúc nào thì anh biết là cậu ta lại ‘chui ra’ rồi?”
“Vào mùa hè năm trước, lúc còn ở khu Vọng Kinh ấy, đợt đó em đi nơi khác công tác, có vài ngày anh lại cảm thấy không đúng lắm bèn thử đặt camera lần nữa, thế nên mới phát hiện ra cậu ta.”
Mùa hè năm trước ư? Chu Phóng vẫn nhớ rõ khoảng thời gian ấy hắn có đi Thượng Hải đóng phim gần ba tháng. Khi đấy bọn họ vẫn chưa dọn lại chung cư này, cả hai thuê một căn nhà ba phòng sống cùng nhau, ở cũng được hơn một năm lận.
Hắn lo lắng hỏi tiếp: “Có phải do thuốc hết hiệu lực không, sao tự nhiên cậu ta lại êm đẹp thức tỉnh như vậy chứ?”
Vẻ mặt Quan Cố đầy ngán ngẩm: “Đồ ngốc, có thuốc nào mà dấu hiệu của việc ‘hết hiệu lực’ lại diễn ra sau đó nhiều năm tới vậy không?”
Vốn Chu Phóng học hành không giỏi, vào giới giải trí rồi thì lại càng dần đi đến con đường “thất học”, hiển nhiên não hắn không nghĩ được nhiều thế, nhưng nghe anh mỉa mai vậy thì vẫn bực mình cáu bẳn: “Anh hiểu ý em là được rồi, nói lắm thế làm gì? Vậy anh giải thích thử xem, rốt cuộc tại sao mà cậu ta lại đi ra?”
Quan Cố thở dài, không thèm chấp nhất với tên ngốc nhà mình: “Anh cũng không xác định chính xác lý do, nhưng có thể đoán được chút chút. Có một năm em đi quay phim ở xa, rời khỏi Bắc Kinh hơn một tháng lận. Chính là lần đầu em gặp Giản Ninh Xuyên đó, khi đấy hai người suốt ngày tương tác qua lại trên weibo. Xong có lần anh gọi điện thoại cho em, em cực kỳ hào hứng nói em vừa quen bạn mới, cả hai thường chơi game rồi đi ăn với nhau. Em còn đặc biệt thân thiết gọi cậu ta là Tiểu Giản nữa.”
Chu Phóng nhanh chóng gạt ngang: “Ngưng ngưng, em và cậu ta không hề thân thiết nhé. Lúc cậu ta ra mắt còn nhỏ tuổi nên mọi người trong giới ai cũng gọi là Tiểu Giản cả.”
Bộ phim mà Quan Cố nhắc tới chính là tác phẩm điện ảnh ra mắt đầu tay của Giản Ninh Xuyên. Sau khi Chu Phóng vào đoàn phim mới quen biết cậu nhóc này. Biết cậu bé trùng hợp lại là đàn em cùng trường với mình, hơn nữa tính cách hai người tương đối hợp, sở thích cũng giống nhau, vì vậy Chu Phóng và Giản Ninh Xuyên nhanh chóng thân thiết, thường thường cùng ăn cùng chơi game. Khi đó Giản Ninh Xuyên không biểu hiện ra ngoài mặt cái gì cả, đến nỗi cùng là đồng chí mà tới tận khi bộ phim kết thúc Chu Phóng mới lờ mờ đoán ra có khả năng cậu cũng là gay.
Hắn hít vào một hơi rồi dè dặt hỏi: “Vì vậy nên cậu ta mới bị ‘đánh thức’ ư?”
Quan Cố lắc đầu: “Cũng không hẳn, là anh đoán thế thôi.”
Chu Phóng lại cảm thấy nhất định là đúng rồi. Chẳng phải Tiểu Trang từng quanh co lòng vòng hỏi qua rất nhiều lần về quan hệ giữa hắn với Giản Ninh Xuyên còn gì.
Nhân nhắc tới ‘tình địch ngầm’ trong lòng Quan Cố, Chu Phóng cũng tranh thủ tẩy trắng cho mình: “Em và Tiểu Giản, không, em và Giản Ninh Xuyên chỉ là bạn cùng trường Đại học thôi. Từng hợp tác đóng phim chung 1-2 lần, bình thường rất hiếm khi lui tới.”
Mặt Quan Cố vẫn xụ một đống: “Anh cứ luôn nghĩ em thích dáng vẻ tiểu bạch kiểm như cậu ta, cho nên… cho nên mới tức giận.”
“Mùa hè năm trước anh quay được cảnh cậu ta làm những gì?” Chu Phóng không muốn nhắc nhiều về Giản Ninh Xuyên bèn hỏi lảng sang chuyện khác.
Cứ nghĩ đến người này là Quan Cố lại bực bội: “Tên đó là một kẻ lúc nào cũng ru rú trong nhà, cả ngày toàn thấy dán mặt vào chơi máy tính, chả chịu làm gì hết.”
Chu Phóng suýt nói người ta là một phóng viên tự do đấy, may mà lời tới bên miệng thì kịp phanh lại.
“Đáng tiếc ở đây không trang bị camera, nếu không thì đã biết hôm nay cậu ta lục tung nhà lên như vậy để tìm cái gì rồi.”
Trong lòng Chu Phóng có quỷ, thấp thỏm hỏi: “Tại sao chỗ này anh lại không lắp?”
“Lúc vừa dọn tới anh đã lắp rồi đấy, nhưng bị cậu ta phát hiện nên anh hủy đi rồi, sau hiếm thấy cậu ta đi ra nên cũng lười không lắp nữa.” Quan Cố đứng lên cất ly nước.
Chu Phóng: “… Bị cậu ấy phát hiện ư?”
“Ừ, cậu ta còn nói cho mẹ anh biết, bảo là bạn cùng phòng lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, ở nhà lén lút đặt camera, chắc là đề phòng cậu ta ngược đãi con mèo rồi.” Nói đến đây, anh có chút khó chịu: “Mẹ anh rất thích thằng nhóc đó, có đôi khi anh cảm nhận được bà thật sự cho rằng mình có hai đứa con trai luôn.”
Chu Phóng không dám tùy tiện phát biểu ý kiến vụ này, sợ mình không cẩn thận lại nói hớ chuyện gì đấy.
Quan Cố lại cố tình nói với hắn: “Không chừng nếu em nhìn thấy cậu ta rồi có lẽ cũng sẽ thích đó.”
Chu Phóng nuốt một ngụm nước bọt, làm ra vẻ bình tĩnh phẩy tay đáp: “Không bao giờ! Anh biết thừa em có thích dạng đàn ông con trai như vậy đâu, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng bán manh chứ, nghĩ thôi cũng thấy phiền.”
Có vẻ Quan Cố thật sự tin tưởng Chu Phóng không thích kiểu như thế thật mới thôi không làm khó dễ hắn nữa, anh ngó quanh một vòng khắp nhà rồi hỏi: “Con trai đâu? Sao em không mang nó xuống luôn?”
Chu Phóng giả vờ vỗ đùi làm như mình quên béng thật: “Nãy thấy anh gọi nên em vội vàng chạy xuống, quên mất không ôm nó theo.”
Quan Cố mỉm cười cực kỳ hư hỏng: “Sáng nay em thay ga trải giường cho anh rồi à? Tối hôm qua cưng nắm nhăn hết cả, lại còn rải ‘con’ lung tung khắp nơi làm nó rối tinh rối mù luôn kìa.”
Chu Phóng nhăn nhó: “Anh đúng là ký thác kỳ vọng quá cao ở em, nói cho anh biết, đến mền phòng em mà em cũng không xếp nữa là đổi ga giường nhà anh.”
Quan Cố bật cười, tiện tay vò tóc hắn. Mới rồi anh đã dọn dẹp một vòng nhà cửa nên rất mệt, giờ nghĩ thôi cũng thấy lười đi thay chăn ga bèn kéo Chu Phóng lên nhà hắn ngủ luôn.
Vệ sinh cá nhân xong, hai người lên giường nằm song song cạnh đối phương. Tối hôm qua đã phóng túng quá độ nên hôm nay cả hai đều vô dục vô cầu, chỉ im lặng nằm ôm nhau nhắm mắt lại.
Mèo Tới đặc biệt có tinh thần xách mông đi tuần tra khắp phòng, từ tủ đầu giường nhảy phốc xuống gối rồi huênh hoang giẫm ngang mặt hai tên quan hốt phân, vừa đi vừa ngửi, cuối cùng hài lòng bước qua một bên tự uốn tới uốn lui chơi với cái đuôi của chính mình.
Chờ nhịp thở của Chu Phóng dần ổn định, Quan Cố bèn nhoài người sang tắt đèn bàn. Một lát sau, Mèo Tới cũng chen vào giữa giường cuộn lại thành một vòng tròn an tâm ngủ.
——–
Vài ngày sau đó đều gió êm sóng lặng.
Tiểu Trang vẫn thỉnh thoảng gửi đến vài tin nhắn cho Chu Phóng, nội dung toàn là về Mèo Tới, thế nhưng Chu Phóng không trả lời bất kỳ tin nào.
Thẳng đến tối thứ sáu, có bạn đồng nghiệp rủ Chu Phóng đi ăn cơm bàn chuyện, Quan Cố cũng có việc về nhà một chuyến, thế là #đôi_cẩu_nam_nam_cả_ngày_show_ân_ái này mới chịu tách nhau ra.
Khoảng mười giờ Chu Phóng tạm biệt mọi người, đi ra đến cửa thì thấy trời đã mưa lâm râm, là cơn mưa đầu tiên của mùa hạ này.
Hắn không uống rượu nên có thể tự mình lái xe, đến trước cửa hầm gara chung cư, hắn móc điện thoại ra định gọi cho Quan Cố hỏi xem anh về chưa thì thấy tin nhắn Tiểu Trang gửi tới cách đó ít phút.
Tiểu Trang: “Làm sao đây anh? Đã vài ngày rồi mà em vẫn chưa tìm thấy con mèo.”
Tiểu Trang: “Em rất lo lắng, liệu có khi nào nó bỏ đi luôn rồi không?”
Tiểu Trang: “Trước kia em rất sợ các loại động vật nhỏ như vậy, từ khi anh nói anh thích mèo thì em mới thử chơi với nó, quả thật nó đáng yêu lắm.”
Tiểu Trang: “Em thật là vô dụng, đến một con mèo mà cũng không giữ được.”
Tiểu Trang: “Anh không muốn ở bên em, mà ngay cả nó cũng không muốn ở cùng một chỗ với em.”
Tiểu Trang: “Em thật sự khiến người ta chán ghét vậy sao?”
Chu Phóng gọi sang số máy của Quan Cố nhưng không ai tiếp. Hắn bèn de xe vào bãi đỗ, khóa kĩ lại rồi đi bộ lên tầng trên để bấm thang máy về nhà mình trước.
Đến lầu một, hắn lại gặp cậu nhân viên bảo vệ lần trước có nói chuyện cũng đang đứng đợi thang máy.
Cậu chàng niềm nở bắt chuyện trước: “Nghe nói bộ phim điện ảnh mới của anh là do đạo diễn Trần đảm nhiệm ạ?”
Chu Phóng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Quào, hóng quá đi mất, hi vọng phim ra nhanh nhanh.” Cậu nhân viên hưng phấn nói.
Chu Phóng mỉm cười khách sáo: “Cám ơn nhé.”
Sau đấy thì không ai nói gì nữa, có loại xấu hổ tên là hai người chỉ quen chứ không thân lại đồng thời đứng chờ thang máy chung.
Đúng lúc đó, cậu nhóc kia bỗng nghĩ tới một việc bèn vui vẻ quay qua nói với Chu Phóng: “À, anh Quan ở ngay dưới lầu nhà anh cũng nuôi thú cưng đấy, không rõ là chó hay mèo nữa.”
Chu Phóng ngạc nhiên, không hiểu sao tự nhiên cậu ta lại đột ngột nhắc đến việc này.
“Nhưng hình như ảnh lỡ làm lạc mất nó thì phải, mới rồi em còn thấy anh ấy bật đèn pin tìm lòng vòng khắp sân chơi trước chung cư á anh. Đúng rồi, hai anh quen nhau mà, phải không?”
“Hiện tại vẫn đang tìm ư?” Chu Phóng thảng thốt.
“Dạ.”
Sắp tới mùa đông rồi, tuy mưa không lớn lắm nhưng vẫn rơi tí tách không ngừng, hơn nữa lại còn có gió khá mạnh, thời tiết này mà đội mưa ra ngoài thì lạnh chết mất.
Chu Phóng đứng ở một góc khuất nhìn thông qua cửa thủy tinh, xa xa có thể ngó thấy bóng dáng một người đang lom khom cầm đèn pin rọi tới lui trong các bụi cây khắp khu phố để tìm gì đó.
Tâm tình hắn lúc này vô cùng phức tạp, đứng nhìn thêm chốc lát, Chu Phóng phát hiện người kia bắt đầu đứng thẳng dậy đi về phía bên này bèn vội vàng lui ra phía sau, trốn vào một góc gần đấy.
Máy quẹt thẻ kêu ‘ting’ một cái, cửa kính mở ra, là “Quan Cố” đang cầm đèn pin từ bên ngoài bước vào.
Chu Phóng tránh ở một bên trộm nhìn anh.
Mái tóc anh đã ướt đẫm, trên trán còn nhỏ tong tong từng giọt nước, giày da cũng dính bùn lầy lội.
Thang máy vừa khéo đi tới tầng trệt, trước khi bóng dáng “Quan Cố” khuất hẳn vào trong, Chu Phóng còn kịp thấy anh dùng mu bàn tay quẹt qua khóe mắt…
Dường như anh vừa khóc…
Cửa thang máy đóng lại.
Chu Phóng choáng váng, hắn đứng ngây ra như phỗng một hồi lâu mới sực tỉnh, nhanh chóng đi qua bấm thang máy để về nhà. Các con số trong khung hiển thị cứ nhảy lên từng chút một. Đúng lúc này, di động trong túi áo của hắn chợt rung lên khiến hắn giật thót, hấp tấp lấy ra vội vã đến nỗi suýt làm rớt luôn máy xuống đất.
Là Quan Cố gọi tới.
Hắn tắt máy rồi bước nhanh đến căn hộ của anh, mở cửa ra đi vào. Quan Cố đã thay đồ mặc ở nhà, đang cầm cái ly định rót nước, nhìn thấy hắn thì bèn nâng ly lên hỏi: “Uống luôn không, anh rót cho.”
Lực chú ý của Chu Phóng căn bản không đặt trên việc này, hắn qua loa đáp đại: “Không cần, à thôi, rót hộ em đi.”
Quan Cố rót đầy hai cốc nước lạnh rồi đặt sẵn một cái trên bàn cho Chu Phóng.
Chu Phóng chậm rãi đổi giày, khi đi ngang qua phòng bếp thấy đèn đang bật sáng bèn vô tình liếc mắt qua, không ngờ lại bắt gặp một thứ khiến hắn cả kinh. Trên cái bệ đá gần bồn rửa chén có một chén nước và một cây kéo mở ra được đặt ngay ngắn trên miệng chén.
Kéo đại pháp… Dùng để tìm mèo ư?
Hắn lén lút ngó ra ngoài phòng khách, thấy Quan Cố vẫn đang ngồi trên ghế sô pha vừa uống nước vừa lướt di động.
Chu Phóng bèn bay nhanh qua cất cây kéo về chỗ đựng dụng cụ làm bếp, đổ ly nước xuống bồn, sau đó tắt đèn phòng bếp, làm như không có việc gì bình thản đi ra.
Quan Cố vẫn đang nhìn chằm chằm điện thoại, không hề phát hiện một loạt động tĩnh mới rồi của hắn.
Chu Phóng nhẹ nhàng thở phào, bước qua ngồi xuống cạnh anh.
Quan Cố không ngẩng đầu lên nói: “Mẹ anh bảo nếu cuối tuần này em không bận thì về nhà ăn cơm chung với mọi người nhé.”
“Được thôi, không thấy Tiểu An nhắc nhở lịch trình gì hết nên chắc em rảnh đó.” Hắn uống một hớp nước, quả tim đập thình thịch thình thịch nãy giờ dần chậm lại.
Chính Chu Phóng cũng không biết mình hồi hộp vì điều gì, chỉ là trong thâm tâm hắn vẫn luôn không muốn Quan Cố phát hiện sự tồn tại của Tiểu Trang.
Hắn liếc mắt qua, thấy kẻ ít khi nào ham mê chơi điện thoại lại cứ dán mắt vào nó mãi nãy giờ bèn hỏi: “Anh đang xem cái gì thế?”
“Anh muốn đặt mua một cái máy quay cao cấp.”
Chu Phóng ngạc nhiên: “…Lại muốn lắp ư? Em tưởng anh nói không tính đặt camera ở bên này nữa?”
Quan Cố thở dài: “Anh nghĩ mãi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cứ lắp thử xem xem rốt cuộc là cậu ta đang làm gì.”
—
(*) Kéo đại pháp: Thuật dùng kéo đặt trên tô nước để gọi mèo đi lạc về của người Trung Quốc
Làm sao Quan Cố lại biết tính cách của Tiểu Trang là dạng như thế nào?
Chu Phóng cảm thấy cả người nổi một tầng da gà, vẻ mặt dại ra, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, cuối cùng quyết định hỏi thẳng: “Anh, làm sao anh biết vậy?”
“Khi anh vừa phát hiện mình có thể biến thành một người khác thì ngay lập tức đã nghĩ phải làm rõ ràng xem rốt cuộc mình sẽ trở thành cái dạng gì, quan trọng nhất là người này có khả năng ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của anh hay không. Thế nên anh đã lắp camera ngay trước cửa nhà.” Quan Cố bình tĩnh đáp.
Chu Phóng trợn to hai mắt hỏi: “Quay lại được hình ảnh của cậu ta sao?”
Quan Cố gật đầu: “Ừ.”
Chu Phóng bực mình: “Ừ cái gì mà ừ! Cuối cùng anh đã thấy những gì hả?”
“Thấy được cảnh cậu ta mặc quần áo của anh, đeo ba lô của anh, lại còn làm nũng với mẹ anh nữa.” Quan Cố nhăn nhó.
Chu Phóng: “…”
Quan Cố cầm tay Chu Phóng lên khẽ mân mê từng ngón, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ nói: “Người này và mối tình đầu của em thật sự giống nhau như đúc, suốt ngày bày ra dáng vẻ làm nũng, mọe, cái kiểu đó lại xuất hiện trên mặt anh thì trông ghê tởm cỡ nào em hiểu không?”
Chu Phóng: “… Sau đó thì sao?”
“Anh bắt đầu uống thuốc liên tục suốt 1 tháng, tuy hại thật nhưng cũng may thuốc có tác dụng. Sau khi ngừng uống, mãi đến tận lúc anh tốt nghiệp, thi cao học rồi tốt nghiệp cao học thì cậu ta vẫn không xuất hiện thêm lần nào nữa; hoặc ít nhất là có mà cũng không bị anh phát hiện.”
Thời gian dài như vậy mà vẫn không xuất hiện ư? Chu Phóng vội vàng hỏi: “Vậy từ lúc nào thì anh biết là cậu ta lại ‘chui ra’ rồi?”
“Vào mùa hè năm trước, lúc còn ở khu Vọng Kinh ấy, đợt đó em đi nơi khác công tác, có vài ngày anh lại cảm thấy không đúng lắm bèn thử đặt camera lần nữa, thế nên mới phát hiện ra cậu ta.”
Mùa hè năm trước ư? Chu Phóng vẫn nhớ rõ khoảng thời gian ấy hắn có đi Thượng Hải đóng phim gần ba tháng. Khi đấy bọn họ vẫn chưa dọn lại chung cư này, cả hai thuê một căn nhà ba phòng sống cùng nhau, ở cũng được hơn một năm lận.
Hắn lo lắng hỏi tiếp: “Có phải do thuốc hết hiệu lực không, sao tự nhiên cậu ta lại êm đẹp thức tỉnh như vậy chứ?”
Vẻ mặt Quan Cố đầy ngán ngẩm: “Đồ ngốc, có thuốc nào mà dấu hiệu của việc ‘hết hiệu lực’ lại diễn ra sau đó nhiều năm tới vậy không?”
Vốn Chu Phóng học hành không giỏi, vào giới giải trí rồi thì lại càng dần đi đến con đường “thất học”, hiển nhiên não hắn không nghĩ được nhiều thế, nhưng nghe anh mỉa mai vậy thì vẫn bực mình cáu bẳn: “Anh hiểu ý em là được rồi, nói lắm thế làm gì? Vậy anh giải thích thử xem, rốt cuộc tại sao mà cậu ta lại đi ra?”
Quan Cố thở dài, không thèm chấp nhất với tên ngốc nhà mình: “Anh cũng không xác định chính xác lý do, nhưng có thể đoán được chút chút. Có một năm em đi quay phim ở xa, rời khỏi Bắc Kinh hơn một tháng lận. Chính là lần đầu em gặp Giản Ninh Xuyên đó, khi đấy hai người suốt ngày tương tác qua lại trên weibo. Xong có lần anh gọi điện thoại cho em, em cực kỳ hào hứng nói em vừa quen bạn mới, cả hai thường chơi game rồi đi ăn với nhau. Em còn đặc biệt thân thiết gọi cậu ta là Tiểu Giản nữa.”
Chu Phóng nhanh chóng gạt ngang: “Ngưng ngưng, em và cậu ta không hề thân thiết nhé. Lúc cậu ta ra mắt còn nhỏ tuổi nên mọi người trong giới ai cũng gọi là Tiểu Giản cả.”
Bộ phim mà Quan Cố nhắc tới chính là tác phẩm điện ảnh ra mắt đầu tay của Giản Ninh Xuyên. Sau khi Chu Phóng vào đoàn phim mới quen biết cậu nhóc này. Biết cậu bé trùng hợp lại là đàn em cùng trường với mình, hơn nữa tính cách hai người tương đối hợp, sở thích cũng giống nhau, vì vậy Chu Phóng và Giản Ninh Xuyên nhanh chóng thân thiết, thường thường cùng ăn cùng chơi game. Khi đó Giản Ninh Xuyên không biểu hiện ra ngoài mặt cái gì cả, đến nỗi cùng là đồng chí mà tới tận khi bộ phim kết thúc Chu Phóng mới lờ mờ đoán ra có khả năng cậu cũng là gay.
Hắn hít vào một hơi rồi dè dặt hỏi: “Vì vậy nên cậu ta mới bị ‘đánh thức’ ư?”
Quan Cố lắc đầu: “Cũng không hẳn, là anh đoán thế thôi.”
Chu Phóng lại cảm thấy nhất định là đúng rồi. Chẳng phải Tiểu Trang từng quanh co lòng vòng hỏi qua rất nhiều lần về quan hệ giữa hắn với Giản Ninh Xuyên còn gì.
Nhân nhắc tới ‘tình địch ngầm’ trong lòng Quan Cố, Chu Phóng cũng tranh thủ tẩy trắng cho mình: “Em và Tiểu Giản, không, em và Giản Ninh Xuyên chỉ là bạn cùng trường Đại học thôi. Từng hợp tác đóng phim chung 1-2 lần, bình thường rất hiếm khi lui tới.”
Mặt Quan Cố vẫn xụ một đống: “Anh cứ luôn nghĩ em thích dáng vẻ tiểu bạch kiểm như cậu ta, cho nên… cho nên mới tức giận.”
“Mùa hè năm trước anh quay được cảnh cậu ta làm những gì?” Chu Phóng không muốn nhắc nhiều về Giản Ninh Xuyên bèn hỏi lảng sang chuyện khác.
Cứ nghĩ đến người này là Quan Cố lại bực bội: “Tên đó là một kẻ lúc nào cũng ru rú trong nhà, cả ngày toàn thấy dán mặt vào chơi máy tính, chả chịu làm gì hết.”
Chu Phóng suýt nói người ta là một phóng viên tự do đấy, may mà lời tới bên miệng thì kịp phanh lại.
“Đáng tiếc ở đây không trang bị camera, nếu không thì đã biết hôm nay cậu ta lục tung nhà lên như vậy để tìm cái gì rồi.”
Trong lòng Chu Phóng có quỷ, thấp thỏm hỏi: “Tại sao chỗ này anh lại không lắp?”
“Lúc vừa dọn tới anh đã lắp rồi đấy, nhưng bị cậu ta phát hiện nên anh hủy đi rồi, sau hiếm thấy cậu ta đi ra nên cũng lười không lắp nữa.” Quan Cố đứng lên cất ly nước.
Chu Phóng: “… Bị cậu ấy phát hiện ư?”
“Ừ, cậu ta còn nói cho mẹ anh biết, bảo là bạn cùng phòng lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, ở nhà lén lút đặt camera, chắc là đề phòng cậu ta ngược đãi con mèo rồi.” Nói đến đây, anh có chút khó chịu: “Mẹ anh rất thích thằng nhóc đó, có đôi khi anh cảm nhận được bà thật sự cho rằng mình có hai đứa con trai luôn.”
Chu Phóng không dám tùy tiện phát biểu ý kiến vụ này, sợ mình không cẩn thận lại nói hớ chuyện gì đấy.
Quan Cố lại cố tình nói với hắn: “Không chừng nếu em nhìn thấy cậu ta rồi có lẽ cũng sẽ thích đó.”
Chu Phóng nuốt một ngụm nước bọt, làm ra vẻ bình tĩnh phẩy tay đáp: “Không bao giờ! Anh biết thừa em có thích dạng đàn ông con trai như vậy đâu, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng bán manh chứ, nghĩ thôi cũng thấy phiền.”
Có vẻ Quan Cố thật sự tin tưởng Chu Phóng không thích kiểu như thế thật mới thôi không làm khó dễ hắn nữa, anh ngó quanh một vòng khắp nhà rồi hỏi: “Con trai đâu? Sao em không mang nó xuống luôn?”
Chu Phóng giả vờ vỗ đùi làm như mình quên béng thật: “Nãy thấy anh gọi nên em vội vàng chạy xuống, quên mất không ôm nó theo.”
Quan Cố mỉm cười cực kỳ hư hỏng: “Sáng nay em thay ga trải giường cho anh rồi à? Tối hôm qua cưng nắm nhăn hết cả, lại còn rải ‘con’ lung tung khắp nơi làm nó rối tinh rối mù luôn kìa.”
Chu Phóng nhăn nhó: “Anh đúng là ký thác kỳ vọng quá cao ở em, nói cho anh biết, đến mền phòng em mà em cũng không xếp nữa là đổi ga giường nhà anh.”
Quan Cố bật cười, tiện tay vò tóc hắn. Mới rồi anh đã dọn dẹp một vòng nhà cửa nên rất mệt, giờ nghĩ thôi cũng thấy lười đi thay chăn ga bèn kéo Chu Phóng lên nhà hắn ngủ luôn.
Vệ sinh cá nhân xong, hai người lên giường nằm song song cạnh đối phương. Tối hôm qua đã phóng túng quá độ nên hôm nay cả hai đều vô dục vô cầu, chỉ im lặng nằm ôm nhau nhắm mắt lại.
Mèo Tới đặc biệt có tinh thần xách mông đi tuần tra khắp phòng, từ tủ đầu giường nhảy phốc xuống gối rồi huênh hoang giẫm ngang mặt hai tên quan hốt phân, vừa đi vừa ngửi, cuối cùng hài lòng bước qua một bên tự uốn tới uốn lui chơi với cái đuôi của chính mình.
Chờ nhịp thở của Chu Phóng dần ổn định, Quan Cố bèn nhoài người sang tắt đèn bàn. Một lát sau, Mèo Tới cũng chen vào giữa giường cuộn lại thành một vòng tròn an tâm ngủ.
——–
Vài ngày sau đó đều gió êm sóng lặng.
Tiểu Trang vẫn thỉnh thoảng gửi đến vài tin nhắn cho Chu Phóng, nội dung toàn là về Mèo Tới, thế nhưng Chu Phóng không trả lời bất kỳ tin nào.
Thẳng đến tối thứ sáu, có bạn đồng nghiệp rủ Chu Phóng đi ăn cơm bàn chuyện, Quan Cố cũng có việc về nhà một chuyến, thế là #đôi_cẩu_nam_nam_cả_ngày_show_ân_ái này mới chịu tách nhau ra.
Khoảng mười giờ Chu Phóng tạm biệt mọi người, đi ra đến cửa thì thấy trời đã mưa lâm râm, là cơn mưa đầu tiên của mùa hạ này.
Hắn không uống rượu nên có thể tự mình lái xe, đến trước cửa hầm gara chung cư, hắn móc điện thoại ra định gọi cho Quan Cố hỏi xem anh về chưa thì thấy tin nhắn Tiểu Trang gửi tới cách đó ít phút.
Tiểu Trang: “Làm sao đây anh? Đã vài ngày rồi mà em vẫn chưa tìm thấy con mèo.”
Tiểu Trang: “Em rất lo lắng, liệu có khi nào nó bỏ đi luôn rồi không?”
Tiểu Trang: “Trước kia em rất sợ các loại động vật nhỏ như vậy, từ khi anh nói anh thích mèo thì em mới thử chơi với nó, quả thật nó đáng yêu lắm.”
Tiểu Trang: “Em thật là vô dụng, đến một con mèo mà cũng không giữ được.”
Tiểu Trang: “Anh không muốn ở bên em, mà ngay cả nó cũng không muốn ở cùng một chỗ với em.”
Tiểu Trang: “Em thật sự khiến người ta chán ghét vậy sao?”
Chu Phóng gọi sang số máy của Quan Cố nhưng không ai tiếp. Hắn bèn de xe vào bãi đỗ, khóa kĩ lại rồi đi bộ lên tầng trên để bấm thang máy về nhà mình trước.
Đến lầu một, hắn lại gặp cậu nhân viên bảo vệ lần trước có nói chuyện cũng đang đứng đợi thang máy.
Cậu chàng niềm nở bắt chuyện trước: “Nghe nói bộ phim điện ảnh mới của anh là do đạo diễn Trần đảm nhiệm ạ?”
Chu Phóng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Quào, hóng quá đi mất, hi vọng phim ra nhanh nhanh.” Cậu nhân viên hưng phấn nói.
Chu Phóng mỉm cười khách sáo: “Cám ơn nhé.”
Sau đấy thì không ai nói gì nữa, có loại xấu hổ tên là hai người chỉ quen chứ không thân lại đồng thời đứng chờ thang máy chung.
Đúng lúc đó, cậu nhóc kia bỗng nghĩ tới một việc bèn vui vẻ quay qua nói với Chu Phóng: “À, anh Quan ở ngay dưới lầu nhà anh cũng nuôi thú cưng đấy, không rõ là chó hay mèo nữa.”
Chu Phóng ngạc nhiên, không hiểu sao tự nhiên cậu ta lại đột ngột nhắc đến việc này.
“Nhưng hình như ảnh lỡ làm lạc mất nó thì phải, mới rồi em còn thấy anh ấy bật đèn pin tìm lòng vòng khắp sân chơi trước chung cư á anh. Đúng rồi, hai anh quen nhau mà, phải không?”
“Hiện tại vẫn đang tìm ư?” Chu Phóng thảng thốt.
“Dạ.”
Sắp tới mùa đông rồi, tuy mưa không lớn lắm nhưng vẫn rơi tí tách không ngừng, hơn nữa lại còn có gió khá mạnh, thời tiết này mà đội mưa ra ngoài thì lạnh chết mất.
Chu Phóng đứng ở một góc khuất nhìn thông qua cửa thủy tinh, xa xa có thể ngó thấy bóng dáng một người đang lom khom cầm đèn pin rọi tới lui trong các bụi cây khắp khu phố để tìm gì đó.
Tâm tình hắn lúc này vô cùng phức tạp, đứng nhìn thêm chốc lát, Chu Phóng phát hiện người kia bắt đầu đứng thẳng dậy đi về phía bên này bèn vội vàng lui ra phía sau, trốn vào một góc gần đấy.
Máy quẹt thẻ kêu ‘ting’ một cái, cửa kính mở ra, là “Quan Cố” đang cầm đèn pin từ bên ngoài bước vào.
Chu Phóng tránh ở một bên trộm nhìn anh.
Mái tóc anh đã ướt đẫm, trên trán còn nhỏ tong tong từng giọt nước, giày da cũng dính bùn lầy lội.
Thang máy vừa khéo đi tới tầng trệt, trước khi bóng dáng “Quan Cố” khuất hẳn vào trong, Chu Phóng còn kịp thấy anh dùng mu bàn tay quẹt qua khóe mắt…
Dường như anh vừa khóc…
Cửa thang máy đóng lại.
Chu Phóng choáng váng, hắn đứng ngây ra như phỗng một hồi lâu mới sực tỉnh, nhanh chóng đi qua bấm thang máy để về nhà. Các con số trong khung hiển thị cứ nhảy lên từng chút một. Đúng lúc này, di động trong túi áo của hắn chợt rung lên khiến hắn giật thót, hấp tấp lấy ra vội vã đến nỗi suýt làm rớt luôn máy xuống đất.
Là Quan Cố gọi tới.
Hắn tắt máy rồi bước nhanh đến căn hộ của anh, mở cửa ra đi vào. Quan Cố đã thay đồ mặc ở nhà, đang cầm cái ly định rót nước, nhìn thấy hắn thì bèn nâng ly lên hỏi: “Uống luôn không, anh rót cho.”
Lực chú ý của Chu Phóng căn bản không đặt trên việc này, hắn qua loa đáp đại: “Không cần, à thôi, rót hộ em đi.”
Quan Cố rót đầy hai cốc nước lạnh rồi đặt sẵn một cái trên bàn cho Chu Phóng.
Chu Phóng chậm rãi đổi giày, khi đi ngang qua phòng bếp thấy đèn đang bật sáng bèn vô tình liếc mắt qua, không ngờ lại bắt gặp một thứ khiến hắn cả kinh. Trên cái bệ đá gần bồn rửa chén có một chén nước và một cây kéo mở ra được đặt ngay ngắn trên miệng chén.
Kéo đại pháp… Dùng để tìm mèo ư?
Hắn lén lút ngó ra ngoài phòng khách, thấy Quan Cố vẫn đang ngồi trên ghế sô pha vừa uống nước vừa lướt di động.
Chu Phóng bèn bay nhanh qua cất cây kéo về chỗ đựng dụng cụ làm bếp, đổ ly nước xuống bồn, sau đó tắt đèn phòng bếp, làm như không có việc gì bình thản đi ra.
Quan Cố vẫn đang nhìn chằm chằm điện thoại, không hề phát hiện một loạt động tĩnh mới rồi của hắn.
Chu Phóng nhẹ nhàng thở phào, bước qua ngồi xuống cạnh anh.
Quan Cố không ngẩng đầu lên nói: “Mẹ anh bảo nếu cuối tuần này em không bận thì về nhà ăn cơm chung với mọi người nhé.”
“Được thôi, không thấy Tiểu An nhắc nhở lịch trình gì hết nên chắc em rảnh đó.” Hắn uống một hớp nước, quả tim đập thình thịch thình thịch nãy giờ dần chậm lại.
Chính Chu Phóng cũng không biết mình hồi hộp vì điều gì, chỉ là trong thâm tâm hắn vẫn luôn không muốn Quan Cố phát hiện sự tồn tại của Tiểu Trang.
Hắn liếc mắt qua, thấy kẻ ít khi nào ham mê chơi điện thoại lại cứ dán mắt vào nó mãi nãy giờ bèn hỏi: “Anh đang xem cái gì thế?”
“Anh muốn đặt mua một cái máy quay cao cấp.”
Chu Phóng ngạc nhiên: “…Lại muốn lắp ư? Em tưởng anh nói không tính đặt camera ở bên này nữa?”
Quan Cố thở dài: “Anh nghĩ mãi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cứ lắp thử xem xem rốt cuộc là cậu ta đang làm gì.”
—
(*) Kéo đại pháp: Thuật dùng kéo đặt trên tô nước để gọi mèo đi lạc về của người Trung Quốc
Tác giả :
Từ Từ Đồ Chi