Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi
Chương 1: Quà sinh nhật
Biên tập: Zany
Khi Quan Cố gọi điện tới thì Chu Phóng vừa mới nhét ‘áo mưa’ vào trong túi, đang định rời khỏi nhà.
“Không phải công việc, ra ngoài gặp bạn thôi.” Chu Phóng đứng ở bậc cửa, vừa thay giày vừa nói với người bên kia điện thoại “Cậu không biết đâu, là người trong giới chúng tôi… Không phải diễn viên mà là một biên kịch. Không được, tôi đang gấp lắm, tối về tìm cậu, chào nhé.”
Hắn cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.
Làm gì có biên kịch nào? Hắn chính là muốn đi hẹn hò cùng với một người khác, không phải con gái mà là con trai.
Hắn chưa từng hẹn hò như thế này bao giờ cho nên giờ đây không tránh khỏi khá lo lắng.
Lí do có cuộc hẹn này thì phải ngược về hai tháng trước.
Đêm hôm đó, hắn và Quan Cố cãi nhau bởi vì người kia làm lạc mất mèo của hắn, hắn cực kì tức giận, chỉ vào mặt Quan Cố hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà họ Quan. Mắng chửi mãi đâm ra Quan Cố cũng giận, hai người cãi một trận lớn, hắn bi phẫn đạp cửa nhà Quan Cố đi ra, bật đèn pin lượn xung quanh khu phố tìm mèo.
Tìm đến nửa đêm mà vẫn chẳng thấy, hắn đành phải trở về nhà mình, sau khi đi vào thì ném vỡ đồ đạc loảng xoảng khắp nơi.
Hắn không sợ hàng xóm dưới lầu tìm đến phàn nàn bởi vì người ở dưới kia là Quan Cố.
Ném mệt rồi hắn bèn nằm trên ghế salon ôm cái gối hình mèo, bắt đầu nhớ đến mèo của hắn.
Mèo của Chu Phóng tên là Mèo Tới, một con mèo ta màu vàng trắng, lúc mới mang về nhà thì hắn rất muốn chọn một tên thật oách, nhưng mãi không nghĩ ra, suốt ngày gọi “Mèo, tới đây!”, cuối cùng cứ thế gọi là Mèo Tới.
Hắn nuôi Mèo Tới đã chín năm, nói không tìm thấy liền tìm không thấy, đặt vào ai lại không tức giận cơ chứ? Thế mà tên đầu sỏ gây tội là Quan Cố lại còn mặt mũi cãi nhau với hắn!
Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng hất gạt tàn trên bàn trà xuống đất.
Hôm nay là sinh nhật hai bảy tuổi của hắn. Buổi chiều hắn mới từ nước ngoài trở về, fan đến đón ở sân bay giơ banner “Chúc mừng sinh nhật” khắp nơi, hăng hái nhiệt tình tặng hắn đủ loại quà, dưới sự ngăn cản của nhân viên an ninh, hắn chỉ nhận hai bó hoa tươi và một con gấu bông, thế nhưng những staff đi đằng sau đều bị quà nhét chật tay.
Đoàn người rời khỏi sân bay, tiếng hét chói tai ồn ào của fan dần dần rơi lại phía sau.
Trong xe bảo mẫu vô cùng im ắng.
Tối hôm qua Chu Phóng ngủ không ngon, một khi hắn mất ngủ thì tính tình cũng rất khó chịu, lúc nãy ở sân bay mặt đều đen lại, may là có kính râm che bớt, hắn vốn cũng không thích cười cho nên mới không bị fan nhìn ra. Staff đều lên một chiếc xe khác phía sau, trong xe này ngoài tài xế ra thì chỉ có hắn và trợ lí Tiểu An.
Đặt hoa và gấu sang một bên, hắn tháo kính râm xuống tiện tay ném một cái, Tiểu An nhanh nhẹn nhận lấy cất đi.
Hắn lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, bên kia thật lâu mới bắt máy, hắn hung hăng hỏi “Sao mãi mới bắt máy?”
Đối phương đáp “Đang tắm cho Mèo Tới, cậu về rồi à?”
Giọng của Chu Phóng hòa hoãn hơn một chút, khẽ bảo “Mới xuống máy bay, Mèo Tới khỏe không?”
Giọng nam bên kia cười lớn “Vẫn khỏe, tới đón nó đi, thuận tiện lấy quà sinh nhật của cậu.”
Cúp điện thoại, áp suất thấp của Chu Phóng cuối cùng cũng tan đi đôi chút, Tiểu An tươi cười vội hỏi “Anh ơi, buổi tối có nên mời Giản Ninh Xuyên không? Em nghe nói cậu ta đang ở Bắc Kinh.”
Chu Phóng cau mày “Tôi không định gặp cậu ta.”
Tiểu An nhẹ giọng “Lần trước hoạt động chúc mừng debut một năm của cậu ta có mời mình đấy, nhưng mà anh có việc không đến, lúc này lại không mời cậu ta thì hình như không ổn lắm.”
Chu Phóng không nhịn được nói “Cậu tự xem mà làm đi.”
Tiểu An nhận lời, dùng weixin của Chu Phóng gửi lời mời, lại hỏi “Gần năm giờ rồi, bây giờ đến party luôn chứ anh?”
“Không, về nhà một chuyến đã.” Chu Phóng bày ra vẻ mặt xem thường, nói “Quan Cố có lẽ tặng tôi quà sinh nhật.”
Không gian của xe nhỏ như vậy, vừa nãy trong điện thoại nói cái gì đều có thể nghe được, Tiểu An lại không dám nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là hùa theo hắn “Anh Quan đối với anh tốt thật đấy.”
Chuyện Chu Phóng thầm yêu Quan Cố, những người theo hắn hai năm trở lên như Tiểu An đều biết, không hề là đùa cợt.
Quan Cố là một trai thẳng.
Chu Phóng và Quan Cố quen biết hơn chục năm, cấp hai và cấp ba đều là bạn cùng lớp, anh em tốt cứ như nam châm hút sắt.
Năm đó khi học cấp ba, Chu Phóng đã cong thành cây nhang muỗi, quen rồi lại chia tay rầm rộ oanh liệt cùng với hotboy lớp bên, nhưng mối tình của Quan Cố và hoa khôi trường thì lại vô cùng kín tiếng. Hiện tại Chu Phóng vẫn cong như cây nhang muỗi đẹp trai, giá trị nhan sắc đạt cấp nam thần, vóc người và phẩm chất quần áo đều xuất sắc như nhau, nhưng dù có nhiều fan cả nam lẫn nữ muốn sinh con cho hắn, hắn vẫn chỉ là một con cún độc thân chưa có người yêu. Mà Quan Cố thì vẫn thẳng như ngày nào, vẫn còn yêu cô hoa khôi trường thời cấp ba kia, chỉ là cô ấy đi California học tiến sĩ đã nhiều năm rồi, cuối năm nay mới trở lại.
Trở về nhà trọ, Chu Phóng kêu Tiểu An dọn đồ đạc, còn mình xuống dưới lầu.
Năm ngoái Quan Cố muốn mua phòng và đã chọn ở đây, hắn liền mua căn phòng ngay phía trên phòng của anh, qua Tết, hai người một trước một sau chuyển đến. Dù sao đi nữa hắn cũng không ‘đè’ được Quan Cố, mỗi ngày ngủ ở phía trên Quan Cố cũng tốt vô cùng.
Lần này hắn ra nước ngoài để tuyên truyền cho một bộ phim điện ảnh đề tài thanh xuân mà hắn diễn năm ngoái, thời gian đi mất hơn hai tuần. Mỗi lần đi xa nhà, hắn đều đưa Mèo Tới gửi ở chỗ Quan Cố.
Nhấn chuông cửa, Quan Cố mở cửa cho hắn.
Nửa tháng không gặp, Quan Cố đã cắt tóc, lộ hai vành tai ra, lúc này anh đứng ngược sáng, Chu Phóng có thể thấy vành tai anh có màu đỏ nhạt. Hôm nay là thứ bảy, anh cũng không mặc comple giày da như bình thường, mà là mặc áo phông đen và quần ngủ xám, trên áo phông đen dính rất nhiều lông mèo, hẳn là vừa mới tắm cho mèo xong thật.
Chu Phóng khom lưng thay giày, lặng lẽ liếc nhìn ngực Quan Cố, đường viền cơ ngực rất đẹp, hắn liền nghĩ đến vài hình ảnh không được nghiêm túc cho lắm.
Quan Cố không hay biết gì, chỉ nói “Cậu nhanh đó, cứ nghĩ lát nữa cậu mới tới cơ, vừa mới sấy lông cho Mèo Tới, thằng nhóc kia giận rồi, cứ chui dưới gầm sofa không ra.”
Chu Phóng thay giày xong, quen cửa quen nẻo đi vào, gọi một tiếng “Mèo Tới!”
Mèo Tới từ sofa nhảy ra ngoài, lông vừa mới được sấy khô hơi dựng lên, nó vốn cũng hơi béo nên càng giống như một quả cầu lông, đôi mắt màu hổ phách trợn tròn hướng hắn kêu “Meo meo”.
Hắn đi tới ngồi xuống, Mèo Tới liền mò tới bên cạnh hắn, cọ cọ vào người chủ nhân đã hai tuần không gặp, không ngừng kêu “Meo meo meo” làm nũng.
Quan Cố cúi người xuống cất gọn đôi giày Chu Phóng tùy tiện cởi ra ở cửa.
Chu Phóng xoa xoa từ tai xuống cằm mèo, mắt lại nhìn đi chỗ khác, bởi vì động tác khom lưng, một đoạn lưng của Quan Cố lộ ra.
Anh đứng dậy quay lại, Chu Phóng lặng lẽ thu ánh mắt, khẽ hỏi “Buổi tối bọn họ tổ chức sinh nhật cho tôi, cậu đi không?”
Quan Cố đáp rất nhanh “Không đi, tôi còn có việc.”
Chu Phóng trầm mặt xuống hỏi “Chuyện gì vậy?”
Quan Cố nói “Bảy rưỡi có một cuộc họp qua điện thoại.”
Chu Phóng không nói gì nữa, hắn cũng không phải thật sự muốn Quan Cố tới, anh và những “Người bạn trong giới giải trí” của hắn gần như không chung đường, dù có đi cũng chẳng hợp nhau.
Cha mẹ Quan Cố đều là giáo sư đại học, chính anh từ nhỏ cũng là học sinh tiêu biểu xuất sắc, sau đó học tài chính, hiện tại làm trong một công ty nằm trong top 500 của thế giới, thật sự là doanh nhân thành đạt trong cuộc đời.
Chu Phóng cũng không quá kém cỏi, thành tích trong nghệ thuật cũng coi như nổi bật, điều kiện bản thân hắn khá tốt, thuận lợi thi vào Học viện Điện ảnh, vừa mới tốt nghiệp liền diễn nam thứ trong một bộ phim cung đấu nổi tiếng, từ đó sự nghiệp bằng phẳng. Qua vài năm ngắn ngủi liền ngồi vững trên vị trí số một trong những nam diễn viên trẻ ở mảng phim truyền hình trong nước, nhưng mà trên mảng điện ảnh lại chưa được nổi bật lắm.
Tính tình Chu Phóng không tốt, gặp chuyện không hài lòng nói trở mặt liền trở mặt, bình thường hay làm kiêu làm dáng, antifan nói hắn giống như chó điên, gặp người nào cắn người đó. Con đường diễn viên này cạnh tranh rất khốc liệt, vòng tròn xã giao vốn cũng hẹp mà cái tính tình thối này của hắn nổi danh khắp chốn, người khác thấy hắn dĩ nhiên là có thể tránh thì tránh. Đi tới ngày hôm nay, người xung quanh có thể gọi là bạn bè cũng lác đác chẳng được mấy người.
Chỉ có Quan Cố quen biết hắn từ năm mười tuổi, cho tới bây giờ, ngoại trừ lúc học cấp ba từng biết tính hướng của hắn mà nghỉ chơi một khoảng thời gian ngắn, sau đó lại làm hòa với nhau, thì nhiều năm qua luôn đối xử với hắn như anh em ruột. Huống chi, Quan Cố còn rất đẹp trai, hắn không thích anh mới là lạ.
Nếu như Quan Cố cũng là gay thì tốt quá, bọn họ chính là trời sinh một đôi, nhưng anh lại không phải.
“Không đi cũng được, quà của tôi đâu?” Chu Phóng đưa tay ra, hùng hồn đòi quà tặng.
Quan Cố mỉm cười, đập vào tay Chu Phóng “Đợi chút.” Nói xong anh đi vào lấy quà.
Chu Phóng đưa cái tay mới bị đánh lên trước mặt nhìn chằm chằm một lát, trong lòng len lén vui mừng.
Quan Cố đi ra, hắn liền buông tay xuống. Quan Cố đưa hộp quà cho hắn, cong đôi mắt nói “Chu Phóng, sinh nhật vui vẻ.”
Tiểu An vẫn đang dọn đồ trên lầu, thấy Chu Phóng tay không trở về bèn hỏi “Ủa anh, Mèo Tới đâu?”
Chu Phóng cầm bình nước đá, vừa uống vừa đáp “Tối về mới đón nó.”
Tiểu An nói “Đợi tối về có khi rất muộn, anh Quan chắc ngủ rồi.”
Chu Phóng mất hứng “Ngủ thì làm sao? Cậu nói nhiều quá đấy.”
Tiểu An ngượng ngùng im lặng, tiếp tục giúp hắn ủi quần áo chuẩn bị mặc. Chu Phóng ngồi ở một bên, giơ tay lên chăm chú nhìn chiếc đồng hồ mới trên cổ tay hắn, là quà sinh nhật Quan Cố tặng.
Hắn rất thích.
Trước khi ra cửa hắn đổi lại đồng hồ cũ của mình, buổi tối sẽ lộn xộn, hắn sợ không cẩn thận đập lung tung, thế thì hắn sẽ đau lòng chết mất.
Party sinh nhật buổi tối chỉ có hơn mười người trong giới đến dự, Tiểu An làm việc luôn luôn thỏa đáng, những người mời tới đều có địa vị vừa phải, không đến mức chênh lệch quá lớn. Mọi người chúc Chu Phóng vài câu rồi lại túm năm tụm ba nói những chuyện đồn nhảm trong giới không liên quan đến mình, dù cho quay đầu liền trợn trắng mắt ghé bỏ nhau thì chí ít ngaoì mặt cũng hài hòa náo nhiệt, giới diễn viên bình thường cũng giao thiệp như vậy, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Vấn đề duy nhất là Giản Ninh Xuyên thực sự tới.
Giản Ninh Xuyên năm nay hai mươi mốt tuổi, còn đang là sinh viên năm ba Học viện Điện ảnh, là đàn em cùng khoa của Chu Phóng. Cậu xuất thân từ gia đình nghệ thuật, cha mẹ đều là người làm nghệ thuật, cậu ta vừa mới ra mắt đã được diễn tác phẩm của đạo diễn lớn, cũng là vai đối thủ của Chu Phóng. Sau khi đóng máy, cậu ta thường xuyên liên hệ với Chu Phóng, hôm nay nói anh Phóng ơi em mới nhận một phim mới, ngày mai lại bảo anh Phóng ơi có một tạp chí mời em đến chụp ảnh bìa. Cả ngày cứ anh Phóng dài anh Phóng ngắn, nhưng mà Chu Phóng thật lòng chẳng hề muốn gặp cậu ta.
Đối với cậu ta Chu Phóng ít nhiều cũng có chút đố kị, đố kị kĩ thuật đầu thai của cậu ta tốt, có thể bớt phải đi đường vòng nhiều như vậy.
“Anh Phóng, chúc mừng sinh nhật anh!” Giản Ninh Xuyên vui vẻ tặng quà.
Chu Phóng nhận lấy cũng không thèm nhìn, nói cảm ơn xong cũng không muốn để ý nữa.
Giản Ninh Xuyên nghiêng nghiêng đầu, nói tiếp “Đầu tháng là kỉ niệm ngày debut của em, anh lúc ấy lại không có ở Bắc Kinh, chỉ gửi lẵng hoa đến chúc mừng, em gửi weixin cho anh, sao anh lại không trả lời em thế?”
Chu Phóng đáp có lệ “Trên weixin nhiều chuyện công việc lắm, do trợ lí cùng nhau xử lí, có thể là nhìn sót.”
Giản Ninh Xuyên chớp đôi mắt to, hỏi “Vậy tin nhắn mời em tới hôm nay cũng là do trợ lí gửi sao?”
Tính tình Chu Phóng không tốt thì không tốt thật, nhưng lời xã giao vẫn phải nói “Không phải, là tôi gửi, đã lâu không gặp cậu, vừa lúc có dịp gặp một lần.”
Giản Ninh Xuyên thoáng chốc vui vẻ, gương mặt hồn nhiên cười đến xán lạn, mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Chu Phóng, mềm giọng nói “Anh Phóng, em cũng rất nhớ anh.”
Da đầu Chu Phóng tê rần, hối hận vì đã nói câu kia, nghiêng mặt qua một bên không muốn tiếp tục nói chuyện với tiểu yêu tinh này nữa.
Hắn không thích giao tiếp với Giản Ninh Xuyên, ngoại trừ chút đố kị không nói ra được, càng nhiều hơn là hắn cảm giác Giản Ninh Xuyên có ý đó với hắn.
Kỳ thực Giản Ninh Xuyên rất đẹp, thấp hơn Chu Phóng một chút, khoảng một mét bảy tám, mắt to cằm nhọn, trắng trắng mềm mềm, cử chỉ lời nói hơi yếu ớt nhưng cũng không hề nữ tính, chỉ là nom hơi trẻ con.
Hồi cấp ba thì hotboy lớp bên mà Chu Phóng hẹn hò cũng từa tựa thế này. Trước kia hắn thực sự thích mẫu người như vậy, hiện tại lại không.
Hiện tại hắn thích Quan Cố, gương mặt trai thẳng chính trực đàng hoàng, vừa đẹp trai vừa cấm dục, quyến rũ vô cùng, cái gì cũng không cần làm cũng có thể khiến hắn muốn ngừng mà chẳng được.
Khi Quan Cố gọi điện tới thì Chu Phóng vừa mới nhét ‘áo mưa’ vào trong túi, đang định rời khỏi nhà.
“Không phải công việc, ra ngoài gặp bạn thôi.” Chu Phóng đứng ở bậc cửa, vừa thay giày vừa nói với người bên kia điện thoại “Cậu không biết đâu, là người trong giới chúng tôi… Không phải diễn viên mà là một biên kịch. Không được, tôi đang gấp lắm, tối về tìm cậu, chào nhé.”
Hắn cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.
Làm gì có biên kịch nào? Hắn chính là muốn đi hẹn hò cùng với một người khác, không phải con gái mà là con trai.
Hắn chưa từng hẹn hò như thế này bao giờ cho nên giờ đây không tránh khỏi khá lo lắng.
Lí do có cuộc hẹn này thì phải ngược về hai tháng trước.
Đêm hôm đó, hắn và Quan Cố cãi nhau bởi vì người kia làm lạc mất mèo của hắn, hắn cực kì tức giận, chỉ vào mặt Quan Cố hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà họ Quan. Mắng chửi mãi đâm ra Quan Cố cũng giận, hai người cãi một trận lớn, hắn bi phẫn đạp cửa nhà Quan Cố đi ra, bật đèn pin lượn xung quanh khu phố tìm mèo.
Tìm đến nửa đêm mà vẫn chẳng thấy, hắn đành phải trở về nhà mình, sau khi đi vào thì ném vỡ đồ đạc loảng xoảng khắp nơi.
Hắn không sợ hàng xóm dưới lầu tìm đến phàn nàn bởi vì người ở dưới kia là Quan Cố.
Ném mệt rồi hắn bèn nằm trên ghế salon ôm cái gối hình mèo, bắt đầu nhớ đến mèo của hắn.
Mèo của Chu Phóng tên là Mèo Tới, một con mèo ta màu vàng trắng, lúc mới mang về nhà thì hắn rất muốn chọn một tên thật oách, nhưng mãi không nghĩ ra, suốt ngày gọi “Mèo, tới đây!”, cuối cùng cứ thế gọi là Mèo Tới.
Hắn nuôi Mèo Tới đã chín năm, nói không tìm thấy liền tìm không thấy, đặt vào ai lại không tức giận cơ chứ? Thế mà tên đầu sỏ gây tội là Quan Cố lại còn mặt mũi cãi nhau với hắn!
Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng hất gạt tàn trên bàn trà xuống đất.
Hôm nay là sinh nhật hai bảy tuổi của hắn. Buổi chiều hắn mới từ nước ngoài trở về, fan đến đón ở sân bay giơ banner “Chúc mừng sinh nhật” khắp nơi, hăng hái nhiệt tình tặng hắn đủ loại quà, dưới sự ngăn cản của nhân viên an ninh, hắn chỉ nhận hai bó hoa tươi và một con gấu bông, thế nhưng những staff đi đằng sau đều bị quà nhét chật tay.
Đoàn người rời khỏi sân bay, tiếng hét chói tai ồn ào của fan dần dần rơi lại phía sau.
Trong xe bảo mẫu vô cùng im ắng.
Tối hôm qua Chu Phóng ngủ không ngon, một khi hắn mất ngủ thì tính tình cũng rất khó chịu, lúc nãy ở sân bay mặt đều đen lại, may là có kính râm che bớt, hắn vốn cũng không thích cười cho nên mới không bị fan nhìn ra. Staff đều lên một chiếc xe khác phía sau, trong xe này ngoài tài xế ra thì chỉ có hắn và trợ lí Tiểu An.
Đặt hoa và gấu sang một bên, hắn tháo kính râm xuống tiện tay ném một cái, Tiểu An nhanh nhẹn nhận lấy cất đi.
Hắn lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, bên kia thật lâu mới bắt máy, hắn hung hăng hỏi “Sao mãi mới bắt máy?”
Đối phương đáp “Đang tắm cho Mèo Tới, cậu về rồi à?”
Giọng của Chu Phóng hòa hoãn hơn một chút, khẽ bảo “Mới xuống máy bay, Mèo Tới khỏe không?”
Giọng nam bên kia cười lớn “Vẫn khỏe, tới đón nó đi, thuận tiện lấy quà sinh nhật của cậu.”
Cúp điện thoại, áp suất thấp của Chu Phóng cuối cùng cũng tan đi đôi chút, Tiểu An tươi cười vội hỏi “Anh ơi, buổi tối có nên mời Giản Ninh Xuyên không? Em nghe nói cậu ta đang ở Bắc Kinh.”
Chu Phóng cau mày “Tôi không định gặp cậu ta.”
Tiểu An nhẹ giọng “Lần trước hoạt động chúc mừng debut một năm của cậu ta có mời mình đấy, nhưng mà anh có việc không đến, lúc này lại không mời cậu ta thì hình như không ổn lắm.”
Chu Phóng không nhịn được nói “Cậu tự xem mà làm đi.”
Tiểu An nhận lời, dùng weixin của Chu Phóng gửi lời mời, lại hỏi “Gần năm giờ rồi, bây giờ đến party luôn chứ anh?”
“Không, về nhà một chuyến đã.” Chu Phóng bày ra vẻ mặt xem thường, nói “Quan Cố có lẽ tặng tôi quà sinh nhật.”
Không gian của xe nhỏ như vậy, vừa nãy trong điện thoại nói cái gì đều có thể nghe được, Tiểu An lại không dám nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là hùa theo hắn “Anh Quan đối với anh tốt thật đấy.”
Chuyện Chu Phóng thầm yêu Quan Cố, những người theo hắn hai năm trở lên như Tiểu An đều biết, không hề là đùa cợt.
Quan Cố là một trai thẳng.
Chu Phóng và Quan Cố quen biết hơn chục năm, cấp hai và cấp ba đều là bạn cùng lớp, anh em tốt cứ như nam châm hút sắt.
Năm đó khi học cấp ba, Chu Phóng đã cong thành cây nhang muỗi, quen rồi lại chia tay rầm rộ oanh liệt cùng với hotboy lớp bên, nhưng mối tình của Quan Cố và hoa khôi trường thì lại vô cùng kín tiếng. Hiện tại Chu Phóng vẫn cong như cây nhang muỗi đẹp trai, giá trị nhan sắc đạt cấp nam thần, vóc người và phẩm chất quần áo đều xuất sắc như nhau, nhưng dù có nhiều fan cả nam lẫn nữ muốn sinh con cho hắn, hắn vẫn chỉ là một con cún độc thân chưa có người yêu. Mà Quan Cố thì vẫn thẳng như ngày nào, vẫn còn yêu cô hoa khôi trường thời cấp ba kia, chỉ là cô ấy đi California học tiến sĩ đã nhiều năm rồi, cuối năm nay mới trở lại.
Trở về nhà trọ, Chu Phóng kêu Tiểu An dọn đồ đạc, còn mình xuống dưới lầu.
Năm ngoái Quan Cố muốn mua phòng và đã chọn ở đây, hắn liền mua căn phòng ngay phía trên phòng của anh, qua Tết, hai người một trước một sau chuyển đến. Dù sao đi nữa hắn cũng không ‘đè’ được Quan Cố, mỗi ngày ngủ ở phía trên Quan Cố cũng tốt vô cùng.
Lần này hắn ra nước ngoài để tuyên truyền cho một bộ phim điện ảnh đề tài thanh xuân mà hắn diễn năm ngoái, thời gian đi mất hơn hai tuần. Mỗi lần đi xa nhà, hắn đều đưa Mèo Tới gửi ở chỗ Quan Cố.
Nhấn chuông cửa, Quan Cố mở cửa cho hắn.
Nửa tháng không gặp, Quan Cố đã cắt tóc, lộ hai vành tai ra, lúc này anh đứng ngược sáng, Chu Phóng có thể thấy vành tai anh có màu đỏ nhạt. Hôm nay là thứ bảy, anh cũng không mặc comple giày da như bình thường, mà là mặc áo phông đen và quần ngủ xám, trên áo phông đen dính rất nhiều lông mèo, hẳn là vừa mới tắm cho mèo xong thật.
Chu Phóng khom lưng thay giày, lặng lẽ liếc nhìn ngực Quan Cố, đường viền cơ ngực rất đẹp, hắn liền nghĩ đến vài hình ảnh không được nghiêm túc cho lắm.
Quan Cố không hay biết gì, chỉ nói “Cậu nhanh đó, cứ nghĩ lát nữa cậu mới tới cơ, vừa mới sấy lông cho Mèo Tới, thằng nhóc kia giận rồi, cứ chui dưới gầm sofa không ra.”
Chu Phóng thay giày xong, quen cửa quen nẻo đi vào, gọi một tiếng “Mèo Tới!”
Mèo Tới từ sofa nhảy ra ngoài, lông vừa mới được sấy khô hơi dựng lên, nó vốn cũng hơi béo nên càng giống như một quả cầu lông, đôi mắt màu hổ phách trợn tròn hướng hắn kêu “Meo meo”.
Hắn đi tới ngồi xuống, Mèo Tới liền mò tới bên cạnh hắn, cọ cọ vào người chủ nhân đã hai tuần không gặp, không ngừng kêu “Meo meo meo” làm nũng.
Quan Cố cúi người xuống cất gọn đôi giày Chu Phóng tùy tiện cởi ra ở cửa.
Chu Phóng xoa xoa từ tai xuống cằm mèo, mắt lại nhìn đi chỗ khác, bởi vì động tác khom lưng, một đoạn lưng của Quan Cố lộ ra.
Anh đứng dậy quay lại, Chu Phóng lặng lẽ thu ánh mắt, khẽ hỏi “Buổi tối bọn họ tổ chức sinh nhật cho tôi, cậu đi không?”
Quan Cố đáp rất nhanh “Không đi, tôi còn có việc.”
Chu Phóng trầm mặt xuống hỏi “Chuyện gì vậy?”
Quan Cố nói “Bảy rưỡi có một cuộc họp qua điện thoại.”
Chu Phóng không nói gì nữa, hắn cũng không phải thật sự muốn Quan Cố tới, anh và những “Người bạn trong giới giải trí” của hắn gần như không chung đường, dù có đi cũng chẳng hợp nhau.
Cha mẹ Quan Cố đều là giáo sư đại học, chính anh từ nhỏ cũng là học sinh tiêu biểu xuất sắc, sau đó học tài chính, hiện tại làm trong một công ty nằm trong top 500 của thế giới, thật sự là doanh nhân thành đạt trong cuộc đời.
Chu Phóng cũng không quá kém cỏi, thành tích trong nghệ thuật cũng coi như nổi bật, điều kiện bản thân hắn khá tốt, thuận lợi thi vào Học viện Điện ảnh, vừa mới tốt nghiệp liền diễn nam thứ trong một bộ phim cung đấu nổi tiếng, từ đó sự nghiệp bằng phẳng. Qua vài năm ngắn ngủi liền ngồi vững trên vị trí số một trong những nam diễn viên trẻ ở mảng phim truyền hình trong nước, nhưng mà trên mảng điện ảnh lại chưa được nổi bật lắm.
Tính tình Chu Phóng không tốt, gặp chuyện không hài lòng nói trở mặt liền trở mặt, bình thường hay làm kiêu làm dáng, antifan nói hắn giống như chó điên, gặp người nào cắn người đó. Con đường diễn viên này cạnh tranh rất khốc liệt, vòng tròn xã giao vốn cũng hẹp mà cái tính tình thối này của hắn nổi danh khắp chốn, người khác thấy hắn dĩ nhiên là có thể tránh thì tránh. Đi tới ngày hôm nay, người xung quanh có thể gọi là bạn bè cũng lác đác chẳng được mấy người.
Chỉ có Quan Cố quen biết hắn từ năm mười tuổi, cho tới bây giờ, ngoại trừ lúc học cấp ba từng biết tính hướng của hắn mà nghỉ chơi một khoảng thời gian ngắn, sau đó lại làm hòa với nhau, thì nhiều năm qua luôn đối xử với hắn như anh em ruột. Huống chi, Quan Cố còn rất đẹp trai, hắn không thích anh mới là lạ.
Nếu như Quan Cố cũng là gay thì tốt quá, bọn họ chính là trời sinh một đôi, nhưng anh lại không phải.
“Không đi cũng được, quà của tôi đâu?” Chu Phóng đưa tay ra, hùng hồn đòi quà tặng.
Quan Cố mỉm cười, đập vào tay Chu Phóng “Đợi chút.” Nói xong anh đi vào lấy quà.
Chu Phóng đưa cái tay mới bị đánh lên trước mặt nhìn chằm chằm một lát, trong lòng len lén vui mừng.
Quan Cố đi ra, hắn liền buông tay xuống. Quan Cố đưa hộp quà cho hắn, cong đôi mắt nói “Chu Phóng, sinh nhật vui vẻ.”
Tiểu An vẫn đang dọn đồ trên lầu, thấy Chu Phóng tay không trở về bèn hỏi “Ủa anh, Mèo Tới đâu?”
Chu Phóng cầm bình nước đá, vừa uống vừa đáp “Tối về mới đón nó.”
Tiểu An nói “Đợi tối về có khi rất muộn, anh Quan chắc ngủ rồi.”
Chu Phóng mất hứng “Ngủ thì làm sao? Cậu nói nhiều quá đấy.”
Tiểu An ngượng ngùng im lặng, tiếp tục giúp hắn ủi quần áo chuẩn bị mặc. Chu Phóng ngồi ở một bên, giơ tay lên chăm chú nhìn chiếc đồng hồ mới trên cổ tay hắn, là quà sinh nhật Quan Cố tặng.
Hắn rất thích.
Trước khi ra cửa hắn đổi lại đồng hồ cũ của mình, buổi tối sẽ lộn xộn, hắn sợ không cẩn thận đập lung tung, thế thì hắn sẽ đau lòng chết mất.
Party sinh nhật buổi tối chỉ có hơn mười người trong giới đến dự, Tiểu An làm việc luôn luôn thỏa đáng, những người mời tới đều có địa vị vừa phải, không đến mức chênh lệch quá lớn. Mọi người chúc Chu Phóng vài câu rồi lại túm năm tụm ba nói những chuyện đồn nhảm trong giới không liên quan đến mình, dù cho quay đầu liền trợn trắng mắt ghé bỏ nhau thì chí ít ngaoì mặt cũng hài hòa náo nhiệt, giới diễn viên bình thường cũng giao thiệp như vậy, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Vấn đề duy nhất là Giản Ninh Xuyên thực sự tới.
Giản Ninh Xuyên năm nay hai mươi mốt tuổi, còn đang là sinh viên năm ba Học viện Điện ảnh, là đàn em cùng khoa của Chu Phóng. Cậu xuất thân từ gia đình nghệ thuật, cha mẹ đều là người làm nghệ thuật, cậu ta vừa mới ra mắt đã được diễn tác phẩm của đạo diễn lớn, cũng là vai đối thủ của Chu Phóng. Sau khi đóng máy, cậu ta thường xuyên liên hệ với Chu Phóng, hôm nay nói anh Phóng ơi em mới nhận một phim mới, ngày mai lại bảo anh Phóng ơi có một tạp chí mời em đến chụp ảnh bìa. Cả ngày cứ anh Phóng dài anh Phóng ngắn, nhưng mà Chu Phóng thật lòng chẳng hề muốn gặp cậu ta.
Đối với cậu ta Chu Phóng ít nhiều cũng có chút đố kị, đố kị kĩ thuật đầu thai của cậu ta tốt, có thể bớt phải đi đường vòng nhiều như vậy.
“Anh Phóng, chúc mừng sinh nhật anh!” Giản Ninh Xuyên vui vẻ tặng quà.
Chu Phóng nhận lấy cũng không thèm nhìn, nói cảm ơn xong cũng không muốn để ý nữa.
Giản Ninh Xuyên nghiêng nghiêng đầu, nói tiếp “Đầu tháng là kỉ niệm ngày debut của em, anh lúc ấy lại không có ở Bắc Kinh, chỉ gửi lẵng hoa đến chúc mừng, em gửi weixin cho anh, sao anh lại không trả lời em thế?”
Chu Phóng đáp có lệ “Trên weixin nhiều chuyện công việc lắm, do trợ lí cùng nhau xử lí, có thể là nhìn sót.”
Giản Ninh Xuyên chớp đôi mắt to, hỏi “Vậy tin nhắn mời em tới hôm nay cũng là do trợ lí gửi sao?”
Tính tình Chu Phóng không tốt thì không tốt thật, nhưng lời xã giao vẫn phải nói “Không phải, là tôi gửi, đã lâu không gặp cậu, vừa lúc có dịp gặp một lần.”
Giản Ninh Xuyên thoáng chốc vui vẻ, gương mặt hồn nhiên cười đến xán lạn, mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Chu Phóng, mềm giọng nói “Anh Phóng, em cũng rất nhớ anh.”
Da đầu Chu Phóng tê rần, hối hận vì đã nói câu kia, nghiêng mặt qua một bên không muốn tiếp tục nói chuyện với tiểu yêu tinh này nữa.
Hắn không thích giao tiếp với Giản Ninh Xuyên, ngoại trừ chút đố kị không nói ra được, càng nhiều hơn là hắn cảm giác Giản Ninh Xuyên có ý đó với hắn.
Kỳ thực Giản Ninh Xuyên rất đẹp, thấp hơn Chu Phóng một chút, khoảng một mét bảy tám, mắt to cằm nhọn, trắng trắng mềm mềm, cử chỉ lời nói hơi yếu ớt nhưng cũng không hề nữ tính, chỉ là nom hơi trẻ con.
Hồi cấp ba thì hotboy lớp bên mà Chu Phóng hẹn hò cũng từa tựa thế này. Trước kia hắn thực sự thích mẫu người như vậy, hiện tại lại không.
Hiện tại hắn thích Quan Cố, gương mặt trai thẳng chính trực đàng hoàng, vừa đẹp trai vừa cấm dục, quyến rũ vô cùng, cái gì cũng không cần làm cũng có thể khiến hắn muốn ngừng mà chẳng được.
Tác giả :
Từ Từ Đồ Chi