Tôi Vẫn Nhớ Anh Như Lúc Ban Đầu
Chương 12: Không phải cậu ta đang theo đuổi cháu chứ (3)
"Chào buổi sáng." Tô Phách chào hỏi bọn họ.
Đồng An Chi "Ơ" một tiếng đầy kinh ngạc: "Anh cắt tóc rồi à?"
Thanh Tranh cũng phát hiện ra tóc của Tô phách so với lúc cô nhìn thấy anh ở nhà hát ngắn đi không ít, cực kì mát mẽ và đẹp mắt: "Chào buổi sáng, Tô..." Cái gì Tô giờ nhỉ? Nếu trực tiếp gọi thẳng tên người ta thì rất kì quặc, mà cô biết có một số fan sẽ gọi diễn viên hí kịch mình thích bằng ông chủ.
"Ông chủ Tô."
Đồng An Chi cười nói: "Thanh Tranh, cô gọi anh ấy là Tô Phách được rồi."
Nhưng Thanh Tranh không thốt ra khỏi miệng nổi, có chút khó khăn.
Tô Phách rủ mắt xuống nhìn Thanh Tranh: "Cô cứ tùy ý gọi."
ĐồngAn Chi lại hỏi Tô phách: "Hôm nay anh tới muộn hơn ngày thường, sao lại đi rồi?"
"Hôm qua ngủ muộn." Nói xong, anh bước ngang qua bọn họ đi vào trong, bước hai bước, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, liền quay đầu lại hỏi, "Cô tới đây làm gì?"
Người anh hỏi là Thanh Tranh, nhưng trả lời anh lại là Đồng An Chi: "Thanh Tranh tới làm trợ lí cho đạo diễn Hứa, học tập tiếp xúc thực tiễn. Sau này anh đừng có mà bắt nạt Thanh Tranh như bắt bạt sư đệ sư muội, không đúng, không chỉ sư đệ sư muội, ngay cả sư huynh cậu cũng không tha."
Vẻ mặt Tô Phách như lười nói thêm lời thừa thải với cô ấy, liền bước đi ngay.
Đồng An Chi tám chuyện với Thanh Tranh: "Trước kia, Thẩm sư huynh cảm ơn anh ấy một việc, anh ấy liền trả lời một câu, đại loại là không cần thiết phải cảm ơn, anh ấy chỉ kính già yêu trẻ."
Miệng đúng là có chút xấu xa, nhưng Thanh Tranh cũng không tùy tiện đánh giá người khác, chỉ cười cười, nghĩ trong lòng, tôi nhỏ hơn anh ấy, hi vọng anh làm theo nguyên tắc tôn trọng trẻ nhỏ, đừng gây khó dễ cho cô là được.
Ngày thứ nhất Thanh Tranh ở đoàn kịch Côn khúc của Tô Phách, buổi trưa ngoài nghe đạo diễn Hứa với lãnh đạo đoàn kịch trao đổi, hướng dẫn nghệ sĩ và nghiên cứu thảo luận công việc cụ thể, thì không có việc gì lớn cần làm. Về thời gian rảnh rỗi còn lại, thì cô nghe không ít tin tức tám nhảm trong đoàn kịch.
Ví như con của lãnh đạo nào đó trong đoàn, tám tuổi, lúc tới đoàn kịch chơi nghe thấy giọng hát của Đồng An Chi, kinh ngạc không thôi, về sau mỗi khi đến chủ nhật đều sẽ tới trong đoàn kịch báo cáo trình diện, muốn theo đuổi chị Đồng An Chi.
Lại ví như Tô Phách, ngày nghỉ thà rằng đi câu cá cũng không thèm đi gặp người đẹp lãnh đạo sắp xếp cho, lãnh đạo còn tổng kết rằng, trong mắt Tiểu Tô của đoàn chúng ta, mỹ nữ không bằng một con cá~~~~Vị sư đệ nào đó cung cấp tin tức bà tám.
ThanhTranh: "Ồ." một tiếng.
Sư đệ nào đó: "Đáng tiếc Đồng sư tỉ thích ông chú gia sản bạc triệu, nhưng anh Tô của chúng ta tiền nhiều cũng không kém, lại nói, người trẻ tuổi không phải càng tốt sao, muốn bao nhiêu thể lực có bấy nhiêu thể lực, đúng không?"
Thanh Tranh nhìn hòn giả sơn phía trước không xa thầm nghĩ: Người anh em, chúng ta không thân tới mức để nói tới loại đề tài này đâu. Cô nhìn dáng vẻ cậu nhóc vì hạnh phúc của các thành viên trong đoàn mà như tan nát cả con tim, không nhịn được hỏi: "Nghề tay trái của cậu là bà mai à?"
"Không phải, cậu ta chỉ thấy cô lớn lên xinh đẹp rồi tới bắt quàng làm họ ấy mà." Đồng An Chi từ phía sau xuất hiện ra vỗ vỗ đầu sư đệ nói, "Đi đi đi, rảnh rỗi không có việc gì thì đi luyện tập, mới lớn tý đã bày đặt đi dụ dỗ người khác, trong đám chúng ta nam nữ lớn tuổi lẫn người trẻ tuổi đều chưa kết hôn."
Người trẻ tuổi cười hì hì chạy mất tiêu.
"Thế nào, cảm thấy sao?" Đồng An Chi hỏi cô về cảm tưởng ở đoàn kịch Côn khúc lúc trưa.
"Mọi người đều rất chịu khó." Các diễn viên của đoàn kịch chủ yếu đều cần mẫn luyện tập, chỉ đôi lúc tranh thủ thời gian nghỉ một lát.
"Chịu được khổ trong khổ, chịu được gian nan vất vả mới thành công, được người khác tôn trọng, hết cách rồi, làm cái nghề này chỉ có thể cần mẫn chịu khổ luyện tập. Có điều, trong khổ cực cũng có vui vẻ." Nói đoạn, Đồng An Chi có phần hài hước mỉm cười, "Nhưng, đợi tôi trở thành bà Khoát, là mỗi ngày có thể chỉ vui vẻ đếm tiền. Nghe đạo diễn Hứa nói qua hai ngày sau cần phải đổi sân bãi diễn xuất đi diễn tập, nghe nói là Lâm Viên tư gia (nhà riêng). Không biết đạo diễn Hứa tìm mượn người bạn nào, kết hôn chưa?"
Thiếu chút nữa là Thanh Tranh bị sặc nước miếng.
~Hết chương 12~
Đồng An Chi "Ơ" một tiếng đầy kinh ngạc: "Anh cắt tóc rồi à?"
Thanh Tranh cũng phát hiện ra tóc của Tô phách so với lúc cô nhìn thấy anh ở nhà hát ngắn đi không ít, cực kì mát mẽ và đẹp mắt: "Chào buổi sáng, Tô..." Cái gì Tô giờ nhỉ? Nếu trực tiếp gọi thẳng tên người ta thì rất kì quặc, mà cô biết có một số fan sẽ gọi diễn viên hí kịch mình thích bằng ông chủ.
"Ông chủ Tô."
Đồng An Chi cười nói: "Thanh Tranh, cô gọi anh ấy là Tô Phách được rồi."
Nhưng Thanh Tranh không thốt ra khỏi miệng nổi, có chút khó khăn.
Tô Phách rủ mắt xuống nhìn Thanh Tranh: "Cô cứ tùy ý gọi."
ĐồngAn Chi lại hỏi Tô phách: "Hôm nay anh tới muộn hơn ngày thường, sao lại đi rồi?"
"Hôm qua ngủ muộn." Nói xong, anh bước ngang qua bọn họ đi vào trong, bước hai bước, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, liền quay đầu lại hỏi, "Cô tới đây làm gì?"
Người anh hỏi là Thanh Tranh, nhưng trả lời anh lại là Đồng An Chi: "Thanh Tranh tới làm trợ lí cho đạo diễn Hứa, học tập tiếp xúc thực tiễn. Sau này anh đừng có mà bắt nạt Thanh Tranh như bắt bạt sư đệ sư muội, không đúng, không chỉ sư đệ sư muội, ngay cả sư huynh cậu cũng không tha."
Vẻ mặt Tô Phách như lười nói thêm lời thừa thải với cô ấy, liền bước đi ngay.
Đồng An Chi tám chuyện với Thanh Tranh: "Trước kia, Thẩm sư huynh cảm ơn anh ấy một việc, anh ấy liền trả lời một câu, đại loại là không cần thiết phải cảm ơn, anh ấy chỉ kính già yêu trẻ."
Miệng đúng là có chút xấu xa, nhưng Thanh Tranh cũng không tùy tiện đánh giá người khác, chỉ cười cười, nghĩ trong lòng, tôi nhỏ hơn anh ấy, hi vọng anh làm theo nguyên tắc tôn trọng trẻ nhỏ, đừng gây khó dễ cho cô là được.
Ngày thứ nhất Thanh Tranh ở đoàn kịch Côn khúc của Tô Phách, buổi trưa ngoài nghe đạo diễn Hứa với lãnh đạo đoàn kịch trao đổi, hướng dẫn nghệ sĩ và nghiên cứu thảo luận công việc cụ thể, thì không có việc gì lớn cần làm. Về thời gian rảnh rỗi còn lại, thì cô nghe không ít tin tức tám nhảm trong đoàn kịch.
Ví như con của lãnh đạo nào đó trong đoàn, tám tuổi, lúc tới đoàn kịch chơi nghe thấy giọng hát của Đồng An Chi, kinh ngạc không thôi, về sau mỗi khi đến chủ nhật đều sẽ tới trong đoàn kịch báo cáo trình diện, muốn theo đuổi chị Đồng An Chi.
Lại ví như Tô Phách, ngày nghỉ thà rằng đi câu cá cũng không thèm đi gặp người đẹp lãnh đạo sắp xếp cho, lãnh đạo còn tổng kết rằng, trong mắt Tiểu Tô của đoàn chúng ta, mỹ nữ không bằng một con cá~~~~Vị sư đệ nào đó cung cấp tin tức bà tám.
ThanhTranh: "Ồ." một tiếng.
Sư đệ nào đó: "Đáng tiếc Đồng sư tỉ thích ông chú gia sản bạc triệu, nhưng anh Tô của chúng ta tiền nhiều cũng không kém, lại nói, người trẻ tuổi không phải càng tốt sao, muốn bao nhiêu thể lực có bấy nhiêu thể lực, đúng không?"
Thanh Tranh nhìn hòn giả sơn phía trước không xa thầm nghĩ: Người anh em, chúng ta không thân tới mức để nói tới loại đề tài này đâu. Cô nhìn dáng vẻ cậu nhóc vì hạnh phúc của các thành viên trong đoàn mà như tan nát cả con tim, không nhịn được hỏi: "Nghề tay trái của cậu là bà mai à?"
"Không phải, cậu ta chỉ thấy cô lớn lên xinh đẹp rồi tới bắt quàng làm họ ấy mà." Đồng An Chi từ phía sau xuất hiện ra vỗ vỗ đầu sư đệ nói, "Đi đi đi, rảnh rỗi không có việc gì thì đi luyện tập, mới lớn tý đã bày đặt đi dụ dỗ người khác, trong đám chúng ta nam nữ lớn tuổi lẫn người trẻ tuổi đều chưa kết hôn."
Người trẻ tuổi cười hì hì chạy mất tiêu.
"Thế nào, cảm thấy sao?" Đồng An Chi hỏi cô về cảm tưởng ở đoàn kịch Côn khúc lúc trưa.
"Mọi người đều rất chịu khó." Các diễn viên của đoàn kịch chủ yếu đều cần mẫn luyện tập, chỉ đôi lúc tranh thủ thời gian nghỉ một lát.
"Chịu được khổ trong khổ, chịu được gian nan vất vả mới thành công, được người khác tôn trọng, hết cách rồi, làm cái nghề này chỉ có thể cần mẫn chịu khổ luyện tập. Có điều, trong khổ cực cũng có vui vẻ." Nói đoạn, Đồng An Chi có phần hài hước mỉm cười, "Nhưng, đợi tôi trở thành bà Khoát, là mỗi ngày có thể chỉ vui vẻ đếm tiền. Nghe đạo diễn Hứa nói qua hai ngày sau cần phải đổi sân bãi diễn xuất đi diễn tập, nghe nói là Lâm Viên tư gia (nhà riêng). Không biết đạo diễn Hứa tìm mượn người bạn nào, kết hôn chưa?"
Thiếu chút nữa là Thanh Tranh bị sặc nước miếng.
~Hết chương 12~
Tác giả :
Cố Tây Tước