Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 13
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Liễu Thần chỉ vào đầu giường, chỗ đó có 2 con số – 35
“Có ý gì?” Kỷ Thiều nhíu mày, “Biển số nhà sao?”
Liễu Thần lắc đầu, “Không biết.”
Hắn khom người nhìn kĩ, hình như là do móng tay cào ra.
Trong phòng đột nhiên có tiếng động rất nhỏ vang lên, lỗ chân lông của Liễu Thần dựng hết lên, tinh thần khẩn trương cao độ, “Tiếng gì vậy?”
Kỷ Thiều nhìn dưới bàn, “Là con chuột.”
Có lẽ là do bọn họ đến, nên con chuột kia bị kinh động chạy loạn.
Thôi Ngọc đứng sát vào Kỷ Thiều, thấy hắn không nhúc nhích, nên cọ cọ vào hắn.
Trong mũi đều là hương vị khó ngửi, Liễu Thần mặt mày trắng xanh, “Móa, thực buồn nôn!”
Kỷ Thiều nhìn quanh căn phòng, “Liễu Thần, còn muốn tìm nữa hay không?”
Liễu Thần cắn răng, “Tìm!”
Nhưng vấn đề là cũng không biết tìm cái gì.
Hắn ngồi xổm xuống nhìn phía dưới giường, bên dưới chất chồng đồ vật lộn xộn, nào là cặp da, giấy lộn, cờ lê, đồ khui nắp chai, thứ gì cũng có.
Còn có một thùng giấy bên trong chợt phát ra âm thanh rẹt rẹt, như là có người đang cào một cái, Liễu Thần ngưng thở, bị dọa nói không ra lời, tiếp theo chỉ thấy một con chuột từ trong thùng chạy ra.
Sắc mặt Liễu Thần trắng bệch, thiếu chút nữa hắn không không chế nổi mình.
“Ở đây nhiều chuột thật.” Kỷ Thiều kéo cái ghế ở trong góc ra, nhìn ảnh chụp trên tường, Thôi Ngọc cũng đi theo.
“Thôi Ngọc, quỷ cậu còn không sợ, sao lại sợ chuột nhỉ?”
“Ai nói tôi không sợ quỷ?” Thôi Ngọc thở rất nhẹ.
“Tôi nói này, các cậu có thể đừng nhắc đến quỷ này quỷ nọ ở trong phòng của người chết được nữa hay không?” Liễu Thần nhắc đến người chết, để nhắc nhở bọn họ.
Kỷ Thiều ho một tiếng, không nói gì nữa.
Phòng không lớn, chỉ có một cái bàn, một cái giường, một tủ quần áo, còn những đồ vật vô dụng, cơ hồ chất đầy.
Bởi vì có chuột, nên Thôi Ngọc hầu như không đụng vào cái gì, tay đút trong túi áo, chỉ khi Kỷ Thiều cần cậu, cậu mới nói ra suy nghĩ của mình.
“Ngược lại quần áo không ít.” Kỷ Thiều nhìn tủ quần áo lộn xộn, lúc định đóng lại chợt phát hiện một cái túi du lịch, hắn dừng một chút rồi kéo khóa ra, bên trong có áo T-shirt, quần đùi, quần bơi, còn có một vé xe lửa, đích đến là Hải Nam, Trương Đại Hổ định đi xa nhà.
Kỷ Thiều cầm lấy vé xe lửa kia, bên trên ghi là ngày 2 khởi hành, cũng là ngày mà Trương Đại Hổ chết.
Hắn cảm giác sau lưng mát lạnh, rõ ràng ngày đó định đi Hải Nam, sao lại đi tự sát?
“Cầm vé xe mang đi.”
Âm thanh bên tai không hề có báo hiệu, Kỷ Thiều nổi một tầng da gà, sắc mặt của hắn thay đổi, “Cậu nói chuyện sao không nghe hơi thở?”
Thôi Ngọc đứng sát vào Kỷ Thiều, thở ra một hơi.
Kỷ Thiều, “…”
Cũng không lâu lắm, ba người đều không chịu được mùi tử khí hôi thối này, nán lại trong phòng Trương Đại Hổ một lúc rồi định rời đi.
“Liễu Thần, là cậu đóng cửa sao?”
“Không có.”
Lúc Liễu Thần trả lời, tay Kỷ Thiều đã đặt trên nắm cửa, sắc mặt của hắn biến đổi, dùng sức kéo cửa, thế nhưng cho dù hắn dùng hết sức kéo cũng không ra.
Thật giống như… Ngoài cửa cũng đang có một cánh tay đẩy lại.
Liễu Thần thấy được tình hình, sắc mặt của hắn cũng thay đổi, “Con mẹ nó! Không mở được hả?”
Kỷ Thiều không đáp lại, đổi tay trái kéo cửa, trong quá trình thử nghiệm, ngón giữa của hắn vô tình bị một mảnh gỗ đâm vào, rách da, ẩn ẩn bị rướm máu.
Thôi Ngọc đang đứng im thấy thế, cậu lấy tay ra khỏi túi, nhíu mày nói. “Tay cậu bị đứt rồi.”
Trong giọng nói ôn hòa mang theo đau lòng.
Kỷ Thiều căn bản chẳng quan tâm ngón tay của mình bị đứt, “Liễu Thần, cậu đến.”
Liễu Thần hít sâu một hơi, dùng sức mở cửa, nhưng lại chẳng ăn thua, cơ thịt trên mặt hắn bắt đầu run run.
Không khí trong phòng càng thêm căng thẳng, nhất là khi nhìn đến ảnh chụp trên tường, Trương Đại Hổ đang nhìn bọn họ, phảng phất như đang cười nhạo bọn họ ngu xuẩn.
Thôi Ngọc dán băng cá nhân lên miệng vết thương cho Kỷ Thiều, “Để tôi thử xem.”
Cậu nhẹ nhàng kéo một cái, cửa mở.
Kỷ Thiều và Liễu Thần, “…”
Bọn họ thử đóng lại kéo ra, rất dễ dàng, vừa rồi thực con mẹ nó gặp quỷ.
Không dừng lại nói chuyện phiếm, Kỷ Thiều và Thôi Ngọc nhanh chóng trở lại trường học.
Kỷ Thiều không mang điện thoại, về đến ký túc xá mới phát hiện Từ Thiến gọi điện cho hắn, còn gửi tin nhắn, nói cho hắn biết giáo sư điểm danh.
“Hai cậu đi đâu vậy?” Trần Hạo đang giặt giày đá bóng, “Tôi còn tưởng rằng hai người bỏ trốn cùng nhau chứ.”
Hắn luôn không suy nghĩ mà trêu chọc Kỷ Thiều với Thôi Ngọc, thật sự là hai người kia quá dính nhau rồi, không khí lúc nào cũng bốc lên bong bóng màu hồng.
Kỷ Thiều leo lên giường nằm, thuận miệng nói, “Đi dạo phố.”
“Vậy khác nào bỏ trốn.” Trần Hạo cười ha ha xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Còn mười ba ngày nữa là tới mùng 2 rồi, tôi định xin nghỉ phép, về nhà đợi, không có việc gì mới quay lại.”
Không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Thôi Ngọc ngồi trên ghế cởi giày, “Chắc có lẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
“Thật sự?” Trần Hạo lập tức quay đầu, “Thôi Ngọc, sao cậu biết?”
Thôi Ngọc cười khẽ, “Tôi đoán.”
Trần Hạo trợn mắt, hắn nghểnh cổ hỏi, “Kỷ Thiều, cậu với Từ Thiến bộ có chuyện hả?”
“Hửm?” Kỷ Thiều từ trong mũi phát ra âm thanh, cũng không có tiếp theo nữa, đợi đến khi Trần Hạo cảm thấy cái cổ hơi đau, mới nghe được tiếng ngáy vọng xuống.
Vẻ mặt Trần Hạo cmn.
Lúc hắn đi ra ngoài cũng thấy Thôi Ngọc lên giường rồi, nhịn không được nói, “Trời còn chưa tối, hai người sao đi ngủ hết rồi?”
“Hơi mệt.” Thôi Ngọc mở chăn ra, nằm xuống.
Cửa ký túc xá vừa đóng, Thôi Ngọc mở mắt ra, cậu nhìn chằm chằm vào ban công, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Bỗng nhiên, rèm cửa như bị gió lớn thổi qua, đung đưa mãnh liệt, trong chốc lát chợt dừng lại.
Thôi Ngọc ngồi dậy, quay đầu ngắm Kỷ Thiều, cậu đưa tay chạm vào đầu mày đang nhăn lại của đối phương, ngón tay khẽ vuốt.
Bên kia, Liễu Thần về nhà, đi đến nửa đường hắn bỗng đụng vào một thiếu niên, từ trong túi rơi ra một vật, rớt trên vũng bùn.
Trên đất là một cái gương, to cỡ lòng bàn tay, kiểu dáng cổ xưa, mặt sau bị úp lên, trên đó có khắc rất nhiều hoa văn đan xen.
Liễu Thần sững sờ cúi đầu, quá kỳ quái, hắn lấy cái gương từ phòng của Trương Đại Hổ mang đi hồi nào chứ?
“Anh đẹp trai, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen, đại hung…”
Gần đây thần kinh của Liễu Thần đặc biệt mẫn cảm, hắn nghe được hai chữ đại hung, mặt liền tối sầm, mấy câu nói nhảm này lại làm cho hắn sợ khiếp vía, hắn cố ý nhìn hai bên một chút, “Ai? Là ai đang nói chuyện!”
Thiếu niên, “…Tôi.”
“Ơ là cậu à.” Liễu Thần hơi xấu hổ, “Đùa kiểu gì vậy, không thú vị chút nào.”
Hắn hừ một tiếng, bỏ lại thiếu niên ở phía sau.
“Sao ai cũng như vậy nhỉ, bộ tưởng lớn lên đẹp trai rất giỏi à?”
Thiếu niên nhún nhún vai, nhặt cái gương lên, ngón tay sượt qua, sau một giây những bùn đất dính trên đó biến mất toàn bộ, hắn thích thú cười cười, bỏ cái gương vào trong túi áo.
Reloader: Tiểu Bạch
Liễu Thần chỉ vào đầu giường, chỗ đó có 2 con số – 35
“Có ý gì?” Kỷ Thiều nhíu mày, “Biển số nhà sao?”
Liễu Thần lắc đầu, “Không biết.”
Hắn khom người nhìn kĩ, hình như là do móng tay cào ra.
Trong phòng đột nhiên có tiếng động rất nhỏ vang lên, lỗ chân lông của Liễu Thần dựng hết lên, tinh thần khẩn trương cao độ, “Tiếng gì vậy?”
Kỷ Thiều nhìn dưới bàn, “Là con chuột.”
Có lẽ là do bọn họ đến, nên con chuột kia bị kinh động chạy loạn.
Thôi Ngọc đứng sát vào Kỷ Thiều, thấy hắn không nhúc nhích, nên cọ cọ vào hắn.
Trong mũi đều là hương vị khó ngửi, Liễu Thần mặt mày trắng xanh, “Móa, thực buồn nôn!”
Kỷ Thiều nhìn quanh căn phòng, “Liễu Thần, còn muốn tìm nữa hay không?”
Liễu Thần cắn răng, “Tìm!”
Nhưng vấn đề là cũng không biết tìm cái gì.
Hắn ngồi xổm xuống nhìn phía dưới giường, bên dưới chất chồng đồ vật lộn xộn, nào là cặp da, giấy lộn, cờ lê, đồ khui nắp chai, thứ gì cũng có.
Còn có một thùng giấy bên trong chợt phát ra âm thanh rẹt rẹt, như là có người đang cào một cái, Liễu Thần ngưng thở, bị dọa nói không ra lời, tiếp theo chỉ thấy một con chuột từ trong thùng chạy ra.
Sắc mặt Liễu Thần trắng bệch, thiếu chút nữa hắn không không chế nổi mình.
“Ở đây nhiều chuột thật.” Kỷ Thiều kéo cái ghế ở trong góc ra, nhìn ảnh chụp trên tường, Thôi Ngọc cũng đi theo.
“Thôi Ngọc, quỷ cậu còn không sợ, sao lại sợ chuột nhỉ?”
“Ai nói tôi không sợ quỷ?” Thôi Ngọc thở rất nhẹ.
“Tôi nói này, các cậu có thể đừng nhắc đến quỷ này quỷ nọ ở trong phòng của người chết được nữa hay không?” Liễu Thần nhắc đến người chết, để nhắc nhở bọn họ.
Kỷ Thiều ho một tiếng, không nói gì nữa.
Phòng không lớn, chỉ có một cái bàn, một cái giường, một tủ quần áo, còn những đồ vật vô dụng, cơ hồ chất đầy.
Bởi vì có chuột, nên Thôi Ngọc hầu như không đụng vào cái gì, tay đút trong túi áo, chỉ khi Kỷ Thiều cần cậu, cậu mới nói ra suy nghĩ của mình.
“Ngược lại quần áo không ít.” Kỷ Thiều nhìn tủ quần áo lộn xộn, lúc định đóng lại chợt phát hiện một cái túi du lịch, hắn dừng một chút rồi kéo khóa ra, bên trong có áo T-shirt, quần đùi, quần bơi, còn có một vé xe lửa, đích đến là Hải Nam, Trương Đại Hổ định đi xa nhà.
Kỷ Thiều cầm lấy vé xe lửa kia, bên trên ghi là ngày 2 khởi hành, cũng là ngày mà Trương Đại Hổ chết.
Hắn cảm giác sau lưng mát lạnh, rõ ràng ngày đó định đi Hải Nam, sao lại đi tự sát?
“Cầm vé xe mang đi.”
Âm thanh bên tai không hề có báo hiệu, Kỷ Thiều nổi một tầng da gà, sắc mặt của hắn thay đổi, “Cậu nói chuyện sao không nghe hơi thở?”
Thôi Ngọc đứng sát vào Kỷ Thiều, thở ra một hơi.
Kỷ Thiều, “…”
Cũng không lâu lắm, ba người đều không chịu được mùi tử khí hôi thối này, nán lại trong phòng Trương Đại Hổ một lúc rồi định rời đi.
“Liễu Thần, là cậu đóng cửa sao?”
“Không có.”
Lúc Liễu Thần trả lời, tay Kỷ Thiều đã đặt trên nắm cửa, sắc mặt của hắn biến đổi, dùng sức kéo cửa, thế nhưng cho dù hắn dùng hết sức kéo cũng không ra.
Thật giống như… Ngoài cửa cũng đang có một cánh tay đẩy lại.
Liễu Thần thấy được tình hình, sắc mặt của hắn cũng thay đổi, “Con mẹ nó! Không mở được hả?”
Kỷ Thiều không đáp lại, đổi tay trái kéo cửa, trong quá trình thử nghiệm, ngón giữa của hắn vô tình bị một mảnh gỗ đâm vào, rách da, ẩn ẩn bị rướm máu.
Thôi Ngọc đang đứng im thấy thế, cậu lấy tay ra khỏi túi, nhíu mày nói. “Tay cậu bị đứt rồi.”
Trong giọng nói ôn hòa mang theo đau lòng.
Kỷ Thiều căn bản chẳng quan tâm ngón tay của mình bị đứt, “Liễu Thần, cậu đến.”
Liễu Thần hít sâu một hơi, dùng sức mở cửa, nhưng lại chẳng ăn thua, cơ thịt trên mặt hắn bắt đầu run run.
Không khí trong phòng càng thêm căng thẳng, nhất là khi nhìn đến ảnh chụp trên tường, Trương Đại Hổ đang nhìn bọn họ, phảng phất như đang cười nhạo bọn họ ngu xuẩn.
Thôi Ngọc dán băng cá nhân lên miệng vết thương cho Kỷ Thiều, “Để tôi thử xem.”
Cậu nhẹ nhàng kéo một cái, cửa mở.
Kỷ Thiều và Liễu Thần, “…”
Bọn họ thử đóng lại kéo ra, rất dễ dàng, vừa rồi thực con mẹ nó gặp quỷ.
Không dừng lại nói chuyện phiếm, Kỷ Thiều và Thôi Ngọc nhanh chóng trở lại trường học.
Kỷ Thiều không mang điện thoại, về đến ký túc xá mới phát hiện Từ Thiến gọi điện cho hắn, còn gửi tin nhắn, nói cho hắn biết giáo sư điểm danh.
“Hai cậu đi đâu vậy?” Trần Hạo đang giặt giày đá bóng, “Tôi còn tưởng rằng hai người bỏ trốn cùng nhau chứ.”
Hắn luôn không suy nghĩ mà trêu chọc Kỷ Thiều với Thôi Ngọc, thật sự là hai người kia quá dính nhau rồi, không khí lúc nào cũng bốc lên bong bóng màu hồng.
Kỷ Thiều leo lên giường nằm, thuận miệng nói, “Đi dạo phố.”
“Vậy khác nào bỏ trốn.” Trần Hạo cười ha ha xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Còn mười ba ngày nữa là tới mùng 2 rồi, tôi định xin nghỉ phép, về nhà đợi, không có việc gì mới quay lại.”
Không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Thôi Ngọc ngồi trên ghế cởi giày, “Chắc có lẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
“Thật sự?” Trần Hạo lập tức quay đầu, “Thôi Ngọc, sao cậu biết?”
Thôi Ngọc cười khẽ, “Tôi đoán.”
Trần Hạo trợn mắt, hắn nghểnh cổ hỏi, “Kỷ Thiều, cậu với Từ Thiến bộ có chuyện hả?”
“Hửm?” Kỷ Thiều từ trong mũi phát ra âm thanh, cũng không có tiếp theo nữa, đợi đến khi Trần Hạo cảm thấy cái cổ hơi đau, mới nghe được tiếng ngáy vọng xuống.
Vẻ mặt Trần Hạo cmn.
Lúc hắn đi ra ngoài cũng thấy Thôi Ngọc lên giường rồi, nhịn không được nói, “Trời còn chưa tối, hai người sao đi ngủ hết rồi?”
“Hơi mệt.” Thôi Ngọc mở chăn ra, nằm xuống.
Cửa ký túc xá vừa đóng, Thôi Ngọc mở mắt ra, cậu nhìn chằm chằm vào ban công, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Bỗng nhiên, rèm cửa như bị gió lớn thổi qua, đung đưa mãnh liệt, trong chốc lát chợt dừng lại.
Thôi Ngọc ngồi dậy, quay đầu ngắm Kỷ Thiều, cậu đưa tay chạm vào đầu mày đang nhăn lại của đối phương, ngón tay khẽ vuốt.
Bên kia, Liễu Thần về nhà, đi đến nửa đường hắn bỗng đụng vào một thiếu niên, từ trong túi rơi ra một vật, rớt trên vũng bùn.
Trên đất là một cái gương, to cỡ lòng bàn tay, kiểu dáng cổ xưa, mặt sau bị úp lên, trên đó có khắc rất nhiều hoa văn đan xen.
Liễu Thần sững sờ cúi đầu, quá kỳ quái, hắn lấy cái gương từ phòng của Trương Đại Hổ mang đi hồi nào chứ?
“Anh đẹp trai, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen, đại hung…”
Gần đây thần kinh của Liễu Thần đặc biệt mẫn cảm, hắn nghe được hai chữ đại hung, mặt liền tối sầm, mấy câu nói nhảm này lại làm cho hắn sợ khiếp vía, hắn cố ý nhìn hai bên một chút, “Ai? Là ai đang nói chuyện!”
Thiếu niên, “…Tôi.”
“Ơ là cậu à.” Liễu Thần hơi xấu hổ, “Đùa kiểu gì vậy, không thú vị chút nào.”
Hắn hừ một tiếng, bỏ lại thiếu niên ở phía sau.
“Sao ai cũng như vậy nhỉ, bộ tưởng lớn lên đẹp trai rất giỏi à?”
Thiếu niên nhún nhún vai, nhặt cái gương lên, ngón tay sượt qua, sau một giây những bùn đất dính trên đó biến mất toàn bộ, hắn thích thú cười cười, bỏ cái gương vào trong túi áo.
Tác giả :
Tây Tây Đặc