Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi
Chương 90
Mấy phút sau, Hạ Mạt dừng xe lại, Hoàng Tử Hiên nhìn xung quanh có rất nhiều đàn ông phụ nữ. Các nam sinh ăn mặc rất thổ địa, các nữ sinh ăn mặc rất phi xu hướng. Nam nữ nhìn đều rất trẻ tuổi, trung bình tuổi tác có lẽ cũng chỉ chừng hai mươi.
Hạ Mạt nhìn một cái liền biết không phải là lần đầu tiên tới, xuống xe quen cửa quen nẻo dẫn Hoàng Tử Hiên đi tới một phòng đơn sơ. Hoàng Tử Hiên liền thấy phía trước có không ít phòng đơn sơ tản mát, còn có vài lều vải đơn sơ. Lúc anh đi ngang qua mấy cái lều vải còn có thể nghe được bên trong phát ra tiếng thở gấp, nếu như mượn ánh đèn nhìn kỹ, thậm chí cũng có thể thấy một vài hình ảnh làm người ta xấu hổ.
“Chị Hạ.”
“Chị Hạ.”
“Chị Hạ, đã lâu không tới.”
Nơi này không ít người biết Hạ Mạt, bọn họ thấy Hạ Mạt tới đều nhiệt tình chào hỏi cô ta. Hạ Mạt nhất nhất gật đầu hỏi: “Anh Lãng đâu?”
“Thật không đúng lúc, anh Lãng vừa mới đi xuống xe thể thao. Chị Hạ chị vào chờ anh ấy một lúc đi, không đến một lúc nữa anh ấy sẽ về.” Một thiếu niên nói.
Hạ Mạt nghe vậy lắc đầu nói: “Vậy chị tùy tiện đi xung quanh một chút, đợi một lát nữa lại tới tìm anh ấy.”
Vừa nói liền kéo Hoàng Tử Hiên đi chỗ khác.
Hoàng Tử Hiên buồn bực nói: “Sao cô lại lừa người ta chứ, nói đi ngủ mà?”
“Tôi có nói sao?” Hạ Mạt nhếch mép lên hỏi.
Hoàng Tử Hiên cúi đầu nhớ lại một chút, hình như cô ta vẫn chưa chính thức đồng ý thật. Ý thức được việc bị cô ta lừa, Hoàng Tử Hiên thật sự buồn bực, hất tay nói: “Nếu biết trước cô muốn đến xem một đám ranh con chơi xe thì không bằng tôi về tɦủ ɖâʍ còn hơn.”
Hạ Mạt phản lại anh một cái: “Anh cũng đừng xem thường những đứa trẻ này, bọn họ thật sự không đơn giản đâu.”
“Vậy sao?” Hoàng Tử Hiên nhướn mày một cái: “Chẳng lẽ bọn họ còn là một đám trẻ con có khả năng đặc biệt sao? Cô đừng nói với tôi bọn họ cũng đến từ X-Men nhé.”
“X-Men cái gì.” Hạ Mạt véo anh một chút: “Có thể nói chuyện nghiêm túc chút được không.”
“Có thể nói chuyện nghiêm túc chút được không? Tôi cảm thấy nói chuyện có rất nhiều cách, nghiêm túc là cách không thú vị nhất, sao chúng ta không thử một vài cách thú vị hơn, cô nhìn lều vải bên kia một chút, nói chuyện giống như người ta như vậy không vô cùng tốt sao.” Hoàng Tử Hiên xấu xa giảo miệng nói rồi chỉ chỉ lều vải đang rung lẩy bẩy cách đó không xa.
Vòng tới vòng lui lại lượn về việc đi ngủ, Hạ Mạt nhức đầu vuốt trán, trực tiếp bỏ qua cái đề tài này nói: “Bọn trẻ tới chỗ đua xe này không phải là giàu có thì cũng sang trọng, có đứa là con nhà giàu, có đứa là con nhà quan, còn có đứa đỏ ba đời. Nói trắng ra thì đây chính là nơi những con ông cháu cha tụ tập, bọn họ thích tìm sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nơi này là vương quốc của bọn họ, bọn họ ở chỗ này làm cái gì cũng sẽ không có người quản.”
Hoàng Tử Hiên à một tiếng, không hứng thú lắm hỏi: “Vậy cô tới đây làm gì? Chắc chắc không phải đơn thuần muốn chơi xe đâu nhỉ.”
“Không được sao.” Hạ Mạt nhướn mi hỏi: “Có thể lái xe gắn máy không?”
“Cô nên hỏi tôi có thể bay không thì hơn.” Hoàng Tử Hiên khinh thường cười một tiếng, nói đùa, bố anh lúc còn trẻ là một thần độ xe, con trai của thần xe không biết lái xe gắn máy, đây không phải là đang tát vào mặt sao."
Hạ Mạt cắt ngang lời: “Đừng khoác lác, đợi một lát nữa hai ta xuống chạy một vòng, anh lái xe, tôi cho anh ép xe.”
“Tôi được lợi gì?” Hoàng Tử Hiên cười một tiếng.
“Tôi có thể dẫn anh đi xem một trận kịch hay.” Hạ Mạt nói.
“Bên kia có xinh không?” Hoàng Tử Hiên chỉ trai gái đang đánh tay không trong bóng tối phía xa xa rồi hỏi.
Hạ Mạt khóe miệng giật một cái trợn mắt nhìn anh một cái, tên sâu bọ phóng đãng này!
Lúc đang nói chuyện liền nghe được một loạt tiếng reo hò, người nửa bên sườn núi cũng hưng phấn lên, trong miệng hô to: “Anh Lãng anh Lãng anh Lãng…”
Vì vậy Hoàng Tử Hiên liền quay đầu nhìn về phía bên kia một chút, chỉ thấy một chiếc xe gắn máy hết sức chướng mắt xuất hiện trong tầm mắt, chủ chiếc xe gắn máy kia đẹp trai dị thường, âm thanh từ động cơ có thể nghe ra là một chiếc môtô trị giá không rẻ.
Giờ phút này chiếc môtô đã dừng lại, rõ ràng anh ta là tuyển thủ hạng nhất vừa chạy xong vòng thứ nhất. Người này lấy mũ bảo hiểm xuống, để lộ ra khuôn mặt chừng bai mười tuổi, bản thân mang một gương mặt tuấn tú nhưng bởi vì vết sẹo xấu xí ngang mặt mà tỏ ra hết sức kinh người, nhìn rất giống một tên hung thần độc ác, thứ liều mạng.
“Anh Lãng anh Lãng anh Lãng…” Người này lấy mũ bảo hiểm xuống, đám nam nữ lại hưng phấn kêu lên, có không ít cô gái xinh đẹp chạy tới ôm ấp.
“Đây chính là người cô muốn tìm sao?” Hoàng Tử Hiên giảo miệng hỏi.
Hạ Mạt ừ một tiếng: “Anh ta vốn tên là Cao Lang, ba mươi ba tuổi. Người trên đường cũng tôn xưng anh ta một tiếng anh Lãng, đừng thấy bây giờ mặt mũi anh ta dữ tợn, nhưng trước kia là tên một thư sinh trắng trẻo đấy.”
Hoàng Tử Hiên cố gắng muốn không chú ý đến vết sẹo trên mặt anh ta, khôi phục lại mặt mũi vốn có của anh ta một chút, nhưng đáng tiếc vết sẹo của anh ta quá sâu, khiến cho người ta quả thực khó có thể tưởng tượng dáng vẻ thư sinh trắng trẻo của anh ta. Vì vậy anh từ bỏ lắc lắc đầu nói: “Anh ta có gì lợi hại mà ngay cả cửu long thập bát hội các cô cũng phải sợ vậy?”
“Không phải sợ, chỉ là không muốn chọc vào. Nếu như phải nói anh ta lợi hại chỗ nào thì có lẽ chính là không tiếc mạng đi. Anh ta giống như một con chó điên vậy, nếu như chọc phải anh ta thì anh ta dù chết cũng sẽ xé một miếng thịt của anh.” Hạ Mạt vừa nói vừa đi về phía Cao Lang.
“Vậy cô còn tới chọc anh ta?” Hoàng Tử Hiên đi theo sau.
Hạ Mạt khẽ mỉm cười: “Tôi là đến tặng quà cho anh ta mà.”
Lúc hai người đang nói chuyện thì đã đi tới bên cạnh Cao Lang, Hạ Mạt tiến lên nện cho anh ta một chút: “Anh Lãng, vẫn khỏe chứ.”
Cao Lang cười với cô ta một tiếng, vết sẹo trên mặt giống như con rết đang chuyển động vậy: “Hạ đường chủ sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
“Bởi vì tôi biết gần đây anh Lãng đang tìm một người.” Hạ Mạt nói.
Vết sẹo giống như con rết sống trên mặt Cao Lang trong nháy mắt ngừng ngọ nguậy, trong ánh mắt cũng rỉ ra thần sắc kinh hãi, gần như từ trong kẻ răng nặn ra một câu nói: “Cô biết tung tích của anh ta?”
Hạ Mạt gật đầu một cái.
“Vào rồi nói.” Cao Lang làm một động tác tay với đám nam nữ vây xung quanh, những người khác lập tức lui xuống.
Đích thân anh ta dẫn đường đi vào phòng đơn sơ.
Hạ Mạt theo sau rồi đến Hoàng Tử Hiên.
Sau khi vào phòng đơn sơ, Cao Lang lại đuổi những người khác đi ra ngoài, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, anh ta mới hỏi: “Cô muốn cái gì?”
“Tôi điều tra ra lúc Trương Luân còn sống có một xưởng chế tạo băng độc, tôi muốn biết địa điểm của xưởng đó.” Hạ Mạt nói thẳng ra điều kiện của mình.
Sau khi Hạ Mạt dứt lời, mặt Cao Lang liền biến sắc.
“Anh Lãng, tôi biết anh đang nghĩ gì. Những thứ khác tôi không tiện nói nhiều, nhưng tôi có thể nói cho anh một câu, hôm nay tôi tới không phải đại diện cho cửu long thập bát hội, ngoại trừ tôi ra, những người khác còn không biết Trương Luân lén lút buôn bán.” Hạ Mạt nhìn ra tâm tư của Cao Lang sau đó nói.
“Cô không phải đến đại diện cho cửu long thập bát hội sao?” Cao Lang nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn Hạ Mạt một chút rồi nói: “Tôi nghe nói sau khi Trương Luân chết, nội bộ cửu long thập bát hội liên tục tranh đoạt địa bàn của anh ta, mỗi người Đường chủ đều muốn lấy địa bàn của anh ta để mở rộng thế lực của mình. Cô cũng không ngoại lệ chứ? Bây giờ cô lén sau lưng cửu long thập bát hội tìm địa điểm xưởng, chẳng lẽ là muốn học Trương Luân kiếm thêm chút thu nhập sao.”
“Tôi muốn làm gì cũng không phiền đến anh Lãng quan tâm, tôi biết cách đối nhân xử thế của anh Lãng, lời không nên nói tuyệt không nói nhiều một chữ. Anh cho tôi địa điểm, tôi cho anh tin tức anh cần, chúng ta đổi chác công bằng.” Hạ Mạt khẽ mỉm cười.
“Ha ha ha…” Cao Lang nghe vậy cao giọng phá lên cười, anh ta cười một tiếng như vậy khiến cho vết sẹo trên mặt càng giống như sống lại vậy thật kinh khủng.
“Được, tôi thích một điểm này của Hạ đường chủ. Không nên hỏi không hỏi, không nên nói không nói.” Sau khi cười xong Cao Lang liền nói: “Cái xưởng đó ở trong một lò gạch trong năm mươi mét bên ngoài thôn Tiểu Diệp.”
“Cám ơn anh Lãng.” Hạ Mạt chắp tay với anh ta, sau đó lấy điện thoại di động ra nghịch một hồi.
Ting ting!
Một lát sau điện thoại di động của Cao Lang liền vang lên, Hạ Mạt cất điện thoại di động nói: “Tin tức của người anh cần tìm tôi đã gửi vào trong điện thoại di động của anh rồi.”
Cao Lang rất tin tưởng Hạ Mạt, cũng không mở điện thoại ra kiểm tra ngay, chẳng qua là gật đầu một cái. Tầm mắt đột nhiên liền chuyển đến người Hoàng Tử Hiên: “Từ trước tới giờ cô chưa từng tin tưởng mang theo người nào đến đây, hôm nay nhìn cái dáng vẻ này rất đặc biệt.”
Hạ Mạt thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt khều Hoàng Tử Hiên một cái: “Đúng là rất đặc biệt, luôn muốn ngủ với tôi.”
“Ha ha…” Cao Lang lại cao giọng cười to lần nữa, giơ ngón cái lên với Hoàng Tử Hiên: “Người anh em, can đảm lắm.”
Hoàng Tử Hiên xấu hổ cười một tiếng: “Nhưng vẫn chưa được ngủ.”
“Ha ha, thú vị.” Cao Lang nghe vậy cười nói: "Tiếp tục cố gắng, không có người phụ nữ nào không thể ngủ, chỉ có người đàn ông không cố gắng. "
“Chân lý.” Hoàng Tử Hiên được lĩnh hội giơ ngón cái lên: “Tôi khen cho điểm này của anh.”
Hạ Mạt im lặng liếc anh một cái.
Cao Lang thấy tâm trạng không tệ, quay lại hỏi: “Tới thì cũng đã tới rồi, có muốn đi xuống chạy một chút hay không? Hôm nay tiền thưởng giải nhất là một trăm nghìn.”
“Hôm nay chơi lớn như vậy sao? Đã có ai xuống dự thi vậy.” Hạ Mạt hỏi, trong ánh mắt thoáng hiện ra vẻ thích thú, rõ ràng cũng rất thích chơi xe.
Hạ Mạt nhìn một cái liền biết không phải là lần đầu tiên tới, xuống xe quen cửa quen nẻo dẫn Hoàng Tử Hiên đi tới một phòng đơn sơ. Hoàng Tử Hiên liền thấy phía trước có không ít phòng đơn sơ tản mát, còn có vài lều vải đơn sơ. Lúc anh đi ngang qua mấy cái lều vải còn có thể nghe được bên trong phát ra tiếng thở gấp, nếu như mượn ánh đèn nhìn kỹ, thậm chí cũng có thể thấy một vài hình ảnh làm người ta xấu hổ.
“Chị Hạ.”
“Chị Hạ.”
“Chị Hạ, đã lâu không tới.”
Nơi này không ít người biết Hạ Mạt, bọn họ thấy Hạ Mạt tới đều nhiệt tình chào hỏi cô ta. Hạ Mạt nhất nhất gật đầu hỏi: “Anh Lãng đâu?”
“Thật không đúng lúc, anh Lãng vừa mới đi xuống xe thể thao. Chị Hạ chị vào chờ anh ấy một lúc đi, không đến một lúc nữa anh ấy sẽ về.” Một thiếu niên nói.
Hạ Mạt nghe vậy lắc đầu nói: “Vậy chị tùy tiện đi xung quanh một chút, đợi một lát nữa lại tới tìm anh ấy.”
Vừa nói liền kéo Hoàng Tử Hiên đi chỗ khác.
Hoàng Tử Hiên buồn bực nói: “Sao cô lại lừa người ta chứ, nói đi ngủ mà?”
“Tôi có nói sao?” Hạ Mạt nhếch mép lên hỏi.
Hoàng Tử Hiên cúi đầu nhớ lại một chút, hình như cô ta vẫn chưa chính thức đồng ý thật. Ý thức được việc bị cô ta lừa, Hoàng Tử Hiên thật sự buồn bực, hất tay nói: “Nếu biết trước cô muốn đến xem một đám ranh con chơi xe thì không bằng tôi về tɦủ ɖâʍ còn hơn.”
Hạ Mạt phản lại anh một cái: “Anh cũng đừng xem thường những đứa trẻ này, bọn họ thật sự không đơn giản đâu.”
“Vậy sao?” Hoàng Tử Hiên nhướn mày một cái: “Chẳng lẽ bọn họ còn là một đám trẻ con có khả năng đặc biệt sao? Cô đừng nói với tôi bọn họ cũng đến từ X-Men nhé.”
“X-Men cái gì.” Hạ Mạt véo anh một chút: “Có thể nói chuyện nghiêm túc chút được không.”
“Có thể nói chuyện nghiêm túc chút được không? Tôi cảm thấy nói chuyện có rất nhiều cách, nghiêm túc là cách không thú vị nhất, sao chúng ta không thử một vài cách thú vị hơn, cô nhìn lều vải bên kia một chút, nói chuyện giống như người ta như vậy không vô cùng tốt sao.” Hoàng Tử Hiên xấu xa giảo miệng nói rồi chỉ chỉ lều vải đang rung lẩy bẩy cách đó không xa.
Vòng tới vòng lui lại lượn về việc đi ngủ, Hạ Mạt nhức đầu vuốt trán, trực tiếp bỏ qua cái đề tài này nói: “Bọn trẻ tới chỗ đua xe này không phải là giàu có thì cũng sang trọng, có đứa là con nhà giàu, có đứa là con nhà quan, còn có đứa đỏ ba đời. Nói trắng ra thì đây chính là nơi những con ông cháu cha tụ tập, bọn họ thích tìm sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nơi này là vương quốc của bọn họ, bọn họ ở chỗ này làm cái gì cũng sẽ không có người quản.”
Hoàng Tử Hiên à một tiếng, không hứng thú lắm hỏi: “Vậy cô tới đây làm gì? Chắc chắc không phải đơn thuần muốn chơi xe đâu nhỉ.”
“Không được sao.” Hạ Mạt nhướn mi hỏi: “Có thể lái xe gắn máy không?”
“Cô nên hỏi tôi có thể bay không thì hơn.” Hoàng Tử Hiên khinh thường cười một tiếng, nói đùa, bố anh lúc còn trẻ là một thần độ xe, con trai của thần xe không biết lái xe gắn máy, đây không phải là đang tát vào mặt sao."
Hạ Mạt cắt ngang lời: “Đừng khoác lác, đợi một lát nữa hai ta xuống chạy một vòng, anh lái xe, tôi cho anh ép xe.”
“Tôi được lợi gì?” Hoàng Tử Hiên cười một tiếng.
“Tôi có thể dẫn anh đi xem một trận kịch hay.” Hạ Mạt nói.
“Bên kia có xinh không?” Hoàng Tử Hiên chỉ trai gái đang đánh tay không trong bóng tối phía xa xa rồi hỏi.
Hạ Mạt khóe miệng giật một cái trợn mắt nhìn anh một cái, tên sâu bọ phóng đãng này!
Lúc đang nói chuyện liền nghe được một loạt tiếng reo hò, người nửa bên sườn núi cũng hưng phấn lên, trong miệng hô to: “Anh Lãng anh Lãng anh Lãng…”
Vì vậy Hoàng Tử Hiên liền quay đầu nhìn về phía bên kia một chút, chỉ thấy một chiếc xe gắn máy hết sức chướng mắt xuất hiện trong tầm mắt, chủ chiếc xe gắn máy kia đẹp trai dị thường, âm thanh từ động cơ có thể nghe ra là một chiếc môtô trị giá không rẻ.
Giờ phút này chiếc môtô đã dừng lại, rõ ràng anh ta là tuyển thủ hạng nhất vừa chạy xong vòng thứ nhất. Người này lấy mũ bảo hiểm xuống, để lộ ra khuôn mặt chừng bai mười tuổi, bản thân mang một gương mặt tuấn tú nhưng bởi vì vết sẹo xấu xí ngang mặt mà tỏ ra hết sức kinh người, nhìn rất giống một tên hung thần độc ác, thứ liều mạng.
“Anh Lãng anh Lãng anh Lãng…” Người này lấy mũ bảo hiểm xuống, đám nam nữ lại hưng phấn kêu lên, có không ít cô gái xinh đẹp chạy tới ôm ấp.
“Đây chính là người cô muốn tìm sao?” Hoàng Tử Hiên giảo miệng hỏi.
Hạ Mạt ừ một tiếng: “Anh ta vốn tên là Cao Lang, ba mươi ba tuổi. Người trên đường cũng tôn xưng anh ta một tiếng anh Lãng, đừng thấy bây giờ mặt mũi anh ta dữ tợn, nhưng trước kia là tên một thư sinh trắng trẻo đấy.”
Hoàng Tử Hiên cố gắng muốn không chú ý đến vết sẹo trên mặt anh ta, khôi phục lại mặt mũi vốn có của anh ta một chút, nhưng đáng tiếc vết sẹo của anh ta quá sâu, khiến cho người ta quả thực khó có thể tưởng tượng dáng vẻ thư sinh trắng trẻo của anh ta. Vì vậy anh từ bỏ lắc lắc đầu nói: “Anh ta có gì lợi hại mà ngay cả cửu long thập bát hội các cô cũng phải sợ vậy?”
“Không phải sợ, chỉ là không muốn chọc vào. Nếu như phải nói anh ta lợi hại chỗ nào thì có lẽ chính là không tiếc mạng đi. Anh ta giống như một con chó điên vậy, nếu như chọc phải anh ta thì anh ta dù chết cũng sẽ xé một miếng thịt của anh.” Hạ Mạt vừa nói vừa đi về phía Cao Lang.
“Vậy cô còn tới chọc anh ta?” Hoàng Tử Hiên đi theo sau.
Hạ Mạt khẽ mỉm cười: “Tôi là đến tặng quà cho anh ta mà.”
Lúc hai người đang nói chuyện thì đã đi tới bên cạnh Cao Lang, Hạ Mạt tiến lên nện cho anh ta một chút: “Anh Lãng, vẫn khỏe chứ.”
Cao Lang cười với cô ta một tiếng, vết sẹo trên mặt giống như con rết đang chuyển động vậy: “Hạ đường chủ sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
“Bởi vì tôi biết gần đây anh Lãng đang tìm một người.” Hạ Mạt nói.
Vết sẹo giống như con rết sống trên mặt Cao Lang trong nháy mắt ngừng ngọ nguậy, trong ánh mắt cũng rỉ ra thần sắc kinh hãi, gần như từ trong kẻ răng nặn ra một câu nói: “Cô biết tung tích của anh ta?”
Hạ Mạt gật đầu một cái.
“Vào rồi nói.” Cao Lang làm một động tác tay với đám nam nữ vây xung quanh, những người khác lập tức lui xuống.
Đích thân anh ta dẫn đường đi vào phòng đơn sơ.
Hạ Mạt theo sau rồi đến Hoàng Tử Hiên.
Sau khi vào phòng đơn sơ, Cao Lang lại đuổi những người khác đi ra ngoài, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, anh ta mới hỏi: “Cô muốn cái gì?”
“Tôi điều tra ra lúc Trương Luân còn sống có một xưởng chế tạo băng độc, tôi muốn biết địa điểm của xưởng đó.” Hạ Mạt nói thẳng ra điều kiện của mình.
Sau khi Hạ Mạt dứt lời, mặt Cao Lang liền biến sắc.
“Anh Lãng, tôi biết anh đang nghĩ gì. Những thứ khác tôi không tiện nói nhiều, nhưng tôi có thể nói cho anh một câu, hôm nay tôi tới không phải đại diện cho cửu long thập bát hội, ngoại trừ tôi ra, những người khác còn không biết Trương Luân lén lút buôn bán.” Hạ Mạt nhìn ra tâm tư của Cao Lang sau đó nói.
“Cô không phải đến đại diện cho cửu long thập bát hội sao?” Cao Lang nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn Hạ Mạt một chút rồi nói: “Tôi nghe nói sau khi Trương Luân chết, nội bộ cửu long thập bát hội liên tục tranh đoạt địa bàn của anh ta, mỗi người Đường chủ đều muốn lấy địa bàn của anh ta để mở rộng thế lực của mình. Cô cũng không ngoại lệ chứ? Bây giờ cô lén sau lưng cửu long thập bát hội tìm địa điểm xưởng, chẳng lẽ là muốn học Trương Luân kiếm thêm chút thu nhập sao.”
“Tôi muốn làm gì cũng không phiền đến anh Lãng quan tâm, tôi biết cách đối nhân xử thế của anh Lãng, lời không nên nói tuyệt không nói nhiều một chữ. Anh cho tôi địa điểm, tôi cho anh tin tức anh cần, chúng ta đổi chác công bằng.” Hạ Mạt khẽ mỉm cười.
“Ha ha ha…” Cao Lang nghe vậy cao giọng phá lên cười, anh ta cười một tiếng như vậy khiến cho vết sẹo trên mặt càng giống như sống lại vậy thật kinh khủng.
“Được, tôi thích một điểm này của Hạ đường chủ. Không nên hỏi không hỏi, không nên nói không nói.” Sau khi cười xong Cao Lang liền nói: “Cái xưởng đó ở trong một lò gạch trong năm mươi mét bên ngoài thôn Tiểu Diệp.”
“Cám ơn anh Lãng.” Hạ Mạt chắp tay với anh ta, sau đó lấy điện thoại di động ra nghịch một hồi.
Ting ting!
Một lát sau điện thoại di động của Cao Lang liền vang lên, Hạ Mạt cất điện thoại di động nói: “Tin tức của người anh cần tìm tôi đã gửi vào trong điện thoại di động của anh rồi.”
Cao Lang rất tin tưởng Hạ Mạt, cũng không mở điện thoại ra kiểm tra ngay, chẳng qua là gật đầu một cái. Tầm mắt đột nhiên liền chuyển đến người Hoàng Tử Hiên: “Từ trước tới giờ cô chưa từng tin tưởng mang theo người nào đến đây, hôm nay nhìn cái dáng vẻ này rất đặc biệt.”
Hạ Mạt thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt khều Hoàng Tử Hiên một cái: “Đúng là rất đặc biệt, luôn muốn ngủ với tôi.”
“Ha ha…” Cao Lang lại cao giọng cười to lần nữa, giơ ngón cái lên với Hoàng Tử Hiên: “Người anh em, can đảm lắm.”
Hoàng Tử Hiên xấu hổ cười một tiếng: “Nhưng vẫn chưa được ngủ.”
“Ha ha, thú vị.” Cao Lang nghe vậy cười nói: "Tiếp tục cố gắng, không có người phụ nữ nào không thể ngủ, chỉ có người đàn ông không cố gắng. "
“Chân lý.” Hoàng Tử Hiên được lĩnh hội giơ ngón cái lên: “Tôi khen cho điểm này của anh.”
Hạ Mạt im lặng liếc anh một cái.
Cao Lang thấy tâm trạng không tệ, quay lại hỏi: “Tới thì cũng đã tới rồi, có muốn đi xuống chạy một chút hay không? Hôm nay tiền thưởng giải nhất là một trăm nghìn.”
“Hôm nay chơi lớn như vậy sao? Đã có ai xuống dự thi vậy.” Hạ Mạt hỏi, trong ánh mắt thoáng hiện ra vẻ thích thú, rõ ràng cũng rất thích chơi xe.
Tác giả :
Từ Hy