Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi
Chương 56
Lúc Hạ Mạt còn đang kích động, hai tay Tần Mạc đã dán sau lưng cô ta, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng vết chai trong lòng bàn tay Tần Mạc, cô ta biết đó là vết chai do luyện võ lâu ngày để lại, vết chai như vậy, trong tay cô ta cũng có mấy cái.
Một luồng khí tức giống như dòng nước ấm chậm rãi chui vào trong cơ thể, khiến đầu óc cô ta chấn động. Nếu như không phải sợ quấy rầy việc vận công của Tần Mạc, thiếu chút nữa cô ta đã kích động kêu to. Đây chính là nội lực sao? Quá thần kỳ, vậy mà có thể tiến vào trong kinh mạch, chạy theo kinh mạch tẩm bổ nơi bị thương của cô ta.
Cô ta chỉ biết sau khi nội lực tuôn ra chui vào trong cơ thể, cả người cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng không biết trên trán Tần Mạc đã đổ đầy mồ hôi, chữa thương kiểu này tiêu hao rất nhiều nội lực của Tần mạc, hôm qua số nội lực tiêu hao khi chữa thương cho Vương Đào, anh phải tu luyện cả đêm mới bổ sung lại, bây giờ vết thương của Hạ Mạt nặng như vậy, số nội lực tiêu hao, không mất ba đến năm ngày khó mà khôi phục được.
Tính tình Tần Mạc chính là như vậy, nếu không nhận lời chữa thương giúp Hạ Mạt thì thôi, nhưng đã nhận lời, anh sẽ cố gắng hết sức. Bởi vậy dù biết rõ phải hao tốn rất nhiều nội lực, anh vẫn không do dự bắt tay vào làm việc này.
Thời gian dần trôi qua, nội lực của Tần Mạc cũng đang không ngừng xói mòn. Từ cảm giác sảng khoái ban đầu, Hạ Mạt cũng dần dần cảm thấy khó chịu, cô ta cảm nhận được Tần Mạc đang dùng nội lực ép máu tụ trong phổi cô ta chạy về phía cổ họng, Hơn nữa tốc độ ép rất chậm, càng chậm khiến cô ta càng khó chịu, cuối cùng cô ta đau đến mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Lúc cô ta sắp không kiên trì nổi nữa, đột nhiên Tần Mạc lại rót thêm một luồng nội lực, luồng nội lực mới này giống như một bàn tay mạnh mẽ, lập tức đẩy số máu tụ trong người ra khỏi cổ họng.
“Phụt.”
Hạ Mạt không nhịn được hé miệng, phun ra một ngụm máu, trên ga giường sạch sẽ lập tức nhuốm màu máu đỏ tươi.
“Phù.” Tần Mạc thấy cuối cùng đã ép được máu tụ ra ngoài, cũng thở ra một hơi, chậm rãi thu hồi nội lực.
Nói ra đúng là rất thần kỳ, sau khi Hạ Mạt phun ra máu, cô ta lập tức cảm thấy ngực mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác đau đớn do bị tụ máu biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một chút không thoải mái nho nhỏ.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Sau khi Tần Mạc thu công, anh bước xuống giường hỏi.
Hạ Mạt gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn.”
“Vậy thì tốt.” Tần Mạc ho khan một tiếng: “Khụ khụ, cô vẫn nên đi tắm một lượt trước đi, tôi đi xem thuốc đã sắc xong chưa.”
Nói xong Tần Mạc nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, nếu tiếp tục nhìn nửa thân trần của Hạ Mạt tiếp, anh không đảm bảo mình có thể không làm ra hành động cầm thú.
Lúc này Hạ Mạt mới phản ứng lại, nhận ra mình vẫn luôn bị Tần Mạc nhìn chằm chằm lâu như vậy, khiến mặt cô ta lập tức đỏ bừng lên, ngay cả cổ cũng đỏ. Cô ta vội vàng nhảy xuống giường chạy vào nhà tắm, đóng cửa rầm một tiếng.
Tần Mạc đang ở trong phòng bếp cũng nghe thấy tiếng Hạ Mạt đóng cửa, anh buồn bực thở dài với ấm thuốc. Có thể không buồn bực sao? Mỗi ngày đều ở chung nhà với người đẹp Đỗ Diệc Hạm, khi đi ra ngoài không phải gặp người đẹp như Diệp Cảnh Lam, thì đụng phải yêu nghiệt như Hạ Mạt. Rốt cuộc còn để anh sống nữa hay không, muốn anh nghẹn chết à?
Vừa buồn bực vừa canh lửa, sau đó rót thuốc ra bát, đợi khoảng mười phút sau, anh mới bê chén thuốc vào cho Hạ Mạt.
“Đây là cái gì?” Hạ Mạt đang lau tóc, nhìn thấy bát thuốc đen sì khó ngửi cô ta nhíu mày hỏi.
“Một vài loại thuốc có thể khiến cô mau chóng khỏe lại.” Tần Mạc đưa bát thuốc cho cô ta nói.
Hạ Mạt nhăn mày: “Có thể không uống không?”
“Có thể, nếu cô muốn chậm rãi khôi phục, chỉ khoảng mười ngày nửa tháng là có thể khỏe lại rồi, có điều trong khoảng thời gian này, cô không được sử dụng nội kình, nếu không vết thương sẽ nặng thêm.” Tần Mạc trưng ra vẻ mặt “Cô thích làm gì thì làm”.
Mười ngày nửa tháng không thể sử dụng nội kình, đối với Hạ Mạt mà nói, việc ấy quá nguy hiểm. Cô ta ngồi trên vị trí này, mỗi giây mỗi phút đều có người nhìn chằm chằm, muốn kéo cô ta xuống nước. Có khi còn có sát thủ tìm tới tận cửa, nhất định phải có năng lực tự vệ mới an toàn.
“Vậy tôi uống bao lâu thì có thể khỏi hẳn?” Nghĩ đến điều này, Hạ Mạt hỏi lại.
“Một ngày hai lần, không quá ba ngày.” Tần Mạc tự tin nói.
“Vậy tôi uống.” Hạ Mạt nghe thấy chỉ cần uống ba ngày, lập tức không do dự nữa, nhận lấy bát thuốc, tay bịt chặt mũi, uống một hơi cạn sạch một bát thuốc Đông y vừa đắng vừa khó ngửi kia.
Sau khi uống xong, khuôn mặt Hạ Mạt nhăn tít lại, để bát xuống muốn đi lấy nước súc miệng.
“Này, ăn đi.” Đúng lúc ấy, hai tay Tần Mạc giống như ào thuật, lòng bàn tay mở ra, bên trong bất thình lình hiện ra một viên kẹo mận
Vừa nhìn thấy kẹo, Hạ Mạt lập tức cầm lấy bóc vỏ bỏ vào miệng. Mãi cho đến khi vị cay đắng trong miệng bị vị ngọt của viên kẹo hòa tan, cô ta mới nhớ ra hỏi: “Hình như nhà tôi không có kẹo, anh lấy đâu ra thế?”
“Mang theo bên người, vài ngày rồi.” Tần Mạc thuận miệng nói.
Hạ Mạt cúi đầu nhìn vỏ kẹo, chữ viết ngoài vỏ đã sắp bay mất rồi, xem ra đúng là đã mang theo vài ngày thật.
“Không ngờ một người đàn ông như lại lại thích ăn kẹo.” Hạ Mạt cười nói.
Tần Mạc cười ha ha một tiếng, vẻ mặt đắng chát. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt, càng không thích ăn kẹo. Lúc nào trên người cũng mang theo một viên kẹo mận, đơn giản là vì một cô gái. Cô gái kia phải uống thuốc Đông y quanh năm, mỗi lần uống thuốc đều vô cùng khổ sở. Lần nào sau khi cô ấy uống thuốc xong anh đều đưa cho cô ấy một viên kẹo mận, lâu dần, việc này đã trở thành thói quen của anh. Cho dù sau đó anh không còn ở bên cạnh cô ấy nữa, nhưng vẫn giữ lại thói quen này.
“Anh không thoải mái sao? Có phải chữa thương cho tôi đã tiêu hao quá nhiều nội lực không?” Hạ Mạt không biết anh đang nghĩ gì, chỉ nhìn sắc mặt anh có chút tái nhợt, không khỏi áy náy hỏi.
“Có chút.” Tần Mạc thu hồi suy nghĩ, gật đầu hỏi: “Phòng nào là phòng khách? Tôi cần nghỉ ngơi một lát.”
“Để tôi dẫn anh đi, chăn đệm trong trong phòng khách cần thay đổi một chút.” Hạ Mạt đứng dậy đi ra khỏi phỏng ngủ nói.
Tần Mạc theo cô ta vào trong phòng khách: “Không cần đổi chăn đệm đâu, tôi không ngủ.”
Hạ Mạt biết người tu võ nội gia đều dựa vào nội công tâm pháp để tu luyện nội lực, nên gật đầu: “Nhà tôi rất yên tĩnh, anh có thể yên tâm tu luyện.”
Tần Mạc hắng giọng, đợi sau khi Hạ Mạt đóng cửa lại, anh lập tức cởi giày ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp. Vừa rồi tiêu hao không ít nội lực, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể khôi phục hoàn toàn, nhưng được chút nào hay chút đó.
Sau khi Hạ Mạt quay về phòng ngủ mới nhìn thấy điện thoại của Tần Mạc rơi trên giường mình, nghĩ đến bây giờ không nên quấy rầy anh, cô ta bèn đặt điện thoại lên đầu giường, sau đó nằm dài ra giường, mệt mỏi nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô ta ngủ lúc nào không hay, không biết ngủ bao lâu Hạ Mạt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Hạ Mạt tưởng rằng điện thoại di động của mình kêu, cô ta lần mò lên đầu giường lấy điện thoại ra nghe máy.
“Alo, ai vậy?”
Đỗ Diệc Hạm nghe thấy người nhận điện thoại là con gái, đầu tiên có chút sững sờ, sau đó bỏ điện thoại xuống nhìn lại, sau khi xác định mình không gọi nhầm số, cô lại sững sờ
“Ai vậy, nói gì đi chứ.” Không nghe thấy ai trả lời, Hạ Mạt bực mình nhíu mày lại.
“Cô là ai?” Đỗ Diệc Hạm cũng nhíu mày hỏi.
“Cô gọi điện thoại cho tôi còn không biết tôi là ai? Nhầm số à.” Hạ Mạt nói xong định cúp máy luôn.
“Tôi tìm Tần Mạc, cô có quan hệ gì với anh ấy?” Đỗ Diệc Hạm không vui hỏi.
“Tần Mạc?” Hạ Mạt sững sờ, lúc này mới bỏ điện thoại trong tay ra xem, sau đó lập tức phát hiện ra mình nghe nhầm điện thoại của Tần Mạc.
“Anh ấy đâu rồi, bảo anh ấy nghe điện thoại.” Giọng Đỗ Diệc Hạm đã có chút tức giận.
Cùng là phụ nữ, Hạ Mạt nghe ra ngay được vẻ tức giận trong giọng nói của đối phương, hơn nữa cô cũng nghe ra được người đang gọi điện thoại là Đỗ Diệc Hạm. Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình bị Tần Mạc nhìn thấy hết, khóe miệng Hạ Mạt lập tức cong lên nở nụ cười đùa cợt, trực tiếp nói thẳng: “Anh ấy đang ngủ, có việc gì đợi anh ấy ngủ dậy thì nói sau nhé.”
Nói xong căn bản không cho Đỗ Diệc Hạm có cơ hội nói tiếp, Hạ Mạt lập tức ấn nút cúp máy rồi tắt nguồn ném điện thoại lên bàn, sau đó tiếp tục ngủ say sửa, cô cố ý muốn cho Đỗ Diệc Hạm hiểu lầm, khiến cô ta ghen tuông đấy, ai bảo Tần Mạc dám sàm sỡ cô.
Đỗ Diệc Hạm hiểu lầm thật, cho dù ai nghe thấy một người phụ nữ khác nói người đàn ông của mình đang ngủ, cũng sẽ cho rằng bọn họ đang ngủ chung. Vừa nghĩ đến chuyện Tần Mạc dám trốn việc đi ngủ với người phụ nữ khác, trong lòng Đỗ Diệc Hạm đã dâng lên một ngọn lửa giận vô hình, ngọn lửa giận này gần như sắp đốt rụi lý trí của cô.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.
Đúng lúc Đỗ Diệc Hạm đang tức giận không chịu nổi, thì có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng làm việc.
Đỗ Diệc Hạm lập tức hoàn hồn, nhận ra vậy mà mình lại tức giận khi Tần Mạc ngủ với người phụ nữ khác, không khỏi khiến cô giật mình, cô vội vàng lắc đầu vài cái, xua tan cơn giận hoang đường trong lòng, nhưng mà khi cô dùng sức lắc đầu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tần Mạc đang ôm người phụ nữ của anh.
Một luồng khí tức giống như dòng nước ấm chậm rãi chui vào trong cơ thể, khiến đầu óc cô ta chấn động. Nếu như không phải sợ quấy rầy việc vận công của Tần Mạc, thiếu chút nữa cô ta đã kích động kêu to. Đây chính là nội lực sao? Quá thần kỳ, vậy mà có thể tiến vào trong kinh mạch, chạy theo kinh mạch tẩm bổ nơi bị thương của cô ta.
Cô ta chỉ biết sau khi nội lực tuôn ra chui vào trong cơ thể, cả người cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng không biết trên trán Tần Mạc đã đổ đầy mồ hôi, chữa thương kiểu này tiêu hao rất nhiều nội lực của Tần mạc, hôm qua số nội lực tiêu hao khi chữa thương cho Vương Đào, anh phải tu luyện cả đêm mới bổ sung lại, bây giờ vết thương của Hạ Mạt nặng như vậy, số nội lực tiêu hao, không mất ba đến năm ngày khó mà khôi phục được.
Tính tình Tần Mạc chính là như vậy, nếu không nhận lời chữa thương giúp Hạ Mạt thì thôi, nhưng đã nhận lời, anh sẽ cố gắng hết sức. Bởi vậy dù biết rõ phải hao tốn rất nhiều nội lực, anh vẫn không do dự bắt tay vào làm việc này.
Thời gian dần trôi qua, nội lực của Tần Mạc cũng đang không ngừng xói mòn. Từ cảm giác sảng khoái ban đầu, Hạ Mạt cũng dần dần cảm thấy khó chịu, cô ta cảm nhận được Tần Mạc đang dùng nội lực ép máu tụ trong phổi cô ta chạy về phía cổ họng, Hơn nữa tốc độ ép rất chậm, càng chậm khiến cô ta càng khó chịu, cuối cùng cô ta đau đến mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Lúc cô ta sắp không kiên trì nổi nữa, đột nhiên Tần Mạc lại rót thêm một luồng nội lực, luồng nội lực mới này giống như một bàn tay mạnh mẽ, lập tức đẩy số máu tụ trong người ra khỏi cổ họng.
“Phụt.”
Hạ Mạt không nhịn được hé miệng, phun ra một ngụm máu, trên ga giường sạch sẽ lập tức nhuốm màu máu đỏ tươi.
“Phù.” Tần Mạc thấy cuối cùng đã ép được máu tụ ra ngoài, cũng thở ra một hơi, chậm rãi thu hồi nội lực.
Nói ra đúng là rất thần kỳ, sau khi Hạ Mạt phun ra máu, cô ta lập tức cảm thấy ngực mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác đau đớn do bị tụ máu biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một chút không thoải mái nho nhỏ.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Sau khi Tần Mạc thu công, anh bước xuống giường hỏi.
Hạ Mạt gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn.”
“Vậy thì tốt.” Tần Mạc ho khan một tiếng: “Khụ khụ, cô vẫn nên đi tắm một lượt trước đi, tôi đi xem thuốc đã sắc xong chưa.”
Nói xong Tần Mạc nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, nếu tiếp tục nhìn nửa thân trần của Hạ Mạt tiếp, anh không đảm bảo mình có thể không làm ra hành động cầm thú.
Lúc này Hạ Mạt mới phản ứng lại, nhận ra mình vẫn luôn bị Tần Mạc nhìn chằm chằm lâu như vậy, khiến mặt cô ta lập tức đỏ bừng lên, ngay cả cổ cũng đỏ. Cô ta vội vàng nhảy xuống giường chạy vào nhà tắm, đóng cửa rầm một tiếng.
Tần Mạc đang ở trong phòng bếp cũng nghe thấy tiếng Hạ Mạt đóng cửa, anh buồn bực thở dài với ấm thuốc. Có thể không buồn bực sao? Mỗi ngày đều ở chung nhà với người đẹp Đỗ Diệc Hạm, khi đi ra ngoài không phải gặp người đẹp như Diệp Cảnh Lam, thì đụng phải yêu nghiệt như Hạ Mạt. Rốt cuộc còn để anh sống nữa hay không, muốn anh nghẹn chết à?
Vừa buồn bực vừa canh lửa, sau đó rót thuốc ra bát, đợi khoảng mười phút sau, anh mới bê chén thuốc vào cho Hạ Mạt.
“Đây là cái gì?” Hạ Mạt đang lau tóc, nhìn thấy bát thuốc đen sì khó ngửi cô ta nhíu mày hỏi.
“Một vài loại thuốc có thể khiến cô mau chóng khỏe lại.” Tần Mạc đưa bát thuốc cho cô ta nói.
Hạ Mạt nhăn mày: “Có thể không uống không?”
“Có thể, nếu cô muốn chậm rãi khôi phục, chỉ khoảng mười ngày nửa tháng là có thể khỏe lại rồi, có điều trong khoảng thời gian này, cô không được sử dụng nội kình, nếu không vết thương sẽ nặng thêm.” Tần Mạc trưng ra vẻ mặt “Cô thích làm gì thì làm”.
Mười ngày nửa tháng không thể sử dụng nội kình, đối với Hạ Mạt mà nói, việc ấy quá nguy hiểm. Cô ta ngồi trên vị trí này, mỗi giây mỗi phút đều có người nhìn chằm chằm, muốn kéo cô ta xuống nước. Có khi còn có sát thủ tìm tới tận cửa, nhất định phải có năng lực tự vệ mới an toàn.
“Vậy tôi uống bao lâu thì có thể khỏi hẳn?” Nghĩ đến điều này, Hạ Mạt hỏi lại.
“Một ngày hai lần, không quá ba ngày.” Tần Mạc tự tin nói.
“Vậy tôi uống.” Hạ Mạt nghe thấy chỉ cần uống ba ngày, lập tức không do dự nữa, nhận lấy bát thuốc, tay bịt chặt mũi, uống một hơi cạn sạch một bát thuốc Đông y vừa đắng vừa khó ngửi kia.
Sau khi uống xong, khuôn mặt Hạ Mạt nhăn tít lại, để bát xuống muốn đi lấy nước súc miệng.
“Này, ăn đi.” Đúng lúc ấy, hai tay Tần Mạc giống như ào thuật, lòng bàn tay mở ra, bên trong bất thình lình hiện ra một viên kẹo mận
Vừa nhìn thấy kẹo, Hạ Mạt lập tức cầm lấy bóc vỏ bỏ vào miệng. Mãi cho đến khi vị cay đắng trong miệng bị vị ngọt của viên kẹo hòa tan, cô ta mới nhớ ra hỏi: “Hình như nhà tôi không có kẹo, anh lấy đâu ra thế?”
“Mang theo bên người, vài ngày rồi.” Tần Mạc thuận miệng nói.
Hạ Mạt cúi đầu nhìn vỏ kẹo, chữ viết ngoài vỏ đã sắp bay mất rồi, xem ra đúng là đã mang theo vài ngày thật.
“Không ngờ một người đàn ông như lại lại thích ăn kẹo.” Hạ Mạt cười nói.
Tần Mạc cười ha ha một tiếng, vẻ mặt đắng chát. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt, càng không thích ăn kẹo. Lúc nào trên người cũng mang theo một viên kẹo mận, đơn giản là vì một cô gái. Cô gái kia phải uống thuốc Đông y quanh năm, mỗi lần uống thuốc đều vô cùng khổ sở. Lần nào sau khi cô ấy uống thuốc xong anh đều đưa cho cô ấy một viên kẹo mận, lâu dần, việc này đã trở thành thói quen của anh. Cho dù sau đó anh không còn ở bên cạnh cô ấy nữa, nhưng vẫn giữ lại thói quen này.
“Anh không thoải mái sao? Có phải chữa thương cho tôi đã tiêu hao quá nhiều nội lực không?” Hạ Mạt không biết anh đang nghĩ gì, chỉ nhìn sắc mặt anh có chút tái nhợt, không khỏi áy náy hỏi.
“Có chút.” Tần Mạc thu hồi suy nghĩ, gật đầu hỏi: “Phòng nào là phòng khách? Tôi cần nghỉ ngơi một lát.”
“Để tôi dẫn anh đi, chăn đệm trong trong phòng khách cần thay đổi một chút.” Hạ Mạt đứng dậy đi ra khỏi phỏng ngủ nói.
Tần Mạc theo cô ta vào trong phòng khách: “Không cần đổi chăn đệm đâu, tôi không ngủ.”
Hạ Mạt biết người tu võ nội gia đều dựa vào nội công tâm pháp để tu luyện nội lực, nên gật đầu: “Nhà tôi rất yên tĩnh, anh có thể yên tâm tu luyện.”
Tần Mạc hắng giọng, đợi sau khi Hạ Mạt đóng cửa lại, anh lập tức cởi giày ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp. Vừa rồi tiêu hao không ít nội lực, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể khôi phục hoàn toàn, nhưng được chút nào hay chút đó.
Sau khi Hạ Mạt quay về phòng ngủ mới nhìn thấy điện thoại của Tần Mạc rơi trên giường mình, nghĩ đến bây giờ không nên quấy rầy anh, cô ta bèn đặt điện thoại lên đầu giường, sau đó nằm dài ra giường, mệt mỏi nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô ta ngủ lúc nào không hay, không biết ngủ bao lâu Hạ Mạt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Hạ Mạt tưởng rằng điện thoại di động của mình kêu, cô ta lần mò lên đầu giường lấy điện thoại ra nghe máy.
“Alo, ai vậy?”
Đỗ Diệc Hạm nghe thấy người nhận điện thoại là con gái, đầu tiên có chút sững sờ, sau đó bỏ điện thoại xuống nhìn lại, sau khi xác định mình không gọi nhầm số, cô lại sững sờ
“Ai vậy, nói gì đi chứ.” Không nghe thấy ai trả lời, Hạ Mạt bực mình nhíu mày lại.
“Cô là ai?” Đỗ Diệc Hạm cũng nhíu mày hỏi.
“Cô gọi điện thoại cho tôi còn không biết tôi là ai? Nhầm số à.” Hạ Mạt nói xong định cúp máy luôn.
“Tôi tìm Tần Mạc, cô có quan hệ gì với anh ấy?” Đỗ Diệc Hạm không vui hỏi.
“Tần Mạc?” Hạ Mạt sững sờ, lúc này mới bỏ điện thoại trong tay ra xem, sau đó lập tức phát hiện ra mình nghe nhầm điện thoại của Tần Mạc.
“Anh ấy đâu rồi, bảo anh ấy nghe điện thoại.” Giọng Đỗ Diệc Hạm đã có chút tức giận.
Cùng là phụ nữ, Hạ Mạt nghe ra ngay được vẻ tức giận trong giọng nói của đối phương, hơn nữa cô cũng nghe ra được người đang gọi điện thoại là Đỗ Diệc Hạm. Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình bị Tần Mạc nhìn thấy hết, khóe miệng Hạ Mạt lập tức cong lên nở nụ cười đùa cợt, trực tiếp nói thẳng: “Anh ấy đang ngủ, có việc gì đợi anh ấy ngủ dậy thì nói sau nhé.”
Nói xong căn bản không cho Đỗ Diệc Hạm có cơ hội nói tiếp, Hạ Mạt lập tức ấn nút cúp máy rồi tắt nguồn ném điện thoại lên bàn, sau đó tiếp tục ngủ say sửa, cô cố ý muốn cho Đỗ Diệc Hạm hiểu lầm, khiến cô ta ghen tuông đấy, ai bảo Tần Mạc dám sàm sỡ cô.
Đỗ Diệc Hạm hiểu lầm thật, cho dù ai nghe thấy một người phụ nữ khác nói người đàn ông của mình đang ngủ, cũng sẽ cho rằng bọn họ đang ngủ chung. Vừa nghĩ đến chuyện Tần Mạc dám trốn việc đi ngủ với người phụ nữ khác, trong lòng Đỗ Diệc Hạm đã dâng lên một ngọn lửa giận vô hình, ngọn lửa giận này gần như sắp đốt rụi lý trí của cô.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.
Đúng lúc Đỗ Diệc Hạm đang tức giận không chịu nổi, thì có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng làm việc.
Đỗ Diệc Hạm lập tức hoàn hồn, nhận ra vậy mà mình lại tức giận khi Tần Mạc ngủ với người phụ nữ khác, không khỏi khiến cô giật mình, cô vội vàng lắc đầu vài cái, xua tan cơn giận hoang đường trong lòng, nhưng mà khi cô dùng sức lắc đầu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tần Mạc đang ôm người phụ nữ của anh.
Tác giả :
Từ Hy