Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi
Chương 44
Thấy Đỗ Ngân Hà một mực bảo vệ Nghiêm Thái Dung, đôi tay như phấn của Đỗ Diệc Hạm nắm lại siết chặt, cắn môi hỏi từng chữ một: “Năm đó mẹ con tự sát vì điều gì?”
Đỗ Ngân Hà sửng sốt, đáy mắt hiện lên tia chột dạ, chẳng qua ông ta đã kịp che giấu đi, nhíu mày nói: “Chẳng phải con đã biết việc này từ lâu rồi sao? Trước nay mẹ con vẫn luôn bị bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, bà ấy tự sát vì bệnh trầm cảm tái phát.”
“Dối trá! Nhưng điều này đều là lời bố dối gạt tôi! Mẹ tôi vốn không hề tự sát vì bệnh trầm cảm!” Đỗ Diệc Hạm phẫn nộ, giọng nói không tự chủ được mà cất cao rất nhiều.
“Con lại nghe thấy ai nói bậy nói bạ gì bên ngoài? Ai cho con lá gan tới chất vấn bố chuyện này?” Đỗ Ngân Hà cũng tức giận, giọng nói còn to hơn cả Đỗ Diệc Hạm.
“Bố chột dạ!” Đỗ Diệc Hạm thấy Đỗ Ngân Hà tức giận thì lạnh lùng cười nói: “Cái chết của mẹ tôi chắc chắn có liên quan tới bố! Nếu không phải vì bố, bà ấy cũng sẽ không bị bệnh trầm cảm. Đáng thương thay xương cốt bà ấy chưa lạnh mà bố đã vội vàng cưới vợ mới, vì để làm vui lòng vợ mới mà không chịu đặt bài vị của bà ấy ở nhà. Tôi thật sự muốn biết, những đêm khuya nằm mộng, bố có từng mơ thấy mẹ tôi chưa? Bố có thể an tâm mà ngủ mỗi tối ư?”
“Câm miệng!” Đỗ Ngân Hà đứng phắt lên: “Con im miệng lại cho bố! Đỗ Diệc Hạm, cánh con ngày càng cứng cáp rồi, có còn biết bố là bố con không?”
“Bố cũng biết bản thân là bố tôi ư? Nhiều năm qua, có khi nào bố làm hết trách nhiệm của một người bố chưa? Bố còn không đối xử tốt với tôi bằng bảo mẫu. Hôm nay tôi chỉ muốn biết chân tướng về cái chết của mẹ tôi!” Giọng nói của Đỗ Diệc Hạm vừa lạnh vừa trầm, nhìn Đỗ Ngân Hà tựa như đang nhìn thấy kẻ thù.
Đỗ Ngân Hà bị ánh mắt của Đỗ Diệc Hạm dọa sợ, đôi mắt cô ấy giống hệt mẹ cô như đúc, trong nháy mắt này, Đỗ Ngân Hà dường như nhìn thấy người vợ trước, dọa lão sợ đến mức vơ lấy chiếc gạt tàn trên bàn ném qua: “Đừng có nhìn bố bằng ánh mắt đó! Mắt con và mẹ con khiến người ta chán ghét như nhau!”
Thấy Đỗ Ngân Hà ném gạt tàn thuốc về phía mình, Đỗ Diệc Hạm tuyệt vọng đứng ở cửa, không hề muốn trốn.
Làm sao Tần Mạc có thể để Đỗ Diệc Hạm bị ném trúng được! Anh giơ tay ra đón được chiếc gạt tàn thuốc, sau đó ném thẳng nó về theo đường cũ.
Rầm!
Gạt tàn thuốc ném trúng ly nước trước mặt Đỗ Ngân Hà, ly nước đổ ầm ra bàn, nước trong ly bắn đầy khắp thân người Đỗ Ngân Hà.
“Cậu làm cái gì? Nơi này là nhà họ Đỗ, không tới lượt người ngoài như cậu ở đây giễu võ giương oai!” Nghiêm Thái Dung vừa thấy Tần Mạc làm càn, lập tức quát.
“Bà lại là người gì của nhà họ Đỗ? Trong mắt tôi, ngoài trừ mẹ tôi ra, không một ai có thể mang danh bà Đỗ!” Tần mắt Đỗ Diệc Hạm chuyển sang người Nghiêm Thái Dung.
Nghiêm Thái Dung cũng rất sợ ánh mắt này của Đỗ Diệc Hạm, vừa thấy Đỗ Diệc hạm nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, lập tức chột dạ lui về phía sau một bước.
“Con cút cho bố! Cút đi!” Đỗ Ngân Hà lửa giận nóng ruột, một tay vỗ bàn, tay kia chỉ ra ngoài cửa.
Đỗ Diệc Hạm cười lạnh lùng: “Không cần bố đổi tôi, tôi cũng chẳng muốn ở lại cái nhà này dù chỉ một phút!”
Nói, xong, cô ấy lập tức quay người rời đi, còn không quên lôi Tần Mạc đi theo.
Sau khi từ lầu hai xuống dưới, dì Liên đã đứng chờ ngay đầu cầu thang, đợi Đỗ Diệc Hạm đến gần, bà ấy nhanh chóng tiến lên giữ chặt tay Đỗ Diệc Hạm, lo lắng hỏi: “Không có việc gì chứ? Bố con đánh con hả?”
Đỗ Diệc Hạm cố nén nước mắt lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Dì Liên thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ mu bàn tay Đỗ Diệc Hạm, nói: “Đi, đến phòng dì Liên ngồi trước đã!”
Phòng dì Liên ở ngay bên cạnh phòng của những người giúp việc khác, chẳng qua phòng bà ấy lớn hơn một chút, cũng riêng tư hơn chút. Sau khi vào phòng, Đỗ Diệc Hạm vội vàng nói: “Dì Liên, dì ở nhà họ Đỗ lâu rồi, nhất định dì biết nguyên nhân cái chết thực sự của mẹ con, xin dì nói với con được không?”
“Cô cả à, chẳng phải con đã biết nguyên nhân mẹ con chết rồi ư? Hôm nay làm sao thế, có phải con nghe thấy ai tung tin vịt gì không?” Dì Liên lấy làm lạ hỏi.
Đỗ Diệc Hạm rất tin tưởng dì Liên, ừm một tiếng, nói: “Người khác nói với con rằng cái chết của mẹ con còn có ẩn tình, con hỏi bố nhưng bố không chịu nói. Dì Liên, nếu dì biết điều gì, có thể nói với con không?”
Dì Liên ngẩn người, thở ngắn than dài đáp: “Năm đó tập đoàn Thịnh Thế đưa ra thị trường bị đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió, việc mẹ con đột nhiên tự sát bị người ác ý cố tình bịa đặt. Bên ngoài đồn thổi rất nhiều tin vịt, nhưng đều do người khác cố ý tung hỏa mù, để tạo ra các tin tức bôi xấu tập đoàn Thịnh Thế, ngăn cản tập đoàn niêm yết. Con là đứa trẻ thông minh, sao lại tin tưởng loại châm ngòi này?”
Lúc Đỗ Diệc Hạm nghe dì Liên nói chuyện luôn nhìn thẳng vào đôi mắt bà ấy, chờ bà ấy nói xong, Đỗ Diệc Hạm nén giọng nói: “Dì Liên, dì không bao giờ nói dối, là bố con không cho dì nói với con nhỉ?”
Dì Liên chột dạ tránh khỏi tầm mắt của Đỗ Diệc Hạm, hơi hơi lo lắng, đáp: “Cô cả ơi, con đừng bận tâm đến việc năm đó nữa! Bây giờ con đã trưởng thành rồi, đừng nên lật lại món nợ cũ, mà nên tập trung tinh lực ở tập đoàn. Cho dù là vì mẹ con thì cũng không thể để tập đoàn rơi vào tay hai mẹ con kia.”
Đỗ Diệc Hạm thấy dì Liên không chịu nói cũng không gây khó dễ cho bà ấy, cô đứng lên nói: “Con sẽ không để tập đoàn Thịnh Thế rơi vào tay người khác, đồng thời con cũng sẽ không để cho mẹ con chết oan. Con thề, nhất định sẽ điều tra ra sự thật mà các người không chịu nói ra, đến lúc đó, cho dù là ai cũng phải trả giá đắt cho cái chết của mẹ con!”
Nói xong, Đỗ Diệc Hạm cũng không nghe dì Liên khuyên bảo, nhấc chân bước ra khỏi phòng.
“Cô cả…” Dì Liên đứng dậy muốn đuổi theo.
“Dì Liên, dì nghỉ ngơi đi! Tôi đi theo cô ấy là được.” Tần Mạc kéo dì Liên lại nói.
Dì Liên vội gật đầu: “Nhóc Tần, nhờ con chăm sóc cho cô cả! Ngàn vạn lần đừng để cô ấy điều tra chuyện năm đó, dì không mong cô ấy xảy ra chuyện gì!”
“Tôi sẽ cố hết sức!” Tần Mạc nói xong lập tức đuổi theo Đỗ Diệc Hạm.
Tuy bước chân của Đỗ Diệc Hạm rất nhanh nhưng Tần Mạc lại càng nhanh hơn, mới hai ba bước đã đuổi kịp cô ấy. Đỗ Diệc Hạm cũng không rời khỏi nhà họ Đỗ mà đi đến garage. Garage nhà Đỗ có rất nhiều siêu xe, chìa khóa đều do bảo vệ trông coi garage cất giữ.
“Đưa chìa khóa chiếc Bentley kia cho tôi!” Đỗ Diệc Hạm tùy ý chỉ tay về một chiếc Bentley màu trắng.
Bảo vệ vừa thấy chiếc xe được Đỗ Diệc Hạm chỉ thì lập tức khó xử: “Này… Cô cả, đây là chiếc xe mới mà ông chủ vừa mang về từ tiệm 4S hôm nay, nói, nói…”
“Nói cái gì?” Ánh mắt Đỗ Diệc Hạm tối sầm, lạnh lùng hỏi.
Bảo vệ bị cô ấy nhìn như thế thì run rẩy cả người, cắn răng trả lời: “Nói là quà sinh nhật cho bà chủ!”
Vừa mới dứt lời, bảo vệ lập tức cảm thấy ánh mắt của Đỗ Diệc Hạm càng trở nên lạnh hơn, anh ta bị dọa phải nuốt nước bọt một cách khổ sở, nghĩ thầm mình cũng thật xui xẻo, trực một buổi ca đêm lại đụng ngay lúc Đỗ Diệc Hạm trở về, còn một hai đòi chạy chiếc xe mới này.
“Vậy ư?” Thanh âm Đỗ Diệc Hạm trầm lắng đến mức có thể nhỏ thành giọt: “Tôi đây muốn lái đi bây giờ, anh có đưa chìa khóa cho tôi không?”
“Tôi, tôi, tôi… Cô cả ơi, cô đừng làm khó tôi nữa! Cô xem rồi chọn một chiếc xe khác được không?” Bảo vệ đâu dám để Đỗ Diệc Hạm lái chiếc xe này đi.
Đỗ Diệc Hạm “a” một tiếng rồi cười, lạnh lùng duỗi tay ra: “Ở nhà họ Đỗ, không có đồ gì là tôi không thể động đến!”
Bảo vệ bị Đỗ Diệc Hạm dọa sợ mà không hiểu vì sao, anh ta chỉ mới từng cảm nhận được loại khí chất này trên người Đỗ Ngân Hà, đó là uy quyền của chủ nhân một nhà, là lời răn đe mà ngoại trừ cô ấy thì bất kể là ai trong cái nhà này nói ra cũng không được tính. Thế nên, anh ta không tự chủ được liền ngoan ngoãn đưa chìa khóa đưa qua, căn bản không dám nói thêm lời nào.
Cầm chìa khóa, Đỗ Diệc Hạm liền đưa mắt nhìn chiếc Bentley màu trắng mới tinh, Tần Mạc cũng ngồi vào ghế phụ một cách tự nhiên.
Chiếc Bentley này là bản giới hạn ở châu Âu, tổng cộng hơn ba trăm vạn, tính năng đương nhiên cũng tốt không có chỗ chê. Đỗ Diệc Hạm khởi động xe giẫm chân ga, ầm một tiếng lập tức lái ra khỏi garage, thân xe như mũi tên rời cung phóng ra khỏi nhà họ Đỗ.
Tần Mạc thấy Đỗ Diệc Hạm điều khiển tốc độ xe ngày càng tăng dần, từ một trăm sáu đến một trăm tám, rồi từ một trăm tám đến hai trăm, lập tức nhanh chóng cài dây an toàn, đường thành phố mà chạy tốc độ hai trăm, nếu kỹ thuật lái xe không tốt thì sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Cũng may Đỗ Diệc Hạm vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, tốc độ xe chạm mức hai trăm thì không gia tăng thêm nữa. Hơn nữa, buổi tối ít xe, hơn mười phút sau, bọn họ đã an toàn về đến nhà.
Đỗ Diệc Hạm lái xe vào sân xong thì bỏ đó mà đi thẳng vào biệt thự, Tần Mạc thở dài bất đắc dĩ, yên lặng xuống xe chuyển qua ghế lái, lại yên lặng đánh xe về garage.
Tick tick!
Khóa xe xuống xe xong, đột nhiên Tần Mạc cảm thấy hơi đồng tình với Đỗ Diệc Hạm. Đỗ Ngân Hà có thể tùy ý ném mấy trăm vạn ra chỉ để đổi lấy sự vui vẻ của Nghiêm Thái Dung, vậy mà một chút tiền cũng không muốn cho con gái ruột. Nếu đổi lại là anh mà nói, hẳn là anh sẽ đập vỡ chiếc xe này luôn.
“Haiz, nhà giàu thì nhiều thị phi!” Lắc đầu, Tần Mạc liền đi về phía biệt thự.
Mới vừa đi tới cửa, di động trong túi liền vang lên. Anh lấy ra xem thì thấy là Lương Thiến gọi tới, lập tức bắt máy ngay.
Đỗ Ngân Hà sửng sốt, đáy mắt hiện lên tia chột dạ, chẳng qua ông ta đã kịp che giấu đi, nhíu mày nói: “Chẳng phải con đã biết việc này từ lâu rồi sao? Trước nay mẹ con vẫn luôn bị bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, bà ấy tự sát vì bệnh trầm cảm tái phát.”
“Dối trá! Nhưng điều này đều là lời bố dối gạt tôi! Mẹ tôi vốn không hề tự sát vì bệnh trầm cảm!” Đỗ Diệc Hạm phẫn nộ, giọng nói không tự chủ được mà cất cao rất nhiều.
“Con lại nghe thấy ai nói bậy nói bạ gì bên ngoài? Ai cho con lá gan tới chất vấn bố chuyện này?” Đỗ Ngân Hà cũng tức giận, giọng nói còn to hơn cả Đỗ Diệc Hạm.
“Bố chột dạ!” Đỗ Diệc Hạm thấy Đỗ Ngân Hà tức giận thì lạnh lùng cười nói: “Cái chết của mẹ tôi chắc chắn có liên quan tới bố! Nếu không phải vì bố, bà ấy cũng sẽ không bị bệnh trầm cảm. Đáng thương thay xương cốt bà ấy chưa lạnh mà bố đã vội vàng cưới vợ mới, vì để làm vui lòng vợ mới mà không chịu đặt bài vị của bà ấy ở nhà. Tôi thật sự muốn biết, những đêm khuya nằm mộng, bố có từng mơ thấy mẹ tôi chưa? Bố có thể an tâm mà ngủ mỗi tối ư?”
“Câm miệng!” Đỗ Ngân Hà đứng phắt lên: “Con im miệng lại cho bố! Đỗ Diệc Hạm, cánh con ngày càng cứng cáp rồi, có còn biết bố là bố con không?”
“Bố cũng biết bản thân là bố tôi ư? Nhiều năm qua, có khi nào bố làm hết trách nhiệm của một người bố chưa? Bố còn không đối xử tốt với tôi bằng bảo mẫu. Hôm nay tôi chỉ muốn biết chân tướng về cái chết của mẹ tôi!” Giọng nói của Đỗ Diệc Hạm vừa lạnh vừa trầm, nhìn Đỗ Ngân Hà tựa như đang nhìn thấy kẻ thù.
Đỗ Ngân Hà bị ánh mắt của Đỗ Diệc Hạm dọa sợ, đôi mắt cô ấy giống hệt mẹ cô như đúc, trong nháy mắt này, Đỗ Ngân Hà dường như nhìn thấy người vợ trước, dọa lão sợ đến mức vơ lấy chiếc gạt tàn trên bàn ném qua: “Đừng có nhìn bố bằng ánh mắt đó! Mắt con và mẹ con khiến người ta chán ghét như nhau!”
Thấy Đỗ Ngân Hà ném gạt tàn thuốc về phía mình, Đỗ Diệc Hạm tuyệt vọng đứng ở cửa, không hề muốn trốn.
Làm sao Tần Mạc có thể để Đỗ Diệc Hạm bị ném trúng được! Anh giơ tay ra đón được chiếc gạt tàn thuốc, sau đó ném thẳng nó về theo đường cũ.
Rầm!
Gạt tàn thuốc ném trúng ly nước trước mặt Đỗ Ngân Hà, ly nước đổ ầm ra bàn, nước trong ly bắn đầy khắp thân người Đỗ Ngân Hà.
“Cậu làm cái gì? Nơi này là nhà họ Đỗ, không tới lượt người ngoài như cậu ở đây giễu võ giương oai!” Nghiêm Thái Dung vừa thấy Tần Mạc làm càn, lập tức quát.
“Bà lại là người gì của nhà họ Đỗ? Trong mắt tôi, ngoài trừ mẹ tôi ra, không một ai có thể mang danh bà Đỗ!” Tần mắt Đỗ Diệc Hạm chuyển sang người Nghiêm Thái Dung.
Nghiêm Thái Dung cũng rất sợ ánh mắt này của Đỗ Diệc Hạm, vừa thấy Đỗ Diệc hạm nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, lập tức chột dạ lui về phía sau một bước.
“Con cút cho bố! Cút đi!” Đỗ Ngân Hà lửa giận nóng ruột, một tay vỗ bàn, tay kia chỉ ra ngoài cửa.
Đỗ Diệc Hạm cười lạnh lùng: “Không cần bố đổi tôi, tôi cũng chẳng muốn ở lại cái nhà này dù chỉ một phút!”
Nói, xong, cô ấy lập tức quay người rời đi, còn không quên lôi Tần Mạc đi theo.
Sau khi từ lầu hai xuống dưới, dì Liên đã đứng chờ ngay đầu cầu thang, đợi Đỗ Diệc Hạm đến gần, bà ấy nhanh chóng tiến lên giữ chặt tay Đỗ Diệc Hạm, lo lắng hỏi: “Không có việc gì chứ? Bố con đánh con hả?”
Đỗ Diệc Hạm cố nén nước mắt lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Dì Liên thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ mu bàn tay Đỗ Diệc Hạm, nói: “Đi, đến phòng dì Liên ngồi trước đã!”
Phòng dì Liên ở ngay bên cạnh phòng của những người giúp việc khác, chẳng qua phòng bà ấy lớn hơn một chút, cũng riêng tư hơn chút. Sau khi vào phòng, Đỗ Diệc Hạm vội vàng nói: “Dì Liên, dì ở nhà họ Đỗ lâu rồi, nhất định dì biết nguyên nhân cái chết thực sự của mẹ con, xin dì nói với con được không?”
“Cô cả à, chẳng phải con đã biết nguyên nhân mẹ con chết rồi ư? Hôm nay làm sao thế, có phải con nghe thấy ai tung tin vịt gì không?” Dì Liên lấy làm lạ hỏi.
Đỗ Diệc Hạm rất tin tưởng dì Liên, ừm một tiếng, nói: “Người khác nói với con rằng cái chết của mẹ con còn có ẩn tình, con hỏi bố nhưng bố không chịu nói. Dì Liên, nếu dì biết điều gì, có thể nói với con không?”
Dì Liên ngẩn người, thở ngắn than dài đáp: “Năm đó tập đoàn Thịnh Thế đưa ra thị trường bị đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió, việc mẹ con đột nhiên tự sát bị người ác ý cố tình bịa đặt. Bên ngoài đồn thổi rất nhiều tin vịt, nhưng đều do người khác cố ý tung hỏa mù, để tạo ra các tin tức bôi xấu tập đoàn Thịnh Thế, ngăn cản tập đoàn niêm yết. Con là đứa trẻ thông minh, sao lại tin tưởng loại châm ngòi này?”
Lúc Đỗ Diệc Hạm nghe dì Liên nói chuyện luôn nhìn thẳng vào đôi mắt bà ấy, chờ bà ấy nói xong, Đỗ Diệc Hạm nén giọng nói: “Dì Liên, dì không bao giờ nói dối, là bố con không cho dì nói với con nhỉ?”
Dì Liên chột dạ tránh khỏi tầm mắt của Đỗ Diệc Hạm, hơi hơi lo lắng, đáp: “Cô cả ơi, con đừng bận tâm đến việc năm đó nữa! Bây giờ con đã trưởng thành rồi, đừng nên lật lại món nợ cũ, mà nên tập trung tinh lực ở tập đoàn. Cho dù là vì mẹ con thì cũng không thể để tập đoàn rơi vào tay hai mẹ con kia.”
Đỗ Diệc Hạm thấy dì Liên không chịu nói cũng không gây khó dễ cho bà ấy, cô đứng lên nói: “Con sẽ không để tập đoàn Thịnh Thế rơi vào tay người khác, đồng thời con cũng sẽ không để cho mẹ con chết oan. Con thề, nhất định sẽ điều tra ra sự thật mà các người không chịu nói ra, đến lúc đó, cho dù là ai cũng phải trả giá đắt cho cái chết của mẹ con!”
Nói xong, Đỗ Diệc Hạm cũng không nghe dì Liên khuyên bảo, nhấc chân bước ra khỏi phòng.
“Cô cả…” Dì Liên đứng dậy muốn đuổi theo.
“Dì Liên, dì nghỉ ngơi đi! Tôi đi theo cô ấy là được.” Tần Mạc kéo dì Liên lại nói.
Dì Liên vội gật đầu: “Nhóc Tần, nhờ con chăm sóc cho cô cả! Ngàn vạn lần đừng để cô ấy điều tra chuyện năm đó, dì không mong cô ấy xảy ra chuyện gì!”
“Tôi sẽ cố hết sức!” Tần Mạc nói xong lập tức đuổi theo Đỗ Diệc Hạm.
Tuy bước chân của Đỗ Diệc Hạm rất nhanh nhưng Tần Mạc lại càng nhanh hơn, mới hai ba bước đã đuổi kịp cô ấy. Đỗ Diệc Hạm cũng không rời khỏi nhà họ Đỗ mà đi đến garage. Garage nhà Đỗ có rất nhiều siêu xe, chìa khóa đều do bảo vệ trông coi garage cất giữ.
“Đưa chìa khóa chiếc Bentley kia cho tôi!” Đỗ Diệc Hạm tùy ý chỉ tay về một chiếc Bentley màu trắng.
Bảo vệ vừa thấy chiếc xe được Đỗ Diệc Hạm chỉ thì lập tức khó xử: “Này… Cô cả, đây là chiếc xe mới mà ông chủ vừa mang về từ tiệm 4S hôm nay, nói, nói…”
“Nói cái gì?” Ánh mắt Đỗ Diệc Hạm tối sầm, lạnh lùng hỏi.
Bảo vệ bị cô ấy nhìn như thế thì run rẩy cả người, cắn răng trả lời: “Nói là quà sinh nhật cho bà chủ!”
Vừa mới dứt lời, bảo vệ lập tức cảm thấy ánh mắt của Đỗ Diệc Hạm càng trở nên lạnh hơn, anh ta bị dọa phải nuốt nước bọt một cách khổ sở, nghĩ thầm mình cũng thật xui xẻo, trực một buổi ca đêm lại đụng ngay lúc Đỗ Diệc Hạm trở về, còn một hai đòi chạy chiếc xe mới này.
“Vậy ư?” Thanh âm Đỗ Diệc Hạm trầm lắng đến mức có thể nhỏ thành giọt: “Tôi đây muốn lái đi bây giờ, anh có đưa chìa khóa cho tôi không?”
“Tôi, tôi, tôi… Cô cả ơi, cô đừng làm khó tôi nữa! Cô xem rồi chọn một chiếc xe khác được không?” Bảo vệ đâu dám để Đỗ Diệc Hạm lái chiếc xe này đi.
Đỗ Diệc Hạm “a” một tiếng rồi cười, lạnh lùng duỗi tay ra: “Ở nhà họ Đỗ, không có đồ gì là tôi không thể động đến!”
Bảo vệ bị Đỗ Diệc Hạm dọa sợ mà không hiểu vì sao, anh ta chỉ mới từng cảm nhận được loại khí chất này trên người Đỗ Ngân Hà, đó là uy quyền của chủ nhân một nhà, là lời răn đe mà ngoại trừ cô ấy thì bất kể là ai trong cái nhà này nói ra cũng không được tính. Thế nên, anh ta không tự chủ được liền ngoan ngoãn đưa chìa khóa đưa qua, căn bản không dám nói thêm lời nào.
Cầm chìa khóa, Đỗ Diệc Hạm liền đưa mắt nhìn chiếc Bentley màu trắng mới tinh, Tần Mạc cũng ngồi vào ghế phụ một cách tự nhiên.
Chiếc Bentley này là bản giới hạn ở châu Âu, tổng cộng hơn ba trăm vạn, tính năng đương nhiên cũng tốt không có chỗ chê. Đỗ Diệc Hạm khởi động xe giẫm chân ga, ầm một tiếng lập tức lái ra khỏi garage, thân xe như mũi tên rời cung phóng ra khỏi nhà họ Đỗ.
Tần Mạc thấy Đỗ Diệc Hạm điều khiển tốc độ xe ngày càng tăng dần, từ một trăm sáu đến một trăm tám, rồi từ một trăm tám đến hai trăm, lập tức nhanh chóng cài dây an toàn, đường thành phố mà chạy tốc độ hai trăm, nếu kỹ thuật lái xe không tốt thì sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Cũng may Đỗ Diệc Hạm vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, tốc độ xe chạm mức hai trăm thì không gia tăng thêm nữa. Hơn nữa, buổi tối ít xe, hơn mười phút sau, bọn họ đã an toàn về đến nhà.
Đỗ Diệc Hạm lái xe vào sân xong thì bỏ đó mà đi thẳng vào biệt thự, Tần Mạc thở dài bất đắc dĩ, yên lặng xuống xe chuyển qua ghế lái, lại yên lặng đánh xe về garage.
Tick tick!
Khóa xe xuống xe xong, đột nhiên Tần Mạc cảm thấy hơi đồng tình với Đỗ Diệc Hạm. Đỗ Ngân Hà có thể tùy ý ném mấy trăm vạn ra chỉ để đổi lấy sự vui vẻ của Nghiêm Thái Dung, vậy mà một chút tiền cũng không muốn cho con gái ruột. Nếu đổi lại là anh mà nói, hẳn là anh sẽ đập vỡ chiếc xe này luôn.
“Haiz, nhà giàu thì nhiều thị phi!” Lắc đầu, Tần Mạc liền đi về phía biệt thự.
Mới vừa đi tới cửa, di động trong túi liền vang lên. Anh lấy ra xem thì thấy là Lương Thiến gọi tới, lập tức bắt máy ngay.
Tác giả :
Từ Hy