Tối Tiên Du
Chương 22: Ngự kiếm
Đừng nhìn Tuyết Cơ bay bình thản mà nhầm, mặt nàng cũng đỏ tới ang tai, loại sự tình bất đắc dĩ này, nàng cũng không làm được. Vài ngày trước, nàng phụng mệnh đến Tiểu Đông châu truy kích phản đồ giết chết hộ pháp, đoạt bảo của Huyết Ảnh tông.
Huyết Diệu thạch mà phản đồ và hộ pháp của bổn tông giết người cướp được, sau đó phản đồ tham Huyết Diệu thạch đã liên thủ ám toán hộ pháp. Vốn dĩ đã cao chạy xa bay, nhưng biết tin bảo vật xuất thế, mới dự tính làm địa thử. Hộ pháp trước khi chết đã dùng ngụm chân nguyên cuối cùng gửi đi mật tín.
Sau khi chưởng môn Huyết Ảnh tông nhận được tin, lập tức giận giữ phái ra bốn tên cao thủ, truy giết phản đồ, cuối cùng bị Tuyết Cơ đến Tiểu Đông châu trước phát hiện, bức cung nữ phản đồ xong, mới biết tin Huyết Diệu thạch đã rơi vào tay Tây Môn Soái của ma giáo.
Tuyết Cơ lập tức truy tìm Tây Môn Soái, cuối cùng bị Tây Môn Soái dẫn dụ tới dãy Cửu Lang sơn, Tây Môn Soái dùng ngôn từ chuẩn xác, nói Huyết Diệu thạch đã rơi vào tay Lâm Phiền, Tuyết Cơ mới nửa tin nửa ngờ lục soát Lâm Phiền mấy lần, không thu hoạch được gì, vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ hận không thể chém chết Tây Môn Soái ngay tại chỗ.
Bây giờ Tây Môn Soái cũng đã trốn vào dãy Cửu Lang sơn, Tuyết Cơ không dám truy đuổi, mặc dù cao thủ ở Cửu Lang sơn không nhiều, nhưng là nơi chính đạo tu tập, nghiêm khắc mà nói, dưới vòm trời của mười hai châu, tà phái không có phần thắng khi đối chọi chính diện với chính đạo và ma đạo. Mà Tây Môn Soái cũng không tính là tà phái, cho nên hắn nhiều nhất chỉ có thể xem là tán nhân bị ma giáo đuổi giết.
Tuyết Cơ tìm một sơn động ở ngoài dãy Cửu Lang sơn, lẳng lặng đả tọa, trước mắt thế lực đơn bạc, chỉ có thể đợi cao thủ khác đến, Tuyết Cơ đoán chắc sau khi Tây Môn Soái cướp Huyết Diệu thạch, còn ở lại Cửu Lang sơn, tất có mưu đồ, nếu không thì đã sớm chạy trốn rồi.
Tây Môn Soái: Nếu như bổn soái thực sự đoạt được Huyết Diệu thạch, nhất định đã chạy trốn, cứ dùng cái đầu heo của ngươi mà nghĩ đi, bổn soái không chạy có nghĩa là bổn soái không đoạt được Huyết Diệu thạch.
Tuyết Cơ yên lặng ngồi, là thành viên duy nhất không tu hành Huyết Ảnh đại pháp, nàng không khác biệt ma đạo quá lớn. Đường chủ Trúc Kiếm đường vốn là người của ma giáo, vì bị ma giáo trách phạt việc để trọng tội đào thoát, lại thêm được chưởng môn Huyết Ảnh tông cứu, mới gia nhập Huyết Ảnh tông. Nàng thông minh tuyệt đỉnh, khinh thường học tập Huyết Ảnh đại pháp, cuối cùng sáng lập Trúc Kiếm đường, cho nên Trúc Kiếm đường mới có chút khác biệt so với những tà phái khác.
Bóng đêm buông xuống, xung quanh trở nên yên tĩnh, hàng lông mày Tuyết Cơ nhíu chặt, có người xâm nhập cấm chế do mình bố trí… Lại rời đi rồi… Là đi ngang qua ư?
Không tốt! Tuyết Cơ kinh hãi, ba mươi mấy cao thủ tạo thành hình tròn xâm nhập cấm chế do mình bố trí, làm sao biết được? Chẳng lẽ Tây Môn Soái muốn mượn đao giết người?
Linh Tê phù, đặt phù chú trên người đối phương, có thể cảm giác được địa điểm của đối phương. Khoảng cách tỉ lệ thuận với tu vi, phù chú là phàm phẩm, mà vật phàm thì không thể cảm giác được, lúc Tuyết Cơ lột quần áo của Lâm Phiền, hắn đã lặng lẽ hạ độc thủ. Sau đó lấy ra chiêu bài của Vân Thanh môn, lập tức có người chính đạo và tán nhân gia nhập, thế tới dồn dập.
- Hướng đông nam.
Thanh âm của Tây Môn Soái truyền đến bên tai Tuyết Cơ.
Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi? Tây Môn Soái ngưng tụ chân khí truyền âm đến, mà Tuyết Cơ lại không biết phương vị của Tây Môn Soái, nên không thể truyền lời của mình.
Tây Môn Soái nói:
- Ta lừa ngươi, ngươi chết. Ta không lừa ngươi, ngươi sống.
Không sai, đây là chân lý, Tuyết Cơ còn chưa tự đại đến mức có thể giết ra từ vòng vây, vì vậy lập tức bay về phía đông nam.
Tại hướng tây bắc, Lâm Phiền cầm một tấm phù chú trên tay, nhíu mày nói:
- Kỳ quái, đột nhiên không thấy nữa.
Bạch Mục thu lại đồng tiền trên tay, nói:
- Là phương pháp đảo ngược càn khôn… Đông nam.
Rất nhanh có người hét lớn:
- Tà nhân!
Phía đông nam không ngừng vang lên thanh âm xé gió và tiếng bảo kiếm va chạm. Ban đêm không ảnh hưởng tới thị lực của người tu chân, nhưng vì cách trở đỉnh núi, nên cũng không rõ tình huống lắm, cũng chứng thực đối phương cố ý chiến đấu dưới tầng trời thấp, đảo loạn trận thế bao vây.
Tây Môn Soái che mặt, lấy vòng càn khôn ra, đánh bay ba thanh bảo iếm.
Một tên đệ tử mắng:
- Tây Môn Soái, tên ma đầu ngươi, không ngờ trợ giúp tà nhân. Đừng tưởng che mặt là không nhận ra pháp bảo của ngươi.
Tây Môn Soái trong lúc cấp bách mới nói:
- Ta không phải Tây Môn Soái (đẹp), ta là Nam Quách Sửu (xấu).
Một tên tản nhân quát:
- Tây Môn Soái là tiểu nhân vô sỉ.
Tây Môn Soái hô:
- Tây Môn Soái là tiểu nhân vô sỉ.
- …
Ngươi thắng, tổng thể thực lực của đệ tử chính đạo và tán nhân mạnh hơn Tây Môn Soái và Tuyết Cơ, thế nhưng những phương diện khác quả thực không bằng Tây Môn Soái.
Tây Môn Soái sốt ruột hỏi:
- Đúng hay không?
- Đúng.
Tuyết Cơ một mực không lên tiếng trả lời một câu, sau đó đem một trăm lẻ tám thanh trúc kiếm tập kích đối thủ ở gần đó, mọi người chuẩn bị chống đỡ đợt tiến công thứ hai, không ngờ toàn bộ trúc kiếm nổ mạnh trên không trung, hóa thành một đạo cường quang khiến mọi người không thể mở mắt, mọi người đều lùi về phía sau né tránh, quấy nhiễu những người từ phía sau xông tới, hiện trường trở nên hỗn loạn. Đợi đến khi hỗn loạn chấm dứt, mọi người nhìn lại, nào còn bóng dáng Tuyết Cơ và Tây Môn Soái đâu nữa.
…
Dưới chân đám đệ tử chính đạo có một khe nứt, Tây Môn Soái và Tuyết Cơ ẩn thân bên trong, bế chặt khí tức. Tây Môn Soái đoán rằng trong dãy Cửu Lang sơn này, ngoại trừ Hỏa Long Chân Nhân ra, không còn người nào có tu vi cao hơn bọn họ, bản thân bế tức thì người khác không thể nào tìm ra vị trí của mình. Mà Hỏa Long Chân Nhân đã bị đánh lén trọng thương, cũng đã quay trở về Hỏa Long quật.
Tây Môn Soái dùng ngón tay vẽ trận trên mặt đất, Tuyết Cơ nhìn Tây Môn Soái, Tây Môn Soái giải thích:
- Bọn họ phá Đảo Ngược Càn Khôn đại pháp của ta, Vân Thanh môn có một tên đệ tử mà ta luôn cho rằng là vô dụng, nhưng hắn lại là cao thủ thần toán kỳ môn.
Tuyết Cơ không nói hai lời, lấy ra một tấm khăn lụa gần như trong suốt, che phủ lấy hai người, Tây Môn Soái mừng rỡ, nói:
- Khăn Như Ý.
Khăn Như Ý có thể hoàn toàn che giấu hành tích, là pháp bảo do Cung Khí pháp môn của thượng Cửu Cung ma giáo luyện chế.
- Hừ, xem như ngươi biết hàng.
Đây là thứ mà đường chủ của Trúc Kiếm đường truyền thụ cho Tuyết Cơ.
- Này, Tuyết Cơ, bổn soái mạo hiểm thân bại danh liệt tới cứu ngươi, ngươi tỏ thái độ gì vậy?
Tây Môn Soái vô cùng bất mãn.
- Ngươi gạt ta chuyện Huyết Diệu thạch ở trên người Lâm Phiền.
Tây Môn Soái hỏi lại:
- Chẳng lẽ không phải?
- Không phải.
Tây Môn Soái hít một hơi khí lạnh, nói:
- Oa, tiểu quỷ này quả nhiên có chút môn đạo.
Tuyết Cơ hỏi:
- Tại sao ngươi lại cứu ta?
Tây Môn Soái nói:
- Nghe nói Đường quy (quy củ) của Trúc Kiếm đường Huyết Ảnh tông các ngươi có ân tất báo?
- Đã biết ngươi không có lòng tốt gì mà, được, muốn ta làm gì?
Tuyết Cơ hỏi.
Tây Môn Soái nói:
- Ta muốn Huyết Diệu thạch.
- Huyết Diệu thạch không phải trên tay ngươi sao?
- Bổn soái không lừa ngươi, nhưng mà… Ta quả thực có chút đau đầu đối với tên Lâm Phiền này, bốn tên đệ tử Vân Thanh môn đều có bản lĩnh độc đáo riêng, ta hoài nghi còn có cao thủ trong sư môn âm thầm bảo vệ bọn họ ra ngoài lịch lãm, cho nên ta cần ngươi hỗ trợ.
Tuyết Cơ quay đầu nhìn Tây Môn Soái một hồi, nói:
- Huyết Diệu thạch tuyệt đối không nằm trên người Lâm Phiền.
- Ta biết, hắn giấu đi rồi.
- Dừng…
Tây Môn Soái lắc đầu, nói:
- Tuyết Cơ, đừng trách bổn soái không nhắc nhở ngươi, tên gia hỏa Lâm Phiền này, không phải đệ tử chính đạo bình thường đâu.
- …
Tây Môn Soái thấy Tuyết Cơ còn chưa tin, nhíu mày nói:
- Ngươi sờ trên người ngươi xem, có phải có thêm thứ gì không?
- Thứ gì?
- Ta cũng không biết, nhưng người chính đạo có thể tới tìm ngươi, nhất định là nhờ thứ gì đó.
Tuyết Cơ nửa tin nửa ngờ sờ trên người, sau đó từ quần áo sau lưng lấy ra một tấm phù chú, Tuyết Cơ không thể tin nổi thốt lên:
- Linh Tê phù? Từ khi nào thì bị dán lên người ta?
- Dừng, tà phái… bị bán còn giúp người khác đếm tiền.
Tây Môn Soái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu lẩm bẩm, đột nhiên linh cơ chợt động, nói:
- Tên Lâm Phiền này tự cho là thông minh, ta có một biện pháp có thể bắt được hắn. Tuyết Cơ, phải nhớ rõ ân cứu mạng đó.
- Hừ!
Tuyết Cơ nói:
- Được, nếu như ngươi có thể lấy được Huyết Diệu thạch, bổn hộ pháp không đuổi theo ngươi nữa. Ngươi định bắt Lâm Phiền bằng cách nào?
Nàng đã tin tưởng đến năm phần, chẳng qua nghĩ tới biểu hiện và pháp thuật của Lâm Phiền, quả thật khiến nàng không thể tin tưởng hoàn toàn lời nói của Tây Môn Soái.
Xung quanh chỉ còn lại bốn tên đệ tử Vân Thanh môn, Bạch Mục lắc đầu, tính toán không có kết quả, nói:
- E rằng tà nhân đã trốn đi xa rồi.
Lâm Phiền không đồng ý, nói:
- Chúng ta đã bày trận hình tròn, đối phương phá vòng vây phía đông nam, mặc dù dùng tà thuật gây hỗn loạn, nhưng hỗn loạn thì mọi người vẫn tìm kiếm, vậy mà không hề phát hiện được hướng đi của đối phương… Điều này có chút khó giải thích.
Bạch Mục nói:
- Ta không có cách nào.
Cổ Nham nói:
- Về Liên Hoa sơn trước, ta sẽ bẩm báo sư môn, tà nhân xuất hiện ở dãy Cửu Lang sơn, nhất định là có mưu đồ.
- Ừm, các ngươi về trước đi, ta còn phải suy nghĩ.
Lâm Phiền nói.
Cổ Nham, Bạch Mục và Diệp Vô Song trở về Liên Hoa sơn, tất cả đệ tử chính đạo lại tập trung lần nữa, xem phải xử lý chuyện tà nhân đột nhiên xuất hiện tại Tiểu Đông châu như thế nào. Có cần phải bẩm báo sư môn tiến hành tiễu trừ hay không? Tà nhân xâm nhập mười hai châu từ lúc nào?
- Chạy nhanh như vậy ư?
Lâm Phiền hạ xuống trên một đỉnh tùng mộc trầm tư, xong đời, sau lưng của mình có người. Tây Môn Soái… Không tốt, mình sơ suất rồi, Tây Môn Soái căn bản không hề bỏ trốn, mà ở ngay tại chỗ ẩn nấp. Đáng chết, mình quá tin tưởng Bạch Mục có thể phá Đảo Ngược Càn Khôn, vì vậy mới quên mất khả năng này.
Lâm Phiền đột nhiên cười ha ha, nói:
- Ha ha, ta biết Tây Môn Soái giấu Huyết Diệu thạch ở đâu rồi.
Ở sau lưng năm mươi bước, Tuyết Cơ nhìn Tây Môn Soái, Tây Môn Soái sững sờ, Lâm Phiền hạ xuống cây tùng, nói:
- Nhanh!
Một phân thân xuất hiện, Lâm Phiền nói:
- Để ta tính xem.
Chân thân lập tức độn thổ, phân thân này không phải phân thân kia (phân thân có một phần năng lực của bản thể), không có thần thông độn thổ, chỉ là một chướng nhãn pháp bình thường. Phân thân xoay lưng về phía Tây Môn Soái và Tuyết Cơ, hai người chờ đợi một hồi, Tây Môn Soái mới đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức hạ xuống đất, đưa tay dò xét mặt đất, sau đó như phát điên hét lên:
- Chạy rồi.
- Chạy rồi?
Tây Môn Soái không nói hai lời, lấy vòng càn khôn ra, đánh nát phân thân, sau đó chỉ về một phía:
- Chặn phía tây lại.
- Liên Hoa sơn ở phía bắc.
Tây Môn Soái kiên nhẫn nói:
- Tuyết Cơ hộ pháp, hắn tuyệt đối sẽ không chạy thẳng về phía bắc, bổn soái đã từng chịu thiệt thòi tại phương diện này rồi.
Tây Môn Soái và Tuyết Cơ theo hướng đông bắc, tây bắc truy kích, Lâm Phiền một mực chạy về phía tây bắc, đột nhiên chạy ngược lại, theo đường cũ phản hồi. Chơi trốn tìm thì bổn đạo gia có thể xem là cao thủ.
Lâm Phiền từ dưới đất nhảy lên, bên người đột nhiên lóe lên ánh sáng, Lâm Phiền chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy Tuyết Cơ đứng ngoài năm mươi bước, đứng trên đỉnh tùng mộc, lẳng lặng nhìn Lâm Phiền, nói:
- Tây Môn Soái nói ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ, quả nhiên không sai. Phân thân của ngươi đặt pháp môn nào đó ở trên cây, quan sát chúng ta rời đi, sau đó lại quay trở về, đúng không?
- Lâm Phiền nhe răng cười, hỏi:
- Vậy tại sao ngươi không nói cho Tây Môn Soái?
- Tây Môn Soái tự đại bất phàm, ta cố ý hỏi thăm vài vấn đề ngu xuẩn, để hắn dương dương đắc ý… Bớt sàm ngôn đi, lấy Huyết Diệu thạch ra, tha cho cái mạng nhỏ của ngươi.
Tuyết Cơ nói.
- Chú ý!
Lâm Phiền kinh ngạc, chỉ một ngón tay về phía sau lưng Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ giật mình, chẳng lẽ Tây Môn Soái đánh lén, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng là ánh trăng, nào có người đánh lén, biết rõ trúng kế, Tuyết Cơ vội vàng quay đầu lại, lúc này Lâm Phiền đã độn thổ mà đi. Tuyết Cơ cười âm hiểm, đạp kiếm bay đến trên đầu Lâm Phiền, chân khí biến ảo thành đại thủ trảo mò vào trong đất, moi Lâm Phiền từ dưới đất lên.
Nào biết Lâm Phiền đã sớm có chuẩn bị, một đạo lôi điện đánh lên lòng bàn tay Tuyết Cơ, thân hình Tuyết Cơ thoáng khựng lại, tay trái Lâm Phiền chộp lên đại thủ do Tuyết Cơ biến ảo thành, quát:
- Cửu Chuyển Khốn Yêu chú!
Cửu Chuyển Khốn Yêu chú là một loại huyễn thuật, đem chân khí bản thân hòa vào chân khí của đối phương, sau đó tạo thành ảo giác, chín vòng tuần hoàn, người trúng huyễn chú sẽ ở trong thần thức đánh chết chín đầu yêu thú, trong đó một thật tám giả, tu vi người thi chú càng cao, tu vi của yêu thú càng cao. Sau khi đánh bại yêu thú thực sự, mới có thể phá vỡ huyễn thuật.
Lúc Cửu Chuyển Khốn Yêu chú phát động, người thi chú không được đình chỉ quán nhập chân khí, không được rời đi hay làm bất kỳ động tác gì khác, bằng không huyễn cảnh sẽ gián đoạn. Tuyết Cơ cũng là người có lịch duyệt phong phú, vừa thấy trong thần thức xuất hiện chín đầu yêu thú vờn quanh, liền biết mình ở trong ảo cảnh. Không nói hai lời, lập tức đại khai sát giới.
Mạnh như vậy?
Lâm Phiền kinh hãi, vừa đối mặt thì đã có hai yêu thú bị đánh tan, mình còn định dùng yêu thú để tổn hao chân khí đối phương, xem ra phương pháp này không ổn.
Lâm Phiền và người khác so chiêu quá ít, rõ ràng đã đánh giá sai đối phương, Tuyết Cơ này có thể khiến Tây Môn Soái phải nhiều lần nói “núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài”, mà bốn tên đệ tử Vân Thanh môn liên thủ mới có thể đánh đuổi Vân Thanh môn, hiển nhiên chênh lệch không nhỏ.
Rất nhanh, Tuyết Cơ đã đánh bại chân thân yêu thú, một tay chụp lấy cổ Lâm Phiền, nói:
- Thật không ngờ Tây Môn Soái lại nói thật, Huyết Diệu thạch ở đâu?
- Huyết Diệu thạch?
Lâm Phiền trầm tư một hồi, chỉ thấy cổ bị xiết chặt, Lâm Phiền vội nói:
- Ta đặt trong miếu thổ địa ở chợ.
Gương mặt Tuyết Cơ thoáng hiện vẻ lạnh lùng.
Lâm Phiền bổ sung:
- Bây giờ ngươi giết ta, lỡ như không tìm thấy Huyết Diệu thạch?
- Đi, dẫn ta đi lấy.
Lâm Phiền thở dài, hỏi:
- Ta lấy thì phải chết, tại sao ta phải đi chết?
- Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi giao ra Huyết Diệu thạch, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Tuyết Cơ nhổ xuống một sợi tóc, biến ảo thành một sợi dây thừng, trói Lâm Phiền lại.
- Đi bộ?
Lâm Phiền hỏi.
- Cần gì phiền toái như vậy?
Tây Môn Soái xuất hiện bên người Lâm Phiền, ném toàn bộ giấy vàng và bút lông của Lâm Phiền đi, nói:
- Như vậy là xong.
Tuyết Cơ nhìn Tây Môn Soái, Tây Môn Soái bổ sung:
- Các ngươi có Đường quy.
- Tất nhiên, lấy được Huyết Diệu thạch rồi, giữa chúng ta xem như huề nhau.
Tuyết Cơ nói với Lâm Phiền:
- Bay nhanh lên, đừng để ta phải dùng thủ đoạn.
Lâm Phiền xé gió mà đi, chậm rãi bay lên, Tuyết Cơ đi theo bên cạnh, Tây Môn Soái đi đằng sau, trong lòng Tây Môn Soái có chút nghi kị, Huyết Diệu thạch này là trấn tông chi bảo của Huyết Ảnh tông, Tuyết Cơ thật sự khẳng khái như vậy? Tây Môn Soái lại nhìn Lâm Phiền, không được, bây giờ không thể tranh đấu nội bộ, nếu không sẽ lưỡng bại câu thương.
Tuyết Cơ đưa mắt nhìn Lâm Phiền, nói:
- Niệm theo ta, Tam Tài khiếu, Nhị Ngũ tinh, Trúc Lý tá hành tẩu thiên hạ.
- Tam Tài khiếu, Nhị Ngũ tinh, Trúc Lý tá hành tẩu thiên hạ.
Lâm Phiền hèn mọn nhìn Tuyết Cơ, đây là quy định của tà phái? Tù binh còn phải đọc lời kịch?
Tuyết Cơ mặc niệm pháp quyết, một tay đặt trên lưng Lâm Phiền, tay trái lóe sáng, vừa bắt quyết, vừa nói:
- Làm theo ta!
- …
Lâm Phiền không biết Tuyết Cơ muốn làm gì, cũng bắt quyết theo, “vụt” một tiếng, sơn lâm bên cạnh hóa thành một thanh trúc kiếm, xuất hiện dưới lòng bàn chân Lâm Phiền.
Tuyết Cơ nói:
- Còn rườm rà, đừng trách ta không khách khí.
Chẳng lẽ… mẹ nó, nữ nhân này không chỉ xinh đẹp mà tâm địa cũng rất thiện lương, vậy mà lại dạy mình cách khống chế pháp môn trúc kiếm, hơn nữa còn cưỡng chế thay mình mở ra linh thức. Thật thoải mái a, hai chân đạp trên thân trúc kiếm, trúc kiếm thoáng trầm xuống, tiếp lấy thân thể Lâm Phiền, Lâm Phiền thông minh tuyệt đỉnh, lập tức hiểu phương pháp khống chế trúc kiếm. Bốn ngón tay bắt quyết, ngón cái khẽ điểm, vừa điểm vừa bắt quyết, khống chế trúc kiếm, tốc độ lập tức đề cao, đã đạt tới tốc độ Lâm Phiền dùng Ngự Phong phù rồi.
Không xong, trong lòng Tây Môn Soái thầm kêu không tốt, đây mặc dù là kiếm quyết nhập môn của Trúc Kiếm đường, nhưng tuyệt đối không truyền ra ngoài, Tuyết Cơ còn hao phí tu vi đả thông linh thức của Lâm Phiền, một vị hộ pháp lại càng không thể làm chuyện như vậy, đây là đại húy kỵ của bất kỳ môn phái nào. Trừ phi… Lâm Phiền là người chết. Tuyết Cơ đáp ứng Lâm Phiền giao ra Huyết Diệu thạch sẽ không giết, hoàn toàn là gạt người, như vậy thì ân nhân cứu mạng như mình chưa chắc… Tây Môn Soái có chút quái dị, mặc dù cổ kiếm của mình mất linh, nhưng có vòng càn khôn trong tay, Tuyết Cơ cũng không thể dễ dàng chiến thắng mình. Trừ phi… Trừ phi cao thủ của Huyết Ảnh tông đến, mình và Lâm Phiền e rằng lành ít dữ nhiều rồi…
Huyết Diệu thạch mà phản đồ và hộ pháp của bổn tông giết người cướp được, sau đó phản đồ tham Huyết Diệu thạch đã liên thủ ám toán hộ pháp. Vốn dĩ đã cao chạy xa bay, nhưng biết tin bảo vật xuất thế, mới dự tính làm địa thử. Hộ pháp trước khi chết đã dùng ngụm chân nguyên cuối cùng gửi đi mật tín.
Sau khi chưởng môn Huyết Ảnh tông nhận được tin, lập tức giận giữ phái ra bốn tên cao thủ, truy giết phản đồ, cuối cùng bị Tuyết Cơ đến Tiểu Đông châu trước phát hiện, bức cung nữ phản đồ xong, mới biết tin Huyết Diệu thạch đã rơi vào tay Tây Môn Soái của ma giáo.
Tuyết Cơ lập tức truy tìm Tây Môn Soái, cuối cùng bị Tây Môn Soái dẫn dụ tới dãy Cửu Lang sơn, Tây Môn Soái dùng ngôn từ chuẩn xác, nói Huyết Diệu thạch đã rơi vào tay Lâm Phiền, Tuyết Cơ mới nửa tin nửa ngờ lục soát Lâm Phiền mấy lần, không thu hoạch được gì, vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ hận không thể chém chết Tây Môn Soái ngay tại chỗ.
Bây giờ Tây Môn Soái cũng đã trốn vào dãy Cửu Lang sơn, Tuyết Cơ không dám truy đuổi, mặc dù cao thủ ở Cửu Lang sơn không nhiều, nhưng là nơi chính đạo tu tập, nghiêm khắc mà nói, dưới vòm trời của mười hai châu, tà phái không có phần thắng khi đối chọi chính diện với chính đạo và ma đạo. Mà Tây Môn Soái cũng không tính là tà phái, cho nên hắn nhiều nhất chỉ có thể xem là tán nhân bị ma giáo đuổi giết.
Tuyết Cơ tìm một sơn động ở ngoài dãy Cửu Lang sơn, lẳng lặng đả tọa, trước mắt thế lực đơn bạc, chỉ có thể đợi cao thủ khác đến, Tuyết Cơ đoán chắc sau khi Tây Môn Soái cướp Huyết Diệu thạch, còn ở lại Cửu Lang sơn, tất có mưu đồ, nếu không thì đã sớm chạy trốn rồi.
Tây Môn Soái: Nếu như bổn soái thực sự đoạt được Huyết Diệu thạch, nhất định đã chạy trốn, cứ dùng cái đầu heo của ngươi mà nghĩ đi, bổn soái không chạy có nghĩa là bổn soái không đoạt được Huyết Diệu thạch.
Tuyết Cơ yên lặng ngồi, là thành viên duy nhất không tu hành Huyết Ảnh đại pháp, nàng không khác biệt ma đạo quá lớn. Đường chủ Trúc Kiếm đường vốn là người của ma giáo, vì bị ma giáo trách phạt việc để trọng tội đào thoát, lại thêm được chưởng môn Huyết Ảnh tông cứu, mới gia nhập Huyết Ảnh tông. Nàng thông minh tuyệt đỉnh, khinh thường học tập Huyết Ảnh đại pháp, cuối cùng sáng lập Trúc Kiếm đường, cho nên Trúc Kiếm đường mới có chút khác biệt so với những tà phái khác.
Bóng đêm buông xuống, xung quanh trở nên yên tĩnh, hàng lông mày Tuyết Cơ nhíu chặt, có người xâm nhập cấm chế do mình bố trí… Lại rời đi rồi… Là đi ngang qua ư?
Không tốt! Tuyết Cơ kinh hãi, ba mươi mấy cao thủ tạo thành hình tròn xâm nhập cấm chế do mình bố trí, làm sao biết được? Chẳng lẽ Tây Môn Soái muốn mượn đao giết người?
Linh Tê phù, đặt phù chú trên người đối phương, có thể cảm giác được địa điểm của đối phương. Khoảng cách tỉ lệ thuận với tu vi, phù chú là phàm phẩm, mà vật phàm thì không thể cảm giác được, lúc Tuyết Cơ lột quần áo của Lâm Phiền, hắn đã lặng lẽ hạ độc thủ. Sau đó lấy ra chiêu bài của Vân Thanh môn, lập tức có người chính đạo và tán nhân gia nhập, thế tới dồn dập.
- Hướng đông nam.
Thanh âm của Tây Môn Soái truyền đến bên tai Tuyết Cơ.
Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi? Tây Môn Soái ngưng tụ chân khí truyền âm đến, mà Tuyết Cơ lại không biết phương vị của Tây Môn Soái, nên không thể truyền lời của mình.
Tây Môn Soái nói:
- Ta lừa ngươi, ngươi chết. Ta không lừa ngươi, ngươi sống.
Không sai, đây là chân lý, Tuyết Cơ còn chưa tự đại đến mức có thể giết ra từ vòng vây, vì vậy lập tức bay về phía đông nam.
Tại hướng tây bắc, Lâm Phiền cầm một tấm phù chú trên tay, nhíu mày nói:
- Kỳ quái, đột nhiên không thấy nữa.
Bạch Mục thu lại đồng tiền trên tay, nói:
- Là phương pháp đảo ngược càn khôn… Đông nam.
Rất nhanh có người hét lớn:
- Tà nhân!
Phía đông nam không ngừng vang lên thanh âm xé gió và tiếng bảo kiếm va chạm. Ban đêm không ảnh hưởng tới thị lực của người tu chân, nhưng vì cách trở đỉnh núi, nên cũng không rõ tình huống lắm, cũng chứng thực đối phương cố ý chiến đấu dưới tầng trời thấp, đảo loạn trận thế bao vây.
Tây Môn Soái che mặt, lấy vòng càn khôn ra, đánh bay ba thanh bảo iếm.
Một tên đệ tử mắng:
- Tây Môn Soái, tên ma đầu ngươi, không ngờ trợ giúp tà nhân. Đừng tưởng che mặt là không nhận ra pháp bảo của ngươi.
Tây Môn Soái trong lúc cấp bách mới nói:
- Ta không phải Tây Môn Soái (đẹp), ta là Nam Quách Sửu (xấu).
Một tên tản nhân quát:
- Tây Môn Soái là tiểu nhân vô sỉ.
Tây Môn Soái hô:
- Tây Môn Soái là tiểu nhân vô sỉ.
- …
Ngươi thắng, tổng thể thực lực của đệ tử chính đạo và tán nhân mạnh hơn Tây Môn Soái và Tuyết Cơ, thế nhưng những phương diện khác quả thực không bằng Tây Môn Soái.
Tây Môn Soái sốt ruột hỏi:
- Đúng hay không?
- Đúng.
Tuyết Cơ một mực không lên tiếng trả lời một câu, sau đó đem một trăm lẻ tám thanh trúc kiếm tập kích đối thủ ở gần đó, mọi người chuẩn bị chống đỡ đợt tiến công thứ hai, không ngờ toàn bộ trúc kiếm nổ mạnh trên không trung, hóa thành một đạo cường quang khiến mọi người không thể mở mắt, mọi người đều lùi về phía sau né tránh, quấy nhiễu những người từ phía sau xông tới, hiện trường trở nên hỗn loạn. Đợi đến khi hỗn loạn chấm dứt, mọi người nhìn lại, nào còn bóng dáng Tuyết Cơ và Tây Môn Soái đâu nữa.
…
Dưới chân đám đệ tử chính đạo có một khe nứt, Tây Môn Soái và Tuyết Cơ ẩn thân bên trong, bế chặt khí tức. Tây Môn Soái đoán rằng trong dãy Cửu Lang sơn này, ngoại trừ Hỏa Long Chân Nhân ra, không còn người nào có tu vi cao hơn bọn họ, bản thân bế tức thì người khác không thể nào tìm ra vị trí của mình. Mà Hỏa Long Chân Nhân đã bị đánh lén trọng thương, cũng đã quay trở về Hỏa Long quật.
Tây Môn Soái dùng ngón tay vẽ trận trên mặt đất, Tuyết Cơ nhìn Tây Môn Soái, Tây Môn Soái giải thích:
- Bọn họ phá Đảo Ngược Càn Khôn đại pháp của ta, Vân Thanh môn có một tên đệ tử mà ta luôn cho rằng là vô dụng, nhưng hắn lại là cao thủ thần toán kỳ môn.
Tuyết Cơ không nói hai lời, lấy ra một tấm khăn lụa gần như trong suốt, che phủ lấy hai người, Tây Môn Soái mừng rỡ, nói:
- Khăn Như Ý.
Khăn Như Ý có thể hoàn toàn che giấu hành tích, là pháp bảo do Cung Khí pháp môn của thượng Cửu Cung ma giáo luyện chế.
- Hừ, xem như ngươi biết hàng.
Đây là thứ mà đường chủ của Trúc Kiếm đường truyền thụ cho Tuyết Cơ.
- Này, Tuyết Cơ, bổn soái mạo hiểm thân bại danh liệt tới cứu ngươi, ngươi tỏ thái độ gì vậy?
Tây Môn Soái vô cùng bất mãn.
- Ngươi gạt ta chuyện Huyết Diệu thạch ở trên người Lâm Phiền.
Tây Môn Soái hỏi lại:
- Chẳng lẽ không phải?
- Không phải.
Tây Môn Soái hít một hơi khí lạnh, nói:
- Oa, tiểu quỷ này quả nhiên có chút môn đạo.
Tuyết Cơ hỏi:
- Tại sao ngươi lại cứu ta?
Tây Môn Soái nói:
- Nghe nói Đường quy (quy củ) của Trúc Kiếm đường Huyết Ảnh tông các ngươi có ân tất báo?
- Đã biết ngươi không có lòng tốt gì mà, được, muốn ta làm gì?
Tuyết Cơ hỏi.
Tây Môn Soái nói:
- Ta muốn Huyết Diệu thạch.
- Huyết Diệu thạch không phải trên tay ngươi sao?
- Bổn soái không lừa ngươi, nhưng mà… Ta quả thực có chút đau đầu đối với tên Lâm Phiền này, bốn tên đệ tử Vân Thanh môn đều có bản lĩnh độc đáo riêng, ta hoài nghi còn có cao thủ trong sư môn âm thầm bảo vệ bọn họ ra ngoài lịch lãm, cho nên ta cần ngươi hỗ trợ.
Tuyết Cơ quay đầu nhìn Tây Môn Soái một hồi, nói:
- Huyết Diệu thạch tuyệt đối không nằm trên người Lâm Phiền.
- Ta biết, hắn giấu đi rồi.
- Dừng…
Tây Môn Soái lắc đầu, nói:
- Tuyết Cơ, đừng trách bổn soái không nhắc nhở ngươi, tên gia hỏa Lâm Phiền này, không phải đệ tử chính đạo bình thường đâu.
- …
Tây Môn Soái thấy Tuyết Cơ còn chưa tin, nhíu mày nói:
- Ngươi sờ trên người ngươi xem, có phải có thêm thứ gì không?
- Thứ gì?
- Ta cũng không biết, nhưng người chính đạo có thể tới tìm ngươi, nhất định là nhờ thứ gì đó.
Tuyết Cơ nửa tin nửa ngờ sờ trên người, sau đó từ quần áo sau lưng lấy ra một tấm phù chú, Tuyết Cơ không thể tin nổi thốt lên:
- Linh Tê phù? Từ khi nào thì bị dán lên người ta?
- Dừng, tà phái… bị bán còn giúp người khác đếm tiền.
Tây Môn Soái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu lẩm bẩm, đột nhiên linh cơ chợt động, nói:
- Tên Lâm Phiền này tự cho là thông minh, ta có một biện pháp có thể bắt được hắn. Tuyết Cơ, phải nhớ rõ ân cứu mạng đó.
- Hừ!
Tuyết Cơ nói:
- Được, nếu như ngươi có thể lấy được Huyết Diệu thạch, bổn hộ pháp không đuổi theo ngươi nữa. Ngươi định bắt Lâm Phiền bằng cách nào?
Nàng đã tin tưởng đến năm phần, chẳng qua nghĩ tới biểu hiện và pháp thuật của Lâm Phiền, quả thật khiến nàng không thể tin tưởng hoàn toàn lời nói của Tây Môn Soái.
Xung quanh chỉ còn lại bốn tên đệ tử Vân Thanh môn, Bạch Mục lắc đầu, tính toán không có kết quả, nói:
- E rằng tà nhân đã trốn đi xa rồi.
Lâm Phiền không đồng ý, nói:
- Chúng ta đã bày trận hình tròn, đối phương phá vòng vây phía đông nam, mặc dù dùng tà thuật gây hỗn loạn, nhưng hỗn loạn thì mọi người vẫn tìm kiếm, vậy mà không hề phát hiện được hướng đi của đối phương… Điều này có chút khó giải thích.
Bạch Mục nói:
- Ta không có cách nào.
Cổ Nham nói:
- Về Liên Hoa sơn trước, ta sẽ bẩm báo sư môn, tà nhân xuất hiện ở dãy Cửu Lang sơn, nhất định là có mưu đồ.
- Ừm, các ngươi về trước đi, ta còn phải suy nghĩ.
Lâm Phiền nói.
Cổ Nham, Bạch Mục và Diệp Vô Song trở về Liên Hoa sơn, tất cả đệ tử chính đạo lại tập trung lần nữa, xem phải xử lý chuyện tà nhân đột nhiên xuất hiện tại Tiểu Đông châu như thế nào. Có cần phải bẩm báo sư môn tiến hành tiễu trừ hay không? Tà nhân xâm nhập mười hai châu từ lúc nào?
- Chạy nhanh như vậy ư?
Lâm Phiền hạ xuống trên một đỉnh tùng mộc trầm tư, xong đời, sau lưng của mình có người. Tây Môn Soái… Không tốt, mình sơ suất rồi, Tây Môn Soái căn bản không hề bỏ trốn, mà ở ngay tại chỗ ẩn nấp. Đáng chết, mình quá tin tưởng Bạch Mục có thể phá Đảo Ngược Càn Khôn, vì vậy mới quên mất khả năng này.
Lâm Phiền đột nhiên cười ha ha, nói:
- Ha ha, ta biết Tây Môn Soái giấu Huyết Diệu thạch ở đâu rồi.
Ở sau lưng năm mươi bước, Tuyết Cơ nhìn Tây Môn Soái, Tây Môn Soái sững sờ, Lâm Phiền hạ xuống cây tùng, nói:
- Nhanh!
Một phân thân xuất hiện, Lâm Phiền nói:
- Để ta tính xem.
Chân thân lập tức độn thổ, phân thân này không phải phân thân kia (phân thân có một phần năng lực của bản thể), không có thần thông độn thổ, chỉ là một chướng nhãn pháp bình thường. Phân thân xoay lưng về phía Tây Môn Soái và Tuyết Cơ, hai người chờ đợi một hồi, Tây Môn Soái mới đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức hạ xuống đất, đưa tay dò xét mặt đất, sau đó như phát điên hét lên:
- Chạy rồi.
- Chạy rồi?
Tây Môn Soái không nói hai lời, lấy vòng càn khôn ra, đánh nát phân thân, sau đó chỉ về một phía:
- Chặn phía tây lại.
- Liên Hoa sơn ở phía bắc.
Tây Môn Soái kiên nhẫn nói:
- Tuyết Cơ hộ pháp, hắn tuyệt đối sẽ không chạy thẳng về phía bắc, bổn soái đã từng chịu thiệt thòi tại phương diện này rồi.
Tây Môn Soái và Tuyết Cơ theo hướng đông bắc, tây bắc truy kích, Lâm Phiền một mực chạy về phía tây bắc, đột nhiên chạy ngược lại, theo đường cũ phản hồi. Chơi trốn tìm thì bổn đạo gia có thể xem là cao thủ.
Lâm Phiền từ dưới đất nhảy lên, bên người đột nhiên lóe lên ánh sáng, Lâm Phiền chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy Tuyết Cơ đứng ngoài năm mươi bước, đứng trên đỉnh tùng mộc, lẳng lặng nhìn Lâm Phiền, nói:
- Tây Môn Soái nói ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ, quả nhiên không sai. Phân thân của ngươi đặt pháp môn nào đó ở trên cây, quan sát chúng ta rời đi, sau đó lại quay trở về, đúng không?
- Lâm Phiền nhe răng cười, hỏi:
- Vậy tại sao ngươi không nói cho Tây Môn Soái?
- Tây Môn Soái tự đại bất phàm, ta cố ý hỏi thăm vài vấn đề ngu xuẩn, để hắn dương dương đắc ý… Bớt sàm ngôn đi, lấy Huyết Diệu thạch ra, tha cho cái mạng nhỏ của ngươi.
Tuyết Cơ nói.
- Chú ý!
Lâm Phiền kinh ngạc, chỉ một ngón tay về phía sau lưng Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ giật mình, chẳng lẽ Tây Môn Soái đánh lén, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng là ánh trăng, nào có người đánh lén, biết rõ trúng kế, Tuyết Cơ vội vàng quay đầu lại, lúc này Lâm Phiền đã độn thổ mà đi. Tuyết Cơ cười âm hiểm, đạp kiếm bay đến trên đầu Lâm Phiền, chân khí biến ảo thành đại thủ trảo mò vào trong đất, moi Lâm Phiền từ dưới đất lên.
Nào biết Lâm Phiền đã sớm có chuẩn bị, một đạo lôi điện đánh lên lòng bàn tay Tuyết Cơ, thân hình Tuyết Cơ thoáng khựng lại, tay trái Lâm Phiền chộp lên đại thủ do Tuyết Cơ biến ảo thành, quát:
- Cửu Chuyển Khốn Yêu chú!
Cửu Chuyển Khốn Yêu chú là một loại huyễn thuật, đem chân khí bản thân hòa vào chân khí của đối phương, sau đó tạo thành ảo giác, chín vòng tuần hoàn, người trúng huyễn chú sẽ ở trong thần thức đánh chết chín đầu yêu thú, trong đó một thật tám giả, tu vi người thi chú càng cao, tu vi của yêu thú càng cao. Sau khi đánh bại yêu thú thực sự, mới có thể phá vỡ huyễn thuật.
Lúc Cửu Chuyển Khốn Yêu chú phát động, người thi chú không được đình chỉ quán nhập chân khí, không được rời đi hay làm bất kỳ động tác gì khác, bằng không huyễn cảnh sẽ gián đoạn. Tuyết Cơ cũng là người có lịch duyệt phong phú, vừa thấy trong thần thức xuất hiện chín đầu yêu thú vờn quanh, liền biết mình ở trong ảo cảnh. Không nói hai lời, lập tức đại khai sát giới.
Mạnh như vậy?
Lâm Phiền kinh hãi, vừa đối mặt thì đã có hai yêu thú bị đánh tan, mình còn định dùng yêu thú để tổn hao chân khí đối phương, xem ra phương pháp này không ổn.
Lâm Phiền và người khác so chiêu quá ít, rõ ràng đã đánh giá sai đối phương, Tuyết Cơ này có thể khiến Tây Môn Soái phải nhiều lần nói “núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài”, mà bốn tên đệ tử Vân Thanh môn liên thủ mới có thể đánh đuổi Vân Thanh môn, hiển nhiên chênh lệch không nhỏ.
Rất nhanh, Tuyết Cơ đã đánh bại chân thân yêu thú, một tay chụp lấy cổ Lâm Phiền, nói:
- Thật không ngờ Tây Môn Soái lại nói thật, Huyết Diệu thạch ở đâu?
- Huyết Diệu thạch?
Lâm Phiền trầm tư một hồi, chỉ thấy cổ bị xiết chặt, Lâm Phiền vội nói:
- Ta đặt trong miếu thổ địa ở chợ.
Gương mặt Tuyết Cơ thoáng hiện vẻ lạnh lùng.
Lâm Phiền bổ sung:
- Bây giờ ngươi giết ta, lỡ như không tìm thấy Huyết Diệu thạch?
- Đi, dẫn ta đi lấy.
Lâm Phiền thở dài, hỏi:
- Ta lấy thì phải chết, tại sao ta phải đi chết?
- Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi giao ra Huyết Diệu thạch, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Tuyết Cơ nhổ xuống một sợi tóc, biến ảo thành một sợi dây thừng, trói Lâm Phiền lại.
- Đi bộ?
Lâm Phiền hỏi.
- Cần gì phiền toái như vậy?
Tây Môn Soái xuất hiện bên người Lâm Phiền, ném toàn bộ giấy vàng và bút lông của Lâm Phiền đi, nói:
- Như vậy là xong.
Tuyết Cơ nhìn Tây Môn Soái, Tây Môn Soái bổ sung:
- Các ngươi có Đường quy.
- Tất nhiên, lấy được Huyết Diệu thạch rồi, giữa chúng ta xem như huề nhau.
Tuyết Cơ nói với Lâm Phiền:
- Bay nhanh lên, đừng để ta phải dùng thủ đoạn.
Lâm Phiền xé gió mà đi, chậm rãi bay lên, Tuyết Cơ đi theo bên cạnh, Tây Môn Soái đi đằng sau, trong lòng Tây Môn Soái có chút nghi kị, Huyết Diệu thạch này là trấn tông chi bảo của Huyết Ảnh tông, Tuyết Cơ thật sự khẳng khái như vậy? Tây Môn Soái lại nhìn Lâm Phiền, không được, bây giờ không thể tranh đấu nội bộ, nếu không sẽ lưỡng bại câu thương.
Tuyết Cơ đưa mắt nhìn Lâm Phiền, nói:
- Niệm theo ta, Tam Tài khiếu, Nhị Ngũ tinh, Trúc Lý tá hành tẩu thiên hạ.
- Tam Tài khiếu, Nhị Ngũ tinh, Trúc Lý tá hành tẩu thiên hạ.
Lâm Phiền hèn mọn nhìn Tuyết Cơ, đây là quy định của tà phái? Tù binh còn phải đọc lời kịch?
Tuyết Cơ mặc niệm pháp quyết, một tay đặt trên lưng Lâm Phiền, tay trái lóe sáng, vừa bắt quyết, vừa nói:
- Làm theo ta!
- …
Lâm Phiền không biết Tuyết Cơ muốn làm gì, cũng bắt quyết theo, “vụt” một tiếng, sơn lâm bên cạnh hóa thành một thanh trúc kiếm, xuất hiện dưới lòng bàn chân Lâm Phiền.
Tuyết Cơ nói:
- Còn rườm rà, đừng trách ta không khách khí.
Chẳng lẽ… mẹ nó, nữ nhân này không chỉ xinh đẹp mà tâm địa cũng rất thiện lương, vậy mà lại dạy mình cách khống chế pháp môn trúc kiếm, hơn nữa còn cưỡng chế thay mình mở ra linh thức. Thật thoải mái a, hai chân đạp trên thân trúc kiếm, trúc kiếm thoáng trầm xuống, tiếp lấy thân thể Lâm Phiền, Lâm Phiền thông minh tuyệt đỉnh, lập tức hiểu phương pháp khống chế trúc kiếm. Bốn ngón tay bắt quyết, ngón cái khẽ điểm, vừa điểm vừa bắt quyết, khống chế trúc kiếm, tốc độ lập tức đề cao, đã đạt tới tốc độ Lâm Phiền dùng Ngự Phong phù rồi.
Không xong, trong lòng Tây Môn Soái thầm kêu không tốt, đây mặc dù là kiếm quyết nhập môn của Trúc Kiếm đường, nhưng tuyệt đối không truyền ra ngoài, Tuyết Cơ còn hao phí tu vi đả thông linh thức của Lâm Phiền, một vị hộ pháp lại càng không thể làm chuyện như vậy, đây là đại húy kỵ của bất kỳ môn phái nào. Trừ phi… Lâm Phiền là người chết. Tuyết Cơ đáp ứng Lâm Phiền giao ra Huyết Diệu thạch sẽ không giết, hoàn toàn là gạt người, như vậy thì ân nhân cứu mạng như mình chưa chắc… Tây Môn Soái có chút quái dị, mặc dù cổ kiếm của mình mất linh, nhưng có vòng càn khôn trong tay, Tuyết Cơ cũng không thể dễ dàng chiến thắng mình. Trừ phi… Trừ phi cao thủ của Huyết Ảnh tông đến, mình và Lâm Phiền e rằng lành ít dữ nhiều rồi…
Tác giả :
Hà Tả