Tối Thượng Đa Tình Giả
Chương 89: Cầu hôn
Câu nói của hắn rất nhẹ nhàng thế nhưng lại mang nhiều ý vị sâu xa khiến cho trái tim của nàng bỗng dưng quặn thắt, một nỗi buồn đau như đã chôn sâu tận đáy lòng đột nhiên ùa về, khóe mi cay đắng, nước mắt tuôn trào, nước mắt bị dồn nén ngần ấy năm như lũ tràn đê tuôn rơi lã chã, bờ môi nàng khẽ run rẩy.
--“ Ta... Ta cũng nhớ đệ... “.
Câu nói ấy như bao gồm tất cả nỗi niềm chua xót chất chứa trong lòng nàng, một cỗ uất nghẹn vừa được xóa đi, tảng đá đè nặng trong lòng được gỡ bỏ nhẹ nhõm vô cùng.
--“ Tỷ.... Đệ xin lỗi..... “.
Hắn cố gắng dùng lấy chút sức lực còn lại để gượng dậy tựa lưng cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng thủ thỉ.
--“ Xin lỗi chuyện gì chứ... “.
Nàng vẫn là nước mắt lã chã không hiểu hỏi.
--“ Xin lỗi vì bao năm qua đã làm tỷ lo lắng cho đệ, thật khổ cho tỷ... “.
Hắn ôm chặt nàng trong vòng tay, giọng nói trầm ấm.
--“ Ta đúng thật là rất lo lắng, khi nhìn thấy đệ rơi xuống vực ta đã vô cùng tuyệt vọng và đau khổ, ta tưởng tượng rằng ta và đệ đã không còn gặp lại nữa, ta... Ta... “.
Nàng nói trong nghẹn uất.
--“ Đệ hiểu, đệ hiểu mà, không phải giờ đệ đã trở về rồi sao, tỷ đừng buồn nữa... “.
Hắn ôn nhu dỗ dành nàng.
--“ Đúng vậy, đệ trở về là tốt rồi.... Những năm qua đệ sống như thế nào, chuyện gì đã xảy ra.... “.
Nàng nhổm người dậy nhìn hắn dò hỏi.
--“ Mấy năm qua đệ sống cũng tốt, lúc đệ bị rơi xuống vực may mắn không chết, lại vô tình gặp được một vị lão tiền bối tốt bụng đã trị thương và nhận đệ làm đồ tôn, nhờ vậy đệ mới có thể trở về đây gặp tỷ... “.
Hắn đem sự tình tóm tắt nói lại một thể cho nàng nghe.
--“ Đúng là ông trời không phụ lòng người lại cho đệ kỳ ngộ cơ duyên như vậy.... Thế nhưng hiện tại chúng ta có lẽ sẽ bị nhốt tại nơi này cho đến chết rồi..... “.
Nàng nghe xong câu chuyện của hắn thì đã không còn khóc nữa, giọng điệu có chút cảm thán khi biết được những kỳ ngộ mà hắn gặp thế nhưng nói đoạn lại nhớ đến tình cảnh hiện tại âu sầu nói.
--“ Chuyện đó không quan trọng nữa, chỉ cần được ở bên tỷ thì dù cho có chết ở đây đi nữa đệ cũng không hối tiếc... “.
Hắn nhìn nàng mỉm cười ôn hòa nói.
--“ Đệ nói đúng, được chết cùng đệ tỷ cũng không có gì hối tiếc... “.
Nàng cũng mỉm cười đáp lời hắn, họ sau đó ngồi dựa vào nhau, kể cho nhau nghe những năm tháng đã qua, nói lại những lúc vui buồn, những khó khăn từng phải đối mặt, những câu chuyện ấy như một cơn gió thổi bay cả thời gian, không gian vào quên lãng, chỉ còn đó hai con người nương tựa vào nhau.
..................
Không biết đã qua bao lâu, ở cái nơi sâu thẳm u tối này thật sự không đoán được thời gian. Hai người họ vẫn ngồi cạnh nhau say sưa tâm tình, chợt hắn bỗng dưng im lặng, tay hắn nhẹ nhàng vòng qua eo nàng kéo nàng xích lại gần hắn, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt nàng, miệng khẽ nói.
--“ Tỷ, làm nương tử của đệ nha... “.
Câu nói bao gồm tất cả dũng khí của người con trai ấy khiến cho trái tim nàng loạn nhịp, đầu óc nàng quay cuồng tâm tư rối loạn, hắn đang làm gì, đang nói gì, đang muốn gì.... Thứ mà nàng nghĩ cũng là thứ mà hắn nghĩ, hắn thật sự đang cầu hôn nàng, ánh mắt chân thành của hắn làm nàng lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào.
--“ Ta.. Ta.. Đệ.. Đệ đang nói gì vậy... “.
--“ Tỷ có muốn làm nương tử của đệ không... “.
Hắn cái vẻ mặt nghiêm túc nói.
--“ Ta, ta... Sao đệ lại hỏi như vậy.... “.
Nàng lúng túng đáp, nét mặt vì vậy mà có chút ửng hồng.
--“ Đệ thật sự muốn lấy tỷ làm nương tử, bảy năm trước đệ không dám nói ra ( ngươi mà dám ta cũng lạy: tác giả said) nên lúc chia xa mới mang theo ân hận, bây giờ trời cao có mắt cho đệ được gặp tỷ, đệ nhất định không bỏ qua cơ hội này, một lần nói ra chết không hối tiếc.. “.
Vô Minh nghiêm chỉnh nói, hắn thật sự đã quyết tâm, dù sao hiện tại cũng khó thoát khỏi nơi này, thôi thì nói ra tâm tư của mình cho nàng biết.
--“ Đệ... Đệ thật sự vẫn không thay đổi, vẫn hư hỏng như ngày nào,.... Tỷ đồng ý.... “.
Nàng dịu dàng đáp, ở trong hoàn cảnh này cũng không còn gì để e ngại nữa nàng cảm thấy thoải mái hơn khi nói ra lòng mình.
--“ Thật sao tỷ, tỷ đồng ý.. “.
Hắn nghe xong kinh hỷ nhảy cẫng lên.
--“ Đệ đó chả lẽ tỷ lại đi gạt đệ... “.
Nàng nhíu mày lấy tay dí mũi hắn.
--“ Ta cảm ơn nàng tỷ tỷ, àh không nương tử... “.
Hắn chộp lấy hai cánh tay của nàng vui mừng rơn rơn.
--“ Được rồi được rồi, đệ đó thật sự đã trưởng thành rồi... “.
Nàng tươi cười nhìn hắn, ánh mắt soi xét thật kỹ khuôn mặt của hắn, giờ đây hắn đã là một người đàn ông, nét mặt chứa đựng ít nhiều sự thành thục của bao năm tháng gió sương, không còn là tên nhóc ngày nào cần nàng bảo vệ, chỉ phút chốc hắn đã trở thành nơi để nàng có thể nương tựa vào, thời gian thật là phi thường.
--“ E hèm... Nương tử a, giờ nàng hãy đấm bóp cho ta nao... “.
Hắn giả vờ ho khan một cái vênh mặt nói.
--“ Đệ thật là, mới đó đã vênh mặt với ta rồi có tin là ta sẽ đánh nát mông đệ hay không.. “.
Nàng tung nắm đấm vào giữa ngực hắn mắng một cái thế nhưng miệng thì vẫn mỉm cười.
--“ Aaa.. Ta biết lỗi rồi nương tử đừng đánh nữa mà... “.
Hắn vờ vịt sợ sệt nắm lấy tay nàng mà van xin rồi cố ý để hai người xích lại gần nhau, mặt chạm mặt.
--“ Nương tử, nàng thật đẹp “.
Kề bên tai, hắn khẽ thì thầm.
--“ Ta... Ta cũng nhớ đệ... “.
Câu nói ấy như bao gồm tất cả nỗi niềm chua xót chất chứa trong lòng nàng, một cỗ uất nghẹn vừa được xóa đi, tảng đá đè nặng trong lòng được gỡ bỏ nhẹ nhõm vô cùng.
--“ Tỷ.... Đệ xin lỗi..... “.
Hắn cố gắng dùng lấy chút sức lực còn lại để gượng dậy tựa lưng cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng thủ thỉ.
--“ Xin lỗi chuyện gì chứ... “.
Nàng vẫn là nước mắt lã chã không hiểu hỏi.
--“ Xin lỗi vì bao năm qua đã làm tỷ lo lắng cho đệ, thật khổ cho tỷ... “.
Hắn ôm chặt nàng trong vòng tay, giọng nói trầm ấm.
--“ Ta đúng thật là rất lo lắng, khi nhìn thấy đệ rơi xuống vực ta đã vô cùng tuyệt vọng và đau khổ, ta tưởng tượng rằng ta và đệ đã không còn gặp lại nữa, ta... Ta... “.
Nàng nói trong nghẹn uất.
--“ Đệ hiểu, đệ hiểu mà, không phải giờ đệ đã trở về rồi sao, tỷ đừng buồn nữa... “.
Hắn ôn nhu dỗ dành nàng.
--“ Đúng vậy, đệ trở về là tốt rồi.... Những năm qua đệ sống như thế nào, chuyện gì đã xảy ra.... “.
Nàng nhổm người dậy nhìn hắn dò hỏi.
--“ Mấy năm qua đệ sống cũng tốt, lúc đệ bị rơi xuống vực may mắn không chết, lại vô tình gặp được một vị lão tiền bối tốt bụng đã trị thương và nhận đệ làm đồ tôn, nhờ vậy đệ mới có thể trở về đây gặp tỷ... “.
Hắn đem sự tình tóm tắt nói lại một thể cho nàng nghe.
--“ Đúng là ông trời không phụ lòng người lại cho đệ kỳ ngộ cơ duyên như vậy.... Thế nhưng hiện tại chúng ta có lẽ sẽ bị nhốt tại nơi này cho đến chết rồi..... “.
Nàng nghe xong câu chuyện của hắn thì đã không còn khóc nữa, giọng điệu có chút cảm thán khi biết được những kỳ ngộ mà hắn gặp thế nhưng nói đoạn lại nhớ đến tình cảnh hiện tại âu sầu nói.
--“ Chuyện đó không quan trọng nữa, chỉ cần được ở bên tỷ thì dù cho có chết ở đây đi nữa đệ cũng không hối tiếc... “.
Hắn nhìn nàng mỉm cười ôn hòa nói.
--“ Đệ nói đúng, được chết cùng đệ tỷ cũng không có gì hối tiếc... “.
Nàng cũng mỉm cười đáp lời hắn, họ sau đó ngồi dựa vào nhau, kể cho nhau nghe những năm tháng đã qua, nói lại những lúc vui buồn, những khó khăn từng phải đối mặt, những câu chuyện ấy như một cơn gió thổi bay cả thời gian, không gian vào quên lãng, chỉ còn đó hai con người nương tựa vào nhau.
..................
Không biết đã qua bao lâu, ở cái nơi sâu thẳm u tối này thật sự không đoán được thời gian. Hai người họ vẫn ngồi cạnh nhau say sưa tâm tình, chợt hắn bỗng dưng im lặng, tay hắn nhẹ nhàng vòng qua eo nàng kéo nàng xích lại gần hắn, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt nàng, miệng khẽ nói.
--“ Tỷ, làm nương tử của đệ nha... “.
Câu nói bao gồm tất cả dũng khí của người con trai ấy khiến cho trái tim nàng loạn nhịp, đầu óc nàng quay cuồng tâm tư rối loạn, hắn đang làm gì, đang nói gì, đang muốn gì.... Thứ mà nàng nghĩ cũng là thứ mà hắn nghĩ, hắn thật sự đang cầu hôn nàng, ánh mắt chân thành của hắn làm nàng lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào.
--“ Ta.. Ta.. Đệ.. Đệ đang nói gì vậy... “.
--“ Tỷ có muốn làm nương tử của đệ không... “.
Hắn cái vẻ mặt nghiêm túc nói.
--“ Ta, ta... Sao đệ lại hỏi như vậy.... “.
Nàng lúng túng đáp, nét mặt vì vậy mà có chút ửng hồng.
--“ Đệ thật sự muốn lấy tỷ làm nương tử, bảy năm trước đệ không dám nói ra ( ngươi mà dám ta cũng lạy: tác giả said) nên lúc chia xa mới mang theo ân hận, bây giờ trời cao có mắt cho đệ được gặp tỷ, đệ nhất định không bỏ qua cơ hội này, một lần nói ra chết không hối tiếc.. “.
Vô Minh nghiêm chỉnh nói, hắn thật sự đã quyết tâm, dù sao hiện tại cũng khó thoát khỏi nơi này, thôi thì nói ra tâm tư của mình cho nàng biết.
--“ Đệ... Đệ thật sự vẫn không thay đổi, vẫn hư hỏng như ngày nào,.... Tỷ đồng ý.... “.
Nàng dịu dàng đáp, ở trong hoàn cảnh này cũng không còn gì để e ngại nữa nàng cảm thấy thoải mái hơn khi nói ra lòng mình.
--“ Thật sao tỷ, tỷ đồng ý.. “.
Hắn nghe xong kinh hỷ nhảy cẫng lên.
--“ Đệ đó chả lẽ tỷ lại đi gạt đệ... “.
Nàng nhíu mày lấy tay dí mũi hắn.
--“ Ta cảm ơn nàng tỷ tỷ, àh không nương tử... “.
Hắn chộp lấy hai cánh tay của nàng vui mừng rơn rơn.
--“ Được rồi được rồi, đệ đó thật sự đã trưởng thành rồi... “.
Nàng tươi cười nhìn hắn, ánh mắt soi xét thật kỹ khuôn mặt của hắn, giờ đây hắn đã là một người đàn ông, nét mặt chứa đựng ít nhiều sự thành thục của bao năm tháng gió sương, không còn là tên nhóc ngày nào cần nàng bảo vệ, chỉ phút chốc hắn đã trở thành nơi để nàng có thể nương tựa vào, thời gian thật là phi thường.
--“ E hèm... Nương tử a, giờ nàng hãy đấm bóp cho ta nao... “.
Hắn giả vờ ho khan một cái vênh mặt nói.
--“ Đệ thật là, mới đó đã vênh mặt với ta rồi có tin là ta sẽ đánh nát mông đệ hay không.. “.
Nàng tung nắm đấm vào giữa ngực hắn mắng một cái thế nhưng miệng thì vẫn mỉm cười.
--“ Aaa.. Ta biết lỗi rồi nương tử đừng đánh nữa mà... “.
Hắn vờ vịt sợ sệt nắm lấy tay nàng mà van xin rồi cố ý để hai người xích lại gần nhau, mặt chạm mặt.
--“ Nương tử, nàng thật đẹp “.
Kề bên tai, hắn khẽ thì thầm.
Tác giả :
Lạc Kỳ Nam