Tối Thượng Đa Tình Giả
Chương 78: Nữ tử
Sau tiếng hô của lão mười mấy tên đệ tử phía dưới bắt đầu kết trận, chốc lát sau hào quang bắt đầu lóe lên, một trận pháp xuất hiện, tất cả những người có mặt dù đã chứng kiến hay chưa từng đều có chung một tâm trạng kinh ngạc cùng cảm thán, quả không hổ danh là một đại môn đại phái, trận pháp trấn cửa đã vô cùng khổng lồ, ít nhất cũng trải dài mười mấy dặm, cao mấy trăm trượng, được kết theo ngũ cung bát quái nhìn cực kỳ đơn giản lai ảo diệu khôn lường, nếu là người bình thường thì chỉ là trầm trồ vẽ hào nhoáng bên ngoài thế nhưng đối với những kẻ tinh thông trận pháp cũng không khỏi than thở, trận pháp này chính là hung hiểm khó lường, nếu không có người dẫn đường mà tự tiện đi vào thì dùng cho là hồn đế cũng không toàn mạng.
Sau khi trận pháp mở ra, lão già kia liền chắp tay hành lễ một cái, ra dấu hiệu rồi xoay người tiến vào trong trận pháp, đoàn tàu bên trên cũng bắt đầu tiến vào, nhanh chóng theo chân lão.
Đoàn người bên dưới cũng nhao nhao đi theo, được những đệ tử bên dưới dẫn đường bắt đầu tiến vào Huyễn Thần Môn.
Đoạn đường này nói dài nói ngắn không ngắn, khoảng chừng hai mươi mấy dặm,đi sâu vào u cốc, hai bên là sườn núi dựng đứng, lối đi khá hẹp chỉ đủ cho một chiếc thuyền đi vào vì thế tất cả phải nối đuôi nhau mà đi tuy đông lại không hề hỗn loạn, lão già đi trước dẫn đường cứ ung dung bước đi trên không giống như đi trên đất bằng khiến người ta nhìn mà ngưỡng mộ, để làm được ít nhất cũng phải là hồn đế hậu kỳ, không nói cũng đoán được lão tu vi thấp nhất cũng đã là hồn đế hậu kỳ.
Sau khi xuyên qua đường núi hiểm trở, xuất hiện trước mắt họ chính là một mảng rừng già rậm rạp với vô số những cây cổ thụ to tổ chảng, chí ít cũng đã trải qua mấy trăm năm sương gió, lẵng vắng bên dưới là vài âm thanh gào rú của hung thú nghe mà rợn người, xung quanh dày đặc một mảng sương mù khiến tầm nhìn càng thêm hạn hẹp, tất cả chỉ có thể thành thật đi theo sự chỉ dẫn của lão già kia mà tiến vào Huyễn Thần Môn, nếu không cẩn thận bị lạc ở chốn quái quỷ này thì mạng nhỏ khó mà giữ rồi.
Không biết đã đi bao lâu rốt cuộc cũng đi qua đường khu rừng kia, một thảo nguyên xanh mướt hiện ra trước mắt, kì lạ là ra khỏi cánh rừng thì sương mù cũng biến mất giống như cả hai có một mối tương liên nào đó. Trên thảo nguyên ánh nắng rực rỡ, lại có gió thoảng nhè nhẹ thật là một nơi tuyệt vời trái ngược hoàn toàn với cánh rừng âm u lúc nãy, phía xa xa có thể nhìn thấy những mái đình viện san sát chính là Huyễn Thần Môn bí ẩn vang danh.
Đi thêm một đoạn nữa liền đến trước cổng Huyễn Thần Môn,tất cả phi thuyền được điều khiển tới một khoảng sân cực lớn đủ để chứa vài vạn người và mấy trăm chiếc phi thuyền.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, tất cả những người trên phi thuyền bắt đầu đi xuống sân, rất nhanh họ liền nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của những người trong Huyễn Thần Môn, có ít nhất vài chục đệ tử tinh anh và mấy vị trưởng lão đi ra chào đón, dẫn đầu chính là lão già dẫn đường lúc nãy, vừa đi đến đã cùng với mấy vị chưởng môn, chưởng phái tay bắt mặt mừng, líu ta líu tíu nhìn dáng vẻ giống như đã quen biết từ lâu, khách sáo vài câu liền dẫn nhau đi trốn, ý lộn.. Dẫn nhau đi mất. Còn lại đám đệ tử thì được những đệ tử của Huyễn Thần Môn dẫn đến chỗ nghỉ ngơi.
Nói là chỗ nghĩ ngơi thế nhưng lại vô cùng rộng lớn, là một dãy đình viện san sát, một dãy lại nối một dãy có tận mấy trăm phòng dùng cho các đệ tử của những môn phái lớn ở lại, còn những người khác thì đã được sắp xếp tại một khu vực dành riêng cho khách.
Bởi vì Vạn Linh các cũng là một môn phái lớn nên nhóm người Vô Minh cũng được sắp xếp một chỗ ở nơi này để tá túc trong những ngày diễn ra đại hội, bọn họ được cấp cho hai phòng một nam một nữ vì thế hắn đành phải ở lộn xộn với đám nam đệ tử của Vạn Linh các trong đó có kẻ thù mà hắn vẫn chưa nhận ra Lãnh Thường.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ở thì không có ai rảnh rỗi mà ngồi ở trong phòng quay tay cả, tất cả đều nhanh chóng đi ra ngoài tham quan, Vô Minh cũng là một kẻ tò mò thế nên đã sớm đi ra ngoài lang thang rồi.
Cái Huyễn Thần môn này quả thật là rộng lớn, tuy kiến trúc có hơi giản dị nhưng lại giống như vô cùng vô tận, hắn đi hết nữa ngày vẫn chưa đi được đâu là đâu, khắp nơi là đình viện san sát, vô số những dãy hành lang hắn cứ nhìn mà hoa cả mắt, giống như một huyễn trận, đi một hồi không còn xác định được phương hướng nữa. Hắn cứ thế lang thang hồi lâu, cho đến khi đi đến một hồ nước nhỏ, bên trên mặt hồ phát ra hào quang ngũ sắc vô cùng sinh động, không biết là loại bảo vật gì lại có thể làm được như vậy, bên dưới là một đàn Long Đầu Kim Dí Ngư bơi lội lượn lờ, thấp thoáng xa xa là vài đóa Ngọc Hương Liên tỏa hương thơm ngào ngạt nghe mà động lòng người, thật là một khung cảnh thần tiên. Giữa hồ là một vọng lâu màu đỏ trông như một đóa sen rực rỡ, một mình đơn độc trên mặt hồ lại mang thêm phần thanh tao, trong lâu có một nữ tử, dáng người thanh tú, lam y nhu hòa như nước, tuy không nhìn thấy mặt cũng có thể đoán được nàng ắt hẳn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Không biết vì sao khi hắn nhìn thấy nàng hắn lại có cảm giác quen thuộc, giống như là đã từng quen biết, tựa như vô cùng thân thuộc. Một cổ ký ức bỗng chốc hiện về, một hình ảnh mà hắn đêm ngày mong nhớ giờ đây dường như đang ở trước mặt, đôi chân đột nhiên muốn bước đến để gặp nàng, để xem nàng có phải là người ấy hay không. Thế nhưng khi hắn vừa định cất bước thì từ đằng xa, một nam tử thanh y tuấn lãng đằng không bay đến sau đó đáp xuống trước vọng lâu. Hắn sau đó đảo mắt nhìn Vô Minh một cái, trong khoảnh khắc đôi mày kiếm chợt nhíu lại, rồi không thèm quan tâm nữa mà từ từ đi đến chỗ nữ tử kia.
Vô Minh từ đằng xa nhìn thấy người nam nhân kia đang tới gần nữ tử lam y trái tim hắn chợt co lại, hắn thở ra một hơi dài rồi ảo não xoay người bước đi, phút chốc biến mất trong một góc tối.
..............
Trên vọng lâu, nơi mà Vô Minh không thể nghe thấy, người nam nhân kia giờ đã đến bên cạnh nữ tử, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nhu tình, miệng khẽ mỉm cười, ôn hòa nói.
--“ Tiểu Hàn sư muội, không nghỉ ngơi lại có ý vị thưởng cảnh sao”.
°•°•°•°•°•° LẠC KỲ NAM °•°•°•°•
Sau khi trận pháp mở ra, lão già kia liền chắp tay hành lễ một cái, ra dấu hiệu rồi xoay người tiến vào trong trận pháp, đoàn tàu bên trên cũng bắt đầu tiến vào, nhanh chóng theo chân lão.
Đoàn người bên dưới cũng nhao nhao đi theo, được những đệ tử bên dưới dẫn đường bắt đầu tiến vào Huyễn Thần Môn.
Đoạn đường này nói dài nói ngắn không ngắn, khoảng chừng hai mươi mấy dặm,đi sâu vào u cốc, hai bên là sườn núi dựng đứng, lối đi khá hẹp chỉ đủ cho một chiếc thuyền đi vào vì thế tất cả phải nối đuôi nhau mà đi tuy đông lại không hề hỗn loạn, lão già đi trước dẫn đường cứ ung dung bước đi trên không giống như đi trên đất bằng khiến người ta nhìn mà ngưỡng mộ, để làm được ít nhất cũng phải là hồn đế hậu kỳ, không nói cũng đoán được lão tu vi thấp nhất cũng đã là hồn đế hậu kỳ.
Sau khi xuyên qua đường núi hiểm trở, xuất hiện trước mắt họ chính là một mảng rừng già rậm rạp với vô số những cây cổ thụ to tổ chảng, chí ít cũng đã trải qua mấy trăm năm sương gió, lẵng vắng bên dưới là vài âm thanh gào rú của hung thú nghe mà rợn người, xung quanh dày đặc một mảng sương mù khiến tầm nhìn càng thêm hạn hẹp, tất cả chỉ có thể thành thật đi theo sự chỉ dẫn của lão già kia mà tiến vào Huyễn Thần Môn, nếu không cẩn thận bị lạc ở chốn quái quỷ này thì mạng nhỏ khó mà giữ rồi.
Không biết đã đi bao lâu rốt cuộc cũng đi qua đường khu rừng kia, một thảo nguyên xanh mướt hiện ra trước mắt, kì lạ là ra khỏi cánh rừng thì sương mù cũng biến mất giống như cả hai có một mối tương liên nào đó. Trên thảo nguyên ánh nắng rực rỡ, lại có gió thoảng nhè nhẹ thật là một nơi tuyệt vời trái ngược hoàn toàn với cánh rừng âm u lúc nãy, phía xa xa có thể nhìn thấy những mái đình viện san sát chính là Huyễn Thần Môn bí ẩn vang danh.
Đi thêm một đoạn nữa liền đến trước cổng Huyễn Thần Môn,tất cả phi thuyền được điều khiển tới một khoảng sân cực lớn đủ để chứa vài vạn người và mấy trăm chiếc phi thuyền.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, tất cả những người trên phi thuyền bắt đầu đi xuống sân, rất nhanh họ liền nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của những người trong Huyễn Thần Môn, có ít nhất vài chục đệ tử tinh anh và mấy vị trưởng lão đi ra chào đón, dẫn đầu chính là lão già dẫn đường lúc nãy, vừa đi đến đã cùng với mấy vị chưởng môn, chưởng phái tay bắt mặt mừng, líu ta líu tíu nhìn dáng vẻ giống như đã quen biết từ lâu, khách sáo vài câu liền dẫn nhau đi trốn, ý lộn.. Dẫn nhau đi mất. Còn lại đám đệ tử thì được những đệ tử của Huyễn Thần Môn dẫn đến chỗ nghỉ ngơi.
Nói là chỗ nghĩ ngơi thế nhưng lại vô cùng rộng lớn, là một dãy đình viện san sát, một dãy lại nối một dãy có tận mấy trăm phòng dùng cho các đệ tử của những môn phái lớn ở lại, còn những người khác thì đã được sắp xếp tại một khu vực dành riêng cho khách.
Bởi vì Vạn Linh các cũng là một môn phái lớn nên nhóm người Vô Minh cũng được sắp xếp một chỗ ở nơi này để tá túc trong những ngày diễn ra đại hội, bọn họ được cấp cho hai phòng một nam một nữ vì thế hắn đành phải ở lộn xộn với đám nam đệ tử của Vạn Linh các trong đó có kẻ thù mà hắn vẫn chưa nhận ra Lãnh Thường.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ở thì không có ai rảnh rỗi mà ngồi ở trong phòng quay tay cả, tất cả đều nhanh chóng đi ra ngoài tham quan, Vô Minh cũng là một kẻ tò mò thế nên đã sớm đi ra ngoài lang thang rồi.
Cái Huyễn Thần môn này quả thật là rộng lớn, tuy kiến trúc có hơi giản dị nhưng lại giống như vô cùng vô tận, hắn đi hết nữa ngày vẫn chưa đi được đâu là đâu, khắp nơi là đình viện san sát, vô số những dãy hành lang hắn cứ nhìn mà hoa cả mắt, giống như một huyễn trận, đi một hồi không còn xác định được phương hướng nữa. Hắn cứ thế lang thang hồi lâu, cho đến khi đi đến một hồ nước nhỏ, bên trên mặt hồ phát ra hào quang ngũ sắc vô cùng sinh động, không biết là loại bảo vật gì lại có thể làm được như vậy, bên dưới là một đàn Long Đầu Kim Dí Ngư bơi lội lượn lờ, thấp thoáng xa xa là vài đóa Ngọc Hương Liên tỏa hương thơm ngào ngạt nghe mà động lòng người, thật là một khung cảnh thần tiên. Giữa hồ là một vọng lâu màu đỏ trông như một đóa sen rực rỡ, một mình đơn độc trên mặt hồ lại mang thêm phần thanh tao, trong lâu có một nữ tử, dáng người thanh tú, lam y nhu hòa như nước, tuy không nhìn thấy mặt cũng có thể đoán được nàng ắt hẳn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Không biết vì sao khi hắn nhìn thấy nàng hắn lại có cảm giác quen thuộc, giống như là đã từng quen biết, tựa như vô cùng thân thuộc. Một cổ ký ức bỗng chốc hiện về, một hình ảnh mà hắn đêm ngày mong nhớ giờ đây dường như đang ở trước mặt, đôi chân đột nhiên muốn bước đến để gặp nàng, để xem nàng có phải là người ấy hay không. Thế nhưng khi hắn vừa định cất bước thì từ đằng xa, một nam tử thanh y tuấn lãng đằng không bay đến sau đó đáp xuống trước vọng lâu. Hắn sau đó đảo mắt nhìn Vô Minh một cái, trong khoảnh khắc đôi mày kiếm chợt nhíu lại, rồi không thèm quan tâm nữa mà từ từ đi đến chỗ nữ tử kia.
Vô Minh từ đằng xa nhìn thấy người nam nhân kia đang tới gần nữ tử lam y trái tim hắn chợt co lại, hắn thở ra một hơi dài rồi ảo não xoay người bước đi, phút chốc biến mất trong một góc tối.
..............
Trên vọng lâu, nơi mà Vô Minh không thể nghe thấy, người nam nhân kia giờ đã đến bên cạnh nữ tử, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nhu tình, miệng khẽ mỉm cười, ôn hòa nói.
--“ Tiểu Hàn sư muội, không nghỉ ngơi lại có ý vị thưởng cảnh sao”.
°•°•°•°•°•° LẠC KỲ NAM °•°•°•°•
Tác giả :
Lạc Kỳ Nam