Tôi Thích Em, Nguyên Tử!
Chương 19
_____________________________________________________________
Vương Nguyên đi rồi,Chí Hoành ngày càng im lặng,không còn ai cùng cậu cãi nhau vì chữ ‘’Nhị’’ nữa,thực cũng quá buồn đi.Nhiều khi gọi video qua bên đó,Chí Hoành thậm chí còn muốn ba mẹ cho mình sang đó học chung với Vương Nguyên,cơ mà dễ gì ba mẹ cậu lại đồng ý,họ còn đang bận đi du lịch với nhau từ tuần trước tới giờ,thực sự có còn xem cậu là con trai không đây.Thiên Tỉ mặc dù vẫn thường xuyên quan tâm lo lắng cậu nhưng thiếu Vương Nguyên,Chí Hoành cũng không thấy vui vẻ.
Còn Tuấn Khải sau khi Vương Nguyên đi thì chú tâm vào học hành hơn,mấy ả bánh bèo nhân dịp tiểu mỹ thụ của anh đi mà hết lần này đến lần khác tặng quà dụ dỗ,cơ mà Vương Mặt Than chỉ nói một câu làm họ không đi cũng không dám mặt dày bám đuôi: ‘’Tôi là đang đợi người!’’
Mỗi lần nói chuyện với Vương Nguyên,thái độ đều khác hẳn,trong lời nói hoàn toàn chứa đựng sự ôn nhu,nhiều khi cứ nhắc đi nhắc lại như bà mẹ chăm con những câu đại loại như ‘’Đi học nhớ về sớm để chăm sóc bản thân’’ hay ‘’Ăn nhiều vào,đừng ăn vặt nhiều quá,không tốt cho sức khỏe’’…bla…bla…
Những câu không đầu không đuôi,không chủ vị ngữ nhưng lại khiến Vương Nguyên ấm lòng,cậu biết Tuấn Khải lạnh lùng là thế,nhưng là một người trong ấm ngoài lạnh,bởi vậy,những lời nói đó hầu hết là yêu thương.
Còn ‘’băng đảng’’ chuyên đi quậy phá trường,nói quậy phá chứ thực ra toàn đi giúp đỡ mấy đồng học bị ức hiếp.Từ sau Vương Nguyên đi,cứ như rắn không đầu,ai cũng trở nên lười đi,chả muốn lo việc thiên hạ nữa.(Min:Hình như ta nói chỗ này hơi quá =_=’’)
Hy Thương cũng không có ai nói chuyện,hông phải là không có mà là có nhưng không muốn,chỉ thich nói chuyện với Vương Nguyên,mà đâu phải lúc nào cũng có thể gọi cho cậu hoài,cậu còn phải đi học,không phải cô không biết.
Tình hình sau khi cậu đi hình như cả đám thân thiết với cậu trở nên thật-tệ-hại!!!
Với tình hình này,Vương Nguyên mà biết chắc là bỏ học mà quay về quá.
Vương Nguyên bên đó,cũng không vui vẻ mấy,cuộc sống của cậu từ khi nào trở thành một vòng tròn lặp đi lặp lại giữa: đi học-về nhà-đến lớp tự học-về nhà-ngủ.
Cái vòng lặp nhàm chán đó khiến cậu càng nhớ đến những lúc trước kia,mặc dù ở Mỹ thì cậu được ở chung với ba mẹ nhiều hơn so với Trùng Khánh nhưng sao cậu lại chán ghét đến vậy,có lẽ là do thiếu anh…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại,ở đây cậu đã rất nhanh chóng quen được bạn mới,chỉ là do khuôn mặt khả ái của cậu không khiến ít người yêu mến,muốn tiếp xúc một lần,khi làm quen rồi lại càng thấy thích,thỏ con này cũng nhanh chiếm được cảm tình quá đi.
Trong số người cậu quen biết,cậu quen được một cô gái tên tiếng Anh là Kenna, một cái tên rất đẹp,và chủ nhân của nó cũng đẹp hệt như vậy,nhưng mà cô ấy lại lớn hơn cậu tới tận 2 tuổi.Nụ cười tươi mát,da trắng hồng,tóc đen dài ngang lưng,bồng bểnh,được uốn gọn gàng.Lần đầu tiếp xúc,Vương Nguyên cứ tưởng mình được gặp một thiên thần.(Min:Từ khi nào cưa cưa trở nên mê gái hơn cả ta? =_=; Nguyên:Từ khi ngươi viết chap này*mắt long lanh chứa đựng nguy hiểm*;Min:…)Thì ra Kenna là người Trung,cô cũng có tên tiếng Trung,là Trương Mai Thanh.
Vương Nguyên rất thích khi đi chơi với cô,cơ mà ghét mỗi một điểm,cô gọi cậu hệt như cách mà Hy Thương gọi vậy,là ‘’Tiểu Mỹ Thụ’’ a~,mà Vương Nguyên không thích đâu,cậu mà có quen nam nhân,chẳng hạn như Tuấn Khải,cậu cũng sẽ chỉ là công,là ôn nhu công a~,không thể là thụ được,đời nào Đại Nguyên này an phận nằm dưới. Xét qua thì thấy,Mai Thanh thực sự rất giống với Hy Thương,là giống rất nhiều điểm: bá đạo,thích đặt biệt danh cho người khác,xinh,thích chọc Vương Nguyên.Vậy đó,không có Hy Thương,Vương Nguyên vẫn bị người khác chọc cho đến mức muốn nghỉ chơi.(Min: Nghỉ chơi? 0_O/// Ta thực sự không biết mình viết gì nữa rồi!)
Tháng này,Hy Thương sang thăm cậu,đương nhiên là để kiểm tra,và cũng để nựng má bảo bối một tí,ngày nào cũng nựng,mới xa một tháng,mà đã chán thế này rồi (Khải: Để sau này bảo bối là của ta,ta trực tiếp biến em ấy thành trạch nam,không đi đâu,không gặp cô cho cô biết mặt!!!) nhưng mà cô không ngờ,sang đây lại gặp đối thủ.
Vương Nguyên chỉ thân mỗi Mai Thanh bên đây nên khi đi ăn đương nhiên cũng sẽ mời cô đi cùng,hai bà chị chạm trán nhau,bữa ăn ngập trong sự im lặng đến đáng sợ.Hy Thương và cả Mai Thanh đều được Vương Nguyên giới thiệu với nhau,độ gato của cả hai bùng phát.
Mai Thanh gato vì không thể gặp được ‘’Tiểu Khả Ái’’ này sớm hơn,vậy ra lúc trước đã có người được ở bên bảo bối,ai da,thật đáng gato a~
Còn Hy Thương? Bà cô này thì gato vì bảo bối bên đây ‘’bị’’ người khác cưng chiều a,cô chỉ thích mỗi mình là tỷ tỷ của nhóc thôi.
Nhưng hai cô lầm rồi,dù có cưng chiều bảo bối đến đâu thì sau này cũng sẽ hối hận,vì bảo bối đã được định sẵn là bảo bối của Tuấn Khải rồi,không thể thay đổi đâu.
(Min:Có thật là ta đang viết ngược? o.O)
-Hai người làm sao vậy,miếng bít tết sắp nát ra rồi đó,băm nhỏ quá rồi!-Vương Nguyên chép miệng tỏ vẻ không hiểu tính hai người,một mình cậu ăn đã gần hết bàn rồi.
-Không có gì đâu,Tiểu Mỹ Thụ!-Cả hai đồng thanh chọc cậu,không ngờ lại khớp đến lạ,có khi nào cả hai là chị em không vậy?
Cả hai nghe đối phương nói ra ngôn từ hết mình,lại có thiện cảm hơn,có vẽ rất muốn trở thành tỷ muội tốt.
Vương Nguyên không chấp nhặt,tiếp tục ăn phần mình,để mặc hai người kia thỏa sức luyên thuyên.
Thời gian trôi mau,thoắt cái đã đến Giáng sinh,Vương Tuấn Khải vì được nghỉ đông nên xin phép qua đây thăm cậu vài ngày,vậy cũng ấm rồi,mùa đông lạnh lẽo,có người yêu bên cạnh lại thật ấm.
Giáng sinh,Vương Nguyên để cho ông bà Vương có thời gian riêng tư mà ra ngoài đi dạo phố cùng Tuấn Khải.
Thời tiết ở New York đã lạnh thế này rồi,tuyết lại rơi nhẹ nhàng,những bông tuyết trắng xóa.Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải,tay trong tay đi dạo quanh công viên,ở xứ này,tình yêu đồng giới cũng không còn là điều dị nghị.Nơi đây,hàng ngàn con người đi đi lại lại,chỉ cần buông tay,sẽ dễ dàng lạc mất.
Vương Tuấn Khải dẫn cậu đến chỗ cây thông đông người tụ tập,lấy một chiếc lá thông nhỏ,cài nhẹ vào tóc cậu.
-Người ta nói cây thông này kì diệu lắm,khi người đàn ông cài lên mái tóc người họ yêu một lá thông nhỏ,hai người họ dù ở đâu,sau này cũng sẽ tìm thấy nhau.-Tuấn Khải cười cười,khẽ vuốt tóc cậu.
-Anh từ khi nào trở nên sến súa như vậy?-Vương Nguyên lườm anh.
Vương Tuấn Khải hôn lên trán cậu,miệng thốt ra câu trả lời:
-Từ khi anh yêu em.
Cậu bất giác đỏ mặt.
-Điêu!
-Anh nói thật,cả đời này,anh nguyện ý bảo vệ em,nguyện ý yêu mình em,Vương Nguyên.Anh sẽ không ở bên em suốt đời nhưng lại có th6e3 ở bên em từng phút từng giây.
Vương Nguyên,đã thực sự tin vào lời hứa đó,vì chỉ cần,nó là từ chính miệng anh nói ra.
-Cả đời này của anh,chỉ cần có em,và cả đời này của em,chỉ cần có anh,là đủ!
Cậu nói ra câu ấy,lại đưa mắt nhìn Tuấn Khải,anh có vẻ rất vui,miệng bắt đầu ngân nga hát bài nhạc ‘’Chỉ cần có em’’,cậu chỉ lẩm nhẩm hát theo.
“Ai nói cho em biết, có chăng loại bút này
Nó có thể vẽ lên, đôi mắt không biết khóc
Nó có thể lưu lại, những bóng hình của anh
Cho tất cả vẻ đẹp, sẽ không còn hao mòn
Nếu thật có như thế, anh sẽ tự an ủi
Trong đêm không có em, có thể vẽ ánh sáng
Bao hạnh phúc lưu lại, anh gửi hết cho em
Vị khổ đắng đã biến thành mật ngọt
Từ giờ không phân khai trời đất của tình yêu
Lại có thể trong mưa lạnh sớm tối nhớ đến anh
Cuộc đời này ta chỉ cần có nhau
Mặc kệ cho tất cả đều thay đổi
Để sao băng tùy ý phụ thuộc nhau
Thế gian sẽ chẳng còn các cuộc chia tay đáng tiếc
Anh cũng không cần tiếc nuối nhìn bóng em ra đi
Tuổi xuân mãi vui vẻ, tình yêu là vĩnh cửu
Tất cả lời thề đều vĩnh hằng như những vì sao”
[END CHAP]
_________________________
Mấy cô tưởng ta ngược nhẹ sao,ta cũng vừa bị tác giả ngược cho đến khóc,rốt cuộc thì ta sẽ ngược các cô hệt như vậy,hối hận cũng không kịp,đã giận lắm rồi.
Vương Nguyên đi rồi,Chí Hoành ngày càng im lặng,không còn ai cùng cậu cãi nhau vì chữ ‘’Nhị’’ nữa,thực cũng quá buồn đi.Nhiều khi gọi video qua bên đó,Chí Hoành thậm chí còn muốn ba mẹ cho mình sang đó học chung với Vương Nguyên,cơ mà dễ gì ba mẹ cậu lại đồng ý,họ còn đang bận đi du lịch với nhau từ tuần trước tới giờ,thực sự có còn xem cậu là con trai không đây.Thiên Tỉ mặc dù vẫn thường xuyên quan tâm lo lắng cậu nhưng thiếu Vương Nguyên,Chí Hoành cũng không thấy vui vẻ.
Còn Tuấn Khải sau khi Vương Nguyên đi thì chú tâm vào học hành hơn,mấy ả bánh bèo nhân dịp tiểu mỹ thụ của anh đi mà hết lần này đến lần khác tặng quà dụ dỗ,cơ mà Vương Mặt Than chỉ nói một câu làm họ không đi cũng không dám mặt dày bám đuôi: ‘’Tôi là đang đợi người!’’
Mỗi lần nói chuyện với Vương Nguyên,thái độ đều khác hẳn,trong lời nói hoàn toàn chứa đựng sự ôn nhu,nhiều khi cứ nhắc đi nhắc lại như bà mẹ chăm con những câu đại loại như ‘’Đi học nhớ về sớm để chăm sóc bản thân’’ hay ‘’Ăn nhiều vào,đừng ăn vặt nhiều quá,không tốt cho sức khỏe’’…bla…bla…
Những câu không đầu không đuôi,không chủ vị ngữ nhưng lại khiến Vương Nguyên ấm lòng,cậu biết Tuấn Khải lạnh lùng là thế,nhưng là một người trong ấm ngoài lạnh,bởi vậy,những lời nói đó hầu hết là yêu thương.
Còn ‘’băng đảng’’ chuyên đi quậy phá trường,nói quậy phá chứ thực ra toàn đi giúp đỡ mấy đồng học bị ức hiếp.Từ sau Vương Nguyên đi,cứ như rắn không đầu,ai cũng trở nên lười đi,chả muốn lo việc thiên hạ nữa.(Min:Hình như ta nói chỗ này hơi quá =_=’’)
Hy Thương cũng không có ai nói chuyện,hông phải là không có mà là có nhưng không muốn,chỉ thich nói chuyện với Vương Nguyên,mà đâu phải lúc nào cũng có thể gọi cho cậu hoài,cậu còn phải đi học,không phải cô không biết.
Tình hình sau khi cậu đi hình như cả đám thân thiết với cậu trở nên thật-tệ-hại!!!
Với tình hình này,Vương Nguyên mà biết chắc là bỏ học mà quay về quá.
Vương Nguyên bên đó,cũng không vui vẻ mấy,cuộc sống của cậu từ khi nào trở thành một vòng tròn lặp đi lặp lại giữa: đi học-về nhà-đến lớp tự học-về nhà-ngủ.
Cái vòng lặp nhàm chán đó khiến cậu càng nhớ đến những lúc trước kia,mặc dù ở Mỹ thì cậu được ở chung với ba mẹ nhiều hơn so với Trùng Khánh nhưng sao cậu lại chán ghét đến vậy,có lẽ là do thiếu anh…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại,ở đây cậu đã rất nhanh chóng quen được bạn mới,chỉ là do khuôn mặt khả ái của cậu không khiến ít người yêu mến,muốn tiếp xúc một lần,khi làm quen rồi lại càng thấy thích,thỏ con này cũng nhanh chiếm được cảm tình quá đi.
Trong số người cậu quen biết,cậu quen được một cô gái tên tiếng Anh là Kenna, một cái tên rất đẹp,và chủ nhân của nó cũng đẹp hệt như vậy,nhưng mà cô ấy lại lớn hơn cậu tới tận 2 tuổi.Nụ cười tươi mát,da trắng hồng,tóc đen dài ngang lưng,bồng bểnh,được uốn gọn gàng.Lần đầu tiếp xúc,Vương Nguyên cứ tưởng mình được gặp một thiên thần.(Min:Từ khi nào cưa cưa trở nên mê gái hơn cả ta? =_=; Nguyên:Từ khi ngươi viết chap này*mắt long lanh chứa đựng nguy hiểm*;Min:…)Thì ra Kenna là người Trung,cô cũng có tên tiếng Trung,là Trương Mai Thanh.
Vương Nguyên rất thích khi đi chơi với cô,cơ mà ghét mỗi một điểm,cô gọi cậu hệt như cách mà Hy Thương gọi vậy,là ‘’Tiểu Mỹ Thụ’’ a~,mà Vương Nguyên không thích đâu,cậu mà có quen nam nhân,chẳng hạn như Tuấn Khải,cậu cũng sẽ chỉ là công,là ôn nhu công a~,không thể là thụ được,đời nào Đại Nguyên này an phận nằm dưới. Xét qua thì thấy,Mai Thanh thực sự rất giống với Hy Thương,là giống rất nhiều điểm: bá đạo,thích đặt biệt danh cho người khác,xinh,thích chọc Vương Nguyên.Vậy đó,không có Hy Thương,Vương Nguyên vẫn bị người khác chọc cho đến mức muốn nghỉ chơi.(Min: Nghỉ chơi? 0_O/// Ta thực sự không biết mình viết gì nữa rồi!)
Tháng này,Hy Thương sang thăm cậu,đương nhiên là để kiểm tra,và cũng để nựng má bảo bối một tí,ngày nào cũng nựng,mới xa một tháng,mà đã chán thế này rồi (Khải: Để sau này bảo bối là của ta,ta trực tiếp biến em ấy thành trạch nam,không đi đâu,không gặp cô cho cô biết mặt!!!) nhưng mà cô không ngờ,sang đây lại gặp đối thủ.
Vương Nguyên chỉ thân mỗi Mai Thanh bên đây nên khi đi ăn đương nhiên cũng sẽ mời cô đi cùng,hai bà chị chạm trán nhau,bữa ăn ngập trong sự im lặng đến đáng sợ.Hy Thương và cả Mai Thanh đều được Vương Nguyên giới thiệu với nhau,độ gato của cả hai bùng phát.
Mai Thanh gato vì không thể gặp được ‘’Tiểu Khả Ái’’ này sớm hơn,vậy ra lúc trước đã có người được ở bên bảo bối,ai da,thật đáng gato a~
Còn Hy Thương? Bà cô này thì gato vì bảo bối bên đây ‘’bị’’ người khác cưng chiều a,cô chỉ thích mỗi mình là tỷ tỷ của nhóc thôi.
Nhưng hai cô lầm rồi,dù có cưng chiều bảo bối đến đâu thì sau này cũng sẽ hối hận,vì bảo bối đã được định sẵn là bảo bối của Tuấn Khải rồi,không thể thay đổi đâu.
(Min:Có thật là ta đang viết ngược? o.O)
-Hai người làm sao vậy,miếng bít tết sắp nát ra rồi đó,băm nhỏ quá rồi!-Vương Nguyên chép miệng tỏ vẻ không hiểu tính hai người,một mình cậu ăn đã gần hết bàn rồi.
-Không có gì đâu,Tiểu Mỹ Thụ!-Cả hai đồng thanh chọc cậu,không ngờ lại khớp đến lạ,có khi nào cả hai là chị em không vậy?
Cả hai nghe đối phương nói ra ngôn từ hết mình,lại có thiện cảm hơn,có vẽ rất muốn trở thành tỷ muội tốt.
Vương Nguyên không chấp nhặt,tiếp tục ăn phần mình,để mặc hai người kia thỏa sức luyên thuyên.
Thời gian trôi mau,thoắt cái đã đến Giáng sinh,Vương Tuấn Khải vì được nghỉ đông nên xin phép qua đây thăm cậu vài ngày,vậy cũng ấm rồi,mùa đông lạnh lẽo,có người yêu bên cạnh lại thật ấm.
Giáng sinh,Vương Nguyên để cho ông bà Vương có thời gian riêng tư mà ra ngoài đi dạo phố cùng Tuấn Khải.
Thời tiết ở New York đã lạnh thế này rồi,tuyết lại rơi nhẹ nhàng,những bông tuyết trắng xóa.Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải,tay trong tay đi dạo quanh công viên,ở xứ này,tình yêu đồng giới cũng không còn là điều dị nghị.Nơi đây,hàng ngàn con người đi đi lại lại,chỉ cần buông tay,sẽ dễ dàng lạc mất.
Vương Tuấn Khải dẫn cậu đến chỗ cây thông đông người tụ tập,lấy một chiếc lá thông nhỏ,cài nhẹ vào tóc cậu.
-Người ta nói cây thông này kì diệu lắm,khi người đàn ông cài lên mái tóc người họ yêu một lá thông nhỏ,hai người họ dù ở đâu,sau này cũng sẽ tìm thấy nhau.-Tuấn Khải cười cười,khẽ vuốt tóc cậu.
-Anh từ khi nào trở nên sến súa như vậy?-Vương Nguyên lườm anh.
Vương Tuấn Khải hôn lên trán cậu,miệng thốt ra câu trả lời:
-Từ khi anh yêu em.
Cậu bất giác đỏ mặt.
-Điêu!
-Anh nói thật,cả đời này,anh nguyện ý bảo vệ em,nguyện ý yêu mình em,Vương Nguyên.Anh sẽ không ở bên em suốt đời nhưng lại có th6e3 ở bên em từng phút từng giây.
Vương Nguyên,đã thực sự tin vào lời hứa đó,vì chỉ cần,nó là từ chính miệng anh nói ra.
-Cả đời này của anh,chỉ cần có em,và cả đời này của em,chỉ cần có anh,là đủ!
Cậu nói ra câu ấy,lại đưa mắt nhìn Tuấn Khải,anh có vẻ rất vui,miệng bắt đầu ngân nga hát bài nhạc ‘’Chỉ cần có em’’,cậu chỉ lẩm nhẩm hát theo.
“Ai nói cho em biết, có chăng loại bút này
Nó có thể vẽ lên, đôi mắt không biết khóc
Nó có thể lưu lại, những bóng hình của anh
Cho tất cả vẻ đẹp, sẽ không còn hao mòn
Nếu thật có như thế, anh sẽ tự an ủi
Trong đêm không có em, có thể vẽ ánh sáng
Bao hạnh phúc lưu lại, anh gửi hết cho em
Vị khổ đắng đã biến thành mật ngọt
Từ giờ không phân khai trời đất của tình yêu
Lại có thể trong mưa lạnh sớm tối nhớ đến anh
Cuộc đời này ta chỉ cần có nhau
Mặc kệ cho tất cả đều thay đổi
Để sao băng tùy ý phụ thuộc nhau
Thế gian sẽ chẳng còn các cuộc chia tay đáng tiếc
Anh cũng không cần tiếc nuối nhìn bóng em ra đi
Tuổi xuân mãi vui vẻ, tình yêu là vĩnh cửu
Tất cả lời thề đều vĩnh hằng như những vì sao”
[END CHAP]
_________________________
Mấy cô tưởng ta ngược nhẹ sao,ta cũng vừa bị tác giả ngược cho đến khóc,rốt cuộc thì ta sẽ ngược các cô hệt như vậy,hối hận cũng không kịp,đã giận lắm rồi.
Tác giả :
Min Tarry