Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!
Chương 76
Tôi với Vũ không nói chuyện với nhau gần một tuần rồi. Lần đầu tiên chúng tôi giận nhau lâu như vậy.
Nói thật hôm đó tôi bình tĩnh lại cũng thấy rất hối hận. Lúc ấy quá nóng nảy, không chịu nghe người ta giải thích đã vội buộc tội. Con người cô ấy như thế nào chẳng lẽ tôi không biết. Huống chi tôi cảm nhận được Vũ rất thích tôi, chắc chắn sẽ không lén lút bày trò sau lưng mình. Chỉ vì đối tượng kia là Đình Mạnh, nên tôi không yên tâm, không tự tin.
Từ khi Đình Mạnh về đây, tôi luôn cảm thấy anh ta không vừa mắt, phần lớn cũng bởi người này tài giỏi, đẹp trai, dịu dàng, còn là mối tình đầu của cô nhóc nhà tôi. Thật làm cho người bạn trai tôi đây cảm thấy bị uy hiếp. Nếu một ngày đẹp trời nào đó Vũ đá tôi đi theo tên kia thì tôi biết phải làm sao đây?
Ngày hôm qua lại nhìn thấy hai người đó đi chung nữa, nếu không nhìn thấy Vũ có ý cự tuyệt những hành động thân mật của Đình Mạnh, tôi đã thật sự nhảy ra đó đập cho anh ta một trận. Ít ra tôi có thể khẳng định bạn gái mình không có tư tưởng gì với người kia. Nhưng tình hình này nếu cứ tiếp tục thì chỉ sợ có người nhân cơ hội để chen chân vào.
-người ở đầu dây bên kia lạnh lùng trả lời.
-Cậu cuối cùng cũng chịu mở máy rồi.-tôi thở phào.
Tôi im lặng, trong lòng cảm thấy bi phẫn không nói thành lời.
-Vũ, tôi rất nhớ cậu.
Lần này tới lượt người kia im lặng, một lát sau mới nghe người kia "ừm" một tiếng, giọng nói rõ ràng đã có độ ấm hơn.
-Tối tôi qua chỗ cậu nhé.
-Cũng được.
Vũ nói xong liền cúp máy, không để tôi kịp nói thêm vài câu. Tuy vậy tôi vẫn thấy vui vẻ, ít nhất cô ấy cũng không từ chối. Tôi ôm tâm trạng vui vẻ ngồi trên ghế xem ti vi. Được một lát, điện thoại bàn chợt reo lên. Tôi lười biếng uể oải không muốn động đậy. Nhưng vì nghĩ rằng có thể Hà Vũ gọi đến nên trong nháy mắt tôi liền tươi tỉnh hẳn, chạy ngay lại nghe. Đầu bên kia truyền đến một giọng nói vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Tôi hơi ngẩn người, mở miệng có vài phần chán ghét hờ hững:
-Là con. Có gì không?
-Kha, ba con bị tai nạn. Hiện giờ ông ấy vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu. Dì lo quá. Con đến đây liền đi.
Tôi như bị sét đánh, hoảng hốt, vội vàng hỏi:
-Bệnh viện... Ở đâu?
................................
Tôi không biết tôi đã làm như thế nào để tới được bệnh viện. Vất vả hỏi thăm y tá ở quầy tôi mới tìm được đến nơi. Chỉ có một người đang ngồi ở đó, thấy tôi liền lập tức đứng dậy.
-Kha, con đã đến rồi. Dì chờ con nãy giờ.
-Ba đang ở đâu?-tôi không có thời gian để ý đến những thứ khác, trong đầu loạn, rất loạn.
-Trong đó, ở trong đó.
Tôi nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, gấp đến muốn điên, đi qua đi lại. Nửa tiếng trôi qua, tôi đột nhiên không chịu nổi phát điên rút di động ra gọi cho Vũ. Âm thanh "tút...út" đều đặn vang lên, nhưng không có người bắt máy. Tôi bực bội gọi thêm mấy lần, vẫn chẳng thể nghe thấy giọng nói của người kia. Cô nhóc kia đang làm gì cơ chứ? Tại sao lại không nghe điện thoại?
-Kha, con mau lại đây ngồi đi. Đừng đi qua đi lại nữa. Chắc phải mấy tiếng nữa ba con mới xong. Con đừng có lo lắng. Sẽ không có chuyện gì đâu.-người phụ nữ kia hai mắt đã đỏ hoe, nhưng vẫn cố giữ thái độ trấn định an ủi tôi.
Mấy tiếng nữa trôi qua, đèn tắt, cánh cửa phòng bị đẩy ra. Tôi gần như lập tức đứng lên nhảy bổ về phía bác sĩ.
-Nạn nhân đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên phần đầu bị chấn thương có thể sẽ để lại di chứng nên cần phải theo dõi một thời gian. Thuốc mê vẫn chưa hết, tạm thời bệnh nhân không tỉnh lại, chậm nhất ngày mai sẽ tỉnh.
Tôi âm thầm thở phào, sự hoảng sợ lo lắng cũng dần dần tiêu tan. Ba tôi sau đó được chuyển sang phòng hồi sức. Tôi vào thăm ông một chút, ngoài chân bị gãy ra, mấy chỗ khác chỉ bị xây xát nhẹ, không đáng lo. Nặng nhất vẫn là phần đầu, phải khâu hết mấy mũi. Sau khi xác định mọi chuyện đã ổn, trong lòng tôi dần an tĩnh trở lại, ra khỏi bệnh viện. Dù sao ông ấy cũng chưa tỉnh ngay được, tôi nên về đợi thì hơn. Dù sao cũng đã có vợ ông ấy chăm sóc rồi.
************************
Tôi chợt nhớ đến Hà Vũ, chân cũng chuyển hướng đến nhà cô ấy. Tôi gọi hết cả chục cuộc mà người kia không bắt máy. Sợ là đã có chuyện xảy ra.
Cô ấy kia rồi. Nhưng tại sao lại ở bên cạnh Đình Mạnh? Hai người họ đi chung với nhau?
Tôi cắn răng, đến trước mặt hai người đó. Vũ có vẻ ngạc nhiên, hỏi tôi:
-Sao đến sớm thế? Chẳng phải cậu nói tối mới qua sao?
-Tôi đến sớm làm cản trở chuyện tốt của hai người sao?
-Lảm nhảm gì đó?-cô ấy nhíu mày nhìn tôi.
-Lần nào tôi nhìn thấy cậu cậu cũng đi chung với anh ta. Đều do trùng hợp cả sao? Hay vốn dĩ hai người luôn luôn ở cạnh nhau?
-Cậu nói cái gì vậy?-Vũ lên tiếng.
-Cậu đừng cố tình gây sự nữa. Chúng tôi không có gì.-Đình Mạnh giọng nghiêm túc bảo tôi.
-Tôi không muốn nói chuyện với anh. Vũ, cậu nói đi.
Tôi vừa nói vừa dùng sức đẩy tên khó ưa kia sang một bên. Anh ta không đề phòng, loạng choạng xô vào cánh cổng. Vũ đen mặt, lạnh giọng nói:
-Cậu muốn tôi nói gì? Thật phiền phức.
-Cậu nói tôi phiền phức? Tôi cần cậu chạy đến đâu tìm cậu, lại bị cậu nói phiền phức. Gọi điện cậu lại không nghe. Cậu xem tôi là gì?
-Cậu thật sự thích tôi sao? Hay chỉ hứng thú nhất thời?-tôi không khống chế được hỏi.
-Vậy bây giờ cậu có muốn chia tay không?
Tôi cứng người, hoảng loạn. Tôi đâu có nghĩ đến điều này, chưa từng có ý nghĩ muốn chia tay, tôi chỉ nhất thời tức giận thôi.
-Không có.-tôi yếu ớt trả lời.
-Kiến Kha, cậu không có đủ tin tưởng tôi.
Đình Mạnh nghe vậy, nhẹ đặt tay lên vai Hà Vũ, hành động đó làm tôi thấy chướng mắt, hậm hực nhìn hai người họ.
-Cậu về đi. Từ từ suy nghĩ, kiểm điểm lại mình. Tôi không có lỗi gì với cậu. Kha, nếu tình cảm không có sự tin tưởng thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải chấm dứt.-tôi nghe thấy Vũ nói như thế, sau đó liền gạt bỏ tay Đình Mạnh bước vào nhà.
Chấm dứt sao? Tôi không muốn. Thật sự không muốn.
Lần này tôi lại quá nóng nảy nữa rồi.
Nói thật hôm đó tôi bình tĩnh lại cũng thấy rất hối hận. Lúc ấy quá nóng nảy, không chịu nghe người ta giải thích đã vội buộc tội. Con người cô ấy như thế nào chẳng lẽ tôi không biết. Huống chi tôi cảm nhận được Vũ rất thích tôi, chắc chắn sẽ không lén lút bày trò sau lưng mình. Chỉ vì đối tượng kia là Đình Mạnh, nên tôi không yên tâm, không tự tin.
Từ khi Đình Mạnh về đây, tôi luôn cảm thấy anh ta không vừa mắt, phần lớn cũng bởi người này tài giỏi, đẹp trai, dịu dàng, còn là mối tình đầu của cô nhóc nhà tôi. Thật làm cho người bạn trai tôi đây cảm thấy bị uy hiếp. Nếu một ngày đẹp trời nào đó Vũ đá tôi đi theo tên kia thì tôi biết phải làm sao đây?
Ngày hôm qua lại nhìn thấy hai người đó đi chung nữa, nếu không nhìn thấy Vũ có ý cự tuyệt những hành động thân mật của Đình Mạnh, tôi đã thật sự nhảy ra đó đập cho anh ta một trận. Ít ra tôi có thể khẳng định bạn gái mình không có tư tưởng gì với người kia. Nhưng tình hình này nếu cứ tiếp tục thì chỉ sợ có người nhân cơ hội để chen chân vào.
-người ở đầu dây bên kia lạnh lùng trả lời.
-Cậu cuối cùng cũng chịu mở máy rồi.-tôi thở phào.
Tôi im lặng, trong lòng cảm thấy bi phẫn không nói thành lời.
-Vũ, tôi rất nhớ cậu.
Lần này tới lượt người kia im lặng, một lát sau mới nghe người kia "ừm" một tiếng, giọng nói rõ ràng đã có độ ấm hơn.
-Tối tôi qua chỗ cậu nhé.
-Cũng được.
Vũ nói xong liền cúp máy, không để tôi kịp nói thêm vài câu. Tuy vậy tôi vẫn thấy vui vẻ, ít nhất cô ấy cũng không từ chối. Tôi ôm tâm trạng vui vẻ ngồi trên ghế xem ti vi. Được một lát, điện thoại bàn chợt reo lên. Tôi lười biếng uể oải không muốn động đậy. Nhưng vì nghĩ rằng có thể Hà Vũ gọi đến nên trong nháy mắt tôi liền tươi tỉnh hẳn, chạy ngay lại nghe. Đầu bên kia truyền đến một giọng nói vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Tôi hơi ngẩn người, mở miệng có vài phần chán ghét hờ hững:
-Là con. Có gì không?
-Kha, ba con bị tai nạn. Hiện giờ ông ấy vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu. Dì lo quá. Con đến đây liền đi.
Tôi như bị sét đánh, hoảng hốt, vội vàng hỏi:
-Bệnh viện... Ở đâu?
................................
Tôi không biết tôi đã làm như thế nào để tới được bệnh viện. Vất vả hỏi thăm y tá ở quầy tôi mới tìm được đến nơi. Chỉ có một người đang ngồi ở đó, thấy tôi liền lập tức đứng dậy.
-Kha, con đã đến rồi. Dì chờ con nãy giờ.
-Ba đang ở đâu?-tôi không có thời gian để ý đến những thứ khác, trong đầu loạn, rất loạn.
-Trong đó, ở trong đó.
Tôi nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, gấp đến muốn điên, đi qua đi lại. Nửa tiếng trôi qua, tôi đột nhiên không chịu nổi phát điên rút di động ra gọi cho Vũ. Âm thanh "tút...út" đều đặn vang lên, nhưng không có người bắt máy. Tôi bực bội gọi thêm mấy lần, vẫn chẳng thể nghe thấy giọng nói của người kia. Cô nhóc kia đang làm gì cơ chứ? Tại sao lại không nghe điện thoại?
-Kha, con mau lại đây ngồi đi. Đừng đi qua đi lại nữa. Chắc phải mấy tiếng nữa ba con mới xong. Con đừng có lo lắng. Sẽ không có chuyện gì đâu.-người phụ nữ kia hai mắt đã đỏ hoe, nhưng vẫn cố giữ thái độ trấn định an ủi tôi.
Mấy tiếng nữa trôi qua, đèn tắt, cánh cửa phòng bị đẩy ra. Tôi gần như lập tức đứng lên nhảy bổ về phía bác sĩ.
-Nạn nhân đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên phần đầu bị chấn thương có thể sẽ để lại di chứng nên cần phải theo dõi một thời gian. Thuốc mê vẫn chưa hết, tạm thời bệnh nhân không tỉnh lại, chậm nhất ngày mai sẽ tỉnh.
Tôi âm thầm thở phào, sự hoảng sợ lo lắng cũng dần dần tiêu tan. Ba tôi sau đó được chuyển sang phòng hồi sức. Tôi vào thăm ông một chút, ngoài chân bị gãy ra, mấy chỗ khác chỉ bị xây xát nhẹ, không đáng lo. Nặng nhất vẫn là phần đầu, phải khâu hết mấy mũi. Sau khi xác định mọi chuyện đã ổn, trong lòng tôi dần an tĩnh trở lại, ra khỏi bệnh viện. Dù sao ông ấy cũng chưa tỉnh ngay được, tôi nên về đợi thì hơn. Dù sao cũng đã có vợ ông ấy chăm sóc rồi.
************************
Tôi chợt nhớ đến Hà Vũ, chân cũng chuyển hướng đến nhà cô ấy. Tôi gọi hết cả chục cuộc mà người kia không bắt máy. Sợ là đã có chuyện xảy ra.
Cô ấy kia rồi. Nhưng tại sao lại ở bên cạnh Đình Mạnh? Hai người họ đi chung với nhau?
Tôi cắn răng, đến trước mặt hai người đó. Vũ có vẻ ngạc nhiên, hỏi tôi:
-Sao đến sớm thế? Chẳng phải cậu nói tối mới qua sao?
-Tôi đến sớm làm cản trở chuyện tốt của hai người sao?
-Lảm nhảm gì đó?-cô ấy nhíu mày nhìn tôi.
-Lần nào tôi nhìn thấy cậu cậu cũng đi chung với anh ta. Đều do trùng hợp cả sao? Hay vốn dĩ hai người luôn luôn ở cạnh nhau?
-Cậu nói cái gì vậy?-Vũ lên tiếng.
-Cậu đừng cố tình gây sự nữa. Chúng tôi không có gì.-Đình Mạnh giọng nghiêm túc bảo tôi.
-Tôi không muốn nói chuyện với anh. Vũ, cậu nói đi.
Tôi vừa nói vừa dùng sức đẩy tên khó ưa kia sang một bên. Anh ta không đề phòng, loạng choạng xô vào cánh cổng. Vũ đen mặt, lạnh giọng nói:
-Cậu muốn tôi nói gì? Thật phiền phức.
-Cậu nói tôi phiền phức? Tôi cần cậu chạy đến đâu tìm cậu, lại bị cậu nói phiền phức. Gọi điện cậu lại không nghe. Cậu xem tôi là gì?
-Cậu thật sự thích tôi sao? Hay chỉ hứng thú nhất thời?-tôi không khống chế được hỏi.
-Vậy bây giờ cậu có muốn chia tay không?
Tôi cứng người, hoảng loạn. Tôi đâu có nghĩ đến điều này, chưa từng có ý nghĩ muốn chia tay, tôi chỉ nhất thời tức giận thôi.
-Không có.-tôi yếu ớt trả lời.
-Kiến Kha, cậu không có đủ tin tưởng tôi.
Đình Mạnh nghe vậy, nhẹ đặt tay lên vai Hà Vũ, hành động đó làm tôi thấy chướng mắt, hậm hực nhìn hai người họ.
-Cậu về đi. Từ từ suy nghĩ, kiểm điểm lại mình. Tôi không có lỗi gì với cậu. Kha, nếu tình cảm không có sự tin tưởng thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải chấm dứt.-tôi nghe thấy Vũ nói như thế, sau đó liền gạt bỏ tay Đình Mạnh bước vào nhà.
Chấm dứt sao? Tôi không muốn. Thật sự không muốn.
Lần này tôi lại quá nóng nảy nữa rồi.
Tác giả :
JuneHoang98