Tôi Sẽ Thay Cả Thế Giới Yêu Em
Chương 2: "Chú Trầm!"
Cơn mưa rào cuối mùa thu như cuốn bay thành phố vào trong bụi bọt trắng xóa. Cả không gian như chìm vào làn sương mờ ảo. Kể cả ánh trăng vốn ham chơi hằng ngày cũng phải nấp mình chờ cho cơn mưa kia đi qua.
- Ư ~!
Lạc Lạc xoay thân hình mệt mỏi trên chiếc giường lớn êm ái. Cả người như chìm vào trong đống bông mềm mại. Khoan đã? Giường lớn?
Lạc Lạc bất ngờ mở to mắt. Ngồi bật dậy quá bất ngờ làm đầu cô đau như búa bổ. Vỗ vỗ cái đầu nhỏ, đôi mắt hạnh xinh đẹp như mã não đen nhúng nước khẽ chớp chớp, liếc nhìn xung quanh.
Di? Không phải căn nhà rách nát tồi tàn?
Cái giường êm ái, cả cái gối bông...
Lạc Lạc sờ sờ cái giường, gương mặt lộ rõ ham muốn. Thật thích, nó chưa bao giờ được nằm trên cái giường êm như vậy. Cả cái gối, cái gối thật mềm, ngủ thật ngon.
Cái đầu ẩn ẩn đau làm nó hơi nheo mày. Quan sát cả căn phòng, thật đẹp, ấm cúng, thật yên tĩnh. Không phải căn nhà rách nát dột mưa, hay vang vọng những tiếng mắng chửi từ căn phòng kế bên, cũng không phải cái lạnh tái tê cắt vào da thịt mỗi ngày cuối đông.
Ấm áp quá ~!
Lạc Lạc còn đang chớp chớp đôi mắt, bên ngoài bỗng dưng một cơ sấm nổ mạnh khiến nó rụt người. Phút chốc muốn nhảy dựng lên. Chạy giật ra ngơ ngác nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nâu cổ điển.
Tối rồi!
Cô đang ở nhà người lạ.
Mặc đồ người lạ.
Ngủ trên giường người lạ.
Không biết mặt người lạ.
Không về nhà.
a+13(b/c)+d+12e - f +11 - ((9xh)/y) - 10 = 66 ... (=__=?)
Lạc Lạc càng nghĩ càng rối. Vô thức đưa tay lên sờ mặt của mình, lại giật nảy, sờ tới sờ lui. Aa!! Mắt kính cô đâu rồi?
Cô rối tung lên nhìn xung quanh. Kính của cô kính của cô a ~! Chạy lại lật tung gối mến êm ấm lên, không thấy không thấy. Lạc Lạc lại cầm chăn bi quan ôm mặt.
Cô đúng là thứ con gái mất nết mà. Đồ của chính mình còn giữ không kỹ. Ai da ~ Thật bê bối!
Cạch...
Lạc Lạc nghe tiếng mở cửa, giật thót một cái, không tự chủ mau chóng kéo chăn. Mà cô đang ngồi trên chăn sát bên cạnh giường. Kéo một cái, cả người lập tức loạng choạng ngã về sau.
Rầm...
Trầm Viện vừa mới mở cửa, lập tức nghe bên trong có tiếng động lớn, hơi cau mày nhanh chân đi vào. Trên bàn tay với những ngón tay thon dài đang tao nhã cầm lấy chén cháo nóng còn đang tỏa hơi nghi ngút. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Anh thấy trên cái giường lớn của mình là một đống chăn nệm lộn xộn, hơn thế, người thì chả thấy đâu.
À, có lẽ hơi sai lầm. Thực tế thì Trầm Viện vừa mới bắt đầu nghe tiếng rên rỉ ở phía giường bên kia.
Đặt chén cháo xuống, anh nhanh chóng đi qua. Môi mím chặt lại khi thấy cô bé non nớt nằm dưới đất, đang xoa ót rên rỉ. Nước mắt như muốn rỉ ra. Lạc Lạc dường như cảm giác có người đang nhìn cô bé, đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, còn chứa nước như bị ủy khuất.
Phút chốc khi đối diện với Trầm Viện, cả người Lạc Lạc hơi đơ ra một chút. Đôi mắt lúng liếng khẽ đánh giá người đàn ông đang đứng trước mặt.
Một người đàn ông cao lớn nhưng không cường tráng. Vai rộng eo gầy. Gương mặt đẹp như được gọt tỉa, đôi môi mỏng hơi mím lại, mũi cao thẳng. Đôi mắt đen khẽ híp lại đầy sắc bén qua cặp kính. Một người đàn ông rất đẹp trai. Mang theo hơi thở chững chạc của người đàn ông đã trưởng thành. Anh mặc một cái áo sơ mi đen, tay áo xắn lên đến giữa bắp tay, lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, cặp chân thon dài ẩn dưới quần Tây đen.
Lạc Lạc nhìn người đàn ông trước mặt mình, lại ngước nhìn đôi mắt hẹp dài của anh, hàng mi mỏng hơi run run, dường như cũng đang đánh giá lại cô.
Bất giác, không hiểu lại thốt ra một câu. Mà cái câu đó mỗi khi nhớ lại Lạc Lạc chỉ muốn úp mặt vào gối mà nén cười.
- Chú!
Lạc Lạc không nhìn lầm chứ. Rõ ràng cái mặt đẹp trai đối diện hình như hơi bị... ừm... đen lại một chút.
Mà dường như Trầm Viện cũng không quá để ý đến lời của một cô nhóc quá lâu. Nhẹ nhàng kéo tay bế phốc Lạc Lạc lên, khiến Lạc Lạc mặt đỏ phừng. Mười sáu năm trên đời, chưa từng gần gũi ai như vậy.
Trầm Viện không để tâm đến gương mặt phừng phừng của Lạc Lạc . Nhẹ nhàng đặt Lạc Lạc lên giường, bàn tay thon dài khẽ ướm lên trán Lạc Lạc, sau đó bàn tay nhẹ nhàng buông ra.
- Bớt cảm rồi đấy! Lần sau đừng ngủ dưới mưa nữa!
Anh đưa tay với lấy chén cháo ở cạnh bàn, khuấy khấy, khẽ thổi. Động tác khá thuần phục như làm rất nhiều lần, đưa ra trước mặt Lạc Lạc.
Khóe môi cô hơi run run. Trong lòng vốn lạnh băng như chạy vào một dòng nước ấm. Há miệng nuốt cháo vào, vị ngọt lan tỏa cả người, ngọt tới cả con tim. Phút chốc, Lạc Lạc cảm thấy khóe mắt mình cay cay.
Hai người lạ cứ đối mặt như thế. Một người đút một người ăn, một lúc sao đã hết bẵng chén cháo to. Trầm Viện với thuốc trên bàn, bẻ ra rồi đưa nước cho Lạc Lạc.
- Em tên gì? Nhà ở đâu?
Giọng Trầm Viện trầm trầm, nếu không để ý sẽ cảm thấy khá lạnh nhạt xa cách. Nhưng Lạc Lạc cảm thấy trái tim như nhảy lên trong lồng ngực, viên thuốc nhỏ tý nữa thì mắc ở cổ họng.
Người ta hỏi thăm cô kìa, hỏi thăm cô kìa.
Lạc Lạc nhanh chóng uống nước che đi sự bối rối. Cuối cùng lại uống nhanh quá bị sặc, ho sặc sụa, lại phiền đến Trầm Viện ngồi vuốt lưng cho cô, hơi cau mày.
- Con... con... Ừ, chú à! Con xin lỗi vì đã làm phiền chú! Chú cứ đưa hóa đơn tiền thuốc, cháo cho con, con sẽ trả. Chú cũng có thể đưa gối mềnh để con giặt rồi hãy nằm lại. À, không không! Nếu chú chê bẩn quá thì con cũng sẽ đền tiền cho chú!
Lạc Lạc hít một hơi sâu thật sâu, nói thật dài thật dài. Nói xong, bàn tay dưới chăn lại ảo não xoắc chặt lấy mép gối, căng thẳng nhìn Trầm Viện. Quả nhiên, mặt của chú càng ngày càng đen nha.
Lạc Lạc lúng túng đến muốn khóc. Vội vàng giải thích thêm.
- Chú à! Chú đừng giận! Con sẽ về liền. Con sẽ trả tiền đầy đủ mà, con không quỵt nợ đâu!
Trầm Viện ngồi, thấy Lạc Lạc quả thật định tốc chăn rời đi. Bàn tay vội vàng níu tay của Lạc Lạc lại. Lại thành công làm Lạc Lạc giật thót, giảy khỏi tay anh, lo lắng nhìn về bàn tay của anh.
Sẽ không làm bẩn chứ?
Quả nhiên, mặt Trầm Viện trở nên rất khó coi.
- Tôi không cần em trả tiền gì hết. Tôi chỉ muốn hỏi thăm gia đình em, rồi đưa em về. Vậy thôi!
Lạc Lạc hơi sợ hãi ngước mắt lên nhìn gương mặt của Trầm Viện. Thấy sắc mặt anh đã tốt lên một chút, cũng âm thầm thở phào. Đây là một người tốt bụng đã cứu cô a, cô không muốn lại bị người ta ghét thêm nữa.
- Chú, con tên là Thôi Lạc Lạc, mười sáu tuổi. Nhà ở phố XXX đường X!
Trầm Viện cũng trầm ngâm, gật đầu. Chậm rãi cất tiếng...
- Tôi là Trầm Viện, tôi hai mươi tám, đây là nhà của tôi!
Lạc Lạc gật đầu như mổ lúa, giọng thanh thúy mang theo chút trẻ con vang lên...
- Chú Trầm!
Mặt Trầm Viện lại đen lại một chút. Quay người bước ra khỏi phòng, hơi quay người, hít sâu cố kiềm chế...
- Ngủ đi, sáng mai tôi sẽ đưa em về nhà! Còn nữa, đừng gọi tôi là chú!
Rầm!!!
Giọng nói của anh vừa dứt, cùng lúc đó là tiếng cánh cửa nặng nề đóng lại. Lạc Lạc đứng bên trong, ngơ ngác bĩu môi, đưa tay đếm đếm...
- Cách mình gần mười hai tuổi. Mình gọi là chú thì có sao đâu, đây là cách thể hiện sự tôn trọng mà ~!
Lạc Lạc khó hiểu quay trở lại giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Có giường êm gối mềm, tội gì lại làm khổ mình?
...
Trầm Viện vừa mới quay về phòng, đang thay ra chiếc áo sơ mi, điện thoại trên bàn lập tức reo như đòi mạng. Anh cau mày nhìn người gọi một cái, không tình nguyện bắt máy, giọng ảo não.
- Mẹ...!
- Mẹ cái gì mà mẹ? Cậu còn coi tôi là mẹ à? - bên kia điện thoại, giọng một người phụ nữ hét ầm lên khiến Trầm Viện khẽ đưa điện thoại ra xa tai một chút. - Cậu hay lắm! Tôi sắp xếp xem mặt cho cậu, cậu lại cho người ta đi leo cây! Chán sống rồi phải không?
Cao Đường Quân bên kia vừa kẹp điện thoại vào giữa vai vào lỗ tai, tiếp tục mắng chửi đứa con không có đức của mình.
- Lần này không có lý do chính đáng, thì cuốn xéo về gặp bố cậu! Tôi không thèm quản nữa!
- Mẹ, con còn trẻ, còn sự nghiệp...! - giọng của Trầm VIện vang lên chứa sự mệt mỏi, còn có cả sự bất đắc dĩ. Bên kia lập tức hét lại um trời.
- Trẻ? Trẻ cái gì mà trẻ? Nói cho cậu biết! Thằng bé Dương lúc trước mới hai mươi hai tuổi là cưới vợ về rồi! Xem xem mấy đứa bạn già của tôi này, đã có cháu ẳm bồng, có cháu đã đi học đến năm cuối tiểu học rồi. Để chúng nó gọi cậu một tiếng chú, cậu không thấy xấu hổ à?... A lô? A lô? Cái thằng này!!! Dám cúp điện thoại!!....
Bên kia đầu dây, Cao Đường Quân gào rú biết bao nhiêu, thì bên này Trầm Viện lại bình tĩnh mở nắp điện thoại, tháo pin, sim bẻ nát một cái. Mặt thâm trầm, não nề thở dài...
- Trời đất! Mấy cái tiếng 'chú' đó...!
...
- Ư ~!
Lạc Lạc xoay thân hình mệt mỏi trên chiếc giường lớn êm ái. Cả người như chìm vào trong đống bông mềm mại. Khoan đã? Giường lớn?
Lạc Lạc bất ngờ mở to mắt. Ngồi bật dậy quá bất ngờ làm đầu cô đau như búa bổ. Vỗ vỗ cái đầu nhỏ, đôi mắt hạnh xinh đẹp như mã não đen nhúng nước khẽ chớp chớp, liếc nhìn xung quanh.
Di? Không phải căn nhà rách nát tồi tàn?
Cái giường êm ái, cả cái gối bông...
Lạc Lạc sờ sờ cái giường, gương mặt lộ rõ ham muốn. Thật thích, nó chưa bao giờ được nằm trên cái giường êm như vậy. Cả cái gối, cái gối thật mềm, ngủ thật ngon.
Cái đầu ẩn ẩn đau làm nó hơi nheo mày. Quan sát cả căn phòng, thật đẹp, ấm cúng, thật yên tĩnh. Không phải căn nhà rách nát dột mưa, hay vang vọng những tiếng mắng chửi từ căn phòng kế bên, cũng không phải cái lạnh tái tê cắt vào da thịt mỗi ngày cuối đông.
Ấm áp quá ~!
Lạc Lạc còn đang chớp chớp đôi mắt, bên ngoài bỗng dưng một cơ sấm nổ mạnh khiến nó rụt người. Phút chốc muốn nhảy dựng lên. Chạy giật ra ngơ ngác nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nâu cổ điển.
Tối rồi!
Cô đang ở nhà người lạ.
Mặc đồ người lạ.
Ngủ trên giường người lạ.
Không biết mặt người lạ.
Không về nhà.
a+13(b/c)+d+12e - f +11 - ((9xh)/y) - 10 = 66 ... (=__=?)
Lạc Lạc càng nghĩ càng rối. Vô thức đưa tay lên sờ mặt của mình, lại giật nảy, sờ tới sờ lui. Aa!! Mắt kính cô đâu rồi?
Cô rối tung lên nhìn xung quanh. Kính của cô kính của cô a ~! Chạy lại lật tung gối mến êm ấm lên, không thấy không thấy. Lạc Lạc lại cầm chăn bi quan ôm mặt.
Cô đúng là thứ con gái mất nết mà. Đồ của chính mình còn giữ không kỹ. Ai da ~ Thật bê bối!
Cạch...
Lạc Lạc nghe tiếng mở cửa, giật thót một cái, không tự chủ mau chóng kéo chăn. Mà cô đang ngồi trên chăn sát bên cạnh giường. Kéo một cái, cả người lập tức loạng choạng ngã về sau.
Rầm...
Trầm Viện vừa mới mở cửa, lập tức nghe bên trong có tiếng động lớn, hơi cau mày nhanh chân đi vào. Trên bàn tay với những ngón tay thon dài đang tao nhã cầm lấy chén cháo nóng còn đang tỏa hơi nghi ngút. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Anh thấy trên cái giường lớn của mình là một đống chăn nệm lộn xộn, hơn thế, người thì chả thấy đâu.
À, có lẽ hơi sai lầm. Thực tế thì Trầm Viện vừa mới bắt đầu nghe tiếng rên rỉ ở phía giường bên kia.
Đặt chén cháo xuống, anh nhanh chóng đi qua. Môi mím chặt lại khi thấy cô bé non nớt nằm dưới đất, đang xoa ót rên rỉ. Nước mắt như muốn rỉ ra. Lạc Lạc dường như cảm giác có người đang nhìn cô bé, đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, còn chứa nước như bị ủy khuất.
Phút chốc khi đối diện với Trầm Viện, cả người Lạc Lạc hơi đơ ra một chút. Đôi mắt lúng liếng khẽ đánh giá người đàn ông đang đứng trước mặt.
Một người đàn ông cao lớn nhưng không cường tráng. Vai rộng eo gầy. Gương mặt đẹp như được gọt tỉa, đôi môi mỏng hơi mím lại, mũi cao thẳng. Đôi mắt đen khẽ híp lại đầy sắc bén qua cặp kính. Một người đàn ông rất đẹp trai. Mang theo hơi thở chững chạc của người đàn ông đã trưởng thành. Anh mặc một cái áo sơ mi đen, tay áo xắn lên đến giữa bắp tay, lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, cặp chân thon dài ẩn dưới quần Tây đen.
Lạc Lạc nhìn người đàn ông trước mặt mình, lại ngước nhìn đôi mắt hẹp dài của anh, hàng mi mỏng hơi run run, dường như cũng đang đánh giá lại cô.
Bất giác, không hiểu lại thốt ra một câu. Mà cái câu đó mỗi khi nhớ lại Lạc Lạc chỉ muốn úp mặt vào gối mà nén cười.
- Chú!
Lạc Lạc không nhìn lầm chứ. Rõ ràng cái mặt đẹp trai đối diện hình như hơi bị... ừm... đen lại một chút.
Mà dường như Trầm Viện cũng không quá để ý đến lời của một cô nhóc quá lâu. Nhẹ nhàng kéo tay bế phốc Lạc Lạc lên, khiến Lạc Lạc mặt đỏ phừng. Mười sáu năm trên đời, chưa từng gần gũi ai như vậy.
Trầm Viện không để tâm đến gương mặt phừng phừng của Lạc Lạc . Nhẹ nhàng đặt Lạc Lạc lên giường, bàn tay thon dài khẽ ướm lên trán Lạc Lạc, sau đó bàn tay nhẹ nhàng buông ra.
- Bớt cảm rồi đấy! Lần sau đừng ngủ dưới mưa nữa!
Anh đưa tay với lấy chén cháo ở cạnh bàn, khuấy khấy, khẽ thổi. Động tác khá thuần phục như làm rất nhiều lần, đưa ra trước mặt Lạc Lạc.
Khóe môi cô hơi run run. Trong lòng vốn lạnh băng như chạy vào một dòng nước ấm. Há miệng nuốt cháo vào, vị ngọt lan tỏa cả người, ngọt tới cả con tim. Phút chốc, Lạc Lạc cảm thấy khóe mắt mình cay cay.
Hai người lạ cứ đối mặt như thế. Một người đút một người ăn, một lúc sao đã hết bẵng chén cháo to. Trầm Viện với thuốc trên bàn, bẻ ra rồi đưa nước cho Lạc Lạc.
- Em tên gì? Nhà ở đâu?
Giọng Trầm Viện trầm trầm, nếu không để ý sẽ cảm thấy khá lạnh nhạt xa cách. Nhưng Lạc Lạc cảm thấy trái tim như nhảy lên trong lồng ngực, viên thuốc nhỏ tý nữa thì mắc ở cổ họng.
Người ta hỏi thăm cô kìa, hỏi thăm cô kìa.
Lạc Lạc nhanh chóng uống nước che đi sự bối rối. Cuối cùng lại uống nhanh quá bị sặc, ho sặc sụa, lại phiền đến Trầm Viện ngồi vuốt lưng cho cô, hơi cau mày.
- Con... con... Ừ, chú à! Con xin lỗi vì đã làm phiền chú! Chú cứ đưa hóa đơn tiền thuốc, cháo cho con, con sẽ trả. Chú cũng có thể đưa gối mềnh để con giặt rồi hãy nằm lại. À, không không! Nếu chú chê bẩn quá thì con cũng sẽ đền tiền cho chú!
Lạc Lạc hít một hơi sâu thật sâu, nói thật dài thật dài. Nói xong, bàn tay dưới chăn lại ảo não xoắc chặt lấy mép gối, căng thẳng nhìn Trầm Viện. Quả nhiên, mặt của chú càng ngày càng đen nha.
Lạc Lạc lúng túng đến muốn khóc. Vội vàng giải thích thêm.
- Chú à! Chú đừng giận! Con sẽ về liền. Con sẽ trả tiền đầy đủ mà, con không quỵt nợ đâu!
Trầm Viện ngồi, thấy Lạc Lạc quả thật định tốc chăn rời đi. Bàn tay vội vàng níu tay của Lạc Lạc lại. Lại thành công làm Lạc Lạc giật thót, giảy khỏi tay anh, lo lắng nhìn về bàn tay của anh.
Sẽ không làm bẩn chứ?
Quả nhiên, mặt Trầm Viện trở nên rất khó coi.
- Tôi không cần em trả tiền gì hết. Tôi chỉ muốn hỏi thăm gia đình em, rồi đưa em về. Vậy thôi!
Lạc Lạc hơi sợ hãi ngước mắt lên nhìn gương mặt của Trầm Viện. Thấy sắc mặt anh đã tốt lên một chút, cũng âm thầm thở phào. Đây là một người tốt bụng đã cứu cô a, cô không muốn lại bị người ta ghét thêm nữa.
- Chú, con tên là Thôi Lạc Lạc, mười sáu tuổi. Nhà ở phố XXX đường X!
Trầm Viện cũng trầm ngâm, gật đầu. Chậm rãi cất tiếng...
- Tôi là Trầm Viện, tôi hai mươi tám, đây là nhà của tôi!
Lạc Lạc gật đầu như mổ lúa, giọng thanh thúy mang theo chút trẻ con vang lên...
- Chú Trầm!
Mặt Trầm Viện lại đen lại một chút. Quay người bước ra khỏi phòng, hơi quay người, hít sâu cố kiềm chế...
- Ngủ đi, sáng mai tôi sẽ đưa em về nhà! Còn nữa, đừng gọi tôi là chú!
Rầm!!!
Giọng nói của anh vừa dứt, cùng lúc đó là tiếng cánh cửa nặng nề đóng lại. Lạc Lạc đứng bên trong, ngơ ngác bĩu môi, đưa tay đếm đếm...
- Cách mình gần mười hai tuổi. Mình gọi là chú thì có sao đâu, đây là cách thể hiện sự tôn trọng mà ~!
Lạc Lạc khó hiểu quay trở lại giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Có giường êm gối mềm, tội gì lại làm khổ mình?
...
Trầm Viện vừa mới quay về phòng, đang thay ra chiếc áo sơ mi, điện thoại trên bàn lập tức reo như đòi mạng. Anh cau mày nhìn người gọi một cái, không tình nguyện bắt máy, giọng ảo não.
- Mẹ...!
- Mẹ cái gì mà mẹ? Cậu còn coi tôi là mẹ à? - bên kia điện thoại, giọng một người phụ nữ hét ầm lên khiến Trầm Viện khẽ đưa điện thoại ra xa tai một chút. - Cậu hay lắm! Tôi sắp xếp xem mặt cho cậu, cậu lại cho người ta đi leo cây! Chán sống rồi phải không?
Cao Đường Quân bên kia vừa kẹp điện thoại vào giữa vai vào lỗ tai, tiếp tục mắng chửi đứa con không có đức của mình.
- Lần này không có lý do chính đáng, thì cuốn xéo về gặp bố cậu! Tôi không thèm quản nữa!
- Mẹ, con còn trẻ, còn sự nghiệp...! - giọng của Trầm VIện vang lên chứa sự mệt mỏi, còn có cả sự bất đắc dĩ. Bên kia lập tức hét lại um trời.
- Trẻ? Trẻ cái gì mà trẻ? Nói cho cậu biết! Thằng bé Dương lúc trước mới hai mươi hai tuổi là cưới vợ về rồi! Xem xem mấy đứa bạn già của tôi này, đã có cháu ẳm bồng, có cháu đã đi học đến năm cuối tiểu học rồi. Để chúng nó gọi cậu một tiếng chú, cậu không thấy xấu hổ à?... A lô? A lô? Cái thằng này!!! Dám cúp điện thoại!!....
Bên kia đầu dây, Cao Đường Quân gào rú biết bao nhiêu, thì bên này Trầm Viện lại bình tĩnh mở nắp điện thoại, tháo pin, sim bẻ nát một cái. Mặt thâm trầm, não nề thở dài...
- Trời đất! Mấy cái tiếng 'chú' đó...!
...
Tác giả :
MeoQuy