Tôi Sẽ Thay Cả Thế Giới Yêu Em
Chương 13: Cắt tóc cho Tiểu Lạc
Truyền nước biển xong, Lạc Lạc đã kiên quyết đòi về nhà. Trăm miệng cãi lý với Trầm Viện bảo rằng cô bị "chứng sợ bệnh viện" từ nhỏ. Bảo rằng nếu anh không đưa cô về, cô sẽ khóc lên cho xem.
Được rồi, Tiểu Lạc đã bắt đầu làm nũng, và đó là một điều tốt...
Nhưng mà, "chứng sợ bệnh viện" là cái gì? Rõ ràng nhìn Lạc Lạc là biết từ nhỏ đến lớn không biết đến bệnh viện được mấy lần, không hiểu là sợ hãi cái gì a?
Đương nhiên, Lạc Lạc không thể nói cho Trầm Viện biết là cô sợ tốn tiền của anh nha ~
Thế là dưới sự kiên quyết của Lạc Lạc, Trầm Viện cũng đưa cô về nhà. Mà đưa về nhà thì có sao đâu chứ? Bên cạnh cô có một bác sĩ sờ sờ đây thì cô không có việc gì phải sợ.
Thế nên, chuyện ngày hôm ấy kết thúc một cách êm xuôi.
----
- Tiểu Lạc! Dậy nào!
- Ưm ~! - Lạc Lạc mắt vẫn nhắm nghiền, cái mũi nhăn lại, lẩm bà lẩm bẩm...
Trầm Viện vừa nhìn, vừa buồn cười vừa đau lòng. Xét thấy hôm qua cô bị sốt nên cho cô ngủ nhiều hơn một tý, nhưng ngủ nhiều quá lại không tốt, gần trưa rồi mà cô còn chưa dậy, đói làm sao bây giờ?
- Tiểu Lạc! Ngoan, dậy nào!
Trầm Viện một chân quỳ lên giường, chồm người về phía Lạc Lạc, khẽ lay cô. Thấy cô vẫn nằm yên không nhúc nhích, anh nổi ý xấu gãi thịt ngứa của cô...
Quả nhiên Trầm Viện vừa đụng vào phần eo của cô, Lạc Lạc đã rụt người, lập tức bật dậy, quần chăn thật chặt, mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn anh...
- Không... không cho gãi!
Trầm Viện lúc này không nhịn được nữa, khẽ bật cười. Dường như theo nụ cười của anh mà căn phòng càng thêm tỏa sáng. Anh xoa mái tóc hơi rối của cô, cảm xúc thật không tốt lắm. Nhìn mái tóc rối mù, thô sơ của cô trải dài đến tận eo, vì chăm sóc không tốt nên không được mượt mà, thậm chí đã không biết bao nhiêu lâu cô chưa cắt tóc rồi...
Anh đau lòng, vội vàng đỡ tay cô dậy...
- Ngoan! Hôm nay nghỉ học một bữa! Em đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó cầm kéo ra sân tìm tôi!
Lạc Lạc tò mò định mở miệng hỏi lấy kéo làm gì. Ai ngờ Trầm Viện lại quay lưng đi mất tiêu...
Khó hiểu gãi gãi đầu vài cái, cô cũng bước xuống giường, thất tha thất thểu đi vào nhà vệ sinh.
----
Lúc cô vừa bước ra khỏi phòng, mùi bữa sáng thơm ngon đã ập tới vào lỗ mũi nhỏ của cô, khiến cô kiềm không được hít vào một hơi. Bụng của cô cũng rất thành thật chọn ngay lúc này mà "đánh trống"...
Ọt... ọt... ọt
Trầm Viện vừa bưng bánh mì và bơ từ trong bếp ra, vừa lúc nghe được liền bật cười. Lạc Lạc nghe tiếng cười của anh, ngượng ngùng sờ mũi, nhìn đồng hồ vừa đúng chỉ mười giờ. Được rồi, là cô rất đói được chưa?Hôm nay Trầm Viện không phải tới bệnh viện. Ở nhà anh mặc chiếc áo thun tối màu, tay áo xắn lên đến khủy tay. Chiếc quần tây đen ôm chặt cặp chân dài thẳng tắp. Cặp mắt kính để hờ trên sóng mũi, để lộ ra đôi mắt sắc cạnh, nay thêm vào đó một chút ánh sáng nhu hòa. Anh đặt bánh mì và bơ lên bàn trước mặt Lạc Lạc, kèm theo đó còn là một ly sữa còn nóng...
- Ăn vào! Uống hết ly sữa này nữa! Thứ này uống vào buổi sáng cũng rất tốt cho cơ thể!
Trầm Viện kéo ghế ra bắt đầu dùng bữa, tầm mắt kín đáo quan sát Lạc Lạc. Ừ, nhìn vẫn còn gầy gò ốm yếu quá, sắc mặt vẫn còn tái xanh, cần phải được săn sóc nhiều hơn...
Vâng, và cho đến lúc này chú Trầm vẫn còn trước biết, trong thâm tâm anh đang lên kế hoạch để "nuôi" người nào đó...
Lạc Lạc cắn bánh mì một cách dè dặt, miệng nhai nhai, vụn bánh dính nơi khóe miệng trông giống như một con mèo nhỏ vụn trộm, trông vô cùng đáng yêu. Lạc Lạc liếm liếm khóe môi...
- Chú! Hôm nay không phải đi học sao?
Giọng của Lạc Lạc nhỏ vô cùng, nghe có chút áy náy, cũng có chột dạ. Một nỗi sợ hãi phủ lên đôi mắt thạch mã não của cô một tầng nước, anh sẽ vì chuyện này mà cấm cô đi học luôn chứ?
Trầm Viện nghe cô hỏi, hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhìn thấy trong tầm mắt cô đầy mờ mịt và sợ hãi, liền biết trong cái đầu ngốc nghếch của cô đang suy nghĩ chuyện gì, tim anh liền khẽ nhói.
Anh thở dài ảo não, cánh tay vươn ra gạt bơ dính trên khóe miệng, lời nói nhu hòa an ủi cũng như đang xoa dịu trái tim sợ hãi của cô.
- Em lại nghĩ lung tung cái gì nữa đấy! Không nhớ hôm qua sốt bao nhiêu độ sao? Hôm nay vẫn còn đủ sức đi học à?
Anh lườm lườm cô, tư thái của một người trưởng thành thật đặc biệt. Lạc Lạc mơ hồ, cứ cảm thấy bản thân bỗng trở thành một đứa con gái yếu ớt của anh, gió thổi cỏ lay đến cô cũng làm cho anh sợ hãi. Cảm giác được yêu thương quả là quá lạ lẫm...
Đang lạc trong sương mù, bỗng dưng trán của Lạc Lạc truyền đến một cơn đau nhói khiến cô giật nảy mình, vội ôm trán nhìn về phía Trầm VIện, giọng mếu mếu...
- Chú... chú búng trán con?
Trầm Viện khẽ cười, giờ thì học được cách làm nũng rồi đấy. Ho khan cố giấu đi điệu bộ của mình, anh vờ lảng chuyện khác...
- Em ăn hết đi, rồi sau đó kiếm cây kéo trong ngăn tủ ra sân với tôi! Nhớ cẩn thận đừng để mũi kiếm đâm vào tay đấy!
Lạc Lạc không hiểu lấy kéo để làm gì, nhưng cũng cái hiểu cái không gật đầu. Thoắt cái thấy Trầm Viện đã dùng bữa xong ra ngoài trước, cô cũng thoắt cái ăn thật nhanh, ăn xong liền nghe lời anh chạy lại ngăn tủ lục mấy cây kéo. Hết sức nghe lời cầm cây kéo vô cùng cẩn thận, chạy ra ngoài sân...
Ra sân, Lạc Lạc nhìn khắp nơi kiếm bóng hình cao lớn của Trầm Viện. Nhưng đập vào mắt cô là mấy khóm hoa nhài đang nở cùng mấy chú bướm bay lượn, dưới hiên nhà thì để một cái bàn tròn có cắm hoa, để bánh bích quy, cả một cái ghế gỗ. Nhìn trông vô cùng ấm áp.
Lạc Lạc khó hiểu gãi đầu, vậy thì chú Trầm ở đâu?
- Tiểu Lạc! Mau lại đây!
Còn đang suy nghĩ, cô đã nghe giọng của Trầm Viện vang lên. Bối rối quay đầu, cô phát hiện anh đã đứng sau cái ghế gỗ kia từ khi nào.
Lạc Lạc chạy bước nhỏ về phía anh, hết sức lễ phép hai tay đưa ra cái kéo cho anh...
- Chú ~! Kéo nè!
Trầm VIện vừa bực vừa buồn cười, một tay nhận lấy kéo, một tay thì ấn Lạc Lạc ngồi xuống ghế. Trong lòng thì lại âm thầm suy nghĩ, phải tìm một cơ hội để nói về cách xưng hô của cô mới được.
- Ngoan ngoãn ngồi yên nhé!
Anh chỉ buông cho cô một câu như thế, ta liền cầm lọn tóc của cô lên. Tóc cô hơi xơ rối, không được mềm mượt là nguyên do là không chăm sóc kỹ. Tóc dài đã muốn quá ngang eo, nhưng đuôi tóc vừa chẻ ngọn vừa cháy nắng, nhìn qua thê thảm cực kỳ...
Anh hơi mím môi mỏng, không hiểu sao trong lòng lại bùng lên một chút tức giận. Một tay nhẹ nhàng cầm tóc cô lên, tay kia lại bắt đầu cẩn thận cắt tóc cho cô.
Người của Lạc Lạc bỗng dưng cứng đờ một chút, anh cũng nhận ra cô đang căng thẳng liền bật cười...
- Chỉ là cắt tóc mà thôi, đừng căng thẳng quá!
Lạc Lạc cũng biết là vậy. Nhưng cứ nghĩ đến Trầm Viện đứng sau lưng cô, nhìn được hết tấm lưng gầy gò của cô, trên tay còn mơn trớn mái tóc xơ xác của cô, thân nhiệt của anh bao trùm lên cô, khiến cô cảm thấy vô cùng... kỳ quái...
Lạc Lạc bối rối, mặt đỏ gay, thầm mắng mình quả thật là một con nhỏ biến thái, giọng lí nhí trả lời lại anh...
- Tại... tại... lần đầu tiên có người cắt tóc cho em!
Nghe đến đó, tay cầm kéo của Trầm Viện khẽ run, một cảm giác quái lạ trồi lên trong lồng ngực. Anh ôm sát cô từ phía sau, một tay cầm kéo quàng qua vai, một tay còn lại xoa xoa mái đầu của cô. Gương mặt anh ụp vào hõm cổ, cô còn cảm nhận được hơi thở của anh phả vào da thịt mình...
Bất chợt anh lên tiếng, giọng nhẹ bẫng, cứ như một cọng lông vũ nhưng đủ làm cho trái tim cô ngứa ngáy...
- Không sao... Từ nay có tôi rồi, tôi sẽ cắt tóc cho em cả đời!
-----
Lời tác giả : Hô hô hô, ta đã come back )-.-(" . Nhà trường ác quỷ đang trong thời kỳ bóc lột sức lao động trẻ em dưới tuổi vị thành niên T.T thế nên au không có thời gian viết truyện. Ôi ~~ năm nay thật bận rộn =(.
10:20 P.M - 16/12/2016 - Chúc các bạn đọc ngủ ngon nha ~! :*:*:*
Được rồi, Tiểu Lạc đã bắt đầu làm nũng, và đó là một điều tốt...
Nhưng mà, "chứng sợ bệnh viện" là cái gì? Rõ ràng nhìn Lạc Lạc là biết từ nhỏ đến lớn không biết đến bệnh viện được mấy lần, không hiểu là sợ hãi cái gì a?
Đương nhiên, Lạc Lạc không thể nói cho Trầm Viện biết là cô sợ tốn tiền của anh nha ~
Thế là dưới sự kiên quyết của Lạc Lạc, Trầm Viện cũng đưa cô về nhà. Mà đưa về nhà thì có sao đâu chứ? Bên cạnh cô có một bác sĩ sờ sờ đây thì cô không có việc gì phải sợ.
Thế nên, chuyện ngày hôm ấy kết thúc một cách êm xuôi.
----
- Tiểu Lạc! Dậy nào!
- Ưm ~! - Lạc Lạc mắt vẫn nhắm nghiền, cái mũi nhăn lại, lẩm bà lẩm bẩm...
Trầm Viện vừa nhìn, vừa buồn cười vừa đau lòng. Xét thấy hôm qua cô bị sốt nên cho cô ngủ nhiều hơn một tý, nhưng ngủ nhiều quá lại không tốt, gần trưa rồi mà cô còn chưa dậy, đói làm sao bây giờ?
- Tiểu Lạc! Ngoan, dậy nào!
Trầm Viện một chân quỳ lên giường, chồm người về phía Lạc Lạc, khẽ lay cô. Thấy cô vẫn nằm yên không nhúc nhích, anh nổi ý xấu gãi thịt ngứa của cô...
Quả nhiên Trầm Viện vừa đụng vào phần eo của cô, Lạc Lạc đã rụt người, lập tức bật dậy, quần chăn thật chặt, mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn anh...
- Không... không cho gãi!
Trầm Viện lúc này không nhịn được nữa, khẽ bật cười. Dường như theo nụ cười của anh mà căn phòng càng thêm tỏa sáng. Anh xoa mái tóc hơi rối của cô, cảm xúc thật không tốt lắm. Nhìn mái tóc rối mù, thô sơ của cô trải dài đến tận eo, vì chăm sóc không tốt nên không được mượt mà, thậm chí đã không biết bao nhiêu lâu cô chưa cắt tóc rồi...
Anh đau lòng, vội vàng đỡ tay cô dậy...
- Ngoan! Hôm nay nghỉ học một bữa! Em đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó cầm kéo ra sân tìm tôi!
Lạc Lạc tò mò định mở miệng hỏi lấy kéo làm gì. Ai ngờ Trầm Viện lại quay lưng đi mất tiêu...
Khó hiểu gãi gãi đầu vài cái, cô cũng bước xuống giường, thất tha thất thểu đi vào nhà vệ sinh.
----
Lúc cô vừa bước ra khỏi phòng, mùi bữa sáng thơm ngon đã ập tới vào lỗ mũi nhỏ của cô, khiến cô kiềm không được hít vào một hơi. Bụng của cô cũng rất thành thật chọn ngay lúc này mà "đánh trống"...
Ọt... ọt... ọt
Trầm Viện vừa bưng bánh mì và bơ từ trong bếp ra, vừa lúc nghe được liền bật cười. Lạc Lạc nghe tiếng cười của anh, ngượng ngùng sờ mũi, nhìn đồng hồ vừa đúng chỉ mười giờ. Được rồi, là cô rất đói được chưa?Hôm nay Trầm Viện không phải tới bệnh viện. Ở nhà anh mặc chiếc áo thun tối màu, tay áo xắn lên đến khủy tay. Chiếc quần tây đen ôm chặt cặp chân dài thẳng tắp. Cặp mắt kính để hờ trên sóng mũi, để lộ ra đôi mắt sắc cạnh, nay thêm vào đó một chút ánh sáng nhu hòa. Anh đặt bánh mì và bơ lên bàn trước mặt Lạc Lạc, kèm theo đó còn là một ly sữa còn nóng...
- Ăn vào! Uống hết ly sữa này nữa! Thứ này uống vào buổi sáng cũng rất tốt cho cơ thể!
Trầm Viện kéo ghế ra bắt đầu dùng bữa, tầm mắt kín đáo quan sát Lạc Lạc. Ừ, nhìn vẫn còn gầy gò ốm yếu quá, sắc mặt vẫn còn tái xanh, cần phải được săn sóc nhiều hơn...
Vâng, và cho đến lúc này chú Trầm vẫn còn trước biết, trong thâm tâm anh đang lên kế hoạch để "nuôi" người nào đó...
Lạc Lạc cắn bánh mì một cách dè dặt, miệng nhai nhai, vụn bánh dính nơi khóe miệng trông giống như một con mèo nhỏ vụn trộm, trông vô cùng đáng yêu. Lạc Lạc liếm liếm khóe môi...
- Chú! Hôm nay không phải đi học sao?
Giọng của Lạc Lạc nhỏ vô cùng, nghe có chút áy náy, cũng có chột dạ. Một nỗi sợ hãi phủ lên đôi mắt thạch mã não của cô một tầng nước, anh sẽ vì chuyện này mà cấm cô đi học luôn chứ?
Trầm Viện nghe cô hỏi, hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhìn thấy trong tầm mắt cô đầy mờ mịt và sợ hãi, liền biết trong cái đầu ngốc nghếch của cô đang suy nghĩ chuyện gì, tim anh liền khẽ nhói.
Anh thở dài ảo não, cánh tay vươn ra gạt bơ dính trên khóe miệng, lời nói nhu hòa an ủi cũng như đang xoa dịu trái tim sợ hãi của cô.
- Em lại nghĩ lung tung cái gì nữa đấy! Không nhớ hôm qua sốt bao nhiêu độ sao? Hôm nay vẫn còn đủ sức đi học à?
Anh lườm lườm cô, tư thái của một người trưởng thành thật đặc biệt. Lạc Lạc mơ hồ, cứ cảm thấy bản thân bỗng trở thành một đứa con gái yếu ớt của anh, gió thổi cỏ lay đến cô cũng làm cho anh sợ hãi. Cảm giác được yêu thương quả là quá lạ lẫm...
Đang lạc trong sương mù, bỗng dưng trán của Lạc Lạc truyền đến một cơn đau nhói khiến cô giật nảy mình, vội ôm trán nhìn về phía Trầm VIện, giọng mếu mếu...
- Chú... chú búng trán con?
Trầm Viện khẽ cười, giờ thì học được cách làm nũng rồi đấy. Ho khan cố giấu đi điệu bộ của mình, anh vờ lảng chuyện khác...
- Em ăn hết đi, rồi sau đó kiếm cây kéo trong ngăn tủ ra sân với tôi! Nhớ cẩn thận đừng để mũi kiếm đâm vào tay đấy!
Lạc Lạc không hiểu lấy kéo để làm gì, nhưng cũng cái hiểu cái không gật đầu. Thoắt cái thấy Trầm Viện đã dùng bữa xong ra ngoài trước, cô cũng thoắt cái ăn thật nhanh, ăn xong liền nghe lời anh chạy lại ngăn tủ lục mấy cây kéo. Hết sức nghe lời cầm cây kéo vô cùng cẩn thận, chạy ra ngoài sân...
Ra sân, Lạc Lạc nhìn khắp nơi kiếm bóng hình cao lớn của Trầm Viện. Nhưng đập vào mắt cô là mấy khóm hoa nhài đang nở cùng mấy chú bướm bay lượn, dưới hiên nhà thì để một cái bàn tròn có cắm hoa, để bánh bích quy, cả một cái ghế gỗ. Nhìn trông vô cùng ấm áp.
Lạc Lạc khó hiểu gãi đầu, vậy thì chú Trầm ở đâu?
- Tiểu Lạc! Mau lại đây!
Còn đang suy nghĩ, cô đã nghe giọng của Trầm Viện vang lên. Bối rối quay đầu, cô phát hiện anh đã đứng sau cái ghế gỗ kia từ khi nào.
Lạc Lạc chạy bước nhỏ về phía anh, hết sức lễ phép hai tay đưa ra cái kéo cho anh...
- Chú ~! Kéo nè!
Trầm VIện vừa bực vừa buồn cười, một tay nhận lấy kéo, một tay thì ấn Lạc Lạc ngồi xuống ghế. Trong lòng thì lại âm thầm suy nghĩ, phải tìm một cơ hội để nói về cách xưng hô của cô mới được.
- Ngoan ngoãn ngồi yên nhé!
Anh chỉ buông cho cô một câu như thế, ta liền cầm lọn tóc của cô lên. Tóc cô hơi xơ rối, không được mềm mượt là nguyên do là không chăm sóc kỹ. Tóc dài đã muốn quá ngang eo, nhưng đuôi tóc vừa chẻ ngọn vừa cháy nắng, nhìn qua thê thảm cực kỳ...
Anh hơi mím môi mỏng, không hiểu sao trong lòng lại bùng lên một chút tức giận. Một tay nhẹ nhàng cầm tóc cô lên, tay kia lại bắt đầu cẩn thận cắt tóc cho cô.
Người của Lạc Lạc bỗng dưng cứng đờ một chút, anh cũng nhận ra cô đang căng thẳng liền bật cười...
- Chỉ là cắt tóc mà thôi, đừng căng thẳng quá!
Lạc Lạc cũng biết là vậy. Nhưng cứ nghĩ đến Trầm Viện đứng sau lưng cô, nhìn được hết tấm lưng gầy gò của cô, trên tay còn mơn trớn mái tóc xơ xác của cô, thân nhiệt của anh bao trùm lên cô, khiến cô cảm thấy vô cùng... kỳ quái...
Lạc Lạc bối rối, mặt đỏ gay, thầm mắng mình quả thật là một con nhỏ biến thái, giọng lí nhí trả lời lại anh...
- Tại... tại... lần đầu tiên có người cắt tóc cho em!
Nghe đến đó, tay cầm kéo của Trầm Viện khẽ run, một cảm giác quái lạ trồi lên trong lồng ngực. Anh ôm sát cô từ phía sau, một tay cầm kéo quàng qua vai, một tay còn lại xoa xoa mái đầu của cô. Gương mặt anh ụp vào hõm cổ, cô còn cảm nhận được hơi thở của anh phả vào da thịt mình...
Bất chợt anh lên tiếng, giọng nhẹ bẫng, cứ như một cọng lông vũ nhưng đủ làm cho trái tim cô ngứa ngáy...
- Không sao... Từ nay có tôi rồi, tôi sẽ cắt tóc cho em cả đời!
-----
Lời tác giả : Hô hô hô, ta đã come back )-.-(" . Nhà trường ác quỷ đang trong thời kỳ bóc lột sức lao động trẻ em dưới tuổi vị thành niên T.T thế nên au không có thời gian viết truyện. Ôi ~~ năm nay thật bận rộn =(.
10:20 P.M - 16/12/2016 - Chúc các bạn đọc ngủ ngon nha ~! :*:*:*
Tác giả :
MeoQuy