Tôi Rất Đáng Yêu
Chương 69
Edit:Ross
Những chuyện này nói ra cũng chỉ mất hai phút, Kỳ Hạ vốn là người ít nói nên chỉ cần vài câu là tóm gọn được hết câu chuyện.
Chúc Nam Tinh không rõ nội tâm của anh có giống như giọng điệu bình đạm ấy không, cô chỉ biết mình sắp thở không nổi.
Cô miễn cưỡng mở cửa sổ, gió đêm thổi vào như dao trên sườn dốc, lấp đầy cả khoang xe.
Cửa sau xe đều đã đóng chặt, gió thổi vào vang lên những tiếng rít gào làm đau nhức đầu.
Xe chạy ổn định hơn 100 m, cuối cùng giảm tốc độ và dừng lại bên đường.
Chúc Nam Tinh vẫn luôn quay mặt về phía cửa sổ, im lặng không nói gì.
Kỳ Hạ xuống xe, đi vòng qua đầu xe bên cạnh, mở cửa, quả nhiên Chúc Nam Tinh đã khóc ướt nhẹp cả gương mặt.
“Anh nói với em những lời này không phải để em khóc!” Kỳ Hạ mở cửa xe sau, tiểu hắc nghe tiếng nhảy vèo vào trong góc.
Sắc mặt anh không đổi bế Chúc Nam Tinh lên đặt ở hàng ghế sau, anh định buông tay ra lại bị Chúc Nam Tinh ôm chặt.
“Thực xin lỗi!” Giọng người phụ nữ nghẹn ngào.
Kỳ Hạ sờ gáy cô, áp vào tai cô nói, “Chuyện gì thì cũng để anh đi lên đã!”
Chúc Nam Tinh buông cánh tay, ngồi sang một bên, đầu vẫn cúi xuống.
Kỳ Hạ đóng cửa xe lại, lúc này mới cùng Chúc Nam Tinh ngồi ở hàng ghế sau.
Chúc Nam Tinh vẫn đang cúi đầu, cô có thể nhìn thấy nước mắt rơi trên mu bàn tay, rồi dần dần trượt xuống.
Kỳ Hạ nhíu mày, đưa tay nhéo cằm cô buộc cô phải ngẩng đầu.
Chúc Nam Tinh cảm thấy khó chịu, trằn trọc một hồi mới giơ tay nắm lấy cổ tay Kỳ Hạ.
Vừa lúc.
Kỳ Hạ buông tay, bắt lấy tay cô, nắm ở lòng bàn tay.
Có lẽ do thể chất khác nhau, đôi tay của Kỳ Hạ dù bị gió thổi qua vẫn ấm áp, tựa như đống lửa than đốt chay trong mùa động lạnh lẽo.
Các ngón tay của Chúc Nam Tinh vô cùng lạnh, như thể vừa mới ngâm trong nước đá.
Kỳ Hạ dùng lòng bàn tay phủ lên tay cô, vừa thổi vừa xoa.
Chúc Nam Tinh vừa khóc vừa cười, nói “Sao anh không đi làm diễn viên đi nhỉ?”
Kỳ Hạ nhướng mày, “Đừng khóc nữa?”
Nghe vậy khóe môi của Chúc Nam Tinh nhẹ nhàng nhếch lên, cô vùi đầu vào lòng Kỳ Hạ, vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
“Anh có buồn không?” Cô hỏi.
Kỳ Hạ hôn lên đỉnh đầu cô, hương thơm từ tóc như xoa dịu thần kinh đang căng thẳng, tựa như nụ vừa nhú khi lập xuân.
“Buồn!” Giọng của Kỳ Hạ nặng nề và trầm thấp.
Cổ họng Chúc Nam Tinh như bị xoắn lại, nói không ra lời.
Giây tiếp theo, lại nghe Kỳ Hạ nói “Thật sự rất khổ sở, khổ sở khi em không tin anh, anh còn suýt chút nữa sẽ cầu hôn em vậy mà em một chút cũng không tin anh!”
Chúc Nam Tinh ngẩn người, từ trong lòng ngực anh phóng ra, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ở quán trà sữa, nghe em khóc thành bé ngốc như vậy, anh còn hận không thể ôm em về nhà. Không đi học cũng được, kiểu gì anh cũng nuôi em!” Kỳ Hạ ôm mặt cô, cúi đầu tìm cánh môi thơm mềm.
Chúc Nam Tinh trốn tránh “Anh biết em nói….”
“Đúng vậy.” Kỳ Hạ không nhịn được cắn môi cô, đầu lưỡi cạy răng tìm được bản sao giống hệt cô mềm mại, liều chết dây dưa.
Anh hôn rất sâu, không để Chúc Nam Tinh trốn thoát.
Lòng bàn tay nóng rực đè lên gáy, cô có thể cảm nhận rõ hơi ấm qua làn tóc.
Cảm giác này khiến Chúc Nam Tinh cảm thấy an toàn, cô dần dần thả lỏng cơ thể, hai mắt nhắm hờ, trong xe chỉ còn nghe tiếng thở dốc.
Dần dần nụ hộ rực lửa ấy rơi xuống cổ cô, bàn tay kia cũng luồn vào trong vạt áo.
Tận đến khi trên trán hai người xuất hiện một tầng mồ hôi, Kỳ Hạ cắn răng suýt chút nữa muốn làm cô ở đây.
Cố tình Chúc Nam Tinh không biết sống chết, đôi mắt đầy nước ngước lên nhìn anh. Vài giây sau, cô nhẹ nhàng hôn lên trán anh, thành kính cảm ơn.
Trong chớp mắt mọi dục vọng của Kỳ hạ đều tan biến.
Anh có chút sững sờ, hai tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm Chúc Nam Tinh,đột nhiên không biết phải làm gì.
“Kỳ Hạ, chúng ta kết hôn đi.” Chúc Nam Tinh lau sạch nước mắt trên gương mặt, cô nghiêm túc nói với Kỳ Hạ, từng chữ đều rõ ràng.
Kỳ Hạ phát ngốc.
“Em rất sợ, cái chết thật sự rất kinh khủng!” Lòng bàn tay Chúc Nam Tinh sờ lên mặt Kỳ Hạ, chạy dọc từ thái dương đến cằm. “Em không biết ngày mai sẽ thế nào. Cho nên hãy để em có anh trong cuộc đời này trước được không?”
Giống như bị ai đó cầm gậy đập thật mạnh vào đầu Kỳ Hạ sửng sốt thật lâu cũng chưa phản ứng lại, anh chớp chớp mắt, tận đến khi khóe mắt phiếm hồng, thanh âm có chút run rẩy.
“Em vừa nói gì?”
“Em đang cầu hôn anh!” Chúc Nam Tinh cười ra nước mắt, “Hồi còn đi học, em luôn nhắc mãi khi nào mới có thể trưởng thành a, lớn rồi có thể cùng anh yêu đương. Khi nào mới đến hai mươi tuổi, hai mươi tuổi là có thể cùng anh đến cục dân chính rồi. Anh bảo em không tự chủ cũng được, hay nói em kiêu ngạo tùy hứng cũng được. Tóm lại, từ lúc gặp anh, em chỉ nghĩ tới gả cho anh. Cũng rất mong chờ cuộc sống sinh hoạt của chúng ta sau này!”
Những mong muốn này bắt đầu khi tình yêu mới chớm nở, cô vẫn giữ chúng tới tận bây giờ.
Bây giờ cô đã gửi đến anh một cách nguyên vẹn nhất.
Kỳ Hạ thậm chí không nhớ rõ lần trước đỏ mắt là khi nào, anh hung hăng nuốt nghẹn ngào xuống cổ họng, mấy giây sau mất khống chế mà quay đầu.
“Kỳ Hạ……” Chúc Nam Tinh có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này, cô ôm mặt Kỳ Hạ, hôn lên đôi môi có chút lạnh của anh, “Anh có đồng ý không?”
Kỳ Hạ vẫn không nói lời nào.
Chúc Nam Tinh cố ý “Anh sẽ không____”
Cả người cô bị đè lên ghế ngồi, môi lưỡi du hoan như nuốt hết toàn bộ mấy lời “vỗ lễ” vừa rồi.
Cô luồn tay vào tóc anh, rõ ràng trải qua giai đoạn ngông cuồng của tuổi trẻ, mái tóc mềm mại của trước kia nay đã cứng ngắc.
Đầu lưỡi đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, Chúc Nam Tinh nức nở một tiếng, còn chưa kịp nói gì cả người đã bị áp vào lồng ngực rộng lớn.
Khuôn mặt cô bị đập có chút đau cô còn không có thời gian để phản ứng.
Lời nói hung ác kiêu ngạo của Kỳ Hạ vang lên bên tai “Ai kêu em cầu hôn anh!”
Chúc Nam Tinh im lặng, khóe mắt tràn ra cười.
Cô cảm thấy mỹ mãn ôm chặt lấy Kỳ Hạ, không quan tâm mà đem mặt dán ở trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.
Một cái một cái, đều đều như nhịp trống.
Vững vàng hữu lực.
“Những việc này phải để anh nói!” Kỳ Hạ nói ở bên tai cô.
Ngay sau đó Kỳ Hạ đem Chúc Nam Tinh ra khỏi lồng ngực, anh ở trước mặt cô tháo đồng hồ.
Tình huống này khiến Chúc Nam Tinh không biết phải phản ứng thế nào, nhưng cô cũng không hỏi, chỉ yên lặng nhìn anh hủy đi chiếc đồng hồ anh yêu thích.
Sau khi tháo mặt số của đồng hồ, Kỳ Hạ lấy ra một sợi dây chuyền mỏng
Chúc Nam Tinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đến khi nhìn thấy một chiếc nhẫn trên sợi dây.
Cô chớp mắt, đột nhiên trở nên bối rối.
Mấy giây sau, Kỳ Hạ quỳ một chân trên xe, anh xoay ngươi lôi ra Tiểu Hắc đang trốn ở dưới gầm, một tay ôm mèo, một tay giữ chiếc nhẫn.
“Cưới anh nhé, Chúc Nam Tinh!”
Chúc Nam Tinh nghiêng đầu cười, mấy giây sau gật đầu, “Vâng, em đồng ý!”
Chỉ cần mỗi sớm mai thức dậy khỏi vòng tay anh, em đã tràn đầy mong đợi cho đến tận cuối đời.
HOÀN TOÀN VĂN
Những chuyện này nói ra cũng chỉ mất hai phút, Kỳ Hạ vốn là người ít nói nên chỉ cần vài câu là tóm gọn được hết câu chuyện.
Chúc Nam Tinh không rõ nội tâm của anh có giống như giọng điệu bình đạm ấy không, cô chỉ biết mình sắp thở không nổi.
Cô miễn cưỡng mở cửa sổ, gió đêm thổi vào như dao trên sườn dốc, lấp đầy cả khoang xe.
Cửa sau xe đều đã đóng chặt, gió thổi vào vang lên những tiếng rít gào làm đau nhức đầu.
Xe chạy ổn định hơn 100 m, cuối cùng giảm tốc độ và dừng lại bên đường.
Chúc Nam Tinh vẫn luôn quay mặt về phía cửa sổ, im lặng không nói gì.
Kỳ Hạ xuống xe, đi vòng qua đầu xe bên cạnh, mở cửa, quả nhiên Chúc Nam Tinh đã khóc ướt nhẹp cả gương mặt.
“Anh nói với em những lời này không phải để em khóc!” Kỳ Hạ mở cửa xe sau, tiểu hắc nghe tiếng nhảy vèo vào trong góc.
Sắc mặt anh không đổi bế Chúc Nam Tinh lên đặt ở hàng ghế sau, anh định buông tay ra lại bị Chúc Nam Tinh ôm chặt.
“Thực xin lỗi!” Giọng người phụ nữ nghẹn ngào.
Kỳ Hạ sờ gáy cô, áp vào tai cô nói, “Chuyện gì thì cũng để anh đi lên đã!”
Chúc Nam Tinh buông cánh tay, ngồi sang một bên, đầu vẫn cúi xuống.
Kỳ Hạ đóng cửa xe lại, lúc này mới cùng Chúc Nam Tinh ngồi ở hàng ghế sau.
Chúc Nam Tinh vẫn đang cúi đầu, cô có thể nhìn thấy nước mắt rơi trên mu bàn tay, rồi dần dần trượt xuống.
Kỳ Hạ nhíu mày, đưa tay nhéo cằm cô buộc cô phải ngẩng đầu.
Chúc Nam Tinh cảm thấy khó chịu, trằn trọc một hồi mới giơ tay nắm lấy cổ tay Kỳ Hạ.
Vừa lúc.
Kỳ Hạ buông tay, bắt lấy tay cô, nắm ở lòng bàn tay.
Có lẽ do thể chất khác nhau, đôi tay của Kỳ Hạ dù bị gió thổi qua vẫn ấm áp, tựa như đống lửa than đốt chay trong mùa động lạnh lẽo.
Các ngón tay của Chúc Nam Tinh vô cùng lạnh, như thể vừa mới ngâm trong nước đá.
Kỳ Hạ dùng lòng bàn tay phủ lên tay cô, vừa thổi vừa xoa.
Chúc Nam Tinh vừa khóc vừa cười, nói “Sao anh không đi làm diễn viên đi nhỉ?”
Kỳ Hạ nhướng mày, “Đừng khóc nữa?”
Nghe vậy khóe môi của Chúc Nam Tinh nhẹ nhàng nhếch lên, cô vùi đầu vào lòng Kỳ Hạ, vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
“Anh có buồn không?” Cô hỏi.
Kỳ Hạ hôn lên đỉnh đầu cô, hương thơm từ tóc như xoa dịu thần kinh đang căng thẳng, tựa như nụ vừa nhú khi lập xuân.
“Buồn!” Giọng của Kỳ Hạ nặng nề và trầm thấp.
Cổ họng Chúc Nam Tinh như bị xoắn lại, nói không ra lời.
Giây tiếp theo, lại nghe Kỳ Hạ nói “Thật sự rất khổ sở, khổ sở khi em không tin anh, anh còn suýt chút nữa sẽ cầu hôn em vậy mà em một chút cũng không tin anh!”
Chúc Nam Tinh ngẩn người, từ trong lòng ngực anh phóng ra, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ở quán trà sữa, nghe em khóc thành bé ngốc như vậy, anh còn hận không thể ôm em về nhà. Không đi học cũng được, kiểu gì anh cũng nuôi em!” Kỳ Hạ ôm mặt cô, cúi đầu tìm cánh môi thơm mềm.
Chúc Nam Tinh trốn tránh “Anh biết em nói….”
“Đúng vậy.” Kỳ Hạ không nhịn được cắn môi cô, đầu lưỡi cạy răng tìm được bản sao giống hệt cô mềm mại, liều chết dây dưa.
Anh hôn rất sâu, không để Chúc Nam Tinh trốn thoát.
Lòng bàn tay nóng rực đè lên gáy, cô có thể cảm nhận rõ hơi ấm qua làn tóc.
Cảm giác này khiến Chúc Nam Tinh cảm thấy an toàn, cô dần dần thả lỏng cơ thể, hai mắt nhắm hờ, trong xe chỉ còn nghe tiếng thở dốc.
Dần dần nụ hộ rực lửa ấy rơi xuống cổ cô, bàn tay kia cũng luồn vào trong vạt áo.
Tận đến khi trên trán hai người xuất hiện một tầng mồ hôi, Kỳ Hạ cắn răng suýt chút nữa muốn làm cô ở đây.
Cố tình Chúc Nam Tinh không biết sống chết, đôi mắt đầy nước ngước lên nhìn anh. Vài giây sau, cô nhẹ nhàng hôn lên trán anh, thành kính cảm ơn.
Trong chớp mắt mọi dục vọng của Kỳ hạ đều tan biến.
Anh có chút sững sờ, hai tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm Chúc Nam Tinh,đột nhiên không biết phải làm gì.
“Kỳ Hạ, chúng ta kết hôn đi.” Chúc Nam Tinh lau sạch nước mắt trên gương mặt, cô nghiêm túc nói với Kỳ Hạ, từng chữ đều rõ ràng.
Kỳ Hạ phát ngốc.
“Em rất sợ, cái chết thật sự rất kinh khủng!” Lòng bàn tay Chúc Nam Tinh sờ lên mặt Kỳ Hạ, chạy dọc từ thái dương đến cằm. “Em không biết ngày mai sẽ thế nào. Cho nên hãy để em có anh trong cuộc đời này trước được không?”
Giống như bị ai đó cầm gậy đập thật mạnh vào đầu Kỳ Hạ sửng sốt thật lâu cũng chưa phản ứng lại, anh chớp chớp mắt, tận đến khi khóe mắt phiếm hồng, thanh âm có chút run rẩy.
“Em vừa nói gì?”
“Em đang cầu hôn anh!” Chúc Nam Tinh cười ra nước mắt, “Hồi còn đi học, em luôn nhắc mãi khi nào mới có thể trưởng thành a, lớn rồi có thể cùng anh yêu đương. Khi nào mới đến hai mươi tuổi, hai mươi tuổi là có thể cùng anh đến cục dân chính rồi. Anh bảo em không tự chủ cũng được, hay nói em kiêu ngạo tùy hứng cũng được. Tóm lại, từ lúc gặp anh, em chỉ nghĩ tới gả cho anh. Cũng rất mong chờ cuộc sống sinh hoạt của chúng ta sau này!”
Những mong muốn này bắt đầu khi tình yêu mới chớm nở, cô vẫn giữ chúng tới tận bây giờ.
Bây giờ cô đã gửi đến anh một cách nguyên vẹn nhất.
Kỳ Hạ thậm chí không nhớ rõ lần trước đỏ mắt là khi nào, anh hung hăng nuốt nghẹn ngào xuống cổ họng, mấy giây sau mất khống chế mà quay đầu.
“Kỳ Hạ……” Chúc Nam Tinh có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này, cô ôm mặt Kỳ Hạ, hôn lên đôi môi có chút lạnh của anh, “Anh có đồng ý không?”
Kỳ Hạ vẫn không nói lời nào.
Chúc Nam Tinh cố ý “Anh sẽ không____”
Cả người cô bị đè lên ghế ngồi, môi lưỡi du hoan như nuốt hết toàn bộ mấy lời “vỗ lễ” vừa rồi.
Cô luồn tay vào tóc anh, rõ ràng trải qua giai đoạn ngông cuồng của tuổi trẻ, mái tóc mềm mại của trước kia nay đã cứng ngắc.
Đầu lưỡi đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, Chúc Nam Tinh nức nở một tiếng, còn chưa kịp nói gì cả người đã bị áp vào lồng ngực rộng lớn.
Khuôn mặt cô bị đập có chút đau cô còn không có thời gian để phản ứng.
Lời nói hung ác kiêu ngạo của Kỳ Hạ vang lên bên tai “Ai kêu em cầu hôn anh!”
Chúc Nam Tinh im lặng, khóe mắt tràn ra cười.
Cô cảm thấy mỹ mãn ôm chặt lấy Kỳ Hạ, không quan tâm mà đem mặt dán ở trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.
Một cái một cái, đều đều như nhịp trống.
Vững vàng hữu lực.
“Những việc này phải để anh nói!” Kỳ Hạ nói ở bên tai cô.
Ngay sau đó Kỳ Hạ đem Chúc Nam Tinh ra khỏi lồng ngực, anh ở trước mặt cô tháo đồng hồ.
Tình huống này khiến Chúc Nam Tinh không biết phải phản ứng thế nào, nhưng cô cũng không hỏi, chỉ yên lặng nhìn anh hủy đi chiếc đồng hồ anh yêu thích.
Sau khi tháo mặt số của đồng hồ, Kỳ Hạ lấy ra một sợi dây chuyền mỏng
Chúc Nam Tinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đến khi nhìn thấy một chiếc nhẫn trên sợi dây.
Cô chớp mắt, đột nhiên trở nên bối rối.
Mấy giây sau, Kỳ Hạ quỳ một chân trên xe, anh xoay ngươi lôi ra Tiểu Hắc đang trốn ở dưới gầm, một tay ôm mèo, một tay giữ chiếc nhẫn.
“Cưới anh nhé, Chúc Nam Tinh!”
Chúc Nam Tinh nghiêng đầu cười, mấy giây sau gật đầu, “Vâng, em đồng ý!”
Chỉ cần mỗi sớm mai thức dậy khỏi vòng tay anh, em đã tràn đầy mong đợi cho đến tận cuối đời.
HOÀN TOÀN VĂN
Tác giả :
Phàn Thanh Y