Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 304
Tượng khắc gỗ dần dần thành hình, đám xác sống dưới cọc nhao nhao bò lên không ngừng nghỉ.
Bách Dật vặn vẹo nhắc nhở Nghịch Thần: ” NPC Alex chính tỉnh rồi kìa! Nghịch Thần, anh nhanh chóng hoàn thành mạch truyện của cậu ta luôn đi, chúng ta sẽ mở khóa phần còn lại của dòng 【true end】.”
Nghịch Thần ừ một tiếng, anh ngước mắt nhìn về phía Alex mới tỉnh lại: “Mặc dù tôi đã biết toàn bộ thế giới chỉ là một trò lừa bịp của Tà Thần ban cho cậu, nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao rốt cuộc cậu lại biến thành tín đồ của Tà Thần chứ.”
“—— thậm chí hy sinh mạng sống của mọi người cho Tà Thần để tạo ra ảo ảnh mà cậu muốn.”
Alex giãy giụa bàn tay bị trói sau lưng, nhưng không nói chuyện.
Nghịch Thần bình tĩnh nói tiếp: “Một vụ nổ lớn ở thị trấn nhỏ đã xảy ra vào đêm hôm trước trong thế giới chiến tranh này. Có người đã đổ sơn lên kho vũ khí của thị trấn nhỏ vào đêm hôm đó và phóng hỏa.”
“Toàn bộ khu rừng nhiệt đới bị nổ tung, gần như tất cả binh lính trong khu rừng bị giết, nhưng những người lính này không thực sự chết, mà kỳ lạ là biến thành trạng thái sống dở chết dở, lang thang khắp khu rừng dưới hình dạng mảnh xác sống hoặc xác sống hoàn chỉnh.”
“Chính cậu dùng sơn để làm nổ tung kho vũ khí và sử dụng loại thuốc đặc biệt mà cậu đã phát minh lên bọn họ, đúng không?” Nghịch Thần hỏi.
Alex cúi đầu, máu chảy ra từ ngọn tóc, cậu ta cười khẽ: “Là tôi.”
Nghịch Thần thở dài một tiếng.
“… Chúng tôi tìm thấy cậu bất tỉnh không xa kho vũ khí đã phát nổ, sau khi phát hiện cậu còn sống thì đã đưa cậu chạy trốn khắp nơi cho đến khi cậu bị đám xác sống dân bản xứ này bắt làm tế phẩm.”
“Cậu đã giết nhiều người như vậy, không phải là đi ngược lại ý định cứu người ban đầu của cậu sao? Sao cậu lại làm vậy chứ?”
“… Bởi vì tôi không cứu được ai cả.” Alex chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm bức tượng điêu khắc gỗ cũ nát, “Cho dù là trong thế giới huyễn mộng này, tôi cũng không cứu được ai.”
Nghịch Thần theo tầm mắt Alex, dừng một chút trên mặt tươi cười của Tà Thần cũ, tiếp tục hỏi: “Trong thế giới hiện thực đã xảy ra chuyện gì?”
“… Xảy ra …” Đôi mắt Alex đờ đẫn, khuôn mặt nhăn nhó, như thể cậu ta đang chìm trong một ký ức đau đớn không thể nguôi ngoai, “Tôi đã cứu Rudy, nhưng Rudy … vẫn chết và bị thiêu rụi, anh ấy đã trở thành tro tàn, không thể nào sống lại được nữa.”
“Rudy đã chết vào đêm trước của cuộc chiến.”
“Lúc đó, tôi rất muốn dùng thuốc của mình để thay đổi tất cả những điều này, cứu mọi người, cứu cuộc chiến này …”
Alex cười mỉa mai: “Nhưng ai biết được, cuối cùng, tôi lại là người châm lửa đốt kho vũ khí bằng sơn.”
“Nhưng đất nước hèn nhát, dị dạng mà tôi từng bảo vệ này thậm chí còn không dám ghi lại những gì thực sự đã xảy ra.”
Alex lớn tiếng chế nhạo: “Họ không dám viết rằng đó là tôi, một người bản địa có tinh thần ổn định, một bác sĩ tận tâm cứu người, lại là người phóng hỏa nhà kho đó vì phát hiện ra cái ác của chiến tranh.”
“Họ viết rằng một nhóm người bản xứ đột kích kho đạn dược đó để biện minh cho cuộc chiến của họ —— một nhóm người bản địa ngu ngốc và vô vọng như những lời quảng cáo tuyển dụng của họ đã nói, rất đáng bị bắt làm nô lệ và cho nổ tung thành xác chết.”
Nghịch Thần, “Cậu đã làm gì trong chiến tranh?”
Alex im lặng vài giây, giọng khàn khàn: “… Tôi đã đăng ký vào đội biệt kích 1 sau cái chết của Rudy, tôi muốn đi sâu vào bộ tộc bản địa trong chiến tranh, đi xem bức tượng Tà Thần đã mang lại cho tôi quyền năng để xoay chuyển sự sống và cái chết, để hỏi hắn có thể cho tôi một câu trả lời cứu mọi người được không?”
“Vào ngày chiến tranh, trời mưa rất to. Khi bơi qua hồ, tôi đã bị trúng năm sáu viên đạn và sắp chết.” Alex dường như muốn cười, nhưng khóe miệng lại đ3 xuống “… Nhưng tôi không chết, tôi đã nhìn thấy bức tượng điêu khắc gỗ của Tà Thần.”
“Sau đó, tôi nằm trên vũng máu, nhìn lên bức tượng điêu khắc gỗ này, tôi thậm chí không còn sức lực để nói, chỉ có thể cầu nguyện và cầu xin trong lòng, thần linh ơi, ngài có thể cứu mọi người …” Giọng điệu của Alex bàng hoàng, “… Tôi không thể nhớ mình đã cầu nguyện bao lâu, đột nhiên trong nháy mắt, tôi nghe thấy bức tượng này nói chuyện với tôi.”
Nghịch Thần rất nhanh phản ứng lại: “Cậu đã nghe được lời thần dụ của Tà Thần khi bị dục v0ng cực hạn thúc đẩy? Hắn nói gì với cậu?”
Vẻ mặt của Alex trống rỗng: “Hắn nói rằng hắn có thể thực hiện mong muốn của tôi, nhưng tôi phải chơi một trò chơi với hắn.”
“Nếu tôi thắng trò chơi, tôi không phải trả cái giá cho ước nguyện của mình, nhưng nếu tôi thua, tôi sẽ mắc kẹt trong trò chơi này mãi mãi.”
Nghịch Thần khựng lại: “Trò chơi gì?”
Alex thở gấp gáp, cậu ta nhìn Nghịch Thần, gằn từng chữ, “Một trò chơi do hắn thiết kế, gọi là《 Rừng Rậm Biên Thuỳ 》.”
Nghịch Thần hỏi: “Nội dung của trò chơi là gì?”
Alex hít một hơi thật sâu, nhìn nghiêng về bức tượng điêu khắc gỗ cũ nát của Tà Thần: “Hắn sẽ thiết lập dòng thời gian của dòng thế giới trở lại bảy ngày trước khi mọi thứ xảy ra, và cung cấp cho tôi nguồn sơn đỏ không giới hạn để có thể tạo nên một đội quân bất tử.”
“Tôi có tổng cộng mười cơ hội để bắt đầu lại, hắn sẽ liên tục tua lại dòng thời gian trở về bảy ngày trước, chỉ cần tôi có thể ngăn chặn trận chiến cuối cùng một lần trong mười ngày trong vòng bảy ngày đó, tôi sẽ thắng trò chơi này, nếu không thì tôi sẽ thua.”
Alex cúi đầu: “Tôi đã đồng ý yêu cầu của hắn.”
Nghịch Thần yên lặng nhìn về phía Alex: “Vậy cậu đã làm gì trong trò chơi này?”
“Trong trò chơi đầu tiên, tôi đã chọn ngăn chặn cuộc phản loạn của Rudy, dùng thuốc của mình thuyết phục anh ấy ở lại quân đội. Tôi nói rằng tôi sẽ dùng thuốc của mình bí mật cứu những người bản địa và binh lính phe ta đã chết.”
“Lúc đó tôi thật ngây thơ và kỳ vọng không thực tế đối với phe quân đội.” Alex chớp mắt yếu ớt, “… Tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi mang cho họ chiến thắng cuối cùng, chiến tranh sẽ kết thúc.”
“Tôi đã chọn hỗ trợ quân đội của mình.”
“Tôi đã cố gắng hết sức để giữ bí mật về lọ thuốc, nhưng chẳng bao lâu sau, những người được tôi cứu sống hoàn toàn không sợ bị thương hay chết nữa, họ đã báo cáo bí mật cho cả hai tổ chức.”
“Sau khi biết được tác dụng của lọ thuốc, quân đội buộc tôi phải tạo ra một đội quân bất tử với số lượng lớn, bởi lẽ không có binh lính nào tốt hơn là những xác sống.”
“Tất nhiên là tôi đã từ chối, cho dù họ có sử dụng kiểu tra tấn hay đe dọa nào đi chăng nữa. Tôi biết rằng chỉ cần có lọ thuốc xác sống này, tất cả mọi thứ đều có thể được thực hiện lại lần nữa”, Alex lúng túng dừng lại, sau một lúc, cậu ta tiếp tục, “—— nhưng tôi không ngờ là bọn họ lại đi tìm một nhóm quân tình nguyện.”
Nghịch Thần dò hỏi, “Quân tình nguyện gì?”
Alex thở gấp gáp: “Họ đưa một nhóm hàng trăm tân binh đến trước mặt tôi, sau đó bịt mắt, chĩa súng và súng phun lửa vào họ, ép hỏi tôi lấy thuốc ra cứu họ, nếu không thì sẽ bắn chết họ, sau đó đốt xác hoàn toàn bằng súng phun lửa, thiêu họ thành tro.”
Nghịch Thần ngẩn ra, dường như anh chợt nhận ra điều gì đó, nhìn xuống những cái xác khô như củi dưới chân mình: “Đây là ——”
“Đúng vậy,” Alex nói, “Đây là hài cốt của quân tình nguyện đó.”
Alex nhắm mắt lại: “Lần thứ nhất, tôi không đồng ý. Lần thứ hai, tôi nghiến răng nghiến lợi vẫn không chịu.”
“Họ bị bắn và thiêu rụi ngay trước mặt tôi, hết lần này đến lần khác, trong đó có một tình nguyện viên trẻ nhất chỉ mới mười lăm tuổi, cậu nhóc đó có một đôi mắt xanh xám non nớt, bị bịt kín mặt, lăn lộn trên mặt đất đến nửa giờ mới ngừng giãy giụa hấp hối. Các tình nguyện viên bị đốt cháy thành xương đen thì còn có thể cứu được, nhưng nếu đã bị thiêu thành tro thì vô phương cứu chữa.”
“Sau không biết bao nhiêu lần bị tra tấn như vậy, cuối cùng tôi suy sụp, tôi đã lấy thuốc ra và cứu một nhóm quân tình nguyện.”
Nói xong, Alex im lặng rất lâu, hai bên mặt không ngừng run lên vì một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó, giọng nói khàn khàn:
“Sau đó nhóm quân tình nguyện này đứng dậy, các sĩ quan cấp cao đứng theo dõi từ đầu đến cuối ấy thế mà vỗ tay, nhóm quân tình nguyện vừa được tôi cứu này đã vui vẻ cởi bỏ tấm vải đen và cúi chào các sĩ quan cấp cao, vui mừng thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Alex đôi mắt đỏ hoe như máu: “Cho tới lúc đó tôi mới biết rằng tất cả những thiếu niên này đều tình nguyện đến.”
“Mỗi người lính tình nguyện chết đi nếu tôi không cứu họ sẽ nhận được một huân chương liệt sĩ 5 xu. Sĩ quan cấp trên nói với những đứa trẻ này rằng tôi có một vũ khí sinh hóa rất mạnh trong tay, có thể biến người chết thành vũ khí hình người.”
“Nhưng vì tôi bắt bẻ và ích kỷ, nghĩ rằng mọi người không đủ tư cách dùng loại thuốc này nên tôi đã cất giấu nó.”
“Bọn họ nói với đám trẻ con này, chúng tôi sẽ giao cho các cậu một nhiệm vụ nguy hiểm, trước tiên phải giết các cậu, sau đó mới chọn lựa một số người từ cõi chết để cải tạo thân thể.”
“Những người không được chọn là những chiến binh chết vì chiến thắng của cuộc chiến, còn những người được chọn sắp trở thành anh hùng của chiến tranh.”
Alex thở gấp đến nỗi giọng nói của cậu ta bị ngắt quãng: “—— bọn họ nói với những đứa trẻ này rằng, những người lính đã chết vì sự tàn ác của tôi, còn những người lính sống sót đã sống vì cuộc chiến.”
“Mọi người lính tình nguyện đã thiệt mạng đứng trước mặt tôi đều đăng ký tình nguyện vì chiến thắng của cuộc chiến.”
Alex nắm chặt tay, vẻ mặt dần dần trở nên tê dại: “Bọn họ nắm lấy điểm yếu của tôi, tôi không thể nhìn họ chết một cách tàn nhẫn trước mặt tôi, họ bắt đầu đưa quân tình nguyện theo từng đợt, thậm chí đôi khi còn để k1ch thích tôi lấy thuốc ra, bọn họ sẽ tra tấn những người tình nguyện này, buộc tôi phải tận mắt chứng kiến.”
“Mà tôi tỉnh táo nhận thức được rằng những người tình nguyện này sẵn sàng chấp nhận những cuộc tra tấn này vì chiến thắng của cuộc chiến, họ có thể chịu đựng bất kỳ sự tra tấn nào.”
“Tôi giúp đỡ ngày càng nhiều binh lính, đội quân bất tử của phe tôi ngày càng mạnh hơn, nhưng chiến tranh vẫn nổ ra.”
Alex thở ra: “Nhưng vì trong trận chiến đó bởi vì có đội quân bất tử, tiết kiệm chi phí quân sự, tôi chỉ sử dụng những binh lính bất tử và vũ khí lạnh, không phá hỏng yêu cầu của Tà Thần về quy mô cuộc chiến nên tôi không bị thua game.”
“Cuộc chiến với người bản xứ đã kết thúc, lúc ấy là ngày thứ sáu, khi tôi nghĩ mình sẽ thắng một cách thảm hại thì biến cố đã xảy ra.
Alex nghiến răng nói: “Việc sản xuất các xác sống đã k1ch thích rất nhiều mong muốn của các sĩ quan và chính phủ, họ cảm thấy rằng những xác sống này là vũ khí chiến tranh hoàn hảo, và họ bí mật chấp thuận tiến hành một cuộc chiến khác —— cướp bóc tất cả các vùng lãnh thổ trên phía đối diện của khu rừng nhiệt đới này.”
“Vào buổi chiều ngày thứ bảy, tôi tận mắt chứng kiến bọn họ dẫn đầu bắn một quả đạn đại bác, khiến đối phương phản kích, sau đó viết trong báo cáo rằng bên kia tấn công ta trước, bắt đầu chiến tranh toàn diện.”
Alex nói một cách khô khan: “Đó là một trận chiến kinh hoàng. Tôi đã thua ván đầu tiên và cầu xin Tà Thần quay trở lại bảy ngày trước.”
- -----oOo------
Bách Dật vặn vẹo nhắc nhở Nghịch Thần: ” NPC Alex chính tỉnh rồi kìa! Nghịch Thần, anh nhanh chóng hoàn thành mạch truyện của cậu ta luôn đi, chúng ta sẽ mở khóa phần còn lại của dòng 【true end】.”
Nghịch Thần ừ một tiếng, anh ngước mắt nhìn về phía Alex mới tỉnh lại: “Mặc dù tôi đã biết toàn bộ thế giới chỉ là một trò lừa bịp của Tà Thần ban cho cậu, nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao rốt cuộc cậu lại biến thành tín đồ của Tà Thần chứ.”
“—— thậm chí hy sinh mạng sống của mọi người cho Tà Thần để tạo ra ảo ảnh mà cậu muốn.”
Alex giãy giụa bàn tay bị trói sau lưng, nhưng không nói chuyện.
Nghịch Thần bình tĩnh nói tiếp: “Một vụ nổ lớn ở thị trấn nhỏ đã xảy ra vào đêm hôm trước trong thế giới chiến tranh này. Có người đã đổ sơn lên kho vũ khí của thị trấn nhỏ vào đêm hôm đó và phóng hỏa.”
“Toàn bộ khu rừng nhiệt đới bị nổ tung, gần như tất cả binh lính trong khu rừng bị giết, nhưng những người lính này không thực sự chết, mà kỳ lạ là biến thành trạng thái sống dở chết dở, lang thang khắp khu rừng dưới hình dạng mảnh xác sống hoặc xác sống hoàn chỉnh.”
“Chính cậu dùng sơn để làm nổ tung kho vũ khí và sử dụng loại thuốc đặc biệt mà cậu đã phát minh lên bọn họ, đúng không?” Nghịch Thần hỏi.
Alex cúi đầu, máu chảy ra từ ngọn tóc, cậu ta cười khẽ: “Là tôi.”
Nghịch Thần thở dài một tiếng.
“… Chúng tôi tìm thấy cậu bất tỉnh không xa kho vũ khí đã phát nổ, sau khi phát hiện cậu còn sống thì đã đưa cậu chạy trốn khắp nơi cho đến khi cậu bị đám xác sống dân bản xứ này bắt làm tế phẩm.”
“Cậu đã giết nhiều người như vậy, không phải là đi ngược lại ý định cứu người ban đầu của cậu sao? Sao cậu lại làm vậy chứ?”
“… Bởi vì tôi không cứu được ai cả.” Alex chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm bức tượng điêu khắc gỗ cũ nát, “Cho dù là trong thế giới huyễn mộng này, tôi cũng không cứu được ai.”
Nghịch Thần theo tầm mắt Alex, dừng một chút trên mặt tươi cười của Tà Thần cũ, tiếp tục hỏi: “Trong thế giới hiện thực đã xảy ra chuyện gì?”
“… Xảy ra …” Đôi mắt Alex đờ đẫn, khuôn mặt nhăn nhó, như thể cậu ta đang chìm trong một ký ức đau đớn không thể nguôi ngoai, “Tôi đã cứu Rudy, nhưng Rudy … vẫn chết và bị thiêu rụi, anh ấy đã trở thành tro tàn, không thể nào sống lại được nữa.”
“Rudy đã chết vào đêm trước của cuộc chiến.”
“Lúc đó, tôi rất muốn dùng thuốc của mình để thay đổi tất cả những điều này, cứu mọi người, cứu cuộc chiến này …”
Alex cười mỉa mai: “Nhưng ai biết được, cuối cùng, tôi lại là người châm lửa đốt kho vũ khí bằng sơn.”
“Nhưng đất nước hèn nhát, dị dạng mà tôi từng bảo vệ này thậm chí còn không dám ghi lại những gì thực sự đã xảy ra.”
Alex lớn tiếng chế nhạo: “Họ không dám viết rằng đó là tôi, một người bản địa có tinh thần ổn định, một bác sĩ tận tâm cứu người, lại là người phóng hỏa nhà kho đó vì phát hiện ra cái ác của chiến tranh.”
“Họ viết rằng một nhóm người bản xứ đột kích kho đạn dược đó để biện minh cho cuộc chiến của họ —— một nhóm người bản địa ngu ngốc và vô vọng như những lời quảng cáo tuyển dụng của họ đã nói, rất đáng bị bắt làm nô lệ và cho nổ tung thành xác chết.”
Nghịch Thần, “Cậu đã làm gì trong chiến tranh?”
Alex im lặng vài giây, giọng khàn khàn: “… Tôi đã đăng ký vào đội biệt kích 1 sau cái chết của Rudy, tôi muốn đi sâu vào bộ tộc bản địa trong chiến tranh, đi xem bức tượng Tà Thần đã mang lại cho tôi quyền năng để xoay chuyển sự sống và cái chết, để hỏi hắn có thể cho tôi một câu trả lời cứu mọi người được không?”
“Vào ngày chiến tranh, trời mưa rất to. Khi bơi qua hồ, tôi đã bị trúng năm sáu viên đạn và sắp chết.” Alex dường như muốn cười, nhưng khóe miệng lại đ3 xuống “… Nhưng tôi không chết, tôi đã nhìn thấy bức tượng điêu khắc gỗ của Tà Thần.”
“Sau đó, tôi nằm trên vũng máu, nhìn lên bức tượng điêu khắc gỗ này, tôi thậm chí không còn sức lực để nói, chỉ có thể cầu nguyện và cầu xin trong lòng, thần linh ơi, ngài có thể cứu mọi người …” Giọng điệu của Alex bàng hoàng, “… Tôi không thể nhớ mình đã cầu nguyện bao lâu, đột nhiên trong nháy mắt, tôi nghe thấy bức tượng này nói chuyện với tôi.”
Nghịch Thần rất nhanh phản ứng lại: “Cậu đã nghe được lời thần dụ của Tà Thần khi bị dục v0ng cực hạn thúc đẩy? Hắn nói gì với cậu?”
Vẻ mặt của Alex trống rỗng: “Hắn nói rằng hắn có thể thực hiện mong muốn của tôi, nhưng tôi phải chơi một trò chơi với hắn.”
“Nếu tôi thắng trò chơi, tôi không phải trả cái giá cho ước nguyện của mình, nhưng nếu tôi thua, tôi sẽ mắc kẹt trong trò chơi này mãi mãi.”
Nghịch Thần khựng lại: “Trò chơi gì?”
Alex thở gấp gáp, cậu ta nhìn Nghịch Thần, gằn từng chữ, “Một trò chơi do hắn thiết kế, gọi là《 Rừng Rậm Biên Thuỳ 》.”
Nghịch Thần hỏi: “Nội dung của trò chơi là gì?”
Alex hít một hơi thật sâu, nhìn nghiêng về bức tượng điêu khắc gỗ cũ nát của Tà Thần: “Hắn sẽ thiết lập dòng thời gian của dòng thế giới trở lại bảy ngày trước khi mọi thứ xảy ra, và cung cấp cho tôi nguồn sơn đỏ không giới hạn để có thể tạo nên một đội quân bất tử.”
“Tôi có tổng cộng mười cơ hội để bắt đầu lại, hắn sẽ liên tục tua lại dòng thời gian trở về bảy ngày trước, chỉ cần tôi có thể ngăn chặn trận chiến cuối cùng một lần trong mười ngày trong vòng bảy ngày đó, tôi sẽ thắng trò chơi này, nếu không thì tôi sẽ thua.”
Alex cúi đầu: “Tôi đã đồng ý yêu cầu của hắn.”
Nghịch Thần yên lặng nhìn về phía Alex: “Vậy cậu đã làm gì trong trò chơi này?”
“Trong trò chơi đầu tiên, tôi đã chọn ngăn chặn cuộc phản loạn của Rudy, dùng thuốc của mình thuyết phục anh ấy ở lại quân đội. Tôi nói rằng tôi sẽ dùng thuốc của mình bí mật cứu những người bản địa và binh lính phe ta đã chết.”
“Lúc đó tôi thật ngây thơ và kỳ vọng không thực tế đối với phe quân đội.” Alex chớp mắt yếu ớt, “… Tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi mang cho họ chiến thắng cuối cùng, chiến tranh sẽ kết thúc.”
“Tôi đã chọn hỗ trợ quân đội của mình.”
“Tôi đã cố gắng hết sức để giữ bí mật về lọ thuốc, nhưng chẳng bao lâu sau, những người được tôi cứu sống hoàn toàn không sợ bị thương hay chết nữa, họ đã báo cáo bí mật cho cả hai tổ chức.”
“Sau khi biết được tác dụng của lọ thuốc, quân đội buộc tôi phải tạo ra một đội quân bất tử với số lượng lớn, bởi lẽ không có binh lính nào tốt hơn là những xác sống.”
“Tất nhiên là tôi đã từ chối, cho dù họ có sử dụng kiểu tra tấn hay đe dọa nào đi chăng nữa. Tôi biết rằng chỉ cần có lọ thuốc xác sống này, tất cả mọi thứ đều có thể được thực hiện lại lần nữa”, Alex lúng túng dừng lại, sau một lúc, cậu ta tiếp tục, “—— nhưng tôi không ngờ là bọn họ lại đi tìm một nhóm quân tình nguyện.”
Nghịch Thần dò hỏi, “Quân tình nguyện gì?”
Alex thở gấp gáp: “Họ đưa một nhóm hàng trăm tân binh đến trước mặt tôi, sau đó bịt mắt, chĩa súng và súng phun lửa vào họ, ép hỏi tôi lấy thuốc ra cứu họ, nếu không thì sẽ bắn chết họ, sau đó đốt xác hoàn toàn bằng súng phun lửa, thiêu họ thành tro.”
Nghịch Thần ngẩn ra, dường như anh chợt nhận ra điều gì đó, nhìn xuống những cái xác khô như củi dưới chân mình: “Đây là ——”
“Đúng vậy,” Alex nói, “Đây là hài cốt của quân tình nguyện đó.”
Alex nhắm mắt lại: “Lần thứ nhất, tôi không đồng ý. Lần thứ hai, tôi nghiến răng nghiến lợi vẫn không chịu.”
“Họ bị bắn và thiêu rụi ngay trước mặt tôi, hết lần này đến lần khác, trong đó có một tình nguyện viên trẻ nhất chỉ mới mười lăm tuổi, cậu nhóc đó có một đôi mắt xanh xám non nớt, bị bịt kín mặt, lăn lộn trên mặt đất đến nửa giờ mới ngừng giãy giụa hấp hối. Các tình nguyện viên bị đốt cháy thành xương đen thì còn có thể cứu được, nhưng nếu đã bị thiêu thành tro thì vô phương cứu chữa.”
“Sau không biết bao nhiêu lần bị tra tấn như vậy, cuối cùng tôi suy sụp, tôi đã lấy thuốc ra và cứu một nhóm quân tình nguyện.”
Nói xong, Alex im lặng rất lâu, hai bên mặt không ngừng run lên vì một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó, giọng nói khàn khàn:
“Sau đó nhóm quân tình nguyện này đứng dậy, các sĩ quan cấp cao đứng theo dõi từ đầu đến cuối ấy thế mà vỗ tay, nhóm quân tình nguyện vừa được tôi cứu này đã vui vẻ cởi bỏ tấm vải đen và cúi chào các sĩ quan cấp cao, vui mừng thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Alex đôi mắt đỏ hoe như máu: “Cho tới lúc đó tôi mới biết rằng tất cả những thiếu niên này đều tình nguyện đến.”
“Mỗi người lính tình nguyện chết đi nếu tôi không cứu họ sẽ nhận được một huân chương liệt sĩ 5 xu. Sĩ quan cấp trên nói với những đứa trẻ này rằng tôi có một vũ khí sinh hóa rất mạnh trong tay, có thể biến người chết thành vũ khí hình người.”
“Nhưng vì tôi bắt bẻ và ích kỷ, nghĩ rằng mọi người không đủ tư cách dùng loại thuốc này nên tôi đã cất giấu nó.”
“Bọn họ nói với đám trẻ con này, chúng tôi sẽ giao cho các cậu một nhiệm vụ nguy hiểm, trước tiên phải giết các cậu, sau đó mới chọn lựa một số người từ cõi chết để cải tạo thân thể.”
“Những người không được chọn là những chiến binh chết vì chiến thắng của cuộc chiến, còn những người được chọn sắp trở thành anh hùng của chiến tranh.”
Alex thở gấp đến nỗi giọng nói của cậu ta bị ngắt quãng: “—— bọn họ nói với những đứa trẻ này rằng, những người lính đã chết vì sự tàn ác của tôi, còn những người lính sống sót đã sống vì cuộc chiến.”
“Mọi người lính tình nguyện đã thiệt mạng đứng trước mặt tôi đều đăng ký tình nguyện vì chiến thắng của cuộc chiến.”
Alex nắm chặt tay, vẻ mặt dần dần trở nên tê dại: “Bọn họ nắm lấy điểm yếu của tôi, tôi không thể nhìn họ chết một cách tàn nhẫn trước mặt tôi, họ bắt đầu đưa quân tình nguyện theo từng đợt, thậm chí đôi khi còn để k1ch thích tôi lấy thuốc ra, bọn họ sẽ tra tấn những người tình nguyện này, buộc tôi phải tận mắt chứng kiến.”
“Mà tôi tỉnh táo nhận thức được rằng những người tình nguyện này sẵn sàng chấp nhận những cuộc tra tấn này vì chiến thắng của cuộc chiến, họ có thể chịu đựng bất kỳ sự tra tấn nào.”
“Tôi giúp đỡ ngày càng nhiều binh lính, đội quân bất tử của phe tôi ngày càng mạnh hơn, nhưng chiến tranh vẫn nổ ra.”
Alex thở ra: “Nhưng vì trong trận chiến đó bởi vì có đội quân bất tử, tiết kiệm chi phí quân sự, tôi chỉ sử dụng những binh lính bất tử và vũ khí lạnh, không phá hỏng yêu cầu của Tà Thần về quy mô cuộc chiến nên tôi không bị thua game.”
“Cuộc chiến với người bản xứ đã kết thúc, lúc ấy là ngày thứ sáu, khi tôi nghĩ mình sẽ thắng một cách thảm hại thì biến cố đã xảy ra.
Alex nghiến răng nói: “Việc sản xuất các xác sống đã k1ch thích rất nhiều mong muốn của các sĩ quan và chính phủ, họ cảm thấy rằng những xác sống này là vũ khí chiến tranh hoàn hảo, và họ bí mật chấp thuận tiến hành một cuộc chiến khác —— cướp bóc tất cả các vùng lãnh thổ trên phía đối diện của khu rừng nhiệt đới này.”
“Vào buổi chiều ngày thứ bảy, tôi tận mắt chứng kiến bọn họ dẫn đầu bắn một quả đạn đại bác, khiến đối phương phản kích, sau đó viết trong báo cáo rằng bên kia tấn công ta trước, bắt đầu chiến tranh toàn diện.”
Alex nói một cách khô khan: “Đó là một trận chiến kinh hoàng. Tôi đã thua ván đầu tiên và cầu xin Tà Thần quay trở lại bảy ngày trước.”
- -----oOo------
Tác giả :
Hồ Ngư Lạt Tiêu