Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 299
Bạch Liễu nhẹ nhàng lặp lại, “Năm mươi năm sau khi chiến tranh kết thúc?”
Elena cúi đầu, rũ mi mắt nhăn nheo nhìn Bạch Liễu: “Có lẽ lâu hơn thế, tôi đã già đến nỗi không nhớ nữa rồi.”
“Chỉ nhớ cách đây rất lâu, khi Alex còn sống, anh ấy và người đàn ông tên Rudy đã viết cho tôi rất nhiều lá thư.” Elena lôi ra một chồng thư cũ từ chiếc váy yếm bẩn thỉu của mình. “Mỗi lần đến thăm mộ, tôi sẽ đọc những lá thư họ gửi cho tôi trước mộ của họ, để mình đừng quên lãng họ.”
Elena mệt mỏi thở dài: “Bây giờ chỉ còn lại bà già này là nhớ những chuyện đó, nếu tôi cũng quên đi thì dấu vết tồn tại của bọn họ sẽ không còn nữa.”
Bạch Liễu nhìn chồng thư, lễ phép hỏi: “Cho tôi xem một chút được không?”
Elena kinh ngạc nhìn Bạch Liễu: “Cậu có hứng thú sao? Người trẻ tuổi thường không thích nghe những chuyện xưa cũ lắm.”
Bạch Liễu mỉm cười: “Tôi là đồng đội của Alex và Rudy, tôi có nghĩa vụ phải nhớ đến bọn họ chứ.”
Elena lặng lẽ nhìn Bạch Liễu một hồi lâu, bà đột nhiên bật cười: “Bạn trẻ, cho dù cậu là một tên mồm mép lừa đảo thì lời nói dối của cậu cũng làm vui lòng tôi rồi đấy.”
Bà lão hiền lành đưa chồng thư cho Bạch Liễu, nước mắt lưng tròng: “Hoan nghênh cậu nhớ đến hai người họ cùng với tôi.”
Bạch Liễu giơ bức thư lên: “Bà không ngại nếu tôi tôi mở ra đọc tận mắt chứ?”
Elena bật cười, bà run rẩy xua tay: “Đương nhiên là không, tôi thuộc lòng từng câu từng chữ trong đó rồi.”
Bạch Liễu cúi đầu sắp xếp từng lá thư theo thứ tự thời gian, sau đó mở một lá thư ra, Elena thì thào lên tiếng:
“… Cậu biết không, anh bạn trẻ, khi con người trở nên già yếu và cô đơn, họ sẽ nhớ lại quá khứ của mình, suy nghĩ về những điều sai lầm của mình để dẫn đến kết cục như thế này …”
Giọng nói già nua của Elena dừng lại: “Cậu có biết điều đáng sợ nhất trong quá trình này là gì không?”
Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn bà: “Là gì ạ?”
Elena miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: “Họ quả thật đã làm rất nhiều chuyện sai lầm.”
Bạch Liễu cụp mắt nhìn lá thư đầu tiên trong tay, là thư Elena gửi cho Alex.
【Gửi vị hôn phu thân yêu của tôi:
Hai ngày trước, người đàn ông hèn mọn, đê tiện, bẩn thỉu của anh đã viết thư cho tôi, cầu xin tôi tha thứ cho anh ta vì hành vi đê hèn với anh, còn không biết xấu hổ xin tôi chúc phúc cho tình yêu và hôn nhân của hai người.
Thật là một ý nghĩ kinh tởm!
Alex, anh là một bác sĩ nghiên cứu sinh mệnh con người, là một nghề nghiệp vĩ đại nhất trên trái đất, tại sao anh lại cho phép mình dính líu đến một tên thần kinh cục mịch như vậy, anh không thấy lãng phí thời gian cứu người của mình hay sao?
Khi ở bên anh ta, anh không cảm thấy tương lai và lý tưởng của mình bị ô uế sao?
Ít nhất khi tôi nhận được lá thư của anh ta, tôi cảm thấy phẩm giá của mình đã bị vấy bẩn. 】
Bạch Liễu mở lá thư tiếp theo, Alex hồi âm.
【Gửi Elena:
Đầu tiên, cho phép tôi cực lực phản đối xưng hô của em dành cho tôi, tôi chưa bao giờ gặp em, và tôi không bao giờ đồng ý cho phép em khẳng định là vợ sắp cưới của tôi.
Thứ hai, người yêu của tôi, người vợ, chỉ có một người duy nhất bên tôi trọn đời, đó là Rudy, không phải em, người đột ngột xuất hiện sau khi tôi và Rudy yêu nhau.
Tôi không biết sự ngưỡng mộ vô lý của em dành cho tôi đến từ đâu, cho dù nó xuất phát từ những kỳ vọng và mô tả không thực tế của cha mẹ tôi về tôi, hay từ sự theo đuổi của một thanh niên duy nhất có bằng cấp cao trong thị trấn chật hẹp đó, hay từ sự theo đuổi của tự mãn và tự hài lòng với sắc đẹp của mình, ý tưởng nực cười rằng cô gái xinh đẹp nhất thị trấn có thể giành được chàng trai tốt nhất.
Cho phép tôi được nghiêm túc giải thích với em, Elena, rằng tôi không phải là thứ mà em có thể giành được và phô trương, tôi là một người có cảm xúc.
Từ khi tôi dành tình cảm cho Rudy, tôi không còn yêu được ai khác nữa.
Elena, em cũng là một người độc lập, em không cần tôi để quảng cáo giá trị của mình, em có thể làm những điều giá trị hơn để chứng minh điều đó.
Rudy và tôi được thưởng hai suất tham gia cao đẳng đại học, tôi muốn dùng suất của tôi, còn Rudy thì bảo em vẫn còn là một cô bé chưa hiểu chuyện, em có nhiều cơ hội và tư cách trải nghiệm những điều tốt đẹp của thế giới và học hỏi nhiều tri thức hơn là một người không biết liệu có sống được sau chiến tranh hay không như anh ấy.
Nếu em có ý định học đại học, Rudy nói rằng anh ấy có thể trao cho em suất thưởng của anh ấy.
Mặc dù em đã nói những lời xúc phạm Rudy nhưng anh ấy đã tha thứ cho em, hơn nữa còn rất cao thượng kiên quyết nhường cho em suất thưởng đi học này.
Anh ấy nói rằng em thích tôi vì tôi là bác sĩ, em nghĩ rằng tôi rất giỏi trong việc chữa bệnh và cứu người, vì vậy em đã đặt niềm khao khát của một cô gái vào tôi.
Rudy nhờ tôi nhắn với em rằng, nếu em thích cứu người thì tại sao không thử tự mình trải nghiệm điều đó?
Tôi xin lỗi vì những lời hứa mù quáng mà cha mẹ tôi đã hứa với em, nhưng nếu em xúc phạm Rudy lần nữa thì tôi sẽ không khách sáo với em nữa đâu nhé. 】
Bạch Liễu lật tiếp một bức thư, bức thư tiếp theo lại là của Elena, nhưng lần này không phải gửi cho Alex mà là cho Rudy.
【Kính chào anh Rudy:
Tôi xin lỗi vì những đã không kiểm soát được cảm xúc cá nhân và xúc phạm đến anh.
Tôi đã để tất cả số tiền tiết kiệm được khi đi làm trong ba năm từ năm mười một tuổi đến nay vào phong bì này để đền bù cho sự vô lễ của mình.
Tôi không muốn suất học của anh, tôi vẫn nghĩ rằng anh đang lãng phí thời gian của Alex, anh ấy có thể đạt được nhiều hơn thế, anh ấy đã phát minh ra một loại thuốc có thể trì hoãn cái chết của nhân loại, điều này sẽ giúp cho bao nhiêu người sẽ được cứu trong các cuộc chiến tranh chứ?
Mọi người trong thị trấn đều bảo rằng Alex có thể là anh hùng chiến tranh tiếp theo!
Nhưng sau khi gặp anh, tâm trí của anh ấy chỉ toàn là tình yêu!
Tôi vẫn muốn anh tránh xa anh ấy, có thể anh sẽ tìm được người khác để yêu, nhưng người đó không nên là Alex. 】
Thư tiếp theo là của Rudy gửi Elena.
【Gửi cô gái nhỏ đáng yêu Elena:
Này, cô bé, đoán xem? Tôi nghĩ em nói đúng đấy.
Alex quả thật sẽ có một tương lai tươi sáng, em ấy là một chàng trai rất tài giỏi, quá trình thử nghiệm thuốc tiến triển rất nhanh, cấp trên đã chấp thuận cho em ấy thử nghiệm trên thương binh, hiệu quả rất khả quan.
Tôi không xứng với em ấy, Alex rất tốt đẹp, vì vậy tôi muốn ích kỷ sở hữu em ấy một thời gian để có những kỉ niệm đẹp nhất với em ấy.
Elena, tôi đã xem ảnh của em, em rất đẹp, nhưng em còn quá trẻ, chỉ mới mười bốn tuổi, em không thể phân biệt được đâu là tình yêu và đâu là sự khao khát.
Tôi phải thừa nhận Alex là một chàng trai tốt, nhưng sẽ phải mất ít nhất bốn năm nữa em mới có thể nói về tình yêu với em ấy —— tin tôi đi, với vẻ đẹp, sự quyết tâm và kiên trì của em thì chắc chắn lúc đó em đã gặp được một chàng trai tốt hơn khác rồi.
À tất nhiên cũng cũng có thể là một cô gái tốt, tôi không để ý điều đó đâu.
Sau chiến tranh, em và Alex xứng đáng được tận hưởng một tình yêu lãng mạn chậm nhịp trong thời đại thanh bình, thay vì hy sinh bản thân một cách vội vàng dưới sự điên cuồng của cư dân thị trấn và cha mẹ Alex để kết hôn với một anh hùng chiến tranh mà họ tưởng tượng.
Nó không công bằng cho em và cả Alex.
Tôi muốn em hạnh phúc, bởi vì em xứng đáng được hạnh phúc, và tôi muốn tôi cũng được hạnh phúc.
Nhưng tiếc thay, hạnh phúc mà tôi mong muốn lại không được thần linh ban tặng.
Này cô bé ơi, Alex nói với tôi rằng em may váy cưới rất giỏi, em có thể may cho tôi một chiếc được không? Đúng lúc tôi rất muốn kết hôn với Alex đấy! 】
Bức thư cuối cùng Elena viết cho Rudy rất lộn xộn, trên giấy còn nhiều dấu vết của nước mắt, như thể Elena mười bốn tuổi đã viết bức thư trong khi khóc.
Nhưng giọng điệu của cô bé trong bức thư hoàn toàn lạnh lùng:
【Gửi anh Rudy:
Tôi không biết anh nghe tin đồn tôi bị ép phải kết hôn với Alex ở đâu, không phải như vậy, tôi hoàn toàn tự nguyện làm điều đó.
Tôi sẽ không may váy cưới gì hết. Tôi không cho phép bất kỳ ai kết hôn với Alex trước tôi. Anh đừng mơ tưởng nữa! 】
Bạch Liễu nhìn chiếc váy cưới mà Elena đặt trên bia mộ của Rudy, nhướng mày hỏi: “Tại sao cuối cùng bà lại may váy cưới cho Rudy vậy ạ?”
Elena mỉm cười, nỗi nhớ nhung ẩn chứa nhiều nỗi buồn không nói nên lời, khóe miệng không khỏi nhếch xuống:
“… Lúc đó tôi còn quá nhỏ và không hiểu gì cả, thị trấn nói rằng họ sẽ chọn một cô gái xinh đẹp để kết hôn với anh hùng chiến tranh của thị trấn, người chiến thắng có thể nhận được một khoản tiền từ bố mẹ của Alex, vì vậy bố mẹ tôi đã để tôi tham gia.”
“Tôi là người đẹp nhất trong tất cả các cô gái.” Đôi mắt Elena trở nên xa xăm, “Vì vậy rất dễ dàng được chọn, khi đó tôi còn rất nhỏ, luật pháp không cho phép tôi kết hôn, vì vậy cha mẹ của Alex bảo rằng tôi phải chờ Alex trở về, không cho phép tôi tiếp xúc, yêu đương với bất kỳ ai cho đến khi Alex quay lại.”
“Toàn bộ cuộc đời tôi lúc đó là kết hôn với anh hùng Alex, vì vậy khi nghe tin anh ấy đã bị cướp đi, tôi hoàn toàn hoảng loạn và tôi ghét Rudy.” Đôi mắt của Elena đỏ hoe, giọng điệu căm thù, “Rudy là một gã rất đào hoa và mồm mép lanh lợi, anh ấy thích viết thư để trêu chọc tôi, tôi thật không hiểu một người lính bận rộn trên chiến trường như anh ấy làm sao lại có thể rảnh rỗi viết thư cho tôi, còn lúc nào cũng cười phóng khoáng ung dung như vậy.”
“Rudy khác với tất cả những người đàn ông tôi từng gặp, anh ấy tôn trọng tôi, động viên tôi, nói rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm tốt như Alex, anh ấy thậm chí còn giúp tôi nhập học, đến lúc khai giảng tôi chỉ cần đi học mà thôi.”
Nước mắt Elena trào ra từ những nếp nhăn: “Cái đêm tôi khóc lóc viết bức thư này cho Rudy, tôi đã bí mật may váy cưới suốt đêm và vội vã đến bưu điện để gửi cho anh ấy.”
Vừa nói, bà vừa quay đầu ngơ ngác nhìn Bạch Liễu: “Nhưng khi tôi đến bưu cục, bưu điện thông báo có thư mới gửi đến, bảo tôi đến lấy, tôi mở ra xem, đó vẫn là thư của Rudy.”
Elena bật khóc: “—— Là thư báo tang của Rudy và một bức thư tuyệt mệnh.”
“Rudy đã bị bắn chết tại chỗ trong cuộc phản loạn đánh lén vào sáng sớm. Anh ấy biết điều này sẽ xảy ra cho nên trước đó đã gửi cho tôi một bức thư tuyệt mệnh, bảo tôi hãy giữ sức khỏe thật tốt và giúp anh ấy chăm sóc Alex.” “Tôi muốn đưa cho anh ấy chiếc váy cưới, lời xin lỗi và lời cảm ơn …” Elena nghẹn ngào, đôi môi run rẩy, “Nhưng anh ấy không thể nghe được nữa rồi.”
- -----oOo------
Elena cúi đầu, rũ mi mắt nhăn nheo nhìn Bạch Liễu: “Có lẽ lâu hơn thế, tôi đã già đến nỗi không nhớ nữa rồi.”
“Chỉ nhớ cách đây rất lâu, khi Alex còn sống, anh ấy và người đàn ông tên Rudy đã viết cho tôi rất nhiều lá thư.” Elena lôi ra một chồng thư cũ từ chiếc váy yếm bẩn thỉu của mình. “Mỗi lần đến thăm mộ, tôi sẽ đọc những lá thư họ gửi cho tôi trước mộ của họ, để mình đừng quên lãng họ.”
Elena mệt mỏi thở dài: “Bây giờ chỉ còn lại bà già này là nhớ những chuyện đó, nếu tôi cũng quên đi thì dấu vết tồn tại của bọn họ sẽ không còn nữa.”
Bạch Liễu nhìn chồng thư, lễ phép hỏi: “Cho tôi xem một chút được không?”
Elena kinh ngạc nhìn Bạch Liễu: “Cậu có hứng thú sao? Người trẻ tuổi thường không thích nghe những chuyện xưa cũ lắm.”
Bạch Liễu mỉm cười: “Tôi là đồng đội của Alex và Rudy, tôi có nghĩa vụ phải nhớ đến bọn họ chứ.”
Elena lặng lẽ nhìn Bạch Liễu một hồi lâu, bà đột nhiên bật cười: “Bạn trẻ, cho dù cậu là một tên mồm mép lừa đảo thì lời nói dối của cậu cũng làm vui lòng tôi rồi đấy.”
Bà lão hiền lành đưa chồng thư cho Bạch Liễu, nước mắt lưng tròng: “Hoan nghênh cậu nhớ đến hai người họ cùng với tôi.”
Bạch Liễu giơ bức thư lên: “Bà không ngại nếu tôi tôi mở ra đọc tận mắt chứ?”
Elena bật cười, bà run rẩy xua tay: “Đương nhiên là không, tôi thuộc lòng từng câu từng chữ trong đó rồi.”
Bạch Liễu cúi đầu sắp xếp từng lá thư theo thứ tự thời gian, sau đó mở một lá thư ra, Elena thì thào lên tiếng:
“… Cậu biết không, anh bạn trẻ, khi con người trở nên già yếu và cô đơn, họ sẽ nhớ lại quá khứ của mình, suy nghĩ về những điều sai lầm của mình để dẫn đến kết cục như thế này …”
Giọng nói già nua của Elena dừng lại: “Cậu có biết điều đáng sợ nhất trong quá trình này là gì không?”
Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn bà: “Là gì ạ?”
Elena miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: “Họ quả thật đã làm rất nhiều chuyện sai lầm.”
Bạch Liễu cụp mắt nhìn lá thư đầu tiên trong tay, là thư Elena gửi cho Alex.
【Gửi vị hôn phu thân yêu của tôi:
Hai ngày trước, người đàn ông hèn mọn, đê tiện, bẩn thỉu của anh đã viết thư cho tôi, cầu xin tôi tha thứ cho anh ta vì hành vi đê hèn với anh, còn không biết xấu hổ xin tôi chúc phúc cho tình yêu và hôn nhân của hai người.
Thật là một ý nghĩ kinh tởm!
Alex, anh là một bác sĩ nghiên cứu sinh mệnh con người, là một nghề nghiệp vĩ đại nhất trên trái đất, tại sao anh lại cho phép mình dính líu đến một tên thần kinh cục mịch như vậy, anh không thấy lãng phí thời gian cứu người của mình hay sao?
Khi ở bên anh ta, anh không cảm thấy tương lai và lý tưởng của mình bị ô uế sao?
Ít nhất khi tôi nhận được lá thư của anh ta, tôi cảm thấy phẩm giá của mình đã bị vấy bẩn. 】
Bạch Liễu mở lá thư tiếp theo, Alex hồi âm.
【Gửi Elena:
Đầu tiên, cho phép tôi cực lực phản đối xưng hô của em dành cho tôi, tôi chưa bao giờ gặp em, và tôi không bao giờ đồng ý cho phép em khẳng định là vợ sắp cưới của tôi.
Thứ hai, người yêu của tôi, người vợ, chỉ có một người duy nhất bên tôi trọn đời, đó là Rudy, không phải em, người đột ngột xuất hiện sau khi tôi và Rudy yêu nhau.
Tôi không biết sự ngưỡng mộ vô lý của em dành cho tôi đến từ đâu, cho dù nó xuất phát từ những kỳ vọng và mô tả không thực tế của cha mẹ tôi về tôi, hay từ sự theo đuổi của một thanh niên duy nhất có bằng cấp cao trong thị trấn chật hẹp đó, hay từ sự theo đuổi của tự mãn và tự hài lòng với sắc đẹp của mình, ý tưởng nực cười rằng cô gái xinh đẹp nhất thị trấn có thể giành được chàng trai tốt nhất.
Cho phép tôi được nghiêm túc giải thích với em, Elena, rằng tôi không phải là thứ mà em có thể giành được và phô trương, tôi là một người có cảm xúc.
Từ khi tôi dành tình cảm cho Rudy, tôi không còn yêu được ai khác nữa.
Elena, em cũng là một người độc lập, em không cần tôi để quảng cáo giá trị của mình, em có thể làm những điều giá trị hơn để chứng minh điều đó.
Rudy và tôi được thưởng hai suất tham gia cao đẳng đại học, tôi muốn dùng suất của tôi, còn Rudy thì bảo em vẫn còn là một cô bé chưa hiểu chuyện, em có nhiều cơ hội và tư cách trải nghiệm những điều tốt đẹp của thế giới và học hỏi nhiều tri thức hơn là một người không biết liệu có sống được sau chiến tranh hay không như anh ấy.
Nếu em có ý định học đại học, Rudy nói rằng anh ấy có thể trao cho em suất thưởng của anh ấy.
Mặc dù em đã nói những lời xúc phạm Rudy nhưng anh ấy đã tha thứ cho em, hơn nữa còn rất cao thượng kiên quyết nhường cho em suất thưởng đi học này.
Anh ấy nói rằng em thích tôi vì tôi là bác sĩ, em nghĩ rằng tôi rất giỏi trong việc chữa bệnh và cứu người, vì vậy em đã đặt niềm khao khát của một cô gái vào tôi.
Rudy nhờ tôi nhắn với em rằng, nếu em thích cứu người thì tại sao không thử tự mình trải nghiệm điều đó?
Tôi xin lỗi vì những lời hứa mù quáng mà cha mẹ tôi đã hứa với em, nhưng nếu em xúc phạm Rudy lần nữa thì tôi sẽ không khách sáo với em nữa đâu nhé. 】
Bạch Liễu lật tiếp một bức thư, bức thư tiếp theo lại là của Elena, nhưng lần này không phải gửi cho Alex mà là cho Rudy.
【Kính chào anh Rudy:
Tôi xin lỗi vì những đã không kiểm soát được cảm xúc cá nhân và xúc phạm đến anh.
Tôi đã để tất cả số tiền tiết kiệm được khi đi làm trong ba năm từ năm mười một tuổi đến nay vào phong bì này để đền bù cho sự vô lễ của mình.
Tôi không muốn suất học của anh, tôi vẫn nghĩ rằng anh đang lãng phí thời gian của Alex, anh ấy có thể đạt được nhiều hơn thế, anh ấy đã phát minh ra một loại thuốc có thể trì hoãn cái chết của nhân loại, điều này sẽ giúp cho bao nhiêu người sẽ được cứu trong các cuộc chiến tranh chứ?
Mọi người trong thị trấn đều bảo rằng Alex có thể là anh hùng chiến tranh tiếp theo!
Nhưng sau khi gặp anh, tâm trí của anh ấy chỉ toàn là tình yêu!
Tôi vẫn muốn anh tránh xa anh ấy, có thể anh sẽ tìm được người khác để yêu, nhưng người đó không nên là Alex. 】
Thư tiếp theo là của Rudy gửi Elena.
【Gửi cô gái nhỏ đáng yêu Elena:
Này, cô bé, đoán xem? Tôi nghĩ em nói đúng đấy.
Alex quả thật sẽ có một tương lai tươi sáng, em ấy là một chàng trai rất tài giỏi, quá trình thử nghiệm thuốc tiến triển rất nhanh, cấp trên đã chấp thuận cho em ấy thử nghiệm trên thương binh, hiệu quả rất khả quan.
Tôi không xứng với em ấy, Alex rất tốt đẹp, vì vậy tôi muốn ích kỷ sở hữu em ấy một thời gian để có những kỉ niệm đẹp nhất với em ấy.
Elena, tôi đã xem ảnh của em, em rất đẹp, nhưng em còn quá trẻ, chỉ mới mười bốn tuổi, em không thể phân biệt được đâu là tình yêu và đâu là sự khao khát.
Tôi phải thừa nhận Alex là một chàng trai tốt, nhưng sẽ phải mất ít nhất bốn năm nữa em mới có thể nói về tình yêu với em ấy —— tin tôi đi, với vẻ đẹp, sự quyết tâm và kiên trì của em thì chắc chắn lúc đó em đã gặp được một chàng trai tốt hơn khác rồi.
À tất nhiên cũng cũng có thể là một cô gái tốt, tôi không để ý điều đó đâu.
Sau chiến tranh, em và Alex xứng đáng được tận hưởng một tình yêu lãng mạn chậm nhịp trong thời đại thanh bình, thay vì hy sinh bản thân một cách vội vàng dưới sự điên cuồng của cư dân thị trấn và cha mẹ Alex để kết hôn với một anh hùng chiến tranh mà họ tưởng tượng.
Nó không công bằng cho em và cả Alex.
Tôi muốn em hạnh phúc, bởi vì em xứng đáng được hạnh phúc, và tôi muốn tôi cũng được hạnh phúc.
Nhưng tiếc thay, hạnh phúc mà tôi mong muốn lại không được thần linh ban tặng.
Này cô bé ơi, Alex nói với tôi rằng em may váy cưới rất giỏi, em có thể may cho tôi một chiếc được không? Đúng lúc tôi rất muốn kết hôn với Alex đấy! 】
Bức thư cuối cùng Elena viết cho Rudy rất lộn xộn, trên giấy còn nhiều dấu vết của nước mắt, như thể Elena mười bốn tuổi đã viết bức thư trong khi khóc.
Nhưng giọng điệu của cô bé trong bức thư hoàn toàn lạnh lùng:
【Gửi anh Rudy:
Tôi không biết anh nghe tin đồn tôi bị ép phải kết hôn với Alex ở đâu, không phải như vậy, tôi hoàn toàn tự nguyện làm điều đó.
Tôi sẽ không may váy cưới gì hết. Tôi không cho phép bất kỳ ai kết hôn với Alex trước tôi. Anh đừng mơ tưởng nữa! 】
Bạch Liễu nhìn chiếc váy cưới mà Elena đặt trên bia mộ của Rudy, nhướng mày hỏi: “Tại sao cuối cùng bà lại may váy cưới cho Rudy vậy ạ?”
Elena mỉm cười, nỗi nhớ nhung ẩn chứa nhiều nỗi buồn không nói nên lời, khóe miệng không khỏi nhếch xuống:
“… Lúc đó tôi còn quá nhỏ và không hiểu gì cả, thị trấn nói rằng họ sẽ chọn một cô gái xinh đẹp để kết hôn với anh hùng chiến tranh của thị trấn, người chiến thắng có thể nhận được một khoản tiền từ bố mẹ của Alex, vì vậy bố mẹ tôi đã để tôi tham gia.”
“Tôi là người đẹp nhất trong tất cả các cô gái.” Đôi mắt Elena trở nên xa xăm, “Vì vậy rất dễ dàng được chọn, khi đó tôi còn rất nhỏ, luật pháp không cho phép tôi kết hôn, vì vậy cha mẹ của Alex bảo rằng tôi phải chờ Alex trở về, không cho phép tôi tiếp xúc, yêu đương với bất kỳ ai cho đến khi Alex quay lại.”
“Toàn bộ cuộc đời tôi lúc đó là kết hôn với anh hùng Alex, vì vậy khi nghe tin anh ấy đã bị cướp đi, tôi hoàn toàn hoảng loạn và tôi ghét Rudy.” Đôi mắt của Elena đỏ hoe, giọng điệu căm thù, “Rudy là một gã rất đào hoa và mồm mép lanh lợi, anh ấy thích viết thư để trêu chọc tôi, tôi thật không hiểu một người lính bận rộn trên chiến trường như anh ấy làm sao lại có thể rảnh rỗi viết thư cho tôi, còn lúc nào cũng cười phóng khoáng ung dung như vậy.”
“Rudy khác với tất cả những người đàn ông tôi từng gặp, anh ấy tôn trọng tôi, động viên tôi, nói rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm tốt như Alex, anh ấy thậm chí còn giúp tôi nhập học, đến lúc khai giảng tôi chỉ cần đi học mà thôi.”
Nước mắt Elena trào ra từ những nếp nhăn: “Cái đêm tôi khóc lóc viết bức thư này cho Rudy, tôi đã bí mật may váy cưới suốt đêm và vội vã đến bưu điện để gửi cho anh ấy.”
Vừa nói, bà vừa quay đầu ngơ ngác nhìn Bạch Liễu: “Nhưng khi tôi đến bưu cục, bưu điện thông báo có thư mới gửi đến, bảo tôi đến lấy, tôi mở ra xem, đó vẫn là thư của Rudy.”
Elena bật khóc: “—— Là thư báo tang của Rudy và một bức thư tuyệt mệnh.”
“Rudy đã bị bắn chết tại chỗ trong cuộc phản loạn đánh lén vào sáng sớm. Anh ấy biết điều này sẽ xảy ra cho nên trước đó đã gửi cho tôi một bức thư tuyệt mệnh, bảo tôi hãy giữ sức khỏe thật tốt và giúp anh ấy chăm sóc Alex.” “Tôi muốn đưa cho anh ấy chiếc váy cưới, lời xin lỗi và lời cảm ơn …” Elena nghẹn ngào, đôi môi run rẩy, “Nhưng anh ấy không thể nghe được nữa rồi.”
- -----oOo------
Tác giả :
Hồ Ngư Lạt Tiêu