Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật
Chương 29
Tuy không thường xuyên rời khỏi Mai An Uyển, nhưng con mắt nhìn người vẫn luôn rất chính xác.
Trong số ba đứa con của phủ Ninh Vương, Lục Dụ An tuy luôn được coi là trưởng thành, thận trọng, nhưng sự thật là quá mức tầm thường, không hề có chút nhuệ khí nào! Mà Lục Văn Tú thì không cần phải nói đến, hôm nay đã được nhìn thấu hoàn toàn, chỉ là một thứ vứt đi!
Phủ Ninh Vương to lớn như vậy, lại chỉ có đứa con thứ này là năng lực xuất chúng, vượt xa hai đứa kia.
Huống hồ hôm nay hắn còn nhảy vào hồ nước lạnh thấu xương để cứu mình, về tình về lý mình cũng nên khen thưởng hắn.
Chỉ là, trong lòng Lão phu nhân cũng hiểu rõ, đích thứ có sự phân biệt, Lục Hoán đưa ra yêu cầu về tiền tài hay gì khác cũng được, nhưng nếu như muốn ngồi ngang hàng với hai đích tử, thì lòng tham cũng hơi quá rồi.
Nàng đang còn suy nghĩ, thì đã nghe Lục Hoán nói.
“Lục Hoán thích yên tĩnh không thích ồn ào, hi vọng nơi ở của ta sau này không có người tùy ý ra vào, mong Lão phu nhân đáp ứng.”
Ninh Vương phu nhân và Lão phu nhân đều hết sức kinh ngạc----
Lão phu nhân ngạc nhiên: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Giọng nói hơi lạnh của thiếu niên, không có bất cứ tâm tình gì: “Chỉ như vậy thôi ạ.”
Sắc mặt Lục Văn Tú đang quỳ ở dưới đất tái đi, Lục Hoán hắn có ý gì, thích yên tĩnh không thích ồn ào, đang bóng gió mỉa mai mình dẫn theo một đám người ồn ào đến vu oan cho hắn mấy ngày trước sao? Chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội tính món nợ này trước mặt tổ mẫu sao?!
Lão phu nhân tuyệt đối không ngờ yêu cầu của Lục Hoán lại đơn giản như vậy, chỉ là muốn một nơi ở yên tĩnh thôi sao?
Nhưng nghĩ đến, Sài Viện nơi Lục Hoán đang ở với nơi ở của đám người làm thật ra là trộn lẫn một chỗ, vàng thau lẫn lộn, khó tránh khỏi ồn ào.
Mặc dù là thứ tử, nhưng phải chịu đựng sự khắc nghiệt như vậy, thực ra cũng hơi quá. Những việc này đều do Tổng quản sắp xếp, nhưng sau lưng Tổng quản có ai sai khiến, không cần nghĩ cũng biết.
Lúc trước Lão phu nhân căn bản không để ý đến những chuyện nhỏ bé này, trước giờ đều giống Ninh Vương, mắt nhắm mắt mở mà thôi. Cho đến bây giờ mới ý thức được, đứa cháu này có điều kiện sinh sống trong phủ rất khốn khổ.
Có thể không khốn khổ sao. hôm này nàng vừa mới ra ngoài Mai An Uyển, thì nghe thấy, mấy ngày trước Lục Văn Tú chạy đến chỗ của Lục Hoán, vu oan hãm hại lung tung, nhưng hãm hại không được, lại gây ra một trò cười.
Chắc hẳn Lục Hoán đưa ra yêu cầu này, cũng là vì hai người ca ca của hắn tìm mọi cách gây khó dễ.
Nhất thời tâm tình lão phu nhân bỗng trở nên phức tạp.
Mình đã hứa ban thưởng cho hắn, nói muốn cái gì được cái đó, hắn lại chỉ đưa ra một yêu cầu rất nhỏ, thật sự không ham muốn cái gì sao?
Lão phu nhân suy nghĩ trong chốt lát, bèn dặn dò nhũ mẫu bên cạnh: “Đi nói với Tổng quản, ta ban thưởng cho Lục Hoán một viện có sân, chuyển đám người hầu ở xung quanh hắn đi chỗ khác, sau này không cho phép bất cứ người nào tùy tiện đến gần nơi ở của hắn! Nếu như dám vi phạm, thì tự mình đi nhận phạt! Ngoài ra, mỗi tháng cho Hoán Nhi thêm ba lượng bạc.”
Sắc mặt của Ninh Vương phu nhân và Lục Văn Tú đều rất khó coi.
Đến Tứ di nương cũng không có một căn nhà có sân đàng hoàng, cũng ở chung với đám nha hoàn, bây giờ, Lục Hoán lại có căn nhà có sân đầu tiên.
Mỗi tháng còn có ba lượng bạc. Tuy không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ để hắn hối lộ một ít cho đám người hầu, so với tình cảnh phải chịu sự khỉnh bỉ mọi nơi trước đây, tốt hơn rất nhiều.
Mà đám hạ nhân đang quỳ khắp nơi trêи mặt đất cũng phải vuốt mắt nể mũi, trong lòng đã có tính toán.
Trước đây bọn họ a dua khinh bỉ Lục Hoán, là bởi vì không có một ai trong Phủ Ninh Vương để ý đến việc sống chết của hắn, nhưng bây giờ, Lục Hoán đã cứu lão phu nhân, sợ rằng sau ngày không thể ngạo mạn với hắn nữa.
Bây giờ, hình như đã thay đổi từ từ.
“Còn ngươi”. Lão phu nhân quay đầu nhìn Lục Văn Tú, trêи mặt tỏ ý chán ghét không hề che giấu, “Ngươi còn chưa cút về đóng cửa một tháng mà suy nghĩ về lỗi lầm của mình sao! Còn quỳ ở chỗ này cho chướng mắt làm cái gì nữa?”
Lục Văn Tú vừa giận vừa tủi thân, còn muốn giảo biện, nói: “Tổ mẫu, sao ngươi có thể cho Lục Hoán một căn nhà có sân chứ, ngay cả ta cũng---”
Còn chưa nói xong, Lão phu nhân tức giận đến mức đá bay hắn ra ngoài. Loại nhát gan, phế vật này, không tự nghĩ xem bản thân hắn đã gây ra chuyện gì, lại còn không biết điều, đi ghen ghét đố kị với Lục Hoán.
“Nếu không nhờ có Lục Hoán, hôm nay bộ xương già ta đã bị cái thứ vô dụng nhà ngươi dìm chết trong hồ nước rồi, ngươi còn oán hận cái gì, không phạt ngươi đến từ đường quỳ là đã nhân nhượng cho ngươi lắm rồi!”
Trong số ba đứa con của phủ Ninh Vương, Lục Dụ An tuy luôn được coi là trưởng thành, thận trọng, nhưng sự thật là quá mức tầm thường, không hề có chút nhuệ khí nào! Mà Lục Văn Tú thì không cần phải nói đến, hôm nay đã được nhìn thấu hoàn toàn, chỉ là một thứ vứt đi!
Phủ Ninh Vương to lớn như vậy, lại chỉ có đứa con thứ này là năng lực xuất chúng, vượt xa hai đứa kia.
Huống hồ hôm nay hắn còn nhảy vào hồ nước lạnh thấu xương để cứu mình, về tình về lý mình cũng nên khen thưởng hắn.
Chỉ là, trong lòng Lão phu nhân cũng hiểu rõ, đích thứ có sự phân biệt, Lục Hoán đưa ra yêu cầu về tiền tài hay gì khác cũng được, nhưng nếu như muốn ngồi ngang hàng với hai đích tử, thì lòng tham cũng hơi quá rồi.
Nàng đang còn suy nghĩ, thì đã nghe Lục Hoán nói.
“Lục Hoán thích yên tĩnh không thích ồn ào, hi vọng nơi ở của ta sau này không có người tùy ý ra vào, mong Lão phu nhân đáp ứng.”
Ninh Vương phu nhân và Lão phu nhân đều hết sức kinh ngạc----
Lão phu nhân ngạc nhiên: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Giọng nói hơi lạnh của thiếu niên, không có bất cứ tâm tình gì: “Chỉ như vậy thôi ạ.”
Sắc mặt Lục Văn Tú đang quỳ ở dưới đất tái đi, Lục Hoán hắn có ý gì, thích yên tĩnh không thích ồn ào, đang bóng gió mỉa mai mình dẫn theo một đám người ồn ào đến vu oan cho hắn mấy ngày trước sao? Chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội tính món nợ này trước mặt tổ mẫu sao?!
Lão phu nhân tuyệt đối không ngờ yêu cầu của Lục Hoán lại đơn giản như vậy, chỉ là muốn một nơi ở yên tĩnh thôi sao?
Nhưng nghĩ đến, Sài Viện nơi Lục Hoán đang ở với nơi ở của đám người làm thật ra là trộn lẫn một chỗ, vàng thau lẫn lộn, khó tránh khỏi ồn ào.
Mặc dù là thứ tử, nhưng phải chịu đựng sự khắc nghiệt như vậy, thực ra cũng hơi quá. Những việc này đều do Tổng quản sắp xếp, nhưng sau lưng Tổng quản có ai sai khiến, không cần nghĩ cũng biết.
Lúc trước Lão phu nhân căn bản không để ý đến những chuyện nhỏ bé này, trước giờ đều giống Ninh Vương, mắt nhắm mắt mở mà thôi. Cho đến bây giờ mới ý thức được, đứa cháu này có điều kiện sinh sống trong phủ rất khốn khổ.
Có thể không khốn khổ sao. hôm này nàng vừa mới ra ngoài Mai An Uyển, thì nghe thấy, mấy ngày trước Lục Văn Tú chạy đến chỗ của Lục Hoán, vu oan hãm hại lung tung, nhưng hãm hại không được, lại gây ra một trò cười.
Chắc hẳn Lục Hoán đưa ra yêu cầu này, cũng là vì hai người ca ca của hắn tìm mọi cách gây khó dễ.
Nhất thời tâm tình lão phu nhân bỗng trở nên phức tạp.
Mình đã hứa ban thưởng cho hắn, nói muốn cái gì được cái đó, hắn lại chỉ đưa ra một yêu cầu rất nhỏ, thật sự không ham muốn cái gì sao?
Lão phu nhân suy nghĩ trong chốt lát, bèn dặn dò nhũ mẫu bên cạnh: “Đi nói với Tổng quản, ta ban thưởng cho Lục Hoán một viện có sân, chuyển đám người hầu ở xung quanh hắn đi chỗ khác, sau này không cho phép bất cứ người nào tùy tiện đến gần nơi ở của hắn! Nếu như dám vi phạm, thì tự mình đi nhận phạt! Ngoài ra, mỗi tháng cho Hoán Nhi thêm ba lượng bạc.”
Sắc mặt của Ninh Vương phu nhân và Lục Văn Tú đều rất khó coi.
Đến Tứ di nương cũng không có một căn nhà có sân đàng hoàng, cũng ở chung với đám nha hoàn, bây giờ, Lục Hoán lại có căn nhà có sân đầu tiên.
Mỗi tháng còn có ba lượng bạc. Tuy không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ để hắn hối lộ một ít cho đám người hầu, so với tình cảnh phải chịu sự khỉnh bỉ mọi nơi trước đây, tốt hơn rất nhiều.
Mà đám hạ nhân đang quỳ khắp nơi trêи mặt đất cũng phải vuốt mắt nể mũi, trong lòng đã có tính toán.
Trước đây bọn họ a dua khinh bỉ Lục Hoán, là bởi vì không có một ai trong Phủ Ninh Vương để ý đến việc sống chết của hắn, nhưng bây giờ, Lục Hoán đã cứu lão phu nhân, sợ rằng sau ngày không thể ngạo mạn với hắn nữa.
Bây giờ, hình như đã thay đổi từ từ.
“Còn ngươi”. Lão phu nhân quay đầu nhìn Lục Văn Tú, trêи mặt tỏ ý chán ghét không hề che giấu, “Ngươi còn chưa cút về đóng cửa một tháng mà suy nghĩ về lỗi lầm của mình sao! Còn quỳ ở chỗ này cho chướng mắt làm cái gì nữa?”
Lục Văn Tú vừa giận vừa tủi thân, còn muốn giảo biện, nói: “Tổ mẫu, sao ngươi có thể cho Lục Hoán một căn nhà có sân chứ, ngay cả ta cũng---”
Còn chưa nói xong, Lão phu nhân tức giận đến mức đá bay hắn ra ngoài. Loại nhát gan, phế vật này, không tự nghĩ xem bản thân hắn đã gây ra chuyện gì, lại còn không biết điều, đi ghen ghét đố kị với Lục Hoán.
“Nếu không nhờ có Lục Hoán, hôm nay bộ xương già ta đã bị cái thứ vô dụng nhà ngươi dìm chết trong hồ nước rồi, ngươi còn oán hận cái gì, không phạt ngươi đến từ đường quỳ là đã nhân nhượng cho ngươi lắm rồi!”
Tác giả :
Minh Quế Tái Tửu