Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!
Chương 66
Nó lại đến trường như bao ngày và giờ chỉ trông chờ đến cuối tuần để qua đó thôi. Nó vẫn học lại lớp cũ khi có Zin và đồng thời cũng trở thành hot face ở đây cho dù nó không phải là cô gái xinh nhất. Ờ thì nó được biết đến là cô gái may mắn nhất hệ mặt trời vì được một soái ca chính hiệu gốc hàn xẻng nắm tay kéo ra sân và còn ôm ấp.rất tình cảm. Huy cũng trở nên thân thiết với nó hơn. À quên nói nữa, từ khi về đây nó đã lại trở về mái tóc cũ như khi tới trường Banguk lần đầu tiên.
Chị gái nó ở nhà và đang bận rộn với công việc thì có điện thoại gọi đến. Nhìn vào số lạ, hình như là số ở nước ngoài thì phải. Nhưng có chuyện gì vậy chứ, cô nhớ không lầm thì việc kinh doanh đã được kí hợp đồng ngày hôm qua rồi kia mà. Hay là họ thay đổi ý định rồi. Nghĩ đến đây thì cô nhanh chóng lấy điện thoại để trả lời mà trong lòng cầu trời phật phù hộ. Phải cố gắng lắm công ty mới có một hợp đồng béo bở như vậy. Nhưng ngay khi câu nói đầu tiên thốt lên đã làm chị thở phào:
– Chị à, em Jihun đây ạ
– À, có gì không em?
– Chị giúp em chuyện này được không ạ? – hắn nói – Chuyện là…
Bà la sát bật cười khi nghe ý định của cậu. Thật là lãng mạn, nhưng cũng ngây thơ quá cơ. Rồi chị ấy đồng ý với hắn.
Ngày hôm đó chị gái nó về nhà mẹ. Mẹ cố thấy cô con gái xuất hiện thì ngạc nhiên hỏi:
– Con đi đây đấy. Chồng con gì vẫn khỏe chứ?
– Mẹ này, con cái gì ở đây. Con bé đâu rồi?
– Nó trên lầu chứ đâu, mà có chuyện gì con đến tìm nó thế?
– Chuyện hệ trọng cho cả đời nó ạ.
Rồi chị mỉm cười và đi lên lầu. Cô gõ nhẹ cửa rồi đẩy vào theo sự đồng ý của em gái. Vừa vào phòng đã thấy một màu trắng sáng như chính con bé. Cô nhìn chiếc vali căng đầy của nó rồi tò mò hỏi:
– Em định đi đây nữa à?
– Về Hàn chứ đâu.
– Sao… nhớ hắn chịu không nổi chứ gì? – chị nó cười gian trá.
– Chị này, nhớ cái gì cái tên chết tiệt đó chứ? Em về đó vì nhớ trường nhớ lớp chứ bộ.
– Ờ đúng rồi, Nhớ trường nhớ lớp.
Rồi chị nó cầm lấy vé máy bay nó để trên bàn, chuyến bay sẽ bắt đầu vào cuối tuần này. Hừm… vội thế. Chị ấy định ngỏ lời mời đi ăn thì nó từ chối vì muốn ngồi ăn chung với mẹ. Nghe thế thì chị nó mỉm cười và đi ra. Mẹ nó thấy con gái định về thì có ý níu lại để dùng bữa, nhưng cô lại từ chối và với lý do rất cấp bách
– Con đang làm việc hệ trọng đến tương lai đấy ạ.
Rồi liền chào mẹ ra về. Trên đường về, cô không quên gọi điện cho hắn:
– Mai chị chờ em.
Hôm sau nó đi học như ngày thường, và lại tự lập ra một kế hoạch cho riêng ngày hôm nay và mong nó sẽ đi đúng dự định của mình. Và còn có người mới sáng đã rất bận rộn để sắp xếp thời gian ra sân bay. Ngay khi hắn xuất hiẹn thì chị ấy đã đi đến đó và ôm lấy cậu em và nói:
– Ngày mai chị sẽ dẫn em đến nhà. Còn bây giờ thì em hãy nghĩ ngơi đi, chị đã tìm một khách sạn cho em rồi.
– Em cảm ơn chị
Hắn nhận lấy địa chỉ khách sạn từ tay chị ấy và tự bắt taxi để đến đó vì chị ấy đã bận việc nên không thể đưa hắn đi được. Hắn lên chiếc taxi rồi lấy điện thoại ra và bật GPS, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình rồi đưa cho tài xế biết địa chỉ. Ông ấy nhìn vào màn hình rồi đồng ý đưa hắn đến đó.
Nó được mời để đứng lên trả bài, sau khi trả lời xong thì nó yên vị ngồi xuống. Chỉ cần hết ngày hôm nay thì nó sẽ có thể lên chuyến bay sang Hàn. Nghĩ đến đây nó mỉm nhẹ môi và sau đó liền giật mình vì cô giáo :
– Trân. Em trả lời thiếu, bạn bổ sung mà em cười cái gì thế
Ôh… đây rồi, sự thật phũ phàng. Thì ra nó trả lời sai. Chết thật, nó ngại ngùng đứng lên xin lỗi cô giáo.
Một cô bé đeo mắt kính với hai bím tóc ngắn nhưng lại chính là hội phó của ngôi trường này đấy. Cô cũng là dân nghiện Ngôn tình nặng đấy ạ và không thể phủ nhận là cô ấy chính là một trong những fan trung thành của nó. Cô đang định đem theo giấy tờ lên phòng giám hiệu thì chợt nhận ra phía kia có người đang đi tới. Cái dáng rất quen nhưng vì bị cận nên cô không thể nhìn rõ đó là ai. Cô nheo mắt để nhìn rõ hơn thì cậu ta đã đứng trước mặt cô từ khi nào. Cô giật nhận ra gương mặt đó làm giấy tờ gì cũng bay hết cả ra. Và ngay trước khi cậu kịp nói gì thì cô đã hốt hoảng chạy đi, để mặc cậu ta một mình cắm cúi nhặt lại chúng với khuôn mặt khó hiểu.
Nó đang cắm cúi làm bài tập, lớp cũng rất im lặng để có thể tập trung tốt hơn. Bỗng có giọng nói từ ngoài cửa phá tan mọi thứ:
– Đến rồi, Soái ca hàn đến rồi?!
Nghe vậy, các cô gái lập tức trố mắt lên không tin những gì mình nghe. Vậy là cậu ấy cũng đã xuất hiện rồi. Và mọi người liền nhìn hết vào nó, ai cũng biết cậu ta xuất hiện là có lý do mà… Và tất nhiên là họ nhận được một khuông mặt ngạc nhiên đến ngờ nghệch của nó. Không thể chịu đựng được nữa, cả lớp phóng ra ngoài để nhìn xuống sân trường. Những lớp khác thấy lớp bên cạnh điên điên khùng khùng lên thế thì không khỏi ngạc nhiên và tò mò nên cũng không cầm lòng chạy ra ngoài để xem tình hình.
Hắn đang đứng giữa sân trường, bên cạnh là chiếc vali đen và tập giấy trên tay. Thấy mọi người ra nhìn mình đông như thế thì hắn cũng hơi ngại, tầng một, hai gì cũng đầy ắp người. Hắn phất phơ mấy tờ giấy rồi nói tiếng hàn, mặc dù biết rằng không ai hiểu:
– Đống giấy này là của một bạn… nữ…
Rồi hắn im bặt khi thấy nó đứng hòa mình cùng đám người ở tầng trên. Nó nhìn hắn với anh mắt gì đó có vẻ vô hồn. Hắn khẽ nhẻo miệng cười. Nó cũng không có chút phản ứng gì. Mọi người nhận ra cậu ấy đang muốn gì nên liền kéo nó xuống tầng. Hắn nhìn nó bị kéo xuống khó khăn ở cầu thang thì tự động đi tới và kéo nó ra trung tâm sân trường. Nó như miễn cưỡng bước đi cùng với bộ mặt phụng phịu. Hắn khẽ gõ đầu nó rồi nói:
– Lâu không gặp nhau mà cô làm bộ mặt đó gặp tôi sao??!!
Nó không đáp lại, chỉ nhìn sang chỗ khác. Hắn bỗng nắm lấy tay nó làm nó giật mình, còn kéo nó đứng đối diện mình. Mọi người xung quanh thấy đang đến đoạn cao trào nên ai nấy liền lấy điện thoại ra và chiếu chằm chằm vào cả hai. Rồi hắn nói bằng tiếng Hàn:
– Tôi là Park Jihun, tôi là bạn trai của cô ấy. Hôm nay tôi đứng đây là muốn làm một chuyện rất quan trọng với người tôi yêu.
Nó dường như lặng người trước những câu nói của hắn. Hắn… ý hắn là gì đây???
Hắn không chần chừ, lấy ra trong túi áo khoác một chiếc hộp màu đỏ đô. Mọi người ồ lên náo loạn, cái cảnh này hệt như trong phim Hàn, không ngờ bây giờ họ lại có thể xem tận mắt như thế này, đúng thật là quá tốt mà.
Còn nó, khi hắn lấy chiếc hộp ra thì mắt nó mở to như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Nó không nghĩ là hắn dám làm chuyện này. Nếu lỡ nó không đồng ý thì sao cơ chứ…
Hắn lại tiếp tục qùy một chân xuống, hắn đang cầu hôn nó… chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn rất đơn giản nhưng có vẻ rất đắt tiền. Hắn lần này mới nói tiếng Việt:
– Làm vợ anh nhé.
Tiếng nói tuy lớ lớ như ai cũng hiểu. Mọi người xúc động không thốt nên lời, thật là hạnh phúc quá… Mọi người thầm thấy may mắn thay cho nó… Đúng thật là tuyệt vời. Một cô gái bình thường lại được một anh chàng người Hàn hốt về một cách đầy ngoạn mục.
Nhưng nó thì khác, nó xanh mặt hơn thay vì hạnh phúc, Hắn học ra đâu cái câu nói đó vậy trời, hai đứa chỉ mới 17 tuổi mà làm vợ chồng gì thì…. eo ơi… Còn công khai nữa kia chứ??? Nhưng không thể từ chối được. Thôi cứ nhận đại đã… Có gì thì sau rồi giải quyết. Thế là nó gật đầu đồng ý.
Và mọi người hét lên hân hoan như vỡ chợ. Hắn đeo nhẫn cho nó xong thì liền ôm nó quay vòng vòng. Trong lúc mà theo mắt mọi người là cả hai đang hạnh phúc vô cùng thì nó thủ thỉ nói với hắn:
– Chuyện này tôi sẽ giải quyết sau. Cậu làm tôi thấy mất mặt quá đấy
– Haizzz… để sau đi. lỡ kịch rồi thì cô làm cho xong dùm đi. Thế cô tưởng làm thế này, tôi đẹp mặt lắm hay sao???
(Haizz hai ông bà nhà ta đến cuối cũng không tha cho nhau)
(Còn tiếp)
Chị gái nó ở nhà và đang bận rộn với công việc thì có điện thoại gọi đến. Nhìn vào số lạ, hình như là số ở nước ngoài thì phải. Nhưng có chuyện gì vậy chứ, cô nhớ không lầm thì việc kinh doanh đã được kí hợp đồng ngày hôm qua rồi kia mà. Hay là họ thay đổi ý định rồi. Nghĩ đến đây thì cô nhanh chóng lấy điện thoại để trả lời mà trong lòng cầu trời phật phù hộ. Phải cố gắng lắm công ty mới có một hợp đồng béo bở như vậy. Nhưng ngay khi câu nói đầu tiên thốt lên đã làm chị thở phào:
– Chị à, em Jihun đây ạ
– À, có gì không em?
– Chị giúp em chuyện này được không ạ? – hắn nói – Chuyện là…
Bà la sát bật cười khi nghe ý định của cậu. Thật là lãng mạn, nhưng cũng ngây thơ quá cơ. Rồi chị ấy đồng ý với hắn.
Ngày hôm đó chị gái nó về nhà mẹ. Mẹ cố thấy cô con gái xuất hiện thì ngạc nhiên hỏi:
– Con đi đây đấy. Chồng con gì vẫn khỏe chứ?
– Mẹ này, con cái gì ở đây. Con bé đâu rồi?
– Nó trên lầu chứ đâu, mà có chuyện gì con đến tìm nó thế?
– Chuyện hệ trọng cho cả đời nó ạ.
Rồi chị mỉm cười và đi lên lầu. Cô gõ nhẹ cửa rồi đẩy vào theo sự đồng ý của em gái. Vừa vào phòng đã thấy một màu trắng sáng như chính con bé. Cô nhìn chiếc vali căng đầy của nó rồi tò mò hỏi:
– Em định đi đây nữa à?
– Về Hàn chứ đâu.
– Sao… nhớ hắn chịu không nổi chứ gì? – chị nó cười gian trá.
– Chị này, nhớ cái gì cái tên chết tiệt đó chứ? Em về đó vì nhớ trường nhớ lớp chứ bộ.
– Ờ đúng rồi, Nhớ trường nhớ lớp.
Rồi chị nó cầm lấy vé máy bay nó để trên bàn, chuyến bay sẽ bắt đầu vào cuối tuần này. Hừm… vội thế. Chị ấy định ngỏ lời mời đi ăn thì nó từ chối vì muốn ngồi ăn chung với mẹ. Nghe thế thì chị nó mỉm cười và đi ra. Mẹ nó thấy con gái định về thì có ý níu lại để dùng bữa, nhưng cô lại từ chối và với lý do rất cấp bách
– Con đang làm việc hệ trọng đến tương lai đấy ạ.
Rồi liền chào mẹ ra về. Trên đường về, cô không quên gọi điện cho hắn:
– Mai chị chờ em.
Hôm sau nó đi học như ngày thường, và lại tự lập ra một kế hoạch cho riêng ngày hôm nay và mong nó sẽ đi đúng dự định của mình. Và còn có người mới sáng đã rất bận rộn để sắp xếp thời gian ra sân bay. Ngay khi hắn xuất hiẹn thì chị ấy đã đi đến đó và ôm lấy cậu em và nói:
– Ngày mai chị sẽ dẫn em đến nhà. Còn bây giờ thì em hãy nghĩ ngơi đi, chị đã tìm một khách sạn cho em rồi.
– Em cảm ơn chị
Hắn nhận lấy địa chỉ khách sạn từ tay chị ấy và tự bắt taxi để đến đó vì chị ấy đã bận việc nên không thể đưa hắn đi được. Hắn lên chiếc taxi rồi lấy điện thoại ra và bật GPS, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình rồi đưa cho tài xế biết địa chỉ. Ông ấy nhìn vào màn hình rồi đồng ý đưa hắn đến đó.
Nó được mời để đứng lên trả bài, sau khi trả lời xong thì nó yên vị ngồi xuống. Chỉ cần hết ngày hôm nay thì nó sẽ có thể lên chuyến bay sang Hàn. Nghĩ đến đây nó mỉm nhẹ môi và sau đó liền giật mình vì cô giáo :
– Trân. Em trả lời thiếu, bạn bổ sung mà em cười cái gì thế
Ôh… đây rồi, sự thật phũ phàng. Thì ra nó trả lời sai. Chết thật, nó ngại ngùng đứng lên xin lỗi cô giáo.
Một cô bé đeo mắt kính với hai bím tóc ngắn nhưng lại chính là hội phó của ngôi trường này đấy. Cô cũng là dân nghiện Ngôn tình nặng đấy ạ và không thể phủ nhận là cô ấy chính là một trong những fan trung thành của nó. Cô đang định đem theo giấy tờ lên phòng giám hiệu thì chợt nhận ra phía kia có người đang đi tới. Cái dáng rất quen nhưng vì bị cận nên cô không thể nhìn rõ đó là ai. Cô nheo mắt để nhìn rõ hơn thì cậu ta đã đứng trước mặt cô từ khi nào. Cô giật nhận ra gương mặt đó làm giấy tờ gì cũng bay hết cả ra. Và ngay trước khi cậu kịp nói gì thì cô đã hốt hoảng chạy đi, để mặc cậu ta một mình cắm cúi nhặt lại chúng với khuôn mặt khó hiểu.
Nó đang cắm cúi làm bài tập, lớp cũng rất im lặng để có thể tập trung tốt hơn. Bỗng có giọng nói từ ngoài cửa phá tan mọi thứ:
– Đến rồi, Soái ca hàn đến rồi?!
Nghe vậy, các cô gái lập tức trố mắt lên không tin những gì mình nghe. Vậy là cậu ấy cũng đã xuất hiện rồi. Và mọi người liền nhìn hết vào nó, ai cũng biết cậu ta xuất hiện là có lý do mà… Và tất nhiên là họ nhận được một khuông mặt ngạc nhiên đến ngờ nghệch của nó. Không thể chịu đựng được nữa, cả lớp phóng ra ngoài để nhìn xuống sân trường. Những lớp khác thấy lớp bên cạnh điên điên khùng khùng lên thế thì không khỏi ngạc nhiên và tò mò nên cũng không cầm lòng chạy ra ngoài để xem tình hình.
Hắn đang đứng giữa sân trường, bên cạnh là chiếc vali đen và tập giấy trên tay. Thấy mọi người ra nhìn mình đông như thế thì hắn cũng hơi ngại, tầng một, hai gì cũng đầy ắp người. Hắn phất phơ mấy tờ giấy rồi nói tiếng hàn, mặc dù biết rằng không ai hiểu:
– Đống giấy này là của một bạn… nữ…
Rồi hắn im bặt khi thấy nó đứng hòa mình cùng đám người ở tầng trên. Nó nhìn hắn với anh mắt gì đó có vẻ vô hồn. Hắn khẽ nhẻo miệng cười. Nó cũng không có chút phản ứng gì. Mọi người nhận ra cậu ấy đang muốn gì nên liền kéo nó xuống tầng. Hắn nhìn nó bị kéo xuống khó khăn ở cầu thang thì tự động đi tới và kéo nó ra trung tâm sân trường. Nó như miễn cưỡng bước đi cùng với bộ mặt phụng phịu. Hắn khẽ gõ đầu nó rồi nói:
– Lâu không gặp nhau mà cô làm bộ mặt đó gặp tôi sao??!!
Nó không đáp lại, chỉ nhìn sang chỗ khác. Hắn bỗng nắm lấy tay nó làm nó giật mình, còn kéo nó đứng đối diện mình. Mọi người xung quanh thấy đang đến đoạn cao trào nên ai nấy liền lấy điện thoại ra và chiếu chằm chằm vào cả hai. Rồi hắn nói bằng tiếng Hàn:
– Tôi là Park Jihun, tôi là bạn trai của cô ấy. Hôm nay tôi đứng đây là muốn làm một chuyện rất quan trọng với người tôi yêu.
Nó dường như lặng người trước những câu nói của hắn. Hắn… ý hắn là gì đây???
Hắn không chần chừ, lấy ra trong túi áo khoác một chiếc hộp màu đỏ đô. Mọi người ồ lên náo loạn, cái cảnh này hệt như trong phim Hàn, không ngờ bây giờ họ lại có thể xem tận mắt như thế này, đúng thật là quá tốt mà.
Còn nó, khi hắn lấy chiếc hộp ra thì mắt nó mở to như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Nó không nghĩ là hắn dám làm chuyện này. Nếu lỡ nó không đồng ý thì sao cơ chứ…
Hắn lại tiếp tục qùy một chân xuống, hắn đang cầu hôn nó… chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn rất đơn giản nhưng có vẻ rất đắt tiền. Hắn lần này mới nói tiếng Việt:
– Làm vợ anh nhé.
Tiếng nói tuy lớ lớ như ai cũng hiểu. Mọi người xúc động không thốt nên lời, thật là hạnh phúc quá… Mọi người thầm thấy may mắn thay cho nó… Đúng thật là tuyệt vời. Một cô gái bình thường lại được một anh chàng người Hàn hốt về một cách đầy ngoạn mục.
Nhưng nó thì khác, nó xanh mặt hơn thay vì hạnh phúc, Hắn học ra đâu cái câu nói đó vậy trời, hai đứa chỉ mới 17 tuổi mà làm vợ chồng gì thì…. eo ơi… Còn công khai nữa kia chứ??? Nhưng không thể từ chối được. Thôi cứ nhận đại đã… Có gì thì sau rồi giải quyết. Thế là nó gật đầu đồng ý.
Và mọi người hét lên hân hoan như vỡ chợ. Hắn đeo nhẫn cho nó xong thì liền ôm nó quay vòng vòng. Trong lúc mà theo mắt mọi người là cả hai đang hạnh phúc vô cùng thì nó thủ thỉ nói với hắn:
– Chuyện này tôi sẽ giải quyết sau. Cậu làm tôi thấy mất mặt quá đấy
– Haizzz… để sau đi. lỡ kịch rồi thì cô làm cho xong dùm đi. Thế cô tưởng làm thế này, tôi đẹp mặt lắm hay sao???
(Haizz hai ông bà nhà ta đến cuối cũng không tha cho nhau)
(Còn tiếp)
Tác giả :
LyPhng3