Tội Nhân - Lạc Lý
Chương 57
Edit: Luna Tan
Bọn tay chân đã tụ tập đứng xung quanh từ sớm, thấy Mạnh Vãn Đình nghênh ngang ngồi trên ghế sô pha liền lập tức xông tới.
Mạnh Vãn Đình bất động thanh sắc, kéo y gần lại sát bên mình.
Hoàng San diện bộ váy liền màu đen tinh xảo, dáng người thon gầy càng làm tôn thêm vẻ đẹp mê hồn. Cô chậm rãi bước đến cúi xuống sát mặt anh, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.
“Rất lâu rồi anh không tới tìm em… Có biết… em rất nhớ anh không?”. Thanh âm nhỏ nhẹ nỉ non phả vào bên tai như có như không, lại vẫn có một tia lọt đến chỗ y.
Thì thầm chuyện tình sắc để che giấu thật sâu nỗi xót xa trong lòng…
Mạnh Vãn Đình ngước nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười thâm trầm pha lẫn chút nguy hiểm, bàn tay phút chốc tóm chặt lấy mặt cô. Lũ tay chân xung quanh lập tức khẩn trương tiến về phía trước một bước, sẵn sàng thủ thế bất cứ khi nào cũng có thể hành động.
“Không phải giờ tôi đã đến rồi sao?”. Anh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt người kia giống như thật lâu chưa gặp lại.
“… Vậy phải cảm ơn Lâm tiên sinh rồi”. Hoàng San đột nhiên chuyển tầm mắt lên người y, sự đố kỵ không thể che dấu khiến Lâm Mộ Tịch có chút không được tự nhiên.
“Đúng là cô phải cảm ơn cậu ấy nhiều đấy”. Anh mỉm cười: “Nếu như không phải vì cậu ấy, tôi có lẽ sẽ vĩnh viễn không thèm để ý tới cô đâu”.
Lông mày Hoàng San khẽ nhíu nhẹ rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường: “… Đúng vậy, thật sự rất cảm ơn Lâm tiên sinh, có thể làm cho Mạnh Vãn Đình quan tâm tới tôi nhiều đến vậy”. Dứt lời liền nghiêng đầu rút khỏi tay anh đứng dậy.
Đợi cho đến khi cô ngửa đầu lên, trong mắt đã hoàn toàn thay bằng một mảnh lãnh đạm.
“Lý Tấn!”. Hoàng San nhẹ giọng gọi.
Kẻ từ đầu đến cuối vẫn đứng một bên lẳng lặng quan sát ngoan ngoãn bước tới, tựa tiếu phi tiếu nhìn Mạnh Vãn Đình.
*tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười.
Anh lười nhác ngồi trên ghế sô pha, hoàn toàn không đếm xỉa đến bọn tay chân đang một trái một phải giương súng chĩa tới, những tên còn lại xúm lại xung quanh nhìn y mỉm cười khinh bỉ.
Trong nháy mắt, anh đột ngột thay đổi thần sắc khiến bọn đàn em thoáng chốc giật mình lùi lại, chỉ còn lại ánh mắt màu đen thăm thẳm ẩn hiện nét nguy hiểm.
Y quay đầu lại nhìn, nhất thời có chút thất thần.
Một cái tát thật mạnh hung hăng đánh tới, mái tóc nhẹ nhàng lay động rớt xuống trán, đầu anh lệch hẳn về phía y, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đỏ thẫm.
Hoàng San vẫy vẫy bàn tay do dùng lực quá mạnh mà có chút đau, Mạnh Vãn Đình cũng không thèm lau đi vết máu, nghiêng đầu nhìn cô nhếch miệng cười.
“Mạnh Vãn Đình!”. Y lo lắng muốn nhích lại gần xem xét nhưng biết tình thế không cho phép nên đành phải dằn lòng nhẫn nhịn.
Lý Tấn bước đến muốn sờ mặt y, ngay lập tức bị anh trừng mắt dọa sợ phải lùi trở lại. Hắn xấu hổ cười nói: “Mạnh tiên sinh vẫn còn tức giận được sao, bất quá…”.
Hắn nghiêng đầu, đột nhiên xoay người đổi sang bộ mặt dữ tợn: “Bất quá tôi không thể để cậu tiếp tục kiêu ngạo như vậy được!”.
Dứt lời liền tóm lấy sợ dây thừng trong tay một tên đàn em, hai tên khác nhanh chóng đi đến đè anh lại. Lý Tấn bước qua muốn tự mình hành động thì bất chợt kêu lên thảm thiết.
Mạnh Vãn Đình nhanh như chớp gồng mình đứng dậy tóm lấy tay phải hắn đánh một quyền rồi kẹp chặt cổ, đồng thời kéo y về phía sau lưng che chắn, động tác nhanh chóng thành thục nối tiếp nhau giống hệt như lần cứu y ở nhà ga vậy.
Lý Tấn cũng không thể tưởng tượng được người kia sẽ bất chợt tấn công như vậy, đến khi lấy lại tinh thần cũng là lúc đã bị chế trụ rồi.
Bọn đàn em khẩn trương xúm lại vây quanh, Hoàng San nhìn kẻ to lớn bưu hãn chỉ trong nháy mắt bị anh tóm gọn không sao nhúc nhích được, khinh bỉ nói: “Ông đúng là tên vô dụng”.
“Mau thả Tiểu Tĩnh ra”. Mạnh Vãn Đình thấp giọng uy hiếp.
Lòng y nóng như lửa đốt trân trân nhìn về phía cô. Hoàng San vẫn giữ nguyên vẻ bình thản như không có chuyện gì, tự mình châm một điếu thuốc.
Anh híp mắt lại, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh, sắc mặt Lý Tấn cũng dần trở nên tái mét đi: “Kêu cô ta đem Tiểu Tĩnh ra đây”.
“Không cần đâu!”. Cô quay đầu mỉm cười ngọt ngào: “Anh trăm tính vạn tính vẫn là tính sai hết. Kẻ chủ mưu vụ này vốn dĩ không phải hắn, mà là tôi”.
Y nhìn Mạnh Vãn Đình phút chốc cứng đờ người rồi lập tức trấn tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Vậy cứ giết hắn ta trước, bớt được một người không phải càng tốt hay sao?”.
Lý Tấn không chịu nổi nữa, yết hầu bắt đầu phát ra những tiếng ấm ách, cố sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay anh.
Hoàng San mỉa mai liếc nhìn, móc điện thoại ra bấm một dãy số: “Đem con bé đó giết cho tôi!”.
“Không!!!”. Ngày khi Hoàng San vừa lên tiếng, y vội vàng khắc chế không được cảm xúc mà hét lớn lên ngăn cản.
“Đừng…”. Thanh âm Lâm Mộ Tịch run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn Mạnh Vãn Đình.
Anh thoáng chốc trầm mặc, sau đó đành phải thất vọng buông Lý Tấn ra.
“Cô giỏi lắm!”. Ánh mắt Mạnh Vãn Đình vô cùng sắc bén nhưng dường như đã mất đi một chút dư quang chói lòa, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi ẩn sâu trong đó.
“Cô thắng rồi”. Anh nhếch mép cười, câu lên thành một đường cong hoàn hảo.
Lý Tấn được thả ra vội vàng nhuận khí, đến khi trở lại bình thường liền hung hăng lao đến đấm vào mặt anh không thương tiếc, khí lực lớn đến nỗi cả người Mạnh Vãn Đình ngã bật về phía sau, nghiêng người đập vào ghế sô pha.
Xung quanh truyền đến một trận cười vang. Lâm Mộ Tịch cứng đờ người chôn chân tại chỗ.
Âu phục màu đen tụ lại thành một đoàn nhăn nhúm, anh xoay người mở to đôi mắt trong trẻo nhìn y. Không phải anh không tránh được, mà dường như đang cố ý giả bộ mệt mỏi để cho hắn ta đánh trúng.
Bọn họ một mực coi y như không tồn tại, cho dù Mạnh Vãn Đình có ngã xuống cũng không ai thèm chạy đến đè y lại. Lâm Mộ Tịch hốt hoảng lẩm bẩm tên anh trong mồm nhưng lại không thể thốt thành tiếng…
Lý Tấn vẫn chưa trút hết giận, điên cuồng cầm một khúc gỗ ở góc phòng liên tiếp đánh tới.
Y muốn hét lên thật to nhưng lời nói cứ nghẹn trong cổ họng không sao thoát ra được, chỉ có thể đứng nhìn dòng máu đỏ tươi từ từ lan rộng, thấm qua ghế sô pha chảy xuống sàn nhà.
Không có bất cứ âm thanh nào khác, chỉ có tiếng gậy bang bang đập vào cơ thể âm vang trong phòng…
Bọn tay chân đã tụ tập đứng xung quanh từ sớm, thấy Mạnh Vãn Đình nghênh ngang ngồi trên ghế sô pha liền lập tức xông tới.
Mạnh Vãn Đình bất động thanh sắc, kéo y gần lại sát bên mình.
Hoàng San diện bộ váy liền màu đen tinh xảo, dáng người thon gầy càng làm tôn thêm vẻ đẹp mê hồn. Cô chậm rãi bước đến cúi xuống sát mặt anh, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.
“Rất lâu rồi anh không tới tìm em… Có biết… em rất nhớ anh không?”. Thanh âm nhỏ nhẹ nỉ non phả vào bên tai như có như không, lại vẫn có một tia lọt đến chỗ y.
Thì thầm chuyện tình sắc để che giấu thật sâu nỗi xót xa trong lòng…
Mạnh Vãn Đình ngước nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười thâm trầm pha lẫn chút nguy hiểm, bàn tay phút chốc tóm chặt lấy mặt cô. Lũ tay chân xung quanh lập tức khẩn trương tiến về phía trước một bước, sẵn sàng thủ thế bất cứ khi nào cũng có thể hành động.
“Không phải giờ tôi đã đến rồi sao?”. Anh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt người kia giống như thật lâu chưa gặp lại.
“… Vậy phải cảm ơn Lâm tiên sinh rồi”. Hoàng San đột nhiên chuyển tầm mắt lên người y, sự đố kỵ không thể che dấu khiến Lâm Mộ Tịch có chút không được tự nhiên.
“Đúng là cô phải cảm ơn cậu ấy nhiều đấy”. Anh mỉm cười: “Nếu như không phải vì cậu ấy, tôi có lẽ sẽ vĩnh viễn không thèm để ý tới cô đâu”.
Lông mày Hoàng San khẽ nhíu nhẹ rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường: “… Đúng vậy, thật sự rất cảm ơn Lâm tiên sinh, có thể làm cho Mạnh Vãn Đình quan tâm tới tôi nhiều đến vậy”. Dứt lời liền nghiêng đầu rút khỏi tay anh đứng dậy.
Đợi cho đến khi cô ngửa đầu lên, trong mắt đã hoàn toàn thay bằng một mảnh lãnh đạm.
“Lý Tấn!”. Hoàng San nhẹ giọng gọi.
Kẻ từ đầu đến cuối vẫn đứng một bên lẳng lặng quan sát ngoan ngoãn bước tới, tựa tiếu phi tiếu nhìn Mạnh Vãn Đình.
*tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười.
Anh lười nhác ngồi trên ghế sô pha, hoàn toàn không đếm xỉa đến bọn tay chân đang một trái một phải giương súng chĩa tới, những tên còn lại xúm lại xung quanh nhìn y mỉm cười khinh bỉ.
Trong nháy mắt, anh đột ngột thay đổi thần sắc khiến bọn đàn em thoáng chốc giật mình lùi lại, chỉ còn lại ánh mắt màu đen thăm thẳm ẩn hiện nét nguy hiểm.
Y quay đầu lại nhìn, nhất thời có chút thất thần.
Một cái tát thật mạnh hung hăng đánh tới, mái tóc nhẹ nhàng lay động rớt xuống trán, đầu anh lệch hẳn về phía y, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đỏ thẫm.
Hoàng San vẫy vẫy bàn tay do dùng lực quá mạnh mà có chút đau, Mạnh Vãn Đình cũng không thèm lau đi vết máu, nghiêng đầu nhìn cô nhếch miệng cười.
“Mạnh Vãn Đình!”. Y lo lắng muốn nhích lại gần xem xét nhưng biết tình thế không cho phép nên đành phải dằn lòng nhẫn nhịn.
Lý Tấn bước đến muốn sờ mặt y, ngay lập tức bị anh trừng mắt dọa sợ phải lùi trở lại. Hắn xấu hổ cười nói: “Mạnh tiên sinh vẫn còn tức giận được sao, bất quá…”.
Hắn nghiêng đầu, đột nhiên xoay người đổi sang bộ mặt dữ tợn: “Bất quá tôi không thể để cậu tiếp tục kiêu ngạo như vậy được!”.
Dứt lời liền tóm lấy sợ dây thừng trong tay một tên đàn em, hai tên khác nhanh chóng đi đến đè anh lại. Lý Tấn bước qua muốn tự mình hành động thì bất chợt kêu lên thảm thiết.
Mạnh Vãn Đình nhanh như chớp gồng mình đứng dậy tóm lấy tay phải hắn đánh một quyền rồi kẹp chặt cổ, đồng thời kéo y về phía sau lưng che chắn, động tác nhanh chóng thành thục nối tiếp nhau giống hệt như lần cứu y ở nhà ga vậy.
Lý Tấn cũng không thể tưởng tượng được người kia sẽ bất chợt tấn công như vậy, đến khi lấy lại tinh thần cũng là lúc đã bị chế trụ rồi.
Bọn đàn em khẩn trương xúm lại vây quanh, Hoàng San nhìn kẻ to lớn bưu hãn chỉ trong nháy mắt bị anh tóm gọn không sao nhúc nhích được, khinh bỉ nói: “Ông đúng là tên vô dụng”.
“Mau thả Tiểu Tĩnh ra”. Mạnh Vãn Đình thấp giọng uy hiếp.
Lòng y nóng như lửa đốt trân trân nhìn về phía cô. Hoàng San vẫn giữ nguyên vẻ bình thản như không có chuyện gì, tự mình châm một điếu thuốc.
Anh híp mắt lại, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh, sắc mặt Lý Tấn cũng dần trở nên tái mét đi: “Kêu cô ta đem Tiểu Tĩnh ra đây”.
“Không cần đâu!”. Cô quay đầu mỉm cười ngọt ngào: “Anh trăm tính vạn tính vẫn là tính sai hết. Kẻ chủ mưu vụ này vốn dĩ không phải hắn, mà là tôi”.
Y nhìn Mạnh Vãn Đình phút chốc cứng đờ người rồi lập tức trấn tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Vậy cứ giết hắn ta trước, bớt được một người không phải càng tốt hay sao?”.
Lý Tấn không chịu nổi nữa, yết hầu bắt đầu phát ra những tiếng ấm ách, cố sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay anh.
Hoàng San mỉa mai liếc nhìn, móc điện thoại ra bấm một dãy số: “Đem con bé đó giết cho tôi!”.
“Không!!!”. Ngày khi Hoàng San vừa lên tiếng, y vội vàng khắc chế không được cảm xúc mà hét lớn lên ngăn cản.
“Đừng…”. Thanh âm Lâm Mộ Tịch run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn Mạnh Vãn Đình.
Anh thoáng chốc trầm mặc, sau đó đành phải thất vọng buông Lý Tấn ra.
“Cô giỏi lắm!”. Ánh mắt Mạnh Vãn Đình vô cùng sắc bén nhưng dường như đã mất đi một chút dư quang chói lòa, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi ẩn sâu trong đó.
“Cô thắng rồi”. Anh nhếch mép cười, câu lên thành một đường cong hoàn hảo.
Lý Tấn được thả ra vội vàng nhuận khí, đến khi trở lại bình thường liền hung hăng lao đến đấm vào mặt anh không thương tiếc, khí lực lớn đến nỗi cả người Mạnh Vãn Đình ngã bật về phía sau, nghiêng người đập vào ghế sô pha.
Xung quanh truyền đến một trận cười vang. Lâm Mộ Tịch cứng đờ người chôn chân tại chỗ.
Âu phục màu đen tụ lại thành một đoàn nhăn nhúm, anh xoay người mở to đôi mắt trong trẻo nhìn y. Không phải anh không tránh được, mà dường như đang cố ý giả bộ mệt mỏi để cho hắn ta đánh trúng.
Bọn họ một mực coi y như không tồn tại, cho dù Mạnh Vãn Đình có ngã xuống cũng không ai thèm chạy đến đè y lại. Lâm Mộ Tịch hốt hoảng lẩm bẩm tên anh trong mồm nhưng lại không thể thốt thành tiếng…
Lý Tấn vẫn chưa trút hết giận, điên cuồng cầm một khúc gỗ ở góc phòng liên tiếp đánh tới.
Y muốn hét lên thật to nhưng lời nói cứ nghẹn trong cổ họng không sao thoát ra được, chỉ có thể đứng nhìn dòng máu đỏ tươi từ từ lan rộng, thấm qua ghế sô pha chảy xuống sàn nhà.
Không có bất cứ âm thanh nào khác, chỉ có tiếng gậy bang bang đập vào cơ thể âm vang trong phòng…
Tác giả :
Lạc Ly