Tội Này, Tôi Không Nhận
Chương 68: Culi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nấm không có chân dài, nhưng nhện có.
Mấy con nhện vừa nở ra này, đã không còn là nhện nữa.
Hạt giống của một vài loài thực vật mang đầy tơ móc, có thể dễ dàng móc vào da động vật hoặc quần áo của con người để “đi nhờ xe” đến nơi khác, nhưng chạy đến chỗ nào không phải do chính “cái xe” quyết định.
Thấy đàn nhện con đã bò đi đâu mất dạng, lại cảm nhận được cảm xúc vui vẻ mãnh liệt khi mở rộng địa bàn của đám nấm, Giản Hoa đoán chúng đã ngầm giở trò.
– Sau khi phát hiện con nhện cái ôm trứng, nó ngụy trang thành mạng nhện, chờ con nhện nghi ngờ, bò đến cạnh ô tô của họ quan sát rồi bỏ đi. Khi bụng nhện áp vào nóc xe, đám tơ nhân cơ hội trà trộn vào trong kén trứng, rồi từ từ xâm nhập trứng nhện chưa nở.
Đây chính là lý do nấm không mọc như điên, biến cầu vượt và Nhà hát Quốc gia Hải thành thành rừng nấm.
Nó có mục tiêu lớn hơn, nên dùng bản năng giấu kín, không muốn nhện khổng lồ cảnh giác.
Kế hoạch chuẩn bị giết chết nhện khổng lồ của Giản Hoa và Lý Phỉ rất tốt, hành động cũng tốt, nhưng nấm không có ý thức tự chủ cao siêu như vậy để hiểu, nó chỉ mở rộng lãnh địa theo bản năng.
Khi không gian của Thế giới Bị Từ Bỏ không ổn định, đám tơ có thể xuyên qua khe hở, đi đến nơi lương thực dồi dào để tùy ý sinh trưởng.
Nhưng nếu không gian ổn định thì sao? Tìm đâu ra khe hở để xuyên qua?
Suy cho cùng, đám tơ cũng chỉ là một dạng cụ thể hóa năng lượng. Khi phá vỡ tường ngăn không gian, chính nó cũng bị tiêu hao. Một kén trứng nhện sắp nở đặt ngay trước mắt, sao nó có thể bỏ qua?! Xâm chiếm não bộ còn đang phát triển của nhện con, lợi dụng chân của chúng để đến nơi có càng nhiều đồ ăn ngon hơn!!
Đây không phải là bản năng sinh sản của sinh vật, đám tơ không phải nấm thật. Đây là thiên tính dị năng của Giản Hoa.
Dị năng lửa của Lý Phỉ có bản chất hủy diệt, còn biểu hiện của dị năng cắn nuốt là lòng tham không bao giờ thỏa mãn nổi.
Lúc đầu khi thức tỉnh dị năng, thể lực của Giản Hoa kiệt quệ nên không khống chế được nó, thậm chí còn không phát hiện sự tồn tại của nó, để nó phát triển tùy ý. Sau đó, vì không thích hình thù và đặc tính của nấm, nên cậu không muốn đối mặt với nấm, cổ vũ niềm kiêu ngạo của nấm.
Tính cách của nó đã định rồi, không ai có thể thay đổi.
Khả năng khống chế dị năng của Giản Hoa chỉ hiệu quả khi cậu ý thức được nấm đang làm gì.
Khi cậu vô thức, nấm có thể nhanh chóng sinh trưởng, mở rộng địa bàn, xâm nhập con nhện. Trước khi thành quả của nó lộ ra – Giản Hoa sao có thể nghĩ đến?
“Mấy con nhện nhỏ thế kia thì ăn được cái gì?” Lý Phỉ do dự, nhưng vẫn quyết định hỏi rõ.
“Chúng nó không ăn gì cả, chỉ đi nhờ xe thôi.” Giản Hoa đau đầu, bóp trán.
“Ý của cậu là gì? Mấy con nhện này đã chết rồi à?”
“Phải xem định nghĩa cái chết của anh là gì đã. Theo pháp luật hiện hành của nước ta, chết não không tính là đã chết.” Giản Hoa nhún vai, mặt không hề thay đổi, nói, “Cơ thể tuy vẫn sống, nhưng tôi cảm thấy… đám tơ sẽ không phân đồ ăn chúng hấp thụ cho vật chủ đâu. Chúng chỉ muốn tìm một nơi chúng thích để sinh trưởng.”
Lý Phỉ nghe lơi Giản Hoa nói, dù là anh cũng thấy hơi ghê ghê: “Tôi cứ tưởng chúng nó đang ký sinh. Thật ra là khống chế cho con mồi chết à?”
Ký sinh là cướp dinh dưỡng của vật chủ, nghiêm trọng sẽ dẫn đến việc vật chủ bị chết. Nhưng hầu hết các trường hợp, vật chủ vẫn sống, vì vật chủ chết, thì chúng cũng không có nguồn lương thực nữa.
Nhưng sự thật là nấm vì muốn đi nhờ xe, mà cướp luôn xe người ta, chạy một mạch. Cuối cùng sau khi đến nơi mình thích thì đập xe?
Phải nói gì mới tốt đây…
Quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ giết người dị năng. Dị năng cắn nuốt hình thái nấm vốn đã ghê rồi, giờ lại thêm cái quần thể “Nấm nhện thây ma” này nữa, chưa nói đến kẻ xuyên sách và thành viên trong đoàn nhân vật chính ở Mĩ cảm thấy bất an, có khi ngay cả Hồng Long cũng sẽ phải xếp Giản Hoa vào danh sách phần tử khủng bố.
Giản Hoa là người thường, trong tiềm thức không thật sự có ý giết người, nên nấm cũng sẽ không làm thế. Nhưng sự thật này chưa chắc người khác đã tin, dù sao thì ai cũng không muốn cho nấm “đi nhờ xe”.
Lý Phỉ nhíu mày, hỏi: “Có thể ngăn cản không?”
Giản Hoa không nói gì, Lý Phỉ cũng đã nghĩ đến đáp án: E là không thể.
Nấm vẫn dựa vào Giản Hoa uốn éo.
“Tình hình còn chưa tệ đến thế.” Giản Hoa biết Lý Phỉ đang lo lắng điều gì.
Có người lo lắng cho mình, vì tình hình có thể thay đổi mà lo lắng… Cảm giác này làm dịu đi hoàn toàn cơn đau đầu vừa rồi của Giản Hoa.
Khi đối mặt với chuyện ngoài ý muốn, có người cùng đi bên cạnh, cùng đồng hành, là cảm xúc trong lòng khác hẳn.
“Số lần chúng ta đến Thế giới Bị Từ Bỏ cũng không ít, nhưng trước đấy nó không có hành động này.”
Bóng lông đen, khỉ tay dài, chuột đào hầm, ngay cả mực rừng mưa! Nấm cũng không biến chúng thành vật chủ để ký sinh. Theo lý mà nói, ưu thế mấy con quái vật này rõ ràng hơn hẳn.
Chuột có thể đi dưới lòng đất, thân hình của mực rừng mưa thì khổng lồ, ít ra đầu nó có thể chứa nhiều tơ hơn. “Tôi đoán, phải là vật sống, vì nó không động vào xác mực rừng mưa.”
Lý Phỉ lại biểu hiện một lần nữa rằng khi phân tích những sự việc phía trên, anh có cùng suy nghĩ với Giản Hoa.
Loại quá trình trao đổi này, khiến ai cũng trở nên thoải mái hơn. Chỉ cần nêu ra lời dẫn, không cần phải triển khai đề tài, rất tự nhiên mà thảo luận đến vấn đề trọng điểm của sự việc, ngay cả giải thích cũng không cần, vì đối phương và mình có cùng quan điểm.
Đây chính là lý do mấu chốt đầu tiên giúp ảnh đế dùng mấy tên như “trợ lý sinh hoạt” “vệ sĩ” “đồng bạn”, lấy cớ “Thế giới Bị Từ Bỏ nguy hiểm” “bắt tay nhau thì càng có lợi”, ép Giản Hoa ở cạnh mình, mà lại không bị cậu phản cảm.
Trả tiền lương không tệ cho Giản Hoa, có nhiều phúc lợi đãi ngộ trong công việc, chỉ là bề ngoài.
“Hơn nữa, đám tơ không chắc có thể thành công xâm chiếm cá thể quái vật trưởng thành ở Thế giới Bị Từ Bỏ.” Lý Phỉ đã có quan điểm thứ nhất, quan điểm thứ hai dứt khoát đưa ra, không tốn nhiều sức,“Trứng nhện là mở đầu sự khác thường của nó. Như vậy, những con quái vật trước đây chưa gặp xui xẻo là có lý do.”
Bóng lông đen không biết là loài sinh vật gì, mực rừng mưa chỉ có một con. Còn khỉ và chuột, rõ ràng không phải là giống loài đẻ trứng thụ tinh bên ngoài cơ thể.
“Chuyện này tạm thời giấu đi đã.”
“Chuyện này có thể Hồng Long đã biết rồi.”
Hai người nói cùng một lúc, sau khi nói xong, cả hai đều ngạc nhiên.
Ngay lập tức, Lý Phỉ cảm thấy mình quan tâm quá sẽ loạn. Vì che giấu sự thật, anh đành bổ sung một câu: “Thế giới của chúng ta là một quyển sách, có rất nhiều phần ngoài lề không viết vào được. Khi sự việc còn chưa hoàn toàn rõ ràng, tôi khuyên cậu nên giấu đi.”
Lần này Giản Hoa không phản bác lại, cậu nhìn xác nhện ở cuối đường thoát hiểm: “Thiêu nó xong, chúng ta ra khỏi đây.”
Xác quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ không xuất hiện ở thế giới thực, nhưng xác có thể dẫn đến quái vật khác. Nấm lại không ý muốn ăn hết luôn con nhện khổng lồ này, Giản Hoa đành quyết định để Lý Phỉ hủy thi diệt tích.
Lại trở về phòng hòa nhạc, bi thép vung vãi trên mặt đất, dầu nhớt bôi đầy trên lưng ghế.
Tìm khăn lau trong phòng vệ sinh, dùng lực ý nghĩ khống chế khăn lau bay lên bay xuống, lau xong tự động nhúng vào thùng nước, rồi lại nhấc ra vắt khô, đổi nước tiếp tục lau…
Dù toàn bộ quá trình đều ngồi bất động, dùng tinh thần để thao túng dị năng làm việc, đây vẫn là một công trình lớn.
So với ở trường quay thì dễ hơn, nhưng trong lòng vẫn ưng ức vì hoàn toàn không cần làm việc này khi nấm đã lẻn vào thế lực của quân địch.
Giản Hoa cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó. Suy nghĩ một lúc sau cậu mới giật mình nhớ tới, họ còn chưa có đi cứu những người lúc trước bị nhện bắt đi!
Nhện khổng lồ tuy rằng đã chết, nhưng mấy người dị năng bị tơ nhện bao kín kia, vẫn còn bị nhốt trong đại sảnh sân khấu chính.
Có sẵn tay chân để làm việc! Thế mà lại quên!!
Khăn lau bay vút vào thùng nước bẩn. Lý Phỉ ưu nhã đứng lên, gật đầu: “Trên tơ nhện có độc tê liệt, để lâu sẽ rất nguy hiểm. Cứu người quan trọng hơn, chúng ta đến chỗ kia trước đi.”
“…”
Ảnh đế lại đang diễn trò, nghiêm túc đàng hoàng lấy cớ với cậu.
Giản Hoa tuy oán thầm, nhưng cũng không bác bỏ cách làm này. Hai người lập tức dựa vào dị năng cảm ứng của Giản Hoa để đến “nhà kho” dự trữ lương thực của nhện khổng lồ.
Trên đường đi Lý Phỉ thiêu cháy rất nhiều tơ nhện.
Tiếng bước chân của họ vang vọng trong nhà hát yên tĩnh.
Khi đi vào phòng hòa nhạc chính phủ đầy mạng nhện và ngập mùi tanh hôi, một tiếng nói thều thào truyền đến: “Đừng…vào! Mau chạy đi! Ở đây có một con quái vật, các người mau chạy đi!”
Lý Phỉ nhướn mày, rất ngạc nhiên.
Có người tỉnh, còn nhắc nhở họ chỗ này nguy hiểm.
Người dị năng không biết mình đang lấy lòng hai Boss lớn, kiệt sức hô: “Nó có thể đang đi săn, các người mau chạy đi. Đừng chạm vào tơ nhện, trên chúng có thuốc tê!”
Khóe miệng Giản Hoa hơi giương lên: Lại còn thuốc tê nữa, con nhện cũng có phải tay buôn người đâu.
Lý Phỉ dứt khoát ném một ngọn lửa ra.
Lửu lan dọc theo tơ nhện. Mạng nhện ở trong lửa bị biến dạng, đứt lìa, sau khi bị thiêu cháy gần như không còn gì, chỉ có sao lửa đầy trời rơi xuống đất, giống như một màn trình diễn của lửa. Chúng rơi vào mạng nhện khác ở giữa không trung thì lại thiêu cháy, trong khoảnh khắc giống như là hang ổ của dị thú trong nhà hát bị phơi bày.
Đa số người dị năng không thể cựa quậy, đần mặt ra nhìn, chỉ thấy sau khi ánh lửa sáng lên, có một bóng người từ cửa bước vào
Nhẹ nhàng trong nháy mắt, sao lửa đốt sạch tơ nhện biến mất, như phép thuật.
– Bóng người phóng khoáng, khí thế như cướp lấy ánh mắt của người ta, “vừa thấy đã biết không phải người thường”.
Khi người này bước đến gần, ánh mắt sợ hãi, sùng kính, ngưỡng mộ và tham lam của đám người dị năng bị trói thành bánh tông[1] đều thay đổi toàn bộ.
Đối với người ở thế giới này, đây là ảnh đế Lý Phỉ, là “người chiến thắng cuộc đời” kẻ thù cùng quay phim với nữ thần trong lòng họ, là kẻ “kiếm rất nhiều tiền”, hai năm nay nhận giải thưởng đến nhũn tay, danh tiếng rất lớn.
Sau khi hiệu quả tê liệt của độc tốt mất đi, những người này sợ hãi, kích động, rồi lại hi vọng được cứu, ảo tưởng đến cảnh quân đội hoặc cảnh sát xông vào giết quái vật, vạn vạn không ngờ tới người đi vào lại là Lý Phỉ.
Mồm họ mở lớn đến mức có thể nhét vừa một quả bóng bowling.
Về phần đám người xuyên sách trong số họ… Còn cần nói sao, ai dám không biết Lý Phỉ chứ?
Boss Hắc Uyên đến? Họ được cứu rồi! Nhóm người xuyên sách bắt đầu sung sướng như điên.
“Dị năng Hỏa diễm mạnh thật.” Một cậu thanh niên đờ đẫn thì thào, từ giọng nói có thể nghe ra, cậu ta chính là người lúc trước cảnh báo Lý Phỉ và Giản Hoa nên chạy đi.
Lý Phỉ cũng rất săn sóc người này, giải cứu cậu ta ra trước tiên.
Ngọn lửa biến thành lưỡi dao, sóng nhiệt phả vào mặt khiến nhiều người sợ đến mức ré lên. Cậu thanh niên đã ngã ra khỏi kén nhện.
“Cám ơn hai người, con nhện khổng lồ kia…”
“Đã chết.” Giản Hoa nói lạnh nhạt.
Cậu đứng sau Lý Phỉ, gần như bị mọi người bỏ qua, khả năng thu hút ánh sáng của ảnh đế quá mạnh.
Thanh niên vui sướng nói lời cảm ơn. Dù là ai sau khi tuyệt vọng, cho rằng mình sẽ trở thành bữa ăn ngon cho quái vật, rồi lại được cứu ra, đều sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Lý Phỉ thả mọi người ra khỏi mạng nhện, nhìn xung quanh: “Chỉ có những người này?”
Người anh hỏi là Giản Hoa, vì cậu có dị năng cảm ứng.
Nhưng những người được cứu không biết, họ tranh nhau trả lời: “Vốn là còn một con chó.”
“Đúng, có thể là thuốc tê của nó ít hơn, nên hồi phục rất nhanh, rồi sau đó chạy thoát!”
“…”
Xem ra chuyện Corgi không giấu được, cứ để Hồng Long đi thăm dò đi.
Vẻ mặt Lý Phỉ không thay đổi, nói: “Nghỉ ngơi xong thì đi theo tôi. Chúng ta dọn dẹp nhà hát này một chút.”
Lập tức có người hỏi: “Đây cũng đâu phải nhà tôi, sao tôi phải dọn? Rảnh rỗi không có việc gì làm à?”
“Xem ra mấy người muốn tiếp tục chờ trong mạng nhện.” Lý Phỉ sờ cằm, nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng ánh mắt lại khiến người ta không rét mà run.
“Chẳng qua chỉ là một thằng nghệ sĩ chết tiệt thôi sao, dọa cái gì…”
Vừa dứt lời, trên người kẻ này đã bùng lên ánh lửa, mọi người sợ hãi lảo đảo bò lết (vì tay chân không có sức) tránh ra. Sau khi kẻ xui xẻo lăn trên mặt đất hai vòng, cả người rách nát đứng lên, tuy không bị thương nhưng không dám nói một chữ nào nữa.
“Nghe nói nhện khổng lồ đã ăn thịt rất nhiều người. Thật là đáng thương.” Lý Phỉ mỉm cười nói.
Mọi người nghe hiểu, câm như hến.
Trên đường đi đến phòng hòa nhạc, nhìn thấy bốn vết cào sâu trên kính và tường, sắc mặt mọi người tái nhợt. Đặc biệt là khi phát hiện vết giầy trên mặt tường ở góc rẽ, họ tự tưởng tượng ra cảnh con nhện đuổi giết ở phía sau, có người chạy trốn không ngừng, linh hoạt né tránh.
Sau khi phân chia công việc, bắt đầu quét dọn phòng hòa nhạc, họ nhìn thấy vết cháy trên trần nhà, sự thật người dị năng cấp cao dẫn nhện khổng lồ rơi vào bẫy được miêu tả sinh động trong đầu họ. Ánh mắt họ nhìn về phía Lý Phỉ chứa đầy kính trọng và sợ hãi: Đây là việc người bình thường có thể làm sao?
Từ đầu đến cuối, không một ai hỏi Giản Hoa là ai.[1] Bánh tông (Zongzi):
có người dịch là bánh ú hay bánh chưng gì đó nhưng D vẫn giữ nguyên là bánh tông vì dù hình dạng trông giống bánh ú ở Việt Nam nhưng bánh ú làm bằng bột nếp còn bánh tông vẫn giữ nguyên hạt nếp.
Nấm không có chân dài, nhưng nhện có.
Mấy con nhện vừa nở ra này, đã không còn là nhện nữa.
Hạt giống của một vài loài thực vật mang đầy tơ móc, có thể dễ dàng móc vào da động vật hoặc quần áo của con người để “đi nhờ xe” đến nơi khác, nhưng chạy đến chỗ nào không phải do chính “cái xe” quyết định.
Thấy đàn nhện con đã bò đi đâu mất dạng, lại cảm nhận được cảm xúc vui vẻ mãnh liệt khi mở rộng địa bàn của đám nấm, Giản Hoa đoán chúng đã ngầm giở trò.
– Sau khi phát hiện con nhện cái ôm trứng, nó ngụy trang thành mạng nhện, chờ con nhện nghi ngờ, bò đến cạnh ô tô của họ quan sát rồi bỏ đi. Khi bụng nhện áp vào nóc xe, đám tơ nhân cơ hội trà trộn vào trong kén trứng, rồi từ từ xâm nhập trứng nhện chưa nở.
Đây chính là lý do nấm không mọc như điên, biến cầu vượt và Nhà hát Quốc gia Hải thành thành rừng nấm.
Nó có mục tiêu lớn hơn, nên dùng bản năng giấu kín, không muốn nhện khổng lồ cảnh giác.
Kế hoạch chuẩn bị giết chết nhện khổng lồ của Giản Hoa và Lý Phỉ rất tốt, hành động cũng tốt, nhưng nấm không có ý thức tự chủ cao siêu như vậy để hiểu, nó chỉ mở rộng lãnh địa theo bản năng.
Khi không gian của Thế giới Bị Từ Bỏ không ổn định, đám tơ có thể xuyên qua khe hở, đi đến nơi lương thực dồi dào để tùy ý sinh trưởng.
Nhưng nếu không gian ổn định thì sao? Tìm đâu ra khe hở để xuyên qua?
Suy cho cùng, đám tơ cũng chỉ là một dạng cụ thể hóa năng lượng. Khi phá vỡ tường ngăn không gian, chính nó cũng bị tiêu hao. Một kén trứng nhện sắp nở đặt ngay trước mắt, sao nó có thể bỏ qua?! Xâm chiếm não bộ còn đang phát triển của nhện con, lợi dụng chân của chúng để đến nơi có càng nhiều đồ ăn ngon hơn!!
Đây không phải là bản năng sinh sản của sinh vật, đám tơ không phải nấm thật. Đây là thiên tính dị năng của Giản Hoa.
Dị năng lửa của Lý Phỉ có bản chất hủy diệt, còn biểu hiện của dị năng cắn nuốt là lòng tham không bao giờ thỏa mãn nổi.
Lúc đầu khi thức tỉnh dị năng, thể lực của Giản Hoa kiệt quệ nên không khống chế được nó, thậm chí còn không phát hiện sự tồn tại của nó, để nó phát triển tùy ý. Sau đó, vì không thích hình thù và đặc tính của nấm, nên cậu không muốn đối mặt với nấm, cổ vũ niềm kiêu ngạo của nấm.
Tính cách của nó đã định rồi, không ai có thể thay đổi.
Khả năng khống chế dị năng của Giản Hoa chỉ hiệu quả khi cậu ý thức được nấm đang làm gì.
Khi cậu vô thức, nấm có thể nhanh chóng sinh trưởng, mở rộng địa bàn, xâm nhập con nhện. Trước khi thành quả của nó lộ ra – Giản Hoa sao có thể nghĩ đến?
“Mấy con nhện nhỏ thế kia thì ăn được cái gì?” Lý Phỉ do dự, nhưng vẫn quyết định hỏi rõ.
“Chúng nó không ăn gì cả, chỉ đi nhờ xe thôi.” Giản Hoa đau đầu, bóp trán.
“Ý của cậu là gì? Mấy con nhện này đã chết rồi à?”
“Phải xem định nghĩa cái chết của anh là gì đã. Theo pháp luật hiện hành của nước ta, chết não không tính là đã chết.” Giản Hoa nhún vai, mặt không hề thay đổi, nói, “Cơ thể tuy vẫn sống, nhưng tôi cảm thấy… đám tơ sẽ không phân đồ ăn chúng hấp thụ cho vật chủ đâu. Chúng chỉ muốn tìm một nơi chúng thích để sinh trưởng.”
Lý Phỉ nghe lơi Giản Hoa nói, dù là anh cũng thấy hơi ghê ghê: “Tôi cứ tưởng chúng nó đang ký sinh. Thật ra là khống chế cho con mồi chết à?”
Ký sinh là cướp dinh dưỡng của vật chủ, nghiêm trọng sẽ dẫn đến việc vật chủ bị chết. Nhưng hầu hết các trường hợp, vật chủ vẫn sống, vì vật chủ chết, thì chúng cũng không có nguồn lương thực nữa.
Nhưng sự thật là nấm vì muốn đi nhờ xe, mà cướp luôn xe người ta, chạy một mạch. Cuối cùng sau khi đến nơi mình thích thì đập xe?
Phải nói gì mới tốt đây…
Quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ giết người dị năng. Dị năng cắn nuốt hình thái nấm vốn đã ghê rồi, giờ lại thêm cái quần thể “Nấm nhện thây ma” này nữa, chưa nói đến kẻ xuyên sách và thành viên trong đoàn nhân vật chính ở Mĩ cảm thấy bất an, có khi ngay cả Hồng Long cũng sẽ phải xếp Giản Hoa vào danh sách phần tử khủng bố.
Giản Hoa là người thường, trong tiềm thức không thật sự có ý giết người, nên nấm cũng sẽ không làm thế. Nhưng sự thật này chưa chắc người khác đã tin, dù sao thì ai cũng không muốn cho nấm “đi nhờ xe”.
Lý Phỉ nhíu mày, hỏi: “Có thể ngăn cản không?”
Giản Hoa không nói gì, Lý Phỉ cũng đã nghĩ đến đáp án: E là không thể.
Nấm vẫn dựa vào Giản Hoa uốn éo.
“Tình hình còn chưa tệ đến thế.” Giản Hoa biết Lý Phỉ đang lo lắng điều gì.
Có người lo lắng cho mình, vì tình hình có thể thay đổi mà lo lắng… Cảm giác này làm dịu đi hoàn toàn cơn đau đầu vừa rồi của Giản Hoa.
Khi đối mặt với chuyện ngoài ý muốn, có người cùng đi bên cạnh, cùng đồng hành, là cảm xúc trong lòng khác hẳn.
“Số lần chúng ta đến Thế giới Bị Từ Bỏ cũng không ít, nhưng trước đấy nó không có hành động này.”
Bóng lông đen, khỉ tay dài, chuột đào hầm, ngay cả mực rừng mưa! Nấm cũng không biến chúng thành vật chủ để ký sinh. Theo lý mà nói, ưu thế mấy con quái vật này rõ ràng hơn hẳn.
Chuột có thể đi dưới lòng đất, thân hình của mực rừng mưa thì khổng lồ, ít ra đầu nó có thể chứa nhiều tơ hơn. “Tôi đoán, phải là vật sống, vì nó không động vào xác mực rừng mưa.”
Lý Phỉ lại biểu hiện một lần nữa rằng khi phân tích những sự việc phía trên, anh có cùng suy nghĩ với Giản Hoa.
Loại quá trình trao đổi này, khiến ai cũng trở nên thoải mái hơn. Chỉ cần nêu ra lời dẫn, không cần phải triển khai đề tài, rất tự nhiên mà thảo luận đến vấn đề trọng điểm của sự việc, ngay cả giải thích cũng không cần, vì đối phương và mình có cùng quan điểm.
Đây chính là lý do mấu chốt đầu tiên giúp ảnh đế dùng mấy tên như “trợ lý sinh hoạt” “vệ sĩ” “đồng bạn”, lấy cớ “Thế giới Bị Từ Bỏ nguy hiểm” “bắt tay nhau thì càng có lợi”, ép Giản Hoa ở cạnh mình, mà lại không bị cậu phản cảm.
Trả tiền lương không tệ cho Giản Hoa, có nhiều phúc lợi đãi ngộ trong công việc, chỉ là bề ngoài.
“Hơn nữa, đám tơ không chắc có thể thành công xâm chiếm cá thể quái vật trưởng thành ở Thế giới Bị Từ Bỏ.” Lý Phỉ đã có quan điểm thứ nhất, quan điểm thứ hai dứt khoát đưa ra, không tốn nhiều sức,“Trứng nhện là mở đầu sự khác thường của nó. Như vậy, những con quái vật trước đây chưa gặp xui xẻo là có lý do.”
Bóng lông đen không biết là loài sinh vật gì, mực rừng mưa chỉ có một con. Còn khỉ và chuột, rõ ràng không phải là giống loài đẻ trứng thụ tinh bên ngoài cơ thể.
“Chuyện này tạm thời giấu đi đã.”
“Chuyện này có thể Hồng Long đã biết rồi.”
Hai người nói cùng một lúc, sau khi nói xong, cả hai đều ngạc nhiên.
Ngay lập tức, Lý Phỉ cảm thấy mình quan tâm quá sẽ loạn. Vì che giấu sự thật, anh đành bổ sung một câu: “Thế giới của chúng ta là một quyển sách, có rất nhiều phần ngoài lề không viết vào được. Khi sự việc còn chưa hoàn toàn rõ ràng, tôi khuyên cậu nên giấu đi.”
Lần này Giản Hoa không phản bác lại, cậu nhìn xác nhện ở cuối đường thoát hiểm: “Thiêu nó xong, chúng ta ra khỏi đây.”
Xác quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ không xuất hiện ở thế giới thực, nhưng xác có thể dẫn đến quái vật khác. Nấm lại không ý muốn ăn hết luôn con nhện khổng lồ này, Giản Hoa đành quyết định để Lý Phỉ hủy thi diệt tích.
Lại trở về phòng hòa nhạc, bi thép vung vãi trên mặt đất, dầu nhớt bôi đầy trên lưng ghế.
Tìm khăn lau trong phòng vệ sinh, dùng lực ý nghĩ khống chế khăn lau bay lên bay xuống, lau xong tự động nhúng vào thùng nước, rồi lại nhấc ra vắt khô, đổi nước tiếp tục lau…
Dù toàn bộ quá trình đều ngồi bất động, dùng tinh thần để thao túng dị năng làm việc, đây vẫn là một công trình lớn.
So với ở trường quay thì dễ hơn, nhưng trong lòng vẫn ưng ức vì hoàn toàn không cần làm việc này khi nấm đã lẻn vào thế lực của quân địch.
Giản Hoa cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó. Suy nghĩ một lúc sau cậu mới giật mình nhớ tới, họ còn chưa có đi cứu những người lúc trước bị nhện bắt đi!
Nhện khổng lồ tuy rằng đã chết, nhưng mấy người dị năng bị tơ nhện bao kín kia, vẫn còn bị nhốt trong đại sảnh sân khấu chính.
Có sẵn tay chân để làm việc! Thế mà lại quên!!
Khăn lau bay vút vào thùng nước bẩn. Lý Phỉ ưu nhã đứng lên, gật đầu: “Trên tơ nhện có độc tê liệt, để lâu sẽ rất nguy hiểm. Cứu người quan trọng hơn, chúng ta đến chỗ kia trước đi.”
“…”
Ảnh đế lại đang diễn trò, nghiêm túc đàng hoàng lấy cớ với cậu.
Giản Hoa tuy oán thầm, nhưng cũng không bác bỏ cách làm này. Hai người lập tức dựa vào dị năng cảm ứng của Giản Hoa để đến “nhà kho” dự trữ lương thực của nhện khổng lồ.
Trên đường đi Lý Phỉ thiêu cháy rất nhiều tơ nhện.
Tiếng bước chân của họ vang vọng trong nhà hát yên tĩnh.
Khi đi vào phòng hòa nhạc chính phủ đầy mạng nhện và ngập mùi tanh hôi, một tiếng nói thều thào truyền đến: “Đừng…vào! Mau chạy đi! Ở đây có một con quái vật, các người mau chạy đi!”
Lý Phỉ nhướn mày, rất ngạc nhiên.
Có người tỉnh, còn nhắc nhở họ chỗ này nguy hiểm.
Người dị năng không biết mình đang lấy lòng hai Boss lớn, kiệt sức hô: “Nó có thể đang đi săn, các người mau chạy đi. Đừng chạm vào tơ nhện, trên chúng có thuốc tê!”
Khóe miệng Giản Hoa hơi giương lên: Lại còn thuốc tê nữa, con nhện cũng có phải tay buôn người đâu.
Lý Phỉ dứt khoát ném một ngọn lửa ra.
Lửu lan dọc theo tơ nhện. Mạng nhện ở trong lửa bị biến dạng, đứt lìa, sau khi bị thiêu cháy gần như không còn gì, chỉ có sao lửa đầy trời rơi xuống đất, giống như một màn trình diễn của lửa. Chúng rơi vào mạng nhện khác ở giữa không trung thì lại thiêu cháy, trong khoảnh khắc giống như là hang ổ của dị thú trong nhà hát bị phơi bày.
Đa số người dị năng không thể cựa quậy, đần mặt ra nhìn, chỉ thấy sau khi ánh lửa sáng lên, có một bóng người từ cửa bước vào
Nhẹ nhàng trong nháy mắt, sao lửa đốt sạch tơ nhện biến mất, như phép thuật.
– Bóng người phóng khoáng, khí thế như cướp lấy ánh mắt của người ta, “vừa thấy đã biết không phải người thường”.
Khi người này bước đến gần, ánh mắt sợ hãi, sùng kính, ngưỡng mộ và tham lam của đám người dị năng bị trói thành bánh tông[1] đều thay đổi toàn bộ.
Đối với người ở thế giới này, đây là ảnh đế Lý Phỉ, là “người chiến thắng cuộc đời” kẻ thù cùng quay phim với nữ thần trong lòng họ, là kẻ “kiếm rất nhiều tiền”, hai năm nay nhận giải thưởng đến nhũn tay, danh tiếng rất lớn.
Sau khi hiệu quả tê liệt của độc tốt mất đi, những người này sợ hãi, kích động, rồi lại hi vọng được cứu, ảo tưởng đến cảnh quân đội hoặc cảnh sát xông vào giết quái vật, vạn vạn không ngờ tới người đi vào lại là Lý Phỉ.
Mồm họ mở lớn đến mức có thể nhét vừa một quả bóng bowling.
Về phần đám người xuyên sách trong số họ… Còn cần nói sao, ai dám không biết Lý Phỉ chứ?
Boss Hắc Uyên đến? Họ được cứu rồi! Nhóm người xuyên sách bắt đầu sung sướng như điên.
“Dị năng Hỏa diễm mạnh thật.” Một cậu thanh niên đờ đẫn thì thào, từ giọng nói có thể nghe ra, cậu ta chính là người lúc trước cảnh báo Lý Phỉ và Giản Hoa nên chạy đi.
Lý Phỉ cũng rất săn sóc người này, giải cứu cậu ta ra trước tiên.
Ngọn lửa biến thành lưỡi dao, sóng nhiệt phả vào mặt khiến nhiều người sợ đến mức ré lên. Cậu thanh niên đã ngã ra khỏi kén nhện.
“Cám ơn hai người, con nhện khổng lồ kia…”
“Đã chết.” Giản Hoa nói lạnh nhạt.
Cậu đứng sau Lý Phỉ, gần như bị mọi người bỏ qua, khả năng thu hút ánh sáng của ảnh đế quá mạnh.
Thanh niên vui sướng nói lời cảm ơn. Dù là ai sau khi tuyệt vọng, cho rằng mình sẽ trở thành bữa ăn ngon cho quái vật, rồi lại được cứu ra, đều sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Lý Phỉ thả mọi người ra khỏi mạng nhện, nhìn xung quanh: “Chỉ có những người này?”
Người anh hỏi là Giản Hoa, vì cậu có dị năng cảm ứng.
Nhưng những người được cứu không biết, họ tranh nhau trả lời: “Vốn là còn một con chó.”
“Đúng, có thể là thuốc tê của nó ít hơn, nên hồi phục rất nhanh, rồi sau đó chạy thoát!”
“…”
Xem ra chuyện Corgi không giấu được, cứ để Hồng Long đi thăm dò đi.
Vẻ mặt Lý Phỉ không thay đổi, nói: “Nghỉ ngơi xong thì đi theo tôi. Chúng ta dọn dẹp nhà hát này một chút.”
Lập tức có người hỏi: “Đây cũng đâu phải nhà tôi, sao tôi phải dọn? Rảnh rỗi không có việc gì làm à?”
“Xem ra mấy người muốn tiếp tục chờ trong mạng nhện.” Lý Phỉ sờ cằm, nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng ánh mắt lại khiến người ta không rét mà run.
“Chẳng qua chỉ là một thằng nghệ sĩ chết tiệt thôi sao, dọa cái gì…”
Vừa dứt lời, trên người kẻ này đã bùng lên ánh lửa, mọi người sợ hãi lảo đảo bò lết (vì tay chân không có sức) tránh ra. Sau khi kẻ xui xẻo lăn trên mặt đất hai vòng, cả người rách nát đứng lên, tuy không bị thương nhưng không dám nói một chữ nào nữa.
“Nghe nói nhện khổng lồ đã ăn thịt rất nhiều người. Thật là đáng thương.” Lý Phỉ mỉm cười nói.
Mọi người nghe hiểu, câm như hến.
Trên đường đi đến phòng hòa nhạc, nhìn thấy bốn vết cào sâu trên kính và tường, sắc mặt mọi người tái nhợt. Đặc biệt là khi phát hiện vết giầy trên mặt tường ở góc rẽ, họ tự tưởng tượng ra cảnh con nhện đuổi giết ở phía sau, có người chạy trốn không ngừng, linh hoạt né tránh.
Sau khi phân chia công việc, bắt đầu quét dọn phòng hòa nhạc, họ nhìn thấy vết cháy trên trần nhà, sự thật người dị năng cấp cao dẫn nhện khổng lồ rơi vào bẫy được miêu tả sinh động trong đầu họ. Ánh mắt họ nhìn về phía Lý Phỉ chứa đầy kính trọng và sợ hãi: Đây là việc người bình thường có thể làm sao?
Từ đầu đến cuối, không một ai hỏi Giản Hoa là ai.[1] Bánh tông (Zongzi):
có người dịch là bánh ú hay bánh chưng gì đó nhưng D vẫn giữ nguyên là bánh tông vì dù hình dạng trông giống bánh ú ở Việt Nam nhưng bánh ú làm bằng bột nếp còn bánh tông vẫn giữ nguyên hạt nếp.
Tác giả :
Thiên Đường Phóng Trục Giả