Tội Này, Tôi Không Nhận
Chương 141: Xu thế
Cảnh Điền đấm một cú lên vách đá, đường hầm lập tức rung lên.
Không ngừng có nấm rời từ trên đỉnh xuống, lăn đầy đất, sau đó nổ tung, rút ra rất nhiều đám tơ, chớp mắt đã bao kín cả đường hầm, giống như mạng nhện trùng điệp.
Cảnh Điền rất điêu luyện, kinh nghiệm “nuôi dưỡng” nấm mấy tháng của Hắc Uyên không phải để không.
Người dị năng đuổi theo rất tức giận, nổ súng.
Viên đạn bị đám tơ dính chặt, sau đó giảm tốc, chờ đến khi bay tới phía sau Cảnh Điền, “trường” của người dị năng cấp A ngăn cách chắc chắn, Cảnh Điền thân thủ nhanh nhạy, lăn tại chỗ mấy vòng, thuận lợi đi đến khu vực an toàn.
Nấm “thu” được đạn chết rất không vui, lực bắn phá tan một phần mũ nấm. Sau khi nhanh chóng khôi phục, đám tơ càng xông đến nhiều hơn.
Cho rằng Ác Ma bắt đầu phản kích, người dị năng hoảng loạn quát to.
Những lời này Lý Phỉ một chữ đều nghe không hiểu, anh cảnh giác nhìn cuối động, mắt quỷ nhanh chóng phân biệt lực lượng mạnh yếu của những người này, phát hiện tất cả đều là hư ảnh, không có ai trên cấp C.
Lý Phỉ nhìn Cảnh Điền, anh không hề nghi ngờ thân phận của người bỗng nhiên xuất hiện này, cũng nhờ vào đôi mắt này. Cho dù trong nguyên tác, người dị năng Hàn Quốc cấp A đặc biệt, có thể biến thành bất cứ người nào, cũng không thể mô phỏng lực lượng trong cơ thể giống như đúc được.
“Anh đang lo về súng trong tay họ?” Lý Phỉ không nghĩ ra được lý do vì sao Cảnh Điền bị mấy người dị năng bình thường này truy đuổi đến mức chạy bán mạng.
Thành dưới lòng đất có thể gọi là mê cung, rất nhiều nhà đá tạc ra đều giống nhau như đúc, cầu thang thì rẽ trái rẽ phải, cửa sổ mỗi một khu vực đều khá giống, bố trí như giếng trời. Người có cảm giác về phương hướng không tốt, sau khi đi hai vòng sẽ không phân rõ Đông Tây Nam Bắc nữa, ngay cả con đường dưới chân họ đã đi qua hay chưa cũng không biết.
Địa thế như vậy, cực kỳ thích hợp để ẩn nấp phục kích.
Cảnh Điền là vệ sĩ chuyên nghiệp, tay không đoạt súng đối với hắn không phải việc khó, chậm rãi đánh du kích giải quyết một trăm, tám mươi người không phải là vấn đề.
“Có người khác xuất hiện ở nơi này.” Cảnh Điền thở không ra hơi, lau bùn trên mặt, nghiêm túc nói, “Địa phương khác cũng xảy ra rối loạn, tôi còn suýt đối đầu với một người dị năng Băng cấp A.”
Cảnh Điền vừa nói vừa nhìn bốn phía, thấy may mắn, “May mà có khoảng thời gian Lâm Hiểu cả ngày phát nhật ký du lịch của người khác trong vòng bạn bè, nêu không tôi ngay cả đây là đâu cũng không biết.”
“…” Lý Phỉ cảm thấy như mình bị trúng một viên đạn.
Công việc của ảnh đế rất bận, làm gì có thời gian đọc hết mấy thứ trợ lý Lâm phát lên vòng bạn bè.
“Thành dưới lòng đất có rất nhiều người dị năng cấp A?” Lý Phỉ nhíu mày.
Anh đã cân nhắc ra quy luật, nếu nơi này không có cấp A, thì là không “kéo” người đến.
Cảnh Điền nhanh chóng kể chuyện mình gặp phải, hắn chật vật như vậy, đều do thế giới Nhện khổng lồ ép buộc. Chỗ hắn xuất hiện hôm nay, khiếp sợ trên mặt người dị năng Đất lớn tuổi không phải là giả, Cảnh Điền hẳn là vị “khách không mời mà đến” đầu tiên ông ta thấy.
Lý Phỉ nhớ tới người dị năng Lửa ở nước Mỹ mà Johnson nhắc tới, xác định được hai “nguồn”.
– Trên thực tế người Jennifer đưa tới là Bọ Cạp Đỏ, người mà Cảnh Điền gặp trên đường thực ra là Bọ Cạp Đỏ đưa tới. Bọ Cạp Đỏ vì vừa đọ sức với một người cấp A, nên không tùy tiện ra tay, mà lòng dạ khó lường truy đuổi.
“Nơi này sắp rối loạn!”
Bỏ Cạp Đỏ trốn trong không gian của mình, cách bức tường trong suốt quan sát tình hình bên ngoài, im lặng nhếch miệng cười.
Gã có được cách săn bắn hoàn mỹ cỡ nào! Không cần tìm kiếm con mồi, chỉ cần tìm chỗ ngồi chờ, rất nhanh sẽ có lỗ hổng thế giới mang đến một người dị năng cấp A thực lực mạnh mẽ.
Con mồi không thiếu, gã khó tránh khỏi xoi mói.
Giữa Cảnh Điền và người Iceland cấp A kia, Bọ Cạp Đỏ không hề do dự chọn người sau. Hình thể của Cảnh Điền, đương nhiên kém hơn người Âu Mĩ theo giá trị “thẩm mỹ” trong mắt Bọ Cạp Đỏ.
Về phần người dị năng Đất già khụ kia, chỉ còn xương cốt, Bọ Cạp Đỏ cả liếc mắt cũng lười.
“Nếu không thể phản hướng thông qua thế giới Nhện khổng lồ, mà rơi xuống nơi khác, như vậy thì người dị năng cấp A ở thành dưới lòng đất sẽ ngày càng nhiều!” Giản Hoa phát hiện Cảnh Điền đến, lập tức nhét người vào một phòng phủ đầy nấm.
Cảnh Điền còn chưa hiểu, Lý Phỉ đã nghiêm túc cảnh cáo: “Cấp A lại đây thì chưa nói, nhưng nếu anh gặp Bọ Cạp Đỏ, thì anh cũng không thể nhìn thấy hắn.”
Đám tơ có thể loại bỏ thuộc tính ẩn nấp của Bọ Cạp Đỏ.
Cảnh Điền chịu ngồi vào khóm nấm.
“Đúng rồi, đây là?”
Cảnh Điền vẫn coi mình là vệ sĩ của Lý Phỉ, rất cảnh giác với những người tiếp cận Lý Phỉ. Sau khi hắn phát hiện Johnson, thì khá ngạc nhiên. Lấy hiểu biết của hắn đối với Lý Phỉ, anh không có lòng tốt như vậy, thu lưu mấy đứa nhỏ đáng thương. Quyên tiền giúp cô nhi trong thế giới thực thì không thành vấn đề, nhưng ở Thế giới Bị Từ Bỏ, lòng tốt dù có chia thành tám trăm phần cũng không đủ dùng. Chưa nói đến đi cùng một người dị năng cấp cao sẽ gặp được bao nhiêu hiểm nguy, chỉ sợ không phải cứu mà là hại người.
Johnson rất nhạy cảm với khí thế xốc vác của Cảnh Điền, nó nhanh chóng rụt đầu về.
“Nhặt ven đường.” Lý Phỉ thản nhiên nói.
“…”
Còn có thể nhặt được à? Không, sao hai người lại muốn nhặt?
Ánh mắt Cảnh Điền từ Lý Phỉ trượt đến Giản Hoa. Nhớ đến quan hệ giữa hai người, hắn không kiềm lòng được nghĩ tới vấn đề truyền thống, dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung ở Trung Quốc.
Không đúng! Vì sao lại tìm một cậu bé người nước ngoài? Ngôn ngữ cũng là chướng ngại rồi.
Chưa nói trợ lý Lâm, dù làm vệ sĩ chuyên nghiệp như Cảnh Điền, tiếng Anh cũng tốt hơn Lý Phỉ.
“Đúng là nhặt được.” Giản Hoa quyết định nói thật cho Cảnh Điền, để hắn hiểu sự nghiêm trọng của tình hình, “Cậu ta tên là Johnson Brown.”
Nghe được tên mình, thiếu niên ló nửa đầu ra từ sau tường.
Cảnh Điền:…
Khi hắn không ở, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vệ sĩ toát mồ hôi, căng thẳng: “Ba người cấp S đều ở trong này, nếu Tiến Sĩ Điên bỗng xuất hiện, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng! Đúng, hắn mất tích cùng hai người, sau này…”
“Gã có thể đã nổ nát vụn.”
“…”
Cảnh Điền hơi choáng, theo bản năng nghi là mình đã vào thế giới Nhện khổng lồ không phải vài ngày, mà là vài năm.
Lý Phỉ thu phục nhân vật chính, còn xử lý kẻ điên khiến mọi người đều đau đầu luôn rồi? Cảnh Điền không kiềm được bội phục Lý Phỉ từ trong lòng, thế mà làm được việc này!
“Đừng, tôi không làm gì cả, tất cả đều là trùng hợp.” Lý Phỉ không muốn thấy Cảnh Điền phán đoán sai thực lực của anh, họ còn một trận đánh ác liệt phải kết hợp mà.
“Bỏ Cạp Đỏ cực kỳ xảo quyệt, nếu gã không bị anh ‘triệu hoán’, chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ diện…”
Cảnh Điền buồn bực, cách nói “triệu hoán” này đúng là đủ.
“Lọt vào không gian của người dị năng Không Gian, thì chỉ có thể dùng sức mạnh phá hủy thôi.” Giản Hoa nhìn Lý Phỉ, cảm thấy Johnson cũng không có vấn đề, cấp S có thể dùng sức mạnh để cường hành nghịch chuyển cục diện bất lợi, thế nhưng Cảnh Điền thì chưa chắc.
“Có lẽ giết chết Bọ Cạp Đỏ không khó, nhưng tôi không muốn thấy có người bị thương vì dạng cặn bã này, thậm chí vứt bỏ tính mạng.” Giọng điệu Giản Hoa nói lời này, rất có tư thế ra lệnh.
Lý Phỉ không chỉ không ý kiến, còn tập trung nghe. Cảnh Điền cảm thấy không quen.
“Đám tơ không thể tiếp tục lan ra. Nó đã tác động đến thần kinh của người dị năng bên này, tạo thành khủng hoảng. Nếu số lượng nấm tiếp tục tăng, họ sẽ vứt bỏ ái ngại, buông xuống mâu thuẫn, liên hợp đối phó chúng ta.”
Giản Hoa không hề muốn trở thành “kẻ địch chung của cộng đồng”.
Loại nhân vật phản diện thu oán hận khắp nơi, là đầu óc có vấn đề.
“Tất cả người dị năng cấp A đều đến thành dưới lòng đất, đây là cơ hội của chúng ta!” Lý Phỉ cũng mở miệng, “Kẻ xuyên sách thành lập tổ chức Thánh Môn, Bọ Cạp Đỏ lại đánh cắp toàn bộ tổ chức. Cho dù gã không khống chế được hoàn toàn, nhưng thế lực hiện tại trong tay cũng không nhỏ. Một người dị năng cấp A, dù không làm gì, bên cạnh cũng sẽ tự nhiên mà tụ lại thế lực, tương lai họ còn đại diện quốc gia, đại diện các tầng lớp với lợi ích khác nhau…”
Có người như Johnson, tuổi trẻ nhiệt huyết, vì chính nghĩa trong cảm nhận mà chiến đấu.
Đa số mọi người đều không đơn thuần như vậy, sau lưng chiến tranh người dị năng toàn cầu liên quan đến lợi ích ở khắp nơi.
Rất nhiều người dị năng là người thường, cho dù có sức mạnh, họ cuối cùng vẫn là người thường, thủ đoạn sao qua được chính khách?
Cục diện phức tạp trong tương lai ở Thế giới Bị Từ Bỏ, có một phần rất lớn, đến từ quyền thế ở thế giới thực.
“Giờ chúng ta có một cơ hội cực tốt.”
Tim Cảnh Điền đập thình thịch, hắn cho rằng Lý Phỉ sẽ nói nhân cơ hội này giết chết càng nhiều người dị năng cấp A, bóp chết họ ở cao nguyên Kabascus.
“Trừ cấp A vốn ở thành dưới lòng đất, những người khác đều đơn độc tới đây, không có giúp đỡ, không có thế lực, ngay cả mấy kẻ xuyên sách đầu óc tốt bên cạnh họ cũng khổng thể cùng vào đây…” Lý Phỉ cảm thấy tình huống hiện tại rất thú vị, đây là lúc khảo nghiệm chỉ số thông minh và năng lực của người dị năng.
Giản Hoa suy nghĩ, rồi nói: “Bọn họ sẽ liên minh.”
“Không sai, đúng vậy!” Lý Phỉ đồng ý, “Tranh đấu chém giết, sau đó liên minh, chống lại kẻ địch mạnh trong mắt họ. Trước khi kẻ địch chết, họ sẽ không nội chiến.”
Cảnh Điền rối rắm hỏi: “Kẻ địch mạnh là chỉ chúng ta hả?”
Nấm chiếm đường hầm, dù muốn trốn trong tối, dựa núi xem hổ đấu, giả vờ Kẻ Cắn Nuốt không ở đây thì cũng không được!
“Dù tính đe dọa của người dị năng cấp S có lớn, thì họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Chúng ta cũng là người mất đi ‘Hắc Uyên’ bảo vệ.” Lý Phỉ như cười như không.
Cảnh Điền cứng miệng, Hắc Uyên gì chứ, chỉ là một đoàn chăn nuôi nấm không chức vụ thôi.
“Khi bọn họ cảm thấy mình đủ lực lượng, lại chờ một cơ hội tốt… Ví dụ như mực ăn thịt người bị người dị năng cấp S hấp dẫn, chạy đến tấn công.”
“Chúng ta phải đối phó cả liên minh người dị năng cấp A và quái vật?” Cảnh Điền phát sầu.
“Trong nguyên tác không phải như vậy sao?” Lý Phỉ hỏi lại.
Cảnh Điền im lặng.
“Ít nhất hiện tại, đánh giá của họ về thực lực của chúng ta bên này có sai lệch rất lớn.”
“Tôi?” Cảnh Điền rất nghi mình thì có lợi ích gì.
“… Là Johnson.”
Thiếu niên lại nghe thấy tên mình, mờ mịt nhìn mọi người.
“Cậu ta rất biết giả vờ, người bình thường không đoán được thân phận của cậu ta.” Lý Phỉ đánh giá công bằng.
“Mấy người gặp nhau như thế nào?” Cảnh Điền không kiềm được truy hỏi, vị cứu tinh song cấp S, quốc bảo tương lai của cục dị năng nước Mỹ, là mục tiêu của các thế lực. Kết quả, Giản Hoa kéo người để trong khóm nấm?
“Nói đúng ra, không phải chúng tôi muốn nhặt, là nấm tự tiện kéo đến.”
“Này cũng… Được rồi, tôi hiểu được.”
Cảnh Điền nhớ tới việc mình từng bị trói trước cửa nhà Giản Hoa, đói đến ngất xỉu.
Không ngừng có nấm rời từ trên đỉnh xuống, lăn đầy đất, sau đó nổ tung, rút ra rất nhiều đám tơ, chớp mắt đã bao kín cả đường hầm, giống như mạng nhện trùng điệp.
Cảnh Điền rất điêu luyện, kinh nghiệm “nuôi dưỡng” nấm mấy tháng của Hắc Uyên không phải để không.
Người dị năng đuổi theo rất tức giận, nổ súng.
Viên đạn bị đám tơ dính chặt, sau đó giảm tốc, chờ đến khi bay tới phía sau Cảnh Điền, “trường” của người dị năng cấp A ngăn cách chắc chắn, Cảnh Điền thân thủ nhanh nhạy, lăn tại chỗ mấy vòng, thuận lợi đi đến khu vực an toàn.
Nấm “thu” được đạn chết rất không vui, lực bắn phá tan một phần mũ nấm. Sau khi nhanh chóng khôi phục, đám tơ càng xông đến nhiều hơn.
Cho rằng Ác Ma bắt đầu phản kích, người dị năng hoảng loạn quát to.
Những lời này Lý Phỉ một chữ đều nghe không hiểu, anh cảnh giác nhìn cuối động, mắt quỷ nhanh chóng phân biệt lực lượng mạnh yếu của những người này, phát hiện tất cả đều là hư ảnh, không có ai trên cấp C.
Lý Phỉ nhìn Cảnh Điền, anh không hề nghi ngờ thân phận của người bỗng nhiên xuất hiện này, cũng nhờ vào đôi mắt này. Cho dù trong nguyên tác, người dị năng Hàn Quốc cấp A đặc biệt, có thể biến thành bất cứ người nào, cũng không thể mô phỏng lực lượng trong cơ thể giống như đúc được.
“Anh đang lo về súng trong tay họ?” Lý Phỉ không nghĩ ra được lý do vì sao Cảnh Điền bị mấy người dị năng bình thường này truy đuổi đến mức chạy bán mạng.
Thành dưới lòng đất có thể gọi là mê cung, rất nhiều nhà đá tạc ra đều giống nhau như đúc, cầu thang thì rẽ trái rẽ phải, cửa sổ mỗi một khu vực đều khá giống, bố trí như giếng trời. Người có cảm giác về phương hướng không tốt, sau khi đi hai vòng sẽ không phân rõ Đông Tây Nam Bắc nữa, ngay cả con đường dưới chân họ đã đi qua hay chưa cũng không biết.
Địa thế như vậy, cực kỳ thích hợp để ẩn nấp phục kích.
Cảnh Điền là vệ sĩ chuyên nghiệp, tay không đoạt súng đối với hắn không phải việc khó, chậm rãi đánh du kích giải quyết một trăm, tám mươi người không phải là vấn đề.
“Có người khác xuất hiện ở nơi này.” Cảnh Điền thở không ra hơi, lau bùn trên mặt, nghiêm túc nói, “Địa phương khác cũng xảy ra rối loạn, tôi còn suýt đối đầu với một người dị năng Băng cấp A.”
Cảnh Điền vừa nói vừa nhìn bốn phía, thấy may mắn, “May mà có khoảng thời gian Lâm Hiểu cả ngày phát nhật ký du lịch của người khác trong vòng bạn bè, nêu không tôi ngay cả đây là đâu cũng không biết.”
“…” Lý Phỉ cảm thấy như mình bị trúng một viên đạn.
Công việc của ảnh đế rất bận, làm gì có thời gian đọc hết mấy thứ trợ lý Lâm phát lên vòng bạn bè.
“Thành dưới lòng đất có rất nhiều người dị năng cấp A?” Lý Phỉ nhíu mày.
Anh đã cân nhắc ra quy luật, nếu nơi này không có cấp A, thì là không “kéo” người đến.
Cảnh Điền nhanh chóng kể chuyện mình gặp phải, hắn chật vật như vậy, đều do thế giới Nhện khổng lồ ép buộc. Chỗ hắn xuất hiện hôm nay, khiếp sợ trên mặt người dị năng Đất lớn tuổi không phải là giả, Cảnh Điền hẳn là vị “khách không mời mà đến” đầu tiên ông ta thấy.
Lý Phỉ nhớ tới người dị năng Lửa ở nước Mỹ mà Johnson nhắc tới, xác định được hai “nguồn”.
– Trên thực tế người Jennifer đưa tới là Bọ Cạp Đỏ, người mà Cảnh Điền gặp trên đường thực ra là Bọ Cạp Đỏ đưa tới. Bọ Cạp Đỏ vì vừa đọ sức với một người cấp A, nên không tùy tiện ra tay, mà lòng dạ khó lường truy đuổi.
“Nơi này sắp rối loạn!”
Bỏ Cạp Đỏ trốn trong không gian của mình, cách bức tường trong suốt quan sát tình hình bên ngoài, im lặng nhếch miệng cười.
Gã có được cách săn bắn hoàn mỹ cỡ nào! Không cần tìm kiếm con mồi, chỉ cần tìm chỗ ngồi chờ, rất nhanh sẽ có lỗ hổng thế giới mang đến một người dị năng cấp A thực lực mạnh mẽ.
Con mồi không thiếu, gã khó tránh khỏi xoi mói.
Giữa Cảnh Điền và người Iceland cấp A kia, Bọ Cạp Đỏ không hề do dự chọn người sau. Hình thể của Cảnh Điền, đương nhiên kém hơn người Âu Mĩ theo giá trị “thẩm mỹ” trong mắt Bọ Cạp Đỏ.
Về phần người dị năng Đất già khụ kia, chỉ còn xương cốt, Bọ Cạp Đỏ cả liếc mắt cũng lười.
“Nếu không thể phản hướng thông qua thế giới Nhện khổng lồ, mà rơi xuống nơi khác, như vậy thì người dị năng cấp A ở thành dưới lòng đất sẽ ngày càng nhiều!” Giản Hoa phát hiện Cảnh Điền đến, lập tức nhét người vào một phòng phủ đầy nấm.
Cảnh Điền còn chưa hiểu, Lý Phỉ đã nghiêm túc cảnh cáo: “Cấp A lại đây thì chưa nói, nhưng nếu anh gặp Bọ Cạp Đỏ, thì anh cũng không thể nhìn thấy hắn.”
Đám tơ có thể loại bỏ thuộc tính ẩn nấp của Bọ Cạp Đỏ.
Cảnh Điền chịu ngồi vào khóm nấm.
“Đúng rồi, đây là?”
Cảnh Điền vẫn coi mình là vệ sĩ của Lý Phỉ, rất cảnh giác với những người tiếp cận Lý Phỉ. Sau khi hắn phát hiện Johnson, thì khá ngạc nhiên. Lấy hiểu biết của hắn đối với Lý Phỉ, anh không có lòng tốt như vậy, thu lưu mấy đứa nhỏ đáng thương. Quyên tiền giúp cô nhi trong thế giới thực thì không thành vấn đề, nhưng ở Thế giới Bị Từ Bỏ, lòng tốt dù có chia thành tám trăm phần cũng không đủ dùng. Chưa nói đến đi cùng một người dị năng cấp cao sẽ gặp được bao nhiêu hiểm nguy, chỉ sợ không phải cứu mà là hại người.
Johnson rất nhạy cảm với khí thế xốc vác của Cảnh Điền, nó nhanh chóng rụt đầu về.
“Nhặt ven đường.” Lý Phỉ thản nhiên nói.
“…”
Còn có thể nhặt được à? Không, sao hai người lại muốn nhặt?
Ánh mắt Cảnh Điền từ Lý Phỉ trượt đến Giản Hoa. Nhớ đến quan hệ giữa hai người, hắn không kiềm lòng được nghĩ tới vấn đề truyền thống, dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung ở Trung Quốc.
Không đúng! Vì sao lại tìm một cậu bé người nước ngoài? Ngôn ngữ cũng là chướng ngại rồi.
Chưa nói trợ lý Lâm, dù làm vệ sĩ chuyên nghiệp như Cảnh Điền, tiếng Anh cũng tốt hơn Lý Phỉ.
“Đúng là nhặt được.” Giản Hoa quyết định nói thật cho Cảnh Điền, để hắn hiểu sự nghiêm trọng của tình hình, “Cậu ta tên là Johnson Brown.”
Nghe được tên mình, thiếu niên ló nửa đầu ra từ sau tường.
Cảnh Điền:…
Khi hắn không ở, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vệ sĩ toát mồ hôi, căng thẳng: “Ba người cấp S đều ở trong này, nếu Tiến Sĩ Điên bỗng xuất hiện, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng! Đúng, hắn mất tích cùng hai người, sau này…”
“Gã có thể đã nổ nát vụn.”
“…”
Cảnh Điền hơi choáng, theo bản năng nghi là mình đã vào thế giới Nhện khổng lồ không phải vài ngày, mà là vài năm.
Lý Phỉ thu phục nhân vật chính, còn xử lý kẻ điên khiến mọi người đều đau đầu luôn rồi? Cảnh Điền không kiềm được bội phục Lý Phỉ từ trong lòng, thế mà làm được việc này!
“Đừng, tôi không làm gì cả, tất cả đều là trùng hợp.” Lý Phỉ không muốn thấy Cảnh Điền phán đoán sai thực lực của anh, họ còn một trận đánh ác liệt phải kết hợp mà.
“Bỏ Cạp Đỏ cực kỳ xảo quyệt, nếu gã không bị anh ‘triệu hoán’, chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ diện…”
Cảnh Điền buồn bực, cách nói “triệu hoán” này đúng là đủ.
“Lọt vào không gian của người dị năng Không Gian, thì chỉ có thể dùng sức mạnh phá hủy thôi.” Giản Hoa nhìn Lý Phỉ, cảm thấy Johnson cũng không có vấn đề, cấp S có thể dùng sức mạnh để cường hành nghịch chuyển cục diện bất lợi, thế nhưng Cảnh Điền thì chưa chắc.
“Có lẽ giết chết Bọ Cạp Đỏ không khó, nhưng tôi không muốn thấy có người bị thương vì dạng cặn bã này, thậm chí vứt bỏ tính mạng.” Giọng điệu Giản Hoa nói lời này, rất có tư thế ra lệnh.
Lý Phỉ không chỉ không ý kiến, còn tập trung nghe. Cảnh Điền cảm thấy không quen.
“Đám tơ không thể tiếp tục lan ra. Nó đã tác động đến thần kinh của người dị năng bên này, tạo thành khủng hoảng. Nếu số lượng nấm tiếp tục tăng, họ sẽ vứt bỏ ái ngại, buông xuống mâu thuẫn, liên hợp đối phó chúng ta.”
Giản Hoa không hề muốn trở thành “kẻ địch chung của cộng đồng”.
Loại nhân vật phản diện thu oán hận khắp nơi, là đầu óc có vấn đề.
“Tất cả người dị năng cấp A đều đến thành dưới lòng đất, đây là cơ hội của chúng ta!” Lý Phỉ cũng mở miệng, “Kẻ xuyên sách thành lập tổ chức Thánh Môn, Bọ Cạp Đỏ lại đánh cắp toàn bộ tổ chức. Cho dù gã không khống chế được hoàn toàn, nhưng thế lực hiện tại trong tay cũng không nhỏ. Một người dị năng cấp A, dù không làm gì, bên cạnh cũng sẽ tự nhiên mà tụ lại thế lực, tương lai họ còn đại diện quốc gia, đại diện các tầng lớp với lợi ích khác nhau…”
Có người như Johnson, tuổi trẻ nhiệt huyết, vì chính nghĩa trong cảm nhận mà chiến đấu.
Đa số mọi người đều không đơn thuần như vậy, sau lưng chiến tranh người dị năng toàn cầu liên quan đến lợi ích ở khắp nơi.
Rất nhiều người dị năng là người thường, cho dù có sức mạnh, họ cuối cùng vẫn là người thường, thủ đoạn sao qua được chính khách?
Cục diện phức tạp trong tương lai ở Thế giới Bị Từ Bỏ, có một phần rất lớn, đến từ quyền thế ở thế giới thực.
“Giờ chúng ta có một cơ hội cực tốt.”
Tim Cảnh Điền đập thình thịch, hắn cho rằng Lý Phỉ sẽ nói nhân cơ hội này giết chết càng nhiều người dị năng cấp A, bóp chết họ ở cao nguyên Kabascus.
“Trừ cấp A vốn ở thành dưới lòng đất, những người khác đều đơn độc tới đây, không có giúp đỡ, không có thế lực, ngay cả mấy kẻ xuyên sách đầu óc tốt bên cạnh họ cũng khổng thể cùng vào đây…” Lý Phỉ cảm thấy tình huống hiện tại rất thú vị, đây là lúc khảo nghiệm chỉ số thông minh và năng lực của người dị năng.
Giản Hoa suy nghĩ, rồi nói: “Bọn họ sẽ liên minh.”
“Không sai, đúng vậy!” Lý Phỉ đồng ý, “Tranh đấu chém giết, sau đó liên minh, chống lại kẻ địch mạnh trong mắt họ. Trước khi kẻ địch chết, họ sẽ không nội chiến.”
Cảnh Điền rối rắm hỏi: “Kẻ địch mạnh là chỉ chúng ta hả?”
Nấm chiếm đường hầm, dù muốn trốn trong tối, dựa núi xem hổ đấu, giả vờ Kẻ Cắn Nuốt không ở đây thì cũng không được!
“Dù tính đe dọa của người dị năng cấp S có lớn, thì họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Chúng ta cũng là người mất đi ‘Hắc Uyên’ bảo vệ.” Lý Phỉ như cười như không.
Cảnh Điền cứng miệng, Hắc Uyên gì chứ, chỉ là một đoàn chăn nuôi nấm không chức vụ thôi.
“Khi bọn họ cảm thấy mình đủ lực lượng, lại chờ một cơ hội tốt… Ví dụ như mực ăn thịt người bị người dị năng cấp S hấp dẫn, chạy đến tấn công.”
“Chúng ta phải đối phó cả liên minh người dị năng cấp A và quái vật?” Cảnh Điền phát sầu.
“Trong nguyên tác không phải như vậy sao?” Lý Phỉ hỏi lại.
Cảnh Điền im lặng.
“Ít nhất hiện tại, đánh giá của họ về thực lực của chúng ta bên này có sai lệch rất lớn.”
“Tôi?” Cảnh Điền rất nghi mình thì có lợi ích gì.
“… Là Johnson.”
Thiếu niên lại nghe thấy tên mình, mờ mịt nhìn mọi người.
“Cậu ta rất biết giả vờ, người bình thường không đoán được thân phận của cậu ta.” Lý Phỉ đánh giá công bằng.
“Mấy người gặp nhau như thế nào?” Cảnh Điền không kiềm được truy hỏi, vị cứu tinh song cấp S, quốc bảo tương lai của cục dị năng nước Mỹ, là mục tiêu của các thế lực. Kết quả, Giản Hoa kéo người để trong khóm nấm?
“Nói đúng ra, không phải chúng tôi muốn nhặt, là nấm tự tiện kéo đến.”
“Này cũng… Được rồi, tôi hiểu được.”
Cảnh Điền nhớ tới việc mình từng bị trói trước cửa nhà Giản Hoa, đói đến ngất xỉu.
Tác giả :
Thiên Đường Phóng Trục Giả