Tội Này, Tôi Không Nhận
Chương 130: Sào huyệt
Mặt đất ướt sũng, đỉnh động còn nhỏ nước không dứt.
Xung quanh ngập một mùi tanh khó ngửi, hòa với mùi lá cây thối rữa, khiến người ta buồn nôn.
Khi nhấc chân, đế giày bị thứ gì dính chặt, rất khó kéo ra.
“Đừng động, có tơ nhện.” Lý Phỉ nhỏ giọng nói.
Anh nhỏ tiếng như thì thầm, không ngờ là cái động này có cấu tạo đặc biệt, nên những lời này bị phóng đại vô số lần, một lần lại một lần vang vọng trong động. Giống như đeo tai nghe tốt nhất, âm sắc trong tiếng vọng được giữ hoàn hảo, nó ngắn ngủi lại hữu lực, lộ ra thân thiết dịu dàng, cứ như vậy oanh tạc màng tai ba người.
“…”
Hiệu quả âm thanh lập thể vòng quanh, đặc biệt hưởng thụ như ở rạp chiếu phim Imax.
Đi rạp chiếu phim xem “Con quạ” mười lần, Giản Hoa rất có quyền phát ngôn.
Bên tai và cổ cậu đều đỏ lên, vành tai nóng bỏng, bình thường dù Lý Phỉ dán bên tai cậu nói chuyện, cũng không có hiệu quả rõ ràng như vậy.
Trong chế tác hậu kỳ của “Con quạ”, giọng của Ô tướng quân là diễn viên tự mình lồng. Lý Phỉ là ảnh đế, có thể sử dụng kỹ thuật diễn xuất biểu hiện ra nhân vật hoàn toàn khác biệt. Nhưng ở phương diện giọng nói này, Lý Phỉ lại không phải là quái tài có thể biến đổi giọng nói, nên giọng Ô tướng quân không khác giọng anh lắm.
Thân ở hoàn cảnh nguy hiểm không rõ, bỗng bị tấn công như vậy…
Không ổn rồi!
Giản Hoa tỉnh táo lại, tiếng động này chắc chắn sẽ kinh động nhện khổng lồ gần đó.
Quả nhiên, phía hang động có tiếng lạ, giống như có rất nhiều nhện khổng lồ đến đây.
Hang động âm u tối tăm bỗng sáng lên, tường lửa vây quanh hai người, cũng chiếu đến Tiến Sĩ Điên cách đó không xa. Gã không nói tiếng nào chạy thẳng vào sâu trong hang động.
Phía trước chỉ có một con đường, Tiến Sĩ Điên chạy không được vài bước, chắc chắn sẽ phải lấy dây leo kéo tơ nhện ra để mở đường.
“Khắp nơi đều là mạng nhện, giăng kín!”
Dường như chỉ có chỗ họ xuất hiện là không có, nhện khổng lồ cố ý để lại một chỗ như vậy chắc là phải có lý do.
“Rất dính, tôi đề nghị hai người không nên cử động.” Tiến sĩ Điên vừa nhếch mép cười quái dị, vừa chỉ huy dây leo kéo tơ nhện trên đùi gã.
Giản Hoa không để ý tới gã, hỏi thẳng: “Có thể đốt không?”
“Anh không thấy cửa động, rất sâu.” Vẻ mặt Lý Phỉ âm trầm.
Tiến sĩ Điên hú lên quái dị, liên tục lui về sau. Ánh lửa chiếu xuống, mấy người đều thấy rõ chỗ sâu trong động cũng có nhện khổng lồ vọt tới.
Một con nhện, người dị năng cấp S có thể đối phó. Nếu không để ý kiến trúc xung quanh, không sợ làm hỏng, thì có đến mười mấy con, họ cũng có thể tiêu diệt. Giờ tiếng răng rắc vang khắp nơi, từ xa đến gần. Dị năng của Giản Hoa cảm nhận được ít nhất mấy trăm con nhện khổng lồ. Tiêu hao dị năng hiển nhiên không phải ý hay, nơi này lại không có đường đi.
Tiếng nói chuyện của ba người ở trong động lần lượt trở thành tiếng vang.
Đến giờ mới thôi, câu “cẩn thận tơ nhện” đầu tiên Lý Phỉ nói ra còn chưa biến mất, giờ xen lẫn cùng những câu khác, trở nên cực kỳ ầm ĩ, ong ong, chỉ sợ lúc sau họ có muốn nói lời khác cũng không nghe rõ.
Nhện khổng lồ đến từ hai bên, Lý Phỉ không thể không dùng tường lửa chặn cả bên Tiến Sĩ Điên.
Khi lửa cháy, Giản Hoa cũng không nhàn rỗi, đám tơ lan xa, trên đường còn đụng vào dây leo Tiến Sĩ Điên lén thả trên mặt đất.
Rất nhanh, nấm và dây leo đều phát hiện ao nước giữa động.
Rất sâu, nhìn không thấy đáy.
Diện tích ao nước lộ ra rất nhỏ, ao nước tối đen, lúc trước không phát hiện nó tồn tại.
“Rầm.” Ngoài ao nước nổi lên bọt nước.
Dây leo rụt hết về, chỉ có nấm không quan trọng xuống dưới thăm dò – Thực vật mà người dị năng Thực vật thao túng vẫn là một loại vật sống, nấm chỉ là sản phẩm cụ thể hóa của dị năng.
Trong động nóng bức, mùi thối nát bị nhiệt xông, càng khó ngửi hơn.
Giản Hoa lúc đầu không thấy gì khác thường, dù sao xung quanh cũng đều là tường lửa, nóng là đương nhiên, nhưng cậu rất nhanh ngửi thấy được một mùi rất hắc, trộn trong không khí.
Lý Phỉ hơi sửng sốt, mùi lưu huỳnh?
Anh không nói chuyện, dùng động tác bảo Giản Hoa lui về sau, rời xa ao nước.
Nhện khổng lồ ngoài tường lửa nôn nóng bất an. Chúng cảm nhận được mùi đồ ăn mê người, lại cảm thấy nguy hiểm, cực kỳ bồi hồi, do dự.
Dây leo nhảy lên cùng nấm, mỗi bên cuốn một con nhện khổng lồ, kéo nó vào trong biển lửa.
Tám chân nhện khổng lồ đạp loạn, liều mạng giãy dụa, vỏ ngoài nó cứng rắn, thiêu không chết ngay được, nhưng bị nướng rất khó chịu. Hành vi “đe dọa” như vậy, khiến các con nhện khổng lồ khác càng nôn nóng.
Tiến sĩ Điên khoa tay múa chân, gã rất thích khi Giản Hoa có cùng ý tưởng với gã.
Lý Phỉ lạnh mắt nhìn gã.
Tiến sĩ Điên khiêu khích liếm môi, khi muốn nói gì đó, Lý Phỉ đã dời ánh mắt.
“…”
Lý Phỉ quay lưng với Tiến Sĩ Điên chỉ hướng cho Giản Hoa.
Có đường? Giản Hoa nghi ngờ nhìn hướng kia.
Lại một bức tường lửa bao lại họ và Tiến Sĩ Điên ở giữa, lửa hừng hực thiêu đốt. Bản năng của Tiến Sĩ Điên cảm thấy không đúng, nhưng dây leo sợ lửa, trong động không biết vì sao mà không có bất cứ thực vật gì, ngay cả địa y* cũng không mọc. Tiến sĩ Điên lại không dám tùy tiện bước vào biển lửa chịu chết. Cứ kéo dài như vậy, chờ đến khi lửa nhỏ bớt, Tiến Sĩ Điên đã không thấy Giản Hoa và Lý Phỉ đâu.
*Một loài họ nấm có thể phát sáng trong đêm
Động chỉ lớn như vậy, có thể đi chỗ nào?
Tiến sĩ Điên nghi ngờ nhìn ao nước, lập tức phủ định suy đoán này. Dây leo cũng không chịu xuống nước, là đã tuyên bố nguy hiểm rồi, hơn nữa, nếu dưới đáy nước không có đường, chẳng phải là chết nghẹt ở trong sao?
Nhưng mấy điều này đều không là vấn đề hắn muốn tự hỏi, vì không chỉ đám lửa ngăn giữa hắn và Lý Phỉ cháy nhỏ lại, bức tường lửa ngăn cách nhện khổng lồ cũng đổ.
Một con nhện khổng lồ không kiên nhẫn đạp lên nham thạch nóng bỏng, nhảy lên đỉnh, phun tơ nhện hướng bên này…
“A!”
***
Tiếng kêu quái dị vang vọng trong động, Giản Hoa quay đầu.
Họ đi dọc theo một cái khe nhỏ. Trong bóng tối, Lý Phỉ dùng mắt quỷ thấy được chỗ ẩn nấp này, vốn chỉ tính tìm chỗ dễ thủ khó công để từ từ đối phó nhện khổng lồ, không ngờ rằng cái khe này rất dài.
Lý Phỉ vươn tay, có thể cảm nhận được làn gió mỏng manh.
– Đường hầm này có cửa ra!
Cái khe là một đường hầm thiên nhiên, chỗ rộng thì hai người có thể đi sóng vai, chỗ hẹp chỉ có thể bò đi. Đá tảng nhô ra cắt rách quần áo, có vài chỗ rất khó đi, Giản Hoa phải dựa vào hướng dẫn của Lý Phỉ để di chuyển.
Có lẽ vì nhện khổng lồ không vào được, nên bốn vách tường không có tơ nhện, cũng không thấy chuột và rắn.
Động tĩnh phía xa hang động càng lớn, gào thét, tiếng cận chiến vọng lại liên miên không dứt.
Không biết vận may của Tiến Sĩ Điên thế nào, mà trước khi dị năng hao hết lại phát hiện con đường chạy trốn này. Không có mắt quỷ, nên vẫn rất khó, nếu lại bị dính vào mạng nhện…
“Có kẻ nên chết từ sớm.” Lý Phỉ lãnh lẽo nói.
Họ đã đi đến cuối khe, bên ngoài không có ánh sáng, tầm nhìn rất kém.
“Nhưng có người lại không dễ chết như vậy.” Giản Hoa phủi bụi trên quần áo, nếu không linh hoạt, vừa rồi ở chỗ ngoặt, cậu đã rơi mất một chiếc giày rồi.
Cái khe là một cửa động trên vách núi, cách mặt đất hơn mười mét, chỗ cửa ra có một cây cổ thụ, cành cây mọc lan tràn, rễ cây cắm sâu xuống đất. Giản Hoa mượn lực mấy lần rồi thoải mái nhảy xuống dưới.
Lý Phỉ:…
Cuối cùng, anh được nấm mọc lên đỡ xuống.
Mũ nấm rất mềm, chỉ người giữ thăng bằng tốt mới có thể miễn cưỡng coi chúng thành bậc thang.
Thấy Lý Phỉ đã xuống, Giản Hoa quyết đoán để nấm rời khỏi vị trí. Dù Tiến Sĩ Điên có dây leo, nhưng cũng phải gọi được loại đồng dạng ở thế giới này, có mệnh có vận may mới trốn ra được.
Lý Phỉ lo lắng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cây cối cao lớn hoàn toàn che khuất ánh mặt trời, khiến cho khu rừng phía dưới như ma vực, u ám tối đen, lá cây trên mặt đất nát rữa, dường như hình thành đầm lầy, không thể giẫm lên.
Trong khu rừng chỉ có tiếng côn trùng kêu gián đoạn, nghe không được tiếng chim kêu, cũng không thấy động vật nào.
“Thế giới Nhện khổng lồ?” Lý Phỉ lẩm bẩm.
“Trong không gian hư vô, ngoài lỗ hổng thông tới thế giới của chúng ta, còn một lỗ hổng thế giới khác ở gần đó.” Giản Hoa nhớ lại tình cảnh trong mộng, cậu khẳng định, “Vốn đã có mấy con côn trùng khổng lồ tạo ra động rỗng, sau đó muốn tạo động rỗng nối liền với thế giới của chúng ta nhưng không dễ dàng gì. Kết quả, xuất hiện va chạm không gian.”
Cho nên nhện khổng lồ đột ngột xuất hiện ở trấn nhỏ.
Chúng vẫn là sinh vật “trong thế giới”, khi tiến vào “không gian trùng lặp” chắc có thể làm được, nhưng con côn trùng khổng lồ trong không gian hư vô phải chọc ra một động rỗng đã.
Lý Phỉ nắm ngón tay Giản Hoa, lạnh lẽo, không có hơi ấm.
Lý Phỉ không nói gì, anh nhìn nấm rơi ra khỏi động rỗng là biết Giản Hoa chắc chắn đã liều chết cận chiến với côn trùng khổng lồ ở thế giới hư vô, nếu không sao nấm lại mập như vậy?
“Lần thứ hai không gian va chạm, đưa chúng ta đến bên này?” Giản Hoa thử đoán nguyên nhân.
Lý Phỉ nhắc nhở cậu: “Hoắc Vi cách chúng ta không xa.”
“Ừ?” Giản Hoa nghi hoặc ngẩng đầu, cậu phản ứng lại rất nhanh. Hoắc Vi chắc là cái người dị năng Hắc Uyên bao giờ cũng cố ý vô tình “thể hiện”. Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Vi là khi ở Bắc đô, Giản Hoa vẫn không có ấn tượng tốt với Hoắc Vi. Vốn cậu không đến mức quên tên Hoắc Vi, chỉ là thường xuyên ngủ mê man, khi ý thức kéo dài vô số lần trong hư vô, không cảm nhận được thời gian. Một vài chuyện không quan trọng, Giản Hoa tự nhiên sẽ quên.
“Nghĩa là chỉ người dị năng cấp cao, mới bị kéo qua.”
Lý Phỉ bất đắc dĩ cười, anh an ủi Giản Hoa, “Đừng lo lắng, nếu hai thế giới lại va chạm, chúng ta chắc chắn có thể trở về.”
So sánh với nấm bên này, quy mô Thế giới Bị Từ Bỏ lớn hơn, rất dễ tạo thành đường “liên kết”.
“Chúng ta không biết va chạm này là ngẫu nhiên, hay là…”
Giản Hoa không nói tiếp được, thế giới Nhện khổng lồ nếu chỉ “thoáng qua”, sẽ là việc vui lớn, trời biết nó lúc nào sẽ quay lại.
“Không đâu. em còn nhớ nhện khổng lồ ở Nhà hát Quốc gia Hải thành không?”
Chuyện xảy ra ở ngày Lễ Giáng Sinh đó, đã qua hơn ba tháng.
Giản Hoa lắc đầu, cậu không lạc quan như Lý Phỉ. Lần kia là Thế giới Bị Từ Bỏ, lần này thì rơi hẳn vào thế giới khác. Đừng nói giường, nhìn khu rừng rậm rạp này liền biết, hôm nay họ đừng nghĩ ra ngoài được.
“Cơ thể cảm thấy thế nào?”
Lý Phỉ vừa lưu ý bốn phía, vừa cẩn thận đi trên rễ cây.
“Trọng lực nhỏ hơn địa cầu một chút. Anh cũng có thể cảm nhận được. Còn không khí…” Giản Hoa cảm thấy trong gió đều là mùi tanh và mùi gỗ mốc.
“Lượng khí Oxy khá cao, chắc sẽ không thoải mái…”
Lý Phỉ đã đi qua rất nhiều nơi để quay phim, cao nguyên tuyết nguyên không khí loãng, cũng có núi rừng hang động.
Tiếng Lý Phỉ ngưng bặt, vì trước mắt xuất hiện từng mảng mạng nhện trắng, rũ xuống từ trên cây.
Chẳng lẽ đi nửa ngày mà vẫn còn trong sào huyệt của nhện khổng lồ?
Xung quanh ngập một mùi tanh khó ngửi, hòa với mùi lá cây thối rữa, khiến người ta buồn nôn.
Khi nhấc chân, đế giày bị thứ gì dính chặt, rất khó kéo ra.
“Đừng động, có tơ nhện.” Lý Phỉ nhỏ giọng nói.
Anh nhỏ tiếng như thì thầm, không ngờ là cái động này có cấu tạo đặc biệt, nên những lời này bị phóng đại vô số lần, một lần lại một lần vang vọng trong động. Giống như đeo tai nghe tốt nhất, âm sắc trong tiếng vọng được giữ hoàn hảo, nó ngắn ngủi lại hữu lực, lộ ra thân thiết dịu dàng, cứ như vậy oanh tạc màng tai ba người.
“…”
Hiệu quả âm thanh lập thể vòng quanh, đặc biệt hưởng thụ như ở rạp chiếu phim Imax.
Đi rạp chiếu phim xem “Con quạ” mười lần, Giản Hoa rất có quyền phát ngôn.
Bên tai và cổ cậu đều đỏ lên, vành tai nóng bỏng, bình thường dù Lý Phỉ dán bên tai cậu nói chuyện, cũng không có hiệu quả rõ ràng như vậy.
Trong chế tác hậu kỳ của “Con quạ”, giọng của Ô tướng quân là diễn viên tự mình lồng. Lý Phỉ là ảnh đế, có thể sử dụng kỹ thuật diễn xuất biểu hiện ra nhân vật hoàn toàn khác biệt. Nhưng ở phương diện giọng nói này, Lý Phỉ lại không phải là quái tài có thể biến đổi giọng nói, nên giọng Ô tướng quân không khác giọng anh lắm.
Thân ở hoàn cảnh nguy hiểm không rõ, bỗng bị tấn công như vậy…
Không ổn rồi!
Giản Hoa tỉnh táo lại, tiếng động này chắc chắn sẽ kinh động nhện khổng lồ gần đó.
Quả nhiên, phía hang động có tiếng lạ, giống như có rất nhiều nhện khổng lồ đến đây.
Hang động âm u tối tăm bỗng sáng lên, tường lửa vây quanh hai người, cũng chiếu đến Tiến Sĩ Điên cách đó không xa. Gã không nói tiếng nào chạy thẳng vào sâu trong hang động.
Phía trước chỉ có một con đường, Tiến Sĩ Điên chạy không được vài bước, chắc chắn sẽ phải lấy dây leo kéo tơ nhện ra để mở đường.
“Khắp nơi đều là mạng nhện, giăng kín!”
Dường như chỉ có chỗ họ xuất hiện là không có, nhện khổng lồ cố ý để lại một chỗ như vậy chắc là phải có lý do.
“Rất dính, tôi đề nghị hai người không nên cử động.” Tiến sĩ Điên vừa nhếch mép cười quái dị, vừa chỉ huy dây leo kéo tơ nhện trên đùi gã.
Giản Hoa không để ý tới gã, hỏi thẳng: “Có thể đốt không?”
“Anh không thấy cửa động, rất sâu.” Vẻ mặt Lý Phỉ âm trầm.
Tiến sĩ Điên hú lên quái dị, liên tục lui về sau. Ánh lửa chiếu xuống, mấy người đều thấy rõ chỗ sâu trong động cũng có nhện khổng lồ vọt tới.
Một con nhện, người dị năng cấp S có thể đối phó. Nếu không để ý kiến trúc xung quanh, không sợ làm hỏng, thì có đến mười mấy con, họ cũng có thể tiêu diệt. Giờ tiếng răng rắc vang khắp nơi, từ xa đến gần. Dị năng của Giản Hoa cảm nhận được ít nhất mấy trăm con nhện khổng lồ. Tiêu hao dị năng hiển nhiên không phải ý hay, nơi này lại không có đường đi.
Tiếng nói chuyện của ba người ở trong động lần lượt trở thành tiếng vang.
Đến giờ mới thôi, câu “cẩn thận tơ nhện” đầu tiên Lý Phỉ nói ra còn chưa biến mất, giờ xen lẫn cùng những câu khác, trở nên cực kỳ ầm ĩ, ong ong, chỉ sợ lúc sau họ có muốn nói lời khác cũng không nghe rõ.
Nhện khổng lồ đến từ hai bên, Lý Phỉ không thể không dùng tường lửa chặn cả bên Tiến Sĩ Điên.
Khi lửa cháy, Giản Hoa cũng không nhàn rỗi, đám tơ lan xa, trên đường còn đụng vào dây leo Tiến Sĩ Điên lén thả trên mặt đất.
Rất nhanh, nấm và dây leo đều phát hiện ao nước giữa động.
Rất sâu, nhìn không thấy đáy.
Diện tích ao nước lộ ra rất nhỏ, ao nước tối đen, lúc trước không phát hiện nó tồn tại.
“Rầm.” Ngoài ao nước nổi lên bọt nước.
Dây leo rụt hết về, chỉ có nấm không quan trọng xuống dưới thăm dò – Thực vật mà người dị năng Thực vật thao túng vẫn là một loại vật sống, nấm chỉ là sản phẩm cụ thể hóa của dị năng.
Trong động nóng bức, mùi thối nát bị nhiệt xông, càng khó ngửi hơn.
Giản Hoa lúc đầu không thấy gì khác thường, dù sao xung quanh cũng đều là tường lửa, nóng là đương nhiên, nhưng cậu rất nhanh ngửi thấy được một mùi rất hắc, trộn trong không khí.
Lý Phỉ hơi sửng sốt, mùi lưu huỳnh?
Anh không nói chuyện, dùng động tác bảo Giản Hoa lui về sau, rời xa ao nước.
Nhện khổng lồ ngoài tường lửa nôn nóng bất an. Chúng cảm nhận được mùi đồ ăn mê người, lại cảm thấy nguy hiểm, cực kỳ bồi hồi, do dự.
Dây leo nhảy lên cùng nấm, mỗi bên cuốn một con nhện khổng lồ, kéo nó vào trong biển lửa.
Tám chân nhện khổng lồ đạp loạn, liều mạng giãy dụa, vỏ ngoài nó cứng rắn, thiêu không chết ngay được, nhưng bị nướng rất khó chịu. Hành vi “đe dọa” như vậy, khiến các con nhện khổng lồ khác càng nôn nóng.
Tiến sĩ Điên khoa tay múa chân, gã rất thích khi Giản Hoa có cùng ý tưởng với gã.
Lý Phỉ lạnh mắt nhìn gã.
Tiến sĩ Điên khiêu khích liếm môi, khi muốn nói gì đó, Lý Phỉ đã dời ánh mắt.
“…”
Lý Phỉ quay lưng với Tiến Sĩ Điên chỉ hướng cho Giản Hoa.
Có đường? Giản Hoa nghi ngờ nhìn hướng kia.
Lại một bức tường lửa bao lại họ và Tiến Sĩ Điên ở giữa, lửa hừng hực thiêu đốt. Bản năng của Tiến Sĩ Điên cảm thấy không đúng, nhưng dây leo sợ lửa, trong động không biết vì sao mà không có bất cứ thực vật gì, ngay cả địa y* cũng không mọc. Tiến sĩ Điên lại không dám tùy tiện bước vào biển lửa chịu chết. Cứ kéo dài như vậy, chờ đến khi lửa nhỏ bớt, Tiến Sĩ Điên đã không thấy Giản Hoa và Lý Phỉ đâu.
*Một loài họ nấm có thể phát sáng trong đêm
Động chỉ lớn như vậy, có thể đi chỗ nào?
Tiến sĩ Điên nghi ngờ nhìn ao nước, lập tức phủ định suy đoán này. Dây leo cũng không chịu xuống nước, là đã tuyên bố nguy hiểm rồi, hơn nữa, nếu dưới đáy nước không có đường, chẳng phải là chết nghẹt ở trong sao?
Nhưng mấy điều này đều không là vấn đề hắn muốn tự hỏi, vì không chỉ đám lửa ngăn giữa hắn và Lý Phỉ cháy nhỏ lại, bức tường lửa ngăn cách nhện khổng lồ cũng đổ.
Một con nhện khổng lồ không kiên nhẫn đạp lên nham thạch nóng bỏng, nhảy lên đỉnh, phun tơ nhện hướng bên này…
“A!”
***
Tiếng kêu quái dị vang vọng trong động, Giản Hoa quay đầu.
Họ đi dọc theo một cái khe nhỏ. Trong bóng tối, Lý Phỉ dùng mắt quỷ thấy được chỗ ẩn nấp này, vốn chỉ tính tìm chỗ dễ thủ khó công để từ từ đối phó nhện khổng lồ, không ngờ rằng cái khe này rất dài.
Lý Phỉ vươn tay, có thể cảm nhận được làn gió mỏng manh.
– Đường hầm này có cửa ra!
Cái khe là một đường hầm thiên nhiên, chỗ rộng thì hai người có thể đi sóng vai, chỗ hẹp chỉ có thể bò đi. Đá tảng nhô ra cắt rách quần áo, có vài chỗ rất khó đi, Giản Hoa phải dựa vào hướng dẫn của Lý Phỉ để di chuyển.
Có lẽ vì nhện khổng lồ không vào được, nên bốn vách tường không có tơ nhện, cũng không thấy chuột và rắn.
Động tĩnh phía xa hang động càng lớn, gào thét, tiếng cận chiến vọng lại liên miên không dứt.
Không biết vận may của Tiến Sĩ Điên thế nào, mà trước khi dị năng hao hết lại phát hiện con đường chạy trốn này. Không có mắt quỷ, nên vẫn rất khó, nếu lại bị dính vào mạng nhện…
“Có kẻ nên chết từ sớm.” Lý Phỉ lãnh lẽo nói.
Họ đã đi đến cuối khe, bên ngoài không có ánh sáng, tầm nhìn rất kém.
“Nhưng có người lại không dễ chết như vậy.” Giản Hoa phủi bụi trên quần áo, nếu không linh hoạt, vừa rồi ở chỗ ngoặt, cậu đã rơi mất một chiếc giày rồi.
Cái khe là một cửa động trên vách núi, cách mặt đất hơn mười mét, chỗ cửa ra có một cây cổ thụ, cành cây mọc lan tràn, rễ cây cắm sâu xuống đất. Giản Hoa mượn lực mấy lần rồi thoải mái nhảy xuống dưới.
Lý Phỉ:…
Cuối cùng, anh được nấm mọc lên đỡ xuống.
Mũ nấm rất mềm, chỉ người giữ thăng bằng tốt mới có thể miễn cưỡng coi chúng thành bậc thang.
Thấy Lý Phỉ đã xuống, Giản Hoa quyết đoán để nấm rời khỏi vị trí. Dù Tiến Sĩ Điên có dây leo, nhưng cũng phải gọi được loại đồng dạng ở thế giới này, có mệnh có vận may mới trốn ra được.
Lý Phỉ lo lắng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cây cối cao lớn hoàn toàn che khuất ánh mặt trời, khiến cho khu rừng phía dưới như ma vực, u ám tối đen, lá cây trên mặt đất nát rữa, dường như hình thành đầm lầy, không thể giẫm lên.
Trong khu rừng chỉ có tiếng côn trùng kêu gián đoạn, nghe không được tiếng chim kêu, cũng không thấy động vật nào.
“Thế giới Nhện khổng lồ?” Lý Phỉ lẩm bẩm.
“Trong không gian hư vô, ngoài lỗ hổng thông tới thế giới của chúng ta, còn một lỗ hổng thế giới khác ở gần đó.” Giản Hoa nhớ lại tình cảnh trong mộng, cậu khẳng định, “Vốn đã có mấy con côn trùng khổng lồ tạo ra động rỗng, sau đó muốn tạo động rỗng nối liền với thế giới của chúng ta nhưng không dễ dàng gì. Kết quả, xuất hiện va chạm không gian.”
Cho nên nhện khổng lồ đột ngột xuất hiện ở trấn nhỏ.
Chúng vẫn là sinh vật “trong thế giới”, khi tiến vào “không gian trùng lặp” chắc có thể làm được, nhưng con côn trùng khổng lồ trong không gian hư vô phải chọc ra một động rỗng đã.
Lý Phỉ nắm ngón tay Giản Hoa, lạnh lẽo, không có hơi ấm.
Lý Phỉ không nói gì, anh nhìn nấm rơi ra khỏi động rỗng là biết Giản Hoa chắc chắn đã liều chết cận chiến với côn trùng khổng lồ ở thế giới hư vô, nếu không sao nấm lại mập như vậy?
“Lần thứ hai không gian va chạm, đưa chúng ta đến bên này?” Giản Hoa thử đoán nguyên nhân.
Lý Phỉ nhắc nhở cậu: “Hoắc Vi cách chúng ta không xa.”
“Ừ?” Giản Hoa nghi hoặc ngẩng đầu, cậu phản ứng lại rất nhanh. Hoắc Vi chắc là cái người dị năng Hắc Uyên bao giờ cũng cố ý vô tình “thể hiện”. Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Vi là khi ở Bắc đô, Giản Hoa vẫn không có ấn tượng tốt với Hoắc Vi. Vốn cậu không đến mức quên tên Hoắc Vi, chỉ là thường xuyên ngủ mê man, khi ý thức kéo dài vô số lần trong hư vô, không cảm nhận được thời gian. Một vài chuyện không quan trọng, Giản Hoa tự nhiên sẽ quên.
“Nghĩa là chỉ người dị năng cấp cao, mới bị kéo qua.”
Lý Phỉ bất đắc dĩ cười, anh an ủi Giản Hoa, “Đừng lo lắng, nếu hai thế giới lại va chạm, chúng ta chắc chắn có thể trở về.”
So sánh với nấm bên này, quy mô Thế giới Bị Từ Bỏ lớn hơn, rất dễ tạo thành đường “liên kết”.
“Chúng ta không biết va chạm này là ngẫu nhiên, hay là…”
Giản Hoa không nói tiếp được, thế giới Nhện khổng lồ nếu chỉ “thoáng qua”, sẽ là việc vui lớn, trời biết nó lúc nào sẽ quay lại.
“Không đâu. em còn nhớ nhện khổng lồ ở Nhà hát Quốc gia Hải thành không?”
Chuyện xảy ra ở ngày Lễ Giáng Sinh đó, đã qua hơn ba tháng.
Giản Hoa lắc đầu, cậu không lạc quan như Lý Phỉ. Lần kia là Thế giới Bị Từ Bỏ, lần này thì rơi hẳn vào thế giới khác. Đừng nói giường, nhìn khu rừng rậm rạp này liền biết, hôm nay họ đừng nghĩ ra ngoài được.
“Cơ thể cảm thấy thế nào?”
Lý Phỉ vừa lưu ý bốn phía, vừa cẩn thận đi trên rễ cây.
“Trọng lực nhỏ hơn địa cầu một chút. Anh cũng có thể cảm nhận được. Còn không khí…” Giản Hoa cảm thấy trong gió đều là mùi tanh và mùi gỗ mốc.
“Lượng khí Oxy khá cao, chắc sẽ không thoải mái…”
Lý Phỉ đã đi qua rất nhiều nơi để quay phim, cao nguyên tuyết nguyên không khí loãng, cũng có núi rừng hang động.
Tiếng Lý Phỉ ngưng bặt, vì trước mắt xuất hiện từng mảng mạng nhện trắng, rũ xuống từ trên cây.
Chẳng lẽ đi nửa ngày mà vẫn còn trong sào huyệt của nhện khổng lồ?
Tác giả :
Thiên Đường Phóng Trục Giả