Tội Này, Tôi Không Nhận
Chương 105: Tài xế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc kệ người dị năng không muốn cỡ nào, mùa xuân vẫn đến.
Hoa Nghênh Xuân[1] nở rộ, nhánh cây đâm chồi, áo lông đổi thành áo gió nhẹ nhàng, Giang Nam ấm lại rất nhanh.
Trương Diệu Kim thậm chí không kịp đau đầu về vấn đề tình cảm giữa hai người dị năng cấp S, đã phải ngập đầu trong công việc. Toàn bộ Hồng Long tăng đề phòng lên tới cấp C, đồng thời chú ý chặt chẽ các nơi xảy ra tình trạng dị thường trên toàn quốc.
Nửa tháng sau, Trương Diệu Kim thở dài đối với báo cáo.
Mặt đường sụp đổ ở hơn mười chỗ, nhà máy nổ ba cái. Các vụ án người dân báo án nói nhà mình bị trộm đồ đạc bị phá hỏng, cửa hàng báo án vật phẩm bị mất thế nhưng máy ghi hình lại không quay được nhiều đếm không xuể.
Lãnh thổ Trung Quốc rộng lớn, mỗi ngày đều sẽ xảy ra vô số chuyện ngoài ý muốn, chuyện lớn không ai chú ý, đề tài “bị trộm” này lại được bàn luận nhiệt tình, bởi vì đây là chuyện thật sự xuất hiện ngay bên cạnh. “Thần trộm” “cao thủ võ lâm” là danh hiệu cho tên tội phạm thần bí này.
Tìm tòi trên mạng một lát, phát hiện dấu chân thần trộm trải rộng khắp đại giang nam bắc, còn xuất hiện các sự kiện kỳ lạ. Chuyện thú cưng nuôi trong nhà cắn hàng xóm không buông, sủa to đe dọa người qua đường, báo án là vừa tìm ra đồ ăn, vật quý bị mất ở trong nhà những người này.
– Mỗi người dị năng đều có khả năng trộm đồ mà thần không biết quỷ không hay, nhưng không phải mỗi người đều biết giấu diếm kín đáo.
Nơi người đến người đi như siêu thị thì thôi, vậy mà còn nhân lúc ở Thế giới Bị Từ Bỏ cạy ra cửa nhà hàng xóm trộm đồ này nọ, ngay cả găng tay cũng không đeo, Hồng Long không bắt mấy kẻ ngu như thế thì bắt ai?
Còn có một vài kẻ chú ý đến ngân hàng, tiệm châu báu, loại án trộm lớn này thuộc trong phạm vi cần trọng điểm điều tra phá án. Vết giày, sợi tóc lưu lại hiện trường đều sẽ bị lấy ra làm bằng chứng. Không nhìn thấy quá trình ăn trộm, nhưng lại điều tra ra được chỗ của tang vật! Hơn nữa, trong thành phố lớn, Hồng Long và Hắc Uyên sẽ đóng giữ tuần tra mấy khu vực này, có nhiều kẻ bị bắt ngay tại trận ở Thế giới Bị Từ Bỏ.
Một bên muốn bắt tội phạm, một bên muốn nắm giữ hướng đi mới nhất của quái vật.
Sách tranh quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ lại thêm mấy loài mới, tranh miêu tả bị sửa thành bộ dạng thực tế.
Trừ côn trùng và nhện khổng lồ, không còn xuất hiện quái vật không có trong nguyên tác “Kẻ bị từ bỏ”.
Chuyện giết chết quái vật cường đại, có thể đạt được năng lượng du tán này được Hồng Long xác nhận, đồng thời cũng nghiệm chứng ra rằng người dị năng thức tỉnh trước mạnh hơn những người sau. Nếu như người dị năng chết đi, người dị năng ở gần xác người đó cũng có thể đạt được nửa điểm lợi.
Phát hiện này khiến chính phủ các quốc gia lạnh lòng, dù họ có khống chế như thế nào, chiến tranh người dị năng quy mô lớn vẫn sắp xảy ra…
Có người giãy dụa cầu sinh, cũng có người như đang sống ở thế ngoại đào nguyên.
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, ông Trình đùa đám chim trong công viên nhỏ ở khu nhà xong, vòng đến trước phòng khám.
Nơi ông ở và phòng khám nhỏ này đều ở gần tiểu khu của Giản Hoa, nấm mọc tươi tốt coi nơi này là một phần của lãnh địa, ông Trình ngày qua ngày nhàn nhã tự tại, ngay cả bóng dáng quái vật cũng chưa từng thấy.
Lúc đầu, ông Trình cũng bị nấm mọc đầy đất ở Thế giới Bị Từ Bỏ dọa sợ. Sau khi được Hồng Long “phổ cập khoa học”, ông hắn liền hiểu. Không hoảng loạn bất an như những người khác, ông Trình đã quen Giản Hoa vài năm trực tiếp coi nấm như cây long não trong khu vực xanh hoá, cái loại mùi xông người phòng côn trùng.
Vốn ông lão đã lớn tuổi, tai có hơi không tốt, giờ có dị năng, rất vui nhưng cũng phải nghĩ nhiều.
Bao giờ cũng không cẩn thận nghe thấy chuyện bí mật nhà ai, đi ở trên đường còn có thể nghe thấy được tim ai không tốt, khi đến gần nhắc nhở, lại bị người ta coi là lừa đảo.
Hôm nay là ngày đầu tiên phòng khám mở cửa lại sau tết âm lịch. Khi ông Trình đến, cô y tá chăm chỉ đang quét dọn, ông Trình cười tủm tỉm đưa cô một phần bánh quẩy sữa đậu nành, lải nhải: “Mấy cô mấy cậu trẻ tuổi, chẳng chịu quan tâm cơ thể…”
Ngoài phòng khám có tiếng còi ô tô.
Ngõ nhỏ này hơi hẹp, nếu có người đỗ xe ô tô ba bánh ở ven đường, sẽ rất chật chội.
Ông Trình vốn cũng không để ý, mãi đến khi nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc dừng trước cửa phòng khám, lúc này ông mới sửng sốt dụi mắt. Ông nghĩ rằng khi thân phận Giản Hoa thay đổi, không cần buồn rầu vì phí sinh hoạt, mắc bệnh bị thương có thể tìm tài nguyên chữa trị của quốc gia, thì còn đến phòng khám nhỏ này làm gì nữa?
“Cô ăn sáng đi, tôi đến tiếp.” Ông Trình ngăn y tá, ông cảm giác là có chuyện liên quan đến Thế giới Bị Từ Bỏ.
Giản Hoa đi xuống xe, xe ô tô màu đen đi vào ngõ nhỏ, tìm điểm dừng xe.
“Thằng nhóc này, giờ có cả lái xe à?” Ông Trình trêu.
“…”
Không những là lái xe, còn là người ở chung, ông chủ phát tiền lương, đối tác ở Hắc Uyên!
Y tá cũng là người quen với Giản Hoa. Cô có ấn tượng rất sâu đối với anh đẹp trai này, chủ yếu là do nghe nói “làm diễn viên đóng thế trong giới giải trí”. Cô uống sữa đậu nành, cười nói: “Ông Trình vừa rồi còn nhắc đến cậu đấy!”
“A?” Ông Trình mờ mịt không hiểu.
“Cái câu ‘người trẻ tuổi phải chú ý cơ thể’, mỗi lần cậu đến ông Trình lúc viết bệnh án phải nói đi nói lại vài lần.”
“Chẳng lẽ tôi nói sai? Như cậu ấy, không ăn được cơm, ngủ không đủ. Một năm bệnh lớn bệnh nhỏ đến vài lần. Trụ cột cơ thể kém còn không mau suy sụp?” Ông Trình cầm lấy báo buổi sáng, tiện tay một chỉ, “Cô xem ngôi sao gì đó này, quay phim bị thương, danh tiếng có lớn bao nhiêu cũng không dùng được. Kiếm bao nhiêu tiền đều bù vào cơ thể hết.”
Y tá nhanh chóng nhận báo buổi sáng, theo ý ông Trình nói: “Ngoài ý muốn bị thương đã là gì, Nguyên Đán năm nay Giải trí Tinh Thiên đã xảy ra một vụ đấu súng. Rất nhiều ngôi sao trong hỗn loạn bị trật chân, bị thương… Nói đến thì Dean đã hơn một tháng không xuất hiện. Đừng có nói là bị hủy dung, giờ đang đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ giống như báo lá cải nói nha…”
Khóe mắt Giản Hoa giật giật, cậu yên lặng rút di động ra, nhắn tin cho Lý Phỉ, để anh ở bãi đỗ xe chờ, không cần đi vào, y tá phòng khám là fan của anh.
– Mùa đông đã qua, nếu Lý Phỉ còn đội mũ, đeo khăn quàng cổ, che mặt ở trong phòng, sẽ trông rất quái dị.
“Ngồi đi, lần này là chỗ nào không thoải mái?” Ông Trình cầm cốc dùng một lần ra chỗ bình đun nước rót nước ấm, thái độ vẫn như thường.
Nửa năm nay, cuộc sống của Giản Hoa thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cậu không thế tiếp xúc với người ngoài, đã rất lâu chưa trò chuyện với ai về những đề tài bình thường.
Người đàn ông tuổi xế chiều trong phòng khám nhỏ, vách tường loang lổ, tiếng chim hót sáng sớm. Tất cả đều bình yên như vậy.
“Thằng nhóc cậu lần trước chạy đến phòng khám của tôi… Ừm, cầm đồ còn vứt lại tiền, viết tờ giấy.” Ông Trình bỏ qua mấy từ nhạy cảm như Thế giới Bị Từ Bỏ,“Vài chai cồn iốt, băng vải gì đó, không đáng nhiều tiền như thế. Tôi ghi sổ cho cậu, định chờ trả tiền cho cậu. Cậu thì hay rồi, lại chạy đến đây tiêu tiền!”
Giản Hoa cũng không nhớ rõ lúc trước mình để lại cho ông Trình bao nhiêu tiền.
Sau khi hai người ngồi xuống, ông Trình mở miệng nói chuyện, đã quan sát Giản Hoa một lần, không béo lên cũng không gầy đi, sắc mặt hồng hào khí huyết sung túc, trông không giống bị bệnh.
“Gần đây cứ vừa ngủ là không dậy được.”
“… Cậu đi theo tôi.”
Ông Trình đưa người ra phía sau phòng khám, nơi này có giường kiểm tra và một vài dụng cụ đơn giản, ông Trình không lấy ống nghe ra, chỉ đóng cửa phòng lại, nghiêm túc hỏi: “Có thể ngủ được bao lâu, bắt đầu từ lúc nào?”
Bởi vì khu vực này dưới đất đều là nấm, Giản Hoa cũng không lo lắng, cậu lại tin tưởng ông, nên nói thẳng tình hình của mình: “Bắt đầu từ nửa tháng trước, thời gian ngủ tăng dần, lúc đầu là ba mươi tiếng, sau này… Lần này khi cháu tỉnh lại, đã qua ba ngày.”
Thấy không ổn, Lý Phỉ đề nghị đi tìm Hồng Long, Giản Hoa do dự quyết định đến đây chào hỏi ông Trình trước.
“Cháu đi Châu Phi à?”
“…” Giản Hoa không hiểu gì cả.
“Châu Phi có một loại côn trùng gây bệnh truyền nhiễm. Sau khi lây bệnh sẽ mê man ngủ chừng hai năm, cuối cùng thì chết.” Ông Trình niết dưới mũi, sửa lời, “Nhưng cậu có dị năng cắn nuốt không phải sao? Chắc là không sợ côn trùng.”
Giản Hoa nghe nói Hồng Long đã từng tìm đến ông Trình, nhưng không biết Hồng Long đã đưa tin đến trình độ nào, giờ xem ra, hẳn là ông không biết chuyện con côn trùng khổng lồ và động rỗng.
Đồng hồ treo trên tường tích tắc, ông Trình đun một bình nước nóng. Giản Hoa cũng kể xong về thay đổi ở Thế giới Bị Từ Bỏ, cùng những chuyện ngoài ý muốn gặp phải nửa tháng trước.
“Cháu không thấy đói chút nào, mỗi ngày đều là… Bạn cháu bắt cháu ăn. Anh ấy thử đánh thức cháu, nhưng không hiệu quả lắm.” Giản Hoa đúng là rất phiền não vì chuyện này, cậu cảm thấy chính mình đang thay đổi, theo một phương hướng kỳ quái.
Ông Trình nhíu chặt mày, ông kiểm tra bao quát cho Giản Hoa, bao gồm nhiệt độ cơ thể và thử máu. Kết quả cho thấy tất cả đều bình thường, phòng khám không có chụp X quang và siêu âm B, thế nhưng ông Trình có dị năng âm thanh cấp A, sau khi lẳng lặng nghe một hồi cảm thấy khả năng trong cơ thể Giản Hoa có vấn đề không lớn lắm.
“Không yên lòng, thì cậu có thể đến bệnh viện kiểm tra thêm mấy hạng mục.” Ông Trình cầm lấy giấy bút bắt đầu viết, còn thở dài, “Nếu người dị năng các quốc gia đánh nhau thật, còn không bằng mấy ngày cậu dãi nắng dầm mưa kiếm ăn.”
Nói xong lại cảm giác thái độ này của mình không tốt, nhanh chóng an ủi, “Theo ý tôi, cơ thể cậu rất khỏe mạnh, cậu không cần lo quá, chờ khi tìm được nguyên nhân căn bệnh, có lẽ sẽ giải quyết được. Ngoài việc ăn con côn trùng kỳ quái kia, cậu còn có manh mối khác không?”
Giản Hoa không nói chuyện nấm tiến vào động rỗng biến mất.
“Sau khi cậu trở về từ Tây Bắc, có tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ không?”
“Không.”
“Đề nghị cậu lát nữa tìm cái Hồng Long nói… điểm cố định gì đó xem.” Ông Trình chăm chú phân tích, “Nếu vấn đề ở chỗ dị năng cắn nuốt, nó ăn rất no sẽ ảnh hưởng đến bản thân cậu, chờ khi cậu tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, nấm chắc chắn sẽ có phản ứng. Đúng rồi, thời gian cậu ngủ dài như vậy, có đổ mồ hôi trộm không? Có nằm mơ không?”
Giản Hoa chậm rãi gật đầu: “Bao giờ cũng mơ cùng một cơn ác mộng.”
“Ừ, là mơ thấy gì?” Ông Trình định hỏi chất lượng giấc ngủ, nhưng không ngờ đến tình huống này.
“Thế giới tối đen, giống như không gian vũ trụ, rất lâu mới có thể nhìn thấy một tia sáng, thế nhưng rất xa xôi, như thể thế nào cũng không tới gần được. Mỗi lần đều sẽ cảm thấy chính mình như đang lạc lõng trong mơ…”
“Một chút cảm giác quen thuộc cũng không có?”
“…” Có, hơi thở của Lý Phỉ.
Giản Hoa không cách nào nói thẳng ra miệng, cậu đổi sang một lý do thoái thác, “Tài xế của tôi. Anh ấy là người dị năng cấp khá cao, khi tôi mê man cũng có thể cảm giác được sức mạnh của anh ấy, rất mơ hồ, nhưng đây là thứ duy nhất giúp tôi tìm con đường trở về.”
“Đúng là tài xế, người dẫn đường.” Ông Trình gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
***
Sau khi Lý Phỉ đọc tin nhắn, hạ cửa sổ xe xuống một khe hở, rồi ngồi tựa trên ghế lái.
Bệnh ngủ của Giản Hoa anh nghi có liên quan đến nấm chạy ra khỏi động rỗng. Chưa từng thấy dị năng nào hay chọc phải phiền toái như vậy, chẳng lẽ con côn trùng khổng lồ thật sự là sinh vật ở thứ nguyên cấp cao? Nơi ý thức Giản Hoa bị nhốt trông như là vũ trụ, nhưng thực ra là thế giới bên cạnh?
Lý Phỉ đẩy kính đen.
Cho dù ở trong xe anh vẫn che kín mặt, kính đen cũng không phải loại có tiếng mình làm đại diện, mà là hàng bình thường ở siêu thị, mũ và khăn quàng cổ cũng vậy.
Thu lại khí chất, giả làm người thường – Dù sao Giản Hoa cũng không ở bên cạnh.
Khi Lý Phỉ đang suy nghĩ sâu xa bỗng thấy một người chạy tới, thò tay muốn kéo cửa xe, kết quả bị đám tơ vô hình trói chân, ngã xuống đất.
Người nọ liều mạng bắt lốp xe, cầu xin: “Giản Hoa, Giản Hoa cậu cứu tôi. Hãy nhớ đến việc chúng ta là bạn từ nhỏ nhiều năm, Hồng Long đã nhốt tôi nửa năm rồi, tôi vất vả lắm mới thoát ra. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu!”
“…”
Khi di động Lý Phỉ lóe sáng, anh nhìn thấy trong con hẻm nhỏ phía sau Lục Triệu có một người thò đầu ra, giống như đang ra hiệu cho anh, rồi mau chóng rụt vào trong bóng tối.
Tin nhắn trên di động là: Xin thứ lỗi, thiếu tá Trương muốn moi sự thật từ trong miệng người này ra.
Lại diễn trò? Sắc mặt Lý Phỉ không tốt, rất muốn đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Nhưng anh không thể, vì Giản Hoa còn đang ở phòng khám, người này không cam lòng chắc chắn sẽ tìm đến chỗ ông Trình.
“Sự tình liên quan đến tính mạng của cậu, Giản Hoa cậu nghe tôi nói!” Lục Triệu liều mạng giãy dụa, giữa cửa thủy tinh.
Lý Phỉ lạnh lùng nhìn gã, Lục Triệu rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng, gã kinh ngạc hô: “Anh, anh là ai? Vì sao lại trông giống Giản Hoa, còn đi xe Giản Hoa?”
Cửa xe mở ra, đám tơ trên ghế ngồi nhận ra không phải chủ nhân lập tức chen chúc mà lên, trói Lục Triệu thành bánh tông. Lý Phỉ dùng lực ý nghĩ kéo người vào, ung dung khoanh tay nói: “Tôi là tài xế của cậu ấy, nói bí mật của anh ra, không thì chết trong này đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Phổ cập khoa học: bệnh ngủ từ 19 thế kỷ đến thế kỷ 20 từng khiến cho 25 vạn người chết. Đến nay, bệnh này còn tàn sát bừa bãi ở Châu Phi. Cực kỳ đáng sợ, chỉ bị cắn một cái, người không sống được, có đôi khi động vật cũng sẽ bị lây nhiễm.[1] Hoa Nghênh Xuân
Mặc kệ người dị năng không muốn cỡ nào, mùa xuân vẫn đến.
Hoa Nghênh Xuân[1] nở rộ, nhánh cây đâm chồi, áo lông đổi thành áo gió nhẹ nhàng, Giang Nam ấm lại rất nhanh.
Trương Diệu Kim thậm chí không kịp đau đầu về vấn đề tình cảm giữa hai người dị năng cấp S, đã phải ngập đầu trong công việc. Toàn bộ Hồng Long tăng đề phòng lên tới cấp C, đồng thời chú ý chặt chẽ các nơi xảy ra tình trạng dị thường trên toàn quốc.
Nửa tháng sau, Trương Diệu Kim thở dài đối với báo cáo.
Mặt đường sụp đổ ở hơn mười chỗ, nhà máy nổ ba cái. Các vụ án người dân báo án nói nhà mình bị trộm đồ đạc bị phá hỏng, cửa hàng báo án vật phẩm bị mất thế nhưng máy ghi hình lại không quay được nhiều đếm không xuể.
Lãnh thổ Trung Quốc rộng lớn, mỗi ngày đều sẽ xảy ra vô số chuyện ngoài ý muốn, chuyện lớn không ai chú ý, đề tài “bị trộm” này lại được bàn luận nhiệt tình, bởi vì đây là chuyện thật sự xuất hiện ngay bên cạnh. “Thần trộm” “cao thủ võ lâm” là danh hiệu cho tên tội phạm thần bí này.
Tìm tòi trên mạng một lát, phát hiện dấu chân thần trộm trải rộng khắp đại giang nam bắc, còn xuất hiện các sự kiện kỳ lạ. Chuyện thú cưng nuôi trong nhà cắn hàng xóm không buông, sủa to đe dọa người qua đường, báo án là vừa tìm ra đồ ăn, vật quý bị mất ở trong nhà những người này.
– Mỗi người dị năng đều có khả năng trộm đồ mà thần không biết quỷ không hay, nhưng không phải mỗi người đều biết giấu diếm kín đáo.
Nơi người đến người đi như siêu thị thì thôi, vậy mà còn nhân lúc ở Thế giới Bị Từ Bỏ cạy ra cửa nhà hàng xóm trộm đồ này nọ, ngay cả găng tay cũng không đeo, Hồng Long không bắt mấy kẻ ngu như thế thì bắt ai?
Còn có một vài kẻ chú ý đến ngân hàng, tiệm châu báu, loại án trộm lớn này thuộc trong phạm vi cần trọng điểm điều tra phá án. Vết giày, sợi tóc lưu lại hiện trường đều sẽ bị lấy ra làm bằng chứng. Không nhìn thấy quá trình ăn trộm, nhưng lại điều tra ra được chỗ của tang vật! Hơn nữa, trong thành phố lớn, Hồng Long và Hắc Uyên sẽ đóng giữ tuần tra mấy khu vực này, có nhiều kẻ bị bắt ngay tại trận ở Thế giới Bị Từ Bỏ.
Một bên muốn bắt tội phạm, một bên muốn nắm giữ hướng đi mới nhất của quái vật.
Sách tranh quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ lại thêm mấy loài mới, tranh miêu tả bị sửa thành bộ dạng thực tế.
Trừ côn trùng và nhện khổng lồ, không còn xuất hiện quái vật không có trong nguyên tác “Kẻ bị từ bỏ”.
Chuyện giết chết quái vật cường đại, có thể đạt được năng lượng du tán này được Hồng Long xác nhận, đồng thời cũng nghiệm chứng ra rằng người dị năng thức tỉnh trước mạnh hơn những người sau. Nếu như người dị năng chết đi, người dị năng ở gần xác người đó cũng có thể đạt được nửa điểm lợi.
Phát hiện này khiến chính phủ các quốc gia lạnh lòng, dù họ có khống chế như thế nào, chiến tranh người dị năng quy mô lớn vẫn sắp xảy ra…
Có người giãy dụa cầu sinh, cũng có người như đang sống ở thế ngoại đào nguyên.
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, ông Trình đùa đám chim trong công viên nhỏ ở khu nhà xong, vòng đến trước phòng khám.
Nơi ông ở và phòng khám nhỏ này đều ở gần tiểu khu của Giản Hoa, nấm mọc tươi tốt coi nơi này là một phần của lãnh địa, ông Trình ngày qua ngày nhàn nhã tự tại, ngay cả bóng dáng quái vật cũng chưa từng thấy.
Lúc đầu, ông Trình cũng bị nấm mọc đầy đất ở Thế giới Bị Từ Bỏ dọa sợ. Sau khi được Hồng Long “phổ cập khoa học”, ông hắn liền hiểu. Không hoảng loạn bất an như những người khác, ông Trình đã quen Giản Hoa vài năm trực tiếp coi nấm như cây long não trong khu vực xanh hoá, cái loại mùi xông người phòng côn trùng.
Vốn ông lão đã lớn tuổi, tai có hơi không tốt, giờ có dị năng, rất vui nhưng cũng phải nghĩ nhiều.
Bao giờ cũng không cẩn thận nghe thấy chuyện bí mật nhà ai, đi ở trên đường còn có thể nghe thấy được tim ai không tốt, khi đến gần nhắc nhở, lại bị người ta coi là lừa đảo.
Hôm nay là ngày đầu tiên phòng khám mở cửa lại sau tết âm lịch. Khi ông Trình đến, cô y tá chăm chỉ đang quét dọn, ông Trình cười tủm tỉm đưa cô một phần bánh quẩy sữa đậu nành, lải nhải: “Mấy cô mấy cậu trẻ tuổi, chẳng chịu quan tâm cơ thể…”
Ngoài phòng khám có tiếng còi ô tô.
Ngõ nhỏ này hơi hẹp, nếu có người đỗ xe ô tô ba bánh ở ven đường, sẽ rất chật chội.
Ông Trình vốn cũng không để ý, mãi đến khi nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc dừng trước cửa phòng khám, lúc này ông mới sửng sốt dụi mắt. Ông nghĩ rằng khi thân phận Giản Hoa thay đổi, không cần buồn rầu vì phí sinh hoạt, mắc bệnh bị thương có thể tìm tài nguyên chữa trị của quốc gia, thì còn đến phòng khám nhỏ này làm gì nữa?
“Cô ăn sáng đi, tôi đến tiếp.” Ông Trình ngăn y tá, ông cảm giác là có chuyện liên quan đến Thế giới Bị Từ Bỏ.
Giản Hoa đi xuống xe, xe ô tô màu đen đi vào ngõ nhỏ, tìm điểm dừng xe.
“Thằng nhóc này, giờ có cả lái xe à?” Ông Trình trêu.
“…”
Không những là lái xe, còn là người ở chung, ông chủ phát tiền lương, đối tác ở Hắc Uyên!
Y tá cũng là người quen với Giản Hoa. Cô có ấn tượng rất sâu đối với anh đẹp trai này, chủ yếu là do nghe nói “làm diễn viên đóng thế trong giới giải trí”. Cô uống sữa đậu nành, cười nói: “Ông Trình vừa rồi còn nhắc đến cậu đấy!”
“A?” Ông Trình mờ mịt không hiểu.
“Cái câu ‘người trẻ tuổi phải chú ý cơ thể’, mỗi lần cậu đến ông Trình lúc viết bệnh án phải nói đi nói lại vài lần.”
“Chẳng lẽ tôi nói sai? Như cậu ấy, không ăn được cơm, ngủ không đủ. Một năm bệnh lớn bệnh nhỏ đến vài lần. Trụ cột cơ thể kém còn không mau suy sụp?” Ông Trình cầm lấy báo buổi sáng, tiện tay một chỉ, “Cô xem ngôi sao gì đó này, quay phim bị thương, danh tiếng có lớn bao nhiêu cũng không dùng được. Kiếm bao nhiêu tiền đều bù vào cơ thể hết.”
Y tá nhanh chóng nhận báo buổi sáng, theo ý ông Trình nói: “Ngoài ý muốn bị thương đã là gì, Nguyên Đán năm nay Giải trí Tinh Thiên đã xảy ra một vụ đấu súng. Rất nhiều ngôi sao trong hỗn loạn bị trật chân, bị thương… Nói đến thì Dean đã hơn một tháng không xuất hiện. Đừng có nói là bị hủy dung, giờ đang đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ giống như báo lá cải nói nha…”
Khóe mắt Giản Hoa giật giật, cậu yên lặng rút di động ra, nhắn tin cho Lý Phỉ, để anh ở bãi đỗ xe chờ, không cần đi vào, y tá phòng khám là fan của anh.
– Mùa đông đã qua, nếu Lý Phỉ còn đội mũ, đeo khăn quàng cổ, che mặt ở trong phòng, sẽ trông rất quái dị.
“Ngồi đi, lần này là chỗ nào không thoải mái?” Ông Trình cầm cốc dùng một lần ra chỗ bình đun nước rót nước ấm, thái độ vẫn như thường.
Nửa năm nay, cuộc sống của Giản Hoa thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cậu không thế tiếp xúc với người ngoài, đã rất lâu chưa trò chuyện với ai về những đề tài bình thường.
Người đàn ông tuổi xế chiều trong phòng khám nhỏ, vách tường loang lổ, tiếng chim hót sáng sớm. Tất cả đều bình yên như vậy.
“Thằng nhóc cậu lần trước chạy đến phòng khám của tôi… Ừm, cầm đồ còn vứt lại tiền, viết tờ giấy.” Ông Trình bỏ qua mấy từ nhạy cảm như Thế giới Bị Từ Bỏ,“Vài chai cồn iốt, băng vải gì đó, không đáng nhiều tiền như thế. Tôi ghi sổ cho cậu, định chờ trả tiền cho cậu. Cậu thì hay rồi, lại chạy đến đây tiêu tiền!”
Giản Hoa cũng không nhớ rõ lúc trước mình để lại cho ông Trình bao nhiêu tiền.
Sau khi hai người ngồi xuống, ông Trình mở miệng nói chuyện, đã quan sát Giản Hoa một lần, không béo lên cũng không gầy đi, sắc mặt hồng hào khí huyết sung túc, trông không giống bị bệnh.
“Gần đây cứ vừa ngủ là không dậy được.”
“… Cậu đi theo tôi.”
Ông Trình đưa người ra phía sau phòng khám, nơi này có giường kiểm tra và một vài dụng cụ đơn giản, ông Trình không lấy ống nghe ra, chỉ đóng cửa phòng lại, nghiêm túc hỏi: “Có thể ngủ được bao lâu, bắt đầu từ lúc nào?”
Bởi vì khu vực này dưới đất đều là nấm, Giản Hoa cũng không lo lắng, cậu lại tin tưởng ông, nên nói thẳng tình hình của mình: “Bắt đầu từ nửa tháng trước, thời gian ngủ tăng dần, lúc đầu là ba mươi tiếng, sau này… Lần này khi cháu tỉnh lại, đã qua ba ngày.”
Thấy không ổn, Lý Phỉ đề nghị đi tìm Hồng Long, Giản Hoa do dự quyết định đến đây chào hỏi ông Trình trước.
“Cháu đi Châu Phi à?”
“…” Giản Hoa không hiểu gì cả.
“Châu Phi có một loại côn trùng gây bệnh truyền nhiễm. Sau khi lây bệnh sẽ mê man ngủ chừng hai năm, cuối cùng thì chết.” Ông Trình niết dưới mũi, sửa lời, “Nhưng cậu có dị năng cắn nuốt không phải sao? Chắc là không sợ côn trùng.”
Giản Hoa nghe nói Hồng Long đã từng tìm đến ông Trình, nhưng không biết Hồng Long đã đưa tin đến trình độ nào, giờ xem ra, hẳn là ông không biết chuyện con côn trùng khổng lồ và động rỗng.
Đồng hồ treo trên tường tích tắc, ông Trình đun một bình nước nóng. Giản Hoa cũng kể xong về thay đổi ở Thế giới Bị Từ Bỏ, cùng những chuyện ngoài ý muốn gặp phải nửa tháng trước.
“Cháu không thấy đói chút nào, mỗi ngày đều là… Bạn cháu bắt cháu ăn. Anh ấy thử đánh thức cháu, nhưng không hiệu quả lắm.” Giản Hoa đúng là rất phiền não vì chuyện này, cậu cảm thấy chính mình đang thay đổi, theo một phương hướng kỳ quái.
Ông Trình nhíu chặt mày, ông kiểm tra bao quát cho Giản Hoa, bao gồm nhiệt độ cơ thể và thử máu. Kết quả cho thấy tất cả đều bình thường, phòng khám không có chụp X quang và siêu âm B, thế nhưng ông Trình có dị năng âm thanh cấp A, sau khi lẳng lặng nghe một hồi cảm thấy khả năng trong cơ thể Giản Hoa có vấn đề không lớn lắm.
“Không yên lòng, thì cậu có thể đến bệnh viện kiểm tra thêm mấy hạng mục.” Ông Trình cầm lấy giấy bút bắt đầu viết, còn thở dài, “Nếu người dị năng các quốc gia đánh nhau thật, còn không bằng mấy ngày cậu dãi nắng dầm mưa kiếm ăn.”
Nói xong lại cảm giác thái độ này của mình không tốt, nhanh chóng an ủi, “Theo ý tôi, cơ thể cậu rất khỏe mạnh, cậu không cần lo quá, chờ khi tìm được nguyên nhân căn bệnh, có lẽ sẽ giải quyết được. Ngoài việc ăn con côn trùng kỳ quái kia, cậu còn có manh mối khác không?”
Giản Hoa không nói chuyện nấm tiến vào động rỗng biến mất.
“Sau khi cậu trở về từ Tây Bắc, có tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ không?”
“Không.”
“Đề nghị cậu lát nữa tìm cái Hồng Long nói… điểm cố định gì đó xem.” Ông Trình chăm chú phân tích, “Nếu vấn đề ở chỗ dị năng cắn nuốt, nó ăn rất no sẽ ảnh hưởng đến bản thân cậu, chờ khi cậu tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, nấm chắc chắn sẽ có phản ứng. Đúng rồi, thời gian cậu ngủ dài như vậy, có đổ mồ hôi trộm không? Có nằm mơ không?”
Giản Hoa chậm rãi gật đầu: “Bao giờ cũng mơ cùng một cơn ác mộng.”
“Ừ, là mơ thấy gì?” Ông Trình định hỏi chất lượng giấc ngủ, nhưng không ngờ đến tình huống này.
“Thế giới tối đen, giống như không gian vũ trụ, rất lâu mới có thể nhìn thấy một tia sáng, thế nhưng rất xa xôi, như thể thế nào cũng không tới gần được. Mỗi lần đều sẽ cảm thấy chính mình như đang lạc lõng trong mơ…”
“Một chút cảm giác quen thuộc cũng không có?”
“…” Có, hơi thở của Lý Phỉ.
Giản Hoa không cách nào nói thẳng ra miệng, cậu đổi sang một lý do thoái thác, “Tài xế của tôi. Anh ấy là người dị năng cấp khá cao, khi tôi mê man cũng có thể cảm giác được sức mạnh của anh ấy, rất mơ hồ, nhưng đây là thứ duy nhất giúp tôi tìm con đường trở về.”
“Đúng là tài xế, người dẫn đường.” Ông Trình gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
***
Sau khi Lý Phỉ đọc tin nhắn, hạ cửa sổ xe xuống một khe hở, rồi ngồi tựa trên ghế lái.
Bệnh ngủ của Giản Hoa anh nghi có liên quan đến nấm chạy ra khỏi động rỗng. Chưa từng thấy dị năng nào hay chọc phải phiền toái như vậy, chẳng lẽ con côn trùng khổng lồ thật sự là sinh vật ở thứ nguyên cấp cao? Nơi ý thức Giản Hoa bị nhốt trông như là vũ trụ, nhưng thực ra là thế giới bên cạnh?
Lý Phỉ đẩy kính đen.
Cho dù ở trong xe anh vẫn che kín mặt, kính đen cũng không phải loại có tiếng mình làm đại diện, mà là hàng bình thường ở siêu thị, mũ và khăn quàng cổ cũng vậy.
Thu lại khí chất, giả làm người thường – Dù sao Giản Hoa cũng không ở bên cạnh.
Khi Lý Phỉ đang suy nghĩ sâu xa bỗng thấy một người chạy tới, thò tay muốn kéo cửa xe, kết quả bị đám tơ vô hình trói chân, ngã xuống đất.
Người nọ liều mạng bắt lốp xe, cầu xin: “Giản Hoa, Giản Hoa cậu cứu tôi. Hãy nhớ đến việc chúng ta là bạn từ nhỏ nhiều năm, Hồng Long đã nhốt tôi nửa năm rồi, tôi vất vả lắm mới thoát ra. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu!”
“…”
Khi di động Lý Phỉ lóe sáng, anh nhìn thấy trong con hẻm nhỏ phía sau Lục Triệu có một người thò đầu ra, giống như đang ra hiệu cho anh, rồi mau chóng rụt vào trong bóng tối.
Tin nhắn trên di động là: Xin thứ lỗi, thiếu tá Trương muốn moi sự thật từ trong miệng người này ra.
Lại diễn trò? Sắc mặt Lý Phỉ không tốt, rất muốn đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Nhưng anh không thể, vì Giản Hoa còn đang ở phòng khám, người này không cam lòng chắc chắn sẽ tìm đến chỗ ông Trình.
“Sự tình liên quan đến tính mạng của cậu, Giản Hoa cậu nghe tôi nói!” Lục Triệu liều mạng giãy dụa, giữa cửa thủy tinh.
Lý Phỉ lạnh lùng nhìn gã, Lục Triệu rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng, gã kinh ngạc hô: “Anh, anh là ai? Vì sao lại trông giống Giản Hoa, còn đi xe Giản Hoa?”
Cửa xe mở ra, đám tơ trên ghế ngồi nhận ra không phải chủ nhân lập tức chen chúc mà lên, trói Lục Triệu thành bánh tông. Lý Phỉ dùng lực ý nghĩ kéo người vào, ung dung khoanh tay nói: “Tôi là tài xế của cậu ấy, nói bí mật của anh ra, không thì chết trong này đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Phổ cập khoa học: bệnh ngủ từ 19 thế kỷ đến thế kỷ 20 từng khiến cho 25 vạn người chết. Đến nay, bệnh này còn tàn sát bừa bãi ở Châu Phi. Cực kỳ đáng sợ, chỉ bị cắn một cái, người không sống được, có đôi khi động vật cũng sẽ bị lây nhiễm.[1] Hoa Nghênh Xuân
Tác giả :
Thiên Đường Phóng Trục Giả