Tội Này, Tôi Không Nhận
Chương 104: Đưa nước
Đèn tuần tra xẹt qua cửa sổ theo quy luật, trong phòng lúc sáng lúc tối. Rèm cửa bị nấm mọc dày đặc vén lên một khe hở, chỗ đó thường có ánh sáng chói mắt xuất hiện.
Dị năng cắn nuốt thực thể hóa thành nấm phân bố dày đặc, trừ giường thì mọi ngóc ngách đều không được bỏ qua, nấm nhỏ chen giữa khe hở của nấm to, mũ nấm chen chúc.
– Trong mắt người nào đó, cả gian phòng bị nấm che kín không có chút ánh sáng nào.
Tối đen, nóng bức, thần kinh bị áp bách khi cảm thấy nguy hiểm do bị vây quanh bởi dị năng cắn nuốt, mồ hôi trượt xuống dọc theo cổ, tiếng thở dốc kịch liệt tràn ngập bên trong không gian nhỏ hẹp.
Lý Phỉ không kiềm được vuốt ve khuôn mặt Giản Hoa, vuốt phẳng mày nhăn.
Vẻ mặt Giản Hoa giống như thay đổi theo sự di chuyển của đầu ngón tay anh. Anh che mắt Giản Hoa, nhìn Giản Hoa vô lực quay đầu, mở ra đôi môi trông cực kỳ mềm mại. Lý Phỉ lại không kiềm được trượt ngón tay xuống, chạm vào cánh môi khẽ mở.
Hơi thở nóng cháy phun trên mu bàn tay Lý Phỉ.
Người dưới thân bị anh bức ra giọng mũi dày đặc, khàn khàn lại ngọt nị.
Lý Phỉ giống như bị mê hoặc, cúi đầu hôn Giản Hoa, họ trao đổi hơi thở. Bởi vì sức lực đều đã dùng ở chỗ khác, nên nụ hôn này rất nhẹ, cũng rất cạn.
Bởi vì nơi nào đó bị xâm nhập quá mức, bàn tay Lý Phỉ siết chặt eo người yêu cảm nhận được sự giãy dụa và né tránh.
Giản Hoa không kịp thở, bản năng chống cự kẻ đầu sỏ khiến hô hấp cậu không thông. Nhưng việc này giống như kích thích Lý Phỉ, giây tiếp theo cậu cảm thấy đầu lưỡi mình bị một thứ mềm mại chặt chẽ dây dưa, mạnh mẽ bức lui cậu, tùy ý để anh liếm mút, vừa không cho phép cậu né tránh, cũng không lưu lại cho cậu đường thở dốc.
Loại tư thái xâm lược này, động tác chiếm giữ… giống như trong cơ thể cậu vậy.
Mỗi lần đều đụng vào những chỗ khác nhau, đây là lý do Giản Hoa còn có thể duy trì vài phần lý trí, nhưng cậu hiện giờ không xác định được Lý Phỉ có phải cố ý hay không.
Lúc đầu tình trạng này khiến Giản Hoa thấy may mắn, cậu không muốn mình mất lý trí.
Giờ khi đau đớn biến thành tê dại, cảm giác đau đớn trở nên trì độn.
Cảm giác khó chịu khi chỉ trượt dài bên cạnh, khẽ chạm lướt qua, thậm chí không đụng đến, giống vuốt mèo gãi ngứa đáy lòng Giản Hoa. Bởi vì dị năng tác quái, tay chân cậu mềm nhũn, không muốn nhúc nhích chút nào.
“Trường” dị năng giao hòa trong không khí quỷ dị.
Hung thú Hỏa diễm đạp lên cơ thể kẻ địch, thử cắn một cái, không nhẹ cũng không nặng. Cự thú bóng đêm hừ một tiếng, nhún vai, hung thú hỏa diễm chơi xấu trên người nó đứng không vững, trượt xuống một chút.
Loại suy sụp này tính là cái gì, hung thú hỏa diễm nhảy chồm lên.
Nó lập chí muốn chinh phục kẻ địch này, đây là đối thủ mạnh nhất nó từng thấy. Nó muốn cắn xé máu thịt cự thú bóng đêm, cảm thụ cảm giác sung sướng khi chất lỏng nóng cháy chảy vào cổ hỏng, khiến cho cự thú bóng đêm ở dưới vuốt nó cầu xin tha thứ.
Khi hung thú hỏa diễm cúi đầu, dán lên lớp lông của kẻ địch, cảm nhận dòng máu sôi sục, nó lại bị loại hơi thở này mê hoặc.
– Sức mạnh, là sự quyến rũ mạnh mẽ nhất, là xuân dược mạnh nhất kích thích dục vọng chinh phục.
Cự thú bóng đêm bị cái kiểu đạp trái đạp phải, ngửi đến ngửi đi này chọc cho phát phiền. Nó không lo lắng lương thực dự trữ sẽ thật sự mở miệng cắn, nếu tên kia dám làm như vậy, kiếp sống lương thực dự trữ của nó có thể chấm dứt!
Nuốt chửng luôn!
Giờ chịu đựng khó chịu, cự thú bóng đêm hữu tâm vô lực, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, nó ngay cả mở miệng cũng lười.
– Đồ ngon phải để từ từ thưởng thức, sao có thể ăn hết luôn, phá hủy đồ quý!
Cự thú bóng đêm khoan nhượng, bị đạp nhiều lại toát ra một loại cảm giác kỳ lạ.
Lúc này nó lại cảm thấy chủ thể có hành vi khác thường, cự thú bóng đêm giật mình, cũng hơi di chuyển, để một phần cơ thể khác đến dưới móng hung thú hỏa diễm, nhắc nhở cái tên đang làm càn, muốn mát xa đến vị trí nào.
Lười biếng điều chỉnh vị trí, tuy rằng hơi tốn sức, nhưng thật thoải mái, khó trách bản thể trầm mê như vậy.
Cự thú bóng đêm ngáp một cái, càng thêm thả lỏng mở rộng cơ thể, nửa mơ nửa tỉnh.
Giản Hoa quấn cánh tay Lý Phỉ, cậu miễn cưỡng mở to mắt, đèn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào – Không gian tối đen, đó là cảm giác của Lý Phỉ, khi nấm lặng lẽ trở nên trong suốt, Lý Phỉ không chú ý. Vì trong mắt quỷ, nấm tàng hình vẫn có cảm giác tồn tại như thường.
Lý Phỉ cho rằng chỉ có anh mới có thể nhìn thấy vẻ mặt Giản Hoa trong bóng tối.
Giản Hoa khống chế dị năng, khi Lý Phỉ ý loạn tình mê, nhờ ngọn đèn bên ngoài nhìn Lý Phỉ.
Mồ hôi phủ đầy trên trán và cơ thể, cơ bắp căng ra, dưới bụng bằng phẳng là Nhân Ngư tuyến, đường cong gọn gàng. Trong bóng tối không thấy rõ thứ gì đó, chỉ có thể lộ ra một ít theo động tác, nhưng cho dù không nhìn thấy, Giản Hoa cũng có thể phác thảo ra hình dáng vật thể kia bằng cảm giác.
Từ khóe mắt đến gò má đều phớt hồng, gân xanh trên bàn tay nổi lên, nửa khép mắt, tia sáng chiếu xuồng lồng ngực, mỗi một giọt mồ hôi đều phản xạ tia sáng mông lung.
Lý Phỉ thấy rằng hành vi dụ dỗ Giản Hoa đến gần phối hợp của mình lại thất bại, anh khát khao Giản Hoa hiểu được sung sướng là cái gì, càng thêm chủ động. Vốn của tình yêu là một việc cần hai bên phối hợp cao độ, không ăn ý và không có ý thức đối thoại cơ thể thì sẽ khác.
Loại khát vọng phát ra từ trong xương này, khiến Lý Phỉ cố ý tránh khu vực trọng điểm.
Vốn Giản Hoa chậm rãi tìm được tiết tấu, không khí cũng vừa lúc, sao bỗng dừng lại, sức lực miễn cưỡng cũng biến mất, cả người đều dựa trên cánh tay anh?
Lý Phỉ mở mắt ra, anh nhìn thấy Giản Hoa ngẩn người nhìn mình, con ngươi không có tiêu cự.
– Là do thời gian duy trì liên tục quá dài, nên thoát lực sao?
Đầu óc Lý Phỉ bị nhiệt độ cao đốt cho hồ đồ, lúc này vốn cũng không ai có thể giữ năng lực tự hỏi, Lý Phỉ trong bóng tối cúi người xuống, dịu dàng đổi tư thế, ôm Giản Hoa nằm nghiêng trên giường.
Giường đơn rất nhỏ, họ nằm song song thì không ngủ được.
Thế nhưng không dễ ngã xuống giường, vì nấm mọc so với mép giường còn cao hơn. Thỉnh thoảng đám tơ còn phất qua lưng Lý Phỉ, chúng mềm mại như đệm dựa, đập vào cũng dễ chịu.
Mỗi lần đều đặt ở chỗ thoải mái nhất, cự thú bóng đêm vừa lòng nheo mắt lại, cảm thấy hung thú hỏa diễm là lương thực dự trữ đủ tư cách. Lúc nuôi chờ ăn, cũng phát huy tác dụng khác không tệ.
Hung thú hỏa diễm đáng thương cảm thấy cơ thể dưới móng vuốt run run, biên độ rõ ràng, phản ứng lớn hơn chỗ khác, cào mạnh cự thú bóng đêm còn phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, như là thống khổ, nó còn tưởng rằng phát hiện điểm yếu của kẻ địch! Không nói hai lời, điên cuồng đạp lên, học theo bản thể, mỗi phát đều trúng “điểm yếu”, dùng cơ thể đè lại “kẻ địch” đang “liều mạng phản kháng” và trốn tránh.
Cuối cùng, hung thú hỏa diễm dựa cả người lên cự thú bóng đêm, mệt đến thở dốc, “trường” hỏa diễm khí thế hùng hổ cũng yên tĩnh lại.
Cự thú bóng đêm chép miệng, do dự một giây, cuối cùng không thừa cơ hút sức mạnh của hung thú hỏa diễm, bởi vì ăn đã rất no rồi, lại nhờ “chiến đấu” với “trường” khiến nó rất thoải mái.
Xoay người, đuổi lương thực dự trữ đi, cự thú bóng đêm thích ý chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhận thấy “trường” xuất hiện hiện tượng bài xích, tuy hơi thở Lý Phỉ còn chưa ổn định, vẫn lập tức dùng khuỷu tay nâng người lên, xuống giường.
Khắp phòng đều là nấm, nửa bước khó đi, đám tơ còn lưu luyến không rời dán trên người Lý Phỉ, giống như đang nhấm nháp hương vị của anh.
“Ổn không?” Lý Phỉ sờ trán Giản Hoa.
Loại tiếp xúc phạm vi nhỏ trong thời gian ngắn này,“trường” sẽ không phản ứng, cự thú bóng đêm mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lý Phỉ phát hiện nhiệt độ trên người Giản Hoa giảm dần, hô hấp vững vàng hơn, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Bình nước nóng ở góc tường, em hạ thấp nấm xuống đi.”
Giản Hoa hỗn loạn, không phát ra tiếng, nhưng suy nghĩ lại rõ ràng.
Tình huống này, lúc trước khi cậu cực mệnh cũng từng xuất hiện, khi nằm cổ họng cũng khát khô, muốn uống nước. Muộn giãy dụa, thậm chí cảm thấy mình đã rời giường, khi đang cầm cốc chuẩn bị uống, lại tỉnh táo lại, phát hiện mình còn đang trên giường không nhúc nhích.
May mà sau khi có dị năng, ý nghĩ cũng dùng được.
Nấm chen đến bên cạnh, nhường ra một con đường, cốc trên bàn bay đến.
Lý Phỉ dựa vào nhãn lực, nhanh tay bắt được cốc, dùng dị năng đánh tan lực ý nghĩ của Giản Hoa.
“Trong này là nước lạnh, để anh rót cốc khác.”
Giản Hoa nhắm mắt lại, nghe tiếng sột soạt trong phòng.
Bây giờ còn là mùa đông, tuy trong phòng có quạt sưởi, tòa nhà căn cứ Hồng Long này cũng cung cấp khí sưởi, nhưng kiến trúc quá cũ kỹ, độ nóng không cao lắm, sau khi chảy nhiều mồ hôi cơ thể sẽ nhanh chóng thấy lạnh.
Góc tường có chậu rửa mặt, là hình thức chậu đồng xưa cũ.
Lý Phỉ có hơi đau đầu, mỗi lần quay phim đề tài quân đội anh đều cảm thấy quân đội và cơ quan chính phủ Trung Quốc trang hoàng quá đơn sơ, vật dụng hàng ngày quá cũ kỹ. Cách nói của quốc gia là trong khổ nhớ ngọt, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nan, giữ gìn truyền thống, ai cũng không nghi ngờ.
Kẻ xuyên sách vừa đến, sự thật liền lộ ra, nhưng tác giả quyển sách này là người ngoại quốc, hiểu biết đối với Trung Quốc toàn từ phim ảnh mà ra. Cho nên hôm nay nơi ở của Lý Phỉ bọn họ mới như thế này, cho nên ở thủ đô cũng toàn là xe đạp. Cuộc sống như vậy có tốt có xấu, tốt chính là chỉ có thành phố lớn mới kẹt xe, xấu ở chỗ không tiện nhiều việc.
Bên trong biệt thự của Lý Phỉ có đầy đủ bình nóng lạnh, bình điện, lò vi sóng.
Nơi này lại ngay cả một “cái bình siêu tốc” cũng không có, bình nước nóng cũng là kiểu cũ, không giữ được nóng. Tổ viên Hồng Long muốn dùng nước ấm phải tự mình đến phòng nước sôi lấy.
Hai bình nước trong phòng là lúc chiều chuyên gia đưa tới. Giờ đã hơn nửa đêm, Lý Phỉ nghi là nước ấm cũng không có chứ đừng nói đến nước sôi.
Anh đổ một ít nước ấm ra, đi đến bên giường nâng dậy Giản Hoa dậy, để khiến người yêu dựa vào mình, vừa kiên nhẫn chờ Giản Hoa uống xong, vừa phát sầu phải lau rửa như thế nào.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, rất nhẹ.
Nghe thấy bên trong đã yên lặng, người gõ cửa dừng lại, giống như đang do dự.
Giản Hoa mở mắt ra, nghi ngờ nhìn Lý Phỉ, anh cũng không hiểu là xảy ra chuyện gì.
“… Này, hai người cần nước ấm không? Thiếu tá Trương lệnh tôi mang đến!” Ngoài cửa có tiếng người xấu hổ, nhanh chóng bán Trương Diệu Kim đi.
“…”
Thực ra họ không ở căn cứ bí mật Hồng Long, mà là ở khách sạn!
Không, phục vụ của khách sạn Hải thành cũng không chu đáo như vậy, không cần gọi điện thoại, chủ động cung cấp phục vụ.
Sắc mặt Giản Hoa trắng bệch, cậu bỗng nghĩ đến, công trình phòng ở của quân đội rất đơn sơ, vách tường vốn không thể cách âm! Dù cho đám tơ có chặn khe hở cửa sổ, còn dán một lớp thật dày trên tường. Nếu đổi thành chỗ khác thì không sao, nhưng ở trong này chắc chắn người khác đã nghe được toàn bộ quá trình và nghe thấy mấy âm tiết khác lạ.
“Là tôi không nghĩ tới.” Giản Hoa vô lực nhận lỗi, tiếng cậu khàn khàn kỳ lạ.
“Anh cũng sơ suất.”
Nói là như thế, nhưng nếu Lý Phỉ được lựa chọn, anh vẫn sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được như vậy – Đi đâu mà tìm con côn trùng khổng lồ thứ hai đây?
Lý Phỉ mặc quần dài chuẩn bị đi mở cửa, Giản Hoa giữ chặt anh lại: “Mặc áo sơmi với áo khoác vào, không, anh cứ mặc áo khoác luôn đi!”
“…”
Áo khoác của Lý Phỉ là một cái áo len trùm đầu, không có khóa kéo cũng không có nút thắt, cổ áo cũng rất cao.
Nghe lời mặc áo vào, Lý Phỉ mới phát hiện có gì đó sai sai.
“Em nhìn thấy?!”
“…” Phát hiện chính mình lòi đuôi, Giản Hoa yên lặng nghiêng đầu trên gối.
Lý Phỉ nhanh chóng hiểu ra, nấm vốn trong suốt, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.
Tổ viên Hồng Long ngoài cửa ngồi nhìn hai bình nước ấm bên chân: Rốt cuộc có cần hay không, trả lời một câu đi chứ?
Dị năng cắn nuốt thực thể hóa thành nấm phân bố dày đặc, trừ giường thì mọi ngóc ngách đều không được bỏ qua, nấm nhỏ chen giữa khe hở của nấm to, mũ nấm chen chúc.
– Trong mắt người nào đó, cả gian phòng bị nấm che kín không có chút ánh sáng nào.
Tối đen, nóng bức, thần kinh bị áp bách khi cảm thấy nguy hiểm do bị vây quanh bởi dị năng cắn nuốt, mồ hôi trượt xuống dọc theo cổ, tiếng thở dốc kịch liệt tràn ngập bên trong không gian nhỏ hẹp.
Lý Phỉ không kiềm được vuốt ve khuôn mặt Giản Hoa, vuốt phẳng mày nhăn.
Vẻ mặt Giản Hoa giống như thay đổi theo sự di chuyển của đầu ngón tay anh. Anh che mắt Giản Hoa, nhìn Giản Hoa vô lực quay đầu, mở ra đôi môi trông cực kỳ mềm mại. Lý Phỉ lại không kiềm được trượt ngón tay xuống, chạm vào cánh môi khẽ mở.
Hơi thở nóng cháy phun trên mu bàn tay Lý Phỉ.
Người dưới thân bị anh bức ra giọng mũi dày đặc, khàn khàn lại ngọt nị.
Lý Phỉ giống như bị mê hoặc, cúi đầu hôn Giản Hoa, họ trao đổi hơi thở. Bởi vì sức lực đều đã dùng ở chỗ khác, nên nụ hôn này rất nhẹ, cũng rất cạn.
Bởi vì nơi nào đó bị xâm nhập quá mức, bàn tay Lý Phỉ siết chặt eo người yêu cảm nhận được sự giãy dụa và né tránh.
Giản Hoa không kịp thở, bản năng chống cự kẻ đầu sỏ khiến hô hấp cậu không thông. Nhưng việc này giống như kích thích Lý Phỉ, giây tiếp theo cậu cảm thấy đầu lưỡi mình bị một thứ mềm mại chặt chẽ dây dưa, mạnh mẽ bức lui cậu, tùy ý để anh liếm mút, vừa không cho phép cậu né tránh, cũng không lưu lại cho cậu đường thở dốc.
Loại tư thái xâm lược này, động tác chiếm giữ… giống như trong cơ thể cậu vậy.
Mỗi lần đều đụng vào những chỗ khác nhau, đây là lý do Giản Hoa còn có thể duy trì vài phần lý trí, nhưng cậu hiện giờ không xác định được Lý Phỉ có phải cố ý hay không.
Lúc đầu tình trạng này khiến Giản Hoa thấy may mắn, cậu không muốn mình mất lý trí.
Giờ khi đau đớn biến thành tê dại, cảm giác đau đớn trở nên trì độn.
Cảm giác khó chịu khi chỉ trượt dài bên cạnh, khẽ chạm lướt qua, thậm chí không đụng đến, giống vuốt mèo gãi ngứa đáy lòng Giản Hoa. Bởi vì dị năng tác quái, tay chân cậu mềm nhũn, không muốn nhúc nhích chút nào.
“Trường” dị năng giao hòa trong không khí quỷ dị.
Hung thú Hỏa diễm đạp lên cơ thể kẻ địch, thử cắn một cái, không nhẹ cũng không nặng. Cự thú bóng đêm hừ một tiếng, nhún vai, hung thú hỏa diễm chơi xấu trên người nó đứng không vững, trượt xuống một chút.
Loại suy sụp này tính là cái gì, hung thú hỏa diễm nhảy chồm lên.
Nó lập chí muốn chinh phục kẻ địch này, đây là đối thủ mạnh nhất nó từng thấy. Nó muốn cắn xé máu thịt cự thú bóng đêm, cảm thụ cảm giác sung sướng khi chất lỏng nóng cháy chảy vào cổ hỏng, khiến cho cự thú bóng đêm ở dưới vuốt nó cầu xin tha thứ.
Khi hung thú hỏa diễm cúi đầu, dán lên lớp lông của kẻ địch, cảm nhận dòng máu sôi sục, nó lại bị loại hơi thở này mê hoặc.
– Sức mạnh, là sự quyến rũ mạnh mẽ nhất, là xuân dược mạnh nhất kích thích dục vọng chinh phục.
Cự thú bóng đêm bị cái kiểu đạp trái đạp phải, ngửi đến ngửi đi này chọc cho phát phiền. Nó không lo lắng lương thực dự trữ sẽ thật sự mở miệng cắn, nếu tên kia dám làm như vậy, kiếp sống lương thực dự trữ của nó có thể chấm dứt!
Nuốt chửng luôn!
Giờ chịu đựng khó chịu, cự thú bóng đêm hữu tâm vô lực, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, nó ngay cả mở miệng cũng lười.
– Đồ ngon phải để từ từ thưởng thức, sao có thể ăn hết luôn, phá hủy đồ quý!
Cự thú bóng đêm khoan nhượng, bị đạp nhiều lại toát ra một loại cảm giác kỳ lạ.
Lúc này nó lại cảm thấy chủ thể có hành vi khác thường, cự thú bóng đêm giật mình, cũng hơi di chuyển, để một phần cơ thể khác đến dưới móng hung thú hỏa diễm, nhắc nhở cái tên đang làm càn, muốn mát xa đến vị trí nào.
Lười biếng điều chỉnh vị trí, tuy rằng hơi tốn sức, nhưng thật thoải mái, khó trách bản thể trầm mê như vậy.
Cự thú bóng đêm ngáp một cái, càng thêm thả lỏng mở rộng cơ thể, nửa mơ nửa tỉnh.
Giản Hoa quấn cánh tay Lý Phỉ, cậu miễn cưỡng mở to mắt, đèn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào – Không gian tối đen, đó là cảm giác của Lý Phỉ, khi nấm lặng lẽ trở nên trong suốt, Lý Phỉ không chú ý. Vì trong mắt quỷ, nấm tàng hình vẫn có cảm giác tồn tại như thường.
Lý Phỉ cho rằng chỉ có anh mới có thể nhìn thấy vẻ mặt Giản Hoa trong bóng tối.
Giản Hoa khống chế dị năng, khi Lý Phỉ ý loạn tình mê, nhờ ngọn đèn bên ngoài nhìn Lý Phỉ.
Mồ hôi phủ đầy trên trán và cơ thể, cơ bắp căng ra, dưới bụng bằng phẳng là Nhân Ngư tuyến, đường cong gọn gàng. Trong bóng tối không thấy rõ thứ gì đó, chỉ có thể lộ ra một ít theo động tác, nhưng cho dù không nhìn thấy, Giản Hoa cũng có thể phác thảo ra hình dáng vật thể kia bằng cảm giác.
Từ khóe mắt đến gò má đều phớt hồng, gân xanh trên bàn tay nổi lên, nửa khép mắt, tia sáng chiếu xuồng lồng ngực, mỗi một giọt mồ hôi đều phản xạ tia sáng mông lung.
Lý Phỉ thấy rằng hành vi dụ dỗ Giản Hoa đến gần phối hợp của mình lại thất bại, anh khát khao Giản Hoa hiểu được sung sướng là cái gì, càng thêm chủ động. Vốn của tình yêu là một việc cần hai bên phối hợp cao độ, không ăn ý và không có ý thức đối thoại cơ thể thì sẽ khác.
Loại khát vọng phát ra từ trong xương này, khiến Lý Phỉ cố ý tránh khu vực trọng điểm.
Vốn Giản Hoa chậm rãi tìm được tiết tấu, không khí cũng vừa lúc, sao bỗng dừng lại, sức lực miễn cưỡng cũng biến mất, cả người đều dựa trên cánh tay anh?
Lý Phỉ mở mắt ra, anh nhìn thấy Giản Hoa ngẩn người nhìn mình, con ngươi không có tiêu cự.
– Là do thời gian duy trì liên tục quá dài, nên thoát lực sao?
Đầu óc Lý Phỉ bị nhiệt độ cao đốt cho hồ đồ, lúc này vốn cũng không ai có thể giữ năng lực tự hỏi, Lý Phỉ trong bóng tối cúi người xuống, dịu dàng đổi tư thế, ôm Giản Hoa nằm nghiêng trên giường.
Giường đơn rất nhỏ, họ nằm song song thì không ngủ được.
Thế nhưng không dễ ngã xuống giường, vì nấm mọc so với mép giường còn cao hơn. Thỉnh thoảng đám tơ còn phất qua lưng Lý Phỉ, chúng mềm mại như đệm dựa, đập vào cũng dễ chịu.
Mỗi lần đều đặt ở chỗ thoải mái nhất, cự thú bóng đêm vừa lòng nheo mắt lại, cảm thấy hung thú hỏa diễm là lương thực dự trữ đủ tư cách. Lúc nuôi chờ ăn, cũng phát huy tác dụng khác không tệ.
Hung thú hỏa diễm đáng thương cảm thấy cơ thể dưới móng vuốt run run, biên độ rõ ràng, phản ứng lớn hơn chỗ khác, cào mạnh cự thú bóng đêm còn phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, như là thống khổ, nó còn tưởng rằng phát hiện điểm yếu của kẻ địch! Không nói hai lời, điên cuồng đạp lên, học theo bản thể, mỗi phát đều trúng “điểm yếu”, dùng cơ thể đè lại “kẻ địch” đang “liều mạng phản kháng” và trốn tránh.
Cuối cùng, hung thú hỏa diễm dựa cả người lên cự thú bóng đêm, mệt đến thở dốc, “trường” hỏa diễm khí thế hùng hổ cũng yên tĩnh lại.
Cự thú bóng đêm chép miệng, do dự một giây, cuối cùng không thừa cơ hút sức mạnh của hung thú hỏa diễm, bởi vì ăn đã rất no rồi, lại nhờ “chiến đấu” với “trường” khiến nó rất thoải mái.
Xoay người, đuổi lương thực dự trữ đi, cự thú bóng đêm thích ý chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhận thấy “trường” xuất hiện hiện tượng bài xích, tuy hơi thở Lý Phỉ còn chưa ổn định, vẫn lập tức dùng khuỷu tay nâng người lên, xuống giường.
Khắp phòng đều là nấm, nửa bước khó đi, đám tơ còn lưu luyến không rời dán trên người Lý Phỉ, giống như đang nhấm nháp hương vị của anh.
“Ổn không?” Lý Phỉ sờ trán Giản Hoa.
Loại tiếp xúc phạm vi nhỏ trong thời gian ngắn này,“trường” sẽ không phản ứng, cự thú bóng đêm mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lý Phỉ phát hiện nhiệt độ trên người Giản Hoa giảm dần, hô hấp vững vàng hơn, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Bình nước nóng ở góc tường, em hạ thấp nấm xuống đi.”
Giản Hoa hỗn loạn, không phát ra tiếng, nhưng suy nghĩ lại rõ ràng.
Tình huống này, lúc trước khi cậu cực mệnh cũng từng xuất hiện, khi nằm cổ họng cũng khát khô, muốn uống nước. Muộn giãy dụa, thậm chí cảm thấy mình đã rời giường, khi đang cầm cốc chuẩn bị uống, lại tỉnh táo lại, phát hiện mình còn đang trên giường không nhúc nhích.
May mà sau khi có dị năng, ý nghĩ cũng dùng được.
Nấm chen đến bên cạnh, nhường ra một con đường, cốc trên bàn bay đến.
Lý Phỉ dựa vào nhãn lực, nhanh tay bắt được cốc, dùng dị năng đánh tan lực ý nghĩ của Giản Hoa.
“Trong này là nước lạnh, để anh rót cốc khác.”
Giản Hoa nhắm mắt lại, nghe tiếng sột soạt trong phòng.
Bây giờ còn là mùa đông, tuy trong phòng có quạt sưởi, tòa nhà căn cứ Hồng Long này cũng cung cấp khí sưởi, nhưng kiến trúc quá cũ kỹ, độ nóng không cao lắm, sau khi chảy nhiều mồ hôi cơ thể sẽ nhanh chóng thấy lạnh.
Góc tường có chậu rửa mặt, là hình thức chậu đồng xưa cũ.
Lý Phỉ có hơi đau đầu, mỗi lần quay phim đề tài quân đội anh đều cảm thấy quân đội và cơ quan chính phủ Trung Quốc trang hoàng quá đơn sơ, vật dụng hàng ngày quá cũ kỹ. Cách nói của quốc gia là trong khổ nhớ ngọt, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nan, giữ gìn truyền thống, ai cũng không nghi ngờ.
Kẻ xuyên sách vừa đến, sự thật liền lộ ra, nhưng tác giả quyển sách này là người ngoại quốc, hiểu biết đối với Trung Quốc toàn từ phim ảnh mà ra. Cho nên hôm nay nơi ở của Lý Phỉ bọn họ mới như thế này, cho nên ở thủ đô cũng toàn là xe đạp. Cuộc sống như vậy có tốt có xấu, tốt chính là chỉ có thành phố lớn mới kẹt xe, xấu ở chỗ không tiện nhiều việc.
Bên trong biệt thự của Lý Phỉ có đầy đủ bình nóng lạnh, bình điện, lò vi sóng.
Nơi này lại ngay cả một “cái bình siêu tốc” cũng không có, bình nước nóng cũng là kiểu cũ, không giữ được nóng. Tổ viên Hồng Long muốn dùng nước ấm phải tự mình đến phòng nước sôi lấy.
Hai bình nước trong phòng là lúc chiều chuyên gia đưa tới. Giờ đã hơn nửa đêm, Lý Phỉ nghi là nước ấm cũng không có chứ đừng nói đến nước sôi.
Anh đổ một ít nước ấm ra, đi đến bên giường nâng dậy Giản Hoa dậy, để khiến người yêu dựa vào mình, vừa kiên nhẫn chờ Giản Hoa uống xong, vừa phát sầu phải lau rửa như thế nào.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, rất nhẹ.
Nghe thấy bên trong đã yên lặng, người gõ cửa dừng lại, giống như đang do dự.
Giản Hoa mở mắt ra, nghi ngờ nhìn Lý Phỉ, anh cũng không hiểu là xảy ra chuyện gì.
“… Này, hai người cần nước ấm không? Thiếu tá Trương lệnh tôi mang đến!” Ngoài cửa có tiếng người xấu hổ, nhanh chóng bán Trương Diệu Kim đi.
“…”
Thực ra họ không ở căn cứ bí mật Hồng Long, mà là ở khách sạn!
Không, phục vụ của khách sạn Hải thành cũng không chu đáo như vậy, không cần gọi điện thoại, chủ động cung cấp phục vụ.
Sắc mặt Giản Hoa trắng bệch, cậu bỗng nghĩ đến, công trình phòng ở của quân đội rất đơn sơ, vách tường vốn không thể cách âm! Dù cho đám tơ có chặn khe hở cửa sổ, còn dán một lớp thật dày trên tường. Nếu đổi thành chỗ khác thì không sao, nhưng ở trong này chắc chắn người khác đã nghe được toàn bộ quá trình và nghe thấy mấy âm tiết khác lạ.
“Là tôi không nghĩ tới.” Giản Hoa vô lực nhận lỗi, tiếng cậu khàn khàn kỳ lạ.
“Anh cũng sơ suất.”
Nói là như thế, nhưng nếu Lý Phỉ được lựa chọn, anh vẫn sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được như vậy – Đi đâu mà tìm con côn trùng khổng lồ thứ hai đây?
Lý Phỉ mặc quần dài chuẩn bị đi mở cửa, Giản Hoa giữ chặt anh lại: “Mặc áo sơmi với áo khoác vào, không, anh cứ mặc áo khoác luôn đi!”
“…”
Áo khoác của Lý Phỉ là một cái áo len trùm đầu, không có khóa kéo cũng không có nút thắt, cổ áo cũng rất cao.
Nghe lời mặc áo vào, Lý Phỉ mới phát hiện có gì đó sai sai.
“Em nhìn thấy?!”
“…” Phát hiện chính mình lòi đuôi, Giản Hoa yên lặng nghiêng đầu trên gối.
Lý Phỉ nhanh chóng hiểu ra, nấm vốn trong suốt, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.
Tổ viên Hồng Long ngoài cửa ngồi nhìn hai bình nước ấm bên chân: Rốt cuộc có cần hay không, trả lời một câu đi chứ?
Tác giả :
Thiên Đường Phóng Trục Giả