Tôi Muốn Ở Biệt Thự
Chương 10
Không biết qua bao lâu, Kim Ân đột nhiên mở miệng phá vỡ bầu không khí.
“Ngồi đi!” Ông trầm ngâm nói.
Đồ Đông Nhan níu chặt áo Lệ Hằng, không biết phải làm sao ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cô hốt hoảng, trong mắt tràn ngập không xác định và lo lắng.
Dù sao, cô cũng đã quen việc mình là cô nhi không cha không mẹ, cô không muốn thay đổi tình hình hiện tại chút nào, càng không muốn đi phá hư gia đình nhà người khác, cho dù người khác đó đã vứt bỏ cô, chưa từng thương yêu cô, cũng khiến cô đau lòng, đau lòng muốn chết. Cô không muốn.
Lệ Hằng dĩ nhiên biết vợ mình lo lắng điều gì. Người phụ nữ này thật sự là… nói anh sao có thể không đau lòng vì cô, không yêu thương cô đây?
“Không sao.” Anh trấn an vỗ nhẹ vai cô, cầm tay cô đi lại sô pha ngồi xuống.
Cô lắc đầu với anh, nhưng anh lại dịu dàng mỉm cười với cô, sau đó kiên định ôm cô ngồi xuống bên cạnh.
“Tin anh đi.” Lệ Hằng dịu dàng nói với cô. Vì ông chủ Kim Ân tiên sinh là người anh tin tưởng, tin tưởng ông sẽ phân biệt được đúng sai, nhất định sẽ không làm ra quyết định nào gây tổn thương Đông Nhan tốt bụng, vô tội.
Đồ Đông Nhan nhìn anh chằm chằm, lại do dự một lát, mới hít sâu một hơi, gật đầu với anh, giọng nói kiên định. “Em tin anh.”
Lệ Hằng nhìn về phía Kim Ân, dùng ánh mắt nói cho ông viết, bên này không thành vấn đề, rồi lập đổi sang bên kia! Tầm mắt anh nhìn về phía bà Kim còn đang đứng bất động tại một chỗ.
“Bà xã, có thể tới đây ngồi xuống không?” Kim Ân nhìn khuôn mặt không còn chút máu của vợ mình, chậm rãi nói. Tuy câu nói của ông là câu hỏi, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.
Toàn thân bà Kim cứng đờ, không tự chủ nuốt nước miếng, mới chậm rãi bước tới. Bà không thể không nhìn lén phản ứng của Đồ Đông Nhan, nhưng lại hoàn toàn không dám nhìn thái độ của chồng mình. Bà biết chắc chắn ông ấy đã phát hiện bà và Đông Nhan rất giống nhau. Bà cúi đầu, lo lắng ngồi xuống sô pha.
“Bà có lời nào muốn nói cho tôi biết không?” Kim Ân mở miệng hỏi vợ mình.
Đôi tay bà đặt ở trên đùi, vì khẩn trương, lo lắng, hối hận, cùng với không biết phải làm sao mà xoắn chặt lại.
Nên nói sự thật sao, không nói thật có thể giấu giếm tất cả sự thật hay không? Không, bà không thể làm như vậy, đối với đứa con gái này, bà đã vứt bỏ một lần rồi, không thể lại vứt bỏ con bé lần thứ hai.
Bà là một người mẹ ích kỷ, vì những chuyện bà làm, đều là vì quyền lợi của chính mình, vì người nhà, vì con gái, nhưng Kelly là con gái bà, chẳng lẽ Đông Nhan thì không phải sao? Hai người đều do bà hoài thai chín tháng, khó khăn lắm mới được sinh ra. Điều khác biệt duy nhất là, Kelly sinh ra đã có tất cả sự yêu thương của bà, mà Đông Nhan lại bị bà vứt bỏ.
Bà có lỗi với con bé, nếu như thừa nhận sẽ khiến cho Kim Ân kết thúc quan hệ vợ chồng hai mươi ba năm nay của hai người, đây cũng là báo ứng của bà, là điều bà phải nhận.
“Tôi muốn nghe chính miệng bà nói cho tôi biết.” Kim Ân nói.
Bà Kim chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông, sắc mặt bà vẫn trắng bệch như tờ giấy, nhưng đáy mắt lại có phần kiên đình không hối hận.
“Con bé…” Cổ họng như bị cái gì đó chặn ngang khiến bà nói rất khó khăn, bà thử nuốt nước miếng mấy lần, cuối cùng khi hốc mắt chảy ra một ít nước mắt, bà cũng có thể nói thành lời. “Đông Nhan là con gái tôi, là con gái mà năm đó tôi vứt bỏ trước khi ra nước ngoài du học, con bé là con gái tôi.”
Trong nháy mắt, hốc mắt Đồ Đông Nhan hồng lên, cô cắn môi nín nhịn, không để cho mình khóc lên, nhưng nước mắt vẫn từ từ chảy ra khỏi hốc mắt cô.
Mặc dù đã sớm đoán ra sự thật này, nhưng khi nghe lời thừa nhận từ chính miệng người vợ mình đã kết hôn hai mươi ba năm, Kim Ân vẫn bị đả kích không nhỏ.
“Tôi không biết trước khi bà cưới tôi đã cưới người khác.” Ông im lặng rồi nhẹ nói.
“Tôi không kết hôn.” Nước mắt bà rơi đầy mặt, khẽ lắc đầu. “Đông Nhan là con gái riêng của tôi, ngay cả ba mẹ cũng không biết đến sự tồn tại của con bé, con bé… tôi vừa sinh nó ra, đã vứt bỏ nó.”
Kim Ân nhìn bà chằm chằm, sắc mặt vì khiếp sợ mà trở nên tái nhợt, không nói được câu nào.
Ông nhìn về phía lệ Hằng, anh cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc người ngồi phía sau, một đôi tay dang ra bảo vệ, an ủi người phụ nữ nữ đang khẽ khóc bên cạnh mình.
“Sao bà có thể làm vậy? Sao bà có thể nhẫn tâm vứt bỏ con gái mình như vậy?” Ông khiếp sợ hỏi, không tin người vợ trung hậu của mình lại có thể làm ra chuyện tần nhẫn như thế.
Bà Kim khóc không thành tiếng, nước mắt rơi như mưa, bà không có cách nào để mở miệng.
Nhìn bà khóc vô cùng đau lòng, bộ dạng đau đến không muốn sống, Đồ Đông Nhan lau nước mắt trên mặt, cũng không nhịn được, mềm lòng giải thích cho bà.
“Lúc ấy bà ấy còn trẻ, tôi không trách bà ấy, Trên thực tế, cuộc sống của tôi cũng tạm ổn, viện trưởng và thầy cô ở làng nhi đồng quốc tế cũng đối xử với tôi rất tốt.” Cô gượng cười, khiến Lệ Hằng càng ôm chặt cô vào lòng, đau lòng cúi đầu hôn lên trán cô.
“Đông Nhan, năm nay cô mấy tuổi?” Nhìn cô, Kim Ân như có điều suy nghĩ, dịu dàng hỏi.
“26.” Đồ Đông Nhan không biết ông hỏi cái này là có dụng ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời vấn đề của ông.
“Vậy con trai của côn?”
“Tám tuổi.”
“Cho nên khi cô sinh nó ra thì tuổi còn rất ít, nhưng cô vẫn gánh vác trách nhiệm của một người mẹ, giáo dục con trai tốt như vậy, không phải sao? Hoàn cảnh hai người giống nhau, nhưng bà ấy lại lựa chọn từ bỏ cô.” Kim Ân nhìn cô nói.
“Điều kiện cũng không giống nhau, vì tôi không biết chuyện cô ấy mang thai, cô ấy còn lớn lên trong cô nhi viện, không có cha mẹ hay tiền bạc hậu thuẫn, tất cả chỉ dựa vào chính mình, chỉ là một cô gái mười tám tuổi không ba không mẹ.” Lệ Hằng không nhịn được nói thay cho vợ yêu.
Kim Ân nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi khiến ông như già đi mười tuổi.
Ông không ngờ vợ mình cũng giống như con gái mình, đều là những người phụ nữ ích kỷ. Ông cho rằng con gái trở thành như vậy, là do mình làm hư nó, nhưng vợ ông thì sao? Mặc dù chuyện bà vứt bỏ con gái mình xảy ra trước khi hai người kết hôn, nhưng ông có thể không để ý tới cô gái tốt bụng, kiên cường độc lập này sao?
Nghiêm khắc mà nói, cô gái này cũng coi như là con gái ông.
Anh nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, đột nhiên có quyết định.
“Đông Nhan, cô nguyện ý làm con gái tôi không?” Ông mở mắt, chăm chú nhìn cô, thật lòng nói.
Cô khiếp sợ trợn to mắt, bà Kim ngồi bên cạnh khóc không ngừng cũng trở nên thút thít, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chồng mình.
“Cô nguyện ý làm con gái tôi không?” Kim Ân hỏi lần nữa.
Đồ Đông Nhan không biết phải làm sao nhìn sang Lệ hằng đang ngồi bên cạnh, nhưng anh chỉ mỉm cười với cô, dùng nụ cười thâm tình nhất, dịu dàng nhất cười với cô, khiến cô không nhịn được cũng mỉm cười với anh, sau đó từ từ tỉnh táo lại.
“Ngài không cần làm như vậy, thật sự không cần thiết.” Cô quay đầu lại, nói với Kim Ân.
“Nhưng tôi lại rất muốn có thật nhiều con gái. Cô cũng thấy đấy, tôi chỉ có một đứa con gái tùy hứng, tôi còn muốn có ít nhất một người con rể khiến tôi an tâm, nhưng hiện tại người đó lại trở thành chồng cô.” Kim Ân thở dài nói xong lại nhìn Lệ Hằng một cái.
Cô trừng mắt nhìn, đột nhiên không biết nên nói gì.
“Còn nữa, con cô thông minh như vậy, tôi vừa thấy đã rất thích nó, hận sao nó không thể làm cháu trai tôi. Cho nên, cô cũng hãy thỏa mãn giấc mơ được ẵm cháu của ông giả này đi! Đông Nhan, cô hãy đồng ý làm con gái tôi được không?” Ông dùng vẻ mặt cầu xin nói với cô.
Đồ Đông Nhan vẫn không biết nói gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn ông.
Ánh mắt ông trần ngập chân thành, bộ dàng hòa ái dễ gần khiến cô từ từ cảm nhận được một dòng nước ấm áp đang chảy trong lòng, từ từ chảy qua ôm trọn trái tim và những mất mát trong lòng cô, khiến trái tim cô chậm rái thoát ra ngoài, thoát khỏi những ngày liên tiếp u ám này.
Hiện tại cô cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Lệ Hằng lại tôn kính người này như vậy. Nhưng cô thật sự nên tiếp nhận ý tốt, trở thành con gái của ông sao? Cô không muốn phá hư gia đình trước đây của họ, càng không muốn có người vì sự tồn tại của cô trong gia đình mà sinh lòng oán hận.
Cô không tự chủ nhìn về phía mẹ mình, lại phát hiện bà đang dùng vẻ mặt cầu xin tha thứ, mong cô nhận lời, trở thành con gái của Kim Ân tiên sinh, vẻ mặt bà còn tràn ngập khát vọng nhìn cô. Cô ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào, không thể làm gì khác hơn là chuyển mắt về người em gái khác ba đang nắm trên nên nhà, Kim Kelly, không ngờ cô nàng lại đang dùng vẻ mặt sám hối nhìn cô, lúc hai ánh mắt chạm nhau, cô nàng còn xấu hổ không dám nhìn cô.
Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra vậy, cô đang nằm mơ sao? Nếu không, sao thái độ của họ với cô lại thay đổi nhanh như vậy?
“Thân ái, thử một chút đi.” Lệ Hằng đột nhiên mở miệng nói với cô.
“Thử cái gì?” Cô quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.
“Thử cảm giác có ba mẹ. Anh dự cảm em sẽ có một người ba tốt, một người luôn cảm thấy áy náy với em, nhưng vẫn là một người mẹ rất yêu thương em, vì em đáng giá có tất cả những điều đó. Thử một chút cho họ một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội, không khiến mình phải hối hận.”
Đồ Đông Nhan kinh ngạc nhìn chồng, lắc đầu muốn nói chuyện, lại bị anh nhẹ nhàng dùng tay che miệng.
“Đừng bảo là sẽ không hối hận.” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nói. “Lòng của em rất mềm yếu, lại rất trọng tình cảm, nếu như vì vậy mà tách ra không còn quan hệ, cả đời này em sẽ nhớ mẹ, rồi cả đời này nhớ hình ảnh mẹ em khóc thầm mất. Đúng, em sẽ không nhớ bà ấy vứt bỏ em, từng tổn thương em, mà chỉ nhớ bộ dạng khóc thầm của bà ấy. Em càng ngày càng nhớ, càng nhớ càng hối hận, sau đó sẽ tìm đủ loại lý do tự trách mình, anh không muốn nhìn thấy em như vậy.”
Cô kinh ngạc, hoàn toàn không biết nên nói gì.
“Vì không để cho mình hối hận, không để cho con trai lo lắng, thử một chút được không? Thân ái.” Nói xong anh không coi ai ra gì nghiêng người hôn cô, khiến cô không nhịn được đỏ mặt.
“Đông Nhan, được không?” Kim Ân lên tiếng hỏi lần nữa.
Đồ Đông Nhan nhìn về vị trưởng bối này, lại nhìn khuôn mặt khẩn trương mong đợi của mẹ, cùng em gái đang nằm trên đất một cái, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
“ĐƯợc.” Cô trả lời.
“Thật tốt quá.” Kim Ân vui mừng mỉm cười.
“Cảm ơn con, Đông Nhan.” Bà Kim nghẹn ngào nhỏ giọng nói.
“Có thể để đứa bé gọi ba là một tiếng ông ngoại không?” Ông chuyển ánh mắt mong chờ sang cậu bé đang ngồi chơi máy vi tính, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ông chủ, tôi thấy đây mới là mục đích thực sự của ngài đó? Muốn con tôi là cháu đích tôn của ngài.” Lệ Hằng trêu chọc.
Kim Ân nghe vậy thì cười ha ha.
“Bị cậu nhìn thấu rồi.” Ông cười lớn. “Tôi thật sự rất thích hai thằng nhóc này, trừ con trai cậu ra, còn ba mẹ đứa nhóc khác, không biết họ có đồng ý cho thằng nhóc này gọi tôi một tiếng ông ngoại không.”
“Tôi nghĩ không thành vấn đề.” Lệ Hằng gật đầu. “Vì mẹ Hạo Lôi là chị em tốt lớn lên với Đông Nhan ở cô nhi viện, nếu như ngài nguyện ý, cũng không phải chỉ có nhiều cháu trai gọi ngài là ông ngoại, mà còn rất nhiều con gái gọi ngài là ba… a, không đúng.” Nói xong, anh lại lắc đầu. “Phải nói là ngoại trừ Đông Nhan và Hạo Đình ra, ngài còn có thể có ba đứa con gái, bốn cháu trai gọi ngài là ông ngoại.”
Ông vừa kinh ngạc vừa vui mừng trừng lớn mắt. “Có thật không?”
“Lệ Hằng nghiêm túc gật đầu. “Đông Nhan có ba người chị em tốt, ba người họ có bốn đứa con, Hạo Lôi chính là một trong số đó, hơn nữa những đứa nhóc đó cũng giống hai tên nhóc này, đều thông minh hơn người.”
Trong mắt Kim Ân trần ngập chờ mong.
Năm đứa cháu thông minh hơn người, trời ạ, đây thật sự là điều ông có nằm mơ cũng không được chuyện tốt như vậy, ông đã không thể chờ được muốn gặp ba tên nhóc kia rồi.
**
Nước Pháp, giống bức tranh của hạo sĩ MONEE trường phái ấn tượng, không cách nào lý giải phân tích, lại xinh đẹp khiến cho người ta phải than thở.
Những lời đó là một đoạn mà Đồ Đông Nhan đọc được trong một tạp chí, vì cô chưa bao giờ xem tranh của họa sĩ MONEE, nên hoàn toàn không có cách nào kiểm nghiệm được nó xinh đẹp đến ngạt thở như thế nào.
Nhưng bây giờ cô đang ngồi trên chiếc xe riêng mà Lãnh Quân Dương phái tới sân bay để đón mọi người, đôi mắt nhìn cảnh vật xinh đẹp bay vút qua bên ngoài, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác xinh đẹp khiến cho người ta ngạt thở là gì.
Trời ạ, thật là đẹp, mỗi một phong cảnh đều khiến cho người ta phải than thở.
Kiến trúc thanh lịch hoài cổ, quán cà phê lộ thiên nhàn nhã, đường phố sạch sẽ… Cô cho rằng những phong cảnh này đã đủ khiến con người ta kinh hãi, không ngờ xe càng đi về vùng ngoại ô, những đồi núi, dòng sông, những đồng cỏ xanh như một tấm nệm, xinh đến khiến người ta không thẻ dời mắt, không bỏ qua bất kỳ cảnh đẹp khiến lòng người say đắm này.
Mới đầu thu, rừng núi Phong đã nhiễm màu đỏ rực.
Xe bọn họ đi theo con đường cao tốc đến một vùng quê, nhìn những đồng ruộng xanh mênh mông bát ngát phía trước, cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, một pháo đài cổ kính hùng vĩ xuất hiện trước mắt, xe của bọn họ mới dừng lại.
Vì liên quan đến công việc, Lệ Hằng và Dịch Ngạo Dương đã gặp qua không ít biệt thự lớn, cho nên cũng không có phản ứng gì. Nhưng ba người kia lần đầu ra nước ngoài du lịch, phản ứng thú vị hơn nhiều, họ nghẹn họng, nhìn trân trối kiến trúc hùng vĩ trước mắt, hít một hơi vẫn không thể nói ra lời, thậm chí họ còn thiếu chút nữa không nhìn đường.
“Cẩn thận một chút.” Lệ Hằng nhanh tay lẹ mắt kéo bà xã suýt chút nữa thì đụng vào bể phun nước lại, cùng Dịch Ngạo Dương cũng bất đắc dĩ liếc mắt buồn cười, vì trên tay anh cũng có hai người phụ nữ vừa mới đã phải bậc thang, thiếu chút nữa là ngã xuống.
“Hạo Vân!”
Tiếng hét chói tai của trẻ con như phá vỡ ma chú , kéo thần trí của ba cô nàng này quay về.
Họ quay đầu nhìn bọn nhóc vui vẻ chạy về phía Lãnh Hạo Vẫn đang đứng trên bậc thang, nửa năm rồi bọn nhóc không gặp nhau, nhìn bọn nhóc người thì dùng một quyền đánh lên vai người này, người lại hỏi thăm sức khỏe đối phương, mà Lãnh Quân Dương và Đồ Xuân Tuyết cũng xuất hiện bên cạnh bọn nó.
“Thu Phong, Đông Nhan, Hạ Mỹ!” Đồ Xuân Tuyết kích động kêu lên với các cô, lại lập tức chạy về phía bọn họ.
“Xuân Tuyết!”
Ba người kia gần như cùng lúc chạy về phía Xuân Tuyết, bốn người khoa trương ôm nhau như mấy chị m thất lạc lâu năm gặp lại, ôm thật chặt, đứng một chỗ rồi còn nhảy lên, chỉ thiếu là không rơi nước mắt thôi.
“Đã lâu không gặp, cậu khỏe không?”
“Lãnh Quân Dương có chăm sóc cậu tốt không, để mình nhìn xem.”
“Hình như cậu trở nên xinh đẹp hơn, ngày càng giống phu nhân nhà giàu rồi.”
“Chờ một chút, để mình nhìn cậu rõ ràng một chút, có phải cô trở nên béo rồi không? Nếu không sao bụng lại nổi lên như vậy?”
“Oh my god, Xuân Tuyết, không phải cậu có rồi chứ?”
“Có thật không, có thật không, Xuân Tuyết? Cậu thật sự có?” Ba cô gái hoàn toàn không cho Xuân Tuyết cơ hội để nói chuyện.
“Ừ.” Đồ Xuân Tuyết ngượng ngùng gật đầu.
“Oa, sao trong điện thoại, cậu lại không nói chuyện này với bọn mình? Chúc mừng cậu! Chúc mừng cậu!”
“Mình mới nên chúc mừng cậu, Đông Nhan. Chúc mừng cậu đã kết hôn.”
“Chúc mừng Đông Nhan có được hạnh phúc, đứa trẻ có được ba mẹ.”
“Đúng rồi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Là…” Bốn cô gái hưng phấn tụ lại một chỗ, người này một câu người kia một câu, vĩnh viễn không nói hết chuyện, những ông chồng chỉ có thể tự mình cố gắng thôi.
Lãnh Quân Dương mang theo nụ cười chào đón bước xuống bậc thang, đi tới trước mặc Dịch Ngạo Dương và Lệ Hằng. Anh bắt tay với Dịch Hạo Dương trước rồi mới quay sang nhìn Lệ Hằng.
“Xin chào, lần đầu gặp, tôi là Lãnh Quân Dương.” Anh đưa tay với người đàn ông đầu tiên gặp.
“Xin chào, tôi là Lệ Hằng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”Lệ Hằng cầm tay anh, mỉm cười nói.
Lãnh Quân Dương không nhịn được nhẹ nâng chân mày với câu nói sau cùng của Lệ Hằng. “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu?”
“”Tên gia hỏa bắt cóc Xuân Tuyết, cái tên họ Lãnh, ba Hạo Vân, ừ, còn một tên khá dài, hình như gọi là…”
“Người không chịu làm rõ vấn đề đã hiều lầm lung tung, tổng giám đốc thiết kế hẹp hòi.” Dịch Ngạo Dương giương môi tiếp lời.
“Cảm ơn, chính là cái này.” Lệ Hằng quay đầu nói lời cảm ơn với anh, sau đó lại dùng nụ cười như không cười nhìn Lãnh Quân Dương, rồi nói với anh một lần. “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Có như ba người họ vẫn không tha thứ tôi chuyện khiến cửa hàng TheFourSeason đóng cửa.” Anh không nhịn được cười khổ.
“Không sai.” Dịch Ngạo Dương cười vô cùng vui vẻ. Thật may trong quá trình anh và Thu Phong nối lại tình xưa, không có đắc tội với những cô nàng này, nếu không anh nhất định sẽ rất thảm.
Lãnh Quân Dương lắc đầu, lộ ra nét mặt cam chịu. Tiếp đó anh hít sâu, lại đối mặt với nét mặt vui vẻ của Dịch Ngạo Dương và Lệ Hằng. “Tôi nghe nói anh kết hôn với Đông Nhan? Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.”
“Có vẻ con đường theo đuổi vợ của anh, thuận lơi hơn tôi và Ngạo Dương.”
“Mới là lạ.” Dịch Ngạo Dương cười vang. “Người này hại Đông Nhan vì anh ta chịu một cái tát, giận đến mức bây giờ Hạ Mỹ và Thu Phong vẫn còn chê cười!”
“Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Quân Dương quan tâm hỏi.
“Chuyện này nói rất dài dòng.” Lệ Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vậy thì vào trong rồi hãy nói.” Lãnh Quân Dương vỗ vai anh, xoay người đi về phía vợ mình đang nói chuyện đến quên tất cả với chị em, nhắc nhở cô có nên đưa mấy người vào đại sảnh ngồi rồi nói chuyện tiếp hay không, dù sao đàn người đã ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại ngồi xe hai giờ mới đến được đây, nhất định cũng mệt mỏi.
Đồ Xuân Tuyết được ông xã nhắc nhở như vậy, lúc này mới phát hiện mình lại mơ hồ rồi. Cô theo thói quen nói ba tiếng xin lỗi, sau đó lôi kéo ba người chị em của mình vào trong tòa lâu đài.
Đoàn người vừa nói vừa cười đi vào trong, về phần mấy đứa nhóc, ngay lúc vừa đến cả năm đứa đã chạy vào trong thám hiểm pháo đài này rồi, đâu còn thấy bóng người nữa.
**
Lệ hằng tỉnh vì đối, nhưng không thể xác định được mình bị đánh thức vì loại đói nào.
Bà xã thân yêu của anh đang nằm sấp ngủ trên người anh, một tay ôm ngang lồng ngực anh, gương mặt dính lên lồng ngực anh, một chân lại vắt ngang qua đùi, khẽ tựa vào nơi đã sớm cứng rắn của anh, hơn lớp áo ngủ của cô còn vắt sang hông, lộ ra đôi chân thon dài, cùng bao gồm cả viền mông xinh đẹp dưới quần lót của cô.
Anh hoàn toàn không cách nào di chuyển ánh mắt ra khỏi cảnh đẹp của vợ mình, càng không thể khống chế bàn tay mình xoa nắn cặp mông đẹp của cô, không thăm dò vào quần lót mỏng.
Trời ạ! Anh không nên quấy rầy giấc ngủ của cô, vì cô mệt muốn chết rồi. Hôm qua ngồi máy nay mười mấy tiếng liên tục, lại nói chuyện với chị em cô đến nửa đêm, mới bị mấy người chồng bọn họ ép buộc tan họp, trở về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù cô không nguyện ý, nhưng sự thật cũng chứng minh cô đã mệt muốn chết rồi, vì cô vừa nằm lên giường, không đến một phút đã ngủ mất, hơn nữa cả buổi tối gần như không lật người.
Nhìn cô ngủ, đôi môi khẽ hé mở, hô hấp vững vàng, nhìn một cái cũng biết cô đang ngủ rất say, nhưng ông trời tha thứ cho anh, anh thật sự không có biện pháp khống chế tay mình không đụng vào cô, đôi môi anh di chuyển xuống hôn lên môi cô, liếm mút. Cô hấp dẫn như thế, mềm mại, ngọt ngào, khiến anh cứng rắn đau đớn.
Cô yêu anh, cô sẽ tha thứ cho việc anh không thể khống chế được chứ?
Cô cúi người hôn anh, sau đó ngẩng đầu, thâm tình nói với anh. “Em yêu anh.”
Lệ Hằng mỉm cười, cành môi đột nhiên đánh về phía cô, cho cô một nụ hôn nhiệt tình. “Anh cũng yêu em, bà xã.” Anh áp trán mình lên trán cô, nói.
Mỉm cười hôn trả anh, Đồ Đông Nhan gối đầu lại ngực anh, cảm thụ hạnh phúc chưa từng cô trong giờ phút này.
Thì ra hạnh phúc có thể trở nên hạnh phúc hơn!
Mà bây giờ, chỉ còn Hạ Mỹ nữa thôi…
--- HOÀN ---
“Ngồi đi!” Ông trầm ngâm nói.
Đồ Đông Nhan níu chặt áo Lệ Hằng, không biết phải làm sao ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cô hốt hoảng, trong mắt tràn ngập không xác định và lo lắng.
Dù sao, cô cũng đã quen việc mình là cô nhi không cha không mẹ, cô không muốn thay đổi tình hình hiện tại chút nào, càng không muốn đi phá hư gia đình nhà người khác, cho dù người khác đó đã vứt bỏ cô, chưa từng thương yêu cô, cũng khiến cô đau lòng, đau lòng muốn chết. Cô không muốn.
Lệ Hằng dĩ nhiên biết vợ mình lo lắng điều gì. Người phụ nữ này thật sự là… nói anh sao có thể không đau lòng vì cô, không yêu thương cô đây?
“Không sao.” Anh trấn an vỗ nhẹ vai cô, cầm tay cô đi lại sô pha ngồi xuống.
Cô lắc đầu với anh, nhưng anh lại dịu dàng mỉm cười với cô, sau đó kiên định ôm cô ngồi xuống bên cạnh.
“Tin anh đi.” Lệ Hằng dịu dàng nói với cô. Vì ông chủ Kim Ân tiên sinh là người anh tin tưởng, tin tưởng ông sẽ phân biệt được đúng sai, nhất định sẽ không làm ra quyết định nào gây tổn thương Đông Nhan tốt bụng, vô tội.
Đồ Đông Nhan nhìn anh chằm chằm, lại do dự một lát, mới hít sâu một hơi, gật đầu với anh, giọng nói kiên định. “Em tin anh.”
Lệ Hằng nhìn về phía Kim Ân, dùng ánh mắt nói cho ông viết, bên này không thành vấn đề, rồi lập đổi sang bên kia! Tầm mắt anh nhìn về phía bà Kim còn đang đứng bất động tại một chỗ.
“Bà xã, có thể tới đây ngồi xuống không?” Kim Ân nhìn khuôn mặt không còn chút máu của vợ mình, chậm rãi nói. Tuy câu nói của ông là câu hỏi, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.
Toàn thân bà Kim cứng đờ, không tự chủ nuốt nước miếng, mới chậm rãi bước tới. Bà không thể không nhìn lén phản ứng của Đồ Đông Nhan, nhưng lại hoàn toàn không dám nhìn thái độ của chồng mình. Bà biết chắc chắn ông ấy đã phát hiện bà và Đông Nhan rất giống nhau. Bà cúi đầu, lo lắng ngồi xuống sô pha.
“Bà có lời nào muốn nói cho tôi biết không?” Kim Ân mở miệng hỏi vợ mình.
Đôi tay bà đặt ở trên đùi, vì khẩn trương, lo lắng, hối hận, cùng với không biết phải làm sao mà xoắn chặt lại.
Nên nói sự thật sao, không nói thật có thể giấu giếm tất cả sự thật hay không? Không, bà không thể làm như vậy, đối với đứa con gái này, bà đã vứt bỏ một lần rồi, không thể lại vứt bỏ con bé lần thứ hai.
Bà là một người mẹ ích kỷ, vì những chuyện bà làm, đều là vì quyền lợi của chính mình, vì người nhà, vì con gái, nhưng Kelly là con gái bà, chẳng lẽ Đông Nhan thì không phải sao? Hai người đều do bà hoài thai chín tháng, khó khăn lắm mới được sinh ra. Điều khác biệt duy nhất là, Kelly sinh ra đã có tất cả sự yêu thương của bà, mà Đông Nhan lại bị bà vứt bỏ.
Bà có lỗi với con bé, nếu như thừa nhận sẽ khiến cho Kim Ân kết thúc quan hệ vợ chồng hai mươi ba năm nay của hai người, đây cũng là báo ứng của bà, là điều bà phải nhận.
“Tôi muốn nghe chính miệng bà nói cho tôi biết.” Kim Ân nói.
Bà Kim chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông, sắc mặt bà vẫn trắng bệch như tờ giấy, nhưng đáy mắt lại có phần kiên đình không hối hận.
“Con bé…” Cổ họng như bị cái gì đó chặn ngang khiến bà nói rất khó khăn, bà thử nuốt nước miếng mấy lần, cuối cùng khi hốc mắt chảy ra một ít nước mắt, bà cũng có thể nói thành lời. “Đông Nhan là con gái tôi, là con gái mà năm đó tôi vứt bỏ trước khi ra nước ngoài du học, con bé là con gái tôi.”
Trong nháy mắt, hốc mắt Đồ Đông Nhan hồng lên, cô cắn môi nín nhịn, không để cho mình khóc lên, nhưng nước mắt vẫn từ từ chảy ra khỏi hốc mắt cô.
Mặc dù đã sớm đoán ra sự thật này, nhưng khi nghe lời thừa nhận từ chính miệng người vợ mình đã kết hôn hai mươi ba năm, Kim Ân vẫn bị đả kích không nhỏ.
“Tôi không biết trước khi bà cưới tôi đã cưới người khác.” Ông im lặng rồi nhẹ nói.
“Tôi không kết hôn.” Nước mắt bà rơi đầy mặt, khẽ lắc đầu. “Đông Nhan là con gái riêng của tôi, ngay cả ba mẹ cũng không biết đến sự tồn tại của con bé, con bé… tôi vừa sinh nó ra, đã vứt bỏ nó.”
Kim Ân nhìn bà chằm chằm, sắc mặt vì khiếp sợ mà trở nên tái nhợt, không nói được câu nào.
Ông nhìn về phía lệ Hằng, anh cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc người ngồi phía sau, một đôi tay dang ra bảo vệ, an ủi người phụ nữ nữ đang khẽ khóc bên cạnh mình.
“Sao bà có thể làm vậy? Sao bà có thể nhẫn tâm vứt bỏ con gái mình như vậy?” Ông khiếp sợ hỏi, không tin người vợ trung hậu của mình lại có thể làm ra chuyện tần nhẫn như thế.
Bà Kim khóc không thành tiếng, nước mắt rơi như mưa, bà không có cách nào để mở miệng.
Nhìn bà khóc vô cùng đau lòng, bộ dạng đau đến không muốn sống, Đồ Đông Nhan lau nước mắt trên mặt, cũng không nhịn được, mềm lòng giải thích cho bà.
“Lúc ấy bà ấy còn trẻ, tôi không trách bà ấy, Trên thực tế, cuộc sống của tôi cũng tạm ổn, viện trưởng và thầy cô ở làng nhi đồng quốc tế cũng đối xử với tôi rất tốt.” Cô gượng cười, khiến Lệ Hằng càng ôm chặt cô vào lòng, đau lòng cúi đầu hôn lên trán cô.
“Đông Nhan, năm nay cô mấy tuổi?” Nhìn cô, Kim Ân như có điều suy nghĩ, dịu dàng hỏi.
“26.” Đồ Đông Nhan không biết ông hỏi cái này là có dụng ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời vấn đề của ông.
“Vậy con trai của côn?”
“Tám tuổi.”
“Cho nên khi cô sinh nó ra thì tuổi còn rất ít, nhưng cô vẫn gánh vác trách nhiệm của một người mẹ, giáo dục con trai tốt như vậy, không phải sao? Hoàn cảnh hai người giống nhau, nhưng bà ấy lại lựa chọn từ bỏ cô.” Kim Ân nhìn cô nói.
“Điều kiện cũng không giống nhau, vì tôi không biết chuyện cô ấy mang thai, cô ấy còn lớn lên trong cô nhi viện, không có cha mẹ hay tiền bạc hậu thuẫn, tất cả chỉ dựa vào chính mình, chỉ là một cô gái mười tám tuổi không ba không mẹ.” Lệ Hằng không nhịn được nói thay cho vợ yêu.
Kim Ân nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi khiến ông như già đi mười tuổi.
Ông không ngờ vợ mình cũng giống như con gái mình, đều là những người phụ nữ ích kỷ. Ông cho rằng con gái trở thành như vậy, là do mình làm hư nó, nhưng vợ ông thì sao? Mặc dù chuyện bà vứt bỏ con gái mình xảy ra trước khi hai người kết hôn, nhưng ông có thể không để ý tới cô gái tốt bụng, kiên cường độc lập này sao?
Nghiêm khắc mà nói, cô gái này cũng coi như là con gái ông.
Anh nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, đột nhiên có quyết định.
“Đông Nhan, cô nguyện ý làm con gái tôi không?” Ông mở mắt, chăm chú nhìn cô, thật lòng nói.
Cô khiếp sợ trợn to mắt, bà Kim ngồi bên cạnh khóc không ngừng cũng trở nên thút thít, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chồng mình.
“Cô nguyện ý làm con gái tôi không?” Kim Ân hỏi lần nữa.
Đồ Đông Nhan không biết phải làm sao nhìn sang Lệ hằng đang ngồi bên cạnh, nhưng anh chỉ mỉm cười với cô, dùng nụ cười thâm tình nhất, dịu dàng nhất cười với cô, khiến cô không nhịn được cũng mỉm cười với anh, sau đó từ từ tỉnh táo lại.
“Ngài không cần làm như vậy, thật sự không cần thiết.” Cô quay đầu lại, nói với Kim Ân.
“Nhưng tôi lại rất muốn có thật nhiều con gái. Cô cũng thấy đấy, tôi chỉ có một đứa con gái tùy hứng, tôi còn muốn có ít nhất một người con rể khiến tôi an tâm, nhưng hiện tại người đó lại trở thành chồng cô.” Kim Ân thở dài nói xong lại nhìn Lệ Hằng một cái.
Cô trừng mắt nhìn, đột nhiên không biết nên nói gì.
“Còn nữa, con cô thông minh như vậy, tôi vừa thấy đã rất thích nó, hận sao nó không thể làm cháu trai tôi. Cho nên, cô cũng hãy thỏa mãn giấc mơ được ẵm cháu của ông giả này đi! Đông Nhan, cô hãy đồng ý làm con gái tôi được không?” Ông dùng vẻ mặt cầu xin nói với cô.
Đồ Đông Nhan vẫn không biết nói gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn ông.
Ánh mắt ông trần ngập chân thành, bộ dàng hòa ái dễ gần khiến cô từ từ cảm nhận được một dòng nước ấm áp đang chảy trong lòng, từ từ chảy qua ôm trọn trái tim và những mất mát trong lòng cô, khiến trái tim cô chậm rái thoát ra ngoài, thoát khỏi những ngày liên tiếp u ám này.
Hiện tại cô cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Lệ Hằng lại tôn kính người này như vậy. Nhưng cô thật sự nên tiếp nhận ý tốt, trở thành con gái của ông sao? Cô không muốn phá hư gia đình trước đây của họ, càng không muốn có người vì sự tồn tại của cô trong gia đình mà sinh lòng oán hận.
Cô không tự chủ nhìn về phía mẹ mình, lại phát hiện bà đang dùng vẻ mặt cầu xin tha thứ, mong cô nhận lời, trở thành con gái của Kim Ân tiên sinh, vẻ mặt bà còn tràn ngập khát vọng nhìn cô. Cô ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào, không thể làm gì khác hơn là chuyển mắt về người em gái khác ba đang nắm trên nên nhà, Kim Kelly, không ngờ cô nàng lại đang dùng vẻ mặt sám hối nhìn cô, lúc hai ánh mắt chạm nhau, cô nàng còn xấu hổ không dám nhìn cô.
Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra vậy, cô đang nằm mơ sao? Nếu không, sao thái độ của họ với cô lại thay đổi nhanh như vậy?
“Thân ái, thử một chút đi.” Lệ Hằng đột nhiên mở miệng nói với cô.
“Thử cái gì?” Cô quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.
“Thử cảm giác có ba mẹ. Anh dự cảm em sẽ có một người ba tốt, một người luôn cảm thấy áy náy với em, nhưng vẫn là một người mẹ rất yêu thương em, vì em đáng giá có tất cả những điều đó. Thử một chút cho họ một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội, không khiến mình phải hối hận.”
Đồ Đông Nhan kinh ngạc nhìn chồng, lắc đầu muốn nói chuyện, lại bị anh nhẹ nhàng dùng tay che miệng.
“Đừng bảo là sẽ không hối hận.” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nói. “Lòng của em rất mềm yếu, lại rất trọng tình cảm, nếu như vì vậy mà tách ra không còn quan hệ, cả đời này em sẽ nhớ mẹ, rồi cả đời này nhớ hình ảnh mẹ em khóc thầm mất. Đúng, em sẽ không nhớ bà ấy vứt bỏ em, từng tổn thương em, mà chỉ nhớ bộ dạng khóc thầm của bà ấy. Em càng ngày càng nhớ, càng nhớ càng hối hận, sau đó sẽ tìm đủ loại lý do tự trách mình, anh không muốn nhìn thấy em như vậy.”
Cô kinh ngạc, hoàn toàn không biết nên nói gì.
“Vì không để cho mình hối hận, không để cho con trai lo lắng, thử một chút được không? Thân ái.” Nói xong anh không coi ai ra gì nghiêng người hôn cô, khiến cô không nhịn được đỏ mặt.
“Đông Nhan, được không?” Kim Ân lên tiếng hỏi lần nữa.
Đồ Đông Nhan nhìn về vị trưởng bối này, lại nhìn khuôn mặt khẩn trương mong đợi của mẹ, cùng em gái đang nằm trên đất một cái, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
“ĐƯợc.” Cô trả lời.
“Thật tốt quá.” Kim Ân vui mừng mỉm cười.
“Cảm ơn con, Đông Nhan.” Bà Kim nghẹn ngào nhỏ giọng nói.
“Có thể để đứa bé gọi ba là một tiếng ông ngoại không?” Ông chuyển ánh mắt mong chờ sang cậu bé đang ngồi chơi máy vi tính, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ông chủ, tôi thấy đây mới là mục đích thực sự của ngài đó? Muốn con tôi là cháu đích tôn của ngài.” Lệ Hằng trêu chọc.
Kim Ân nghe vậy thì cười ha ha.
“Bị cậu nhìn thấu rồi.” Ông cười lớn. “Tôi thật sự rất thích hai thằng nhóc này, trừ con trai cậu ra, còn ba mẹ đứa nhóc khác, không biết họ có đồng ý cho thằng nhóc này gọi tôi một tiếng ông ngoại không.”
“Tôi nghĩ không thành vấn đề.” Lệ Hằng gật đầu. “Vì mẹ Hạo Lôi là chị em tốt lớn lên với Đông Nhan ở cô nhi viện, nếu như ngài nguyện ý, cũng không phải chỉ có nhiều cháu trai gọi ngài là ông ngoại, mà còn rất nhiều con gái gọi ngài là ba… a, không đúng.” Nói xong, anh lại lắc đầu. “Phải nói là ngoại trừ Đông Nhan và Hạo Đình ra, ngài còn có thể có ba đứa con gái, bốn cháu trai gọi ngài là ông ngoại.”
Ông vừa kinh ngạc vừa vui mừng trừng lớn mắt. “Có thật không?”
“Lệ Hằng nghiêm túc gật đầu. “Đông Nhan có ba người chị em tốt, ba người họ có bốn đứa con, Hạo Lôi chính là một trong số đó, hơn nữa những đứa nhóc đó cũng giống hai tên nhóc này, đều thông minh hơn người.”
Trong mắt Kim Ân trần ngập chờ mong.
Năm đứa cháu thông minh hơn người, trời ạ, đây thật sự là điều ông có nằm mơ cũng không được chuyện tốt như vậy, ông đã không thể chờ được muốn gặp ba tên nhóc kia rồi.
**
Nước Pháp, giống bức tranh của hạo sĩ MONEE trường phái ấn tượng, không cách nào lý giải phân tích, lại xinh đẹp khiến cho người ta phải than thở.
Những lời đó là một đoạn mà Đồ Đông Nhan đọc được trong một tạp chí, vì cô chưa bao giờ xem tranh của họa sĩ MONEE, nên hoàn toàn không có cách nào kiểm nghiệm được nó xinh đẹp đến ngạt thở như thế nào.
Nhưng bây giờ cô đang ngồi trên chiếc xe riêng mà Lãnh Quân Dương phái tới sân bay để đón mọi người, đôi mắt nhìn cảnh vật xinh đẹp bay vút qua bên ngoài, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác xinh đẹp khiến cho người ta ngạt thở là gì.
Trời ạ, thật là đẹp, mỗi một phong cảnh đều khiến cho người ta phải than thở.
Kiến trúc thanh lịch hoài cổ, quán cà phê lộ thiên nhàn nhã, đường phố sạch sẽ… Cô cho rằng những phong cảnh này đã đủ khiến con người ta kinh hãi, không ngờ xe càng đi về vùng ngoại ô, những đồi núi, dòng sông, những đồng cỏ xanh như một tấm nệm, xinh đến khiến người ta không thẻ dời mắt, không bỏ qua bất kỳ cảnh đẹp khiến lòng người say đắm này.
Mới đầu thu, rừng núi Phong đã nhiễm màu đỏ rực.
Xe bọn họ đi theo con đường cao tốc đến một vùng quê, nhìn những đồng ruộng xanh mênh mông bát ngát phía trước, cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, một pháo đài cổ kính hùng vĩ xuất hiện trước mắt, xe của bọn họ mới dừng lại.
Vì liên quan đến công việc, Lệ Hằng và Dịch Ngạo Dương đã gặp qua không ít biệt thự lớn, cho nên cũng không có phản ứng gì. Nhưng ba người kia lần đầu ra nước ngoài du lịch, phản ứng thú vị hơn nhiều, họ nghẹn họng, nhìn trân trối kiến trúc hùng vĩ trước mắt, hít một hơi vẫn không thể nói ra lời, thậm chí họ còn thiếu chút nữa không nhìn đường.
“Cẩn thận một chút.” Lệ Hằng nhanh tay lẹ mắt kéo bà xã suýt chút nữa thì đụng vào bể phun nước lại, cùng Dịch Ngạo Dương cũng bất đắc dĩ liếc mắt buồn cười, vì trên tay anh cũng có hai người phụ nữ vừa mới đã phải bậc thang, thiếu chút nữa là ngã xuống.
“Hạo Vân!”
Tiếng hét chói tai của trẻ con như phá vỡ ma chú , kéo thần trí của ba cô nàng này quay về.
Họ quay đầu nhìn bọn nhóc vui vẻ chạy về phía Lãnh Hạo Vẫn đang đứng trên bậc thang, nửa năm rồi bọn nhóc không gặp nhau, nhìn bọn nhóc người thì dùng một quyền đánh lên vai người này, người lại hỏi thăm sức khỏe đối phương, mà Lãnh Quân Dương và Đồ Xuân Tuyết cũng xuất hiện bên cạnh bọn nó.
“Thu Phong, Đông Nhan, Hạ Mỹ!” Đồ Xuân Tuyết kích động kêu lên với các cô, lại lập tức chạy về phía bọn họ.
“Xuân Tuyết!”
Ba người kia gần như cùng lúc chạy về phía Xuân Tuyết, bốn người khoa trương ôm nhau như mấy chị m thất lạc lâu năm gặp lại, ôm thật chặt, đứng một chỗ rồi còn nhảy lên, chỉ thiếu là không rơi nước mắt thôi.
“Đã lâu không gặp, cậu khỏe không?”
“Lãnh Quân Dương có chăm sóc cậu tốt không, để mình nhìn xem.”
“Hình như cậu trở nên xinh đẹp hơn, ngày càng giống phu nhân nhà giàu rồi.”
“Chờ một chút, để mình nhìn cậu rõ ràng một chút, có phải cô trở nên béo rồi không? Nếu không sao bụng lại nổi lên như vậy?”
“Oh my god, Xuân Tuyết, không phải cậu có rồi chứ?”
“Có thật không, có thật không, Xuân Tuyết? Cậu thật sự có?” Ba cô gái hoàn toàn không cho Xuân Tuyết cơ hội để nói chuyện.
“Ừ.” Đồ Xuân Tuyết ngượng ngùng gật đầu.
“Oa, sao trong điện thoại, cậu lại không nói chuyện này với bọn mình? Chúc mừng cậu! Chúc mừng cậu!”
“Mình mới nên chúc mừng cậu, Đông Nhan. Chúc mừng cậu đã kết hôn.”
“Chúc mừng Đông Nhan có được hạnh phúc, đứa trẻ có được ba mẹ.”
“Đúng rồi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Là…” Bốn cô gái hưng phấn tụ lại một chỗ, người này một câu người kia một câu, vĩnh viễn không nói hết chuyện, những ông chồng chỉ có thể tự mình cố gắng thôi.
Lãnh Quân Dương mang theo nụ cười chào đón bước xuống bậc thang, đi tới trước mặc Dịch Ngạo Dương và Lệ Hằng. Anh bắt tay với Dịch Hạo Dương trước rồi mới quay sang nhìn Lệ Hằng.
“Xin chào, lần đầu gặp, tôi là Lãnh Quân Dương.” Anh đưa tay với người đàn ông đầu tiên gặp.
“Xin chào, tôi là Lệ Hằng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”Lệ Hằng cầm tay anh, mỉm cười nói.
Lãnh Quân Dương không nhịn được nhẹ nâng chân mày với câu nói sau cùng của Lệ Hằng. “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu?”
“”Tên gia hỏa bắt cóc Xuân Tuyết, cái tên họ Lãnh, ba Hạo Vân, ừ, còn một tên khá dài, hình như gọi là…”
“Người không chịu làm rõ vấn đề đã hiều lầm lung tung, tổng giám đốc thiết kế hẹp hòi.” Dịch Ngạo Dương giương môi tiếp lời.
“Cảm ơn, chính là cái này.” Lệ Hằng quay đầu nói lời cảm ơn với anh, sau đó lại dùng nụ cười như không cười nhìn Lãnh Quân Dương, rồi nói với anh một lần. “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Có như ba người họ vẫn không tha thứ tôi chuyện khiến cửa hàng TheFourSeason đóng cửa.” Anh không nhịn được cười khổ.
“Không sai.” Dịch Ngạo Dương cười vô cùng vui vẻ. Thật may trong quá trình anh và Thu Phong nối lại tình xưa, không có đắc tội với những cô nàng này, nếu không anh nhất định sẽ rất thảm.
Lãnh Quân Dương lắc đầu, lộ ra nét mặt cam chịu. Tiếp đó anh hít sâu, lại đối mặt với nét mặt vui vẻ của Dịch Ngạo Dương và Lệ Hằng. “Tôi nghe nói anh kết hôn với Đông Nhan? Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.”
“Có vẻ con đường theo đuổi vợ của anh, thuận lơi hơn tôi và Ngạo Dương.”
“Mới là lạ.” Dịch Ngạo Dương cười vang. “Người này hại Đông Nhan vì anh ta chịu một cái tát, giận đến mức bây giờ Hạ Mỹ và Thu Phong vẫn còn chê cười!”
“Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Quân Dương quan tâm hỏi.
“Chuyện này nói rất dài dòng.” Lệ Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vậy thì vào trong rồi hãy nói.” Lãnh Quân Dương vỗ vai anh, xoay người đi về phía vợ mình đang nói chuyện đến quên tất cả với chị em, nhắc nhở cô có nên đưa mấy người vào đại sảnh ngồi rồi nói chuyện tiếp hay không, dù sao đàn người đã ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại ngồi xe hai giờ mới đến được đây, nhất định cũng mệt mỏi.
Đồ Xuân Tuyết được ông xã nhắc nhở như vậy, lúc này mới phát hiện mình lại mơ hồ rồi. Cô theo thói quen nói ba tiếng xin lỗi, sau đó lôi kéo ba người chị em của mình vào trong tòa lâu đài.
Đoàn người vừa nói vừa cười đi vào trong, về phần mấy đứa nhóc, ngay lúc vừa đến cả năm đứa đã chạy vào trong thám hiểm pháo đài này rồi, đâu còn thấy bóng người nữa.
**
Lệ hằng tỉnh vì đối, nhưng không thể xác định được mình bị đánh thức vì loại đói nào.
Bà xã thân yêu của anh đang nằm sấp ngủ trên người anh, một tay ôm ngang lồng ngực anh, gương mặt dính lên lồng ngực anh, một chân lại vắt ngang qua đùi, khẽ tựa vào nơi đã sớm cứng rắn của anh, hơn lớp áo ngủ của cô còn vắt sang hông, lộ ra đôi chân thon dài, cùng bao gồm cả viền mông xinh đẹp dưới quần lót của cô.
Anh hoàn toàn không cách nào di chuyển ánh mắt ra khỏi cảnh đẹp của vợ mình, càng không thể khống chế bàn tay mình xoa nắn cặp mông đẹp của cô, không thăm dò vào quần lót mỏng.
Trời ạ! Anh không nên quấy rầy giấc ngủ của cô, vì cô mệt muốn chết rồi. Hôm qua ngồi máy nay mười mấy tiếng liên tục, lại nói chuyện với chị em cô đến nửa đêm, mới bị mấy người chồng bọn họ ép buộc tan họp, trở về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù cô không nguyện ý, nhưng sự thật cũng chứng minh cô đã mệt muốn chết rồi, vì cô vừa nằm lên giường, không đến một phút đã ngủ mất, hơn nữa cả buổi tối gần như không lật người.
Nhìn cô ngủ, đôi môi khẽ hé mở, hô hấp vững vàng, nhìn một cái cũng biết cô đang ngủ rất say, nhưng ông trời tha thứ cho anh, anh thật sự không có biện pháp khống chế tay mình không đụng vào cô, đôi môi anh di chuyển xuống hôn lên môi cô, liếm mút. Cô hấp dẫn như thế, mềm mại, ngọt ngào, khiến anh cứng rắn đau đớn.
Cô yêu anh, cô sẽ tha thứ cho việc anh không thể khống chế được chứ?
Cô cúi người hôn anh, sau đó ngẩng đầu, thâm tình nói với anh. “Em yêu anh.”
Lệ Hằng mỉm cười, cành môi đột nhiên đánh về phía cô, cho cô một nụ hôn nhiệt tình. “Anh cũng yêu em, bà xã.” Anh áp trán mình lên trán cô, nói.
Mỉm cười hôn trả anh, Đồ Đông Nhan gối đầu lại ngực anh, cảm thụ hạnh phúc chưa từng cô trong giờ phút này.
Thì ra hạnh phúc có thể trở nên hạnh phúc hơn!
Mà bây giờ, chỉ còn Hạ Mỹ nữa thôi…
--- HOÀN ---
Tác giả :
Kim Huyên