Tôi Muốn Nổi Tiếng
Chương 11: Gấp gáp
Tôi mới vừa sử dụng vũ lực một phen, bởi vì động tác quá kịch liệt nên bây giờ đau đến rớt nước mắt. Tôi cũng không thèm để ý đến chuyện phản công Kỷ Gia Khiêm nữa, lập tức nhe răng trợn mắt định rút người ra, dứt ra được sẽ phải chạy chốn ngay.
Hắn thuận tay tóm lấy cổ chân của tôi. Tôi theo bản năng cúi đầu, sững sờ nhìn vật gì đó đang không nghe lời, nó cũng cắn răng chịu đựng nhìn tôi.
Tôi còn nhìn thấy. . . . . . trên tấm ga giường trắng tinh, đọng lại vệt máu từ nơi nào đó của tôi chảy ra.
bởi vì vừa rồi tôi vặn vẹo quá kịch liệt, cho nên máu lưu lại trên ga giường cũng không nhiều lắm, chẳng qua cũng chỉ là một cái tơ máu mà thôi. Vết máu kia giống như vết máu của xác chết bị kẻ giết người kéo lê trền sàn nhà.
Ở thời điểm tôi đang suy nghĩ lung tung, Kỷ Gia Khiêm đã ngồi dậy, bế tôi lên giống như bắt một con gà con, ôm vào trong ngực.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc kệ sự khiêu khích của cái vật nhọn lên cặp mông của tôi.
Qua thật lâu cũng không thấy hắn có động tác gì, tôi có chút chột dạ nâng lên mí mắt liếc hắn một cái, không nghĩ tới vừa đúng lúc chạm phải tầm mắt của hắn.
Tôi lập tức nhắm mắt lại khôi phục trạng thái giả chết.
Hắn cũng rốt cuộc không chịu được, thân thể cúi xuống, ở bên tai tôi dịu dàng nói: "Em giả bộ chết, tôi liền gian thi (thông dâm với thi thể a.)."
Cả người tôi rét run, vội vàng mở mắt ra, cười làm lành nói: "Thi thể bắp thịt cứng ngắc, anh làm sao có thể cẩm nhận được khoái cảm đây."
Hắn không đáp lời, chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của tôi. Từ cái trán đến lỗ mũi rồi đến miệng, hắn trêu chọc tôi giống mấy ông chú dâm dê.
Chợt, đầu ngón tay của hắn cạy ra đôi môi của tôi, tiến vào trong thăm dò. Hắn nhìn tôi, giống như đang nói: "Hút hút nhìn."
Tôi thử nhẹ nhàng mút ngón tay của hắn, giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Đại khái qua mười mấy giây, hắn thỏa mãn rút ngón tay ra, rời đi chỗ giữa hai chân tôi.
"Quá khô rồi."
. . . . . .
Sự thật chứng minh, Kỷ gia khiêm hắn không phải là một đêm bảy lần lang. Sau hai lần cầm thú tôi, hắn liền khôi phục bộ dạng mặt người dạ chó, khoác lên áo tắm đi vào nhà vệ sinh.
Tôi tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Tôi thật sự là cực kỳ mệt mỏi, cộng thêm say rượu, tôi rất nhanh liền ngủ lần nữa.
Khi...tỉnh lại, trước mắt của tôi lại là một mảnh bóng tối. Giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, mấy con alcapa đồng thợi chạy như điên trong lòng tôi.
Mẹ nó! Tôi sẽ không phải là người đầu tiên vì phá thân mà bị mù chứ?
Rất nhanh tôi liền nhận ra, không phải tôi bị mù , mà là đang nằm mơ. Có thứ gì đó mềm mềm, ẩm ướt , trơn nhẵn. . . . . . giống như thạch hoa quả cứ ngọ nguậy trên môi của tôi.
Tôi không chút do dự há to miệng, đem thạch hoa quả một hớp nuốt vào.
Ừ. . . . . . Nóng quá.
Cảm giác khác thường ở trước ngực kéo tôi trở lại thực tại. Thì ra cái mà tôi gặm chính là môi của Kỷ Gia Khiêm. Đều nói đàn ông môi mỏng bạc tình, nhưng nhận khi hôn, lại khiến cho người ta mất hết lý trí.
Trái ngược hoàn toàn khi tôi hôn Chung Dịch An, nụ hôn của hắn là bá đạo , giống như là mạnh mẽ chiếm đoạt. Nhưng trong sự thô lỗ lại cất giấu một tia dịu dàng, làm cho người ta tìm hiểu không ra.
Cũng may đây chỉ là một nụ hôn, không cần hiểu thấu đáo gì gì đó.
Hắn buông tôi ra, câu môi cười: "Thật là một đứa trẻ nhiệt tình."
Trên mặt tôi ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích: "Qua mà không lại, rất thất lễ."
Hắn thiêu mi nói: "Nga? Vậy tôi có phải trả lễ hay không?"
Ta rúc vào trong nước, lắc đầu nói: "Không, không cần. . . . . ."
A? Nước?
Bây giờ tôi mới phản ứng được, không biết từ lúc nào, tôi đã bị hắn ôm vào trong phòng tắm. Bồn tắm này không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể dung nạp hai người.
Khoảng thời gian trước khi tôi sửa sang lại phòng trọ có xem qua bồn tắm này. Hình dáng tình yêu, chừng mỗi người có một chỗ dựa lưng. Nếu như chiều cao của phụ nữ đủ, chân hai người vừa lúc có thể đụng vào nhau.
Ta rất thích loại bồn tắm này, nhưng giá của nó đại khái cũng năm vạn, tôi không chịu mua. Không ngờ người nghiêm túc như Kỷ Gia Khiêm cũng mua loại bồn tắm tình thú này. . . . . .
Hắn tự tiếu phi tiếu nhìn ta một cái, chợt nhấc chân bước vào bồn tắm, nằm xuống bên cạnh tôi.
Nhìn người đàn ông này, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi chân chính hiểu được ý nghĩa của việc nắm giữ người đàn ông của mình, nhưng tôi chợt nhớ tới một người khác.
Tôi chưa bao giờ căm thù Mạnh Thần Úc như bây giờ.
Tôi biết mình lại làm kiêu. Chuyện phát triển tới bước này, Mạnh Thần Úc chỉ là một nguyên nhân vô cùng nhỏ, người cuối cùng ra quyết định vẫn là tôi.
Nếu như tôi không muốn lấy lại thể diện, nếu như tôi không muốn nổi tiếng, nếu như tôi không đáp ứng làm tình nhân của Kỷ Gia Khiêm, nếu như tôi không có nhiều ảo tưởng tạp nham như vậy. . . . . .
Chỉ tiếc, trên thế giới này cho tới bây giờ cũng chưa có nếu như.
Chuyện xảy ra chính là xảy ra, nếu đã không cách nào vãn hồi, không bằng suy nghĩ xem nên làm như thế nào để phát triển sự nghiệp tốt nhất.
"Giúp em xin nghỉ đi " tôi suy yếu mở miệng, "Hôm nay còn phải quay phim, nhưng em thật sự không có khí lực. . . . . ."
Hắn lo lắng nhìn tôi một cái, thấp giọng hỏi: "Em tính toán lấy lý do gì?"
Tôi tự giận mình: "Thì nói hôm nay em bị phá thân rồi, bị cầm thú đến nỗi không bò dậy được."
Kỷ Gia Khiêm: ". . . . . ."
Trầm mặc một hồi, hắn chợt lấy ra điện thoại di động đặt cạnh bồn tắm, nhấn phím call.
Tôi tò mò nhìn hắn.
"Đồng Ngôn phải không? Tôi muốn xin cho Nhan Khởi Hàm nghỉ phép một ngày, cô đi tổ kịch giải thích một chút."
"Đúng, cô ấy ở chung một chỗ với tôi."
"Cô biết nên làm như thế nào mà."
". . . . . ."
Hắn cúp điện thoại, xoay đầu lại nhìn vẻ mặt hoảng hốt của tôi, lại đưa tay nhẹ nhẹ vuốt tóc tôi.
Giống như đối xử với một con chó nhỏ ven đường.
"Người quản lý của em sớm muộn cũng sẽ biết. Thay vì bị cô ấy phát hiện, thì chủ động nói cho cô ấy biết biết. Đồng Ngôn người này mặc dù không phải rất đáng tin cậy, nhưng vẫn có chừng mực ."
Tôi đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc từ trong phòng tắm đi ra, hắn cho tôi mặc chiếc áo sơ mi của hắn. Quần áo của tôi bị tôi ói phải thay toàn bộ, đã bị hắn thuận tay vứt bỏ. Hắn ở trong tủ treo quần áo lật nửa ngày, chỉ lấy ra được một cái áo già nua của bà ngoại hắn.
Ta run lên một cái, cười nói: "Em mặc cái này tốt vô cùng, không ngờ quần áo của bà ấy anh vẫn giữ lại. . . . . ."
Bà ngoại của hắn đã qua đời mười tám năm.
Thật ra thì tôi rất giật mình, Người một ngày khiếm bạc tỷ như Kỷ thiếu gia không chỉ giúp tôi xin nghỉ, cũng cho mình một ngày nghỉ, nói là hôm nay chỉ ở nhà theo tôi.
Nói thật, thật ra thì tôi rất cảm động. Tôi không thương hắn, không có nghĩa là tôi liền hi vọng hắn ở trên tôi xong sau liền phủi mông bỏ đi. Tôi giống tất cả những nữ chính ngu ngốc trong mấy bộ tiẻu thuyết ngôn tình, hưởng thụ sự chăm sóc sau đêm đầu tiên.
Mặc dù hắn bề bộn nhiều việc, nhưng không có lập tức rời đi, điều này làm cho tôi mơ hồ cảm thấy Kỷ Gia Khiêm là một người tốt.
Tôi nằm ở trên giường, hắn tới phòng bếp làm điểm tâm.
Tôi ngủ mê man, khi tỉnh lại mới phát hiện đã ngủ gần hai giờ. Tôi vuốt bụng liếc mắt nhìn đồng hồ quả quýt, nhất thời im lặng.
Vẫn còn làm điểm tâm sao? Lập tức cũng có thể ăn cơm trưa rồi!
Bất đắc dĩ, tôi đành phải kéo giày đi tới phòng ăn. Thời điểm đi đến cửa, vừa đúng lúc thấy bóng lưng của Kỷ Gia Khiêm. Tôi nói rồi , bóng lưng của hắn nhìn thật đẹp. Thật cao thật to, làm cho người ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác an toàn.
Thật là muốn ôm. . . . . .
A không đúng! Hắn là cầm thú! Là ác ma! Là tên bại hoại! Mà tôi. . . . . . Tôi là đóa Bạch Liên hoa bị hắn làm vấy bẩn!
Nhưng thân thể của tôi thành thực hơn so với đại não.
Tôi không khống chế được đi tới, từ phía sau ôm lấy hông của hắn.
Một giây đồng hồ sau, tôi vì hành vi của mình mà chấn động. Tôi thế nhưng lại. . . . . . chủ động ôm hắn?
Khi hắn không có bất kỳ ám hiệu hay ra điều kiện, ôm hắn?
Tôi vỗ đầu một cái, vội vàng buông lỏng hắn ra, hoài nghi có phải trong lúc tắm não tôi bị nước tràn vào rồi không .
Tôi cứ như vậy bị thiểu não sao? Cùng hắn ngủ một đêm liền yêu hắn?
Phi! Phi! Phi!
Tôi ở trong đầu đem mình mắng chín mươi chín lần.
Thời điểm mắng chửi đến lần thứ một trăm, Kỷ Gia Khiêm xoay người lại, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
"Ngoan, đừng có gấp, chúng ta ăn một chút gì sẽ tiếp tục."
Ngươi mới gấp gáp ! Bà ngoại ngươi mới gấp gáp!
Hắn thuận tay tóm lấy cổ chân của tôi. Tôi theo bản năng cúi đầu, sững sờ nhìn vật gì đó đang không nghe lời, nó cũng cắn răng chịu đựng nhìn tôi.
Tôi còn nhìn thấy. . . . . . trên tấm ga giường trắng tinh, đọng lại vệt máu từ nơi nào đó của tôi chảy ra.
bởi vì vừa rồi tôi vặn vẹo quá kịch liệt, cho nên máu lưu lại trên ga giường cũng không nhiều lắm, chẳng qua cũng chỉ là một cái tơ máu mà thôi. Vết máu kia giống như vết máu của xác chết bị kẻ giết người kéo lê trền sàn nhà.
Ở thời điểm tôi đang suy nghĩ lung tung, Kỷ Gia Khiêm đã ngồi dậy, bế tôi lên giống như bắt một con gà con, ôm vào trong ngực.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc kệ sự khiêu khích của cái vật nhọn lên cặp mông của tôi.
Qua thật lâu cũng không thấy hắn có động tác gì, tôi có chút chột dạ nâng lên mí mắt liếc hắn một cái, không nghĩ tới vừa đúng lúc chạm phải tầm mắt của hắn.
Tôi lập tức nhắm mắt lại khôi phục trạng thái giả chết.
Hắn cũng rốt cuộc không chịu được, thân thể cúi xuống, ở bên tai tôi dịu dàng nói: "Em giả bộ chết, tôi liền gian thi (thông dâm với thi thể a.)."
Cả người tôi rét run, vội vàng mở mắt ra, cười làm lành nói: "Thi thể bắp thịt cứng ngắc, anh làm sao có thể cẩm nhận được khoái cảm đây."
Hắn không đáp lời, chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của tôi. Từ cái trán đến lỗ mũi rồi đến miệng, hắn trêu chọc tôi giống mấy ông chú dâm dê.
Chợt, đầu ngón tay của hắn cạy ra đôi môi của tôi, tiến vào trong thăm dò. Hắn nhìn tôi, giống như đang nói: "Hút hút nhìn."
Tôi thử nhẹ nhàng mút ngón tay của hắn, giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Đại khái qua mười mấy giây, hắn thỏa mãn rút ngón tay ra, rời đi chỗ giữa hai chân tôi.
"Quá khô rồi."
. . . . . .
Sự thật chứng minh, Kỷ gia khiêm hắn không phải là một đêm bảy lần lang. Sau hai lần cầm thú tôi, hắn liền khôi phục bộ dạng mặt người dạ chó, khoác lên áo tắm đi vào nhà vệ sinh.
Tôi tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Tôi thật sự là cực kỳ mệt mỏi, cộng thêm say rượu, tôi rất nhanh liền ngủ lần nữa.
Khi...tỉnh lại, trước mắt của tôi lại là một mảnh bóng tối. Giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, mấy con alcapa đồng thợi chạy như điên trong lòng tôi.
Mẹ nó! Tôi sẽ không phải là người đầu tiên vì phá thân mà bị mù chứ?
Rất nhanh tôi liền nhận ra, không phải tôi bị mù , mà là đang nằm mơ. Có thứ gì đó mềm mềm, ẩm ướt , trơn nhẵn. . . . . . giống như thạch hoa quả cứ ngọ nguậy trên môi của tôi.
Tôi không chút do dự há to miệng, đem thạch hoa quả một hớp nuốt vào.
Ừ. . . . . . Nóng quá.
Cảm giác khác thường ở trước ngực kéo tôi trở lại thực tại. Thì ra cái mà tôi gặm chính là môi của Kỷ Gia Khiêm. Đều nói đàn ông môi mỏng bạc tình, nhưng nhận khi hôn, lại khiến cho người ta mất hết lý trí.
Trái ngược hoàn toàn khi tôi hôn Chung Dịch An, nụ hôn của hắn là bá đạo , giống như là mạnh mẽ chiếm đoạt. Nhưng trong sự thô lỗ lại cất giấu một tia dịu dàng, làm cho người ta tìm hiểu không ra.
Cũng may đây chỉ là một nụ hôn, không cần hiểu thấu đáo gì gì đó.
Hắn buông tôi ra, câu môi cười: "Thật là một đứa trẻ nhiệt tình."
Trên mặt tôi ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích: "Qua mà không lại, rất thất lễ."
Hắn thiêu mi nói: "Nga? Vậy tôi có phải trả lễ hay không?"
Ta rúc vào trong nước, lắc đầu nói: "Không, không cần. . . . . ."
A? Nước?
Bây giờ tôi mới phản ứng được, không biết từ lúc nào, tôi đã bị hắn ôm vào trong phòng tắm. Bồn tắm này không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể dung nạp hai người.
Khoảng thời gian trước khi tôi sửa sang lại phòng trọ có xem qua bồn tắm này. Hình dáng tình yêu, chừng mỗi người có một chỗ dựa lưng. Nếu như chiều cao của phụ nữ đủ, chân hai người vừa lúc có thể đụng vào nhau.
Ta rất thích loại bồn tắm này, nhưng giá của nó đại khái cũng năm vạn, tôi không chịu mua. Không ngờ người nghiêm túc như Kỷ Gia Khiêm cũng mua loại bồn tắm tình thú này. . . . . .
Hắn tự tiếu phi tiếu nhìn ta một cái, chợt nhấc chân bước vào bồn tắm, nằm xuống bên cạnh tôi.
Nhìn người đàn ông này, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi chân chính hiểu được ý nghĩa của việc nắm giữ người đàn ông của mình, nhưng tôi chợt nhớ tới một người khác.
Tôi chưa bao giờ căm thù Mạnh Thần Úc như bây giờ.
Tôi biết mình lại làm kiêu. Chuyện phát triển tới bước này, Mạnh Thần Úc chỉ là một nguyên nhân vô cùng nhỏ, người cuối cùng ra quyết định vẫn là tôi.
Nếu như tôi không muốn lấy lại thể diện, nếu như tôi không muốn nổi tiếng, nếu như tôi không đáp ứng làm tình nhân của Kỷ Gia Khiêm, nếu như tôi không có nhiều ảo tưởng tạp nham như vậy. . . . . .
Chỉ tiếc, trên thế giới này cho tới bây giờ cũng chưa có nếu như.
Chuyện xảy ra chính là xảy ra, nếu đã không cách nào vãn hồi, không bằng suy nghĩ xem nên làm như thế nào để phát triển sự nghiệp tốt nhất.
"Giúp em xin nghỉ đi " tôi suy yếu mở miệng, "Hôm nay còn phải quay phim, nhưng em thật sự không có khí lực. . . . . ."
Hắn lo lắng nhìn tôi một cái, thấp giọng hỏi: "Em tính toán lấy lý do gì?"
Tôi tự giận mình: "Thì nói hôm nay em bị phá thân rồi, bị cầm thú đến nỗi không bò dậy được."
Kỷ Gia Khiêm: ". . . . . ."
Trầm mặc một hồi, hắn chợt lấy ra điện thoại di động đặt cạnh bồn tắm, nhấn phím call.
Tôi tò mò nhìn hắn.
"Đồng Ngôn phải không? Tôi muốn xin cho Nhan Khởi Hàm nghỉ phép một ngày, cô đi tổ kịch giải thích một chút."
"Đúng, cô ấy ở chung một chỗ với tôi."
"Cô biết nên làm như thế nào mà."
". . . . . ."
Hắn cúp điện thoại, xoay đầu lại nhìn vẻ mặt hoảng hốt của tôi, lại đưa tay nhẹ nhẹ vuốt tóc tôi.
Giống như đối xử với một con chó nhỏ ven đường.
"Người quản lý của em sớm muộn cũng sẽ biết. Thay vì bị cô ấy phát hiện, thì chủ động nói cho cô ấy biết biết. Đồng Ngôn người này mặc dù không phải rất đáng tin cậy, nhưng vẫn có chừng mực ."
Tôi đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc từ trong phòng tắm đi ra, hắn cho tôi mặc chiếc áo sơ mi của hắn. Quần áo của tôi bị tôi ói phải thay toàn bộ, đã bị hắn thuận tay vứt bỏ. Hắn ở trong tủ treo quần áo lật nửa ngày, chỉ lấy ra được một cái áo già nua của bà ngoại hắn.
Ta run lên một cái, cười nói: "Em mặc cái này tốt vô cùng, không ngờ quần áo của bà ấy anh vẫn giữ lại. . . . . ."
Bà ngoại của hắn đã qua đời mười tám năm.
Thật ra thì tôi rất giật mình, Người một ngày khiếm bạc tỷ như Kỷ thiếu gia không chỉ giúp tôi xin nghỉ, cũng cho mình một ngày nghỉ, nói là hôm nay chỉ ở nhà theo tôi.
Nói thật, thật ra thì tôi rất cảm động. Tôi không thương hắn, không có nghĩa là tôi liền hi vọng hắn ở trên tôi xong sau liền phủi mông bỏ đi. Tôi giống tất cả những nữ chính ngu ngốc trong mấy bộ tiẻu thuyết ngôn tình, hưởng thụ sự chăm sóc sau đêm đầu tiên.
Mặc dù hắn bề bộn nhiều việc, nhưng không có lập tức rời đi, điều này làm cho tôi mơ hồ cảm thấy Kỷ Gia Khiêm là một người tốt.
Tôi nằm ở trên giường, hắn tới phòng bếp làm điểm tâm.
Tôi ngủ mê man, khi tỉnh lại mới phát hiện đã ngủ gần hai giờ. Tôi vuốt bụng liếc mắt nhìn đồng hồ quả quýt, nhất thời im lặng.
Vẫn còn làm điểm tâm sao? Lập tức cũng có thể ăn cơm trưa rồi!
Bất đắc dĩ, tôi đành phải kéo giày đi tới phòng ăn. Thời điểm đi đến cửa, vừa đúng lúc thấy bóng lưng của Kỷ Gia Khiêm. Tôi nói rồi , bóng lưng của hắn nhìn thật đẹp. Thật cao thật to, làm cho người ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác an toàn.
Thật là muốn ôm. . . . . .
A không đúng! Hắn là cầm thú! Là ác ma! Là tên bại hoại! Mà tôi. . . . . . Tôi là đóa Bạch Liên hoa bị hắn làm vấy bẩn!
Nhưng thân thể của tôi thành thực hơn so với đại não.
Tôi không khống chế được đi tới, từ phía sau ôm lấy hông của hắn.
Một giây đồng hồ sau, tôi vì hành vi của mình mà chấn động. Tôi thế nhưng lại. . . . . . chủ động ôm hắn?
Khi hắn không có bất kỳ ám hiệu hay ra điều kiện, ôm hắn?
Tôi vỗ đầu một cái, vội vàng buông lỏng hắn ra, hoài nghi có phải trong lúc tắm não tôi bị nước tràn vào rồi không .
Tôi cứ như vậy bị thiểu não sao? Cùng hắn ngủ một đêm liền yêu hắn?
Phi! Phi! Phi!
Tôi ở trong đầu đem mình mắng chín mươi chín lần.
Thời điểm mắng chửi đến lần thứ một trăm, Kỷ Gia Khiêm xoay người lại, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
"Ngoan, đừng có gấp, chúng ta ăn một chút gì sẽ tiếp tục."
Ngươi mới gấp gáp ! Bà ngoại ngươi mới gấp gáp!
Tác giả :
Mộng Chân