Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 55-1
Bộ phận PR từ trước cho tới nay đều là bộ phận gió êm sóng lặng, hắn thân là tổng thanh tra bộ phận PR, quãng thời gian làm việc rất nhàn nhã. Thậm chí Tổng giám đốc văn phòng trước đó còn định lấy chi phí sáu tháng cuối năm ra để cho bộ phận PR tổ chức hoạt động đi du lịch ngoại quốc chơi, nhưng xem ra trong hoàn cảnh này, đừng nói đến đi chơi, mà những ngày sau này chỉ sợ cũng sẽ không được bình yên.
Bộ phận PR vẫn luôn gây bất lợi cho Lục thị. Về mặt tin tức, chút tin đồn thất thiệt này Chu tổng thanh tra căn bản không coi ra gì, tự cho rằng chúng tôi là một tập đoàn xí nghiệp lớn, không thèm so đo với những nhà báo nhỏ kia. Làm sao biết được, cả đời ông ta liều sống liều chết để có thể leo lên được vị trí này, lại suýt chút nữa thì bị huỷ hoại trong tay những tên đó.
Một chút scandal này đúng là chẳng làm nên được trò trống gì, nhưng ngày qua ngày tích lũy lại, bây giờ hình tượng của Lục Bắc Xuyên ở bên ngoài cũng không biết đã thành cái dạng gì rồi.
Chu tổng thanh tra cũng là người trong nghề, thấy những tin đồn trên mạng, tất cả những scandal đó đều có liên quan tới người đàn bà Thẩm Vi Nhân kia. Trong đám tin tức đó chắc chắn đã có sự nhúng tay của cô ta, nói không chừng chuyện này chính là do một tay cô ta dựng lên.
Ở trong giới giải trí, có rất nhiều người nhìn qua thì trong sạch, nhưng đều không đơn giản.
Nhưng Thẩm Vi Nhân có Thẩm gia chống lưng, chuyện này ai mà không biết, không có ai sợ chết lại dám động tới Thẩm gia cả.
Huống chi bây giờ Thẩm Vi Nhân đang là minh tinh trẻ ở trong giới giải trí, có cô ta làm đại ngôn nhãn hiệu nước hoa kia, nói trắng ra thì vẫn là công ty mình có lời.
Cho nên chuyện đại ngôn này Chu tổng thanh tra vẫn một mực cảm thấy không có cái gì sai.
Nhưng bây giờ nghe ý tứ trong lời nói của Lục tổng, đây là muốn giải ước với Thẩm Vi Nhân, không muốn để ý tình nghĩa lâu năm giữa hai nhà Lục - Thẩm nữa sao?
Chu tổng thanh tra thật lòng cảm thấy ảo não vì ham lợi nhỏ lúc trước của mình.
"Lục tổng, chuyện này ngài có thể cân nhắc lại một chút được không?"
"Cân nhắc?"
Chu tổng thanh tra kiên trì, "Theo góc độ chuyên nghiệp của tôi mà nói, bây giờ độ hot và địa vị của Thẩm tiểu thư rất có lợi cho sản phẩm của chúng ta. Mà trước đó chúng tôi cũng đã kiểm tra lại thống kê doanh thu sản phẩm mấy năm gần đây, từ khi Thẩm tiểu thư làm đại ngôn đến nay, số lượng tiêu thụ và độ nổi tiếng của nhãn hiệu nước hoa công ty ta đã tăng lên. Xuất phát từ mặt lợi ích, Thẩm tiểu thư có thể tiếp tục làm đại ngôn cho sản phẩm này là lựa chọn tốt nhất rồi, vả lại chúng ta cũng không thể tìm được người nào thích hợp hơn so với Thẩm tiểu thư nữa."
Lục Bắc Xuyên lạnh lùng nhìn kỹ vị Chu tổng thanh tra này, không nói gì.
Hiển nhiên, Chu tổng thanh tra không biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Lục Bắc Xuyên im lặng, còn tưởng là hắn đồng ý với quan điểm của mình, tiếp tục dương dương đắc ý nói tiếp, "Lục tổng, ngài nhìn xem, hai giờ chiều nay Thẩm tiểu thư sẽ tới công ty, ngài có nên tự mình nói chuyện với Thẩm tiểu thư hay không?" Ông ta đẩy gọng kính, "Nếu như hiệp ước bị hủy bỏ thì bất kể số lượng tiêu thụ hay mức độ nổi tiếng của công ty đều sẽ bị giảm bớt đi nhiều, chuyện này không có bất kỳ chỗ nào có lợi cho chúng ta, đối với việc này, tôi hi vọng ngài có thể suy nghĩ lại tỉ mỉ rõ ràng."
"Ý của ông là, toàn bộ giới giải trí này, trừ Thẩm Vi Nhân ra thì ông không thể tìm được người nào tốt hơn để thay thế cô ta?"
Chu tổng thanh tra gật đầu, "Sắp đến lúc công bố sản phẩm mới rồi, chuyện hiệp ước không thể nói một lần là xong. Chọn được người phát ngôn mới cần thời gian, đàm phán hợp đồng và ký kết càng cần nhiều thời gian hơn, việc này đúng là rất khó."
Lục Bắc Xuyên gác bút lại, nhìn Chu tổng thanh tra, hai mắt nhắm lại, chảy ra một ý vị nguy hiểm.
Hắn làm việc rất nhanh gọn, tất nhiên không thích những người làm việc chậm chạp.
"Thẩm Vi Nhân làm đại ngôn hơn một tháng, nói cách khác, trong hơn một tháng này ông không thể tìm được một người nào có thể thay thế cô ta?"
Lời nói bóng gió này khiến Chu tổng thanh tra rốt cục đã hiểu, sau đó lại vì câu nói vừa nãy của mình doạ đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Nơi làm việc không có cái gì là làm không được, anh không làm được, tự nhiên sẽ có người khác làm được. Người khác có thể làm được mà anh lại làm không được, vậy vị trí này của anh liền phải bị thay thế.
Ý tứ trong lời nói của Lục Bắc Xuyên rất rõ ràng. Nếu như hiện tại ông ta dám can đảm nói một câu "Không tìm được", thì bước ra khỏi cánh cửa này, ông ta liền không còn là tổng thanh tra bộ phận PR nữa.
Chu tổng thanh tra lau một vệt mồ hôi lạnh trên mặt, cân nhắc lời nói, "Chuyện này... tôi sẽ cố gắng làm tốt."
Diệp Trăn ngồi ở trên ghế sa lon nghe vị Chu tổng thanh tra này nói, cảm thấy thật buồn cười.
Ông chủ đã lên tiếng rồi mà một tổng thanh tra nhỏ của bộ phận PR còn ở lại chỉ điểm giang sơn, không phải ngu xuẩn thì chính là tham lam. Nếu đã có thể làm được vị trí tổng thanh tra thì chắc chắn không phải ngu ngốc, vậy cũng chỉ có thể là tham lam.
Cô lười biếng nói: "Lục tổng, nếu trong vòng một tháng mà tổng thanh tra bộ phận PR của các anh không giải quyết được chuyện này thì cũng đừng làm khó ông ấy, để em."
Lục Bắc Xuyên hoài nghi nhìn cô, "Em?"
Diệp Trăn nhíu mày hỏi lại, "Không tin em?"
Nhìn bộ dáng thề son sắt của Diệp Trăn, Lục Bắc Xuyên thấp giọng cười, "Tin."
Trên lưng Chu tổng thanh tra chảy càng nhiều mồ hôi, càng cảm thấy chức vị này của mình khó mà giữ được, run rẩy hỏi: "Vậy... hai giờ chiều, Thẩm tiểu thư nói muốn nói chuyện hiệp ước với ngài..."
Lục Bắc Xuyên giận dữ mắng: "Thay một người đại diện cho một sản phẩm nhỏ thôi cũng cần tôi phải tự mình ra mặt sao? Tôi bỏ tiền ra thuê bộ phận PR các ông làm cái gì?"
Chu tổng thanh tra liên tục gật đầu, "Vâng, tôi nhất định sẽ xử lý tốt."
Sau khi Chu tổng thanh tra rời đi, trong văn phòng mới khôi phục bình tĩnh. Lục Bắc Xuyên nhìn Diệp Trăn ở một bên đang nhàn nhã uống nước đọc tạp chí, nghi hoặc hỏi: "Em mới vừa nói có người ứng tuyển cho vị trí đại ngôn sao?"
Diệp Trăn gật đầu, "Tất nhiên."
"Nói xem, là ai vậy?"
Diệp Trăn cười một tiếng, ra vẻ thần bí, "Chuyện này cần phải giữ bí mật. Nhưng anh hoàn toàn có thể yên tâm, người này tuyệt đối không kém hơn Thẩm Vi Nhân, mà trong một tháng, chắc chắn có thể kí được hợp đồng."
"Em nói như vậy, anh ngược lại còn hiếu kì hơn."
"Cứ gạt chuyện hiếu kì này sang một bên trước đã. Lục tổng, hai giờ chiều nay Thẩm tiểu thư sẽ đến đây tìm anh hẹn nói chuyện công việc, em nghe nói hai nhà Lục - Thẩm là thế giao (*), anh không ra mặt thì có sao không?"
(*) Thế giao: Hai gia đình thân thiết đã mấy đời.
Lục Bắc Xuyên không cảm thấy có gì không ổn, nhìn cô vợ đang vắt hết óc nghĩ cách trước mặt, bật cười, "Hai nhà Lục - Thẩm lúc trước chỉ có quan hệ đời ông thôi, về sau ít qua lại hơn, tình cảm giữa người trong hai nhà tất nhiên cũng dần phai nhạt. Hồi bảy tuổi anh và Thẩm Vi Nhân gặp nhau tương đối nhiều, nhưng sau đó đều ít gặp lại. Hồi học cấp ba thì khác khối, về sau tốt nghiệp càng ít gặp hơn. Những tin đồn trên mạng kia không phải sự thật, em đừng tin."
"Cho nên, ý của anh là anh và Thẩm Vi Nhân không quen nhau?"
"Không quen." Ánh mắt Lục Bắc Xuyên sáng rực nhìn cô, ẩn ẩn mang theo ý cười, "Em rất để ý sao?"
Diệp Trăn cười khan một tiếng, che giấu sự chột dạ, "Chúng ta là vợ chồng, tất cả những vấn đề gây ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng đều phải giải quyết rõ ràng, huống chi... em chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
"Tùy tiện hỏi một chút?" Lục Bắc Xuyên nhìn chằm chằm bên mặt Diệp Trăn, nhìn đến nỗi Diệp Trăn mặt ửng đỏ, vô cùng chột dạ.
"Anh không cảm thấy có một số nhân viên cấp cao trong công ty anh có chút không ổn sao?" Diệp Trăn ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác, "Ví dụ như vị Chu tổng thanh tra lúc nãy."
Nhắc đến Chu tổng thanh tra, Lục Bắc Xuyên cũng lạnh mặt.
Toà nhà công ty tổng cộng có ba mươi tầng. Mỗi một bộ phận, nghiệp vụ đều có quá nhiều nhân viên, hắn không thể để mắt tới từng người một được.
Hiển nhiên, vị Chu tổng thanh tra vừa rồi đã vượt quá phạm vi nghề nghiệp của ông ta.
"Chuyện này anh sẽ xử lý tốt." Hắn nhìn bộ dáng kích động của Diệp Trăn, bất đắc dĩ cười nói: "Em đừng nói là ngay cả người để ứng cử cho chức vị tổng thanh tra mà em cũng biết đấy nhé?"
Diệp Trăn sững sờ, đứng dậy từ trên ghế salon, đi đến trước bàn làm việc, "Lục tổng, chúng ta thật đúng là tâm linh tương thông, không hổ danh là vợ chồng ngủ chung một cái giường, em suy nghĩ gì mà anh cũng biết."
"Nói thử xem, là ai vậy?"
"Cô ấy tên là Tần Tri Âm, là quản lý không được coi trọng ở bộ phận PR trong một công ty nhỏ." Diệp Trăn mở to đôi mắt sáng chứa đầy cõi lòng chờ mong nhìn hắn, "Lục tổng, ơn giúp đỡ, suốt đời khó quên."
"Công ty này làm về cái gì?"
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, không nhớ rõ lắm tình huống công ty này, đành bịa chuyện, "Hình như là công ty đó đã phá sản."
"Hình như?" Giọng điệu này tràn đầy hoài nghi đối với Diệp Trăn.
"Lục tổng, em biết anh không tin em. Hay là như vậy đi, anh cứ gọi cô ấy tới, trước tiên để cho cô ấy làm quản lí. Nếu như anh cảm thấy cô ấy không có năng lực làm tổng thanh tra thì cũng không cần tuyển dụng cô ấy, thế nào?"
Lục Bắc Xuyên tin tưởng mắt nhìn người của Diệp Trăn, chỉ là tuyển dụng người thay thế mà thôi, cũng không có gì to tát.
"Được, cứ làm như em nói đi, để anh cho người liên hệ với cô ấy."
Diệp Trăn hài lòng gật đầu, trong lòng lại thở dài.
Cô thật lòng rất xin lỗi Lâm Trạm, đầu tiên là đoạt mất thuộc hạ đắc lực của Lâm Trạm, bây giờ lại đoạt mất tổng thanh tra của anh ta, những người ban đầu giúp Lâm Trạm xây dựng công ty tất cả đều đã về phe Lục Bắc Xuyên.
Nhưng hiện tại anh ta và Diệp Tình đã mỗi người đi một ngả rồi, sớm muộn gì tình tiết cũng sẽ đi ngược lại với trong tiểu thuyết. Bị đoạt mất mấy trợ thủ, chắc là... cũng không sao đúng không?3
"Được rồi, chuyện scandal anh sẽ mau chóng giải quyết, em cứ đi nghỉ ngơi trước đi, chờ sau khi anh tan làm sẽ đưa em về nhà."
"Anh xong việc nhưng em chưa xong việc đâu, đừng nóng vội nha!"
Mi tâm Lục Bắc Xuyên cau lại, "Em có việc gì?"
Diệp Trăn cười một tiếng, "Đợi chút nữa anh sẽ biết."
***
Bộ phận PR vẫn luôn gây bất lợi cho Lục thị. Về mặt tin tức, chút tin đồn thất thiệt này Chu tổng thanh tra căn bản không coi ra gì, tự cho rằng chúng tôi là một tập đoàn xí nghiệp lớn, không thèm so đo với những nhà báo nhỏ kia. Làm sao biết được, cả đời ông ta liều sống liều chết để có thể leo lên được vị trí này, lại suýt chút nữa thì bị huỷ hoại trong tay những tên đó.
Một chút scandal này đúng là chẳng làm nên được trò trống gì, nhưng ngày qua ngày tích lũy lại, bây giờ hình tượng của Lục Bắc Xuyên ở bên ngoài cũng không biết đã thành cái dạng gì rồi.
Chu tổng thanh tra cũng là người trong nghề, thấy những tin đồn trên mạng, tất cả những scandal đó đều có liên quan tới người đàn bà Thẩm Vi Nhân kia. Trong đám tin tức đó chắc chắn đã có sự nhúng tay của cô ta, nói không chừng chuyện này chính là do một tay cô ta dựng lên.
Ở trong giới giải trí, có rất nhiều người nhìn qua thì trong sạch, nhưng đều không đơn giản.
Nhưng Thẩm Vi Nhân có Thẩm gia chống lưng, chuyện này ai mà không biết, không có ai sợ chết lại dám động tới Thẩm gia cả.
Huống chi bây giờ Thẩm Vi Nhân đang là minh tinh trẻ ở trong giới giải trí, có cô ta làm đại ngôn nhãn hiệu nước hoa kia, nói trắng ra thì vẫn là công ty mình có lời.
Cho nên chuyện đại ngôn này Chu tổng thanh tra vẫn một mực cảm thấy không có cái gì sai.
Nhưng bây giờ nghe ý tứ trong lời nói của Lục tổng, đây là muốn giải ước với Thẩm Vi Nhân, không muốn để ý tình nghĩa lâu năm giữa hai nhà Lục - Thẩm nữa sao?
Chu tổng thanh tra thật lòng cảm thấy ảo não vì ham lợi nhỏ lúc trước của mình.
"Lục tổng, chuyện này ngài có thể cân nhắc lại một chút được không?"
"Cân nhắc?"
Chu tổng thanh tra kiên trì, "Theo góc độ chuyên nghiệp của tôi mà nói, bây giờ độ hot và địa vị của Thẩm tiểu thư rất có lợi cho sản phẩm của chúng ta. Mà trước đó chúng tôi cũng đã kiểm tra lại thống kê doanh thu sản phẩm mấy năm gần đây, từ khi Thẩm tiểu thư làm đại ngôn đến nay, số lượng tiêu thụ và độ nổi tiếng của nhãn hiệu nước hoa công ty ta đã tăng lên. Xuất phát từ mặt lợi ích, Thẩm tiểu thư có thể tiếp tục làm đại ngôn cho sản phẩm này là lựa chọn tốt nhất rồi, vả lại chúng ta cũng không thể tìm được người nào thích hợp hơn so với Thẩm tiểu thư nữa."
Lục Bắc Xuyên lạnh lùng nhìn kỹ vị Chu tổng thanh tra này, không nói gì.
Hiển nhiên, Chu tổng thanh tra không biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Lục Bắc Xuyên im lặng, còn tưởng là hắn đồng ý với quan điểm của mình, tiếp tục dương dương đắc ý nói tiếp, "Lục tổng, ngài nhìn xem, hai giờ chiều nay Thẩm tiểu thư sẽ tới công ty, ngài có nên tự mình nói chuyện với Thẩm tiểu thư hay không?" Ông ta đẩy gọng kính, "Nếu như hiệp ước bị hủy bỏ thì bất kể số lượng tiêu thụ hay mức độ nổi tiếng của công ty đều sẽ bị giảm bớt đi nhiều, chuyện này không có bất kỳ chỗ nào có lợi cho chúng ta, đối với việc này, tôi hi vọng ngài có thể suy nghĩ lại tỉ mỉ rõ ràng."
"Ý của ông là, toàn bộ giới giải trí này, trừ Thẩm Vi Nhân ra thì ông không thể tìm được người nào tốt hơn để thay thế cô ta?"
Chu tổng thanh tra gật đầu, "Sắp đến lúc công bố sản phẩm mới rồi, chuyện hiệp ước không thể nói một lần là xong. Chọn được người phát ngôn mới cần thời gian, đàm phán hợp đồng và ký kết càng cần nhiều thời gian hơn, việc này đúng là rất khó."
Lục Bắc Xuyên gác bút lại, nhìn Chu tổng thanh tra, hai mắt nhắm lại, chảy ra một ý vị nguy hiểm.
Hắn làm việc rất nhanh gọn, tất nhiên không thích những người làm việc chậm chạp.
"Thẩm Vi Nhân làm đại ngôn hơn một tháng, nói cách khác, trong hơn một tháng này ông không thể tìm được một người nào có thể thay thế cô ta?"
Lời nói bóng gió này khiến Chu tổng thanh tra rốt cục đã hiểu, sau đó lại vì câu nói vừa nãy của mình doạ đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Nơi làm việc không có cái gì là làm không được, anh không làm được, tự nhiên sẽ có người khác làm được. Người khác có thể làm được mà anh lại làm không được, vậy vị trí này của anh liền phải bị thay thế.
Ý tứ trong lời nói của Lục Bắc Xuyên rất rõ ràng. Nếu như hiện tại ông ta dám can đảm nói một câu "Không tìm được", thì bước ra khỏi cánh cửa này, ông ta liền không còn là tổng thanh tra bộ phận PR nữa.
Chu tổng thanh tra lau một vệt mồ hôi lạnh trên mặt, cân nhắc lời nói, "Chuyện này... tôi sẽ cố gắng làm tốt."
Diệp Trăn ngồi ở trên ghế sa lon nghe vị Chu tổng thanh tra này nói, cảm thấy thật buồn cười.
Ông chủ đã lên tiếng rồi mà một tổng thanh tra nhỏ của bộ phận PR còn ở lại chỉ điểm giang sơn, không phải ngu xuẩn thì chính là tham lam. Nếu đã có thể làm được vị trí tổng thanh tra thì chắc chắn không phải ngu ngốc, vậy cũng chỉ có thể là tham lam.
Cô lười biếng nói: "Lục tổng, nếu trong vòng một tháng mà tổng thanh tra bộ phận PR của các anh không giải quyết được chuyện này thì cũng đừng làm khó ông ấy, để em."
Lục Bắc Xuyên hoài nghi nhìn cô, "Em?"
Diệp Trăn nhíu mày hỏi lại, "Không tin em?"
Nhìn bộ dáng thề son sắt của Diệp Trăn, Lục Bắc Xuyên thấp giọng cười, "Tin."
Trên lưng Chu tổng thanh tra chảy càng nhiều mồ hôi, càng cảm thấy chức vị này của mình khó mà giữ được, run rẩy hỏi: "Vậy... hai giờ chiều, Thẩm tiểu thư nói muốn nói chuyện hiệp ước với ngài..."
Lục Bắc Xuyên giận dữ mắng: "Thay một người đại diện cho một sản phẩm nhỏ thôi cũng cần tôi phải tự mình ra mặt sao? Tôi bỏ tiền ra thuê bộ phận PR các ông làm cái gì?"
Chu tổng thanh tra liên tục gật đầu, "Vâng, tôi nhất định sẽ xử lý tốt."
Sau khi Chu tổng thanh tra rời đi, trong văn phòng mới khôi phục bình tĩnh. Lục Bắc Xuyên nhìn Diệp Trăn ở một bên đang nhàn nhã uống nước đọc tạp chí, nghi hoặc hỏi: "Em mới vừa nói có người ứng tuyển cho vị trí đại ngôn sao?"
Diệp Trăn gật đầu, "Tất nhiên."
"Nói xem, là ai vậy?"
Diệp Trăn cười một tiếng, ra vẻ thần bí, "Chuyện này cần phải giữ bí mật. Nhưng anh hoàn toàn có thể yên tâm, người này tuyệt đối không kém hơn Thẩm Vi Nhân, mà trong một tháng, chắc chắn có thể kí được hợp đồng."
"Em nói như vậy, anh ngược lại còn hiếu kì hơn."
"Cứ gạt chuyện hiếu kì này sang một bên trước đã. Lục tổng, hai giờ chiều nay Thẩm tiểu thư sẽ đến đây tìm anh hẹn nói chuyện công việc, em nghe nói hai nhà Lục - Thẩm là thế giao (*), anh không ra mặt thì có sao không?"
(*) Thế giao: Hai gia đình thân thiết đã mấy đời.
Lục Bắc Xuyên không cảm thấy có gì không ổn, nhìn cô vợ đang vắt hết óc nghĩ cách trước mặt, bật cười, "Hai nhà Lục - Thẩm lúc trước chỉ có quan hệ đời ông thôi, về sau ít qua lại hơn, tình cảm giữa người trong hai nhà tất nhiên cũng dần phai nhạt. Hồi bảy tuổi anh và Thẩm Vi Nhân gặp nhau tương đối nhiều, nhưng sau đó đều ít gặp lại. Hồi học cấp ba thì khác khối, về sau tốt nghiệp càng ít gặp hơn. Những tin đồn trên mạng kia không phải sự thật, em đừng tin."
"Cho nên, ý của anh là anh và Thẩm Vi Nhân không quen nhau?"
"Không quen." Ánh mắt Lục Bắc Xuyên sáng rực nhìn cô, ẩn ẩn mang theo ý cười, "Em rất để ý sao?"
Diệp Trăn cười khan một tiếng, che giấu sự chột dạ, "Chúng ta là vợ chồng, tất cả những vấn đề gây ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng đều phải giải quyết rõ ràng, huống chi... em chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
"Tùy tiện hỏi một chút?" Lục Bắc Xuyên nhìn chằm chằm bên mặt Diệp Trăn, nhìn đến nỗi Diệp Trăn mặt ửng đỏ, vô cùng chột dạ.
"Anh không cảm thấy có một số nhân viên cấp cao trong công ty anh có chút không ổn sao?" Diệp Trăn ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác, "Ví dụ như vị Chu tổng thanh tra lúc nãy."
Nhắc đến Chu tổng thanh tra, Lục Bắc Xuyên cũng lạnh mặt.
Toà nhà công ty tổng cộng có ba mươi tầng. Mỗi một bộ phận, nghiệp vụ đều có quá nhiều nhân viên, hắn không thể để mắt tới từng người một được.
Hiển nhiên, vị Chu tổng thanh tra vừa rồi đã vượt quá phạm vi nghề nghiệp của ông ta.
"Chuyện này anh sẽ xử lý tốt." Hắn nhìn bộ dáng kích động của Diệp Trăn, bất đắc dĩ cười nói: "Em đừng nói là ngay cả người để ứng cử cho chức vị tổng thanh tra mà em cũng biết đấy nhé?"
Diệp Trăn sững sờ, đứng dậy từ trên ghế salon, đi đến trước bàn làm việc, "Lục tổng, chúng ta thật đúng là tâm linh tương thông, không hổ danh là vợ chồng ngủ chung một cái giường, em suy nghĩ gì mà anh cũng biết."
"Nói thử xem, là ai vậy?"
"Cô ấy tên là Tần Tri Âm, là quản lý không được coi trọng ở bộ phận PR trong một công ty nhỏ." Diệp Trăn mở to đôi mắt sáng chứa đầy cõi lòng chờ mong nhìn hắn, "Lục tổng, ơn giúp đỡ, suốt đời khó quên."
"Công ty này làm về cái gì?"
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, không nhớ rõ lắm tình huống công ty này, đành bịa chuyện, "Hình như là công ty đó đã phá sản."
"Hình như?" Giọng điệu này tràn đầy hoài nghi đối với Diệp Trăn.
"Lục tổng, em biết anh không tin em. Hay là như vậy đi, anh cứ gọi cô ấy tới, trước tiên để cho cô ấy làm quản lí. Nếu như anh cảm thấy cô ấy không có năng lực làm tổng thanh tra thì cũng không cần tuyển dụng cô ấy, thế nào?"
Lục Bắc Xuyên tin tưởng mắt nhìn người của Diệp Trăn, chỉ là tuyển dụng người thay thế mà thôi, cũng không có gì to tát.
"Được, cứ làm như em nói đi, để anh cho người liên hệ với cô ấy."
Diệp Trăn hài lòng gật đầu, trong lòng lại thở dài.
Cô thật lòng rất xin lỗi Lâm Trạm, đầu tiên là đoạt mất thuộc hạ đắc lực của Lâm Trạm, bây giờ lại đoạt mất tổng thanh tra của anh ta, những người ban đầu giúp Lâm Trạm xây dựng công ty tất cả đều đã về phe Lục Bắc Xuyên.
Nhưng hiện tại anh ta và Diệp Tình đã mỗi người đi một ngả rồi, sớm muộn gì tình tiết cũng sẽ đi ngược lại với trong tiểu thuyết. Bị đoạt mất mấy trợ thủ, chắc là... cũng không sao đúng không?3
"Được rồi, chuyện scandal anh sẽ mau chóng giải quyết, em cứ đi nghỉ ngơi trước đi, chờ sau khi anh tan làm sẽ đưa em về nhà."
"Anh xong việc nhưng em chưa xong việc đâu, đừng nóng vội nha!"
Mi tâm Lục Bắc Xuyên cau lại, "Em có việc gì?"
Diệp Trăn cười một tiếng, "Đợi chút nữa anh sẽ biết."
***
Tác giả :
Công Tử Văn Tranh