Tội Lỗi Không Chứng Cứ
Chương 4
Dịch giả: Hương Ly
Ban ngày của mùa hè luôn rất dài, 7 giờ tối, ông mặt trời vẫn còn lưu luyến chút ánh sáng cuối cùng xuống mặt đất, sự nóng bức oi ả của một ngày đang nguội dần.
Bên cạnh một con sông ở phía tây thành phố, lúc này đây mấy người già đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ để hóng gió và trò chuyện. Ở phía trước, một đôi vợ chồng trẻ đang dắt một con chó cảnh Poodle, chậm rãi dạo bước. Cạnh đó có một đứa bé gái nhỏ chừng 4, 5 tuổi, vừa nhìn thấy chó con, định chạy đến để chơi đùa, bị mẹ cô bé nghiêm khắc ngăn lại. Hướng tiếp lên trên, bên cạnh trạm xe bus có một đôi sinh viên hình như đang hờn giận nhau, tiết tấu cuộc sống của cả thành phố này dường như chậm lại khi màn đêm buông xuống.
Lạc Vấn khoác túi xách, cúi đầu bước chậm rãi theo tiết tấu cố định của ông về phía trước, những người dạo bộ đi lướt qua, ông không hề ngẩng đầu lên nhìn. Một cô gái trẻ mặc váy siêu ngắn, lộ ra đôi chân dài tuyệt đẹp đang nói cười trò chuyện bên cạnh, ông cũng coi như không nhìn thấy, như thể tất cả những sự việc này đều không tạo nên chút gợn sóng trong tâm trạng của ông.
Gần đó có một tiểu khu dân cư tái định cư, cũng chính là thôn Thành Trung mà mọi người vẫn thường nói. Giá thuê phòng ở đây khá rẻ, phàm những bạn trẻ mới đi làm thường chọn lựa thuê không ở đây.
Bên ngoài tiểu khu có một dãy các cửa hàng men theo mặt đường bán đồ ăn và hoa quả.
Vẫn như thường lệ, Lạc Vấn bước vào quán ăn có tên “Mì Trùng Khánh” rồi ngồi xuống, gọi một bát mì Tứ Xuyên.
Chủ quán là hai anh em người Trùng Khánh đến đây làm ăn. Người anh trai tên Chu Phúc Lai, dáng người nhỏ thó, còn bị thọt, thường khá kiệm lời, chỉ phụ trách làm mì. Cô em gái tên Chu Tuệ Như, người giống như tên, là một cô gái thông minh nhanh nhẹn, hoạt bát vui vẻ, chào mời tiếp đón thực khách, đi giao hàng, làm các công việc vặt trong quán.
Trong thời gian chờ đợi mì đưa lên, Lạc Vấn lôi ví từ trong túi ra, giở ra xem, trong đó kẹp một bức ảnh ba người trong một gia đình. Người đàn ông trong bức ảnh là Lạc Vấn, nhưng trông trẻ hơn nhiều so với Lạc Vấn bây giờ, người vợ không quá xinh đẹp mà ông vô cùng yêu thương, giữa hai người bọn họ còn có một bé gái 4 tuổi đang xị mặt, hình như cô bé không thích chụp ảnh chút nào.
Nhìn nét mặt kì quặc của cô con gái, Lạc Vấn không kìm được mỉm cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại nét mặt u uất khó có thể nắm bắt được.
Ông cất ví lại vào túi, khẽ mím môi ngước mắt lên nhìn bầu trời.
Tính ra họ đã mất tích hơn tám năm rồi, bây giờ liệu có còn sống hay không?
Nếu như cô con gái vẫn còn sống, lúc này chắc cũng đã học lớp 6 rồi.
Để tìm kiếm vợ và con gái, suốt tám năm nay, ông vẫn luôn vất vả khổ sở tìm kiếm từng chút manh mối, phân tích từng chút dấu vết. Ông đã từ bỏ công việc và sự nghiệp, từ bỏ chức vụ Trưởng ban Kĩ thuật hình sự ở Sở Công an thành phố Ninh, từ bỏ cả chức vụ chủ quản hai phòng ban Pháp y và Giám định vật chứng, từ bỏ cả danh hiệu Chuyên gia Trinh sát hình sự Sở Công an tỉnh, chỉ để tìm đáp án đó mà thôi.
Lần theo những manh mối vụn vặt trong việc vợ và con gái bị mất tích, từ thành phố Ninh, ông điều tra theo đến tận thành phố Hàng. Ông ở lại thành phố hàng ba năm liền, ông không biết những ngày tháng thế này còn phải trải qua bao lâu nữa. Dù thế nào, cho dù chỉ còn một phần vạn hi vọng, ông cũng cần phải điều tra đến cùng.
Nhưng nếu như không có hi vọng thì sao đây? Ông thoáng mỉm cười đau khổ, đầy bất lực.
Lúc này đây, phía sau ông vang lên giọng nói: “Anh ơi, em nhặt được một con chó nhỏ.”
Chu Tuệ Như thần sắc hoảng hốt ôm chú chó nhỏ màu vàng, người dính đầy máu, chạy và trong quán. Ánh mắt chú chó nhỏ này tràn ngập nỗi sợ hãi, cả cơ thể run bần bật.
Chu Phúc Lai đứng ở trong bếp nhìn ra ngoài, càu nhàu: “Bẩn chết đi được, em ôm con chó này về đây làm gì chứ, mau ném nó đi.”
“Không được đâu!” Chu Tuệ Như dường như đã đoán được anh trai cô chắc chắn sẽ nói như vậy, bèn nói: “Là mấy tên lưu manh đó dùng sợi dây thép quấn lấy con chó nhỏ này kéo lê nó, con chó suýt chút nữa đã bị bọn chúng hình hạ cho đến chết.”
“Tên lưu manh nào? Em đừng có mà gây chuyện đấy.” Chu Phúc Lai nhìn cô em gái với vẻ lo lắng.
“Thì là hai đứa ở trong khu dân cư này, bọn chúng xấu xa quá đi!”
“Hai đứa đó à?” Chu Phúc Lai chau mày nói, “Em sao lại đi gây chuyện với chúng nó chứ.”
Chu Tuệ Như giải thích với vẻ hơi bực bội: “Không phải là em gây chuyện với chúng nó, mà là chúng nó muốn giày vò con chó nhỏ này đến chết, rất nhiều người đều không chịu nổi nữa!”
Đúng lúc này, Quách Vũ cũng bước vào trong quán gọi một bát mì, cậu nghe thấy hai anh em chủ quán đang tranh cãi, lén ngước mắt nhìn Chu Tuệ Như nhưng không nói gì.
Chu Phúc Lai bê một bát mì từ trong bếp ra cho Lạc Vấn, tiếp đó lại quay sang nhìn chú chó nhỏ, chau mày nói vẻ kiên quyết: “Em mau ném con chó này đi, sau này đừng có gây chuyện với mấy người đó!”
Chu Tuệ Như nói vẻ bất mãn: “Em đâu có đi gây sự với bọn họ chứ! Hơn nữa, em cũng có định nuôi con chó này mãi đâu, nhưng đã nhìn thấy thì cũng không thể nào thấy chết mà không cứu được! Bây giờ con chó nhỏ đã thành ra thế này rồi, ném nó đi chắc chắn nó sẽ chết, đợi nuôi nó lớn hơn chút nữa rồi đem tặng cho ai vậy.”
“Người khác sao không ôm về nhà, chỉ có em là nhiều chuyện!”
“Dù sao thì cũng phải có người lo việc này chứ.”
“Em lo không nổi đâu!” Chu Phúc Lai bực bội quay trở vào bếp, tiếp tục nấu mì.
Chu Tuệ Như bực bội đặt con chó nhỏ xuống đất, con chó nhỏ gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng lại lập tức ngã sõng soài, sau đó lại gắng sức bước mấy bước vào phía dưới bàn của Lạc Vấn, co rúm người lại một góc, sợ sệt nhìn xung quanh.
Lạc Vấn cúi đầu nhìn con chó nhỏ, ánh mắt chú chó này cũng vừa vặn đang nhìn vào ông. Đây là một chú chó ta rất bình thường, lông màu vàng xám, giữa hai mắt có một nhúm lông màu trắng giống như là con mắt thứ ba.
Lạc Vấn ngẩn người giây lát, tiếp đến kí ức chợt dâng trào.
Tám năm trước, ông tan làm trở về nhà, nhìn thấy ở trong nhà có thêm một chú chó nhỏ, cô con gái đang chơi đùa cùng với nó. Ông không phải là người yêu thích động vật, bèn kéo con gái sang một bên, nói chó rất bẩn, không được chơi với nó, hãy ném con chó ra ngoài. Cô con gái cuống lên òa khóc, vợ cũng ngăn cản ông, nói con chó này vừa mới nhặt được ở bên đường, mới chỉ có mấy tháng tuổi, chắc là bị xe đâm vào, không đứng dậy nổi, cho nên cứ ôm về nhà trước. Cô con gái từ trước tới nay chưa bao giờ tiếp xúc với những con vật nhỏ ở cự li gần như vậy, rõ ràng rất yêu thích chú chó nhỏ này, nhất định muốn giữ chú chó ở lại. Lạc Vấn đành phải miễn cưỡng đồng ý, rồi lại phát huy nghề nghiệp bác sĩ của ông, chữa trị vết thương cho chú chó nhỏ. Nhưng mấy tháng sau, khi vợ và con gái ông mất tích, ngay cả con chó đó cũng biến mất luôn.
Ông nhớ rất rõ chú chó đó cũng có bộ lông màu vàng, giữa hai mắt có một đốm màu trắng; rất giống chú chó này.
Khi đối diện với ánh mắt của chú chó nhỏ, Lạc Vấn chợt rùng mình, gắp một miếng thịt ở trong bát, cúi xuống đưa đến trước mõm chú chó, chú chó nhỏ do dự giây lát, rồi ăn luôn miếng thịt.
Lạc Vấn mỉm cười, quay sang nói với Chu Tuệ Như: “Có thể cho tôi con chó này được không?”
Chu Tuệ Như nhận ra ông là khách hàng thường xuyên của quán, chỉ là từ trước đến nay chỉ đến ăn mì, chưa bao giờ nói chuyện, cô nói vẻ do dự: “Chú muốn nuôi nó à?”
Lạc Vấn gật đầu: “Tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho nó và nuôi nó.”
Còn chưa đợi Chu Tuệ Như trả lời, Chu Phúc Lai ở bên trong vội đồng ý: “Thế thì tốt quá, Tuệ Như, em tìm một cái hộp, để tiện cho vị khách này mang về.”
Chu Tuệ Như nghĩ một lát, bèn gật đầu, dù sao thì trong quán cũng không phù hợp để nuôi chó.
Sau khi quyết định xong xuôi, Lạc Vấn lại chợt bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình, bây giờ lẽ ra cần phải chuyên tâm đến công việc mình cần làm, làm gì có sức đâu để nuôi chó nữa chứ? Nhưng cúi đầu nhìn thấy ánh mắt chú chó nhỏ đang co rúm vào một góc, ông lại mỉm cười, nếu như có con gái ở đây, nó chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.
Sau khi thanh toán, Lạc Vấn đang định ôm hộp giấy rời khỏi đó, có hai tên tiểu lưu manh lao vào trong quán, đứa tóc vàng đi đầu trừng mắt nhìn Chu Tuệ Như nói: “Này, mày đưa con chó của tao đi đâu rồi?” Tiếp đó hắn nhìn thấy chú chó ở trong hộp giấy, cười khẩy: “Thì ra là ở đây à?”
Hắn đang định ôm lấy hộp giấy, Lạc Vấn giơ chân ra khều hộp giấy về phía mình.
Tiểu lưu manh bực bội hét lên: “Ông làm gì thế?”
Lạc Vấn bình tĩnh trả lời: “Con chó này của cậu à?”
“Đương nhiên rồi, mau trả cho tôi!”
“Ồ, thì ra là của cậu. Vậy thì hãy bán cho tôi.”
“Bán cho ông à?” Tên tiểu lưu manh nhìn đối phương là người trung niên nên cũng không dám quá hỗn xược, nghĩ một lát, nó nói: “Được rồi, 300 tệ được không? Đây là con chó mẹ nhà tôi đẻ ra, đã nuôi mấy tháng rồi, nuôi cho béo tốt lắm…”
Còn chưa đợi hắn nói ra hết những ưu điểm, Lạc Vấn nói: “Không vấn đề gì, 300 tệ phải không?” Nói xong liền rút ví ra, đưa luôn cho hắn 300 tệ.
Tiểu lưu manh thấy đối phương nhanh nhẹn rút ra 300 tệ mua con chó này, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi nhận lấy tiền mới hối hận nhẽ ra nên đòi nhiều hơn, có lẽ lên tiếng đòi 500 tệ, “tên ngốc” này chắc cũng vẫn đưa. Bỗng dưng lấy được của “tên ngốc” 300 tệ, hai đứa bọn hắn đắc ý ngồi xuống bàn, lớn giọng: “Cho hai bát mì lươn!”
Chu Tuệ Như bực bội nói: “Không làm, mấy lần trước các người ăn đều không trả tiền!”
“Mẹ kiếp…”
Chu Phúc Lai sợ em gái lại gây ra chuyện, vội vàng bước cà nhắc chạy ra nói: “Không sao, không sao, Tuệ Như, em vào bên trong đi! Tôi nấu ngay đây, các anh đợi một lát.”
“Anh! Đừng nấu mà?” Chu Tuệ Như bực bội nói, “Sao lại cứ để cho bọn chúng ăn quỵt! Đã mấy lần rồi! Lần trước em đem đồ đến, hắn không những không đưa tiền, còn… còn…”
“Còn làm gì cô em chứ? Chẳng qua cũng chỉ đụng chạm mấy cái thôi mà, ha ha, đừng nói là cô em chưa bị đàn ông chạm vào bao giờ đấy.” Tên tóc vàng lập tức lộ ra khuôn mặt vô lại.
Chu Phúc Lai lộ ra ánh mắt vừa thương xót, vừa bất lực, nhưng anh ta chỉ là một kẻ thọt chân, từ nhỏ đến lớn đã bị những bạn bè đồng trang lứa ức hiếp, đã quen nhẫn nhịn chịu đựng rồi, anh ta chỉ có thể cắn chặt răng, khẽ kéo cánh tay cô em gái, ngăn cản cô tiếp tục nảy sinh xung đột với đối phương.
Đúng lúc này, nghe thấy Chu Tuệ Như bị sàm sỡ, Quách Vũ đang ăn mì ở bàn bên cạnh không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, bèn đặt đũa xuống, đập bàn một cái, mím chặt môi, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai tên lưu manh đó.
Nghe thấy tiếng động, tên tóc vàng quay sang, phát hiện ra Quách Vũ đang trừng mắt nhìn bọn chúng, lập tức đứng dậy: “Nhìn gì mà nhìn hả thằng oắt con?” Hắn đi thẳng tới, chỉ vào mũi cậu hỏi, “Thằng ôn này muốn ra oai à?”
Quách Vũ mím môi, cậu chỉ là nhất thời kích động mà thôi, con người cậu vốn yếu đuối sợ sệt lập tức bị đối phương dọa cho sợ hãi, hoảng hốt cúi đầu.
“Không có gan thì mày đừng có mà trợn mắt linh tinh, đã biết chưa!” Tên lưu manh đó nhìn thấy bộ dạng của cậu, biết ngay là dễ bắt nạt, liền vỗ mạnh vào gáy Quách Vũ một cái rồi vênh váo quay trở lại chỗ ngồi.
“Anh… anh không sao chứ?” Chu Tuệ Như chạy tới hỏi đầy quan tâm, đồng thời trừng mắt nhìn tên lưu manh đó với vẻ oán hận, tên lưu manh đó chẳng buồn để tâm.
Quách Vũ mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: “Không… không có gì.”
Lạc Vấn ngồi xuống ghế, im lặng nhìn cả quá trình của cuộc xung đột sau đó nhìn chằm chằm tên lưu manh đó vài giây, mỉm cười lắc đầu, ôm lấy thùng giấy rời khỏi đó.
Ban ngày của mùa hè luôn rất dài, 7 giờ tối, ông mặt trời vẫn còn lưu luyến chút ánh sáng cuối cùng xuống mặt đất, sự nóng bức oi ả của một ngày đang nguội dần.
Bên cạnh một con sông ở phía tây thành phố, lúc này đây mấy người già đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ để hóng gió và trò chuyện. Ở phía trước, một đôi vợ chồng trẻ đang dắt một con chó cảnh Poodle, chậm rãi dạo bước. Cạnh đó có một đứa bé gái nhỏ chừng 4, 5 tuổi, vừa nhìn thấy chó con, định chạy đến để chơi đùa, bị mẹ cô bé nghiêm khắc ngăn lại. Hướng tiếp lên trên, bên cạnh trạm xe bus có một đôi sinh viên hình như đang hờn giận nhau, tiết tấu cuộc sống của cả thành phố này dường như chậm lại khi màn đêm buông xuống.
Lạc Vấn khoác túi xách, cúi đầu bước chậm rãi theo tiết tấu cố định của ông về phía trước, những người dạo bộ đi lướt qua, ông không hề ngẩng đầu lên nhìn. Một cô gái trẻ mặc váy siêu ngắn, lộ ra đôi chân dài tuyệt đẹp đang nói cười trò chuyện bên cạnh, ông cũng coi như không nhìn thấy, như thể tất cả những sự việc này đều không tạo nên chút gợn sóng trong tâm trạng của ông.
Gần đó có một tiểu khu dân cư tái định cư, cũng chính là thôn Thành Trung mà mọi người vẫn thường nói. Giá thuê phòng ở đây khá rẻ, phàm những bạn trẻ mới đi làm thường chọn lựa thuê không ở đây.
Bên ngoài tiểu khu có một dãy các cửa hàng men theo mặt đường bán đồ ăn và hoa quả.
Vẫn như thường lệ, Lạc Vấn bước vào quán ăn có tên “Mì Trùng Khánh” rồi ngồi xuống, gọi một bát mì Tứ Xuyên.
Chủ quán là hai anh em người Trùng Khánh đến đây làm ăn. Người anh trai tên Chu Phúc Lai, dáng người nhỏ thó, còn bị thọt, thường khá kiệm lời, chỉ phụ trách làm mì. Cô em gái tên Chu Tuệ Như, người giống như tên, là một cô gái thông minh nhanh nhẹn, hoạt bát vui vẻ, chào mời tiếp đón thực khách, đi giao hàng, làm các công việc vặt trong quán.
Trong thời gian chờ đợi mì đưa lên, Lạc Vấn lôi ví từ trong túi ra, giở ra xem, trong đó kẹp một bức ảnh ba người trong một gia đình. Người đàn ông trong bức ảnh là Lạc Vấn, nhưng trông trẻ hơn nhiều so với Lạc Vấn bây giờ, người vợ không quá xinh đẹp mà ông vô cùng yêu thương, giữa hai người bọn họ còn có một bé gái 4 tuổi đang xị mặt, hình như cô bé không thích chụp ảnh chút nào.
Nhìn nét mặt kì quặc của cô con gái, Lạc Vấn không kìm được mỉm cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại nét mặt u uất khó có thể nắm bắt được.
Ông cất ví lại vào túi, khẽ mím môi ngước mắt lên nhìn bầu trời.
Tính ra họ đã mất tích hơn tám năm rồi, bây giờ liệu có còn sống hay không?
Nếu như cô con gái vẫn còn sống, lúc này chắc cũng đã học lớp 6 rồi.
Để tìm kiếm vợ và con gái, suốt tám năm nay, ông vẫn luôn vất vả khổ sở tìm kiếm từng chút manh mối, phân tích từng chút dấu vết. Ông đã từ bỏ công việc và sự nghiệp, từ bỏ chức vụ Trưởng ban Kĩ thuật hình sự ở Sở Công an thành phố Ninh, từ bỏ cả chức vụ chủ quản hai phòng ban Pháp y và Giám định vật chứng, từ bỏ cả danh hiệu Chuyên gia Trinh sát hình sự Sở Công an tỉnh, chỉ để tìm đáp án đó mà thôi.
Lần theo những manh mối vụn vặt trong việc vợ và con gái bị mất tích, từ thành phố Ninh, ông điều tra theo đến tận thành phố Hàng. Ông ở lại thành phố hàng ba năm liền, ông không biết những ngày tháng thế này còn phải trải qua bao lâu nữa. Dù thế nào, cho dù chỉ còn một phần vạn hi vọng, ông cũng cần phải điều tra đến cùng.
Nhưng nếu như không có hi vọng thì sao đây? Ông thoáng mỉm cười đau khổ, đầy bất lực.
Lúc này đây, phía sau ông vang lên giọng nói: “Anh ơi, em nhặt được một con chó nhỏ.”
Chu Tuệ Như thần sắc hoảng hốt ôm chú chó nhỏ màu vàng, người dính đầy máu, chạy và trong quán. Ánh mắt chú chó nhỏ này tràn ngập nỗi sợ hãi, cả cơ thể run bần bật.
Chu Phúc Lai đứng ở trong bếp nhìn ra ngoài, càu nhàu: “Bẩn chết đi được, em ôm con chó này về đây làm gì chứ, mau ném nó đi.”
“Không được đâu!” Chu Tuệ Như dường như đã đoán được anh trai cô chắc chắn sẽ nói như vậy, bèn nói: “Là mấy tên lưu manh đó dùng sợi dây thép quấn lấy con chó nhỏ này kéo lê nó, con chó suýt chút nữa đã bị bọn chúng hình hạ cho đến chết.”
“Tên lưu manh nào? Em đừng có mà gây chuyện đấy.” Chu Phúc Lai nhìn cô em gái với vẻ lo lắng.
“Thì là hai đứa ở trong khu dân cư này, bọn chúng xấu xa quá đi!”
“Hai đứa đó à?” Chu Phúc Lai chau mày nói, “Em sao lại đi gây chuyện với chúng nó chứ.”
Chu Tuệ Như giải thích với vẻ hơi bực bội: “Không phải là em gây chuyện với chúng nó, mà là chúng nó muốn giày vò con chó nhỏ này đến chết, rất nhiều người đều không chịu nổi nữa!”
Đúng lúc này, Quách Vũ cũng bước vào trong quán gọi một bát mì, cậu nghe thấy hai anh em chủ quán đang tranh cãi, lén ngước mắt nhìn Chu Tuệ Như nhưng không nói gì.
Chu Phúc Lai bê một bát mì từ trong bếp ra cho Lạc Vấn, tiếp đó lại quay sang nhìn chú chó nhỏ, chau mày nói vẻ kiên quyết: “Em mau ném con chó này đi, sau này đừng có gây chuyện với mấy người đó!”
Chu Tuệ Như nói vẻ bất mãn: “Em đâu có đi gây sự với bọn họ chứ! Hơn nữa, em cũng có định nuôi con chó này mãi đâu, nhưng đã nhìn thấy thì cũng không thể nào thấy chết mà không cứu được! Bây giờ con chó nhỏ đã thành ra thế này rồi, ném nó đi chắc chắn nó sẽ chết, đợi nuôi nó lớn hơn chút nữa rồi đem tặng cho ai vậy.”
“Người khác sao không ôm về nhà, chỉ có em là nhiều chuyện!”
“Dù sao thì cũng phải có người lo việc này chứ.”
“Em lo không nổi đâu!” Chu Phúc Lai bực bội quay trở vào bếp, tiếp tục nấu mì.
Chu Tuệ Như bực bội đặt con chó nhỏ xuống đất, con chó nhỏ gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng lại lập tức ngã sõng soài, sau đó lại gắng sức bước mấy bước vào phía dưới bàn của Lạc Vấn, co rúm người lại một góc, sợ sệt nhìn xung quanh.
Lạc Vấn cúi đầu nhìn con chó nhỏ, ánh mắt chú chó này cũng vừa vặn đang nhìn vào ông. Đây là một chú chó ta rất bình thường, lông màu vàng xám, giữa hai mắt có một nhúm lông màu trắng giống như là con mắt thứ ba.
Lạc Vấn ngẩn người giây lát, tiếp đến kí ức chợt dâng trào.
Tám năm trước, ông tan làm trở về nhà, nhìn thấy ở trong nhà có thêm một chú chó nhỏ, cô con gái đang chơi đùa cùng với nó. Ông không phải là người yêu thích động vật, bèn kéo con gái sang một bên, nói chó rất bẩn, không được chơi với nó, hãy ném con chó ra ngoài. Cô con gái cuống lên òa khóc, vợ cũng ngăn cản ông, nói con chó này vừa mới nhặt được ở bên đường, mới chỉ có mấy tháng tuổi, chắc là bị xe đâm vào, không đứng dậy nổi, cho nên cứ ôm về nhà trước. Cô con gái từ trước tới nay chưa bao giờ tiếp xúc với những con vật nhỏ ở cự li gần như vậy, rõ ràng rất yêu thích chú chó nhỏ này, nhất định muốn giữ chú chó ở lại. Lạc Vấn đành phải miễn cưỡng đồng ý, rồi lại phát huy nghề nghiệp bác sĩ của ông, chữa trị vết thương cho chú chó nhỏ. Nhưng mấy tháng sau, khi vợ và con gái ông mất tích, ngay cả con chó đó cũng biến mất luôn.
Ông nhớ rất rõ chú chó đó cũng có bộ lông màu vàng, giữa hai mắt có một đốm màu trắng; rất giống chú chó này.
Khi đối diện với ánh mắt của chú chó nhỏ, Lạc Vấn chợt rùng mình, gắp một miếng thịt ở trong bát, cúi xuống đưa đến trước mõm chú chó, chú chó nhỏ do dự giây lát, rồi ăn luôn miếng thịt.
Lạc Vấn mỉm cười, quay sang nói với Chu Tuệ Như: “Có thể cho tôi con chó này được không?”
Chu Tuệ Như nhận ra ông là khách hàng thường xuyên của quán, chỉ là từ trước đến nay chỉ đến ăn mì, chưa bao giờ nói chuyện, cô nói vẻ do dự: “Chú muốn nuôi nó à?”
Lạc Vấn gật đầu: “Tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho nó và nuôi nó.”
Còn chưa đợi Chu Tuệ Như trả lời, Chu Phúc Lai ở bên trong vội đồng ý: “Thế thì tốt quá, Tuệ Như, em tìm một cái hộp, để tiện cho vị khách này mang về.”
Chu Tuệ Như nghĩ một lát, bèn gật đầu, dù sao thì trong quán cũng không phù hợp để nuôi chó.
Sau khi quyết định xong xuôi, Lạc Vấn lại chợt bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình, bây giờ lẽ ra cần phải chuyên tâm đến công việc mình cần làm, làm gì có sức đâu để nuôi chó nữa chứ? Nhưng cúi đầu nhìn thấy ánh mắt chú chó nhỏ đang co rúm vào một góc, ông lại mỉm cười, nếu như có con gái ở đây, nó chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.
Sau khi thanh toán, Lạc Vấn đang định ôm hộp giấy rời khỏi đó, có hai tên tiểu lưu manh lao vào trong quán, đứa tóc vàng đi đầu trừng mắt nhìn Chu Tuệ Như nói: “Này, mày đưa con chó của tao đi đâu rồi?” Tiếp đó hắn nhìn thấy chú chó ở trong hộp giấy, cười khẩy: “Thì ra là ở đây à?”
Hắn đang định ôm lấy hộp giấy, Lạc Vấn giơ chân ra khều hộp giấy về phía mình.
Tiểu lưu manh bực bội hét lên: “Ông làm gì thế?”
Lạc Vấn bình tĩnh trả lời: “Con chó này của cậu à?”
“Đương nhiên rồi, mau trả cho tôi!”
“Ồ, thì ra là của cậu. Vậy thì hãy bán cho tôi.”
“Bán cho ông à?” Tên tiểu lưu manh nhìn đối phương là người trung niên nên cũng không dám quá hỗn xược, nghĩ một lát, nó nói: “Được rồi, 300 tệ được không? Đây là con chó mẹ nhà tôi đẻ ra, đã nuôi mấy tháng rồi, nuôi cho béo tốt lắm…”
Còn chưa đợi hắn nói ra hết những ưu điểm, Lạc Vấn nói: “Không vấn đề gì, 300 tệ phải không?” Nói xong liền rút ví ra, đưa luôn cho hắn 300 tệ.
Tiểu lưu manh thấy đối phương nhanh nhẹn rút ra 300 tệ mua con chó này, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi nhận lấy tiền mới hối hận nhẽ ra nên đòi nhiều hơn, có lẽ lên tiếng đòi 500 tệ, “tên ngốc” này chắc cũng vẫn đưa. Bỗng dưng lấy được của “tên ngốc” 300 tệ, hai đứa bọn hắn đắc ý ngồi xuống bàn, lớn giọng: “Cho hai bát mì lươn!”
Chu Tuệ Như bực bội nói: “Không làm, mấy lần trước các người ăn đều không trả tiền!”
“Mẹ kiếp…”
Chu Phúc Lai sợ em gái lại gây ra chuyện, vội vàng bước cà nhắc chạy ra nói: “Không sao, không sao, Tuệ Như, em vào bên trong đi! Tôi nấu ngay đây, các anh đợi một lát.”
“Anh! Đừng nấu mà?” Chu Tuệ Như bực bội nói, “Sao lại cứ để cho bọn chúng ăn quỵt! Đã mấy lần rồi! Lần trước em đem đồ đến, hắn không những không đưa tiền, còn… còn…”
“Còn làm gì cô em chứ? Chẳng qua cũng chỉ đụng chạm mấy cái thôi mà, ha ha, đừng nói là cô em chưa bị đàn ông chạm vào bao giờ đấy.” Tên tóc vàng lập tức lộ ra khuôn mặt vô lại.
Chu Phúc Lai lộ ra ánh mắt vừa thương xót, vừa bất lực, nhưng anh ta chỉ là một kẻ thọt chân, từ nhỏ đến lớn đã bị những bạn bè đồng trang lứa ức hiếp, đã quen nhẫn nhịn chịu đựng rồi, anh ta chỉ có thể cắn chặt răng, khẽ kéo cánh tay cô em gái, ngăn cản cô tiếp tục nảy sinh xung đột với đối phương.
Đúng lúc này, nghe thấy Chu Tuệ Như bị sàm sỡ, Quách Vũ đang ăn mì ở bàn bên cạnh không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, bèn đặt đũa xuống, đập bàn một cái, mím chặt môi, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai tên lưu manh đó.
Nghe thấy tiếng động, tên tóc vàng quay sang, phát hiện ra Quách Vũ đang trừng mắt nhìn bọn chúng, lập tức đứng dậy: “Nhìn gì mà nhìn hả thằng oắt con?” Hắn đi thẳng tới, chỉ vào mũi cậu hỏi, “Thằng ôn này muốn ra oai à?”
Quách Vũ mím môi, cậu chỉ là nhất thời kích động mà thôi, con người cậu vốn yếu đuối sợ sệt lập tức bị đối phương dọa cho sợ hãi, hoảng hốt cúi đầu.
“Không có gan thì mày đừng có mà trợn mắt linh tinh, đã biết chưa!” Tên lưu manh đó nhìn thấy bộ dạng của cậu, biết ngay là dễ bắt nạt, liền vỗ mạnh vào gáy Quách Vũ một cái rồi vênh váo quay trở lại chỗ ngồi.
“Anh… anh không sao chứ?” Chu Tuệ Như chạy tới hỏi đầy quan tâm, đồng thời trừng mắt nhìn tên lưu manh đó với vẻ oán hận, tên lưu manh đó chẳng buồn để tâm.
Quách Vũ mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: “Không… không có gì.”
Lạc Vấn ngồi xuống ghế, im lặng nhìn cả quá trình của cuộc xung đột sau đó nhìn chằm chằm tên lưu manh đó vài giây, mỉm cười lắc đầu, ôm lấy thùng giấy rời khỏi đó.
Tác giả :
Tử Kim Trần