Tội Lỗi Không Chứng Cứ
Chương 3
Dịch giả: Hương Ly
Đã qua tháng 8, nhưng thời tiết nắng nóng vẫn không hề giảm bớt.
7 giờ tối, sắc trời vẫn còn rất sáng.
Quách Vũ mệt mỏi bước xuống xe bus, đi về phía phòng trọ của mình. Cậu đeo một cặp kính viền đen trông rất nặng nề, sắc mặt u ám, cơ thể gầy gò, vừa nhìn là đã biết cậu là nhân viên vất vả thường xuyên phải làm thêm.
Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm lập trình viên cho một công ty tư nhân, đã được ba năm rồi.
Cậu không phải là người nhân viên kĩ thuật tay nghề cao, chỉ là anh chàng nhân viên quèn. Ngày nào công việc cũng rất nhiều, thường xuyên phải làm thêm, điều duy nhất khiến cậu lấy làm vui mừng là hàng tháng cậu đều được nhận hơn 6.000 tệ tiền lương vào trong thẻ ATM.
Để sinh tồn được trong thành phố này không hề đơn giản. Cho dù cậu chỉ thuê một căn hộ chung cư 30 - 40 mét vuông ở vùng ngoại ô, nhưng mỗi tháng đã phải trả 1.500 tệ, ngoài ra cậu còn phải gửi mấy nghìn tệ về cho bố mẹ ở nông thôn. Lúc trước cậu thi đỗ vào trường đại học, gia đình cậu đã phải vay mấy vạn tệ để cho cậu đi học. Năm ngoái bố cậu làm việc bị gặp phải tai nạn, cũng tiêu tốn mất mấy vạn tệ. Cậu còn có một cô em gái tàn tật ở nhà cần phải chăm sóc.
Việc gì cũng đều phải tiêu tiền, tiền lương hàng tháng lúc này cũng phải chi tiêu dè sẻn, cậu cũng mong muốn sau này mua được nhà, mua được xe hơi ở trong thành phố này, yên ổn làm ăn. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, cậu đều cười khổ não, đó rõ ràng chỉ là đang nằm mơ mà thôi.
Có một số người vừa sinh ra đã không phải lo lắng gì về cơm ăn áo mặc, một số người thì lại được định sẵn vừa sinh ra đã phải gánh chịu rất nhiều áp lực.
Cho nên cậu rất coi trọng công việc đang có này, cậu quá cần một công việc ổn định, cho dù phải làm thêm rất vất vả, nhưng cậu năng lực có hạn, muốn chuyển sang công ty lớn gần như là ước mơ không thể nào với tới được.
Từ trạm xe bus đi xuyên qua đường là con đường đi vào cổng ngách của tiểu khu.
Ở gần đó, hai tên tiểu lưu manh trong vùng chừng 20 tuổi đang dùng một sợi dây sắt cột chặt một con chó ta nhỏ, con chó đó chỉ khoảng bốn, năm tháng tuổi, trên cổ bị sợi dây thép quấn chặt, trên sợi dây thép còn quấn cả dây điện, hai tên tiểu lưu manh đó kéo đầu bên kia của sợi dây điện, bắt đầu kéo con chó nhỏ chạy tới chạy lui, cười vang với vẻ rất khả ố.
Còn con chó nhỏ đó, miệng và tứ chi của nó nhanh chóng bị kéo rách bật máu, phát ra những tiếng van xin nhói tai, trong ánh mắt tràn ngập nơi sợ hãi.
Hành vi của hai kẻ đó nhanh chóng gây nên sự chú ý của mọi người xung quanh, mọi người đều lên tiếng trách móc: “Này, các cậu làm gì thế, có ai lại hành hạ con chó như vậy không? Hãy mau thả nó ra đi!”
Tên lưu manh nhuộm tóc vàng cầm đầu trả lời vẻ tỉnh bơ: “Đây là chó của nhà tao, tao thích làm gì thì làm, đứa nào quy định tao không được phép nghịch chó nhà tao chứ!”
Quách Vũ thường xuyên nhìn thấy hai thằng lưu manh này, nghe nói đều là người bản địa, vốn dĩ là nông dân ở gần đây, mấy năm trước giải tỏa, nhà nó được phân mấy căn hộ. Từ đó chúng bèn lông bông vô công rồi nghề, thường xuyên gây chuyện thị phi ở quanh đây, cũng đã bị bắt vào đồn công an mấy lần, nhưng bởi chúng không phạm phải tội lớn, nhiều nhất cũng chỉ là xử phạt trị an.
Quách Vũ xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ trong nhà đã nuôi chó, cậu cũng rất thích chó, nếu như có đồ ăn đều thường chia một ít cho những con chó lang thang. Cậu cảm thấy vô cùng phẫn nộ trước hành vi tàn nhẫn của hai tên lưu manh này đối với chú chó nhỏ. Nhưng cậu vốn dĩ là người hướng nội, nhút nhát, không bao giờ dây vào chuyện phiền hà, bản thân mình lại sống ở nơi đất khách quê người, càng không dám thể hiện điều gì. Cho nên cậu cũng chỉ là thầm phẫn nộ trong lòng, đứng ở giữa đoàn người vây quanh làm kẻ ngoài cuộc.
Đúng lúc này, một ông lão sinh sống ở đây thực sự không thể làm ngơ được nữa, bèn lớn tiếng trách móc: “Hai đứa chúng mày làm gì thế? Có đứa nào đối xử với loài chó như thế không? Mày có phải là thằng con nhà họ Trương không? Mày mà còn nghịch nữa thì tao gọi bố mày đến đấy!”
Hai tên lưu manh này mặc dù đã ngoài 20 tuổi, nhưng không có công ăn việc làm, cuộc sống vẫn phải dựa vào bố mẹ, cho nên chúng vẫn phải dè chừng với bố mẹ. Chúng thấy ngày càng đông người vây đến, không dám làm cho mọi người phẫn nộ thêm, bèn buông sợi dây ra, nhưng đến cuối vẫn còn đá con chó một cái, cố tỏ ra vênh váo chửi bới mấy câu rồi mới chậm rãi bỏ đi.
Ở trong đoàn người có mặt cô gái chừng ngoài 20 tuổi chạy ra, lại đến bên cạnh chú chó nhỏ đang nằm thoi thép, ôm nó lên và cởi sợi dây thép ra cho nó, rồi xem xét tình hình về thương, những người tốt bụng qua đường cũng đến giúp đỡ.
Quách Vũ nhận ra cô gái này, cô và anh trai cô mở một quán mì ở trước cổng khu dân cư, Quách Vũ gần như ngày nào cũng đến quán của cô để ăn, có thể nhìn thấy bóng dáng của cô là điều mà Quách Vũ mong chờ nhất trong một ngày. Chỉ có điều cậu chưa bao giờ từng thổ lộ với cô những câu nói quý mến, bởi vì cậu cho rằng bây giờ cậu không thể là cho dựa cho bất cứ cô gái nào. Cậu chỉ có thể lặng lẽ cất giấu cảm xúc này vào tận sâu trong lòng. Mỗi ngày được nhìn thấy cô, thỉnh thoảng nói mấy câu là đủ rồi.
Tên lưu manh tóc vàng đứng ở gần đó nói với đồng bọn: “Con ranh này thích nhiều chuyện, đợi lát nữa sẽ đến quán tìm nó!”
Tên đồng bọn cười giễu cợt: “Mày muốn làm gì? Giải quyết nó à?”
Hắn cười nhếch mép vẻ gian tà: “Là việc sớm muộn thôi, lần trước tao muốn chơi nó, thật không ngờ nó còn không chịu. Hừ, con ranh này trông cũng gợi cảm đấy chứ, ông mày đây chắc chắn phải chén được nó!”
Đã qua tháng 8, nhưng thời tiết nắng nóng vẫn không hề giảm bớt.
7 giờ tối, sắc trời vẫn còn rất sáng.
Quách Vũ mệt mỏi bước xuống xe bus, đi về phía phòng trọ của mình. Cậu đeo một cặp kính viền đen trông rất nặng nề, sắc mặt u ám, cơ thể gầy gò, vừa nhìn là đã biết cậu là nhân viên vất vả thường xuyên phải làm thêm.
Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm lập trình viên cho một công ty tư nhân, đã được ba năm rồi.
Cậu không phải là người nhân viên kĩ thuật tay nghề cao, chỉ là anh chàng nhân viên quèn. Ngày nào công việc cũng rất nhiều, thường xuyên phải làm thêm, điều duy nhất khiến cậu lấy làm vui mừng là hàng tháng cậu đều được nhận hơn 6.000 tệ tiền lương vào trong thẻ ATM.
Để sinh tồn được trong thành phố này không hề đơn giản. Cho dù cậu chỉ thuê một căn hộ chung cư 30 - 40 mét vuông ở vùng ngoại ô, nhưng mỗi tháng đã phải trả 1.500 tệ, ngoài ra cậu còn phải gửi mấy nghìn tệ về cho bố mẹ ở nông thôn. Lúc trước cậu thi đỗ vào trường đại học, gia đình cậu đã phải vay mấy vạn tệ để cho cậu đi học. Năm ngoái bố cậu làm việc bị gặp phải tai nạn, cũng tiêu tốn mất mấy vạn tệ. Cậu còn có một cô em gái tàn tật ở nhà cần phải chăm sóc.
Việc gì cũng đều phải tiêu tiền, tiền lương hàng tháng lúc này cũng phải chi tiêu dè sẻn, cậu cũng mong muốn sau này mua được nhà, mua được xe hơi ở trong thành phố này, yên ổn làm ăn. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, cậu đều cười khổ não, đó rõ ràng chỉ là đang nằm mơ mà thôi.
Có một số người vừa sinh ra đã không phải lo lắng gì về cơm ăn áo mặc, một số người thì lại được định sẵn vừa sinh ra đã phải gánh chịu rất nhiều áp lực.
Cho nên cậu rất coi trọng công việc đang có này, cậu quá cần một công việc ổn định, cho dù phải làm thêm rất vất vả, nhưng cậu năng lực có hạn, muốn chuyển sang công ty lớn gần như là ước mơ không thể nào với tới được.
Từ trạm xe bus đi xuyên qua đường là con đường đi vào cổng ngách của tiểu khu.
Ở gần đó, hai tên tiểu lưu manh trong vùng chừng 20 tuổi đang dùng một sợi dây sắt cột chặt một con chó ta nhỏ, con chó đó chỉ khoảng bốn, năm tháng tuổi, trên cổ bị sợi dây thép quấn chặt, trên sợi dây thép còn quấn cả dây điện, hai tên tiểu lưu manh đó kéo đầu bên kia của sợi dây điện, bắt đầu kéo con chó nhỏ chạy tới chạy lui, cười vang với vẻ rất khả ố.
Còn con chó nhỏ đó, miệng và tứ chi của nó nhanh chóng bị kéo rách bật máu, phát ra những tiếng van xin nhói tai, trong ánh mắt tràn ngập nơi sợ hãi.
Hành vi của hai kẻ đó nhanh chóng gây nên sự chú ý của mọi người xung quanh, mọi người đều lên tiếng trách móc: “Này, các cậu làm gì thế, có ai lại hành hạ con chó như vậy không? Hãy mau thả nó ra đi!”
Tên lưu manh nhuộm tóc vàng cầm đầu trả lời vẻ tỉnh bơ: “Đây là chó của nhà tao, tao thích làm gì thì làm, đứa nào quy định tao không được phép nghịch chó nhà tao chứ!”
Quách Vũ thường xuyên nhìn thấy hai thằng lưu manh này, nghe nói đều là người bản địa, vốn dĩ là nông dân ở gần đây, mấy năm trước giải tỏa, nhà nó được phân mấy căn hộ. Từ đó chúng bèn lông bông vô công rồi nghề, thường xuyên gây chuyện thị phi ở quanh đây, cũng đã bị bắt vào đồn công an mấy lần, nhưng bởi chúng không phạm phải tội lớn, nhiều nhất cũng chỉ là xử phạt trị an.
Quách Vũ xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ trong nhà đã nuôi chó, cậu cũng rất thích chó, nếu như có đồ ăn đều thường chia một ít cho những con chó lang thang. Cậu cảm thấy vô cùng phẫn nộ trước hành vi tàn nhẫn của hai tên lưu manh này đối với chú chó nhỏ. Nhưng cậu vốn dĩ là người hướng nội, nhút nhát, không bao giờ dây vào chuyện phiền hà, bản thân mình lại sống ở nơi đất khách quê người, càng không dám thể hiện điều gì. Cho nên cậu cũng chỉ là thầm phẫn nộ trong lòng, đứng ở giữa đoàn người vây quanh làm kẻ ngoài cuộc.
Đúng lúc này, một ông lão sinh sống ở đây thực sự không thể làm ngơ được nữa, bèn lớn tiếng trách móc: “Hai đứa chúng mày làm gì thế? Có đứa nào đối xử với loài chó như thế không? Mày có phải là thằng con nhà họ Trương không? Mày mà còn nghịch nữa thì tao gọi bố mày đến đấy!”
Hai tên lưu manh này mặc dù đã ngoài 20 tuổi, nhưng không có công ăn việc làm, cuộc sống vẫn phải dựa vào bố mẹ, cho nên chúng vẫn phải dè chừng với bố mẹ. Chúng thấy ngày càng đông người vây đến, không dám làm cho mọi người phẫn nộ thêm, bèn buông sợi dây ra, nhưng đến cuối vẫn còn đá con chó một cái, cố tỏ ra vênh váo chửi bới mấy câu rồi mới chậm rãi bỏ đi.
Ở trong đoàn người có mặt cô gái chừng ngoài 20 tuổi chạy ra, lại đến bên cạnh chú chó nhỏ đang nằm thoi thép, ôm nó lên và cởi sợi dây thép ra cho nó, rồi xem xét tình hình về thương, những người tốt bụng qua đường cũng đến giúp đỡ.
Quách Vũ nhận ra cô gái này, cô và anh trai cô mở một quán mì ở trước cổng khu dân cư, Quách Vũ gần như ngày nào cũng đến quán của cô để ăn, có thể nhìn thấy bóng dáng của cô là điều mà Quách Vũ mong chờ nhất trong một ngày. Chỉ có điều cậu chưa bao giờ từng thổ lộ với cô những câu nói quý mến, bởi vì cậu cho rằng bây giờ cậu không thể là cho dựa cho bất cứ cô gái nào. Cậu chỉ có thể lặng lẽ cất giấu cảm xúc này vào tận sâu trong lòng. Mỗi ngày được nhìn thấy cô, thỉnh thoảng nói mấy câu là đủ rồi.
Tên lưu manh tóc vàng đứng ở gần đó nói với đồng bọn: “Con ranh này thích nhiều chuyện, đợi lát nữa sẽ đến quán tìm nó!”
Tên đồng bọn cười giễu cợt: “Mày muốn làm gì? Giải quyết nó à?”
Hắn cười nhếch mép vẻ gian tà: “Là việc sớm muộn thôi, lần trước tao muốn chơi nó, thật không ngờ nó còn không chịu. Hừ, con ranh này trông cũng gợi cảm đấy chứ, ông mày đây chắc chắn phải chén được nó!”
Tác giả :
Tử Kim Trần