Tội Lỗi Không Chứng Cứ
Chương 14
Dịch giả: Hương Ly
“Cứu vãn bằng cách nào ạ?” Quách Vũ vội hỏi.
“Ừm,” Lạc Vấn do dự một lát rồi vẫn cứ nói, “Ví dụ, xử lí một chút hiện trường để chứng minh cái chết của người này không liên quan gì đến hai cháu cả, các cháu vẫn có thể tiếp tục sống cuộc sống của các cháu.”
“Việc này có thể được sao?” Trong khoảnh khắc tất cả mọi cảm xúc ở trong lòng Quách Vũ, sợ hãi, do dự, mơ hồ đều trộn lẫn vào nhau. Cậu nhớ đến bố mẹ ở nông thôn, và cả cô em gái tàn tật, nếu như cậu vào tù, cả nhà không những không có nguồn thu nhập nào cả, sau khi ra khỏi tù, cậu cũng hoàn toàn không thể nào đảm nhận được công việc lập trình viên, đến lúc đó làm thế nào có thể kiếm tiền được đây? Chả lẽ về quê làm ruộng sao? Huống hồ, cậu xem tin tức cũng biết, xảy ra chuyện như thế này, bồi thường dân sự đối với cậu cũng là một con số trên trời, một con số trên trời mà cả đời này cậu cũng không đền được hết. Nếu như... nếu như có thể không phải chịu trách nhiệm... cậu thực sự hi vọng thời gian mấy phút này có thể quay ngược trở lại.
Chu Tuệ Như mở to mắt: “Ý chú là, chúng cháu có thể bỏ chạy và chúng cháu có thể chạy trốn sao ạ?”
Lạc Vấn lắc đầu: “Không phải chạy trốn, mà là xử lí tất cả những nhân tố hiện trường có liên quan tới hai cháu, và người biết được hai cháu giết người thì chỉ có chính hai cháu và ta, nếu như ba người đều không nói ra thì cảnh sát sẽ không điều tra ra được.”
Quách Vũ còn đang cân nhắc, không biết nên như thế nào: “Nếu như cuối cùng cảnh sát vẫn cứ điều tra ra được, vậy thì chúng cháu vốn là ngộ sát, chẳng phải sẽ biến thành cố ý giết người sao? Đến lúc đó có muốn nói gì cũng không rõ ràng được nữa.”
Lạc Vấn gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thực là như thế, nhưng cuối cùng khả năng duy nhất cảnh sát điều tra ra được, hai cháu giết người là tự hai cháu nói cho cảnh sát biết.”
Ông nhìn hai bạn trẻ một lát, cả hai người đều đang hết sức chăm chú dõi theo ông, ông nói tiếp: “Chỉ cần hai cháu giữ bí mật, vậy thì vụ án này cảnh sát vĩnh viễn không thể nào điều tra ra được.”
Quách Vũ nói ấp úng: “Chú... sao chú có thể khẳng định như vậy được?”
Lạc Vấn nói vẻ nghiêm túc: “Bởi vì ta từng là một bác sĩ pháp y, ta hiểu rất rõ về cách thức điều tra của cảnh sát, ta có khả năng thay đổi hiện trường của vụ án.”
Quách Vũ và Chu Tuệ Như đều nhìn nhau, cả hai người đều không thể đưa ra quyết định được. Trong lòng Quách Vũ nghĩ, nếu như tự thú ít nhất cũng phải ngồi bảy, tám năm, còn cả số tiền bồi thường dân sự khổng lồ, cả đời này cũng không nhìn thấy được niềm hi vọng nào trong cuộc sống. Có tồi tệ hơn nữa thì còn có thể như thế nào, hay là cứ thử xem sao. Nhưng trong lòng cậu lại có một câu hỏi, ông chú lạ mặt này chỉ nói với mình có mấy câu mà thôi, tại sao lại phải giúp bọn mình chú, bèn hỏi: “Tại sao chú lại muốn giúp bọn cháu?”
Lạc Vấn bình thản trả lời: “Ta cảm thấy các cháu không đáng gặp phải loại tai ương này.” Ông lại nhìn Chu Tuệ Như, “Cảm ơn cháu đã tặng ta con chó nhỏ.”
Trong khi Quách Vũ vẫn đang do dự vẫn không dám quyết định, Chu Tuệ Như đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hãy nói cho chúng cháu biết tiếp theo đây cần phải làm thế nào?”
Lạc Vấn nói vẻ nghiêm nghị: “Trước khi các cháu đưa ra quyết định, ta muốn các cháu hãy suy nghĩ thật rõ một vấn đề, nếu như sau này cảnh sát tìm đến, các cháu có dám nói dối hay không?”
“Nói dối cảnh sát ư?” Quách Vũ lắp bắp lặp lại lời ông nói, cậu chưa bao giờ tiếp xúc với cảnh sát, trong khái niệm của cậu, cảnh sát là người anh minh, hiểu biết như thần, nói dối với cảnh sát thì chắc chắn sẽ bị lật tẩy.
Chu Tuệ Như thì lại không hề do dự, hỏi thẳng luôn: “Cần phải nói dối như thế nào ạ?”
Lạc Vấn nói: “Nói dối như thế nào là sự suy xét trên phương diện kĩ thuật, ta sẽ có sự bố trí của mình, vấn đề then chốt chính là các cháu có dám nói dối hay không, nếu như không dám, hoặc là cảm thấy bản thân mình đến lúc đó sẽ sợ hãi, thì hãy quên đi những lời nói vừa rồi của chúng ta, hãy đi tự thú đi, bởi vì ta không muốn làm một việc vô tác dụng, như vậy thì kết quả duy nhất chính là cả hai cháu sẽ bị xử tội nặng hơn, ta cũng sẽ bị liên lụy, cả ba người chúng ta đều sẽ bị xử tội.”
Cả hai người trầm mặc giây lát, Chu Tuệ Như kiên định nhìn thẳng vào Lạc Vấn: “Cháu dám!” Rồi cô nhìn sang Quách Vũ.
Quách Vũ cắn răng, nói: “Cháu cũng dám.”
“Quyết định rồi chứ?”
“Quyết định rồi ạ.” Cả hai người dị khẩu đồng thanh trả lời. Nếu như bây giờ đi tự thú, cả cuộc đời của hai người cũng coi như là bị hủy hoại luôn, nếu như mạo hiểm một lần, không chừng còn có cơ hội xoay chuyển. Có tồi tệ hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là ngồi thêm mấy năm tù. Cuộc đời con người cũng chỉ sống một lần, mới đang trẻ tuổi như vậy mà đã bị đóng sập cánh cửa tương lai lại, vậy thì cuộc đời con người còn có ý nghĩa gì nữa đây. Cả hai người thanh niên đều không muốn cuộc đời mình bị viết lên một dấu chấm.
“Được!” Lạc Vấn nhìn đồng hồ đeo tay, “Cuộc nói chuyện của chúng ta đã tốn gần bốn phút đồng hồ rồi, may mà trong bốn phút này không có ai đi qua đây. Tiếp theo đây lập tức phải ra tay, ta cần các cháu hoàn toàn nghe theo lời chỉ huy của ta.”
“Cứu vãn bằng cách nào ạ?” Quách Vũ vội hỏi.
“Ừm,” Lạc Vấn do dự một lát rồi vẫn cứ nói, “Ví dụ, xử lí một chút hiện trường để chứng minh cái chết của người này không liên quan gì đến hai cháu cả, các cháu vẫn có thể tiếp tục sống cuộc sống của các cháu.”
“Việc này có thể được sao?” Trong khoảnh khắc tất cả mọi cảm xúc ở trong lòng Quách Vũ, sợ hãi, do dự, mơ hồ đều trộn lẫn vào nhau. Cậu nhớ đến bố mẹ ở nông thôn, và cả cô em gái tàn tật, nếu như cậu vào tù, cả nhà không những không có nguồn thu nhập nào cả, sau khi ra khỏi tù, cậu cũng hoàn toàn không thể nào đảm nhận được công việc lập trình viên, đến lúc đó làm thế nào có thể kiếm tiền được đây? Chả lẽ về quê làm ruộng sao? Huống hồ, cậu xem tin tức cũng biết, xảy ra chuyện như thế này, bồi thường dân sự đối với cậu cũng là một con số trên trời, một con số trên trời mà cả đời này cậu cũng không đền được hết. Nếu như... nếu như có thể không phải chịu trách nhiệm... cậu thực sự hi vọng thời gian mấy phút này có thể quay ngược trở lại.
Chu Tuệ Như mở to mắt: “Ý chú là, chúng cháu có thể bỏ chạy và chúng cháu có thể chạy trốn sao ạ?”
Lạc Vấn lắc đầu: “Không phải chạy trốn, mà là xử lí tất cả những nhân tố hiện trường có liên quan tới hai cháu, và người biết được hai cháu giết người thì chỉ có chính hai cháu và ta, nếu như ba người đều không nói ra thì cảnh sát sẽ không điều tra ra được.”
Quách Vũ còn đang cân nhắc, không biết nên như thế nào: “Nếu như cuối cùng cảnh sát vẫn cứ điều tra ra được, vậy thì chúng cháu vốn là ngộ sát, chẳng phải sẽ biến thành cố ý giết người sao? Đến lúc đó có muốn nói gì cũng không rõ ràng được nữa.”
Lạc Vấn gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thực là như thế, nhưng cuối cùng khả năng duy nhất cảnh sát điều tra ra được, hai cháu giết người là tự hai cháu nói cho cảnh sát biết.”
Ông nhìn hai bạn trẻ một lát, cả hai người đều đang hết sức chăm chú dõi theo ông, ông nói tiếp: “Chỉ cần hai cháu giữ bí mật, vậy thì vụ án này cảnh sát vĩnh viễn không thể nào điều tra ra được.”
Quách Vũ nói ấp úng: “Chú... sao chú có thể khẳng định như vậy được?”
Lạc Vấn nói vẻ nghiêm túc: “Bởi vì ta từng là một bác sĩ pháp y, ta hiểu rất rõ về cách thức điều tra của cảnh sát, ta có khả năng thay đổi hiện trường của vụ án.”
Quách Vũ và Chu Tuệ Như đều nhìn nhau, cả hai người đều không thể đưa ra quyết định được. Trong lòng Quách Vũ nghĩ, nếu như tự thú ít nhất cũng phải ngồi bảy, tám năm, còn cả số tiền bồi thường dân sự khổng lồ, cả đời này cũng không nhìn thấy được niềm hi vọng nào trong cuộc sống. Có tồi tệ hơn nữa thì còn có thể như thế nào, hay là cứ thử xem sao. Nhưng trong lòng cậu lại có một câu hỏi, ông chú lạ mặt này chỉ nói với mình có mấy câu mà thôi, tại sao lại phải giúp bọn mình chú, bèn hỏi: “Tại sao chú lại muốn giúp bọn cháu?”
Lạc Vấn bình thản trả lời: “Ta cảm thấy các cháu không đáng gặp phải loại tai ương này.” Ông lại nhìn Chu Tuệ Như, “Cảm ơn cháu đã tặng ta con chó nhỏ.”
Trong khi Quách Vũ vẫn đang do dự vẫn không dám quyết định, Chu Tuệ Như đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hãy nói cho chúng cháu biết tiếp theo đây cần phải làm thế nào?”
Lạc Vấn nói vẻ nghiêm nghị: “Trước khi các cháu đưa ra quyết định, ta muốn các cháu hãy suy nghĩ thật rõ một vấn đề, nếu như sau này cảnh sát tìm đến, các cháu có dám nói dối hay không?”
“Nói dối cảnh sát ư?” Quách Vũ lắp bắp lặp lại lời ông nói, cậu chưa bao giờ tiếp xúc với cảnh sát, trong khái niệm của cậu, cảnh sát là người anh minh, hiểu biết như thần, nói dối với cảnh sát thì chắc chắn sẽ bị lật tẩy.
Chu Tuệ Như thì lại không hề do dự, hỏi thẳng luôn: “Cần phải nói dối như thế nào ạ?”
Lạc Vấn nói: “Nói dối như thế nào là sự suy xét trên phương diện kĩ thuật, ta sẽ có sự bố trí của mình, vấn đề then chốt chính là các cháu có dám nói dối hay không, nếu như không dám, hoặc là cảm thấy bản thân mình đến lúc đó sẽ sợ hãi, thì hãy quên đi những lời nói vừa rồi của chúng ta, hãy đi tự thú đi, bởi vì ta không muốn làm một việc vô tác dụng, như vậy thì kết quả duy nhất chính là cả hai cháu sẽ bị xử tội nặng hơn, ta cũng sẽ bị liên lụy, cả ba người chúng ta đều sẽ bị xử tội.”
Cả hai người trầm mặc giây lát, Chu Tuệ Như kiên định nhìn thẳng vào Lạc Vấn: “Cháu dám!” Rồi cô nhìn sang Quách Vũ.
Quách Vũ cắn răng, nói: “Cháu cũng dám.”
“Quyết định rồi chứ?”
“Quyết định rồi ạ.” Cả hai người dị khẩu đồng thanh trả lời. Nếu như bây giờ đi tự thú, cả cuộc đời của hai người cũng coi như là bị hủy hoại luôn, nếu như mạo hiểm một lần, không chừng còn có cơ hội xoay chuyển. Có tồi tệ hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là ngồi thêm mấy năm tù. Cuộc đời con người cũng chỉ sống một lần, mới đang trẻ tuổi như vậy mà đã bị đóng sập cánh cửa tương lai lại, vậy thì cuộc đời con người còn có ý nghĩa gì nữa đây. Cả hai người thanh niên đều không muốn cuộc đời mình bị viết lên một dấu chấm.
“Được!” Lạc Vấn nhìn đồng hồ đeo tay, “Cuộc nói chuyện của chúng ta đã tốn gần bốn phút đồng hồ rồi, may mà trong bốn phút này không có ai đi qua đây. Tiếp theo đây lập tức phải ra tay, ta cần các cháu hoàn toàn nghe theo lời chỉ huy của ta.”
Tác giả :
Tử Kim Trần