Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh
Chương 95: Ngoại truyện 5: Nuôi con hằng ngày (2) - Sinh mệnh của anh hướng về Em
Editor: Mai
Sinh nhật Nguyên Sênh vào mùa xuân, mùa xuân hoa về đua nở. Bởi vì Nguyên Sênh không thích đi nhà hàng bên ngoài nên đều tổ chức sinh nhật ở nhà.
Xe vừa dừng lại, Kỷ Nhiễm mới mở cửa xe ra Thập Thất đã tự mình bò xuống.
“Bà nội, bà nội.” Thập Thất vừa cười vừa chạy về phía cửa, Nguyên Sênh đang đứng ở cửa chờ cậu nhóc.
Bà không chút do dự khom lưng bế Thập Thất lên.
Thập Thất cười hì hì cầm món đồ chơi trong tay lên cho Nguyên Sênh nhìn, nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bà nội mau nhìn này, đồ chơi, đồ chơi do ba mua cho cháu.”
Trong tay cậu bé đang cầm mô hình Transformers.
Đối với trẻ con mà nói, đây là sự hấp dẫn không thể nào từ chối được.
Nguyên Sênh lập tức kinh thán: “Món đồ chơi này tuyệt thật.”
“Ba mua cho cháu, ba mua.” Thập Thất vô cùng đắc ý khoe khoang với bà nội, cho dù cậu nhóc hơi sợ ba mình, nhưng vẫn không nhịn được muốn khoe cho cả thế giới biết ba mình tốt như thế nào.
Thật ra Kỷ Nhiễm biết thái độ cậu nhóc với ba mình không phải như vậy, lần này Thẩm Chấp đi công tác, bởi vì quan hệ có lúc không ổn lắm nên hai người này cả ngày không hề gọi điện video với nhau.
Kết quả hôm sau Thập Thất đang im lặng nằm trên giường nghe cô kể chuyện xưa đột nhiên do dự nói: “Con nhớ ba rồi.”
Kỷ Nhiễm nhìn bộ dáng nhỏ bé vừa tủi thân lại đáng thương, vốn dĩ thấy đau lòng nhưng một giây sau liền bật cười.
Cô nhìn cảnh trước mắt, sau đó nhắn wechat cho Thẩm Chấp xem bây giờ anh có thể gọi video được không.
Ngay lúc video được kết nối, gương mặt Thẩm Chấp hiện ra trên màn hình, nét mặt cậu bé thực sự rất vui vẻ, nở nụ cười sáng lạn, đôi mắt đen to tròn cong lên thành vầng trăng khuyết.
Cậu bé hơi mím môi, bộ dáng xấu hổ không chủ động mở miệng được.
Kỷ Nhiễm cố ý hỏi: “Không phải khi nãy Thập Thất nói rất nhớ ba sao? Sao thấy ba rồi lại không nói gì?”
Thẩm Chấp bên kia hình như mới từ phòng họp đi ra, anh kéo cà vạt trên cổ nới lỏng ra chút, người đàn ông mới qua tuổi ba mươi lộ ra khí chất hấp dẫn thuộc về đàn ông trưởng thành.
Rõ ràng cả ngày đeo cà vạt bình thường nhưng bây giờ anh chỉ hơi kéo lỏng ra, sợi dây trong đầu Kỷ Nhiễm bỗng nhiên đứt đoạn.
Có kiểu trêu chọc nghênh diện đến đây.
Không phải người đàn ông này cố ý đấy chứ, quả nhiên lúc cô giương mắt lên nhìn qua, người đàn ông bên kia cười khẽ, giọng nói trầm thấp vốn có: “Vợ, em có nhớ anh không?”
Trước giờ Thẩm Chấp không biết anh sẽ nhớ nhà như vậy.
Mới vừa đi sẽ không nhịn được muốn gọi điện cho cô và Thập Thất, muốn nghe Thập Thất ngọt ngào ngây thơ gọi ba, muốn nghe cô dịu dàng ngọt ngào kêu A Chấp.
Kỷ Nhiễm cụp mắt xuống nở nụ cười, bởi vì ống kính gần nên độ cong lông mi chớp chớp của cô cũng truyền tới bên đối diện.
“Vâng, em nhớ anh.”
Hai người nói chuyện bỏ quên Thập Thất bên cạnh, vốn cậu bé chỉ hơi nhăn mày bây giờ không nhịn được la lớn: “Con cũng nhớ ba, con nhớ nhiều hơn mẹ.”
Còn nhỏ tuổi đã học được cạnh tranh rồi đấy.
Sau hôm ấy mỗi ngày cậu bé đều chủ động yêu cầu gọi video cho ba, thậm chí bây giờ ba mang quà về cho cậu bé, khoe trước mắt bà nội vẫn còn chưa đủ muốn lấy để khoe cả ông bà cụ nữa.
Thập Thất cầm món đồ chơi thật cẩn thận theo sát ông cụ rồi giải thích cho ông cụ nghe: “Cái màu vàng này là ô tô lớn.”
Hai người già cả ngày ở nhà nên đối với những thứ đồ chơi này dốt đặc cán mai, nhưng vẫn vô cùng nhiệt tình nghe cậu nói.
“Thập Thất, tự con chơi được không?” Kỷ Nhiễm sợ hai ông bà cụ sốt ruột nên thương lượng với cậu bé.
Ai ngờ bà cụ lập tức nói: “Bà thích nghe Thập Thất nói cái này.”
Ông cụ gật đầu theo.
Sự yêu thích của cậu nhóc này ở chỗ mấy người già vô cùng cao, chính ông bà nội hay ông bà ngoại của Kỷ Nhiễm cũng vô cùng thích cậu bé.
Lần trước ông bà ngoại còn đặc biết tới thành phố B ở một thời gian, mỗi ngày đều muốn dẫn Thập Thất ra ngoài chơi.
Thế nên đợt đó vừa mở mắt ra cậu bé đã nói, mẹ ơi con muốn mặc quần áo con muốn ra ngoài, không chịu ở nhà.
Bây giờ chuyện dạy dỗ con cái khi còn nhỏ phổ biến, có một số ba mẹ khi con trẻ mới mấy tháng đã bắt đầu dạy dỗ hướng đi cho con. Kỷ Nhiễm không hề muốn đánh giá phương thức giáo dục của người khác, nhưng cô tình nguyện để Thập Thất vui vẻ hạnh phúc như bây giờ.
Thoáng chốc sau khi Thập Thất giới thiệu món đồ chơi của cậu bé xong, Nguyên Sênh đang ngồi sau lưng cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Thập Thất, chúng ta lên lầu vẽ tranh nhé?”
“Vâng.” Thập Thất xoay người nhìn bà nội phía sau, gật đầu ngay.
Cậu nhóc này thích nhất chơi trò chơi với vẽ tranh cùng bà nội, Nguyên Sênh ôm cậu bé lên, Kỷ Nhiễm lập tức nói ngay: “Thập Thất, không phải chúng ta đã nói tốt rồi à, không cần bế nữa?”
Cậu bé khó xử nhìn qua Nguyên Sênh, rồi lại nhìn Kỷ Nhiễm, nói nhỏ: “Mẹ, do bà nội nhất định muốn bế con.”
Kỷ Nhiễm: “…”
Còn học trả đũa nữa.
Ai ngờ Nguyên Sênh ôm cậu bé lên ngay, cười nói: “Đúng vậy, do bà nội nhất định muốn ôm Thập Thất mà.”
Hai người lên lầu, Kỷ Nhiễm cùng Thẩm Chấp cũng lên theo.
Chỗ để những tác phẩm trong phòng vẽ của Nguyên Sênh đã trống không ít, năm ngoái Thẩm Chấp đã nói với Nguyên Sênh rằng sẽ tổ chức một triển lãm tranh từ thiện, vốn Nguyên Sênh còn cảm thấy khẳng định không ai tới xem.
Không ngờ cuối cùng hiệu quả lại cực kỳ tốt, còn có người bằng lòng đấu giá mua tranh nữa.
Ban đầu Thẩm Chấp không chịu bán tranh cho người khác, anh tính toán lấy tiền vé vào cửa cùng với cá nhân anh quyên tặng thêm rồi cùng hợp lại quyên góp ra bên ngoài. Nhưng Nguyên Sênh cảm thấy nếu đã làm từ thiện vậy nên có bộ dáng làm từ thiện.
Cho nên khi bà nhìn thấy tất cả những bức tranh của mình được bán ra ngoài liền vô cùng kích động.
Cả đời bà chưa từng có công việc gì, bởi vì bị bệnh nên vẫn luôn được ba mẹ chăm sóc, liên lụy tới mẹ bà đã lớn tuổi như vậy còn phải ra ngoài làm nhân viên quét rác kiếm tiền nuôi sống bà với Tiểu Cảnh.
Cho dù sau này Thẩm Chấp vô cùng hiếu thuận với ông bà ngoại, nhưng bà vẫn vô cùng áy náy với họ.
Bởi vậy sau khi Nguyên Sênh bán được tranh, chỉ để lại một vạn còn tất cả những phần còn lại đều tặng ra bên ngoài. Một vạn này bà đưa ông bà ngoại tham gia đoàn du lịch nhỏ ngắn ngày tham quan gần thành phố B, đi hai ngày.
Sau khi ông bà ngoại về vẫn vui vẻ mãi.
Có lẽ trong lòng bọn họ cho dù đã từng đau khổ mệt mỏi như vậy cũng không sao, bởi vì chỉ cần nhìn thấy Nguyên Sênh dần tốt hơn, đó đã là chuyện họ vui mừng hơn bất cứ chuyện gì khác.
Bây giờ Nguyên Sênh đã không cần uống thuốc nữa, ngay cả bác sĩ cũng nói không ngờ tình trạng của bà hồi phục tốt như vậy.
Bên trong phòng vẽ tranh, Thập Thất cầm cây bút chì bắt đầu tùy ý vẽ lên nền giấy trắng. Nguyên Sênh đứng bên cạnh dịu dàng nhìn cậu bé, cẩn thận nhìn cậu bé cầm bút chì phòng ngừa cậu nhóc tự chọc vào mình.
Thẩm Chấp đứng ở cửa nhìn qua, cầm tay Kỷ Nhiễm, nói: “Để hai người ở đây chơi đi.”
Kỷ Nhiễm hơi kinh ngạc, nhưng Thẩm Chấp đã nắm tay cô kéo về phía sau, vì thế hai người nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu.
Gió xuân ấm áp thổi vào người làm cho người ta vô cùng thoải mái xua đi những lo lắng, gió nhẹ lướt qua, áo khoác cùng với mái tóc dài của Kỷ Nhiễm bị thổi khẽ bay lên, cô đưa tay vuốt tóc lại.
Hai bên đường mòn có những nhánh cây to sum suê lá nảy mầm trong không khí ngày xuân, trong lá cây rậm rạp kia lộ ra lờ mờ cảnh xuân.
Thẩm Chấp nắm tay Kỷ Nhiễm, một tay khác đút trong túi quần, cho dù chỉ nhìn bóng dáng thôi vóc người cao ráo vai rộng eo hẹp kia vẫn thu hút người khác.
Đương nhiên hấp dẫn người ta nhất vẫn là đôi chân dài đang mặc quần dài đen kia, một đôi chân dài cho dù đang bị che bởi vải dệt vẫn thẳng tắp như cũ.
Kỷ Nhiễm nghiêng đầu sửng sốt, vốn cô có chuyện muốn nói với Thẩm Chấp, ai biết lúc cô quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh lại khẽ giật mình.
Ánh mắt trời chui qua khe lá chiếu xuống, vừa lúc chiếu lên sóng mũi anh tạo thành một lớp ánh sáng mỏng.
Bộ dáng của anh thật sự rất dễ nhìn, đường cong lập thể thâm thúy nhưng không quá khoa trương, tất cả đều vừa đủ hoàn mỹ, dọc xuống dưới là hầu kết trên cổ thon dài, hơi nhúc nhích lộ ra hương vị khêu gợi.
Đàn ông ba mươi, sự bình tĩnh trưởng thành trên người làm người ta mê muội.
Cô ngơ người nhìn cảnh này.
Ngược lại Thẩm Chấp nhìn cô, mở miệng hỏi trước: “Sao thế?”
“Hình như gần đây em thường xuyên bị anh mê hoặc.” Kỷ Nhiễm híp mắt khẽ nói, trong đôi mắt xinh đẹp kia mang theo ý cười.
Người ta đều nói khi tiến vào mối quan hệ hôn nhân, đặc biệt sau khi có con thì tình yêu rất nhanh sẽ biến thành tình thân.
Kỷ Nhiễm lại không cảm thấy như vậy, đối với chuyện tình cảm cô hơi chậm chạp, lúc trước không hiểu rõ tâm ý của Thẩm Chấp, bây giờ giống như đang còn nợ nần tình cảm khi ấy, không những không biến thành tình thân mà ngược lại càng bị anh thu hút hơn.
Cho dù anh chỉ yên lặng đứng đó thôi cũng giống như cục nam châm, chặt chẽ thu hút ánh mắt cô.
Thẩm Chấp giật mình, anh dừng chân lại áp sát người cô hơn, hơi thở nóng bỏng bao vây lấy cơ thể cô, hỗn hợp giữa hơi thở nóng bóng của anh cùng với mùi hương cây cỏ the mát.
Kỷ Nhiễm khép hờ mắt lại, nụ hôn của anh rơi xuống.
Môi Thẩm Chấp rất nóng, loại nhiệt tình này mãi không giảm xuống, dần dần tràn ra bao vây cô gắt gao trong đó. Kỷ Nhiễm yên tĩnh đứng tại chỗ ngửa đầu đón nhận nụ hôn này.
Gió thổi qua người họ tạo nên một bức tranh ấm áp.
Kỷ Nhiễm bị lôi kéo tới trước đình nghỉ mát trong khu nhà, Thẩm Chấp hếch cằm, nói: “Có thấy chỗ này khá quen không?”
Đình nghỉ mát??
Kỷ Nhiễm kinh ngạc chốc lát, dưới ánh nhìn của Thẩm Chấp, cô cố gắng nhớ lại, rồi cô nhớ tới đêm mưa nào đó anh chạy tới đình nghỉ mát trong khu nhà nhà cô chờ cô tới.
Kỷ Nhiễm nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Nếu buổi tối hôm đó em không tới tìm anh, anh vẫn sẽ chờ ở đây sao?”
Thẩm Chấp trả lời mà không cần nghĩ ngợi: “Sẽ.”
Anh sẽ chờ.
Đối với anh của khi đó mà nói, nơi đó không phải bến tàu để về, đó chỉ là một ngôi nhà lạnh như băng mà thôi, không có người nhà cũng không có cô, anh không có chút kỷ niệm nào đối với nơi đó.
Ngược lại ở nơi gần cô như vậy, anh nghĩ sẽ có lúc cô xuất hiện thôi.
Kỷ Nhiễm mãi mãi không tưởng được, buổi tối hôm đó anh ngồi trong đình nghỉ mát kia, trong lòng là một mảnh tuyệt vọng, sau đó trong lúc vô ý nhìn lên, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng mảnh mai gian nan bước đi trong đêm.
Cô cầm cái dù rất lớn, bởi vì gió to nên cô không thể nào cầm chắc được cán dù.
Rõ ràng nhìn cô hơi nhếch nhác, vậy mà anh ngồi bên trong lại nở nụ cười.
Bởi vì cô tới rồi.
Mặc dù anh hiểu chờ đợi và cũng không sợ chờ đợi, nhưng so với chuyện chờ đợi mà nói đáng sợ hơn nữa là chờ đợi trong vô vọng, khi thấy Kỷ Nhiễm xuất hiện trong đêm mưa, anh hiểu được sự chờ đợi của mình cuối cùng không phải công dã tràng.
Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, thấy Thẩm Chấp rút bàn tay đang đút trong túi ra, sợi dây chuyền đang cầm trên tay cũng bị kéo ra theo.
Cô kinh ngạc nhìn sợi dây chuyền, một sợi dây xích, mắt xích vô cùng nhỏ mảnh, trọng điểm nhất là sợi dây chuyền này được tạo hình tổng thể thành hoa hướng dương, ở giữa là viên kim cương vàng tiffany hiếm thấy.
Mỗi lần viên kim cương vàng này ra mắt đều dẫn tới sự tranh đoạt trong phòng đấu giá.
Kỷ Nhiễm không ngờ trong lúc bận rộn như vậy mà anh còn có thể mua đồ cho mình được, Thẩm Chấp giơ sợi dây chuyền lên giữa không trung, ánh nắng chiếu lên viên kim cương làm nó tỏa ra ánh sáng xinh đẹp.
Bởi vì được ánh mặt trời chiếu nên sáng chói bức người.
Rồi anh vòng tay lên cổ đeo lên cho cô, hai tay vòng ra sau cài móc khóa lại, anh nói khẽ: “Nhiễm Nhiễm, em biết vì sao anh mua sợi dây chuyền này không?”
Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình.
Khẽ lắc đầu.
Thẩm Chấp cười nhẹ: “Bởi vì anh rất thích tên của nó, Hoa hướng dương vĩnh hằng.”
Lúc anh nhìn thấy tên nó trong bảng danh sách dây chuyền số lượng có hạn thì bỗng nhiên động lòng, Hoa hướng dương vĩnh hằng, không phải sinh mệnh của hoa hướng dương luôn hướng tới mặt trời sao.
Ngón tay anh nhẹ nhàng sờ lên sợi dây chuyền trên cổ cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da cô, tinh tế như tơ.
“Không giống chúng ta sao? Sinh mệnh của anh luôn hướng về em.”
Khi anh nói câu này, đôi mắt đen như mực kia luôn nhìn cô chăm chú, trong chớp mắt này Kỷ Nhiễm thấy lòng mình chua xót, sinh mệnh của hoa hướng dướng luôn hướng về mặt trời.
Giống như anh.
Còn cô là ánh mặt trời nhỏ kia, lấp lánh ấm áp.
Kỷ Nhiễm ôm chặt lấy anh, môi dán lên cổ anh, giọng nói còn mang theo chút nức nở: “Về sau em vĩnh viễn nhìn anh.”
Không còn chỉ mình anh hướng về em mà tồn tại nữa.
Em cũng vĩnh viễn nhìn anh, cả đời không rời mắt.
Lời editor: Có vài từ ngữ không đủ diễn tả được tình yêu của họ. Hoa hướng dướng chỉ luôn quay về phía mặt trời, không có mặt trời hoa hướng dương sẽ héo úa mà chết không thể tỏa ra vẻ đẹp vốn có nữa, còn mặt trời lại chiếu sáng quá nhiều muôn loài. Thẩm Chấp là hoa hướng dương, Kỷ Nhiễm là mặt trời. Cả đời Thẩm Chấp chỉ biết hướng về Kỷ Nhiễm, cô ấy cũng nói sau này không phải chỉ mình Thẩm Chấp hướng về cô nữa mà cô cũng chiếu sáng anh. Ánh sáng riêng biệt.
Sinh nhật Nguyên Sênh vào mùa xuân, mùa xuân hoa về đua nở. Bởi vì Nguyên Sênh không thích đi nhà hàng bên ngoài nên đều tổ chức sinh nhật ở nhà.
Xe vừa dừng lại, Kỷ Nhiễm mới mở cửa xe ra Thập Thất đã tự mình bò xuống.
“Bà nội, bà nội.” Thập Thất vừa cười vừa chạy về phía cửa, Nguyên Sênh đang đứng ở cửa chờ cậu nhóc.
Bà không chút do dự khom lưng bế Thập Thất lên.
Thập Thất cười hì hì cầm món đồ chơi trong tay lên cho Nguyên Sênh nhìn, nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bà nội mau nhìn này, đồ chơi, đồ chơi do ba mua cho cháu.”
Trong tay cậu bé đang cầm mô hình Transformers.
Đối với trẻ con mà nói, đây là sự hấp dẫn không thể nào từ chối được.
Nguyên Sênh lập tức kinh thán: “Món đồ chơi này tuyệt thật.”
“Ba mua cho cháu, ba mua.” Thập Thất vô cùng đắc ý khoe khoang với bà nội, cho dù cậu nhóc hơi sợ ba mình, nhưng vẫn không nhịn được muốn khoe cho cả thế giới biết ba mình tốt như thế nào.
Thật ra Kỷ Nhiễm biết thái độ cậu nhóc với ba mình không phải như vậy, lần này Thẩm Chấp đi công tác, bởi vì quan hệ có lúc không ổn lắm nên hai người này cả ngày không hề gọi điện video với nhau.
Kết quả hôm sau Thập Thất đang im lặng nằm trên giường nghe cô kể chuyện xưa đột nhiên do dự nói: “Con nhớ ba rồi.”
Kỷ Nhiễm nhìn bộ dáng nhỏ bé vừa tủi thân lại đáng thương, vốn dĩ thấy đau lòng nhưng một giây sau liền bật cười.
Cô nhìn cảnh trước mắt, sau đó nhắn wechat cho Thẩm Chấp xem bây giờ anh có thể gọi video được không.
Ngay lúc video được kết nối, gương mặt Thẩm Chấp hiện ra trên màn hình, nét mặt cậu bé thực sự rất vui vẻ, nở nụ cười sáng lạn, đôi mắt đen to tròn cong lên thành vầng trăng khuyết.
Cậu bé hơi mím môi, bộ dáng xấu hổ không chủ động mở miệng được.
Kỷ Nhiễm cố ý hỏi: “Không phải khi nãy Thập Thất nói rất nhớ ba sao? Sao thấy ba rồi lại không nói gì?”
Thẩm Chấp bên kia hình như mới từ phòng họp đi ra, anh kéo cà vạt trên cổ nới lỏng ra chút, người đàn ông mới qua tuổi ba mươi lộ ra khí chất hấp dẫn thuộc về đàn ông trưởng thành.
Rõ ràng cả ngày đeo cà vạt bình thường nhưng bây giờ anh chỉ hơi kéo lỏng ra, sợi dây trong đầu Kỷ Nhiễm bỗng nhiên đứt đoạn.
Có kiểu trêu chọc nghênh diện đến đây.
Không phải người đàn ông này cố ý đấy chứ, quả nhiên lúc cô giương mắt lên nhìn qua, người đàn ông bên kia cười khẽ, giọng nói trầm thấp vốn có: “Vợ, em có nhớ anh không?”
Trước giờ Thẩm Chấp không biết anh sẽ nhớ nhà như vậy.
Mới vừa đi sẽ không nhịn được muốn gọi điện cho cô và Thập Thất, muốn nghe Thập Thất ngọt ngào ngây thơ gọi ba, muốn nghe cô dịu dàng ngọt ngào kêu A Chấp.
Kỷ Nhiễm cụp mắt xuống nở nụ cười, bởi vì ống kính gần nên độ cong lông mi chớp chớp của cô cũng truyền tới bên đối diện.
“Vâng, em nhớ anh.”
Hai người nói chuyện bỏ quên Thập Thất bên cạnh, vốn cậu bé chỉ hơi nhăn mày bây giờ không nhịn được la lớn: “Con cũng nhớ ba, con nhớ nhiều hơn mẹ.”
Còn nhỏ tuổi đã học được cạnh tranh rồi đấy.
Sau hôm ấy mỗi ngày cậu bé đều chủ động yêu cầu gọi video cho ba, thậm chí bây giờ ba mang quà về cho cậu bé, khoe trước mắt bà nội vẫn còn chưa đủ muốn lấy để khoe cả ông bà cụ nữa.
Thập Thất cầm món đồ chơi thật cẩn thận theo sát ông cụ rồi giải thích cho ông cụ nghe: “Cái màu vàng này là ô tô lớn.”
Hai người già cả ngày ở nhà nên đối với những thứ đồ chơi này dốt đặc cán mai, nhưng vẫn vô cùng nhiệt tình nghe cậu nói.
“Thập Thất, tự con chơi được không?” Kỷ Nhiễm sợ hai ông bà cụ sốt ruột nên thương lượng với cậu bé.
Ai ngờ bà cụ lập tức nói: “Bà thích nghe Thập Thất nói cái này.”
Ông cụ gật đầu theo.
Sự yêu thích của cậu nhóc này ở chỗ mấy người già vô cùng cao, chính ông bà nội hay ông bà ngoại của Kỷ Nhiễm cũng vô cùng thích cậu bé.
Lần trước ông bà ngoại còn đặc biết tới thành phố B ở một thời gian, mỗi ngày đều muốn dẫn Thập Thất ra ngoài chơi.
Thế nên đợt đó vừa mở mắt ra cậu bé đã nói, mẹ ơi con muốn mặc quần áo con muốn ra ngoài, không chịu ở nhà.
Bây giờ chuyện dạy dỗ con cái khi còn nhỏ phổ biến, có một số ba mẹ khi con trẻ mới mấy tháng đã bắt đầu dạy dỗ hướng đi cho con. Kỷ Nhiễm không hề muốn đánh giá phương thức giáo dục của người khác, nhưng cô tình nguyện để Thập Thất vui vẻ hạnh phúc như bây giờ.
Thoáng chốc sau khi Thập Thất giới thiệu món đồ chơi của cậu bé xong, Nguyên Sênh đang ngồi sau lưng cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Thập Thất, chúng ta lên lầu vẽ tranh nhé?”
“Vâng.” Thập Thất xoay người nhìn bà nội phía sau, gật đầu ngay.
Cậu nhóc này thích nhất chơi trò chơi với vẽ tranh cùng bà nội, Nguyên Sênh ôm cậu bé lên, Kỷ Nhiễm lập tức nói ngay: “Thập Thất, không phải chúng ta đã nói tốt rồi à, không cần bế nữa?”
Cậu bé khó xử nhìn qua Nguyên Sênh, rồi lại nhìn Kỷ Nhiễm, nói nhỏ: “Mẹ, do bà nội nhất định muốn bế con.”
Kỷ Nhiễm: “…”
Còn học trả đũa nữa.
Ai ngờ Nguyên Sênh ôm cậu bé lên ngay, cười nói: “Đúng vậy, do bà nội nhất định muốn ôm Thập Thất mà.”
Hai người lên lầu, Kỷ Nhiễm cùng Thẩm Chấp cũng lên theo.
Chỗ để những tác phẩm trong phòng vẽ của Nguyên Sênh đã trống không ít, năm ngoái Thẩm Chấp đã nói với Nguyên Sênh rằng sẽ tổ chức một triển lãm tranh từ thiện, vốn Nguyên Sênh còn cảm thấy khẳng định không ai tới xem.
Không ngờ cuối cùng hiệu quả lại cực kỳ tốt, còn có người bằng lòng đấu giá mua tranh nữa.
Ban đầu Thẩm Chấp không chịu bán tranh cho người khác, anh tính toán lấy tiền vé vào cửa cùng với cá nhân anh quyên tặng thêm rồi cùng hợp lại quyên góp ra bên ngoài. Nhưng Nguyên Sênh cảm thấy nếu đã làm từ thiện vậy nên có bộ dáng làm từ thiện.
Cho nên khi bà nhìn thấy tất cả những bức tranh của mình được bán ra ngoài liền vô cùng kích động.
Cả đời bà chưa từng có công việc gì, bởi vì bị bệnh nên vẫn luôn được ba mẹ chăm sóc, liên lụy tới mẹ bà đã lớn tuổi như vậy còn phải ra ngoài làm nhân viên quét rác kiếm tiền nuôi sống bà với Tiểu Cảnh.
Cho dù sau này Thẩm Chấp vô cùng hiếu thuận với ông bà ngoại, nhưng bà vẫn vô cùng áy náy với họ.
Bởi vậy sau khi Nguyên Sênh bán được tranh, chỉ để lại một vạn còn tất cả những phần còn lại đều tặng ra bên ngoài. Một vạn này bà đưa ông bà ngoại tham gia đoàn du lịch nhỏ ngắn ngày tham quan gần thành phố B, đi hai ngày.
Sau khi ông bà ngoại về vẫn vui vẻ mãi.
Có lẽ trong lòng bọn họ cho dù đã từng đau khổ mệt mỏi như vậy cũng không sao, bởi vì chỉ cần nhìn thấy Nguyên Sênh dần tốt hơn, đó đã là chuyện họ vui mừng hơn bất cứ chuyện gì khác.
Bây giờ Nguyên Sênh đã không cần uống thuốc nữa, ngay cả bác sĩ cũng nói không ngờ tình trạng của bà hồi phục tốt như vậy.
Bên trong phòng vẽ tranh, Thập Thất cầm cây bút chì bắt đầu tùy ý vẽ lên nền giấy trắng. Nguyên Sênh đứng bên cạnh dịu dàng nhìn cậu bé, cẩn thận nhìn cậu bé cầm bút chì phòng ngừa cậu nhóc tự chọc vào mình.
Thẩm Chấp đứng ở cửa nhìn qua, cầm tay Kỷ Nhiễm, nói: “Để hai người ở đây chơi đi.”
Kỷ Nhiễm hơi kinh ngạc, nhưng Thẩm Chấp đã nắm tay cô kéo về phía sau, vì thế hai người nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu.
Gió xuân ấm áp thổi vào người làm cho người ta vô cùng thoải mái xua đi những lo lắng, gió nhẹ lướt qua, áo khoác cùng với mái tóc dài của Kỷ Nhiễm bị thổi khẽ bay lên, cô đưa tay vuốt tóc lại.
Hai bên đường mòn có những nhánh cây to sum suê lá nảy mầm trong không khí ngày xuân, trong lá cây rậm rạp kia lộ ra lờ mờ cảnh xuân.
Thẩm Chấp nắm tay Kỷ Nhiễm, một tay khác đút trong túi quần, cho dù chỉ nhìn bóng dáng thôi vóc người cao ráo vai rộng eo hẹp kia vẫn thu hút người khác.
Đương nhiên hấp dẫn người ta nhất vẫn là đôi chân dài đang mặc quần dài đen kia, một đôi chân dài cho dù đang bị che bởi vải dệt vẫn thẳng tắp như cũ.
Kỷ Nhiễm nghiêng đầu sửng sốt, vốn cô có chuyện muốn nói với Thẩm Chấp, ai biết lúc cô quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh lại khẽ giật mình.
Ánh mắt trời chui qua khe lá chiếu xuống, vừa lúc chiếu lên sóng mũi anh tạo thành một lớp ánh sáng mỏng.
Bộ dáng của anh thật sự rất dễ nhìn, đường cong lập thể thâm thúy nhưng không quá khoa trương, tất cả đều vừa đủ hoàn mỹ, dọc xuống dưới là hầu kết trên cổ thon dài, hơi nhúc nhích lộ ra hương vị khêu gợi.
Đàn ông ba mươi, sự bình tĩnh trưởng thành trên người làm người ta mê muội.
Cô ngơ người nhìn cảnh này.
Ngược lại Thẩm Chấp nhìn cô, mở miệng hỏi trước: “Sao thế?”
“Hình như gần đây em thường xuyên bị anh mê hoặc.” Kỷ Nhiễm híp mắt khẽ nói, trong đôi mắt xinh đẹp kia mang theo ý cười.
Người ta đều nói khi tiến vào mối quan hệ hôn nhân, đặc biệt sau khi có con thì tình yêu rất nhanh sẽ biến thành tình thân.
Kỷ Nhiễm lại không cảm thấy như vậy, đối với chuyện tình cảm cô hơi chậm chạp, lúc trước không hiểu rõ tâm ý của Thẩm Chấp, bây giờ giống như đang còn nợ nần tình cảm khi ấy, không những không biến thành tình thân mà ngược lại càng bị anh thu hút hơn.
Cho dù anh chỉ yên lặng đứng đó thôi cũng giống như cục nam châm, chặt chẽ thu hút ánh mắt cô.
Thẩm Chấp giật mình, anh dừng chân lại áp sát người cô hơn, hơi thở nóng bỏng bao vây lấy cơ thể cô, hỗn hợp giữa hơi thở nóng bóng của anh cùng với mùi hương cây cỏ the mát.
Kỷ Nhiễm khép hờ mắt lại, nụ hôn của anh rơi xuống.
Môi Thẩm Chấp rất nóng, loại nhiệt tình này mãi không giảm xuống, dần dần tràn ra bao vây cô gắt gao trong đó. Kỷ Nhiễm yên tĩnh đứng tại chỗ ngửa đầu đón nhận nụ hôn này.
Gió thổi qua người họ tạo nên một bức tranh ấm áp.
Kỷ Nhiễm bị lôi kéo tới trước đình nghỉ mát trong khu nhà, Thẩm Chấp hếch cằm, nói: “Có thấy chỗ này khá quen không?”
Đình nghỉ mát??
Kỷ Nhiễm kinh ngạc chốc lát, dưới ánh nhìn của Thẩm Chấp, cô cố gắng nhớ lại, rồi cô nhớ tới đêm mưa nào đó anh chạy tới đình nghỉ mát trong khu nhà nhà cô chờ cô tới.
Kỷ Nhiễm nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Nếu buổi tối hôm đó em không tới tìm anh, anh vẫn sẽ chờ ở đây sao?”
Thẩm Chấp trả lời mà không cần nghĩ ngợi: “Sẽ.”
Anh sẽ chờ.
Đối với anh của khi đó mà nói, nơi đó không phải bến tàu để về, đó chỉ là một ngôi nhà lạnh như băng mà thôi, không có người nhà cũng không có cô, anh không có chút kỷ niệm nào đối với nơi đó.
Ngược lại ở nơi gần cô như vậy, anh nghĩ sẽ có lúc cô xuất hiện thôi.
Kỷ Nhiễm mãi mãi không tưởng được, buổi tối hôm đó anh ngồi trong đình nghỉ mát kia, trong lòng là một mảnh tuyệt vọng, sau đó trong lúc vô ý nhìn lên, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng mảnh mai gian nan bước đi trong đêm.
Cô cầm cái dù rất lớn, bởi vì gió to nên cô không thể nào cầm chắc được cán dù.
Rõ ràng nhìn cô hơi nhếch nhác, vậy mà anh ngồi bên trong lại nở nụ cười.
Bởi vì cô tới rồi.
Mặc dù anh hiểu chờ đợi và cũng không sợ chờ đợi, nhưng so với chuyện chờ đợi mà nói đáng sợ hơn nữa là chờ đợi trong vô vọng, khi thấy Kỷ Nhiễm xuất hiện trong đêm mưa, anh hiểu được sự chờ đợi của mình cuối cùng không phải công dã tràng.
Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, thấy Thẩm Chấp rút bàn tay đang đút trong túi ra, sợi dây chuyền đang cầm trên tay cũng bị kéo ra theo.
Cô kinh ngạc nhìn sợi dây chuyền, một sợi dây xích, mắt xích vô cùng nhỏ mảnh, trọng điểm nhất là sợi dây chuyền này được tạo hình tổng thể thành hoa hướng dương, ở giữa là viên kim cương vàng tiffany hiếm thấy.
Mỗi lần viên kim cương vàng này ra mắt đều dẫn tới sự tranh đoạt trong phòng đấu giá.
Kỷ Nhiễm không ngờ trong lúc bận rộn như vậy mà anh còn có thể mua đồ cho mình được, Thẩm Chấp giơ sợi dây chuyền lên giữa không trung, ánh nắng chiếu lên viên kim cương làm nó tỏa ra ánh sáng xinh đẹp.
Bởi vì được ánh mặt trời chiếu nên sáng chói bức người.
Rồi anh vòng tay lên cổ đeo lên cho cô, hai tay vòng ra sau cài móc khóa lại, anh nói khẽ: “Nhiễm Nhiễm, em biết vì sao anh mua sợi dây chuyền này không?”
Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình.
Khẽ lắc đầu.
Thẩm Chấp cười nhẹ: “Bởi vì anh rất thích tên của nó, Hoa hướng dương vĩnh hằng.”
Lúc anh nhìn thấy tên nó trong bảng danh sách dây chuyền số lượng có hạn thì bỗng nhiên động lòng, Hoa hướng dương vĩnh hằng, không phải sinh mệnh của hoa hướng dương luôn hướng tới mặt trời sao.
Ngón tay anh nhẹ nhàng sờ lên sợi dây chuyền trên cổ cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da cô, tinh tế như tơ.
“Không giống chúng ta sao? Sinh mệnh của anh luôn hướng về em.”
Khi anh nói câu này, đôi mắt đen như mực kia luôn nhìn cô chăm chú, trong chớp mắt này Kỷ Nhiễm thấy lòng mình chua xót, sinh mệnh của hoa hướng dướng luôn hướng về mặt trời.
Giống như anh.
Còn cô là ánh mặt trời nhỏ kia, lấp lánh ấm áp.
Kỷ Nhiễm ôm chặt lấy anh, môi dán lên cổ anh, giọng nói còn mang theo chút nức nở: “Về sau em vĩnh viễn nhìn anh.”
Không còn chỉ mình anh hướng về em mà tồn tại nữa.
Em cũng vĩnh viễn nhìn anh, cả đời không rời mắt.
Lời editor: Có vài từ ngữ không đủ diễn tả được tình yêu của họ. Hoa hướng dướng chỉ luôn quay về phía mặt trời, không có mặt trời hoa hướng dương sẽ héo úa mà chết không thể tỏa ra vẻ đẹp vốn có nữa, còn mặt trời lại chiếu sáng quá nhiều muôn loài. Thẩm Chấp là hoa hướng dương, Kỷ Nhiễm là mặt trời. Cả đời Thẩm Chấp chỉ biết hướng về Kỷ Nhiễm, cô ấy cũng nói sau này không phải chỉ mình Thẩm Chấp hướng về cô nữa mà cô cũng chiếu sáng anh. Ánh sáng riêng biệt.
Tác giả :
Tưởng Mục Đồng