Tôi Là Thầy Khai Quang
Chương 263: Ngày càng rắc rối
“Đây chính là chứng cứ!”, cục trưởng Lưu gằn lên: “Cảnh sát phá án chỉ xét đến chứng cứ. Bây giờ vật chứng rõ ràng, thời gian gây án, vân tay trên người nạn nhân, tất cả đều trùng khớp!”
“Cậu nói cậu không giết người, dù tôi tin cậu thì cậu nói cho tôi nghe xem, thẩm phán có tin không?”
Trần Kế Tần run rẩy nói: “Hôm trước Sơn Thành bị ám sát, có liên quan đến Viên Chính Dương, nên hai chúng tôi chỉ đến đó điều tra chứ không hề có ý giết người. Hơn nữa đánh nhau thì tôi làm được chứ tôi không dám giết người đâu...”
Trần Kế Tần cực kỳ sợ hãi, mặt mày xám ngắt.
Lưu Chính Nghĩa bực bội nói: “Trương Sơn Thành, việc cậu bị ám sát phía cảnh sát chúng tôi rất coi trọng. Chúng tôi đang toàn lực điều tra, sao cậu có manh mối lại không giao cho cảnh sát?”
“Bây giờ cậu tự ý đi điều tra, xảy ra chuyện lớn thế này, cậu định giải quyết thế nào?”
“Cậu biết chuyện lần này nghiêm trọng đến mức nào không?”
Tôi nói: “Cục trưởng Lưu, chuyện tôi bị ám sát rất phức tạp, bây giờ không hề có chút manh mối hay chứng cứ nào. Kể cả tôi nói những nghi ngờ của tôi cho cảnh sát cũng không có ích gì, nên tôi đành phải dùng cách của mình. Nói cho cảnh sát cũng chỉ là đánh rắn động cỏ mà thôi”.
“Bây giờ xảy ra chuyện này, tôi cũng đâu có ngờ được, nhưng mà... tôi thực sự không giết người”.
“Trương Sơn Thành!”, cục trưởng Lưu đập bàn, đứng phắt dậy, gào lên: “Cảnh sát chúng tôi có nghiệp vụ phá án, có đoàn đội chuyên nghiệp, sao lại không có ích gì?”
“Loại người có thể dùng đến sát thủ để giết người chính là con rắn độc đang len lỏi ẩn núp, chuyện gì cũng dám làm!”
“Nói khó nghe một chút, vì nể mặt Âu Dương Bác nên tôi luôn tôn trọng cậu, bảo vệ cậu. Nếu không có quan hệ với Âu Dương Bác, cậu chẳng là cái thá gì cả!”
Cục trưởng Lưu tức đến phát điên, nhưng tôi hiểu, ông ấy nói đúng. Có lẽ chuyện lần này quá mức ầm ĩ.
Xảy ra chuyện lớn thế này, chắc chắn cục trưởng Lưu là người chịu trận đầu tiên, tất nhiên tôi sẽ không để bụng lời ông ấy nói.
Thực ra tôi muốn từng bước điều tra, đợi có được chứng cứ xác thực rồi mới báo cho cảnh sát. Bây giờ coi như xôi hỏng bỏng không, không ai ngờ được kẻ đứng trong bóng tối lại tàn độc đến thế.
Viên Chính Dương luôn giúp đỡ kẻ đó, vậy mà hắn có thể ra tay độc ác như vậy.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Cục trưởng Lưu, ông đừng tức giận, tôi sẽ hết sức phối hợp với phía cảnh sát, chúng tôi có nhân chứng”.
Lưu Chính Nghĩa hỏi: “Nhân chứng? Ý cậu là cô gái đi cùng Viên Chính Dương?”
“Cậu nghĩ có tác dụng à? Cậu nghĩ việc này đơn giản thế sao?”
“Những chứng cứ cảnh sát đang có đã chỉ thẳng hai người là hung thủ. Viên Chính Dương là một thương nhân trên huyện, là một người có máu mặt, việc liên quan đến ông ta rất được truyền thông quan tâm”.
“Chuyện này phải được điều tra công khai. Đến lúc đó, sức mạnh của dư luận thế nào, hai người có lường được không? Hai người nghĩ Viên Chính Dương không có bạn à? Đằng sau ông ta còn rất nhiều người có thế lực khác!”
“Kể cả có nhân chứng thì bên viện kiểm sát cũng sẽ khởi tố!”
Tôi cau chặt mày, nói: “Chính mắt nhân chứng nhìn thấy chúng tôi không giết người, sau đó còn cùng chúng tôi rời khỏi hiện trường, ở cạnh chúng tôi cả đêm”.
“Cô ấy đồng ý ra toà làm chứng, thế còn chưa đủ hay sao?”
“Chứng cứ không đủ, không thể thành lập án mưu sát được, đúng không?”
Lưu Chính Nghĩa rít một hơi thuốc, sắc mặt không còn khó coi như ban nãy nữa. Ông ấy nói: “Bây giờ cậu hãy kể tất cả mọi chuyện, mọi tình tiết và manh mối cho tôi nghe”.
“Không được sót chữ nào!”
Tôi bắt đầu kể lại câu chuyện. Từ cuộc họp bầu cử trưởng thôn của thôn chúng tôi, Viên Chính Dương đã làm thế nào. Sau đó tôi với nhà họ Dương cùng bàn bạc và nghi ngờ Viên Chính Dương. Tôi nói chuyện với chủ tịch thị trấn, cuối cùng chắc chắn được việc này có liên quan đến Viên Chính Dương.
Sau đó, tôi với Trần Kế Tần đi tìm Viên Chính Dương, Viên Chính Dương cũng nói với chúng tôi, có kẻ đứng sau sai khiến ông ta làm tất cả mọi việc.
Tôi cũng tiện thể kể luôn chuyện của Lý Tuyết Diễm cho cục trưởng Lưu nghe. Bây giờ mọi chuyện nghiêm trọng đến mức này, tôi phải thành thật, phải tận dụng được mọi chứng cứ có lợi cho mình.
Sau khi nghe tôi kể xong, cục trưởng Lưu lại hỏi tường tận thêm mấy vấn đề nữa.
“Lúc hai người đánh Viên Chính Dương, Lý Tuyết Diễm cũng đang ở trong phòng à?”
Tôi đáp: “Đúng thế, sau khi chúng tôi hỏi Viên Chính Dương hết tất cả các vấn đề thì mới đưa Lý Tuyết Diễm đi”.
“Viên Chính Dương bị Trần Kế Tần đánh rách đầu, có chảy máu, nhưng vết thương trên người chỉ là vết thương ngoài da”.
“Lý Tuyết Diễm có thể làm chứng, trước khi chúng tôi đi, Viên Chính Dương vẫn bình thường”.
Lưu Chính Nghĩa lại hỏi: “Tên sát thủ ám sát Lý Tuyết Diễm tối qua có đặc điểm nhận dạng gì không?”
Tôi nói: “Cả người mặc đồ đen, là một người đàn ông cao tầm một mét bảy mươi lăm, khẩu âm vùng Quảng Đông”.
Lưu Chính Nghĩa lại rít một hơi thuốc, thở dài thườn thượt.
“Sự việc rất phức tạp, có quá nhiều tình tiết”, Lưu Chính Nghĩa cau mày, ánh mắt vô cùng phức tạp, nói: “Vụ án này không đơn giản chỉ là án mưu sát, mà có liên quan đến rất nhiều người, dính vào một chuỗi lợi ích rất dài”.
“Kẻ đứng sau đang tìm mọi cách để trừ khử cậu, trong mấy ngày mà liên tiếp xảy ra hai lần ám sát, quả thực quá ngông cuồng”.
Tôi hỏi: “Cục trưởng Lưu, ông nghe đến Hợp Tác Xã bao giờ chưa?”
Ông ấy đáp: “Chưa từng. Bây giờ không phải lúc điều tra tổ chức sát thủ. Chúng ta phải giải quyết cho xong chuyện của cậu đã, sau đó mới điều tra toàn diện sau”.
“Nói tóm lại, nếu có người chứng minh các cậu không giết người, lại tận mắt nhìn thấy, thì dù cuối cùng cảnh sát và viện kiểm sát xử lý thế nào, các cậu cũng sẽ được tuyên bố vô tội và trả tự do”.
“Hành vi hành hung nghiêm trọng nhất cũng chỉ bị tạm giam mười lăm ngày”.
“Cuối cùng, tất cả áp lực sẽ dồn về phía cảnh sát...”
Về mặt pháp luật, phải chứng minh được chúng tôi có tội thì mới được xét xử, nếu chúng tôi không giết người thì chúng tôi vô tội.
Tôi với Trần Kế Tần cũng thở phào một hơi.
Lưu Chính Nghĩa nói: “Âu Dương Bác đã mời cho hai người luật sư giỏi nhất tỉnh, là một người bạn cũ của ông ấy”.
“Bây giờ các cậu cần làm theo trình tự như thường, phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án này”.
“Các cậu cứ về đi, tôi còn phải họp. Khi nào họp xong tôi sẽ soạn lại hồ sơ vụ án một lần nữa”.
“Sáng mai các cậu hãy đến đây, nếu các cậu đang ở cùng với Lý Tuyết Diễm thì dẫn theo cả cô ấy đến, qua hiện trưởng để lấy khẩu cung. Sáng mai luật sư cũng sẽ đến, giải quyết tất cả mọi việc”.
“Chuyện của Lý Tuyết Diễm tối qua chúng tôi cũng sẽ cho cảnh sát điều tra, nhưng chắc không thu được manh mối gì đâu. Đám người này là sát thủ chuyên nghiệp, chỗ đó lại không có camera”.
“Chuyện còn lại, các cậu đừng tự ý làm bừa. Tôi nhất định sẽ điều tra sáng tỏ mọi chuyện, dù Lữ Vô Thiện là thần thánh phương nào, chỉ cần ông ta phạm pháp, cảnh sát chúng tôi sẽ bắt ông ta phải trả giá”.
Cục trưởng Lưu nói rất nhiều, xem ra lần này tôi với Trần Kế Tần được bình an rồi. Chỉ cần phối hợp với cảnh sát điều tra đúng như trình tự pháp luật là xong.
Đến lúc đó, dù có bị khởi tố thì chỉ cần Lý Tuyết Diễm ra toà làm chứng, chúng tôi cũng sẽ không sao.
Lúc chúng tôi đang định đi thì Trần Kế Tần đột nhiên nói: “Cục trưởng Lưu, bây giờ Lý Tuyết Diễm là nhân chứng duy nhất của chúng tôi. Nếu cô ấy xảy ra chuyện, không có ai làm chứng nữa, thì chúng tôi sẽ lĩnh án chắc luôn”.
“Vậy nên phía cảnh sát nhất định phải bảo vệ Lý Tuyết Diễm”.
“Cậu nói cậu không giết người, dù tôi tin cậu thì cậu nói cho tôi nghe xem, thẩm phán có tin không?”
Trần Kế Tần run rẩy nói: “Hôm trước Sơn Thành bị ám sát, có liên quan đến Viên Chính Dương, nên hai chúng tôi chỉ đến đó điều tra chứ không hề có ý giết người. Hơn nữa đánh nhau thì tôi làm được chứ tôi không dám giết người đâu...”
Trần Kế Tần cực kỳ sợ hãi, mặt mày xám ngắt.
Lưu Chính Nghĩa bực bội nói: “Trương Sơn Thành, việc cậu bị ám sát phía cảnh sát chúng tôi rất coi trọng. Chúng tôi đang toàn lực điều tra, sao cậu có manh mối lại không giao cho cảnh sát?”
“Bây giờ cậu tự ý đi điều tra, xảy ra chuyện lớn thế này, cậu định giải quyết thế nào?”
“Cậu biết chuyện lần này nghiêm trọng đến mức nào không?”
Tôi nói: “Cục trưởng Lưu, chuyện tôi bị ám sát rất phức tạp, bây giờ không hề có chút manh mối hay chứng cứ nào. Kể cả tôi nói những nghi ngờ của tôi cho cảnh sát cũng không có ích gì, nên tôi đành phải dùng cách của mình. Nói cho cảnh sát cũng chỉ là đánh rắn động cỏ mà thôi”.
“Bây giờ xảy ra chuyện này, tôi cũng đâu có ngờ được, nhưng mà... tôi thực sự không giết người”.
“Trương Sơn Thành!”, cục trưởng Lưu đập bàn, đứng phắt dậy, gào lên: “Cảnh sát chúng tôi có nghiệp vụ phá án, có đoàn đội chuyên nghiệp, sao lại không có ích gì?”
“Loại người có thể dùng đến sát thủ để giết người chính là con rắn độc đang len lỏi ẩn núp, chuyện gì cũng dám làm!”
“Nói khó nghe một chút, vì nể mặt Âu Dương Bác nên tôi luôn tôn trọng cậu, bảo vệ cậu. Nếu không có quan hệ với Âu Dương Bác, cậu chẳng là cái thá gì cả!”
Cục trưởng Lưu tức đến phát điên, nhưng tôi hiểu, ông ấy nói đúng. Có lẽ chuyện lần này quá mức ầm ĩ.
Xảy ra chuyện lớn thế này, chắc chắn cục trưởng Lưu là người chịu trận đầu tiên, tất nhiên tôi sẽ không để bụng lời ông ấy nói.
Thực ra tôi muốn từng bước điều tra, đợi có được chứng cứ xác thực rồi mới báo cho cảnh sát. Bây giờ coi như xôi hỏng bỏng không, không ai ngờ được kẻ đứng trong bóng tối lại tàn độc đến thế.
Viên Chính Dương luôn giúp đỡ kẻ đó, vậy mà hắn có thể ra tay độc ác như vậy.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Cục trưởng Lưu, ông đừng tức giận, tôi sẽ hết sức phối hợp với phía cảnh sát, chúng tôi có nhân chứng”.
Lưu Chính Nghĩa hỏi: “Nhân chứng? Ý cậu là cô gái đi cùng Viên Chính Dương?”
“Cậu nghĩ có tác dụng à? Cậu nghĩ việc này đơn giản thế sao?”
“Những chứng cứ cảnh sát đang có đã chỉ thẳng hai người là hung thủ. Viên Chính Dương là một thương nhân trên huyện, là một người có máu mặt, việc liên quan đến ông ta rất được truyền thông quan tâm”.
“Chuyện này phải được điều tra công khai. Đến lúc đó, sức mạnh của dư luận thế nào, hai người có lường được không? Hai người nghĩ Viên Chính Dương không có bạn à? Đằng sau ông ta còn rất nhiều người có thế lực khác!”
“Kể cả có nhân chứng thì bên viện kiểm sát cũng sẽ khởi tố!”
Tôi cau chặt mày, nói: “Chính mắt nhân chứng nhìn thấy chúng tôi không giết người, sau đó còn cùng chúng tôi rời khỏi hiện trường, ở cạnh chúng tôi cả đêm”.
“Cô ấy đồng ý ra toà làm chứng, thế còn chưa đủ hay sao?”
“Chứng cứ không đủ, không thể thành lập án mưu sát được, đúng không?”
Lưu Chính Nghĩa rít một hơi thuốc, sắc mặt không còn khó coi như ban nãy nữa. Ông ấy nói: “Bây giờ cậu hãy kể tất cả mọi chuyện, mọi tình tiết và manh mối cho tôi nghe”.
“Không được sót chữ nào!”
Tôi bắt đầu kể lại câu chuyện. Từ cuộc họp bầu cử trưởng thôn của thôn chúng tôi, Viên Chính Dương đã làm thế nào. Sau đó tôi với nhà họ Dương cùng bàn bạc và nghi ngờ Viên Chính Dương. Tôi nói chuyện với chủ tịch thị trấn, cuối cùng chắc chắn được việc này có liên quan đến Viên Chính Dương.
Sau đó, tôi với Trần Kế Tần đi tìm Viên Chính Dương, Viên Chính Dương cũng nói với chúng tôi, có kẻ đứng sau sai khiến ông ta làm tất cả mọi việc.
Tôi cũng tiện thể kể luôn chuyện của Lý Tuyết Diễm cho cục trưởng Lưu nghe. Bây giờ mọi chuyện nghiêm trọng đến mức này, tôi phải thành thật, phải tận dụng được mọi chứng cứ có lợi cho mình.
Sau khi nghe tôi kể xong, cục trưởng Lưu lại hỏi tường tận thêm mấy vấn đề nữa.
“Lúc hai người đánh Viên Chính Dương, Lý Tuyết Diễm cũng đang ở trong phòng à?”
Tôi đáp: “Đúng thế, sau khi chúng tôi hỏi Viên Chính Dương hết tất cả các vấn đề thì mới đưa Lý Tuyết Diễm đi”.
“Viên Chính Dương bị Trần Kế Tần đánh rách đầu, có chảy máu, nhưng vết thương trên người chỉ là vết thương ngoài da”.
“Lý Tuyết Diễm có thể làm chứng, trước khi chúng tôi đi, Viên Chính Dương vẫn bình thường”.
Lưu Chính Nghĩa lại hỏi: “Tên sát thủ ám sát Lý Tuyết Diễm tối qua có đặc điểm nhận dạng gì không?”
Tôi nói: “Cả người mặc đồ đen, là một người đàn ông cao tầm một mét bảy mươi lăm, khẩu âm vùng Quảng Đông”.
Lưu Chính Nghĩa lại rít một hơi thuốc, thở dài thườn thượt.
“Sự việc rất phức tạp, có quá nhiều tình tiết”, Lưu Chính Nghĩa cau mày, ánh mắt vô cùng phức tạp, nói: “Vụ án này không đơn giản chỉ là án mưu sát, mà có liên quan đến rất nhiều người, dính vào một chuỗi lợi ích rất dài”.
“Kẻ đứng sau đang tìm mọi cách để trừ khử cậu, trong mấy ngày mà liên tiếp xảy ra hai lần ám sát, quả thực quá ngông cuồng”.
Tôi hỏi: “Cục trưởng Lưu, ông nghe đến Hợp Tác Xã bao giờ chưa?”
Ông ấy đáp: “Chưa từng. Bây giờ không phải lúc điều tra tổ chức sát thủ. Chúng ta phải giải quyết cho xong chuyện của cậu đã, sau đó mới điều tra toàn diện sau”.
“Nói tóm lại, nếu có người chứng minh các cậu không giết người, lại tận mắt nhìn thấy, thì dù cuối cùng cảnh sát và viện kiểm sát xử lý thế nào, các cậu cũng sẽ được tuyên bố vô tội và trả tự do”.
“Hành vi hành hung nghiêm trọng nhất cũng chỉ bị tạm giam mười lăm ngày”.
“Cuối cùng, tất cả áp lực sẽ dồn về phía cảnh sát...”
Về mặt pháp luật, phải chứng minh được chúng tôi có tội thì mới được xét xử, nếu chúng tôi không giết người thì chúng tôi vô tội.
Tôi với Trần Kế Tần cũng thở phào một hơi.
Lưu Chính Nghĩa nói: “Âu Dương Bác đã mời cho hai người luật sư giỏi nhất tỉnh, là một người bạn cũ của ông ấy”.
“Bây giờ các cậu cần làm theo trình tự như thường, phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án này”.
“Các cậu cứ về đi, tôi còn phải họp. Khi nào họp xong tôi sẽ soạn lại hồ sơ vụ án một lần nữa”.
“Sáng mai các cậu hãy đến đây, nếu các cậu đang ở cùng với Lý Tuyết Diễm thì dẫn theo cả cô ấy đến, qua hiện trưởng để lấy khẩu cung. Sáng mai luật sư cũng sẽ đến, giải quyết tất cả mọi việc”.
“Chuyện của Lý Tuyết Diễm tối qua chúng tôi cũng sẽ cho cảnh sát điều tra, nhưng chắc không thu được manh mối gì đâu. Đám người này là sát thủ chuyên nghiệp, chỗ đó lại không có camera”.
“Chuyện còn lại, các cậu đừng tự ý làm bừa. Tôi nhất định sẽ điều tra sáng tỏ mọi chuyện, dù Lữ Vô Thiện là thần thánh phương nào, chỉ cần ông ta phạm pháp, cảnh sát chúng tôi sẽ bắt ông ta phải trả giá”.
Cục trưởng Lưu nói rất nhiều, xem ra lần này tôi với Trần Kế Tần được bình an rồi. Chỉ cần phối hợp với cảnh sát điều tra đúng như trình tự pháp luật là xong.
Đến lúc đó, dù có bị khởi tố thì chỉ cần Lý Tuyết Diễm ra toà làm chứng, chúng tôi cũng sẽ không sao.
Lúc chúng tôi đang định đi thì Trần Kế Tần đột nhiên nói: “Cục trưởng Lưu, bây giờ Lý Tuyết Diễm là nhân chứng duy nhất của chúng tôi. Nếu cô ấy xảy ra chuyện, không có ai làm chứng nữa, thì chúng tôi sẽ lĩnh án chắc luôn”.
“Vậy nên phía cảnh sát nhất định phải bảo vệ Lý Tuyết Diễm”.
Tác giả :
Hoa Hướng Dương