Tôi Là Thầy Khai Quang
Chương 194: Nhân sâm thật giả
Dương Đông liếc tôi một cái, khinh thường nói: "Nói bậy, vừa mới nói mày là đồ con lợn mày đã thở hổn hển rồi, mắt thường của mày có thể nhìn ra năm tuổi của nhân sâm sao? Mày tưởng mày là thần tiên chắc!"
Dương Thành Công cũng không nhịn được mà nói: "Trương Sơn Thành, mắt thường làm sao có thể phát hiện năm tuổi của nhân sâm được? Cậu đừng có ba hoa khoác lác nữa".
Nhiều người đứng quanh xem nghĩ rằng tôi nói nhảm nhí và không hề tin tôi.
Tôi không hề tức giận, tự tin cười nói: "Tôi có thể nhìn ra được, giáo sư Dương, Dương Đông, hai người nói nhân sâm của nhà họ Lưu có vấn đề, nói nó là giả, vậy hai người có dám đánh cược với tôi hay không?"
Dương Đông đột nhiên nổi hứng, nói: "Tao cược với mày, Trương Sơn Thành, nếu đây không phải là nhân sâm 1600 năm tuổi thì sao?"
"Theo như tao biết, mày chỉ là một thằng khố rách áo ôm mà thôi, đánh cược tiền với mày dường như không có ý nghĩa gì thì phải?"
Không ai ngăn cản tôi và Dương Đông tranh luận, đương nhiên người nhà họ Dương sẽ không ngăn cản, mà cứ để chúng tôi làm ầm lên, đến lúc đó nếu nhân sâm không phải thật sẽ khiến nhà họ Lưu mất hết mặt mũi, còn tôi là đồng phạm.
Người nhà họ Lưu không ngăn cản, bởi vì Lưu Thiến đã nói thầm điều gì đó vào tai chủ tịch thị trấn, ông ta rất sửng sốt, sau đó vẻ mặt có phần u ám.
Viện trưởng Lưu biết khả năng của tôi như thế nào nên cũng không nói. Bà cụ và ông cụ chỉ yên lặng theo dõi tình hình, cả hai đều không lên tiếng.
Đám người Âu Dương Bác, anh Đao cũng vây quanh hóng chuyện, họ không nói gì. Đương nhiên nếu tình hình mất kiểm, nếu tôi và nhà họ Lưu không thể kiểm soát được toàn bộ tình hình, bọn họ nhất định sẽ đứng ra nói đỡ cho tôi và nhà họ Lưu.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế này đi, Dương Đông, nếu anh đã không có hứng thú với tiền bạc, vậy chúng ta sẽ đánh cược thứ gì đó kích thích một chút".
Dương Đông tò mò hỏi: "Mày muốn cược gì?"
Tôi cười nói: "Dương Đông, nếu cây sâm này thật sự đã 1600 năm thì lễ đính hôn của anh với Lưu Thiến sẽ bị hủy bỏ, hơn nữa, anh phải đồng ý không bao giờ quấy rầy Lưu Thiến nữa!"
"Đương nhiên, nếu tôi thua, anh muốn làm gì cũng được!"
Tôi cố tình khiêu khích Dương Đông, để dẫn ván cược vào lễ đính hôn của hai người.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, nhiều người đã nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Chủ tịch thị trấn cau mày, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lưu Thiến nhìn tôi với vẻ biết ơn, sắc mặt của bà cụ hơi mất tự nhiên, bà không ngờ rằng tôi lại lấy chuyện này ra cá cược.
Khi nghe đến đây, sắc mặt Dương Đông đột nhiên thay đổi: "Trương Sơn Thành, mày là cái gì? Mày dựa vào đâu mà dám lôi chuyện này ra cá cược!"
Tôi nhàn nhạt nói: "Lần trước tôi đã đánh cho anh một trận mà anh vẫn không hiểu sao?"
"Tôi thích Lưu Thiến! Lưu Thiến là người phụ nữ của Trương Sơn Thành!"
"Anh muốn đính hôn với người phụ nữ của tôi ư, anh nghĩ tôi sẽ cho anh cơ hội này sao!"
Ngay khi tôi dứt lời, toàn bộ hội trường đều hết sức kinh hãi!
Những lời này của tôi đã chứng minh Dương Đông bị cắm sừng.
Mọi người đều đã biết Dương Đông và Lưu Thiến là một cặp, ngoài tiệc chúc thọ ra thì những khách mời hôm nay cũng sẽ tham dự lễ đính hôn của Lưu Thiến và Dương Đông.
Không ai ngờ được rằng giữa đường lại xuất hiện một thằng như tôi!
Bầu không khí đột nhiên rất căng thẳng và cực kỳ ngột ngạt.
Chủ tịch thị trấn tức giận nói: "Trương Sơn Thành, cậu đang nói gì?"
Dương Quang cũng nói: "Trương Sơn Thành, ăn có thể ăn nhầm, nhưng lời nói thì không thể nói tùy tiện!"
"Cậu chỉ là một bác sĩ ở một thôn nhỏ, sao có thể xứng với con gái của chủ tịch thị trấn!"
Tôi vẫn không tức giận vì tôi đã kiểm soát được tình hình, mọi thứ đang diễn ra đúng theo kế hoạch của tôi.
Tôi bình tĩnh, cười nói: "Giáo sư Dương, Dương Đông, tôi chỉ hỏi hai người một câu thôi, hai người có dám đánh cược không?"
Nếu vụ cá cược này có thể tách Dương Đông và Lưu Thiến ra thì chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, nếu không, lát nữa tôi vẫn làm theo kế hoạch đó là tôi sẽ cướp hôn, gây náo loạn một trận.
Ông cụ không nhịn được, đột nhiên hét lớn: "Đủ rồi!"
"Hôm nay là lễ mừng thọ của tôi và em gái tôi. Các người gây náo loạn như vậy còn ra thể thống gì nữa!"
"Hôn nhân là chuyện cả đời, sao có thể lấy ra để cá cược như một trò chơi của trẻ con như vậy?"
"Còn cậu nữa, Trương Sơn Thành, một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch thì đừng có ở đây huênh hoang nữa, không có chút phép tắc nào cả!"
"Nếu cậu vẫn còn gây náo loạn, mời ra khỏi nhà họ Dương chúng tôi!"
Ông dám nói tôi vắt mũi chưa sạch sao? Ông già chết tiệt, ông muốn chết sao?
Rõ ràng là nhà họ Dương muốn tôi và Dương Đông cá cược, nhưng sau khi nghe nội dung thỏa thuận đánh cược từ miệng tôi, bọn họ lại sợ hãi!
Họ lo lắng tôi sẽ gây ra chuyện gì đó, hôm nay đã đủ rắc rối rồi.
Đương nhiên người nhà họ Dương biết tôi không hề đơn giản, bọn họ đã từng sai người giết tôi, nhưng vẫn không trừ khử được tôi.
Vì vậy ông cụ mới tức giận ngăn cản vụ cá cược này.
Tôi đang định phản bác thì bà cụ đột nhiên tiến tới đứng trước mặt tôi nói: "Được rồi, mọi người đừng cãi vã nữa, tôi đang đau đầu, Sơn Thành, cháu đến ngồi cạnh bà đi".
Bà nắm tay tôi rồi kéo tôi tới ngồi bên cạnh Lưu Thiến.
Dương Thành Công nói: "Được rồi, hiện tại tôi sẽ giám định nhân sâm nghìn năm của nhà họ Lưu, mọi người hãy quan sát kỹ!"
Nhiều người xúm lại xem kết quả giám định, nhưng bà cụ không qua đó xem, bà nói vào tai tôi: "Sơn Thành, bà biết cháu lo lắng cho Lưu Thiến, nhưng chuyện hôm nay, cháu không nên can thiệp và cũng đừng để bản thân lún sâu vào chuyện này. Về chuyện của Lưu Thiến và Dương Đông, bà sẽ ra mặt giải quyết".
Bà cụ không hề biết đây là kế hoạch của tôi, bà cụ lo lắng tôi sẽ hoàn toàn đắc tội với nhà họ Dương, bà ấy không muốn tôi bị cuốn vào chuyện này.
Tôi ghé sát miệng vào tai bà cụ, tự tin cười nói: "Bà nội đừng lo, cháu có cách của riêng mình. Chuyện này hãy cứ giao cho cháu. Cháu sẽ để cho nhà họ Dương thua không còn mảnh giáp!"
"Sắp có kịch hay rồi..."
Nghe tôi nói thế, bà cụ khẽ giật mình.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, giọng nói tràn ngập sự kinh hãi của Dương Thành Công vang lên từ phía sau: "Không thể nào!"
"Không thể nào!"
"Hoàn toàn không thể!"
Dương Thành Công liên tục phủ nhận, cảm xúc của ông ta không ổn định, cảm thấy không thể tin nổi.
Người nhà họ Dương mặt mày tái nhợt như gặp quỷ!
Một vị khách hét lên: "Trời ơi, con số trên đó là 1643!"
"Trời ạ, thật sự là nhân sâm ngàn năm, là vua của nhân, hơn 1600 năm!"
Mọi người khi nghe đến con số này đều sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Tôi nở một nụ cười thần bí với bà cụ, bà cụ lập tức hiểu ra: "Sơn Thành, cháu..."
Tôi vừa nói rồi, nhân sâm này 1600 năm tuổi thì không ai tin, giờ có kết quả giám định rồi đó.
Khắp nơi đều là tiếng trầm trồ kinh ngạc, người nhà họ Dương đều lo lắng, không ai dám tin!
Dương Quang quát: "Chú ba, có phải cái máy này của chú có vấn đề rồi không?"
Dương Thành cũng hoảng sợ nói: "Chú ba, chú phải kiểm tra lại, nhất định có vấn đề!"
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, hôm nay nhìn thấy hai cây nhân sâm nghìn năm tuổi mà gần như đã tuyệt chủng, điều này cứ như một giấc mơ!
Tôi nắm tay bà cụ bước tới, dõng dạc nói: "Các ông có thử lại mười lần hay một trăm lần thì kết quả cũng đều như vậy mà thôi".
"Tôi đã nói nhân sâm này 1600 năm tuổi, các người lại không tin!"
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn tôi đều thay đổi, trong ánh mắt của họ chứa đựng sự khó tin và không thể hiểu nổi.
Chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu đã kinh ngạc đến ngây người từ lâu, họ chưa từng nghĩ tới kết quả sẽ như vậy.
Họ đang chờ có kết quả giám định là hàng giả thì họ sẽ biện minh rằng mình bị lừa mua phải hàng giả.
Họ hoàn toàn không thể ngờ được nhân sâm đó lại là hàng thật!
Dương Thành Công cũng không nhịn được mà nói: "Trương Sơn Thành, mắt thường làm sao có thể phát hiện năm tuổi của nhân sâm được? Cậu đừng có ba hoa khoác lác nữa".
Nhiều người đứng quanh xem nghĩ rằng tôi nói nhảm nhí và không hề tin tôi.
Tôi không hề tức giận, tự tin cười nói: "Tôi có thể nhìn ra được, giáo sư Dương, Dương Đông, hai người nói nhân sâm của nhà họ Lưu có vấn đề, nói nó là giả, vậy hai người có dám đánh cược với tôi hay không?"
Dương Đông đột nhiên nổi hứng, nói: "Tao cược với mày, Trương Sơn Thành, nếu đây không phải là nhân sâm 1600 năm tuổi thì sao?"
"Theo như tao biết, mày chỉ là một thằng khố rách áo ôm mà thôi, đánh cược tiền với mày dường như không có ý nghĩa gì thì phải?"
Không ai ngăn cản tôi và Dương Đông tranh luận, đương nhiên người nhà họ Dương sẽ không ngăn cản, mà cứ để chúng tôi làm ầm lên, đến lúc đó nếu nhân sâm không phải thật sẽ khiến nhà họ Lưu mất hết mặt mũi, còn tôi là đồng phạm.
Người nhà họ Lưu không ngăn cản, bởi vì Lưu Thiến đã nói thầm điều gì đó vào tai chủ tịch thị trấn, ông ta rất sửng sốt, sau đó vẻ mặt có phần u ám.
Viện trưởng Lưu biết khả năng của tôi như thế nào nên cũng không nói. Bà cụ và ông cụ chỉ yên lặng theo dõi tình hình, cả hai đều không lên tiếng.
Đám người Âu Dương Bác, anh Đao cũng vây quanh hóng chuyện, họ không nói gì. Đương nhiên nếu tình hình mất kiểm, nếu tôi và nhà họ Lưu không thể kiểm soát được toàn bộ tình hình, bọn họ nhất định sẽ đứng ra nói đỡ cho tôi và nhà họ Lưu.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế này đi, Dương Đông, nếu anh đã không có hứng thú với tiền bạc, vậy chúng ta sẽ đánh cược thứ gì đó kích thích một chút".
Dương Đông tò mò hỏi: "Mày muốn cược gì?"
Tôi cười nói: "Dương Đông, nếu cây sâm này thật sự đã 1600 năm thì lễ đính hôn của anh với Lưu Thiến sẽ bị hủy bỏ, hơn nữa, anh phải đồng ý không bao giờ quấy rầy Lưu Thiến nữa!"
"Đương nhiên, nếu tôi thua, anh muốn làm gì cũng được!"
Tôi cố tình khiêu khích Dương Đông, để dẫn ván cược vào lễ đính hôn của hai người.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, nhiều người đã nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Chủ tịch thị trấn cau mày, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lưu Thiến nhìn tôi với vẻ biết ơn, sắc mặt của bà cụ hơi mất tự nhiên, bà không ngờ rằng tôi lại lấy chuyện này ra cá cược.
Khi nghe đến đây, sắc mặt Dương Đông đột nhiên thay đổi: "Trương Sơn Thành, mày là cái gì? Mày dựa vào đâu mà dám lôi chuyện này ra cá cược!"
Tôi nhàn nhạt nói: "Lần trước tôi đã đánh cho anh một trận mà anh vẫn không hiểu sao?"
"Tôi thích Lưu Thiến! Lưu Thiến là người phụ nữ của Trương Sơn Thành!"
"Anh muốn đính hôn với người phụ nữ của tôi ư, anh nghĩ tôi sẽ cho anh cơ hội này sao!"
Ngay khi tôi dứt lời, toàn bộ hội trường đều hết sức kinh hãi!
Những lời này của tôi đã chứng minh Dương Đông bị cắm sừng.
Mọi người đều đã biết Dương Đông và Lưu Thiến là một cặp, ngoài tiệc chúc thọ ra thì những khách mời hôm nay cũng sẽ tham dự lễ đính hôn của Lưu Thiến và Dương Đông.
Không ai ngờ được rằng giữa đường lại xuất hiện một thằng như tôi!
Bầu không khí đột nhiên rất căng thẳng và cực kỳ ngột ngạt.
Chủ tịch thị trấn tức giận nói: "Trương Sơn Thành, cậu đang nói gì?"
Dương Quang cũng nói: "Trương Sơn Thành, ăn có thể ăn nhầm, nhưng lời nói thì không thể nói tùy tiện!"
"Cậu chỉ là một bác sĩ ở một thôn nhỏ, sao có thể xứng với con gái của chủ tịch thị trấn!"
Tôi vẫn không tức giận vì tôi đã kiểm soát được tình hình, mọi thứ đang diễn ra đúng theo kế hoạch của tôi.
Tôi bình tĩnh, cười nói: "Giáo sư Dương, Dương Đông, tôi chỉ hỏi hai người một câu thôi, hai người có dám đánh cược không?"
Nếu vụ cá cược này có thể tách Dương Đông và Lưu Thiến ra thì chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, nếu không, lát nữa tôi vẫn làm theo kế hoạch đó là tôi sẽ cướp hôn, gây náo loạn một trận.
Ông cụ không nhịn được, đột nhiên hét lớn: "Đủ rồi!"
"Hôm nay là lễ mừng thọ của tôi và em gái tôi. Các người gây náo loạn như vậy còn ra thể thống gì nữa!"
"Hôn nhân là chuyện cả đời, sao có thể lấy ra để cá cược như một trò chơi của trẻ con như vậy?"
"Còn cậu nữa, Trương Sơn Thành, một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch thì đừng có ở đây huênh hoang nữa, không có chút phép tắc nào cả!"
"Nếu cậu vẫn còn gây náo loạn, mời ra khỏi nhà họ Dương chúng tôi!"
Ông dám nói tôi vắt mũi chưa sạch sao? Ông già chết tiệt, ông muốn chết sao?
Rõ ràng là nhà họ Dương muốn tôi và Dương Đông cá cược, nhưng sau khi nghe nội dung thỏa thuận đánh cược từ miệng tôi, bọn họ lại sợ hãi!
Họ lo lắng tôi sẽ gây ra chuyện gì đó, hôm nay đã đủ rắc rối rồi.
Đương nhiên người nhà họ Dương biết tôi không hề đơn giản, bọn họ đã từng sai người giết tôi, nhưng vẫn không trừ khử được tôi.
Vì vậy ông cụ mới tức giận ngăn cản vụ cá cược này.
Tôi đang định phản bác thì bà cụ đột nhiên tiến tới đứng trước mặt tôi nói: "Được rồi, mọi người đừng cãi vã nữa, tôi đang đau đầu, Sơn Thành, cháu đến ngồi cạnh bà đi".
Bà nắm tay tôi rồi kéo tôi tới ngồi bên cạnh Lưu Thiến.
Dương Thành Công nói: "Được rồi, hiện tại tôi sẽ giám định nhân sâm nghìn năm của nhà họ Lưu, mọi người hãy quan sát kỹ!"
Nhiều người xúm lại xem kết quả giám định, nhưng bà cụ không qua đó xem, bà nói vào tai tôi: "Sơn Thành, bà biết cháu lo lắng cho Lưu Thiến, nhưng chuyện hôm nay, cháu không nên can thiệp và cũng đừng để bản thân lún sâu vào chuyện này. Về chuyện của Lưu Thiến và Dương Đông, bà sẽ ra mặt giải quyết".
Bà cụ không hề biết đây là kế hoạch của tôi, bà cụ lo lắng tôi sẽ hoàn toàn đắc tội với nhà họ Dương, bà ấy không muốn tôi bị cuốn vào chuyện này.
Tôi ghé sát miệng vào tai bà cụ, tự tin cười nói: "Bà nội đừng lo, cháu có cách của riêng mình. Chuyện này hãy cứ giao cho cháu. Cháu sẽ để cho nhà họ Dương thua không còn mảnh giáp!"
"Sắp có kịch hay rồi..."
Nghe tôi nói thế, bà cụ khẽ giật mình.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, giọng nói tràn ngập sự kinh hãi của Dương Thành Công vang lên từ phía sau: "Không thể nào!"
"Không thể nào!"
"Hoàn toàn không thể!"
Dương Thành Công liên tục phủ nhận, cảm xúc của ông ta không ổn định, cảm thấy không thể tin nổi.
Người nhà họ Dương mặt mày tái nhợt như gặp quỷ!
Một vị khách hét lên: "Trời ơi, con số trên đó là 1643!"
"Trời ạ, thật sự là nhân sâm ngàn năm, là vua của nhân, hơn 1600 năm!"
Mọi người khi nghe đến con số này đều sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Tôi nở một nụ cười thần bí với bà cụ, bà cụ lập tức hiểu ra: "Sơn Thành, cháu..."
Tôi vừa nói rồi, nhân sâm này 1600 năm tuổi thì không ai tin, giờ có kết quả giám định rồi đó.
Khắp nơi đều là tiếng trầm trồ kinh ngạc, người nhà họ Dương đều lo lắng, không ai dám tin!
Dương Quang quát: "Chú ba, có phải cái máy này của chú có vấn đề rồi không?"
Dương Thành cũng hoảng sợ nói: "Chú ba, chú phải kiểm tra lại, nhất định có vấn đề!"
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, hôm nay nhìn thấy hai cây nhân sâm nghìn năm tuổi mà gần như đã tuyệt chủng, điều này cứ như một giấc mơ!
Tôi nắm tay bà cụ bước tới, dõng dạc nói: "Các ông có thử lại mười lần hay một trăm lần thì kết quả cũng đều như vậy mà thôi".
"Tôi đã nói nhân sâm này 1600 năm tuổi, các người lại không tin!"
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn tôi đều thay đổi, trong ánh mắt của họ chứa đựng sự khó tin và không thể hiểu nổi.
Chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu đã kinh ngạc đến ngây người từ lâu, họ chưa từng nghĩ tới kết quả sẽ như vậy.
Họ đang chờ có kết quả giám định là hàng giả thì họ sẽ biện minh rằng mình bị lừa mua phải hàng giả.
Họ hoàn toàn không thể ngờ được nhân sâm đó lại là hàng thật!
Tác giả :
Hoa Hướng Dương