Tôi Là Thầy Khai Quang
Chương 118: Thầy khai quang mới
Tôi nói: “Chú Lý, chút nữa cháu sẽ kê một đơn thuốc cho chú, mai chú đun thuốc chia thành ba bữa uống, ngày kia tuyển chọn thầy khai quang, chú chắc chắn sẽ bình an vô sự”.
“Thuốc? Thuốc gì?” Trần Kế Tần cực kì tò mò: “Sơn Thành, anh nói rõ hơn đi”.
Lý Đại Tráng cũng cực kì tò mò: “Sơn Thành, rốt cuộc cháu có cách gì vậy?”
Tôi giải thích: “Thuốc cháu kê cho bọn chú sẽ khiến mắt chú bị mù trong vòng một tuần, bác sĩ bình thường sẽ không thể kiểm tra ra nguyên nhân gây bệnh”.
“Mọi người đều biết, thầy khai quang phải có cơ thể khỏe mạnh, không được có bệnh tật, người bị mù tất nhiên sẽ không thể làm thầy khai quang”.
“Cứ như vậy, chú Lý sẽ tránh được một kiếp nạn”.
Lý Đại Tráng nghe vậy thì cực kì ngạc nhiên: “Sơn Thành, chú nghe nói cháu làm bác sĩ, cháu còn biết những thứ này cơ à? Những kĩ năng này cháu học từ đâu vậy?”
Tôi tiện mồm nói: “Mấy năm trước cháu bái một người làm thầy, những kĩ năng này đều do thầy ấy dạy cho cháu”.
“Chú Lý, chú yên tâm, cháu sẽ không để chú trở thành thầy khai quang đâu”.
Lý Đại Tráng vẻ mặt bừng tỉnh nói: “Sơn Thành, cháu thật là may mắn, gặp được một người thật như vậy vừa là may mắn vừa là duyên số của cháu”.
“Sơn Thành, cháu thật sự có cách làm mù mắt chú à? Có di chứng gì không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, khẳng định lần nữa: “Chắc chắn không có bất kì di chứng nào”.
Trần Kế Tần cười nói: “Chú Lý, chú yên tâm đi, y thuật của Sơn Thành lợi hại lắm, trước đây Lâm Ngọc Lan bị u xơ tử cung, đã được Sơn Thành trị khỏi đó”.
Chuyện này là do Trương Tử Đào kể với Trần Kế Tần.
Lý Đại Tráng hết sức ngạc nhiên, tôi bèn kể tóm tắt chuyện lần trước cho chú ấy nghe, chú ấy đã tin tôi nhưng vẫn cực kì sốc.
Trần Kế Tần nói: “Nhưng mà... nếu kế hoạch lần này của Cục trưởng Viên thất bại, bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ cách khác để đối phó với chú Lý”.
“Nói khó nghe thì hiện tại chúng ta đang rất bị động, chú Lý đang ở trong tình thế cực kì nguy hiểm.”
Trần Kế Tần nói không sai, tôi nói: “Chúng ta yếu thế, muốn đối phó với trưởng thôn, Cục trưởng Viên và cả người nhà họ Dương là điều vô cùng khó khăn”.
“Chúng ta giải quyết khó khăn trước mắt đã, rồi đi tìm chứng cứ, từng bước đối phó kẻ địch”.
Hiện giờ chúng ta chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi, không thể chủ động tấn công kẻ địch được, vì bọn chúng quá mạnh.
Trừ khi chúng ta dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, nhưng với tình hình hiện nay vẫn chưa đến lúc dùng đến vũ lực.
Chúng tôi lại nói chuyện rất lâu, sau đó tôi đến phòng thuốc phối một vài loại thuốc bắc, tổng cộng có tám vị, chỗ thuốc này không đủ để làm mù mắt Lý Đại Tráng, nhưng cộng thêm sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy là đủ.
Tiên nữ Thanh Thủy bảo tôi nhỏ một giọt máu tươi của mình vào dược liệu, trong máu của tôi có sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy, sau khi dung hợp với những dược liệu này sẽ có độc tính.
Độc tính này chỉ khiến hai mắt của Lý Đại Tráng mù tạm thời, không gây bất kì đau đơn hay tác dụng phụ nào.
Tôi chỉ cho Lý Đại Tráng cách đun thuốc rồi chú ấy mang dược liệu về.
Chuyện này tôi đã giải quyết xong rồi.
Ngày hôm sau, tôi vẫn đến phòng khám làm việc như thường, tôi gọi điện thoại cho Lưu Thiến nhưng mãi không có ai nhấc máy.
Tôi cực kì lo lắng cho Lưu Thiến, cuối cùng tôi gọi điện cho viện trưởng Lưu, viện trưởng Lưu nói với tôi, cô ấy và anh trai đã thống nhất với nhau, Lưu Thiến đã về và luôn ở trong nhà, bảo tôi không cần lo lắng.
Lưu Thiến đã nói, sau khi cô ấy giải quyết xong việc của mình thì sẽ quay về tìm tôi, hiện giờ gọi không nhấc máy, nhắn tin không trả lời, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
Nói cách khác, Lưu Thiến gây ra nhiều chuyện như vậy, đã bị bố cô ấy nhốt ở nhà rồi.
Sáng sớm ngày thứ ba, trưởng thôn triệu tập toàn thể dân làng mở hội nghị, mỗi nhà mỗi hộ đều phải bỏ một phiếu, người có số phiếu nhiều nhất sẽ là thầy khai quang mới.
Tại khoảng đất trống trước cổng ủy ban thôn đã có bốn năm trăm người đến, thôn chúng tôi có một trăm linh chín hộ gia đình, tổng cộng có một trăm linh chín phiếu.
Trên ghế chủ tịch là trưởng thôn và ông trưởng thôn cũ, lần này Cục trưởng Viên cũng tham gia tuyển chọn.
Tôi nhìn thấy Trương Vân Sơn trong đám đông, lần này tất cả hộ gia đình đều phải tham gia, Trương Vân Sơn cũng phải quay về.
Ánh mắt của tôi và Trương Vân Sơn chạm nhau, trong mắt ông ta ánh lên tia thâm độc, hung ác trừng tôi.
Tôi mặc kệ Trương Vân Sơn, nhà của ông ta, cả đời này cũng không thể lấy lại được.
Bên phải ghế chủ tịch có một tấm bảng đen lớn, một người dân cầm phấn đứng bên cạnh, mọi người bỏ phiếu của mình vào trong chiếc hòm phía trước ghế chủ tịch, toàn bộ đều dấu tên và công khai, sau đó, trưởng thôn sẽ đích thân mở chiếc hòm, mở từng tấm phiếu đọc tên và viết lên bảng.
Thể lệ bầu cử giống như trước đây, mọi người đều biết rất rõ.
Sau khi trưởng thôn tuyên bố hội nghị bắt đầu, thì người dân liền bỏ tấm phiếu đã viết xong vào trong hòm, mỗi hộ một phiếu.
Tôi tiến về phía trước theo đám đông, cũng bỏ một tấm phiếu, cho chính tôi.
Mười mấy phút sau, bỏ phiếu kết thúc, trưởng thôn bắt đầu mở chiếc hòm, cho tay vào lấy ra một tờ giấy, sau khi mở tờ giấy ra thì đọc to: “Lý Đại Tráng!”
Người dân đứng trước bảng đen viết tên Lý Đại Tráng lên bảng, mở tờ thứ hai ra, trưởng thôn đọc to: “Lý Đại Tráng hai phiếu!”
Năm phiếu liên tiếp sau đó đều là Lý Đại Tráng.
Sắc mặt ông trưởng thôn cũ ngồi trên ghế chủ tịch hơi bất thường, hiển nhiên là trưởng thôn cũ không biết âm mưu của trưởng thôn cùng Cục trưởng Viên, khi thấy mấy phiếu liên tiếp là Lý Đại Tráng thì có chút nghi ngờ.
Dù sao thì Lý Đại Tráng cũng làm ăn ở trên thị trấn, rất ít khi về thôn, bỏ phiếu trước đây đều là tên khác nhau, đột nhiên xuất hiện năm tờ phiếu Lý Đại Tráng một lúc đúng là rất kì lạ.
Trưởng Thôn không thể mua chuộc tất các hộ, nhưng chỉ cần mua một phần ba người là mọi chuyện đã thành rồi.
Vài phút sau, Lý Đại Tráng đã được hai mươi hai phiếu, điều khiến tôi bất ngờ là tôi lại đứng thứ hai với tám phiếu!
Những người khác đều chỉ có một, hai, ba phiếu.
Rất nhanh, trưởng thôn đã đọc xong tờ giấy cuối cùng, là tôi.
Cuối cùng, Lý Đại Tráng bốn mươi bảy phiếu, tôi mười chín phiếu, đứng thứ ba là Trần Kế Tần với mười một phiếu.
Trước đây tôi là thầy khai quang, xem ra một vài người dân muốn tôi tiếp tục làm, bốn mươi bảy phiếu của Lý Đại Tráng chắc chắn là của đám người dân bị trưởng thôn mua chuộc bầu.
Trần Kế Tần là ác bá của thôn chúng tôi, bình thường bắt nạt không ít người, xem ra có người muốn nhân cơ hội này báo thù Trần Kế Tần.
Những người dân không biết nội tình đều bàn tán xôn xao về kết quả này, bọn họ đều ngạc nhiên và khó hiểu trước số phiếu cao ngất ngưởng của Lý Đại Tráng.
Trưởng thôn cũ thấy kết quả này thì hung hăng trợn mắt liếc trưởng thôn.
Trưởng thôn nói lớn: “Thưa dân làng, hiện giờ cuộc bỏ phiếu đã kết thúc, dựa theo quy định trước đây của chúng ta, người nhận chức thầy khai quang, là Lý Đại Tráng!”
“Sau đây, xin mời Lý Đại Tráng tiến lên phía trước, chúng tôi đã chuẩn bị một bao lì xì cho Lý Đại Tráng”.
Ánh mắt dân làng đổ dồn về vợ của Lý Đại Tráng, Liêu Bình, vợ của Lý Đại Tráng bước lên trước nói: “Trưởng thôn, chồng tôi xảy ra chuyện rồi...”
Nói rồi, Liêu Bình đột nhiên khóc òa lên, cực kì đau lòng: “Chiều hôm qua, mắt của chồng tôi bị mù rồi, hiện giờ đang ở trong bệnh viện thị trấn”.
“Thuốc? Thuốc gì?” Trần Kế Tần cực kì tò mò: “Sơn Thành, anh nói rõ hơn đi”.
Lý Đại Tráng cũng cực kì tò mò: “Sơn Thành, rốt cuộc cháu có cách gì vậy?”
Tôi giải thích: “Thuốc cháu kê cho bọn chú sẽ khiến mắt chú bị mù trong vòng một tuần, bác sĩ bình thường sẽ không thể kiểm tra ra nguyên nhân gây bệnh”.
“Mọi người đều biết, thầy khai quang phải có cơ thể khỏe mạnh, không được có bệnh tật, người bị mù tất nhiên sẽ không thể làm thầy khai quang”.
“Cứ như vậy, chú Lý sẽ tránh được một kiếp nạn”.
Lý Đại Tráng nghe vậy thì cực kì ngạc nhiên: “Sơn Thành, chú nghe nói cháu làm bác sĩ, cháu còn biết những thứ này cơ à? Những kĩ năng này cháu học từ đâu vậy?”
Tôi tiện mồm nói: “Mấy năm trước cháu bái một người làm thầy, những kĩ năng này đều do thầy ấy dạy cho cháu”.
“Chú Lý, chú yên tâm, cháu sẽ không để chú trở thành thầy khai quang đâu”.
Lý Đại Tráng vẻ mặt bừng tỉnh nói: “Sơn Thành, cháu thật là may mắn, gặp được một người thật như vậy vừa là may mắn vừa là duyên số của cháu”.
“Sơn Thành, cháu thật sự có cách làm mù mắt chú à? Có di chứng gì không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, khẳng định lần nữa: “Chắc chắn không có bất kì di chứng nào”.
Trần Kế Tần cười nói: “Chú Lý, chú yên tâm đi, y thuật của Sơn Thành lợi hại lắm, trước đây Lâm Ngọc Lan bị u xơ tử cung, đã được Sơn Thành trị khỏi đó”.
Chuyện này là do Trương Tử Đào kể với Trần Kế Tần.
Lý Đại Tráng hết sức ngạc nhiên, tôi bèn kể tóm tắt chuyện lần trước cho chú ấy nghe, chú ấy đã tin tôi nhưng vẫn cực kì sốc.
Trần Kế Tần nói: “Nhưng mà... nếu kế hoạch lần này của Cục trưởng Viên thất bại, bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ cách khác để đối phó với chú Lý”.
“Nói khó nghe thì hiện tại chúng ta đang rất bị động, chú Lý đang ở trong tình thế cực kì nguy hiểm.”
Trần Kế Tần nói không sai, tôi nói: “Chúng ta yếu thế, muốn đối phó với trưởng thôn, Cục trưởng Viên và cả người nhà họ Dương là điều vô cùng khó khăn”.
“Chúng ta giải quyết khó khăn trước mắt đã, rồi đi tìm chứng cứ, từng bước đối phó kẻ địch”.
Hiện giờ chúng ta chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi, không thể chủ động tấn công kẻ địch được, vì bọn chúng quá mạnh.
Trừ khi chúng ta dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, nhưng với tình hình hiện nay vẫn chưa đến lúc dùng đến vũ lực.
Chúng tôi lại nói chuyện rất lâu, sau đó tôi đến phòng thuốc phối một vài loại thuốc bắc, tổng cộng có tám vị, chỗ thuốc này không đủ để làm mù mắt Lý Đại Tráng, nhưng cộng thêm sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy là đủ.
Tiên nữ Thanh Thủy bảo tôi nhỏ một giọt máu tươi của mình vào dược liệu, trong máu của tôi có sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy, sau khi dung hợp với những dược liệu này sẽ có độc tính.
Độc tính này chỉ khiến hai mắt của Lý Đại Tráng mù tạm thời, không gây bất kì đau đơn hay tác dụng phụ nào.
Tôi chỉ cho Lý Đại Tráng cách đun thuốc rồi chú ấy mang dược liệu về.
Chuyện này tôi đã giải quyết xong rồi.
Ngày hôm sau, tôi vẫn đến phòng khám làm việc như thường, tôi gọi điện thoại cho Lưu Thiến nhưng mãi không có ai nhấc máy.
Tôi cực kì lo lắng cho Lưu Thiến, cuối cùng tôi gọi điện cho viện trưởng Lưu, viện trưởng Lưu nói với tôi, cô ấy và anh trai đã thống nhất với nhau, Lưu Thiến đã về và luôn ở trong nhà, bảo tôi không cần lo lắng.
Lưu Thiến đã nói, sau khi cô ấy giải quyết xong việc của mình thì sẽ quay về tìm tôi, hiện giờ gọi không nhấc máy, nhắn tin không trả lời, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
Nói cách khác, Lưu Thiến gây ra nhiều chuyện như vậy, đã bị bố cô ấy nhốt ở nhà rồi.
Sáng sớm ngày thứ ba, trưởng thôn triệu tập toàn thể dân làng mở hội nghị, mỗi nhà mỗi hộ đều phải bỏ một phiếu, người có số phiếu nhiều nhất sẽ là thầy khai quang mới.
Tại khoảng đất trống trước cổng ủy ban thôn đã có bốn năm trăm người đến, thôn chúng tôi có một trăm linh chín hộ gia đình, tổng cộng có một trăm linh chín phiếu.
Trên ghế chủ tịch là trưởng thôn và ông trưởng thôn cũ, lần này Cục trưởng Viên cũng tham gia tuyển chọn.
Tôi nhìn thấy Trương Vân Sơn trong đám đông, lần này tất cả hộ gia đình đều phải tham gia, Trương Vân Sơn cũng phải quay về.
Ánh mắt của tôi và Trương Vân Sơn chạm nhau, trong mắt ông ta ánh lên tia thâm độc, hung ác trừng tôi.
Tôi mặc kệ Trương Vân Sơn, nhà của ông ta, cả đời này cũng không thể lấy lại được.
Bên phải ghế chủ tịch có một tấm bảng đen lớn, một người dân cầm phấn đứng bên cạnh, mọi người bỏ phiếu của mình vào trong chiếc hòm phía trước ghế chủ tịch, toàn bộ đều dấu tên và công khai, sau đó, trưởng thôn sẽ đích thân mở chiếc hòm, mở từng tấm phiếu đọc tên và viết lên bảng.
Thể lệ bầu cử giống như trước đây, mọi người đều biết rất rõ.
Sau khi trưởng thôn tuyên bố hội nghị bắt đầu, thì người dân liền bỏ tấm phiếu đã viết xong vào trong hòm, mỗi hộ một phiếu.
Tôi tiến về phía trước theo đám đông, cũng bỏ một tấm phiếu, cho chính tôi.
Mười mấy phút sau, bỏ phiếu kết thúc, trưởng thôn bắt đầu mở chiếc hòm, cho tay vào lấy ra một tờ giấy, sau khi mở tờ giấy ra thì đọc to: “Lý Đại Tráng!”
Người dân đứng trước bảng đen viết tên Lý Đại Tráng lên bảng, mở tờ thứ hai ra, trưởng thôn đọc to: “Lý Đại Tráng hai phiếu!”
Năm phiếu liên tiếp sau đó đều là Lý Đại Tráng.
Sắc mặt ông trưởng thôn cũ ngồi trên ghế chủ tịch hơi bất thường, hiển nhiên là trưởng thôn cũ không biết âm mưu của trưởng thôn cùng Cục trưởng Viên, khi thấy mấy phiếu liên tiếp là Lý Đại Tráng thì có chút nghi ngờ.
Dù sao thì Lý Đại Tráng cũng làm ăn ở trên thị trấn, rất ít khi về thôn, bỏ phiếu trước đây đều là tên khác nhau, đột nhiên xuất hiện năm tờ phiếu Lý Đại Tráng một lúc đúng là rất kì lạ.
Trưởng Thôn không thể mua chuộc tất các hộ, nhưng chỉ cần mua một phần ba người là mọi chuyện đã thành rồi.
Vài phút sau, Lý Đại Tráng đã được hai mươi hai phiếu, điều khiến tôi bất ngờ là tôi lại đứng thứ hai với tám phiếu!
Những người khác đều chỉ có một, hai, ba phiếu.
Rất nhanh, trưởng thôn đã đọc xong tờ giấy cuối cùng, là tôi.
Cuối cùng, Lý Đại Tráng bốn mươi bảy phiếu, tôi mười chín phiếu, đứng thứ ba là Trần Kế Tần với mười một phiếu.
Trước đây tôi là thầy khai quang, xem ra một vài người dân muốn tôi tiếp tục làm, bốn mươi bảy phiếu của Lý Đại Tráng chắc chắn là của đám người dân bị trưởng thôn mua chuộc bầu.
Trần Kế Tần là ác bá của thôn chúng tôi, bình thường bắt nạt không ít người, xem ra có người muốn nhân cơ hội này báo thù Trần Kế Tần.
Những người dân không biết nội tình đều bàn tán xôn xao về kết quả này, bọn họ đều ngạc nhiên và khó hiểu trước số phiếu cao ngất ngưởng của Lý Đại Tráng.
Trưởng thôn cũ thấy kết quả này thì hung hăng trợn mắt liếc trưởng thôn.
Trưởng thôn nói lớn: “Thưa dân làng, hiện giờ cuộc bỏ phiếu đã kết thúc, dựa theo quy định trước đây của chúng ta, người nhận chức thầy khai quang, là Lý Đại Tráng!”
“Sau đây, xin mời Lý Đại Tráng tiến lên phía trước, chúng tôi đã chuẩn bị một bao lì xì cho Lý Đại Tráng”.
Ánh mắt dân làng đổ dồn về vợ của Lý Đại Tráng, Liêu Bình, vợ của Lý Đại Tráng bước lên trước nói: “Trưởng thôn, chồng tôi xảy ra chuyện rồi...”
Nói rồi, Liêu Bình đột nhiên khóc òa lên, cực kì đau lòng: “Chiều hôm qua, mắt của chồng tôi bị mù rồi, hiện giờ đang ở trong bệnh viện thị trấn”.
Tác giả :
Hoa Hướng Dương