Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!
Chương 44: Ngao cò tranh nhau?
Giữa lúc ý chí chiến đấu của Lăng Tuyết Vũ đang tràn đầy, dự định so sánh bản thân với Dương Nhược một chút thì bên đây, Mộ Mục cũng từ “Báo cáo” mỗi ngày của trung khuyển nhà mình mà biết được chuyện nữ chính đại nhân đã đến Cảnh thị thực tập.
Sau khi nghe thấy Lăng Tuyết Vũ vẫn chọn phòng nhân sự, cậu có chút thưởng thức trò vui mà cười đến híp cả mắt. Đây là muốn trình diễn tiết mục tình địch gặp mặt sao? Thật đỏ mắt mong chờ.
Vừa vặn ngày mai là ngày nghỉ của mình, cho nên trước khi cúp điện thoại, Mộ Mục liền để lại một câu cho Cảnh Dực Tước là ngày mai cùng anh đi làm.
Mộ Mục phúc hắc muốn vây xem hai người phụ nữ đấu pháp, nói như vậy thôi chứ nhất định là rất đặc sắc. Nhưng mà lần này Dương Nhược không nhìn thấy tình huống Cảnh Dực Tước sủng nịnh Lăng Tuyết Vũ như trước kia, không biết nàng còn có thể từ Bạch Liên Hoa mà lột xác thành hoa hồng đen lần thứ hai không ta ╮(╯▽╰)╭
Lăng Tuyết Vũ thu tầm mắt, Judy giới thiệu từng bộ phận mà bọn họ phải thực tập.
Cảnh thị rất hiếm khi cho người lạ vào thử việc, chính vì thế khi nhìn thấy Lăng Tuyết Vũ và một nam sinh khác đến đây, thái độ của phòng nhân sự có chút vi diệu, không biết phải đối xử với hai bọn họ như thế nào.
Bầu không khí cứ giằng co như vậy, cuối cùng Dương Nhược trở về.
“Sao hôm nay mọi người đều yên tĩnh như vậy?” Dương Nhược vẫn mang theo nụ cười như cũ, trêu ghẹo những người khác. Nhất thời không thấy bộ phận của mình có thêm hai người.
“Dương tỷ tỷ, ” Cố Mai chạy đến bên cạnh Dương Nhược mà “Cọ cọ cọ”, đem sự tình vừa rồi nói ra.
Dương Nhược nghe vậy nhưng biểu tình trên mặt vẫn như gió xuân ấm áp, nhìn về phía bọn họ, “Hoan nghênh hai người đến bộ phận của chúng tôi thực tập, vị nam sinh thì theo anh Lương làm việc đi, còn vị nữ sinh, cô tạm thời làm trợ lý của tôi, cùng học tập để làm một ít chuyện như Tiểu Âm?”
“Vâng.” Người nam sinh kia nhìn thấy thủ trưởng của mình là một mỹ nữ dịu dàng, hết sức phối hợp mà trả lời.
Lăng Tuyết Vũ suy nghĩ một chút, sau đó mới nói, “Tôi lựa chọn làm trợ lý.”
“Được rồi, ” Dương Nhược nghe thấy câu trả lời của bọn họ, nói với những người khác trong bộ phận, “Mọi người sắp xếp cho họ hai cái bàn nhé.” Nghe thấy câu khẳng định, nàng cười trả một cái, vừa định về phòng làm việc của mình, đột nhiên lại quay lại, “Đúng rồi, hai người tên gì?” Ngữ điệu vẫn ôn nhu như trước.
“Lăng Tuyết Vũ.”
“Long Thao ”
Dương Nhược bước vào phòng làm việc của mình, liếc nhìn tấm cửa sổ đã khép kín một cái, lúc này mới ném cái túi xách lên bàn, không hề quan tâm tới giá trị của nó nhiều hay ít, chỉ muốn phát tiết tâm tình của mình một chút.
Giống như lúc trước đã nói, Cảnh thị không nhận thực tập sinh, người có thể vào đây thì phải có tài, thông minh, sáng suốt và có hậu thuẫn. Mà theo Cố Mai nói, hai người kia là do Cảnh tổng bảo thư kí mang vào, hơn nữa bộ phận thực tập là do chính bọn họ tự chọn. Dương Nhược nhanh chóng có chút bận tâm, đặc biệt là khi nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ của Lăng Tuyết Vũ, hoàn toàn không kém mình một chút nào.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Dương Nhược cầm điện thoại rồi gọi nội tuyến, “Judy, là tôi, Dương Nhược, có thể giúp tôi chuyển điện thoại cho anh ấy được không?”
Cảnh Dực Tước mới cùng Mộ Mục nói chuyện phiếm xong, đang suy nghĩ vì sao Mộ Mục lại muốn cùng mình tới công ty vào ngày mai. Chẳng lẽ là thay đổi chủ ý, muốn đến Cảnh thị thực tập (^o^)/~
Hắn mơ mộng tưởng tượng về những ngày tháng tươi đẹp khi Mộ Mục cùng ra cùng vào với mình, đột nhiên bị chuông điện thoại kéo về thực tế. Nghe thư ký Judy nói Dương Nhược có chuyện tìm mình, liền để nàng chuyển điện thoại.
“A lô.” Lúc nói chuyện với người ngoài, ngữ khí của Cảnh Dực Tước vẫn không có tình cảm và sắc thái.
Dương Nhược nghe thấy âm thanh của người mình yêu thì hơi khẩn trương, “Tước ca ca.”
“Có việc gì thế?” Tuy rằng Cảnh Dực Tước nghe thấy sự ngượng ngùng trong lời nói của Dương Nhược nhưng vẫn không có chút rung động nào.
Dương Nhược trấn định nhịp tim không biết là vì căng thẳng hay thẹn thùng mà đập nhanh của bản thân, “Những người mới tới thực tập em nên sắp xếp như thế nào?” Nàng cẩn thận thăm dò thái độ của Cảnh Dực Tước đối với Lăng Tuyết Vũ.
“Có người chọn đến phòng nhân sự sao?” Cảnh Dực Tước tùy ý hỏi một câu, sau đó liền trả lời, “Vậy thì cô hãy hướng dẫn thêm cho bọn họ.”
Dương Nhược thấy Cảnh Dực Tước không hề có một chút thái độ nào muốn nàng chăm sóc đặc biệt cho ai đó, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bản thân mình nghĩ nhiều quá rồi, tiếp theo lại nghe Cảnh Dực Tước bổ sung thêm một câu.
“Cái kia, cũng không cần quá nghiêm khắc, dù sao họ vẫn là sinh viên mới ra trường.” Vì những người kia là bạn học của Mộ Mục, nếu ngày mai Mộ Mục đến đây, nhìn thấy bọn họ bị nghiêm khắc phê bình, lỡ may ý định đến Cảnh thị thực tập của cậu ấy biến mất thì sao.
Dĩ nhiên, có trời mới biết Mộ Mục muốn tới Cảnh thị vào lúc nào ╮(╯▽╰)╭ Chỉ có thể nói kỹ năng não bổ của Cảnh khuyển chưa bao giờ biến mất.
Nghe thấy câu nói kia của Cảnh Dực Tước, cả người Dương Nhược đều không thoải mái. Không chỉ não bổ giống Cảnh BOSS, mà nàng còn nghĩ tới việc Tước ca ca của nàng mở cửa sau cho Lăng Tuyết Vũ vào Cảnh thị thực tập, còn ủy thác mình chăm sóc cho cô ta!!! Trên mặt không còn treo nụ cười thường ngày, bây giờ trong nàng chỉ còn lại sự đố kị với nữ trư đại nhân.
Kỳ thực, lần này Cảnh Dực Tước đều không biết bốn người kia sẽ tới đây, nếu như để hắn biết Lăng Tuyết Vũ đã từng hãm hại Mộ Mục, Cảnh đại thiếu chắc chắn sẽ không nói thêm câu kia.
Nhưng mà, nhờ có câu nói đó, đãi ngộ của Lăng Tuyết Vũ sẽ có phần thảm hại hơn ╮(╯▽╰)╭ Cũng vừa đúng dịp Mộ Mục muốn tới xem hai người kia tranh giành tình nhân, thực sự là mèo mù đụng phải chuột chết nha ~~~
Sáng sớm ngày tiếp theo, Cảnh Dực Tước lái xe đến Mộ gia rồi đứng ở ngoài chờ, đợi đến lúc thời gian thích hợp thì mới điện thoại cho Mộ Mục, nói cho cậu biết là mình đã đến.
Cảnh Dực Tước vì chuyện đi đón Mộ Mục mà hành động vội vội vàng vàng, không hề nghĩ tới việc hôm nay Mộ Mục cũng dậy sớm rồi đứng trên lầu nhìn thấy xe của hắn. Cậu đã đợi rất lâu nhưng Cảnh Dực Tước vẫn chưa gọi đến. Đoán được dụng ý của Cảnh khuyển, sau khi Mộ Mục cảm động thì cũng muốn vì hắn làm chút gì đó.
Vì vậy, lúc Cảnh Dực Tước nói chuyện điện thoại xong, không nóng nảy hay vội vàng mà cứ đứng chờ Mộ Mục một lúc thật lâu, sau đó mới thấy cậu ra ngoài.
Lúc Mộ Mục bước ra, trên tay còn mang theo một cái cà-mèn giữ ấm.
“Chào buổi sáng, Mộ.” Cảnh Dực Tước chào buổi sáng tốt lành với người yêu.
Mộ Mục đóng cửa xe, sau đó tự động đến gần, hôn một cái lên mặt Cảnh Dực Tước, “Chào buổi sáng.”
Cảnh Dực Tước (⊙o⊙), hôm nay sao Mộ Mục lại nhiệt tình như vậy, ngã bệnh ư?!
Tâm lý M(*) của Cảnh Dực Tước run rẩy, tiếp theo liền nhận được một cái surprise nữa.
“Trước tiên khoan lái xe.” Mộ Mục ngăn cản động tác thắt dây an toàn và khởi động xe của Cảnh Dực Tước.
Hắn nhìn Mộ Mục mở cà-mèn giữ ấm ra, sau đó đưa cho mình.
“Đây là cái gì?” Cảnh Dực Tước nhìn xuống cái gì đó ở phía trong, bởi vì hơi nước bốc lên mà thấy không rõ.
Mộ Mục lần đầu tiên không được tự nhiên mà chuyển ánh mắt sang phía cửa sổ, “Đó là cháo.” Lỗ tai hồng hồng bại lộ quẫn bách.
“Cho anh?” Cảnh Dực Tước không ngờ Mộ Mục lại chuẩn bị bữa sáng cho mình, mặc dù đúng là vì rời nhà quá sớm mà bản thân vẫn chưa ăn gì.
Được Mộ Mục làm bữa sáng tình yêu, Cảnh Dực Tước cũng không quan tâm đến nhiệt độ của cháo, qua loa mà thổi mấy lần, thấy hơi nguội một chút liền uống một hớp lớn.
Chỉ là… Cái mùi vị vừa ngọt vừa mặn này là gì vậy?
“Mộ, đây là cháo gì?” Sau khi Cảnh Dực Tước miễn cưỡng nuốt xuống, hỏi Mộ Mục.
“Cháo trứng muối thịt nạc, mùi vị rất quái lạ sao?” Mộ Mục sợ Cảnh Dực Tước chờ quá lâu, nấu xong cháo liền đổ vào cà-mèn giữ ấm luôn, gấp đến độ không kịp thử mùi vị ra sao.
Cảnh Dực Tước nghe thấy Mộ Mục nói vậy, cũng kịp phản ứng, bữa sáng này là do cậu nấu, vội vã uống một hớp lớn, nuốt xuống sau đó, nói “Chả trách, rất mỹ vị.”
“Thật sự?” Mộ Mục bán tín bán nghi, sau đó nói một câu, “Vậy sau này lại mang bữa sáng cho anh.” Quan sát Cảnh Dực Tước một chút, không thấy biểu tình hối gận gì mới tin mình làm rất tốt.
Vì vậy, sự thật cứ như vậy tạm thời bị che giấu ╮(╯▽╰)╭
Rất nhanh, hai người liền đến cao ốc Cảnh thị, sau khi dùng thang máy chuyên dụng tới văn phòng của Cảnh Dực Tước, Mộ Mục liền tìm một vị trí thoải mái của mình mà ngồi xuống, còn bảo Cảnh Dực Tước cứ làm việc của mình đi, không cần phải để ý đến cậu. Rõ ràng, Mộ Mục ở đây cũng không có tác dụng gì.
Mộ Mục nhìn thấy hắn không có tâm tư phê văn kiện, liền cố ý trêu chọc nói, “Sao vậy, Lăng Tuyết Vũ vừa đến công ty thực tập thì anh liền không có tâm tư công tác rồi sao?”
“Lăng Tuyết Vũ?” Cảnh Dực Tước có chút kỳ quái, “Cô ta có đến Cảnh thị thực tập? Không phải chỉ mới học đại học năm nhất thôi sao?”
“Anh lại bắt đầu giả vờ mất trí nhớ rồi, hôm qua anh nói trong mấy người từ đại học S đến đây thực tập thì có một người họ Lăng mà.” Mộ Mục tiếp tục trêu ghẹo, “Đừng nói với em là anh chưa từng gặp qua bọn họ nha ~ ”
“Ờm…” Cảnh Dực Tước chần chờ rồi suy nghĩ một chút, trong ký ức vẫn không có Lăng Tuyết Vũ, “Ngày hôm qua không để ý, là thư ký nói cho anh biết.”
Nội dung tiểu thuyết quân bị cậu biến thành bộ dáng oai phong này sao, khiến nam chính và nữ chính ra nông nỗi như thế, gặp mặt nhưng lại không quen biết ╮(╯▽╰)╭, tội nghiệt của cậu thiệt sâu đậm đó!
Lẽ nào lần này Lăng Tuyết Vũ không đích thân đến đây để xin cơ hội thực tập mà là những người khác? Vậy chẳng phải mình đi chuyến này uổng công rồi sao, thôi, chờ lát nữa đi nhìn một chút.
Lúc này Lăng Tuyết Vũ không có nhàn hạ thoải mái như vậy, đã nhanh chóng bị một lượng lớn công việc rườm rà chôn vùi.
Nghe thấy Cảnh Dực Tước nói một câu “Không cần quá nghiêm khắc”, Dương Nhược bị não bổ của bản thân kích thích đến mức từ tối hôm qua đến giờ, nàng luôn tìm cách “Ôn hòa” nhất để đối xử với vị trợ lý mới xinh đẹp của mình. Vì vậy, sáng sớm đến công ty, nàng liền đào ra một đống tài liệu cũ, bảo Lăng Tuyết Vũ nhập vào máy vi tính.
Lăng Tuyết Vũ nhìn thấy mấy chồng văn kiện thật dày kia, thậm chí còn có tro bụi rơi xuống, lại nghe đây chính nhiệm vụ hôm nay của mình, trong lòng có chút không phục nhưng vẫn bận tâm Dương Nhược là thủ trưởng của mình, không dám mở miệng phản bác, u sầu mà trả lời một câu “Biết rồi.”
Ban đầu, cô chỉ là sinh viên năm nhất, thực tập và vân vân vẫn chuyện rất xa xôi ╮(╯_╰)╭ Thế nhưng, Lăng Tuyết Vũ lại ngẫu nhiên nghe thấy cơ hội vào Cảnh thị thực tập thì cô liền nhớ đến người đàn ông trầm ổn cao ngạo kia, nhanh chóng dùng lý do là bản thân muốn học tập thêm và chỉ ra thành tích ưu tú của mình để xin hiệu trưởng phê chuẩn, điều kiện là thành tích của cô không được tuột dốc.
Đây là một việc ngoại lệ cho nên các bạn học đều liếc mắt bội phục. Cái gì mà phẩm hạnh không hợp, vì những lý do đó lại mất đi cơ hội này, Lăng Tuyết Vũ cảm giác mình thật mất mặt.
Cảm nhận được sự đố kị của Dương Nhược cho nên cô ta cũng đang suy diễn, chẳng lẽ là Cảnh tổng đối xử đặc biệt với mình trước mặt giám đốc, Cảnh tổng thích mình sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng cô liền tốt hơn rất nhiều, mấy chồng văn kiện tư liệu kia đều là chứng cứ chứng minh rằng Cảnh Dực Tước thích cô.
Thế nhưng giờ phút này, trong văn phòng Cảnh Dực Tước lại phát sinh một chuyện, khiến cho kế hoạch đi vây xem trận chiến giữa nữ trư họ Lăng và nữ phụ của Mộ Mục rơi vào khoảng không.
Dĩ nhiên, hiện tại cậu cũng không tâm tư đi xem những thứ này, trong lòng đều bị hổ thẹn lắp đầy, bởi vì Cảnh đại BOSS bị đau bụng (⊙_⊙)
Chú thích:
(*) Tâm lý M = tâm lý Masochist (Khổ zâm) có nghĩa là Cảnh BOSS có tâm lý thích bị ngược (*^w^*)/
Sau khi nghe thấy Lăng Tuyết Vũ vẫn chọn phòng nhân sự, cậu có chút thưởng thức trò vui mà cười đến híp cả mắt. Đây là muốn trình diễn tiết mục tình địch gặp mặt sao? Thật đỏ mắt mong chờ.
Vừa vặn ngày mai là ngày nghỉ của mình, cho nên trước khi cúp điện thoại, Mộ Mục liền để lại một câu cho Cảnh Dực Tước là ngày mai cùng anh đi làm.
Mộ Mục phúc hắc muốn vây xem hai người phụ nữ đấu pháp, nói như vậy thôi chứ nhất định là rất đặc sắc. Nhưng mà lần này Dương Nhược không nhìn thấy tình huống Cảnh Dực Tước sủng nịnh Lăng Tuyết Vũ như trước kia, không biết nàng còn có thể từ Bạch Liên Hoa mà lột xác thành hoa hồng đen lần thứ hai không ta ╮(╯▽╰)╭
Lăng Tuyết Vũ thu tầm mắt, Judy giới thiệu từng bộ phận mà bọn họ phải thực tập.
Cảnh thị rất hiếm khi cho người lạ vào thử việc, chính vì thế khi nhìn thấy Lăng Tuyết Vũ và một nam sinh khác đến đây, thái độ của phòng nhân sự có chút vi diệu, không biết phải đối xử với hai bọn họ như thế nào.
Bầu không khí cứ giằng co như vậy, cuối cùng Dương Nhược trở về.
“Sao hôm nay mọi người đều yên tĩnh như vậy?” Dương Nhược vẫn mang theo nụ cười như cũ, trêu ghẹo những người khác. Nhất thời không thấy bộ phận của mình có thêm hai người.
“Dương tỷ tỷ, ” Cố Mai chạy đến bên cạnh Dương Nhược mà “Cọ cọ cọ”, đem sự tình vừa rồi nói ra.
Dương Nhược nghe vậy nhưng biểu tình trên mặt vẫn như gió xuân ấm áp, nhìn về phía bọn họ, “Hoan nghênh hai người đến bộ phận của chúng tôi thực tập, vị nam sinh thì theo anh Lương làm việc đi, còn vị nữ sinh, cô tạm thời làm trợ lý của tôi, cùng học tập để làm một ít chuyện như Tiểu Âm?”
“Vâng.” Người nam sinh kia nhìn thấy thủ trưởng của mình là một mỹ nữ dịu dàng, hết sức phối hợp mà trả lời.
Lăng Tuyết Vũ suy nghĩ một chút, sau đó mới nói, “Tôi lựa chọn làm trợ lý.”
“Được rồi, ” Dương Nhược nghe thấy câu trả lời của bọn họ, nói với những người khác trong bộ phận, “Mọi người sắp xếp cho họ hai cái bàn nhé.” Nghe thấy câu khẳng định, nàng cười trả một cái, vừa định về phòng làm việc của mình, đột nhiên lại quay lại, “Đúng rồi, hai người tên gì?” Ngữ điệu vẫn ôn nhu như trước.
“Lăng Tuyết Vũ.”
“Long Thao ”
Dương Nhược bước vào phòng làm việc của mình, liếc nhìn tấm cửa sổ đã khép kín một cái, lúc này mới ném cái túi xách lên bàn, không hề quan tâm tới giá trị của nó nhiều hay ít, chỉ muốn phát tiết tâm tình của mình một chút.
Giống như lúc trước đã nói, Cảnh thị không nhận thực tập sinh, người có thể vào đây thì phải có tài, thông minh, sáng suốt và có hậu thuẫn. Mà theo Cố Mai nói, hai người kia là do Cảnh tổng bảo thư kí mang vào, hơn nữa bộ phận thực tập là do chính bọn họ tự chọn. Dương Nhược nhanh chóng có chút bận tâm, đặc biệt là khi nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ của Lăng Tuyết Vũ, hoàn toàn không kém mình một chút nào.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Dương Nhược cầm điện thoại rồi gọi nội tuyến, “Judy, là tôi, Dương Nhược, có thể giúp tôi chuyển điện thoại cho anh ấy được không?”
Cảnh Dực Tước mới cùng Mộ Mục nói chuyện phiếm xong, đang suy nghĩ vì sao Mộ Mục lại muốn cùng mình tới công ty vào ngày mai. Chẳng lẽ là thay đổi chủ ý, muốn đến Cảnh thị thực tập (^o^)/~
Hắn mơ mộng tưởng tượng về những ngày tháng tươi đẹp khi Mộ Mục cùng ra cùng vào với mình, đột nhiên bị chuông điện thoại kéo về thực tế. Nghe thư ký Judy nói Dương Nhược có chuyện tìm mình, liền để nàng chuyển điện thoại.
“A lô.” Lúc nói chuyện với người ngoài, ngữ khí của Cảnh Dực Tước vẫn không có tình cảm và sắc thái.
Dương Nhược nghe thấy âm thanh của người mình yêu thì hơi khẩn trương, “Tước ca ca.”
“Có việc gì thế?” Tuy rằng Cảnh Dực Tước nghe thấy sự ngượng ngùng trong lời nói của Dương Nhược nhưng vẫn không có chút rung động nào.
Dương Nhược trấn định nhịp tim không biết là vì căng thẳng hay thẹn thùng mà đập nhanh của bản thân, “Những người mới tới thực tập em nên sắp xếp như thế nào?” Nàng cẩn thận thăm dò thái độ của Cảnh Dực Tước đối với Lăng Tuyết Vũ.
“Có người chọn đến phòng nhân sự sao?” Cảnh Dực Tước tùy ý hỏi một câu, sau đó liền trả lời, “Vậy thì cô hãy hướng dẫn thêm cho bọn họ.”
Dương Nhược thấy Cảnh Dực Tước không hề có một chút thái độ nào muốn nàng chăm sóc đặc biệt cho ai đó, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bản thân mình nghĩ nhiều quá rồi, tiếp theo lại nghe Cảnh Dực Tước bổ sung thêm một câu.
“Cái kia, cũng không cần quá nghiêm khắc, dù sao họ vẫn là sinh viên mới ra trường.” Vì những người kia là bạn học của Mộ Mục, nếu ngày mai Mộ Mục đến đây, nhìn thấy bọn họ bị nghiêm khắc phê bình, lỡ may ý định đến Cảnh thị thực tập của cậu ấy biến mất thì sao.
Dĩ nhiên, có trời mới biết Mộ Mục muốn tới Cảnh thị vào lúc nào ╮(╯▽╰)╭ Chỉ có thể nói kỹ năng não bổ của Cảnh khuyển chưa bao giờ biến mất.
Nghe thấy câu nói kia của Cảnh Dực Tước, cả người Dương Nhược đều không thoải mái. Không chỉ não bổ giống Cảnh BOSS, mà nàng còn nghĩ tới việc Tước ca ca của nàng mở cửa sau cho Lăng Tuyết Vũ vào Cảnh thị thực tập, còn ủy thác mình chăm sóc cho cô ta!!! Trên mặt không còn treo nụ cười thường ngày, bây giờ trong nàng chỉ còn lại sự đố kị với nữ trư đại nhân.
Kỳ thực, lần này Cảnh Dực Tước đều không biết bốn người kia sẽ tới đây, nếu như để hắn biết Lăng Tuyết Vũ đã từng hãm hại Mộ Mục, Cảnh đại thiếu chắc chắn sẽ không nói thêm câu kia.
Nhưng mà, nhờ có câu nói đó, đãi ngộ của Lăng Tuyết Vũ sẽ có phần thảm hại hơn ╮(╯▽╰)╭ Cũng vừa đúng dịp Mộ Mục muốn tới xem hai người kia tranh giành tình nhân, thực sự là mèo mù đụng phải chuột chết nha ~~~
Sáng sớm ngày tiếp theo, Cảnh Dực Tước lái xe đến Mộ gia rồi đứng ở ngoài chờ, đợi đến lúc thời gian thích hợp thì mới điện thoại cho Mộ Mục, nói cho cậu biết là mình đã đến.
Cảnh Dực Tước vì chuyện đi đón Mộ Mục mà hành động vội vội vàng vàng, không hề nghĩ tới việc hôm nay Mộ Mục cũng dậy sớm rồi đứng trên lầu nhìn thấy xe của hắn. Cậu đã đợi rất lâu nhưng Cảnh Dực Tước vẫn chưa gọi đến. Đoán được dụng ý của Cảnh khuyển, sau khi Mộ Mục cảm động thì cũng muốn vì hắn làm chút gì đó.
Vì vậy, lúc Cảnh Dực Tước nói chuyện điện thoại xong, không nóng nảy hay vội vàng mà cứ đứng chờ Mộ Mục một lúc thật lâu, sau đó mới thấy cậu ra ngoài.
Lúc Mộ Mục bước ra, trên tay còn mang theo một cái cà-mèn giữ ấm.
“Chào buổi sáng, Mộ.” Cảnh Dực Tước chào buổi sáng tốt lành với người yêu.
Mộ Mục đóng cửa xe, sau đó tự động đến gần, hôn một cái lên mặt Cảnh Dực Tước, “Chào buổi sáng.”
Cảnh Dực Tước (⊙o⊙), hôm nay sao Mộ Mục lại nhiệt tình như vậy, ngã bệnh ư?!
Tâm lý M(*) của Cảnh Dực Tước run rẩy, tiếp theo liền nhận được một cái surprise nữa.
“Trước tiên khoan lái xe.” Mộ Mục ngăn cản động tác thắt dây an toàn và khởi động xe của Cảnh Dực Tước.
Hắn nhìn Mộ Mục mở cà-mèn giữ ấm ra, sau đó đưa cho mình.
“Đây là cái gì?” Cảnh Dực Tước nhìn xuống cái gì đó ở phía trong, bởi vì hơi nước bốc lên mà thấy không rõ.
Mộ Mục lần đầu tiên không được tự nhiên mà chuyển ánh mắt sang phía cửa sổ, “Đó là cháo.” Lỗ tai hồng hồng bại lộ quẫn bách.
“Cho anh?” Cảnh Dực Tước không ngờ Mộ Mục lại chuẩn bị bữa sáng cho mình, mặc dù đúng là vì rời nhà quá sớm mà bản thân vẫn chưa ăn gì.
Được Mộ Mục làm bữa sáng tình yêu, Cảnh Dực Tước cũng không quan tâm đến nhiệt độ của cháo, qua loa mà thổi mấy lần, thấy hơi nguội một chút liền uống một hớp lớn.
Chỉ là… Cái mùi vị vừa ngọt vừa mặn này là gì vậy?
“Mộ, đây là cháo gì?” Sau khi Cảnh Dực Tước miễn cưỡng nuốt xuống, hỏi Mộ Mục.
“Cháo trứng muối thịt nạc, mùi vị rất quái lạ sao?” Mộ Mục sợ Cảnh Dực Tước chờ quá lâu, nấu xong cháo liền đổ vào cà-mèn giữ ấm luôn, gấp đến độ không kịp thử mùi vị ra sao.
Cảnh Dực Tước nghe thấy Mộ Mục nói vậy, cũng kịp phản ứng, bữa sáng này là do cậu nấu, vội vã uống một hớp lớn, nuốt xuống sau đó, nói “Chả trách, rất mỹ vị.”
“Thật sự?” Mộ Mục bán tín bán nghi, sau đó nói một câu, “Vậy sau này lại mang bữa sáng cho anh.” Quan sát Cảnh Dực Tước một chút, không thấy biểu tình hối gận gì mới tin mình làm rất tốt.
Vì vậy, sự thật cứ như vậy tạm thời bị che giấu ╮(╯▽╰)╭
Rất nhanh, hai người liền đến cao ốc Cảnh thị, sau khi dùng thang máy chuyên dụng tới văn phòng của Cảnh Dực Tước, Mộ Mục liền tìm một vị trí thoải mái của mình mà ngồi xuống, còn bảo Cảnh Dực Tước cứ làm việc của mình đi, không cần phải để ý đến cậu. Rõ ràng, Mộ Mục ở đây cũng không có tác dụng gì.
Mộ Mục nhìn thấy hắn không có tâm tư phê văn kiện, liền cố ý trêu chọc nói, “Sao vậy, Lăng Tuyết Vũ vừa đến công ty thực tập thì anh liền không có tâm tư công tác rồi sao?”
“Lăng Tuyết Vũ?” Cảnh Dực Tước có chút kỳ quái, “Cô ta có đến Cảnh thị thực tập? Không phải chỉ mới học đại học năm nhất thôi sao?”
“Anh lại bắt đầu giả vờ mất trí nhớ rồi, hôm qua anh nói trong mấy người từ đại học S đến đây thực tập thì có một người họ Lăng mà.” Mộ Mục tiếp tục trêu ghẹo, “Đừng nói với em là anh chưa từng gặp qua bọn họ nha ~ ”
“Ờm…” Cảnh Dực Tước chần chờ rồi suy nghĩ một chút, trong ký ức vẫn không có Lăng Tuyết Vũ, “Ngày hôm qua không để ý, là thư ký nói cho anh biết.”
Nội dung tiểu thuyết quân bị cậu biến thành bộ dáng oai phong này sao, khiến nam chính và nữ chính ra nông nỗi như thế, gặp mặt nhưng lại không quen biết ╮(╯▽╰)╭, tội nghiệt của cậu thiệt sâu đậm đó!
Lẽ nào lần này Lăng Tuyết Vũ không đích thân đến đây để xin cơ hội thực tập mà là những người khác? Vậy chẳng phải mình đi chuyến này uổng công rồi sao, thôi, chờ lát nữa đi nhìn một chút.
Lúc này Lăng Tuyết Vũ không có nhàn hạ thoải mái như vậy, đã nhanh chóng bị một lượng lớn công việc rườm rà chôn vùi.
Nghe thấy Cảnh Dực Tước nói một câu “Không cần quá nghiêm khắc”, Dương Nhược bị não bổ của bản thân kích thích đến mức từ tối hôm qua đến giờ, nàng luôn tìm cách “Ôn hòa” nhất để đối xử với vị trợ lý mới xinh đẹp của mình. Vì vậy, sáng sớm đến công ty, nàng liền đào ra một đống tài liệu cũ, bảo Lăng Tuyết Vũ nhập vào máy vi tính.
Lăng Tuyết Vũ nhìn thấy mấy chồng văn kiện thật dày kia, thậm chí còn có tro bụi rơi xuống, lại nghe đây chính nhiệm vụ hôm nay của mình, trong lòng có chút không phục nhưng vẫn bận tâm Dương Nhược là thủ trưởng của mình, không dám mở miệng phản bác, u sầu mà trả lời một câu “Biết rồi.”
Ban đầu, cô chỉ là sinh viên năm nhất, thực tập và vân vân vẫn chuyện rất xa xôi ╮(╯_╰)╭ Thế nhưng, Lăng Tuyết Vũ lại ngẫu nhiên nghe thấy cơ hội vào Cảnh thị thực tập thì cô liền nhớ đến người đàn ông trầm ổn cao ngạo kia, nhanh chóng dùng lý do là bản thân muốn học tập thêm và chỉ ra thành tích ưu tú của mình để xin hiệu trưởng phê chuẩn, điều kiện là thành tích của cô không được tuột dốc.
Đây là một việc ngoại lệ cho nên các bạn học đều liếc mắt bội phục. Cái gì mà phẩm hạnh không hợp, vì những lý do đó lại mất đi cơ hội này, Lăng Tuyết Vũ cảm giác mình thật mất mặt.
Cảm nhận được sự đố kị của Dương Nhược cho nên cô ta cũng đang suy diễn, chẳng lẽ là Cảnh tổng đối xử đặc biệt với mình trước mặt giám đốc, Cảnh tổng thích mình sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng cô liền tốt hơn rất nhiều, mấy chồng văn kiện tư liệu kia đều là chứng cứ chứng minh rằng Cảnh Dực Tước thích cô.
Thế nhưng giờ phút này, trong văn phòng Cảnh Dực Tước lại phát sinh một chuyện, khiến cho kế hoạch đi vây xem trận chiến giữa nữ trư họ Lăng và nữ phụ của Mộ Mục rơi vào khoảng không.
Dĩ nhiên, hiện tại cậu cũng không tâm tư đi xem những thứ này, trong lòng đều bị hổ thẹn lắp đầy, bởi vì Cảnh đại BOSS bị đau bụng (⊙_⊙)
Chú thích:
(*) Tâm lý M = tâm lý Masochist (Khổ zâm) có nghĩa là Cảnh BOSS có tâm lý thích bị ngược (*^w^*)/
Tác giả :
Nhất Trúc de U Hoàng