Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!
Chương 26: Não bổ không được đâu, không được ~
Thời điểm đang ăn tối, giữa lúc Cảnh Dực Tước vừa thấp thỏm kèm hưng phấn đón tiếp nhạc phụ tương lai và vợ mình thì đúng lúc thang máy bên ngoài phòng ăn hé mở, ba người đàn ông bước ra.
Trong đó, có một người đàn ông trung niên bụng bia mang bộ dáng khá nịnh hót, cười híp mắt với một người đàn ông khác, đưa ra lời mời, “Giám đốc Giản, tiệc rượu vừa nãy không thể mời anh một ly, thực sự là rất tiếc nuối! Không ngờ bây giờ lại có duyên như vậy, lại còn có thể gặp được anh ở đây, cùng đi ăn tối nhé?”
“Bụng bia” kéo người con trai xinh đẹp bên cạnh qua, giới thiệu, “Đây là khuyển tử, Mộc Hoa. A Hoa, gọi chú Giản đi.”
“Chú Giản.” Mộc Hoa nghe lời, ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Khéo cái gì mà khéo! Không biết ta là giám đốc của Tửu Điếm sao, trong Tửu Điếm ngoại trừ lối đi VIP thì tổng cộng có hai thang máy! Nhưng lại xây cùng một chỗ! Đi chung một cái thang máy còn thừa mà lại bị nói thành bộ dạng có duyên nông cạn như vậy! Nếu thế, ta và tên Cao Địch kia một ngày tình cờ gặp nhau đến mười mấy lần, chẳng phải là duyên trời định sao?! A phi! Cái gì mà có duyên với không có duyên, đầu óc của ta có vấn đề rồi... Có duyên với cái tên phúc hắc kia? Đợi kiếp sau đi!
Giản Kỳ nghe thấy lời nói lấy lòng của “Bụng bia”, không khỏi liên tưởng đến khuôn mặt nghiêm túc của quản lý Cao, lại một bụng nghĩ xấu người nọ. Tuy rằng trên mặt vẫn tươi cười dịu dàng, nhưng trong lòng đã tạc mao.
Không để ý lời nói của “Bụng bia”, mãi đến lúc Mộc Hoa gọi một tiếng “chú Giản” mới hoàn hồn.
“Đây chính là Tiểu Hoa sao, lớn lên thật tuấn tú.” Giản Kỳ vừa khen, vừa nghĩ, Cao đầu gỗ nói Cảnh thiếu đặc biệt để ý tới Mộc thị, không phải là vì cậu ta đó chứ?! Đường đường là một công tử của Cảnh gia lại đi thích một tên con trai xinh đẹp?! Nếu thật là như thế, tuy rằng không cần lấy lòng, nhưng mình cũng không thể đắc tội.
“Tốt, vừa vặn lúc nãy tôi vẫn chưa ăn gì, đang định đi ăn một chút đây. Có thể cùng Mộc tổng thật vinh hạnh.”
Không sai, ba người trong thang máy chính là giám đốc của suối nước nóng Tửu Điếm và cha con Mộc gia bị Cảnh Dực Tước nhận lầm.
Phàm là xã hội thượng lưu, đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều mối quan hệ phức tạp trong giới truyền thông và có tin tức ngầm ở khắp mọi nơi.
Mộc Việt nghe được thông tin từ đám bằng hữu của mình, cái resort suối nước nóng này mặc dù chỉ là một sản nghiệp nho nhỏ của Hà thị, thế nhưng quản lý và giám đốc của Tửu Điếm đều là người ở đế đô trực tiếp về đây quản lý, thân phận đương nhiên đáng giá để mấy nhóm xã hội thượng lưu của thành phố S nịnh bợ lấy lòng. Còn nghe nói, vì cái resort suối nước nóng này được xây dựng để lão gia tử đến an dưỡng tuổi già nên mới coi trọng như vậy.
Chính vì thế, cả hai bên đều bận tâm về hậu thuẫn của đối phương, Mộc Việt lấy lòng, Giản Kỳ đành phải thuận nước đẩy thuyền, bầu không khí giữa ba người cũng coi như hài hòa mà đi vào phòng ăn.
Mấy người bị nụ cười xán lạn của Cảnh thiếu kích thích, lại nhìn đến thái độ hoàn toàn khác của hắn sau khi gặp hai cha con kia, đều có chút ngạc nhiên với nội dung của vở kịch tiếp theo.
Thậm chí, bọn họ còn tận lực tưởng tượng phong phú, lại có người suy đoán, đều là mắt mù, không phải là lúc trước nhận lầm người sao.
Thế nhưng lại không giải thích được lý do vì sao lại nhận lầm người nên liền cảm thấy bản thân tưởng tượng quá phong phú.
Cho nên nói, chân tướng thường thường là hoang đường ~
Vì Cảnh Dực Tước và hai cha con Mộ gia không ngồi ở vị trí bí mật, hơn nữa hai cha con Mộc gia lại tới, mấy người nọ liền đem tầm mắt hướng về phía Cảnh Dực Tước.
Kết quả là giám đốc Giản cùng Mộc Việt và Mộc Hoa, ba người đều đi tới muốn chào hỏi.
“Cảnh thiếu.” Giản Kỳ tới bên cạnh, cung kính mà hỏi thăm một chút.
“Cảnh thiếu, ngài cũng ở đây sao.” Mộc Việt một mặt nhiệt tình đi tới nắm tay, “Lúc nãy, A Hoa còn nói muốn tâm sự cùng ngài nhưng lại không tìm được cơ hội.”
“Cảnh thiếu.” Mộc Hoa nghe thấy cha lại lôi cậu vào cuộc nói chuyện, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời mà gọi một tiếng.
Sau khi Cảnh Dực Tước gặp được Mộ Mục rồi thì đều quên hết mọi chuyện trước kia, đương nhiên cũng quên luôn cha con của Mộc thị. Mà bây giờ lại thấy bọn họ, liền nhớ tới hành động thất thố của mình, hơi hơi không dễ chịu.
Mộ Mục không hề ảnh hưởng mà tiếp tục cắt sườn cừu non. Mà Mộ Thần liền nghi hoặc một chút, Cảnh Dực Tước là đại BOSS của tập đoàn Cảnh thị, tuy rằng cũng có chút kỳ tích, nhưng chỉ là chuyện trong mấy năm gần đây thôi. Không thể khiến người có lại lịch lớn như giám đốc của Tửu Điếm và Mộc Việt lấy lòng như thế đi?!
Lần trước đã nói, Mộ gia bắt đầu suy yếu bởi vì cha của Mộ Thần, hơn nữa tốc độ phát triển còn chậm.
Mà Mộc thị lại là một gia tộc đứng nhất nhì trong thành phố S, địa vị cũng có chút cáo mượn oai hùm. Cho nên nghiêm chỉnh mà nói, tuy Mộ Thần không vừa mắt với loại hành vi của Mộc Việt nhưng ông cũng biết, địa vị của mình bây giờ không thể so với hắn ta.
Hiện tại, nhìn thấy Mộc Việt khách khí với Cảnh Dực Tước như vậy, Mộ Thần không khỏi có chút kỳ quái, “Cảnh thiếu?”
“Cái gì mà Cảnh thiếu, đều là bọn họ kiêng dè mà thôi. Bác cứ gọi cháu là Dực Tước là được rồi.” Cảnh Dực Tước trả lời ngay.
“Ngài là Mộ tổng của công ty phần mềm kỹ thuật phải không, tôi là giám đốc nơi này, Giản Kỳ.” Giám đốc Giản nhìn thấy ý cười của Cảnh đại thiếu có chút làm lành thì nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông nho nhã đối diện, lập tức tự giới thiệu mình.
Trong lòng lại tàn nhẫn mà khách sáo khinh thường Cao Địch: Bình thường bộ dạng thì đa mưu túc trí, thời khắc mấu chốt lại phạm sai lầm. Cảnh thiếu chắc chắn muốn hỏi đến Mộ gia, cư nhiên lại nghĩ ra Mộc gia, làm người ta suy nghĩ rối loạn. Bây giờ ngươi bị ta nắm được điểm yếu rồi (^O^)
Kỳ thực cũng không thể trách Cao Địch, lần này tuy rằng khách mời không nhiều lắm, nhưng cũng không thể nói là thiếu. Hơn nữa phải chuẩn bị công tác nên hai người đã bận tối mày tối mặt.
Mà Mộ gia là do Giản Kỳ phụ trách nên quản lý Cao cũng không có ấn tượng gì cho lắm.
Còn Giản Kỳ lại bị thu hút bởi bề ngoài và khí chất xuất sắc của Mộ Thần nên rất có ấn tượng với ông, dù sao, những người thành công ở độ tuổi này thường chỉ là mấy tên tai to mặt lớn vớ va vớ vẩn.
“Xin chào, giám đốc Giản.” Mộ Thần cũng lập tức lễ phép trả lời, “Tôi là tổng giám đốc của công ty phần mềm kỹ thuật, Mộ Thần.”
Mộ Thần liền chuyển hướng Mộc Việt, “Xin chào, Mộc tổng.”
“Xin chào, anh nói xem, không chừng 500 năm trước chúng ta là người một nhà đó.” Mộc Việt lại bắt đầu giở chiêu thấy sang bắt quàng làm họ.
“Vậy sao.” Lúc này, Mộ Thần đã bày ra bộ dáng trên thương trường, “Đây là con trai duy nhất của tôi, Mộ Mục.”
Mộ Mục gần như đã ăn xong, buông dao nĩa xuống. Nhìn phụ thân đại nhân có chút xa lạ bên cạnh, Mộ Mục mới rõ đây chính là hình tượng bên ngoài của cha
“Giám đốc Giản, Mộc tổng.” Mộ Mục cũng lễ phép chào hỏi, cảm giác mình không thể thích ứng với loại giao tiếp này, liền đứng lên nhìn về phía Mộ Thần “Cha, con đi lên trước nhé?” Nhìn thấy cha gật đầu một cái, Mộ Mục quay lại, nở nụ cười “Thật thất lễ, không tiếp được mọi người.”
“Không sao.”
“Không sao.”
Giản Kỳ và Mộc Việt đương nhiên tỏ vẻ không để ý.
“Anh đi không?” Một khắc trước lúc Mộ Mục rời đi, rốt cục cậu cũng nhớ tới người nọ lại bị cậu bỏ quên, nhưng không biết kiếm lý do gì để gọi hắn, cho nên trực tiếp tóm tắt xưng hô.
Tuy rằng cậu cảm thấy những người kia rõ ràng là vì nam chính nên mới tới đây, nếu mình mà đem hắn rời đi, có chút không tử tế đúng không…
Cảnh Dực Tước vốn đang ai oán sự tồn lại của mình bị lãng quên, đột nhiên nghe thấy Mộ Mục hỏi mình như thế, làm sao có khả năng từ chối đây. Còn nếu như Mộ Mục không hỏi, trung khuyển nọ vẫn sẽ theo sau thôi ~
Giản Kỳ và ba người nhanh chóng thấy được, khi thiếu niên nhẵn nhụi như ngọc kia hỏi một câu, Cảnh thiếu liền nở nụ cười, bỏ lại một câu “Xin lỗi không tiếp được” mà cuốn quýt đi theo, giống như cẩu cẩu chạy theo chủ nhân…
Còn có thể nghe thấy mỗ đại thiếu ủy khuất lên án, “Mộ, tại sao cậu không gọi tên của tôi?”
“Cảnh Dực Tước.” Chủ nhân thật bình tĩnh.
“Thật là lạnh nhạt đó, chúng ta xa lạ như vậy sao?” Tiếp tục oan ức.
“Dực Tước.” Vẫn bình tĩnh như trước.
“Vẫn xa lạ.” Cẩu cẩu nào đó được voi đòi tiên.
“Tước.” Bình tĩnh đến cùng.
Cho nên nói, Cảnh đại BOSS, hình tượng của anh như thế mà lại dùng cái ngữ khí “Nhược thụ” kia là muốn làm loạn đúng không! Anh muốn làm sụp đổ hình tượng của bản thân sao? TAT
Trong đó, có một người đàn ông trung niên bụng bia mang bộ dáng khá nịnh hót, cười híp mắt với một người đàn ông khác, đưa ra lời mời, “Giám đốc Giản, tiệc rượu vừa nãy không thể mời anh một ly, thực sự là rất tiếc nuối! Không ngờ bây giờ lại có duyên như vậy, lại còn có thể gặp được anh ở đây, cùng đi ăn tối nhé?”
“Bụng bia” kéo người con trai xinh đẹp bên cạnh qua, giới thiệu, “Đây là khuyển tử, Mộc Hoa. A Hoa, gọi chú Giản đi.”
“Chú Giản.” Mộc Hoa nghe lời, ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Khéo cái gì mà khéo! Không biết ta là giám đốc của Tửu Điếm sao, trong Tửu Điếm ngoại trừ lối đi VIP thì tổng cộng có hai thang máy! Nhưng lại xây cùng một chỗ! Đi chung một cái thang máy còn thừa mà lại bị nói thành bộ dạng có duyên nông cạn như vậy! Nếu thế, ta và tên Cao Địch kia một ngày tình cờ gặp nhau đến mười mấy lần, chẳng phải là duyên trời định sao?! A phi! Cái gì mà có duyên với không có duyên, đầu óc của ta có vấn đề rồi... Có duyên với cái tên phúc hắc kia? Đợi kiếp sau đi!
Giản Kỳ nghe thấy lời nói lấy lòng của “Bụng bia”, không khỏi liên tưởng đến khuôn mặt nghiêm túc của quản lý Cao, lại một bụng nghĩ xấu người nọ. Tuy rằng trên mặt vẫn tươi cười dịu dàng, nhưng trong lòng đã tạc mao.
Không để ý lời nói của “Bụng bia”, mãi đến lúc Mộc Hoa gọi một tiếng “chú Giản” mới hoàn hồn.
“Đây chính là Tiểu Hoa sao, lớn lên thật tuấn tú.” Giản Kỳ vừa khen, vừa nghĩ, Cao đầu gỗ nói Cảnh thiếu đặc biệt để ý tới Mộc thị, không phải là vì cậu ta đó chứ?! Đường đường là một công tử của Cảnh gia lại đi thích một tên con trai xinh đẹp?! Nếu thật là như thế, tuy rằng không cần lấy lòng, nhưng mình cũng không thể đắc tội.
“Tốt, vừa vặn lúc nãy tôi vẫn chưa ăn gì, đang định đi ăn một chút đây. Có thể cùng Mộc tổng thật vinh hạnh.”
Không sai, ba người trong thang máy chính là giám đốc của suối nước nóng Tửu Điếm và cha con Mộc gia bị Cảnh Dực Tước nhận lầm.
Phàm là xã hội thượng lưu, đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều mối quan hệ phức tạp trong giới truyền thông và có tin tức ngầm ở khắp mọi nơi.
Mộc Việt nghe được thông tin từ đám bằng hữu của mình, cái resort suối nước nóng này mặc dù chỉ là một sản nghiệp nho nhỏ của Hà thị, thế nhưng quản lý và giám đốc của Tửu Điếm đều là người ở đế đô trực tiếp về đây quản lý, thân phận đương nhiên đáng giá để mấy nhóm xã hội thượng lưu của thành phố S nịnh bợ lấy lòng. Còn nghe nói, vì cái resort suối nước nóng này được xây dựng để lão gia tử đến an dưỡng tuổi già nên mới coi trọng như vậy.
Chính vì thế, cả hai bên đều bận tâm về hậu thuẫn của đối phương, Mộc Việt lấy lòng, Giản Kỳ đành phải thuận nước đẩy thuyền, bầu không khí giữa ba người cũng coi như hài hòa mà đi vào phòng ăn.
Mấy người bị nụ cười xán lạn của Cảnh thiếu kích thích, lại nhìn đến thái độ hoàn toàn khác của hắn sau khi gặp hai cha con kia, đều có chút ngạc nhiên với nội dung của vở kịch tiếp theo.
Thậm chí, bọn họ còn tận lực tưởng tượng phong phú, lại có người suy đoán, đều là mắt mù, không phải là lúc trước nhận lầm người sao.
Thế nhưng lại không giải thích được lý do vì sao lại nhận lầm người nên liền cảm thấy bản thân tưởng tượng quá phong phú.
Cho nên nói, chân tướng thường thường là hoang đường ~
Vì Cảnh Dực Tước và hai cha con Mộ gia không ngồi ở vị trí bí mật, hơn nữa hai cha con Mộc gia lại tới, mấy người nọ liền đem tầm mắt hướng về phía Cảnh Dực Tước.
Kết quả là giám đốc Giản cùng Mộc Việt và Mộc Hoa, ba người đều đi tới muốn chào hỏi.
“Cảnh thiếu.” Giản Kỳ tới bên cạnh, cung kính mà hỏi thăm một chút.
“Cảnh thiếu, ngài cũng ở đây sao.” Mộc Việt một mặt nhiệt tình đi tới nắm tay, “Lúc nãy, A Hoa còn nói muốn tâm sự cùng ngài nhưng lại không tìm được cơ hội.”
“Cảnh thiếu.” Mộc Hoa nghe thấy cha lại lôi cậu vào cuộc nói chuyện, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời mà gọi một tiếng.
Sau khi Cảnh Dực Tước gặp được Mộ Mục rồi thì đều quên hết mọi chuyện trước kia, đương nhiên cũng quên luôn cha con của Mộc thị. Mà bây giờ lại thấy bọn họ, liền nhớ tới hành động thất thố của mình, hơi hơi không dễ chịu.
Mộ Mục không hề ảnh hưởng mà tiếp tục cắt sườn cừu non. Mà Mộ Thần liền nghi hoặc một chút, Cảnh Dực Tước là đại BOSS của tập đoàn Cảnh thị, tuy rằng cũng có chút kỳ tích, nhưng chỉ là chuyện trong mấy năm gần đây thôi. Không thể khiến người có lại lịch lớn như giám đốc của Tửu Điếm và Mộc Việt lấy lòng như thế đi?!
Lần trước đã nói, Mộ gia bắt đầu suy yếu bởi vì cha của Mộ Thần, hơn nữa tốc độ phát triển còn chậm.
Mà Mộc thị lại là một gia tộc đứng nhất nhì trong thành phố S, địa vị cũng có chút cáo mượn oai hùm. Cho nên nghiêm chỉnh mà nói, tuy Mộ Thần không vừa mắt với loại hành vi của Mộc Việt nhưng ông cũng biết, địa vị của mình bây giờ không thể so với hắn ta.
Hiện tại, nhìn thấy Mộc Việt khách khí với Cảnh Dực Tước như vậy, Mộ Thần không khỏi có chút kỳ quái, “Cảnh thiếu?”
“Cái gì mà Cảnh thiếu, đều là bọn họ kiêng dè mà thôi. Bác cứ gọi cháu là Dực Tước là được rồi.” Cảnh Dực Tước trả lời ngay.
“Ngài là Mộ tổng của công ty phần mềm kỹ thuật phải không, tôi là giám đốc nơi này, Giản Kỳ.” Giám đốc Giản nhìn thấy ý cười của Cảnh đại thiếu có chút làm lành thì nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông nho nhã đối diện, lập tức tự giới thiệu mình.
Trong lòng lại tàn nhẫn mà khách sáo khinh thường Cao Địch: Bình thường bộ dạng thì đa mưu túc trí, thời khắc mấu chốt lại phạm sai lầm. Cảnh thiếu chắc chắn muốn hỏi đến Mộ gia, cư nhiên lại nghĩ ra Mộc gia, làm người ta suy nghĩ rối loạn. Bây giờ ngươi bị ta nắm được điểm yếu rồi (^O^)
Kỳ thực cũng không thể trách Cao Địch, lần này tuy rằng khách mời không nhiều lắm, nhưng cũng không thể nói là thiếu. Hơn nữa phải chuẩn bị công tác nên hai người đã bận tối mày tối mặt.
Mà Mộ gia là do Giản Kỳ phụ trách nên quản lý Cao cũng không có ấn tượng gì cho lắm.
Còn Giản Kỳ lại bị thu hút bởi bề ngoài và khí chất xuất sắc của Mộ Thần nên rất có ấn tượng với ông, dù sao, những người thành công ở độ tuổi này thường chỉ là mấy tên tai to mặt lớn vớ va vớ vẩn.
“Xin chào, giám đốc Giản.” Mộ Thần cũng lập tức lễ phép trả lời, “Tôi là tổng giám đốc của công ty phần mềm kỹ thuật, Mộ Thần.”
Mộ Thần liền chuyển hướng Mộc Việt, “Xin chào, Mộc tổng.”
“Xin chào, anh nói xem, không chừng 500 năm trước chúng ta là người một nhà đó.” Mộc Việt lại bắt đầu giở chiêu thấy sang bắt quàng làm họ.
“Vậy sao.” Lúc này, Mộ Thần đã bày ra bộ dáng trên thương trường, “Đây là con trai duy nhất của tôi, Mộ Mục.”
Mộ Mục gần như đã ăn xong, buông dao nĩa xuống. Nhìn phụ thân đại nhân có chút xa lạ bên cạnh, Mộ Mục mới rõ đây chính là hình tượng bên ngoài của cha
“Giám đốc Giản, Mộc tổng.” Mộ Mục cũng lễ phép chào hỏi, cảm giác mình không thể thích ứng với loại giao tiếp này, liền đứng lên nhìn về phía Mộ Thần “Cha, con đi lên trước nhé?” Nhìn thấy cha gật đầu một cái, Mộ Mục quay lại, nở nụ cười “Thật thất lễ, không tiếp được mọi người.”
“Không sao.”
“Không sao.”
Giản Kỳ và Mộc Việt đương nhiên tỏ vẻ không để ý.
“Anh đi không?” Một khắc trước lúc Mộ Mục rời đi, rốt cục cậu cũng nhớ tới người nọ lại bị cậu bỏ quên, nhưng không biết kiếm lý do gì để gọi hắn, cho nên trực tiếp tóm tắt xưng hô.
Tuy rằng cậu cảm thấy những người kia rõ ràng là vì nam chính nên mới tới đây, nếu mình mà đem hắn rời đi, có chút không tử tế đúng không…
Cảnh Dực Tước vốn đang ai oán sự tồn lại của mình bị lãng quên, đột nhiên nghe thấy Mộ Mục hỏi mình như thế, làm sao có khả năng từ chối đây. Còn nếu như Mộ Mục không hỏi, trung khuyển nọ vẫn sẽ theo sau thôi ~
Giản Kỳ và ba người nhanh chóng thấy được, khi thiếu niên nhẵn nhụi như ngọc kia hỏi một câu, Cảnh thiếu liền nở nụ cười, bỏ lại một câu “Xin lỗi không tiếp được” mà cuốn quýt đi theo, giống như cẩu cẩu chạy theo chủ nhân…
Còn có thể nghe thấy mỗ đại thiếu ủy khuất lên án, “Mộ, tại sao cậu không gọi tên của tôi?”
“Cảnh Dực Tước.” Chủ nhân thật bình tĩnh.
“Thật là lạnh nhạt đó, chúng ta xa lạ như vậy sao?” Tiếp tục oan ức.
“Dực Tước.” Vẫn bình tĩnh như trước.
“Vẫn xa lạ.” Cẩu cẩu nào đó được voi đòi tiên.
“Tước.” Bình tĩnh đến cùng.
Cho nên nói, Cảnh đại BOSS, hình tượng của anh như thế mà lại dùng cái ngữ khí “Nhược thụ” kia là muốn làm loạn đúng không! Anh muốn làm sụp đổ hình tượng của bản thân sao? TAT
Tác giả :
Nhất Trúc de U Hoàng