Tôi Là Jemima
Chương 14
Vào giờ ăn trưa, Jemima nhìn theo Ben ra phố cùng với những đồng nghiệp trong tổ tin tức. Nàng đứng ở góc phố, ôm chặt túi đồ thể thao và cảm thấy trái tim mình vỡ tan vì buồn bã.
Nàng được mời cùng đi ăn trưa với họ - bữa trưa trước buổi liên hoan chia tay, Ben sẽ bị ép uống nhiều hơn bình thường ngay giữa buổi làm việc - nhưng nàng từ chối vì tối nay bữa tiệc sẽ diễn ra ngay khi tan sở khiến Jemima không đến phòng tập được, thế nên nàng bỏ bữa trưa và tập bù trong suốt thời gian đó.
Ai mà nghĩ việc tập thể dục lại được ưu tiên hơn cơ hội ở bên Ben Williams chứ? Thế nên ta có thể kết luận rằng Jemima đã hơi bị ám ảnh…
Bởi khi nàng tập xong, khi chắc chắn không có ai xung quanh bước về phía về nàng, nàng rón rén đứng lên chiếc cân trong phòng thay đồ nữ, nhắm chặt mắt rồi mới nhìn xuống. 75 cân. Jemima bước xuống rồi bước lên lần nữa để kiểm tra, vì nàng chưa bao giờ nhẹ như thế này trong suốt cả cuộc đời.
Nàng có lý do để ăn mừng chứ, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng ý, nhưng không may là vào giờ nghỉ trưa thứ Sáu, trên đường trục Kilburn, có rất ít thứ Jemima có thể mua để kỷ niệm. Nàng muốn có một chiếc váy như Brad đã mô tả tối qua, nhưng ngay cả khi còn nặng 75 cân, nàng vẫn chưa muốn tiêu xài vội.
“Khi nào nặng 64 cân,” nàng tự nhủ khi từ phòng tập về toà soạn. “Khi nào nặng 64 cân, mình sẽ tự thưởng cho mình xứng đáng.” Và bước đi dọc con phố, nàng dừng lại bên ngoài một hiệu thuốc và hé mắt nhìn quầy bán đồ trang điểm qua ô cửa. Ôi cái quái gì thế này, nàng nghĩ. Mình có thể tự thưởng cho bản thân một món quà nho nhỏ ngay bây giờ, và mình muốn tối nay mình trông đẹp nhất có thể, thế nên nàng bước vào.
5:15 chiều, tôi ôm chặt bộ đồ trang điểm mới và đi vào nhà vệ sinh, không hề ngạc nhiên khi Geraldine đã ở đó, bĩu môi trong gương khi thoa một ít phấn màu đồng lên gò má đã có màu đồng sẵn.
“Chào người dưng!” Geraldine nói, “Chuẩn bị cho bữa tiệc à?” Cô đứng lùi khỏi gương và ngắm nhìn chiếc váy đỏ của mình, chiếc váy ngay lập tức làm tôi nghĩ đến Brad vì nó trông giống chiếc váy đen anh ta muốn tôi mặc - một chiếc váy ngắn, mềm mại ôm lấy những đường cong của cô và khoe đôi chân thon gọn trong đôi tất dài trong suốt và lấp lánh, cùng bàn chân xỏ trong đôi giày bệt da lộn màu đỏ. Đồ khốn. Không, xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi, nhưng nói nghiêm túc một chút thì tôi nhìn Geraldine và cảm thấy mình quê kệch vô cùng.
“Tớ chỉ nghĩ,” tôi lên tiếng, cảm thấy ngượng ngùng và lố bịch. “Tớ chỉ nghĩ có lẽ mình nên…” Tôi ấp úng khi Geraldine giật lấy túi đồ trang điểm của mình.
“Cậu có gì ở đây nào?” Cô im lặng lấy đồ trang điểm của tôi ra và đặt cạnh bồn rửa. “Xem nào,” cô nhìn tôi nói. “Một số thứ hợp với cậu, một số không, nhưng nếu cậu mượn thêm đồ của tớ thì sẽ ổn cả thôi.”
“Đừng lo,” tôi mấp máy môi, cố không để giọng mình nhuốm màu thất vọng vì tôi bỗng cân nhắc lại toàn bộ ý tưởng này. “Tớ không chắc là mình muốn đâu.”
“Jemima!” Geraldine cáu tiết nói. “Đôi khi cậu thật hết thuốc chữa. Tớ muốn động tay vào cậu từ lâu rồi. Vì giờ cậu đã giảm cân nên những gì cậu cần là trang điểm tử tế, và tèn ten!” Cô giơ tay lên. “Đoán xem ai là người hoàn hảo để làm chuyện đó nào.”
Tôi không thể nhịn được và bắt đầu cười. Tôi dựa người ra sau, cẩn thận không ngồi lên vũng nước quanh bồn rửa. “OK,” tôi mỉm cười nói. “Cậu có thể bắt đầu bằng cách trang điểm cho tớ.”
“Jemima Jones!” Giọng nói sang sảng của tổng biên tập vang lên khi tôi bước trong căn hầm tối ám khói của quán Hầm Rượu lúc hơn sáu giờ. Geraldine đứng kế bên ông ta, cô mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy tôi, đấy là còn chưa nói đến vẻ sửng sốt trên mặt tổng biên tập.
“Cô đã làm gì với bản thân mình vậy hả quý cô?”
Tôi co mình sợ hãi trong lúc đưa tay lên mặt. Tôi có làm lem son không? Mascara có chảy xuống má tôi không? Có rau chân vịt trong răng của tôi không?
Tổng biên tập tiếp tục. “Jemima Jones, cô gầy đi đấy.”
Tạ ơn Chúa! Tôi cố nén tiếng cười khúc khích đang dâng lên và mỉm cười hạnh phúc, cố tỏ ra thờ ơ, cố làm ra vẻ không hề xúc động khi cuối cùng cũng có người chú ý đến mình, ngay cả khi đó chỉ là ông tổng biên tập. “Tôi giảm được vài cân, vậy thôi ạ.”
“Giảm vài cân á?” ông ta oang oang nói, “Quý cô à, cô chỉ nặng bằng một nửa cô trước đây thôi. Và không chỉ có thế,” ông ta ngả về phía trước. “Cô còn khá đẹp nữa, phải vậy không?”
Ôi Chúa ơi, tôi có thể cảm thấy mặt mình đang ửng đỏ, nhưng may là tôi đã chạm mắt Geraldine và thấy cô ấy cũng đang nín cười, thế nên tôi cũng bớt ngượng ngùng.
Geraldine cố không bật ra tiếng cười khúc khích, nhưng cô cũng bật cười tươi trước tác phẩm nghệ thuật của mình, vì Jemima Jones thật sự trông rất khác. Geraldine nghĩ, công nhận quần áo của nàng không hợp thời trang lắm, nhưng cô không biết tại sao Jemima phải đợi đến cho đến khi mình thon thả hơn rồi mới sắm đồ mới.
Cô đang ngắm nhìn khuôn mặt Jemima. Cô nhìn làn da màu kem, được điểm một chút phấn màu đồng từ hộp phấn nền cao cấp, đắt tiền của cô. Cô nhìn cặp mắt màu lục của Jemima trở nên to và lấp lánh nhờ kiến thức nhà nghề của cô về phấn mắt, chì kẻ mắt, nước nhỏ mắt để khiến lòng trắng sáng hơn cả những bông tuyết. Cô nhìn đôi môi hờn dỗi của nàng trông căng mọng hơn nhờ chì kẻ môi, son môi và son bóng của cô. Và cuối cùng, Geraldine ngắm nhìn mái tóc của Jemima mà cô đã búi theo kiểu Pháp với những lọn mềm buông xuống ôm lấy khuôn mặt nàng.
“Trông cậu đẹp lắm,” Geraldine thì thầm khi cô bước đến và lau đi vết son mờ trên má tôi, thành thật mà nói, đó là vết son mà chỉ có Geraldine mới phát hiện ra được.
“Jemima!” Tim tôi lỡ một nhịp khi Ben vội chạy đến và vòng tay quanh người tôi. “Anh vừa nghĩ rằng em sẽ không đến.” Anh ấy nghĩ đến tôi! Anh ấy thực sự lo lắng cho tôi, anh ấy dành thời gian băn khoăn liệu tôi có đến hay không. Đó thực sự là một thành công.
Tôi trấn tĩnh lại và nhìn vào mắt Ben, mong anh ấy chú ý đến vẻ ngoài của tôi và nhìn thấy một Jemima Jones mới, mong anh ấy thích những gì anh thấy và yêu tôi. Nhưng anh chỉ nói, “Đây, em uống sâm banh đi,” và khi đưa ly cho tôi, anh nhìn qua vai tôi và thốt lên, “Diana! Chị đến thật rồi!”
“Tôi có thể để phóng viên ngôi sao mới của tôi thất vọng sao?” Diana Macpherson nói, sải bước vào phòng khi mọi người rẽ ra cho bà ta đi qua, vì xét cho cùng Diana Macpherson là người nổi tiếng trong giới truyền thông.
Và mắt tôi không thể không dõi theo với nỗi sợ hãi đang lớn dần khi Diana suýt nữa thì hôn lên má Ben, nhưng rồi hiển nhiên bà ta nghĩ rằng tốt hơn là đứng thẳng và chìa tay ra, Ben đáp lại bằng một cái bắt tay nồng nhiệt. Phù.
“Để tôi giới thiệu với chị,” anh nói, quay sang tổng biên tập trước, ông này ấn tượng với Diana Macpherson đến nỗi miệng há ra đủ cho một con cá chui vào, quên hẳn việc khép miệng lại. Diana bắt tay ông ta rồi đến tôi, nhưng khi chuẩn bị được giới thiệu với Geraldine thì bà ta quay sang Ben nói, “Đi làm vài ly với tôi nào,” thế là Ben nhún vai với chúng tôi và để bà ta kéo đến quầy bar.
“Đúng là đồ khốn!” Geraldine nói, có thể hiểu được cảm giác của cô khi bị Diana Macpherson cao quý làm cho mất mặt, à chỉ có Geraldine mới nói ra điều mà mọi người đều nghĩ nhưng chưa bao giờ dám phát ngôn.
“Đừng bận tâm,” tôi an ủi, “tớ chắc đó không phải do vấn đề cá nhân đâu,” nhưng tất nhiên tôi biết đó là vấn đề cá nhân, tôi có ngu đâu, tôi đã thấy cách Diana Macpherson găm một cái nhìn lạnh lẽo và sắt đá lên người Geraldine, và từ những gì tôi nghe nói thì Diana Macpherson không phải là người ưa phụ nữ, đặc biệt là khi người phụ nữ đó tình cờ lại quyến rũ như Geraldine.
“Lạy Chúa, tôi thực sự rất tiếc về chuyện đó,” một giọng nói vang lên bên cạnh. “Diana cư xử theo cách riêng của mình và đôi khi có vẻ khiếm nhã.” Chúng tôi quay lại nhìn một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai trong chiếc quần Levi’s cũ và áo sơ mi vải thô. “Xin lỗi,” anh nhắc lại. “Tôi là Nick. Tôi đến đây cùng Diana.” Nick nói và chìa tay ra cho Geraldine bắt, anh ta ngắm nhìn cô ấy hoàn toàn lâu hơn cần thiết trước khi bắt tay tôi và khiến tôi càng cảm thấy mình như người thừa ở đây vậy.
“Đến đây cùng Diana á?” Geraldine nhướng lông mày hỏi. “Có nghĩa anh là” - cô ngừng lại không mấy thiện cảm - “nửa kia của bà ta à?”
“Không hẳn vậy,” Nick cười. “Tôi giống như bạn hẹn hò hy hữu của bà ấy hơn.”
“Và đây là nơi bà ta đưa anh đến à?” Geraldine đùa bỡn, nhưng cả tôi và Nick đều nhận ra vẻ tán tỉnh trong giọng nói của cô.
“Đúng, nhưng tôi đã hứa sẽ đưa bà ấy đi ăn tối sau đó.”
“Anh, ừm, có làm trong đài không?” Tôi đánh bạo hỏi, cố tỏ ra lịch sự nhưng càng cảm thấy mình thừa thãi hơn.
“Không, anh ta lắc đầu cười. “Cô có biết Cut Glass không?’
Tất cả mọi người đều biết Cut Glass. Ban đầu nó là một hiệu kính thuốc nhỏ, hiện đại, chuyên bán những loại kính thời trang hiếm có khó tìm, không thể mua được ở nơi khác, còn hiện nay nếu Cut Glass không phải là chuỗi cửa hàng kính thuốc quy mô nhất nước thì cũng là một trong số đó.
“Anh là bác sỹ nhãn khoa.” Đó là một lời khẳng định, không phải câu hỏi, và Geraldine ngay lập tức tối mắt lại và tìm cách thoát khỏi anh ta. Tôi cười với chính mình, tôi biết cô ấy quá rõ. Dễ thương đấy, cô ấy nghĩ, nhưng nhạt nhẽo, nhạt nhẽo, nhạt nhẽo.
“Không,” Nick cười. “Không hẳn vậy.”
Ôi Chúa ơi, tôi có thể thấy Geraldine nghĩ gì, lại còn tệ hơn nữa. Anh ta không phải bác sỹ nhãn khoa mà là một gã trợ lý bán hàng quỷ quái nào đó.
“Đó là công ty của tôi,” anh ta ngập ngừng nói, sau một khoảng lặng.
“Đó là công ty của tôi,” anh ta nhắc lại.
“Ôi Chúa ơi!” Geraldine đột nhiên tái mặt. “Anh là Nick.”
Nick nhìn cô bối rối. “Tôi đã nói với cô tôi là Nick mà?”
“Không.” Cô lắc đầu. “Nhưng anh là Nick Maxwell, em biết tất tần tật về anh.”
“Ý cô là sao, cô biết tất tần tật về tôi á?”
“Em là bạn của Suzie.”
“Gì cơ?” anh hỏi, nụ cười tươi hơn. “Suzie Johnson?”
“Vâng,” Geraldine đáp, cô không thể tin mình có thể may mắn đến vậy vì đây là Nick Maxwell, anh chàng cao 1,86 mét, không những đẹp trai mà còn giàu sụ, một con người rất đáng mến và chuẩn hết chỗ nói, và Geraldine lại còn biết tất tần tật về anh ta nữa. “Suzie là một trong những người bạn lâu năm nhất của em, em được nghe nói về anh hằng năm nay rồi.”
“Ôi Chúa ơi!” Giờ đến lượt Nick. “Em là Geraldine Turner!”
Tôi càng lúc càng cảm thấy thừa thãi hơn và cuối cùng nhận ra đã đến lúc tôi nên để hai người bọn họ lại với nhau. “Uống không?” tôi hỏi, nhưng cả hai đều lắc đầu, mải mê khám phá xem họ còn có chung người bạn nào nữa, thế là tôi bước tới quầy bar.
Mọi người đang quá vui vẻ, không nhớ ra họ dự bữa tiệc này là để nói lời chia tay với phó ban biên tập tin tức mà họ vô cùng yêu mến. Những ánh đèn trở nên mờ ảo hơn, nhạc được vặn to hơn, Jemima đứng dựa vào quầy bar nhấm nháp thứ rượu trắng rẻ tiền - sâm banh không được phục vụ một lúc lâu rồi - và quan sát căn phòng.
Nàng nhìn thấy Ben đang đứng cùng Diana Macpherson và tổng biên tập, Diana đứng giữa, đôi khi lại đặt tay lên cánh tay Ben để nhấn mạnh một điểm nào đó, Buồn cười thật, Jemima nghĩ, bà ta lại không chạm vào tổng biên tập theo cách như thế. Mà đúng ra, có vẻ bà ta không hề rờ mó gì đến tổng biên tập.
Bà ta quá già và sống sượng, không xứng để Jemima cảm thấy thực sự bị đe dọa - nàng chắc chắn bà ta không phải gu của Ben, dù chỉ một chút - tuy nhiên cứ mỗi lần bà ta đặt ngón tay dài được mông má lên tay áo Ben, những sợi dây tình cảm của Jemima lại rung mạnh hơn một chút. Để anh ấy yên, nàng nghĩ. Anh ấy không phải của bà.
Không, Jemima à, anh ấy cũng không phải của mi, nhưng một người có ít trải nghiệm tình trường như Jemima không nhận ra điều đó. Phải thừa nhận rằng, phần lớn phụ nữ dành tuổi mới tuổi mới lớn của mình cho việc yêu và thất tình. Họ quen với việc đi tới những bữa tiệc và chứng kiến mục tiêu thanh xuân của họ lại đắm say với một cô gái khác. Họ sành sỏi nói chuyện với những cô bạn gái về “con khốn” đã lấy mất anh chàng của họ, và họ cũng biết rõ rằng, mặc dù cảm giác lúc đó rất đau đớn, nhưng đó vẫn chưa phải tận cùng thế giới.
Nhưng Jemima không có thời mới lớn như hầu hết các cô bé tuổi teen. Trong khi các bạn cùng lớp đi tiệc tùng, thử trang điểm, ăn diện và lóng ngóng sờ soạng trên chiếc giường chất đầy áo khoác trong căn phòng ngủ tối đen thì Jemima vẫn ở nhà với mẹ, ăn, xem ti vi, và mơ mộng.
Jemima không tham gia bất kỳ bữa tiệc nào cho đến khi nàng vào đại học, và thậm chí ở đó, nàng cũng hiếm khi bạo gan đi dự những buổi tụ tập lớn một khi Tuần lễ Tân sinh viên kết thúc. Jemima Jones tìm thấy một nhóm bạn mà nàng nghĩ cũng khó thích nghi như nàng. Những kẻ ngoài lề xã hội là cách họ tự gọi mình, họ vờ như vui vẻ vì sự khác biệt của họ, nhưng mỗi người đều ao ước mình thuộc về một thế giới khác.
Và cho tới gần đây, Jemima mới tỏ ra có một chút hứng thú với người khác giới. Đúng, nàng không còn trinh nữa, nhưng trước đây nàng chưa từng cảm thấy khao khát ai, chưa từng thức trắng đêm cầu mong cho người ấy để ý đến mình rồi nhăn mặt đau đớn khi nhận ra họ sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm đó.
“Mimey!” Cơn mơ màng của tôi bị cắt ngang bởi một giọng nói quen thuộc, tôi từ từ quay đầu, cố hiểu xem tại sao mình lại nghe được giọng nói này ở đây, và trong khi quay ra, tôi biết rằng món rượu trắng rẻ tiền mà tôi nốc cả buổi tối để xoa dịu thần kinh giờ đã khiến đầu óc tôi váng vất, nói thế nào nhỉ, hơi tây tây. Ồ phải, tôi hơi say.
Và khi trông thấy họ, Sophie và Lisa, đứng cạnh nhau, tôi mỉm cười rạng rỡ, đúng ra là cười toét miệng. Tôi chắc mình đang gây ấn tượng hoàn hảo rằng tôi giống hệt như con mèo Cheshire[6]. “Hai cậu trông thật…” tôi ngừng lại khi nhìn họ từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân. “Tuyệt vời!” Tôi hào hiệp kêu lên, dù căn phòng có vẻ như yên lặng hẳn trước sự xuất hiện của họ.
Vì Sophie và Lisa thực sự như đang ở thành phố trong khi họ đang có mặt tại Kilburn, và những gì trông lộng lẫy khi ở Tramps sẽ trở nên hoàn toàn lố bịch khi ở quán Hầm Rượu cách xa đường trục Kilburn này. Trông họ thật dị thường và vô cùng lạc lõng.
Lisa rõ là đã đi làm tóc. Người thợ đã tạo ra một bộ tóc to đến nỗi gần như cô ả phải coi chừng quả đầu khi bước qua cửa. Cô ả đang mặc một miếng vải đen nhỏ xíu quây lại làm váy, và đi một đôi xăng đan buộc dây cao vút.
Sophie búi tóc kiểu Pháp, trông khá giống tóc tôi, và bó sát mình trong chiếc đầm đen lấp lánh cứ toả sáng theo mỗi bước đi.
Trông họ như đang tự chế nhạo mình vậy, và tôi không thể ngừng toét miệng khi nói lời chào hai cô ả, qua vai họ, tôi thấy Geraldine và Nick Maxwell cũng đang cười ngoác miệng, và trong một giây, tôi cảm thấy một niềm vui độc ác khi nghĩ rằng họ chắc phải rất lúng túng.
Nhưng tất nhiên là Sophie và Lisa không cảm thấy lúng túng, họ thấy mình đẹp, và rõ ràng họ làm điều đó vì Ben. Một nước cờ sai khủng khiếp. Ha! Đáng đời hai cô ả.
“Anh chàng đẹp trai đâu rồi?” Sophie hỏi, nhìn quanh căn phòng cố tìm Ben.
“Nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng, dáng cao ở kia không?” tôi chỉ Diana Macpherson, biết rằng Diana sẽ băm nhỏ Sophie và Lisa nếu họ xâm phạm vào lãnh thổ của bà ta. “Một phút trước anh ấy còn đang nói chuyện với bà ta, có lẽ anh ấy vừa đi lấy đồ uống cho bà ta rồi.”
“Chúa ơi,” Sophie thốt lên, vuốt váy xuống và soi Diana Macpheson khắp lượt. “Nói chuyện với đồ cưa sừng làm nghé kia á? Ai vậy?” Sophie không quay đầu lại phía tôi, chỉ dán mắt vào Diana khi Ben quay trở lại và đưa cho Diana một ly rượu.
“Chịu,” tôi nhún vai, cố hết sức nén nụ cười tinh quái. “Bà ta không làm ở toà báo, trước kia tớ chưa từng gặp bà ta. Có thể là bạn của Ben.” Tôi ngừng lại và cả ba chúng tôi yên lặng quan sát khi Diana phủi một sợi xơ vải trên áo vest của Ben bằng một cử chỉ quá ư thân mật đối với một vị sếp đơn thuần.
“Chắc bà ta thích anh ấy,” tôi nói, tự hỏi cuộc nói chuyện kỳ cục này sẽ đi đến đâu.
“Mụ ta may mắn thật đấy!” Sophie tức tối nói trước khi nhớ rõ ra rằng, tôi, bạn cùng nhà của cô ả, thích Ben, và cô ả không nên phản ứng lộ liễu quá như vậy.
“Nói cho cậu biết, Mimey,” cô ả nói với vẻ bí mật. “Sao tớ lại không đến đó quẳng con mụ già chát ấy đi nhỉ, rồi cậu có thể đến bên Ben trò chuyện. Tớ cá là tối nay cậu chưa nói một từ nào với anh ta cả.”
Tôi không thể giấu nụ cười tinh quái được nữa, và tôi nói khi nụ cười bắt đầu lan toả trên khuôn mặt tôi, “Cậu sẽ làm ư? Cậu tuyệt thật đấy.”
“Bạn bè để làm gì chứ?” Sophie nói, cô ả bắt đầu sải bước qua đám đông chật cứng để tới chỗ con mồi.
“Tớ nên đi với cậu ấy,” Lisa nói, chuệnh choạng theo sau.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Geraldine đến đứng cạnh tôi. “Hai cô bạn cùng nhà của cậu làm gì ở đây vậy, mà đúng hơn là, sao họ lại mặc cái thứ quái quỷ đó?”
Tôi không thể chịu đựng được thêm nữa. Tôi bắt đầu cười phá lên, và tôi càng cười thì càng khó ngừng lại, nhưng tôi không say đến thế, được chưa? Chỉ hơi say say thôi. Cuối cùng tôi cũng thở được, “Xem đi. Tớ nghĩ đó sắp sửa là một trong những khoảnh khắc Kodak đấy.”
“Cô ta có biết Diana Macpherson là ai không?” Geraldine bối rối hỏi.
“Không,” tôi ấp úng. “Cô ta cũng chẳng biết Diana là người thế nào, nhưng cô ta thích Ben và nghĩ Diana là đồ cưa sừng làm nghé, dù thế nào thì Sophie cũng định kéo Ben ra khỏi bà ta.”
Geraldine trông rất sửng sốt nhưng nhanh chóng nhận ra rằng cô đang trong một khoảnh khắc kinh điển. “Kinh điển!” cô thì thầm nể sợ khi theo dõi bước chân Sophie.
Sophie vốn là một cô gái ngu ngốc, có vẻ như đã quyết định trong ít hơn một phút rằng Ben hiển nhiên đã bị con mụ tóc vàng khoa trương, già chát đó dồn vào thế bí, và khi chủ ý bước về phía họ, cô ta đã lên sẵn chiến lược trong đầu. Cô ả cho rằng trông Ben như thể không muốn ở đó, vì thế có lẽ Ben sẽ biết ơn mãi mãi nếu ai đó xuất hiện cứu anh ra khỏi người đàn bà kia, người mà Sophie nghĩ đang phá hỏng bữa tiệc của anh.
Chắc chắn mình trẻ hơn mụ tóc vàng thô kệch đó, và quyến rũ hơn gấp nhiều lần, cô ả nghĩ khi tiến đến gần hơn. Còn nữa, chân mình cũng ngon hơn, cô ả nhận thấy khi cuối cùng cũng đến sát mục tiêu. Cô ả quyết định giờ Ben sẽ có bạn gái, người sẽ khiến mụ đàn bà kia phải cuốn xéo, và đó chính là Sophie. Tuyệt! Cô ả tự nhủ. Anh ấy sẽ không bao giờ trả hết được ân huệ này!
“Ben!” Sophie gọi to khi anh ngước lên khỏi cuộc nói chuyện với Diana và ngây ra nhìn cô ả, trước hết là bởi anh thấy khó có thể tập trung vào Sophie, dường như cô ả có đến hai, nếu không phải là ba cái đầu, thứ hai là vì anh không mảy may nhận ra cô ả.
Cái nhìn trống rỗng của anh nhanh chóng trở thành một tiếng chuông báo động nho nhỏ, vì có vẻ như cô nàng biết anh, thật sự là biết anh rất rõ.
“Anh yêu!” cô ả kêu lên, ghì chặt mặt Ben bằng hai tay và trao một nụ hôn ướt át lên môi anh. “Xin lỗi, em đến muộn. Nhớ em chưa?” cô ả thêm vào, nũng nịu kiểu mèo con.
“Tôi… ờ…” Ben hoàn toàn bối rối. Người phụ nữ xa lạ này là ai, cô ta là người làm PR mà anh đã nói chuyện trên điện thoại chăng?
“Xin chào,” Sophie lạnh lùng quay sang Diana Macpherson, nói. Mặt bà ta đột nhiên trở nên rắn như thép. “Tôi là Sophie.” Cô ả chìa tay ra khi Diana nhìn mình. “Bạn gái của Ben.”
“Cái gì của tôi cơ?” Ben lắp bắp, bỗng nhận ra người này là ai.
“Đừng ngại, anh yêu. Đó hầu như không còn là bí mật nữa, phải không?” Sophie tiến tới và âu yếm bới tóc Ben.
“Nhưng…” Ben líu ríu, “nhưng chúng ta chỉ gặp nhau có một lần. Cô là bạn cùng nhà của Jemima phải không?”
Sophie ngập ngừng, nhưng chỉ trong một phần mấy giây. “Một trò chơi nhỏ hả anh yêu? Anh muốn em cùng chơi à? Đúng rồi, chúng ta chỉ gặp nhau mỗi một lần.” Cô ả quay sang Diana đảo mắt trong khi Ben đứng đó kinh ngạc.
“Xin lỗi,” cô ả nói với Diana, một người phải nói là thông minh hơn Sophie gấp nhiều lần và đang dần ngờ vực tính trung thực của câu chuyện này, nhờ vào biểu hiện trên khuôn mặt Ben. “Chúng tôi có những trò chơi nho nhỏ.” Sophie tiếp tục, sung sướng không nhận ra rằng kế hoạch của cô ả không được hoàn hảo lắm.
“Ồ?” Diana nói, đoạn nở một nụ cười quyến rũ và tươi tắn mà các đồng nghiệp của bà ta đều biết nó mang một ý nghĩa duy nhất - chuẩn bị ra tay. “Ra cô là bạn gái của Ben à? Tôi đã được nghe nói rất nhiều về cô.”
Nụ cười của Sophie nhạt đi trong một giây trước khi cô ả trấn tĩnh lại. “Tôi hy vọng đó là những điều tốt đẹp,” cô ả nói, vì như Sophie biết thì Ben không có bạn gái, và nếu có thì cô ta có lẽ đang ở đây, và nếu cô ta ở đây thì Sophie gặp rắc rối to.
“Ồ, toàn những điều tuyệt vời thôi,” Diana nói. “Tôi rất tiếc về chuyện chị gái cô,” bà ta tiếp, giờ thì biết chắc Sophie là một cô ả ngu ngốc thích Ben và nghĩ rằng có thể kéo anh ra khỏi bà ta.
“Chị gái tôi, vâng, thật xấu hổ. Tôi ngạc nhiên là Ben đã kể với chị,” Sophie nói, cô ả bắt đầu nghĩ càng sớm thoát khỏi người đàn bà này bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Jemima và Geraldine nhích lên từng bước một cho đến khi chỉ còn cách những người kia vài bước và căng tai lên nghe chuyện gì đang diễn ra.
“Ừmm,” Diana tự tin nói. “Ben kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Tôi là bác sỹ tâm lý của cậu ta.”
“Gì cơ?” Sophie hỏi, cô ả hoàn toàn không chắc phải làm gì tiếp theo.
“Ồ, cô biết đấy,” Diana nói, ngả người về phía trước thấp giọng. “Sau vấn đề xảy ra năm ngoái với những giọng nói và xu hướng tâm thần phân liệt, Ben và tôi gặp nhau ba lần mỗi tuần. Cậu ta không kể với cô à?”
“Có chứ, giờ mới nhớ ra anh ấy có nhắc đến, nhưng chị biết Ben là người kín đáo thế nào rồi đấy.”
“Tất nhiên rồi,” Diana đồng ý. “Miễn là cô giấu kỹ những con dao làm bếp của cô, nếu cô hiểu ý tôi.” Diana lấy khuỷu tay thúc Sophie. “Thật ra tôi không nên nói điều này, nhưng cô phải cẩn thận đấy, ý tôi là chúng ta không muốn số phận của cô kết thúc như bạn gái trước của cậu ta đúng không?”
“Ờ, không.”
“Đúng, chính xác. Dù sao thì Ben cũng kể với tôi cô là bác sỹ nắn xương. Đi uống với tôi rồi kể cho tôi nghe tất cả về công việc của cô nào.” Trước khi Sophie có cơ hội phản kháng, Diana đã túm chặt tay cô ả kéo tới quầy bar trong khi tôi và Geraldine cười chảy cả nước mắt.
“Chuyện quái gì vậy?” Ben hỏi, có lẽ do cú sốc nên tạm thời anh có vẻ tỉnh táo. Anh quay sang tôi, giọng hơi líu ríu. “Bạn gái của anh đấy à?”
“Không, Ben,” tôi cười dịu dàng. “Anh không có bạn gái, nhớ không?”
“Anh cũng nghĩ vậy,” Ben nói, bối rối nhìn vào ly rượu, rồi lại ngước lên nhìn hai cô gái. “Jemima,” anh nói, đặt chiếc ly xuống. “Geraldine,” anh khẽ xoay sang nhìn Geraldine. “Anh sẽ làm gì đây nếu không có hai em?” Anh khoác tay lên vai bọn tôi trong khi Geraldine, người chưa uống một giọt rượu nào tối nay, trợn mắt khó chịu và tìm cách thoát khỏi tay anh.
“Anh sẽ ổn thôi Ben,” cô nói. “Chắc chắn anh sẽ tìm thấy hàng nghìn em trẻ trung xinh đẹp ở London Nights và họ sẽ mê anh. Nhân nói về tình yêu thì…” Cô nhìn lên cho đến khi chạm mắt Nick Maxwell, anh ta vừa quay trở lại sau khi đi lấy áo khoác cho Diana Macpherson. “Em có hẹn với một trong những anh chàng đỉnh nhất London.”
“Ai?” Ben hỏi, anh có vẻ đã quá say nên chẳng quan tâm.
“Anh không cần biết.” Cô nàng Geraldine tỉnh táo đã may mắn nhận ra rằng cô tuyệt đối không thể chia sẻ tin này với Ben, bởi bạn không bao giờ biết được Diana Macpherson sẽ phản ứng với chuyện này ra sao đâu.
“Xin lỗi,” cô nói, quan sát thấy Diana không ở quanh đó nên cô có thể đến chào tạm biệt Nick. “Em quay lại ngay.”
Nhưng tay của Ben vẫn vòng quanh vai tôi, tôi căng thẳng đến mức bỗng thấy mình tỉnh như sáo, tôi có thể thấy mọi thứ rõ đến từng chi tiết, và cảm nhận được sức nặng của cánh tay Ben trên cơ thể mình.
“Em là người bạn duy nhất của anh,” anh nói, quay sang gục mặt trên vai tôi. “Anh yêu em, Jemima,” anh thì thầm vào chiếc áo sơ mi của tôi khiến người tôi đông cứng.
Và thế giới đứng yên lại.
“Anh vừa nói gì?” tôi ngập ngừng hỏi, tin chắc là mình đã nghe nhầm.
Ben chăm chú nhìn tôi trong vài giây và rồi, khá giống với cách Sophie, cô ả đã rời bữa tiệc hôn anh, anh hôn tôi. Một nụ hôn nồng nàn, ướt át trên môi tôi, và tạ ơn Chúa, tạ ơn, tạ ơn Người. Nụ hôn kéo dài trong bốn giây tuyệt vời và khi kết thúc Ben loạng choạng bước đi, để lại tôi đứng chôn chân tại chỗ, run rẩy như một chiếc lá.
“Em cũng yêu anh,” tôi thì thầm, nhìn anh được tổng biên tập xốc đi, ông ta đang chuẩn bị đọc một bài diễn văn. “Em cũng yêu anh.”
Nàng được mời cùng đi ăn trưa với họ - bữa trưa trước buổi liên hoan chia tay, Ben sẽ bị ép uống nhiều hơn bình thường ngay giữa buổi làm việc - nhưng nàng từ chối vì tối nay bữa tiệc sẽ diễn ra ngay khi tan sở khiến Jemima không đến phòng tập được, thế nên nàng bỏ bữa trưa và tập bù trong suốt thời gian đó.
Ai mà nghĩ việc tập thể dục lại được ưu tiên hơn cơ hội ở bên Ben Williams chứ? Thế nên ta có thể kết luận rằng Jemima đã hơi bị ám ảnh…
Bởi khi nàng tập xong, khi chắc chắn không có ai xung quanh bước về phía về nàng, nàng rón rén đứng lên chiếc cân trong phòng thay đồ nữ, nhắm chặt mắt rồi mới nhìn xuống. 75 cân. Jemima bước xuống rồi bước lên lần nữa để kiểm tra, vì nàng chưa bao giờ nhẹ như thế này trong suốt cả cuộc đời.
Nàng có lý do để ăn mừng chứ, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng ý, nhưng không may là vào giờ nghỉ trưa thứ Sáu, trên đường trục Kilburn, có rất ít thứ Jemima có thể mua để kỷ niệm. Nàng muốn có một chiếc váy như Brad đã mô tả tối qua, nhưng ngay cả khi còn nặng 75 cân, nàng vẫn chưa muốn tiêu xài vội.
“Khi nào nặng 64 cân,” nàng tự nhủ khi từ phòng tập về toà soạn. “Khi nào nặng 64 cân, mình sẽ tự thưởng cho mình xứng đáng.” Và bước đi dọc con phố, nàng dừng lại bên ngoài một hiệu thuốc và hé mắt nhìn quầy bán đồ trang điểm qua ô cửa. Ôi cái quái gì thế này, nàng nghĩ. Mình có thể tự thưởng cho bản thân một món quà nho nhỏ ngay bây giờ, và mình muốn tối nay mình trông đẹp nhất có thể, thế nên nàng bước vào.
5:15 chiều, tôi ôm chặt bộ đồ trang điểm mới và đi vào nhà vệ sinh, không hề ngạc nhiên khi Geraldine đã ở đó, bĩu môi trong gương khi thoa một ít phấn màu đồng lên gò má đã có màu đồng sẵn.
“Chào người dưng!” Geraldine nói, “Chuẩn bị cho bữa tiệc à?” Cô đứng lùi khỏi gương và ngắm nhìn chiếc váy đỏ của mình, chiếc váy ngay lập tức làm tôi nghĩ đến Brad vì nó trông giống chiếc váy đen anh ta muốn tôi mặc - một chiếc váy ngắn, mềm mại ôm lấy những đường cong của cô và khoe đôi chân thon gọn trong đôi tất dài trong suốt và lấp lánh, cùng bàn chân xỏ trong đôi giày bệt da lộn màu đỏ. Đồ khốn. Không, xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi, nhưng nói nghiêm túc một chút thì tôi nhìn Geraldine và cảm thấy mình quê kệch vô cùng.
“Tớ chỉ nghĩ,” tôi lên tiếng, cảm thấy ngượng ngùng và lố bịch. “Tớ chỉ nghĩ có lẽ mình nên…” Tôi ấp úng khi Geraldine giật lấy túi đồ trang điểm của mình.
“Cậu có gì ở đây nào?” Cô im lặng lấy đồ trang điểm của tôi ra và đặt cạnh bồn rửa. “Xem nào,” cô nhìn tôi nói. “Một số thứ hợp với cậu, một số không, nhưng nếu cậu mượn thêm đồ của tớ thì sẽ ổn cả thôi.”
“Đừng lo,” tôi mấp máy môi, cố không để giọng mình nhuốm màu thất vọng vì tôi bỗng cân nhắc lại toàn bộ ý tưởng này. “Tớ không chắc là mình muốn đâu.”
“Jemima!” Geraldine cáu tiết nói. “Đôi khi cậu thật hết thuốc chữa. Tớ muốn động tay vào cậu từ lâu rồi. Vì giờ cậu đã giảm cân nên những gì cậu cần là trang điểm tử tế, và tèn ten!” Cô giơ tay lên. “Đoán xem ai là người hoàn hảo để làm chuyện đó nào.”
Tôi không thể nhịn được và bắt đầu cười. Tôi dựa người ra sau, cẩn thận không ngồi lên vũng nước quanh bồn rửa. “OK,” tôi mỉm cười nói. “Cậu có thể bắt đầu bằng cách trang điểm cho tớ.”
“Jemima Jones!” Giọng nói sang sảng của tổng biên tập vang lên khi tôi bước trong căn hầm tối ám khói của quán Hầm Rượu lúc hơn sáu giờ. Geraldine đứng kế bên ông ta, cô mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy tôi, đấy là còn chưa nói đến vẻ sửng sốt trên mặt tổng biên tập.
“Cô đã làm gì với bản thân mình vậy hả quý cô?”
Tôi co mình sợ hãi trong lúc đưa tay lên mặt. Tôi có làm lem son không? Mascara có chảy xuống má tôi không? Có rau chân vịt trong răng của tôi không?
Tổng biên tập tiếp tục. “Jemima Jones, cô gầy đi đấy.”
Tạ ơn Chúa! Tôi cố nén tiếng cười khúc khích đang dâng lên và mỉm cười hạnh phúc, cố tỏ ra thờ ơ, cố làm ra vẻ không hề xúc động khi cuối cùng cũng có người chú ý đến mình, ngay cả khi đó chỉ là ông tổng biên tập. “Tôi giảm được vài cân, vậy thôi ạ.”
“Giảm vài cân á?” ông ta oang oang nói, “Quý cô à, cô chỉ nặng bằng một nửa cô trước đây thôi. Và không chỉ có thế,” ông ta ngả về phía trước. “Cô còn khá đẹp nữa, phải vậy không?”
Ôi Chúa ơi, tôi có thể cảm thấy mặt mình đang ửng đỏ, nhưng may là tôi đã chạm mắt Geraldine và thấy cô ấy cũng đang nín cười, thế nên tôi cũng bớt ngượng ngùng.
Geraldine cố không bật ra tiếng cười khúc khích, nhưng cô cũng bật cười tươi trước tác phẩm nghệ thuật của mình, vì Jemima Jones thật sự trông rất khác. Geraldine nghĩ, công nhận quần áo của nàng không hợp thời trang lắm, nhưng cô không biết tại sao Jemima phải đợi đến cho đến khi mình thon thả hơn rồi mới sắm đồ mới.
Cô đang ngắm nhìn khuôn mặt Jemima. Cô nhìn làn da màu kem, được điểm một chút phấn màu đồng từ hộp phấn nền cao cấp, đắt tiền của cô. Cô nhìn cặp mắt màu lục của Jemima trở nên to và lấp lánh nhờ kiến thức nhà nghề của cô về phấn mắt, chì kẻ mắt, nước nhỏ mắt để khiến lòng trắng sáng hơn cả những bông tuyết. Cô nhìn đôi môi hờn dỗi của nàng trông căng mọng hơn nhờ chì kẻ môi, son môi và son bóng của cô. Và cuối cùng, Geraldine ngắm nhìn mái tóc của Jemima mà cô đã búi theo kiểu Pháp với những lọn mềm buông xuống ôm lấy khuôn mặt nàng.
“Trông cậu đẹp lắm,” Geraldine thì thầm khi cô bước đến và lau đi vết son mờ trên má tôi, thành thật mà nói, đó là vết son mà chỉ có Geraldine mới phát hiện ra được.
“Jemima!” Tim tôi lỡ một nhịp khi Ben vội chạy đến và vòng tay quanh người tôi. “Anh vừa nghĩ rằng em sẽ không đến.” Anh ấy nghĩ đến tôi! Anh ấy thực sự lo lắng cho tôi, anh ấy dành thời gian băn khoăn liệu tôi có đến hay không. Đó thực sự là một thành công.
Tôi trấn tĩnh lại và nhìn vào mắt Ben, mong anh ấy chú ý đến vẻ ngoài của tôi và nhìn thấy một Jemima Jones mới, mong anh ấy thích những gì anh thấy và yêu tôi. Nhưng anh chỉ nói, “Đây, em uống sâm banh đi,” và khi đưa ly cho tôi, anh nhìn qua vai tôi và thốt lên, “Diana! Chị đến thật rồi!”
“Tôi có thể để phóng viên ngôi sao mới của tôi thất vọng sao?” Diana Macpherson nói, sải bước vào phòng khi mọi người rẽ ra cho bà ta đi qua, vì xét cho cùng Diana Macpherson là người nổi tiếng trong giới truyền thông.
Và mắt tôi không thể không dõi theo với nỗi sợ hãi đang lớn dần khi Diana suýt nữa thì hôn lên má Ben, nhưng rồi hiển nhiên bà ta nghĩ rằng tốt hơn là đứng thẳng và chìa tay ra, Ben đáp lại bằng một cái bắt tay nồng nhiệt. Phù.
“Để tôi giới thiệu với chị,” anh nói, quay sang tổng biên tập trước, ông này ấn tượng với Diana Macpherson đến nỗi miệng há ra đủ cho một con cá chui vào, quên hẳn việc khép miệng lại. Diana bắt tay ông ta rồi đến tôi, nhưng khi chuẩn bị được giới thiệu với Geraldine thì bà ta quay sang Ben nói, “Đi làm vài ly với tôi nào,” thế là Ben nhún vai với chúng tôi và để bà ta kéo đến quầy bar.
“Đúng là đồ khốn!” Geraldine nói, có thể hiểu được cảm giác của cô khi bị Diana Macpherson cao quý làm cho mất mặt, à chỉ có Geraldine mới nói ra điều mà mọi người đều nghĩ nhưng chưa bao giờ dám phát ngôn.
“Đừng bận tâm,” tôi an ủi, “tớ chắc đó không phải do vấn đề cá nhân đâu,” nhưng tất nhiên tôi biết đó là vấn đề cá nhân, tôi có ngu đâu, tôi đã thấy cách Diana Macpherson găm một cái nhìn lạnh lẽo và sắt đá lên người Geraldine, và từ những gì tôi nghe nói thì Diana Macpherson không phải là người ưa phụ nữ, đặc biệt là khi người phụ nữ đó tình cờ lại quyến rũ như Geraldine.
“Lạy Chúa, tôi thực sự rất tiếc về chuyện đó,” một giọng nói vang lên bên cạnh. “Diana cư xử theo cách riêng của mình và đôi khi có vẻ khiếm nhã.” Chúng tôi quay lại nhìn một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai trong chiếc quần Levi’s cũ và áo sơ mi vải thô. “Xin lỗi,” anh nhắc lại. “Tôi là Nick. Tôi đến đây cùng Diana.” Nick nói và chìa tay ra cho Geraldine bắt, anh ta ngắm nhìn cô ấy hoàn toàn lâu hơn cần thiết trước khi bắt tay tôi và khiến tôi càng cảm thấy mình như người thừa ở đây vậy.
“Đến đây cùng Diana á?” Geraldine nhướng lông mày hỏi. “Có nghĩa anh là” - cô ngừng lại không mấy thiện cảm - “nửa kia của bà ta à?”
“Không hẳn vậy,” Nick cười. “Tôi giống như bạn hẹn hò hy hữu của bà ấy hơn.”
“Và đây là nơi bà ta đưa anh đến à?” Geraldine đùa bỡn, nhưng cả tôi và Nick đều nhận ra vẻ tán tỉnh trong giọng nói của cô.
“Đúng, nhưng tôi đã hứa sẽ đưa bà ấy đi ăn tối sau đó.”
“Anh, ừm, có làm trong đài không?” Tôi đánh bạo hỏi, cố tỏ ra lịch sự nhưng càng cảm thấy mình thừa thãi hơn.
“Không, anh ta lắc đầu cười. “Cô có biết Cut Glass không?’
Tất cả mọi người đều biết Cut Glass. Ban đầu nó là một hiệu kính thuốc nhỏ, hiện đại, chuyên bán những loại kính thời trang hiếm có khó tìm, không thể mua được ở nơi khác, còn hiện nay nếu Cut Glass không phải là chuỗi cửa hàng kính thuốc quy mô nhất nước thì cũng là một trong số đó.
“Anh là bác sỹ nhãn khoa.” Đó là một lời khẳng định, không phải câu hỏi, và Geraldine ngay lập tức tối mắt lại và tìm cách thoát khỏi anh ta. Tôi cười với chính mình, tôi biết cô ấy quá rõ. Dễ thương đấy, cô ấy nghĩ, nhưng nhạt nhẽo, nhạt nhẽo, nhạt nhẽo.
“Không,” Nick cười. “Không hẳn vậy.”
Ôi Chúa ơi, tôi có thể thấy Geraldine nghĩ gì, lại còn tệ hơn nữa. Anh ta không phải bác sỹ nhãn khoa mà là một gã trợ lý bán hàng quỷ quái nào đó.
“Đó là công ty của tôi,” anh ta ngập ngừng nói, sau một khoảng lặng.
“Đó là công ty của tôi,” anh ta nhắc lại.
“Ôi Chúa ơi!” Geraldine đột nhiên tái mặt. “Anh là Nick.”
Nick nhìn cô bối rối. “Tôi đã nói với cô tôi là Nick mà?”
“Không.” Cô lắc đầu. “Nhưng anh là Nick Maxwell, em biết tất tần tật về anh.”
“Ý cô là sao, cô biết tất tần tật về tôi á?”
“Em là bạn của Suzie.”
“Gì cơ?” anh hỏi, nụ cười tươi hơn. “Suzie Johnson?”
“Vâng,” Geraldine đáp, cô không thể tin mình có thể may mắn đến vậy vì đây là Nick Maxwell, anh chàng cao 1,86 mét, không những đẹp trai mà còn giàu sụ, một con người rất đáng mến và chuẩn hết chỗ nói, và Geraldine lại còn biết tất tần tật về anh ta nữa. “Suzie là một trong những người bạn lâu năm nhất của em, em được nghe nói về anh hằng năm nay rồi.”
“Ôi Chúa ơi!” Giờ đến lượt Nick. “Em là Geraldine Turner!”
Tôi càng lúc càng cảm thấy thừa thãi hơn và cuối cùng nhận ra đã đến lúc tôi nên để hai người bọn họ lại với nhau. “Uống không?” tôi hỏi, nhưng cả hai đều lắc đầu, mải mê khám phá xem họ còn có chung người bạn nào nữa, thế là tôi bước tới quầy bar.
Mọi người đang quá vui vẻ, không nhớ ra họ dự bữa tiệc này là để nói lời chia tay với phó ban biên tập tin tức mà họ vô cùng yêu mến. Những ánh đèn trở nên mờ ảo hơn, nhạc được vặn to hơn, Jemima đứng dựa vào quầy bar nhấm nháp thứ rượu trắng rẻ tiền - sâm banh không được phục vụ một lúc lâu rồi - và quan sát căn phòng.
Nàng nhìn thấy Ben đang đứng cùng Diana Macpherson và tổng biên tập, Diana đứng giữa, đôi khi lại đặt tay lên cánh tay Ben để nhấn mạnh một điểm nào đó, Buồn cười thật, Jemima nghĩ, bà ta lại không chạm vào tổng biên tập theo cách như thế. Mà đúng ra, có vẻ bà ta không hề rờ mó gì đến tổng biên tập.
Bà ta quá già và sống sượng, không xứng để Jemima cảm thấy thực sự bị đe dọa - nàng chắc chắn bà ta không phải gu của Ben, dù chỉ một chút - tuy nhiên cứ mỗi lần bà ta đặt ngón tay dài được mông má lên tay áo Ben, những sợi dây tình cảm của Jemima lại rung mạnh hơn một chút. Để anh ấy yên, nàng nghĩ. Anh ấy không phải của bà.
Không, Jemima à, anh ấy cũng không phải của mi, nhưng một người có ít trải nghiệm tình trường như Jemima không nhận ra điều đó. Phải thừa nhận rằng, phần lớn phụ nữ dành tuổi mới tuổi mới lớn của mình cho việc yêu và thất tình. Họ quen với việc đi tới những bữa tiệc và chứng kiến mục tiêu thanh xuân của họ lại đắm say với một cô gái khác. Họ sành sỏi nói chuyện với những cô bạn gái về “con khốn” đã lấy mất anh chàng của họ, và họ cũng biết rõ rằng, mặc dù cảm giác lúc đó rất đau đớn, nhưng đó vẫn chưa phải tận cùng thế giới.
Nhưng Jemima không có thời mới lớn như hầu hết các cô bé tuổi teen. Trong khi các bạn cùng lớp đi tiệc tùng, thử trang điểm, ăn diện và lóng ngóng sờ soạng trên chiếc giường chất đầy áo khoác trong căn phòng ngủ tối đen thì Jemima vẫn ở nhà với mẹ, ăn, xem ti vi, và mơ mộng.
Jemima không tham gia bất kỳ bữa tiệc nào cho đến khi nàng vào đại học, và thậm chí ở đó, nàng cũng hiếm khi bạo gan đi dự những buổi tụ tập lớn một khi Tuần lễ Tân sinh viên kết thúc. Jemima Jones tìm thấy một nhóm bạn mà nàng nghĩ cũng khó thích nghi như nàng. Những kẻ ngoài lề xã hội là cách họ tự gọi mình, họ vờ như vui vẻ vì sự khác biệt của họ, nhưng mỗi người đều ao ước mình thuộc về một thế giới khác.
Và cho tới gần đây, Jemima mới tỏ ra có một chút hứng thú với người khác giới. Đúng, nàng không còn trinh nữa, nhưng trước đây nàng chưa từng cảm thấy khao khát ai, chưa từng thức trắng đêm cầu mong cho người ấy để ý đến mình rồi nhăn mặt đau đớn khi nhận ra họ sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm đó.
“Mimey!” Cơn mơ màng của tôi bị cắt ngang bởi một giọng nói quen thuộc, tôi từ từ quay đầu, cố hiểu xem tại sao mình lại nghe được giọng nói này ở đây, và trong khi quay ra, tôi biết rằng món rượu trắng rẻ tiền mà tôi nốc cả buổi tối để xoa dịu thần kinh giờ đã khiến đầu óc tôi váng vất, nói thế nào nhỉ, hơi tây tây. Ồ phải, tôi hơi say.
Và khi trông thấy họ, Sophie và Lisa, đứng cạnh nhau, tôi mỉm cười rạng rỡ, đúng ra là cười toét miệng. Tôi chắc mình đang gây ấn tượng hoàn hảo rằng tôi giống hệt như con mèo Cheshire[6]. “Hai cậu trông thật…” tôi ngừng lại khi nhìn họ từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân. “Tuyệt vời!” Tôi hào hiệp kêu lên, dù căn phòng có vẻ như yên lặng hẳn trước sự xuất hiện của họ.
Vì Sophie và Lisa thực sự như đang ở thành phố trong khi họ đang có mặt tại Kilburn, và những gì trông lộng lẫy khi ở Tramps sẽ trở nên hoàn toàn lố bịch khi ở quán Hầm Rượu cách xa đường trục Kilburn này. Trông họ thật dị thường và vô cùng lạc lõng.
Lisa rõ là đã đi làm tóc. Người thợ đã tạo ra một bộ tóc to đến nỗi gần như cô ả phải coi chừng quả đầu khi bước qua cửa. Cô ả đang mặc một miếng vải đen nhỏ xíu quây lại làm váy, và đi một đôi xăng đan buộc dây cao vút.
Sophie búi tóc kiểu Pháp, trông khá giống tóc tôi, và bó sát mình trong chiếc đầm đen lấp lánh cứ toả sáng theo mỗi bước đi.
Trông họ như đang tự chế nhạo mình vậy, và tôi không thể ngừng toét miệng khi nói lời chào hai cô ả, qua vai họ, tôi thấy Geraldine và Nick Maxwell cũng đang cười ngoác miệng, và trong một giây, tôi cảm thấy một niềm vui độc ác khi nghĩ rằng họ chắc phải rất lúng túng.
Nhưng tất nhiên là Sophie và Lisa không cảm thấy lúng túng, họ thấy mình đẹp, và rõ ràng họ làm điều đó vì Ben. Một nước cờ sai khủng khiếp. Ha! Đáng đời hai cô ả.
“Anh chàng đẹp trai đâu rồi?” Sophie hỏi, nhìn quanh căn phòng cố tìm Ben.
“Nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng, dáng cao ở kia không?” tôi chỉ Diana Macpherson, biết rằng Diana sẽ băm nhỏ Sophie và Lisa nếu họ xâm phạm vào lãnh thổ của bà ta. “Một phút trước anh ấy còn đang nói chuyện với bà ta, có lẽ anh ấy vừa đi lấy đồ uống cho bà ta rồi.”
“Chúa ơi,” Sophie thốt lên, vuốt váy xuống và soi Diana Macpheson khắp lượt. “Nói chuyện với đồ cưa sừng làm nghé kia á? Ai vậy?” Sophie không quay đầu lại phía tôi, chỉ dán mắt vào Diana khi Ben quay trở lại và đưa cho Diana một ly rượu.
“Chịu,” tôi nhún vai, cố hết sức nén nụ cười tinh quái. “Bà ta không làm ở toà báo, trước kia tớ chưa từng gặp bà ta. Có thể là bạn của Ben.” Tôi ngừng lại và cả ba chúng tôi yên lặng quan sát khi Diana phủi một sợi xơ vải trên áo vest của Ben bằng một cử chỉ quá ư thân mật đối với một vị sếp đơn thuần.
“Chắc bà ta thích anh ấy,” tôi nói, tự hỏi cuộc nói chuyện kỳ cục này sẽ đi đến đâu.
“Mụ ta may mắn thật đấy!” Sophie tức tối nói trước khi nhớ rõ ra rằng, tôi, bạn cùng nhà của cô ả, thích Ben, và cô ả không nên phản ứng lộ liễu quá như vậy.
“Nói cho cậu biết, Mimey,” cô ả nói với vẻ bí mật. “Sao tớ lại không đến đó quẳng con mụ già chát ấy đi nhỉ, rồi cậu có thể đến bên Ben trò chuyện. Tớ cá là tối nay cậu chưa nói một từ nào với anh ta cả.”
Tôi không thể giấu nụ cười tinh quái được nữa, và tôi nói khi nụ cười bắt đầu lan toả trên khuôn mặt tôi, “Cậu sẽ làm ư? Cậu tuyệt thật đấy.”
“Bạn bè để làm gì chứ?” Sophie nói, cô ả bắt đầu sải bước qua đám đông chật cứng để tới chỗ con mồi.
“Tớ nên đi với cậu ấy,” Lisa nói, chuệnh choạng theo sau.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Geraldine đến đứng cạnh tôi. “Hai cô bạn cùng nhà của cậu làm gì ở đây vậy, mà đúng hơn là, sao họ lại mặc cái thứ quái quỷ đó?”
Tôi không thể chịu đựng được thêm nữa. Tôi bắt đầu cười phá lên, và tôi càng cười thì càng khó ngừng lại, nhưng tôi không say đến thế, được chưa? Chỉ hơi say say thôi. Cuối cùng tôi cũng thở được, “Xem đi. Tớ nghĩ đó sắp sửa là một trong những khoảnh khắc Kodak đấy.”
“Cô ta có biết Diana Macpherson là ai không?” Geraldine bối rối hỏi.
“Không,” tôi ấp úng. “Cô ta cũng chẳng biết Diana là người thế nào, nhưng cô ta thích Ben và nghĩ Diana là đồ cưa sừng làm nghé, dù thế nào thì Sophie cũng định kéo Ben ra khỏi bà ta.”
Geraldine trông rất sửng sốt nhưng nhanh chóng nhận ra rằng cô đang trong một khoảnh khắc kinh điển. “Kinh điển!” cô thì thầm nể sợ khi theo dõi bước chân Sophie.
Sophie vốn là một cô gái ngu ngốc, có vẻ như đã quyết định trong ít hơn một phút rằng Ben hiển nhiên đã bị con mụ tóc vàng khoa trương, già chát đó dồn vào thế bí, và khi chủ ý bước về phía họ, cô ta đã lên sẵn chiến lược trong đầu. Cô ả cho rằng trông Ben như thể không muốn ở đó, vì thế có lẽ Ben sẽ biết ơn mãi mãi nếu ai đó xuất hiện cứu anh ra khỏi người đàn bà kia, người mà Sophie nghĩ đang phá hỏng bữa tiệc của anh.
Chắc chắn mình trẻ hơn mụ tóc vàng thô kệch đó, và quyến rũ hơn gấp nhiều lần, cô ả nghĩ khi tiến đến gần hơn. Còn nữa, chân mình cũng ngon hơn, cô ả nhận thấy khi cuối cùng cũng đến sát mục tiêu. Cô ả quyết định giờ Ben sẽ có bạn gái, người sẽ khiến mụ đàn bà kia phải cuốn xéo, và đó chính là Sophie. Tuyệt! Cô ả tự nhủ. Anh ấy sẽ không bao giờ trả hết được ân huệ này!
“Ben!” Sophie gọi to khi anh ngước lên khỏi cuộc nói chuyện với Diana và ngây ra nhìn cô ả, trước hết là bởi anh thấy khó có thể tập trung vào Sophie, dường như cô ả có đến hai, nếu không phải là ba cái đầu, thứ hai là vì anh không mảy may nhận ra cô ả.
Cái nhìn trống rỗng của anh nhanh chóng trở thành một tiếng chuông báo động nho nhỏ, vì có vẻ như cô nàng biết anh, thật sự là biết anh rất rõ.
“Anh yêu!” cô ả kêu lên, ghì chặt mặt Ben bằng hai tay và trao một nụ hôn ướt át lên môi anh. “Xin lỗi, em đến muộn. Nhớ em chưa?” cô ả thêm vào, nũng nịu kiểu mèo con.
“Tôi… ờ…” Ben hoàn toàn bối rối. Người phụ nữ xa lạ này là ai, cô ta là người làm PR mà anh đã nói chuyện trên điện thoại chăng?
“Xin chào,” Sophie lạnh lùng quay sang Diana Macpherson, nói. Mặt bà ta đột nhiên trở nên rắn như thép. “Tôi là Sophie.” Cô ả chìa tay ra khi Diana nhìn mình. “Bạn gái của Ben.”
“Cái gì của tôi cơ?” Ben lắp bắp, bỗng nhận ra người này là ai.
“Đừng ngại, anh yêu. Đó hầu như không còn là bí mật nữa, phải không?” Sophie tiến tới và âu yếm bới tóc Ben.
“Nhưng…” Ben líu ríu, “nhưng chúng ta chỉ gặp nhau có một lần. Cô là bạn cùng nhà của Jemima phải không?”
Sophie ngập ngừng, nhưng chỉ trong một phần mấy giây. “Một trò chơi nhỏ hả anh yêu? Anh muốn em cùng chơi à? Đúng rồi, chúng ta chỉ gặp nhau mỗi một lần.” Cô ả quay sang Diana đảo mắt trong khi Ben đứng đó kinh ngạc.
“Xin lỗi,” cô ả nói với Diana, một người phải nói là thông minh hơn Sophie gấp nhiều lần và đang dần ngờ vực tính trung thực của câu chuyện này, nhờ vào biểu hiện trên khuôn mặt Ben. “Chúng tôi có những trò chơi nho nhỏ.” Sophie tiếp tục, sung sướng không nhận ra rằng kế hoạch của cô ả không được hoàn hảo lắm.
“Ồ?” Diana nói, đoạn nở một nụ cười quyến rũ và tươi tắn mà các đồng nghiệp của bà ta đều biết nó mang một ý nghĩa duy nhất - chuẩn bị ra tay. “Ra cô là bạn gái của Ben à? Tôi đã được nghe nói rất nhiều về cô.”
Nụ cười của Sophie nhạt đi trong một giây trước khi cô ả trấn tĩnh lại. “Tôi hy vọng đó là những điều tốt đẹp,” cô ả nói, vì như Sophie biết thì Ben không có bạn gái, và nếu có thì cô ta có lẽ đang ở đây, và nếu cô ta ở đây thì Sophie gặp rắc rối to.
“Ồ, toàn những điều tuyệt vời thôi,” Diana nói. “Tôi rất tiếc về chuyện chị gái cô,” bà ta tiếp, giờ thì biết chắc Sophie là một cô ả ngu ngốc thích Ben và nghĩ rằng có thể kéo anh ra khỏi bà ta.
“Chị gái tôi, vâng, thật xấu hổ. Tôi ngạc nhiên là Ben đã kể với chị,” Sophie nói, cô ả bắt đầu nghĩ càng sớm thoát khỏi người đàn bà này bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Jemima và Geraldine nhích lên từng bước một cho đến khi chỉ còn cách những người kia vài bước và căng tai lên nghe chuyện gì đang diễn ra.
“Ừmm,” Diana tự tin nói. “Ben kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Tôi là bác sỹ tâm lý của cậu ta.”
“Gì cơ?” Sophie hỏi, cô ả hoàn toàn không chắc phải làm gì tiếp theo.
“Ồ, cô biết đấy,” Diana nói, ngả người về phía trước thấp giọng. “Sau vấn đề xảy ra năm ngoái với những giọng nói và xu hướng tâm thần phân liệt, Ben và tôi gặp nhau ba lần mỗi tuần. Cậu ta không kể với cô à?”
“Có chứ, giờ mới nhớ ra anh ấy có nhắc đến, nhưng chị biết Ben là người kín đáo thế nào rồi đấy.”
“Tất nhiên rồi,” Diana đồng ý. “Miễn là cô giấu kỹ những con dao làm bếp của cô, nếu cô hiểu ý tôi.” Diana lấy khuỷu tay thúc Sophie. “Thật ra tôi không nên nói điều này, nhưng cô phải cẩn thận đấy, ý tôi là chúng ta không muốn số phận của cô kết thúc như bạn gái trước của cậu ta đúng không?”
“Ờ, không.”
“Đúng, chính xác. Dù sao thì Ben cũng kể với tôi cô là bác sỹ nắn xương. Đi uống với tôi rồi kể cho tôi nghe tất cả về công việc của cô nào.” Trước khi Sophie có cơ hội phản kháng, Diana đã túm chặt tay cô ả kéo tới quầy bar trong khi tôi và Geraldine cười chảy cả nước mắt.
“Chuyện quái gì vậy?” Ben hỏi, có lẽ do cú sốc nên tạm thời anh có vẻ tỉnh táo. Anh quay sang tôi, giọng hơi líu ríu. “Bạn gái của anh đấy à?”
“Không, Ben,” tôi cười dịu dàng. “Anh không có bạn gái, nhớ không?”
“Anh cũng nghĩ vậy,” Ben nói, bối rối nhìn vào ly rượu, rồi lại ngước lên nhìn hai cô gái. “Jemima,” anh nói, đặt chiếc ly xuống. “Geraldine,” anh khẽ xoay sang nhìn Geraldine. “Anh sẽ làm gì đây nếu không có hai em?” Anh khoác tay lên vai bọn tôi trong khi Geraldine, người chưa uống một giọt rượu nào tối nay, trợn mắt khó chịu và tìm cách thoát khỏi tay anh.
“Anh sẽ ổn thôi Ben,” cô nói. “Chắc chắn anh sẽ tìm thấy hàng nghìn em trẻ trung xinh đẹp ở London Nights và họ sẽ mê anh. Nhân nói về tình yêu thì…” Cô nhìn lên cho đến khi chạm mắt Nick Maxwell, anh ta vừa quay trở lại sau khi đi lấy áo khoác cho Diana Macpherson. “Em có hẹn với một trong những anh chàng đỉnh nhất London.”
“Ai?” Ben hỏi, anh có vẻ đã quá say nên chẳng quan tâm.
“Anh không cần biết.” Cô nàng Geraldine tỉnh táo đã may mắn nhận ra rằng cô tuyệt đối không thể chia sẻ tin này với Ben, bởi bạn không bao giờ biết được Diana Macpherson sẽ phản ứng với chuyện này ra sao đâu.
“Xin lỗi,” cô nói, quan sát thấy Diana không ở quanh đó nên cô có thể đến chào tạm biệt Nick. “Em quay lại ngay.”
Nhưng tay của Ben vẫn vòng quanh vai tôi, tôi căng thẳng đến mức bỗng thấy mình tỉnh như sáo, tôi có thể thấy mọi thứ rõ đến từng chi tiết, và cảm nhận được sức nặng của cánh tay Ben trên cơ thể mình.
“Em là người bạn duy nhất của anh,” anh nói, quay sang gục mặt trên vai tôi. “Anh yêu em, Jemima,” anh thì thầm vào chiếc áo sơ mi của tôi khiến người tôi đông cứng.
Và thế giới đứng yên lại.
“Anh vừa nói gì?” tôi ngập ngừng hỏi, tin chắc là mình đã nghe nhầm.
Ben chăm chú nhìn tôi trong vài giây và rồi, khá giống với cách Sophie, cô ả đã rời bữa tiệc hôn anh, anh hôn tôi. Một nụ hôn nồng nàn, ướt át trên môi tôi, và tạ ơn Chúa, tạ ơn, tạ ơn Người. Nụ hôn kéo dài trong bốn giây tuyệt vời và khi kết thúc Ben loạng choạng bước đi, để lại tôi đứng chôn chân tại chỗ, run rẩy như một chiếc lá.
“Em cũng yêu anh,” tôi thì thầm, nhìn anh được tổng biên tập xốc đi, ông ta đang chuẩn bị đọc một bài diễn văn. “Em cũng yêu anh.”
Tác giả :
Jane Green