Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn
Chương 3 Em Bé Ma (3)
"Aaaaaaaaaaaaaaaaa....."
Đường Ninh đột nhiên mở mắt ra, xung quanh toàn là nước, giọt nước từ trong lông mi cậu run lên, nhỏ giọt trên mặt nước, nhẹ nhàng nở một vòng, nhìn xung quanh bằng đôi mắt đen kinh hãi, Đường Ninh nhận ra cậu vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm. Mọi chuyện xảy ra vừa rồi đối với cậu tựa như chỉ là một cơn ác mộng.
Đường Ninh sợ hãi nhìn xung quanh lần nữa, tường trắng như tuyết, gạch lát cũng trắng tinh, cửa kính vẫn phủ một lớp sương do hơi nước bốc lên, máy khuếch tán tinh dầu tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của gỗ.
Tim cậu đập loạn xạ, thình thịch, thình thịch, ác mộng này quá thật, Đường Ninh sợ tới mức mềm nhũn cả người, đôi chân mảnh khảnh muốn đứng dậy, nhưng một hồi cũng không nhấc nổi.
Cậu vịn vào bồn tắm, cố gắng đứng dậy, một lớp sương mỏng phủ trên người, vài lọn tóc đen ướt dính trên mặt. Đường Ninh mặc áo choàng tắm vào, cầm điện thoại lên, chuẩn bị rời đi.
Đường Ninh cúi đầu, một con búp bê rách rưới cụt chân lăn đến cạnh chân cậu, đôi mắt bằng cúc áo đen đối diện với cậu.
Gương mặt còn đỏ của Đường Ninh do tắm nước nóng hoàn toàn biến mất ngay lập tức, toàn bộ khuôn mặt cậu không có chút máu, giống như một tờ giấy trắng như tuyết -
Nó ở đây.
Đôi mắt làm bằng cúc áo đen nhìn thẳng vào Đường Ninh, như thể chúng đã biến thành một vực thẳm tối đen như mực.
Cảnh tượng bị tấn công trong phòng tắm cứ hiện lên trong đầu cậu, suy nghĩ của Đường Ninh dường như trở thành một vòng xoáy, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ mịt, ngoại trừ nỗi sợ hãi còn đang mơ màng càng rõ ràng hơn.
"Tiểu Ninh, em sao vậy!" Giọng nói của Mộ Diệc Kỳ khiến thân thể Đường Ninh rùng mình, cậu thoát ra khỏi trạng thái cứng đờ, sững sờ nhìn lên thì thấy Mộ Diệc Kỳ cũng đang quấn áo choàng tắm đang đứng trước mặt cậu .
Một làn sương dày đặc bốc hơi từ cơ thể Mộ Diệc Kỳ, những giọt nước rơi trên mái tóc ướt đẫm của anh ấy, Mộ Diệc Kỳ lo lắng nhìn cậu, ''Tôi vừa mới tắm xong thì nghe thấy tiếng em gọi, em bị ngã sao?"
Bàn tay ấm áp vòng tay qua vai cậu, truyền vào cơ thể cậu một luồng nhiệt lượng đều đặn, Mộ Diệc Kỳ lo lắng nói: "Em không sao chứ?"
Cơ thể của Đường Ninh rốt cuộc cũng cử động lại được. Cậu khẽ nói: "Ma..."
[Cảnh báo, đừng "tiết lộ" thông tin về yêu ma cho Mộ Diệc Kỳ, sức ảnh hưởng của Mộ Diệc Kỳ đối với phó bản là rất lớn, hỏi Mộ Diệc Kỳ nhiều quá sẽ bị coi là lạm dụng và gian lận, hệ thống sẽ linh hoạt tăng độ khó của quái vật để duy trì sự cân bằng. 】
"Cái gì?" Mộ Diệc Kỳ chăm chú nhìn Đường Ninh, như thể bằng cách này làm dịu đi sự lo lắng trong mắt Đường Ninh.
Đường Ninh cúi đầu muốn cho Mộ Diệc Kỳ xem con búp bê vải xuất hiện trên mặt đất, nhưng khi cậu nhìn xuống, nơi đó đã trống rỗng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.
Không, làm thế nào đây có thể là một ảo giác?
Bây giờ cậu vẫn có thể cảm nhận được cái chạm tay ghê tởm lạnh lẽo và mềm mại trên bàn chân của mình, thứ để lại do vô tình đạp vào chiếc giẻ lau ban nãy.
Thứ đó chắc chắn đã trốn đi, đã trốn vào một góc, không biết bao giờ lại xuất hiện...
Đường Ninh nghiến răng nghiến lợi, môi mím lại thành một đường thẳng cố kìm nước mắt. Nhưng nó vẫn trào ra từ đôi mắt đen ướt của cậu, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má, cánh mũi đỏ bừng lên. Khi khóc, cậu im lặng, cả người run lên.
"Tại sao em lại khóc?" Mộ Diệc Kỳ buồn bã ôm lấy Đường Ninh, "Không sao, không sao đâu, đừng khóc, Tiểu Ninh yêu dấu..."
Đường Ninh nắm chặt lấy quần áo của Mộ Diệc Kỳ, quay mặt chôn trong vòng tay của Mộ Diệc Kỳ như một đứa nhỏ. Con vật có vẻ sợ hãi và muốn thu mình lại thành một quả bóng, rúc vào trong vòng tay của chủ nhân một cách đáng thương.
"Mộ Diệc Kỳ... Không, đừng rời xa tôi, được không?"
Cậu gọi đi gọi lại cái tên Mộ Diệc Kỳ, giọng nói cậu khàn khàn mang theo một chút sợ hãi, trông rất đáng thương.
Trái tim của Mộ Diệc Kỳ dường như tan thành một vũng nước, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Ninh, chậm rãi nói với Đường Ninh, "Anh sẽ không rời xa em đâu. Yên tâm đi, đừng khóc''.
Đường Ninh khóc trong vòng tay Mộ Diệc Kỳ, đã lâu không khóc nhiều như vậy, sau khi khóc xong, cậu đỏ mặt.
Thật xấu hổ.
Cậu thực sự đã khóc ở trước mặt Mộ Diệc Kỳ.
Đường Ninh xấu hổ ngẩng đầu lên, vành tai đỏ bừng, lông mi dài đẫm lệ, không dám nhìn Mộ Diệc Kỳ.
"Mặt em sao lại đỏ như vậy? Có phải em bị sốt không?" Mộ Diệc Kỳ dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của Đường Ninh.
"Tôi không sao ..." Đường Ninh thì thào.
"Em không có sốt, nhưng hôm nay trông cậu có chút mệt mỏi. Anh đi hâm nóng cho em một ly sữa." Mộ Diệc Kỳ nhẹ giọng nói, "Ngủ ngon một đêm."
Đường Ninh khóe miệng quả nhiên khô khốc, cậu gật đầu.
Mộ Diệc Kỳ xoay người định rời đi, Đường Ninh hoảng hốt khi thấy Mộ Diệc Kỳ chuẩn bị rời đi, cậu vội nắm lấy tay Mộ Diệc Kỳ , "Tôi đi với anh!"
"Em về phòng nghỉ ngơi trước đi. Để anh xuống mang sữa bò lên, ngoan. "Mộ Diệc Kỳ dỗ dành.
Đường Ninh không chịu buông ra, cậu không muốn ở một mình nữa, "Không, tôi không muốn ở ở một mình, chúng ta cùng nhau đi đi?"
Đuôi mắt đỏ hoe vì khóc, vô lực như đang cầu xin ...Sẽ khóc khi bị từ chối.
Mộ Diệc Kỳ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý.
Khoảnh khắc anh đồng ý, hai mắt Đường Ninh đột nhiên sáng lên, đôi mắt đen láy như màn đêm bị mưa gột rửa, đính đầy những vì sao chói lọi, cảm xúc đơn giản trong sáng như vậy, đơn giản là truyền đến người trước mặt cảm xúc của cậu.
Mộ Diệc Kỳ không khỏi "sờ" Đường Ninh đầu, "Tiểu Ninh thật ngoan."
Hắn cùng Đường Ninh xuống lầu hâm nóng sữa bò. Nói chính xác hơn, Đường Ninh xem Mộ Diệc Kỳ hâm nóng bò sữa. Sau đó, hai người trở về phòng ngủ chung.
Giường trong phòng ngủ rất lớn, Đường Ninh ngồi bên giường nhấp một ngụm sữa bò, uống được một nửa liền nhìn thấy Mộ Diệc Kỳ cởϊ áσ choàng tắm.
Dáng người của Mộ Diệc Kỳ rất tốt, vai rộng và eo hẹp. Nước da trắng trẻo lạnh lùng, đường cơ như những ngọn núi tuyết phủ. Hắn có một vẻ đẹp lạnh lùng bất khả xâm phạm. .
Nếu nhìn thấy một thân thể hoàn mỹ như vậy qua màn ảnh, Đường Ninh không khỏi dừng một chút, nếu nhìn thấy qua tạp chí, cậu ta chắc chắn sẽ mua nó.
Tuy nhiên, tình huống hiện tại nam thanh niên ấy là bạn trai của cậu, hắn đang đứng trong phòng ngủ chung của họ mà cởϊ áσ choàng tắm.
Đường Ninh đột nhiên cảm thấy bầu không khí không đúng, trong lòng yếu ớt gọi hệ thống, [Mộ Diệc Kỳ đang làm sao vậy? 】
【Bạn. 】
Đường Ninh sửng sốt một chút, sau khi cậu kịp phản ứng lại, khuôn mặt thanh tú của cậu lại đỏ lên như trái cà chua chín
【Cái này, cái này, cái này, cái này làm sao có thể? 】
【Tại sao không? 】
【Tôi, tôi, ý tôi là làm sao tôi có thể vượt qua thử thách của trò chơi. 】
Giọng nam lạnh như băng im lặng một lúc, sau đó chỉ ra:
[Bạn có thể phá vỡ nhân vật một cách hợp lý trong phạm vi cho phép của Mộ Diệc Kỳ , nhưng việc từ chối thực hiện nghĩa vụ của bạn trai chắc chắn sẽ khiến Mộ Diệc Kỳ nghi ngờ. Tôi khuyên bạn không nên đi quá xa so với mong muốn của Mộ Diệc Kỳ và rời khỏi nhà của Mộ Diệc Kỳ. Thật khó để bạn qua đêm một mình. 】
''Đang suy nghĩ gì vậy?" Mộ Diệc Kỳ đi tới trước mặt Đường Ninh, ngược lại với ánh đèn nhìn xuống Đường Ninh, dưới ánh đèn và bóng tối, đường nét trên khuôn mặt của anh ta cực kỳ thâm trầm.
Đường Ninh không khỏi có ảo giác bị đôi mắt đen kia liếʍ ɭáρ. Ngón chân cong lên, Đường Ninh không biết nên nói gì, muốn nghe theo hệ thống mà cởϊ qυầи áo. Nhưng đối mặt với Mộ Diệc Kỳ như thế này...
Vì vậy Đường Ninh túm chặt quần áo, lúng túng nói: "Tôi hôm nay rất mệt , chỉ muốn đi ngủ."
Nói rồi cậu vén chăn lên, định chui vào trong chăn để tránh nguy hiểm.
Không ngờ, Mộ Diệc Kỳ đột nhiên nghiêng người bước một bước đứng trước mặt Đường Ninh, trước khi mặt Đường Ninh bị chăn bông che phủ, khoảng cách giữa hai người quá gần, Đường Ninh muốn quay đầu đi, hắn đưa bàn tay dài và mạnh mẽ ấn mạnh Đường Minh vào đầu giường, và khi phía sau đầu giường phát ra một tiếng "cọt kẹt" chói tai, Đường Ninh mới nhận ra ...
Cậu đang bị Mộ Diệc Kỳ đè.
Trong không gian chật hẹp do con người tạo ra, đôi lông mày sâu và sống mũi cao của Mộ Diệc Kỳ mang lại cảm giác áp bức đặc biệt mạnh mẽ.
Đường Ninh chợt nhận ra rằng Mộ Diệc Kỳ thực ra không có hiền lành như ngọc, ngược lại còn có "tính tình" hung hãn lại còn quá đẹp trai, tuy nhiên thái độ của Mộ Diệc Kỳ đối với cậu luôn dịu dàng, có thể gọi là ngoan ngoãn nên cậu đã bỏ qua tính hiếu thắng của quý ông này.
Đường Ninh không dám nhìn Mộ Diệc Kỳ, lo lắng nuốt nước miếng, yếu ớt nói: "Anh làm sao vậy ..."
Mộ Diệc Kỳ tiến lại gần, hắn nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi của Đường Ninh. Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng như tiếng đàn Cello. "Tiểu Ninh quên cái gì à?"
Đường Ninh lo lắng chớp mắt.
"Nụ hôn chúc ngủ ngon của em đâu?" Con ngươi đen tuyền ẩn chứa ý cười nhẹ.