Tôi Là Bảo Bối Của Ai
Chương 3: Lấy da thịt bồi thường da thịt
“Ngươi hối hận chưa?” Anh ta áp sát lại gần tôi, cau mày hỏi.
Vì sao tôi lại lâm vào tình thế này? Rõ ràng không phải tôi…
“Đúng…. Xin lỗi, tôi nghĩ…. Tôi…. Bị ma quỷ che mắt…. Bị sự ghen tị… mê hoặc…. Nên mới….” Đầu mùa đông, lại có cảm giác người tôi đầm đìa mồ hôi.
Hình như anh ta không ngờ tới, tôi nhanh chóng cúi đầu như vậy, sau khi giật mình khoảng một giây, lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt cười, giấu kín sự sắc bén trong mắt, giọng nói trở lại vẻ trào phúng: “Chưa từng nhìn thấy Bảo cách cách nói hai chữ ‘Xin lỗi’! Hai chữ này không nên nói với tôi, xin cô hãy nói với người bị cô khuất nhục. Nhưng, xin hỏi Bảo cách cách tôn quý, cô tình nguyện nói hai chữ này với người mà cô coi là kẻ ti tiện nhất sao?” Tôi đón nhận ánh nhìn của anh ta, chân thành trả lời: “Tôi tình nguyện.”
Mắt anh ta hiện lên vẻ rối rắm.
“Tôi bằng lòng ý xin lỗi, bằng lòng bù đắp, cho đến khi cô ấy tha thứ mới thôi.” Tôi ngẩng mặt đối diện với đôi mắt trong suốt ấy. Sâu trong đó, sự giễu cợt, chán ghét đều nhạt đi đôi chút.
“Tôi đưa cô đi gặp cô ấy, hy vọng sự chân thành của cô có thể khiến cô ấy nguôi giận, hận một người đến không muốn sống, tôi không muốn Phượng Ca mệt mỏi cả đời như vậy, đi theo tôi.”
Không để tôi kịp do dự, anh ta đi về phía tôi, khi lướt ngang qua người tôi, làn không khí tươi mát thoảng mùi nước ào tới, vây quanh hơi thở của tôi.
Tim tôi lại đập rất nhanh…
Cảm giác yên tâm, sợ hãi… Người đàn ông như áng mây này lại có thể khiến tôi nhẹ nhõm, tôi đã nghe được nhịp tim mình… Tiêu Dao Vương Ái Tân Giác La Vân Sở…
Anh ta quay lại nhìn tôi, lạnh nhạt cười, mặt tôi càng nóng ran, gần như cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh ta… Anh ta có thể là phần duyên số của tôi?…
“Đến rồi.” Giọng nói lạnh lùng của anh ta, lại khiến người ta an ổn.
Đến gặp Phượng Ca, người bị “tôi” hãm hại, can đảm của tôi mất hết. Tôi sẽ bị cô ấy nuốt sống ăn sống sao? Tôi rùng mình.
Thở sâu, tôi biết, cuối cùng cũng phải đối mặt, tôi đi theo anh ta, vào phòng.
Một cái cổ trắng nõn như tuyết, môi như anh đào, cô gái đẹp tuyệt trần, tóc rối tung, tựa vào cửa sổ, đôi mắt u buồn, tuyệt vọng đảo quanh căn phòng.
“Phượng Ca, hôm nay thế nào?” Giọng nói đạm bạc của anh ta đã có một chút dịu dàng.
“Gia, người đã tới.” Phượng Ca đứng dậy, khẽ khuỵ chân xuống cúi chào, thắt lưng mềm mại như đong đưa theo gió, yếu ớt như vậy, làm cho người ta phải yêu thương.
Đôi mắt ưu thương nhìn chăm chú vào Vân Sở, trong mắt, yêu thương, đau đớn, tuyệt vọng… không ngừng lưu chuyển. Tim tôi cứng lại. Tiết Bảo Bảo! Cô đã hủy diệt thứ gì? Thứ mà cô hủy đi không chỉ là tấm thân trong sạch của một cô gái, mà còn cả khát khao về tình yêu của cô gái đó.
Tôi không phải là Tiết Bảo Bảo, nhưng lòng tôi tràn đầy áy náy, và tôi thừa nhận, tôi rất sợ…
“Gia, vị này là…” Đôi mắt của cô ấy dừng lại trên người tôi.
Tôi căng thẳng đến nỗi một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng, Tôi sẽ nói về tôi nhu thế nào? Tôi chính là cách cách Tiết Bảo Bảo ngang ngược đó? Cô ấy biết tôi là ai sẽ phản ứng thế nào? Không khống chế được? Tát tôi một cái? Trừng mắt nhìn hay trực tiếp giết người cho hả giận?
“Cô ta là Bảo cách cách.” Anh ta bình thản giới thiệu tôi, cứ như tôi và cô ấy là hai người xa lạ đang làm quen với nhau, không phải kẻ địch lâu nay đến giờ mới chạm mặt.
“Bảo cách cách?!” Âm điệu yếu ớt trong giọng nói cô ấy lập tức biến mất, chuyển thành lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao ôm theo nỗi hận sâu sắc xoáy sâu vào lòng tôi.
Mồ hôi đầm đìa, đứng dưới ánh mắt của cô ấy như bị lăng trì.
“Bảo cách cách, người tới làm gì?! Muốn tận mắt nhìn bộ dạng tiện nữ muốn sống không thể, muốn chết không xong phải không?” cô ấy từng bước tới gần tôi, tôi bất giác lui lại vài bước, cô ấy sẽ đối phó tôi thế nào? Tiết Bảo Bảo sau này là tôi, tội lỗi của cô ta cũng phải do tôi gánh. Nghĩ đến đây, tôi không tránh né nữa,thẳng người, nhắm mắt lại, chuẩn bị tâm lý nghe cô ấy đánh chửi.
“Ha ha ha ha.” Tai tôi nhói buốt vì tiếng cười điên cuồng, thê lương của Phượng Ca: “Bảo cách cách, ngươi nghĩ rằng ta sẽ muốn chết? Bắt đầu từ khi gia từ chối ta, thân thể của ta dù là hiến cho ai cũng đều như nhau! Cho ai cũng không sao cả!” Nồng đậm hơn tuyệt vọng, thống khổ, tôi khó chịu mở mắt, theo ánh mắt của cô ấy, nhìn về phía Tiêu Dao Vương Vân Sở.
“Gia…. Phượng Ca có thể hỏi người một vấn đề không?” Cô ấy cười thê lương, “Phượng Ca tự nhận mình không nên không biết lượng sức, muốn làm thị thiếp của gia. Phượng Ca chỉ muốn hỏi, nếu Phượng Ca có thể chờ được đến ngày khai bạc[1] mua người, gia có trả bạc để mua Phượng Ca một đêm?”
Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, đây là loại tuyệt vọng gì? Chỉ cầu một đêm…. Chỉ cầu một khoảnh khắc ấm áp….
“Không.”
Anh ta tuyệt tình trả lời một câu từ chối lạnh nhạt. Tôi trừng mắt. Ái Tân Giác La Vân Sở, tim anh là đá sao? Cô ấy không có yêu cầu gì quá quắt, chỉ mong được làm bọt biển, anh vẫn nhẫn tâm? Lời từ chối tàn nhẫn ấy làm cảm tình của tôi với anh ta từ đầu đến giờ biến mất không còn sót lại chút gì.
“Gia…. Vì sao?” Phượng Ca đã rơi lệ đầy mặt: “Phượng Ca đã không cầu danh phận, chỉ mong cùng gia nửa ngày tham hoan, ngay cả điều này, gia cũng nhẫn tâm cự tuyệt? Phượng Ca dung mạo xấu xí? Không thể lọt vào mắt gia?”
“Cô…. Rất đẹp.” Trên mặt anh ta loé lên một chút lúng túng, sau đó biến mất.
Phượng Ca là một mỹ nhân, câu nói ‘mây thua nước tóc tuyết nhường màu da’ có lẽ không chỉ gì khác hơn thế này.
“Vậy vì sao Phượng Ca không thể lọt vào mắt gia?” Nước mắt cô ấy rơi như mưa, khiến người khác nhìn mà đau lòng, chỉ muốn ôm lấy cô ấy, yêu thương che chở.
Nhưng anh ta lại….. Ai, chỉ một vài câu đã tổn thương người ta sâu sắc.
“Gia đã có ý trung nhân?” Cô ấy hồ nghi, lại lập tức trả lời: “Không thể. Nếu gia có người ưng ý, có ai trốn được mị lực của người?”
Những lời này, tôi đồng ý. Sẽ không một cô gái nào thoát khỏi sức hấp dẫn của anh ta, anh ta như một khối nam châm, có thể khiến mọi cô gái vây quanh mình như những hạt bụi sắt. Ngay cả tôi lần đầu gặp anh ta cũng…Anh ta vẫn trầm mặc như cũ.
“Ta hận ngươi!” Cô ấy đột ngột nói.
Tôi bất giác ngẩng đầu, chờ xem anh ta phản ứng thế nào. Không ngờ….. Ánh mắt cô ấy hướng về phía tôi, hoá ra đang nói chuyện với tôi….
“Vì sao ngươi không để ta giữ mình trong sạch để yêu gia nhiều hơn một ngày? Vì sao!”
Rét! Cũng quá….. Vì sao không chỉ trích anh ta!
“Xin lỗi!” Tôi cúi đầu, chỉ muốn mình biểu lộ lời xin lỗi thật chân thật: “Lúc ấy tôi không để ý đến hậu quả, cô muốn trừng phạt Bảo nhi thế nào, Bảo nhi không oán không hối hận.”
“Ha ha ha, Tiêu Dao Vương thật có bản lãnh! Có thể khiến Bảo cách cách tôn quý cúi đầu trước một kẻ tàn hoa bại liễu như ta!” Cô ấy hiển nhiên nghĩ rằng tôi vì thế lực của anh ta mà cúi đầu. Mặc kệ, quan trọng nhất là bù đắp, là kết quả.“Một ngàn lượng! Gia, người nói, khi Phượng Ca khai bạc, có thể được giá này không?”
Anh ta không hề cân nhắc: “Đáng giá.”
Cô ấy nhìn về phía tôi, trong mắt là nỗi phẫn hận: “Ta muốn ngươi bồi thường cho ta một ngàn lượng!”
Tôi suy tư một lúc, tôi là cách cách, Cung Thân Vương coi tôi như bảo bối, một ngàn lượng chắc là không vấn đề gì. “Được.” Tôi gật đầu. Nếu tiền có thể giải quyết vấn đề, thì không còn là vấn đề.
Cô ấy cười lạnh một cái, khiến tôi sợ hãi. “Vậy xin Bảo cách cách lập giấy với kỹ viện, chấp nhận bán mình, đến khi nào trả được cho ta một ngàn lượng mới thôi!”
Tôi rùng mình! Bán mình trả nợ? Không thể nào! “Tôi….. Tôi là con của…”
Còn chưa nói hết, đã bị ngắt lời.
“Cách cách, tiền da thịt phải do da thịt hoàn lại.” Cô ấy lạnh lùng nói, sau đó bước tới trước mặt anh ta, quỳ trên mặt đất: “Mong gia làm chủ!”
Không được!
Tôi đưa ánh mắt bất lực về phía anh ta cầu xin, anh ta thản nhiên lảng tránh.
Không thể nào!….
Tôi ghét anh ta….
“Phượng Ca, đừng ép người ta quá đáng.” Cuối cùng anh ta cũng mở miệng, vô cảm.
“Xin gia làm chủ!” Cô ấy cương quyết, dường như muốn ép tôi đến cùng.
Anh ta trầm mặc hồi lâu… Tôi hồi hộp đến không thể hô hấp….
“Được rồi!” Anh ta lạnh nhạt buông một câu, tôi bị đánh vào địa ngục…
Một cánh tay ngàn người ngó, một lần chu môi vạn người nhìn? Đây là số phận của tôi?
Không! Tôi không tin số mệnh! Tiêu Dao Vương Vân Sở, tôi sẽ là người cười đến kết thúc!
Vì sao tôi lại lâm vào tình thế này? Rõ ràng không phải tôi…
“Đúng…. Xin lỗi, tôi nghĩ…. Tôi…. Bị ma quỷ che mắt…. Bị sự ghen tị… mê hoặc…. Nên mới….” Đầu mùa đông, lại có cảm giác người tôi đầm đìa mồ hôi.
Hình như anh ta không ngờ tới, tôi nhanh chóng cúi đầu như vậy, sau khi giật mình khoảng một giây, lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt cười, giấu kín sự sắc bén trong mắt, giọng nói trở lại vẻ trào phúng: “Chưa từng nhìn thấy Bảo cách cách nói hai chữ ‘Xin lỗi’! Hai chữ này không nên nói với tôi, xin cô hãy nói với người bị cô khuất nhục. Nhưng, xin hỏi Bảo cách cách tôn quý, cô tình nguyện nói hai chữ này với người mà cô coi là kẻ ti tiện nhất sao?” Tôi đón nhận ánh nhìn của anh ta, chân thành trả lời: “Tôi tình nguyện.”
Mắt anh ta hiện lên vẻ rối rắm.
“Tôi bằng lòng ý xin lỗi, bằng lòng bù đắp, cho đến khi cô ấy tha thứ mới thôi.” Tôi ngẩng mặt đối diện với đôi mắt trong suốt ấy. Sâu trong đó, sự giễu cợt, chán ghét đều nhạt đi đôi chút.
“Tôi đưa cô đi gặp cô ấy, hy vọng sự chân thành của cô có thể khiến cô ấy nguôi giận, hận một người đến không muốn sống, tôi không muốn Phượng Ca mệt mỏi cả đời như vậy, đi theo tôi.”
Không để tôi kịp do dự, anh ta đi về phía tôi, khi lướt ngang qua người tôi, làn không khí tươi mát thoảng mùi nước ào tới, vây quanh hơi thở của tôi.
Tim tôi lại đập rất nhanh…
Cảm giác yên tâm, sợ hãi… Người đàn ông như áng mây này lại có thể khiến tôi nhẹ nhõm, tôi đã nghe được nhịp tim mình… Tiêu Dao Vương Ái Tân Giác La Vân Sở…
Anh ta quay lại nhìn tôi, lạnh nhạt cười, mặt tôi càng nóng ran, gần như cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh ta… Anh ta có thể là phần duyên số của tôi?…
“Đến rồi.” Giọng nói lạnh lùng của anh ta, lại khiến người ta an ổn.
Đến gặp Phượng Ca, người bị “tôi” hãm hại, can đảm của tôi mất hết. Tôi sẽ bị cô ấy nuốt sống ăn sống sao? Tôi rùng mình.
Thở sâu, tôi biết, cuối cùng cũng phải đối mặt, tôi đi theo anh ta, vào phòng.
Một cái cổ trắng nõn như tuyết, môi như anh đào, cô gái đẹp tuyệt trần, tóc rối tung, tựa vào cửa sổ, đôi mắt u buồn, tuyệt vọng đảo quanh căn phòng.
“Phượng Ca, hôm nay thế nào?” Giọng nói đạm bạc của anh ta đã có một chút dịu dàng.
“Gia, người đã tới.” Phượng Ca đứng dậy, khẽ khuỵ chân xuống cúi chào, thắt lưng mềm mại như đong đưa theo gió, yếu ớt như vậy, làm cho người ta phải yêu thương.
Đôi mắt ưu thương nhìn chăm chú vào Vân Sở, trong mắt, yêu thương, đau đớn, tuyệt vọng… không ngừng lưu chuyển. Tim tôi cứng lại. Tiết Bảo Bảo! Cô đã hủy diệt thứ gì? Thứ mà cô hủy đi không chỉ là tấm thân trong sạch của một cô gái, mà còn cả khát khao về tình yêu của cô gái đó.
Tôi không phải là Tiết Bảo Bảo, nhưng lòng tôi tràn đầy áy náy, và tôi thừa nhận, tôi rất sợ…
“Gia, vị này là…” Đôi mắt của cô ấy dừng lại trên người tôi.
Tôi căng thẳng đến nỗi một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng, Tôi sẽ nói về tôi nhu thế nào? Tôi chính là cách cách Tiết Bảo Bảo ngang ngược đó? Cô ấy biết tôi là ai sẽ phản ứng thế nào? Không khống chế được? Tát tôi một cái? Trừng mắt nhìn hay trực tiếp giết người cho hả giận?
“Cô ta là Bảo cách cách.” Anh ta bình thản giới thiệu tôi, cứ như tôi và cô ấy là hai người xa lạ đang làm quen với nhau, không phải kẻ địch lâu nay đến giờ mới chạm mặt.
“Bảo cách cách?!” Âm điệu yếu ớt trong giọng nói cô ấy lập tức biến mất, chuyển thành lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao ôm theo nỗi hận sâu sắc xoáy sâu vào lòng tôi.
Mồ hôi đầm đìa, đứng dưới ánh mắt của cô ấy như bị lăng trì.
“Bảo cách cách, người tới làm gì?! Muốn tận mắt nhìn bộ dạng tiện nữ muốn sống không thể, muốn chết không xong phải không?” cô ấy từng bước tới gần tôi, tôi bất giác lui lại vài bước, cô ấy sẽ đối phó tôi thế nào? Tiết Bảo Bảo sau này là tôi, tội lỗi của cô ta cũng phải do tôi gánh. Nghĩ đến đây, tôi không tránh né nữa,thẳng người, nhắm mắt lại, chuẩn bị tâm lý nghe cô ấy đánh chửi.
“Ha ha ha ha.” Tai tôi nhói buốt vì tiếng cười điên cuồng, thê lương của Phượng Ca: “Bảo cách cách, ngươi nghĩ rằng ta sẽ muốn chết? Bắt đầu từ khi gia từ chối ta, thân thể của ta dù là hiến cho ai cũng đều như nhau! Cho ai cũng không sao cả!” Nồng đậm hơn tuyệt vọng, thống khổ, tôi khó chịu mở mắt, theo ánh mắt của cô ấy, nhìn về phía Tiêu Dao Vương Vân Sở.
“Gia…. Phượng Ca có thể hỏi người một vấn đề không?” Cô ấy cười thê lương, “Phượng Ca tự nhận mình không nên không biết lượng sức, muốn làm thị thiếp của gia. Phượng Ca chỉ muốn hỏi, nếu Phượng Ca có thể chờ được đến ngày khai bạc[1] mua người, gia có trả bạc để mua Phượng Ca một đêm?”
Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, đây là loại tuyệt vọng gì? Chỉ cầu một đêm…. Chỉ cầu một khoảnh khắc ấm áp….
“Không.”
Anh ta tuyệt tình trả lời một câu từ chối lạnh nhạt. Tôi trừng mắt. Ái Tân Giác La Vân Sở, tim anh là đá sao? Cô ấy không có yêu cầu gì quá quắt, chỉ mong được làm bọt biển, anh vẫn nhẫn tâm? Lời từ chối tàn nhẫn ấy làm cảm tình của tôi với anh ta từ đầu đến giờ biến mất không còn sót lại chút gì.
“Gia…. Vì sao?” Phượng Ca đã rơi lệ đầy mặt: “Phượng Ca đã không cầu danh phận, chỉ mong cùng gia nửa ngày tham hoan, ngay cả điều này, gia cũng nhẫn tâm cự tuyệt? Phượng Ca dung mạo xấu xí? Không thể lọt vào mắt gia?”
“Cô…. Rất đẹp.” Trên mặt anh ta loé lên một chút lúng túng, sau đó biến mất.
Phượng Ca là một mỹ nhân, câu nói ‘mây thua nước tóc tuyết nhường màu da’ có lẽ không chỉ gì khác hơn thế này.
“Vậy vì sao Phượng Ca không thể lọt vào mắt gia?” Nước mắt cô ấy rơi như mưa, khiến người khác nhìn mà đau lòng, chỉ muốn ôm lấy cô ấy, yêu thương che chở.
Nhưng anh ta lại….. Ai, chỉ một vài câu đã tổn thương người ta sâu sắc.
“Gia đã có ý trung nhân?” Cô ấy hồ nghi, lại lập tức trả lời: “Không thể. Nếu gia có người ưng ý, có ai trốn được mị lực của người?”
Những lời này, tôi đồng ý. Sẽ không một cô gái nào thoát khỏi sức hấp dẫn của anh ta, anh ta như một khối nam châm, có thể khiến mọi cô gái vây quanh mình như những hạt bụi sắt. Ngay cả tôi lần đầu gặp anh ta cũng…Anh ta vẫn trầm mặc như cũ.
“Ta hận ngươi!” Cô ấy đột ngột nói.
Tôi bất giác ngẩng đầu, chờ xem anh ta phản ứng thế nào. Không ngờ….. Ánh mắt cô ấy hướng về phía tôi, hoá ra đang nói chuyện với tôi….
“Vì sao ngươi không để ta giữ mình trong sạch để yêu gia nhiều hơn một ngày? Vì sao!”
Rét! Cũng quá….. Vì sao không chỉ trích anh ta!
“Xin lỗi!” Tôi cúi đầu, chỉ muốn mình biểu lộ lời xin lỗi thật chân thật: “Lúc ấy tôi không để ý đến hậu quả, cô muốn trừng phạt Bảo nhi thế nào, Bảo nhi không oán không hối hận.”
“Ha ha ha, Tiêu Dao Vương thật có bản lãnh! Có thể khiến Bảo cách cách tôn quý cúi đầu trước một kẻ tàn hoa bại liễu như ta!” Cô ấy hiển nhiên nghĩ rằng tôi vì thế lực của anh ta mà cúi đầu. Mặc kệ, quan trọng nhất là bù đắp, là kết quả.“Một ngàn lượng! Gia, người nói, khi Phượng Ca khai bạc, có thể được giá này không?”
Anh ta không hề cân nhắc: “Đáng giá.”
Cô ấy nhìn về phía tôi, trong mắt là nỗi phẫn hận: “Ta muốn ngươi bồi thường cho ta một ngàn lượng!”
Tôi suy tư một lúc, tôi là cách cách, Cung Thân Vương coi tôi như bảo bối, một ngàn lượng chắc là không vấn đề gì. “Được.” Tôi gật đầu. Nếu tiền có thể giải quyết vấn đề, thì không còn là vấn đề.
Cô ấy cười lạnh một cái, khiến tôi sợ hãi. “Vậy xin Bảo cách cách lập giấy với kỹ viện, chấp nhận bán mình, đến khi nào trả được cho ta một ngàn lượng mới thôi!”
Tôi rùng mình! Bán mình trả nợ? Không thể nào! “Tôi….. Tôi là con của…”
Còn chưa nói hết, đã bị ngắt lời.
“Cách cách, tiền da thịt phải do da thịt hoàn lại.” Cô ấy lạnh lùng nói, sau đó bước tới trước mặt anh ta, quỳ trên mặt đất: “Mong gia làm chủ!”
Không được!
Tôi đưa ánh mắt bất lực về phía anh ta cầu xin, anh ta thản nhiên lảng tránh.
Không thể nào!….
Tôi ghét anh ta….
“Phượng Ca, đừng ép người ta quá đáng.” Cuối cùng anh ta cũng mở miệng, vô cảm.
“Xin gia làm chủ!” Cô ấy cương quyết, dường như muốn ép tôi đến cùng.
Anh ta trầm mặc hồi lâu… Tôi hồi hộp đến không thể hô hấp….
“Được rồi!” Anh ta lạnh nhạt buông một câu, tôi bị đánh vào địa ngục…
Một cánh tay ngàn người ngó, một lần chu môi vạn người nhìn? Đây là số phận của tôi?
Không! Tôi không tin số mệnh! Tiêu Dao Vương Vân Sở, tôi sẽ là người cười đến kết thúc!
Tác giả :
Đản đản 1113