Tôi Là Bảo Bối Của Ai
Chương 14: Kẻ địch? Tình nhân!
Cùng Hiên Viên Vũ đến Tô Châu đã nửa tháng, tôi vẫn còn đần độn.
Tôi rất nhớ anh, nhớ đến tim tôi cũng khép kín. Muốn gặp anh, lại sợ thấy anh, chúng tôi gặp lại, thật sự sẽ thành kẻ thù? Tôi đã vào ở trong trụ sở chính, nơi đặt kho hàng lớn nhất của Diêm bang, trong miệng mọi người, tôi trở thành người trong lòng tam thiếu gia, vợ chưa cưới của tam thiếu gia. Đứng trên lập trường như vậy, hẳn là đã muốn đối lập với anh. Tôi phải phủ nhận, tôi và Hiên Viên Vũ chỉ là bạn bè.
“Bảo cách cách của Cung Thân vương phủ là thê tử chưa quá môn của con? Tam thiếu gia, đừng giả bộ xấu hổ, cứ nói cóc mà đòi ăn thịt thiên nga là nói dối.” Bác gái anh ta châm chọc anh ta, cha anh ta liếc mắt một cái tỏ vẻ chán ghét điệu bộ của anh ta, anh trai lớn không đếm xỉa đến, vẻ mặt anh trai thứ như đang xem kịch vui. Vì thế, tôi im lặng, tôi chỉ có thể lựa chọn im lặng, tuy rằng tôi rất ghét chuyện anh ta đặt thân phận đó lên người tôi. Hiên Viên Vũ có việc, phải mấy ngày nữa mới về. Mỗi ngày, tôi giống như cô hồn lang thang khắp nơi, không muốn ở trong phòng suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ, tôi nên trở về nhà … Trở về nhà của Tiết Bảo Bảo…Khi đi khỏi nhà là hai người, trở về chỉ còn một người… Mặt tôi ảm đạm.
“Nghe nói chưa? Tiêu Dao Vương đến Tô Châu.”
“Đúng vậy! Ta nghe các cô nương Túy Hương Lâu nói, Tiêu Dao Vương tuấn mỹ như thần.”
Tôi run lên, kéo hai người đàn ông đang nói chuyện tào lao, “Túy Hương Lâu ở đâu? Tiêu Dao Vương ở đó thật sao?” Tim đập cuống cuồng, thật sự hồi hộp.
Hai người đi đường nhìn tôi khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Cô theo hướng đông đi 200 thước, sẽ thấy Túy Hương Lâu, nghe nói Tiêu Dao Vương ở trong sương phòng dành cho khách quý ở Túy Hương Lâu.” Tôi bất kể ánh mắt họ, chạy như điên. Lầm lẫn đó đã cách đây hai mấy ngày, hôm ấy tôi không có ý đó! Tôi muốn giải thích với anh!…
Hoá ra, tôi thật sự là một kẻ nhát gan. Đứng ở cửa Túy Hương Lâu, tôi chần chừ rất lâu, khiến những đôi mắt kỳ quái lướt qua người càng lúc càng nhiều, tôi không có dũng khí bước vào tìm anh. Anh bảo tôi “Cút” thì làm sao bây giờ? Anh nhìn tôi bằng đôi mắt căm hận thì làm sao bây giờ? Anh sẽ nghe tôi giải thích sao? Tình Nhi đã chết, anh sẽ trách tôi sao? Ngay cả tôi cũng không tha thứ được cho mình.
Tôi hít một hơi, xoay người lại, muốn đi vào quán rượu đối diện Túy Hương Lâu.Tôi vẫn không có dũng khí. . . . . Trước tiên tôi phải tự làm mình. . . . . Chậm rãi. . . . .
Nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn, tôi vẫn ngẩn người như cũ. “Này này, nói cho mọi người nghe một truyện buồn cười.” Ông chủ quán đang tán ngẫu với khách, “Nghe nói đêm qua, hoa khôi Oanh Oanh của Túy Hương Lâu nhảy lên giường của Tiêu Dao Vương!” Tôi ngẩn ngơ, lập tức cười khổ, chuyện này có gì lạ, đi theo anh hơn hai tháng, duyên phận của anh với con gái tốt một cách thần kỳ, hình như không ai có thể kháng cự lại anh.
“Oanh Oanh sao có thể như vậy, trong khoảng thời gian này không phải đang công khai khai bạc, để có đêm đầu tiên của nàng ta sao? Chuyện này là sao? Ta còn định ra giá, vậy không phải là thiệt thòi sao? !” Một người khách căm giận thốt lên.
Ông chủ quán cười: “Vị khách này, huynh yên tâm, ta nghe nói Tiêu Dao Vương đá người ta xuống giường, thiếu chút nữa Oanh Oanh cô nương xinh đẹp đã bị hủy dung.”
“A!” Đầy những tiếng ồ lên.” Tiêu Dao Vương đó có tiếng là không gần nữ sắc, có gì phải tò mò quái lạ.” Một người râu xồm nói. Đúng vậy! Có gì phải ngạc nhiên, mấy chuyện này trên đường tôi thấy nhiều rồi. Đã đoán được mọi chuyện, lòng vẫn ngọt như được uống mật, rất ngọt, ngay cả trà cũng ngọt. “Ta xem, Tiêu Dao Vương chẳng lẽ là. . . . Long dương chi phích[12]. . . . Ha ha ha!” Một gã công tử trắng nhợt giễu cợt. Chung quanh lại rộ lên những tiếng cười nhạo.
Tôi bốc khói! Bốc đến muốn giết người! Đàn ông phải giống ngựa đực mới bình thường sao? ! Sao có thể nói anh như vậy? ! Tôi “bốp” một tiếng, quẳng chén trà vào trắng nhợt: “Đồ đàn ông đê tiện! Anh mới BL[13]!” Tuy rằng chữ BL có khả năng nghe không hiểu, nhưng đồ đàn ông đê tiện hẳn là ai cũng biết!
Công tử trắng nhợt từng bước đi về phía tôi đầy “khủng bố”, bốn phía không còn những tiếng đùa cợt, mọi người đều căng thẳng quan sát kịch hay, “Xú nha đầu! Ngươi nói ai đó?” Còn cách một cánh tay bép mập, trắng nhợt sẽ lại gần. Tôi cầm cả đĩa rau trên bàn tạp trét vào áo hắn, lại những tiếng ồ lên: “Tôi nói anh, heo mập chết toi!” Ai dám lăng nhục Vân Sở, tôi sẽ không để cho hắn có trái ngọt mà ăn.
“Nha đầu chết tiệt! Ngươi xong rồi!” Trắng nhợt nhìn khắp thân thể bẩn thỉu của hắn, tức giận lấy tay chỉa chỉa vào tôi. Xong cái gì! Bản tiểu thư còn chưa bắt đầu đã hung hãn!
“Bắt lấy ả!” Hắn vỗ tay, một bàn mấy gã áo đen đứng lên. Thật sự xong rồi. . . . Có người giúp hắn. . . . . Một cái, hai. . . Bốn. . Sáu, mẹ ơi, có sáu tên! Tôi nuốt nước miếng, vơ một cái ghế…
“Tách, tách, tách. . . . .” Một loạt đũa bay lên. Sáu gã áo đen đã nằm trên mặt đất, lăn lộn đau đớn. Mắt tôi choáng váng, gì đây?
“Người khác muốn nói ta cái gì thì cứ mặc kệ, ta không bận tâm, nàng nổi cáu cái gì!” Giọng nói thản nhiên chỉ thuộc về một người vang lên. Một người đàn ông áo trắng xuất hiện trước mặt tôi. Vân Sở!
Tim tôi bay bổng. Tôi bĩu môi, “Người ta còn không phải là vì anh mà ra mặt!”
Anh ta cười nhẹ, ánh mắt sắc bén quét qua trắng nhợt, trắng nhợt đã sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Con mắt nào của ngươi thấy bổn vương có long dương chi phích? Đào ra, cho bổn vương nhìn một cái.”
Đặc mùi máu lửa! Muốn ói, còn nói mình không thèm để ý! Đồ đàn ông miệng một đường tim một nẻo! Công tử trắng nhợt đã sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Vương gia! Vương gia! Xin người tha tội!” Hắn bắt đầu vả miệng mình thật mạnh.
Những người chung quanh cũng bị dọa đến tái mặt, sợ bị vạ lây. “Thế nào?” Anh ta đưa mắt hỏi tôi. Tôi thầm le lưỡi, hoá ra là vì muốn tôi nguôi giận.
“Quên đi, quên đi! Cắt lưỡi hắn được rồi!” Hoá ra tôi cũng thật ác độc. Anh ta thản nhiên vung tay lên, hai thị vệ bên người lập tức ra mặt. “Theo lời Bảo cách cách.”
Hai người thị vệ cao lớn kéo công tử trắng nhợt, hắn gào khóc như gặp quỷ, nước tiểu cũng muốn tràn ra, tôi bật cười: “Thôi đi, đùa mà.” Dọa hắn là đủ rồi. Anh ta gật đầu, thị vệ lập tức buông trắng nhợt. Những người chung quanh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bảo cách cách, vừa rồi định tìm ta? Quản gia nói cô đi tới đi lui ở cửa rất lâu?”
Giọng nói thản nhiên hơi xa cách. Tôi cắn môi, tôi không thích anh ta gọi tôi là Bảo cách cách, siêu không thích.
“Gọi tôi là Bảo Bảo!” Tôi càng muốn chỉnh anh ta, Bảo Bảo, ha ha, rất khả nghi.
“Bảo cách cách, có việc gì?” Anh ta vẫn thản nhiên như cũ. Tôi quay người lại, làm bộ tức giận đi ra ngoài, “‘Bảo cách cách’ tìm anh có việc gì, chúng ta lại không quen, cho nên không có việc gì!”
Anh thở dài một tiếng, giữ chặt tôi: “Bảo nhi.”
“Gọi là Bảo Bảo!” Đùa một chút.
“Bảo. . . Bảo.” Gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng.
Ha! Không thể không bái phục năng lực xử lý nguy cơ của tôi rất mạnh, nhìn đi, quan hệ giữa tôi và anh không đổi thành địch nhân, ngược lại, ha ha, dường như tiến thêm một bước. Tôi chủ động nhét tay mình vào tay anh: “Tìm chỗ nào yên tĩnh, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
“Được.” Anh nắm tay tôi, dắt đi.
Sau ngày hôm nay, không còn ai dám nói Tiêu Dao Vương là đồng tính! Hai mấy ngày suy nghĩ, tôi rất rõ ràng, tôi và anh không thể trở thành kẻ địch, nếu kẻ thù và người yêu phải chọn một, vậy tôi sẽ theo trái tim mình, tôi muốn bắt đầu với anh.
…
Anh dẫn tôi vào một biệt uyển đẹp, thanh tịnh. Con sông uốn quanh, hoa mai sắp nở.
Đẹp quá.
“Thích không? Chỗ ở của ta.” Anh vẫn nắm tay tôi. Tay anh rất ấm.
“Nói dối!” Tôi liếc trắng mắt, “Không phải anh ở Túy Hương Lâu? Còn suýt bị Bá vương cứng rắn ngạch thượng cung!” Giọng hơi chát thì phải.
Anh cố ý lờ đi cái giọng chua lét của tôi, “Ta sợ nàng tìm không thấy, mới ở Túy Hương Lâu.”
“Không phải vì ở đó mỹ nữ rất nhiều? Nhiều đến mức anh luyến tiếc không muốn rời khỏi nấm mộ dịu dàng đó?” Tôi xiết chặt tay anh, uy hiếp. Giọng tôi giống như đang ghen … Anh ngẩn người, hơi lảng tránh: “Bảo nhi, đừng như vậy.” Anh đã muốn định nghĩa rõ ràng vị trí của anh. Nhưng, hai mấy ngày nay. . . . . Tôi rất nhớ anh. . . . . Không thể tránh được trái tim mình.
“Gọi là Bảo Bảo!” Tôi dằn giọng. Anh trầm mặc không nói. “Biết Bảo nhi và Bảo Bảo có cái gì khác nhau không? Một cái là cách gọi bạn bè, người đàn ông gọi Bảo nhi, vĩnh viễn chỉ có thể làm bạn của Tiết Bảo Bảo, nếu, tôi bằng lòng cho người nào đó gọi tôi bằng hai chữ Bảo Bảo mắc ói, nghĩa là. . . ..”
Anh vẫn trầm mặc.
Ông trời à, tôi đã nói trắng trợn như vậy, không phải còn bắt tôi đuổi theo anh ấy chứ?
“Ngu ngốc!” Nếu không phải vì mấy chữ kẻ thù dọa tôi, tôi lại tự biến mình thành chật vật như vậy sao? ! Tôi giật tay khỏi tay anh.
“Nàng không hối hận?” Một câu, hỏi tôi. Tôi sẽ hối hận sao? Ngay cả chính tôi cũng không biết.
“Anh sợ bị thương sao? Trái tim này có thể mãi mãi chỉ có chỗ cho một người.” Tôi đặt tay lên trái tim mình, cẩn thận hỏi. Nếu anh tổn thương, chắc chắn tôi sẽ hối hận.
“Nàng miễn cưỡng sao?” Anh lẳng lặng hỏi. Miễn cưỡng? Nghĩa là sao?
“Tôi không hiểu.”
“Đón nhận ta, nàng miễn cưỡng sao? Ta mặc kệ nàng yêu người khác, cũng không cần biết nàng yêu ta hay không yêu. Nhưng, đón nhận ta nàng cảm thấy miễn cưỡng sao? Cảm thấy phải chịu một gánh nặng sao?” Không thể, anh đừng thích tôi, vì tôi không thích anh thích tôi, tình cảm của anh làm tôi nặng nề. Tôi từng nói những lời như vậy tổn thương anh. Còn anh, nhớ kỹ không phải chuyện tổn thương, mà lại là hai chữ gánh nặng.
“Nếu tôi không phải tinh linh Hoa Chi, anh có yêu tôi không?” Tôi chỉ muốn hỏi chuyện này, tôi chỉ để ý chuyện này. Anh yêu tôi vì câu chuyện thần thoại đó, hay chỉ đơn thuần là yêu tôi.
“Chính là nàng.” Anh thật cố chấp, “Linh hồn ta có thể cảm giác được nàng.”
“Tôi không phải, tôi là Tiết Bảo Bảo, sinh ở thời đại này, lớn lên ở thời đại này, không phải đến từ ba trăm năm sau.” Tôi nói dối, bởi vì tôi bất an. Anh nở nụ cười, không trả lời.
Đáng giận!
Tôi rất nhớ anh, nhớ đến tim tôi cũng khép kín. Muốn gặp anh, lại sợ thấy anh, chúng tôi gặp lại, thật sự sẽ thành kẻ thù? Tôi đã vào ở trong trụ sở chính, nơi đặt kho hàng lớn nhất của Diêm bang, trong miệng mọi người, tôi trở thành người trong lòng tam thiếu gia, vợ chưa cưới của tam thiếu gia. Đứng trên lập trường như vậy, hẳn là đã muốn đối lập với anh. Tôi phải phủ nhận, tôi và Hiên Viên Vũ chỉ là bạn bè.
“Bảo cách cách của Cung Thân vương phủ là thê tử chưa quá môn của con? Tam thiếu gia, đừng giả bộ xấu hổ, cứ nói cóc mà đòi ăn thịt thiên nga là nói dối.” Bác gái anh ta châm chọc anh ta, cha anh ta liếc mắt một cái tỏ vẻ chán ghét điệu bộ của anh ta, anh trai lớn không đếm xỉa đến, vẻ mặt anh trai thứ như đang xem kịch vui. Vì thế, tôi im lặng, tôi chỉ có thể lựa chọn im lặng, tuy rằng tôi rất ghét chuyện anh ta đặt thân phận đó lên người tôi. Hiên Viên Vũ có việc, phải mấy ngày nữa mới về. Mỗi ngày, tôi giống như cô hồn lang thang khắp nơi, không muốn ở trong phòng suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ, tôi nên trở về nhà … Trở về nhà của Tiết Bảo Bảo…Khi đi khỏi nhà là hai người, trở về chỉ còn một người… Mặt tôi ảm đạm.
“Nghe nói chưa? Tiêu Dao Vương đến Tô Châu.”
“Đúng vậy! Ta nghe các cô nương Túy Hương Lâu nói, Tiêu Dao Vương tuấn mỹ như thần.”
Tôi run lên, kéo hai người đàn ông đang nói chuyện tào lao, “Túy Hương Lâu ở đâu? Tiêu Dao Vương ở đó thật sao?” Tim đập cuống cuồng, thật sự hồi hộp.
Hai người đi đường nhìn tôi khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Cô theo hướng đông đi 200 thước, sẽ thấy Túy Hương Lâu, nghe nói Tiêu Dao Vương ở trong sương phòng dành cho khách quý ở Túy Hương Lâu.” Tôi bất kể ánh mắt họ, chạy như điên. Lầm lẫn đó đã cách đây hai mấy ngày, hôm ấy tôi không có ý đó! Tôi muốn giải thích với anh!…
Hoá ra, tôi thật sự là một kẻ nhát gan. Đứng ở cửa Túy Hương Lâu, tôi chần chừ rất lâu, khiến những đôi mắt kỳ quái lướt qua người càng lúc càng nhiều, tôi không có dũng khí bước vào tìm anh. Anh bảo tôi “Cút” thì làm sao bây giờ? Anh nhìn tôi bằng đôi mắt căm hận thì làm sao bây giờ? Anh sẽ nghe tôi giải thích sao? Tình Nhi đã chết, anh sẽ trách tôi sao? Ngay cả tôi cũng không tha thứ được cho mình.
Tôi hít một hơi, xoay người lại, muốn đi vào quán rượu đối diện Túy Hương Lâu.Tôi vẫn không có dũng khí. . . . . Trước tiên tôi phải tự làm mình. . . . . Chậm rãi. . . . .
Nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn, tôi vẫn ngẩn người như cũ. “Này này, nói cho mọi người nghe một truyện buồn cười.” Ông chủ quán đang tán ngẫu với khách, “Nghe nói đêm qua, hoa khôi Oanh Oanh của Túy Hương Lâu nhảy lên giường của Tiêu Dao Vương!” Tôi ngẩn ngơ, lập tức cười khổ, chuyện này có gì lạ, đi theo anh hơn hai tháng, duyên phận của anh với con gái tốt một cách thần kỳ, hình như không ai có thể kháng cự lại anh.
“Oanh Oanh sao có thể như vậy, trong khoảng thời gian này không phải đang công khai khai bạc, để có đêm đầu tiên của nàng ta sao? Chuyện này là sao? Ta còn định ra giá, vậy không phải là thiệt thòi sao? !” Một người khách căm giận thốt lên.
Ông chủ quán cười: “Vị khách này, huynh yên tâm, ta nghe nói Tiêu Dao Vương đá người ta xuống giường, thiếu chút nữa Oanh Oanh cô nương xinh đẹp đã bị hủy dung.”
“A!” Đầy những tiếng ồ lên.” Tiêu Dao Vương đó có tiếng là không gần nữ sắc, có gì phải tò mò quái lạ.” Một người râu xồm nói. Đúng vậy! Có gì phải ngạc nhiên, mấy chuyện này trên đường tôi thấy nhiều rồi. Đã đoán được mọi chuyện, lòng vẫn ngọt như được uống mật, rất ngọt, ngay cả trà cũng ngọt. “Ta xem, Tiêu Dao Vương chẳng lẽ là. . . . Long dương chi phích[12]. . . . Ha ha ha!” Một gã công tử trắng nhợt giễu cợt. Chung quanh lại rộ lên những tiếng cười nhạo.
Tôi bốc khói! Bốc đến muốn giết người! Đàn ông phải giống ngựa đực mới bình thường sao? ! Sao có thể nói anh như vậy? ! Tôi “bốp” một tiếng, quẳng chén trà vào trắng nhợt: “Đồ đàn ông đê tiện! Anh mới BL[13]!” Tuy rằng chữ BL có khả năng nghe không hiểu, nhưng đồ đàn ông đê tiện hẳn là ai cũng biết!
Công tử trắng nhợt từng bước đi về phía tôi đầy “khủng bố”, bốn phía không còn những tiếng đùa cợt, mọi người đều căng thẳng quan sát kịch hay, “Xú nha đầu! Ngươi nói ai đó?” Còn cách một cánh tay bép mập, trắng nhợt sẽ lại gần. Tôi cầm cả đĩa rau trên bàn tạp trét vào áo hắn, lại những tiếng ồ lên: “Tôi nói anh, heo mập chết toi!” Ai dám lăng nhục Vân Sở, tôi sẽ không để cho hắn có trái ngọt mà ăn.
“Nha đầu chết tiệt! Ngươi xong rồi!” Trắng nhợt nhìn khắp thân thể bẩn thỉu của hắn, tức giận lấy tay chỉa chỉa vào tôi. Xong cái gì! Bản tiểu thư còn chưa bắt đầu đã hung hãn!
“Bắt lấy ả!” Hắn vỗ tay, một bàn mấy gã áo đen đứng lên. Thật sự xong rồi. . . . Có người giúp hắn. . . . . Một cái, hai. . . Bốn. . Sáu, mẹ ơi, có sáu tên! Tôi nuốt nước miếng, vơ một cái ghế…
“Tách, tách, tách. . . . .” Một loạt đũa bay lên. Sáu gã áo đen đã nằm trên mặt đất, lăn lộn đau đớn. Mắt tôi choáng váng, gì đây?
“Người khác muốn nói ta cái gì thì cứ mặc kệ, ta không bận tâm, nàng nổi cáu cái gì!” Giọng nói thản nhiên chỉ thuộc về một người vang lên. Một người đàn ông áo trắng xuất hiện trước mặt tôi. Vân Sở!
Tim tôi bay bổng. Tôi bĩu môi, “Người ta còn không phải là vì anh mà ra mặt!”
Anh ta cười nhẹ, ánh mắt sắc bén quét qua trắng nhợt, trắng nhợt đã sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Con mắt nào của ngươi thấy bổn vương có long dương chi phích? Đào ra, cho bổn vương nhìn một cái.”
Đặc mùi máu lửa! Muốn ói, còn nói mình không thèm để ý! Đồ đàn ông miệng một đường tim một nẻo! Công tử trắng nhợt đã sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Vương gia! Vương gia! Xin người tha tội!” Hắn bắt đầu vả miệng mình thật mạnh.
Những người chung quanh cũng bị dọa đến tái mặt, sợ bị vạ lây. “Thế nào?” Anh ta đưa mắt hỏi tôi. Tôi thầm le lưỡi, hoá ra là vì muốn tôi nguôi giận.
“Quên đi, quên đi! Cắt lưỡi hắn được rồi!” Hoá ra tôi cũng thật ác độc. Anh ta thản nhiên vung tay lên, hai thị vệ bên người lập tức ra mặt. “Theo lời Bảo cách cách.”
Hai người thị vệ cao lớn kéo công tử trắng nhợt, hắn gào khóc như gặp quỷ, nước tiểu cũng muốn tràn ra, tôi bật cười: “Thôi đi, đùa mà.” Dọa hắn là đủ rồi. Anh ta gật đầu, thị vệ lập tức buông trắng nhợt. Những người chung quanh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bảo cách cách, vừa rồi định tìm ta? Quản gia nói cô đi tới đi lui ở cửa rất lâu?”
Giọng nói thản nhiên hơi xa cách. Tôi cắn môi, tôi không thích anh ta gọi tôi là Bảo cách cách, siêu không thích.
“Gọi tôi là Bảo Bảo!” Tôi càng muốn chỉnh anh ta, Bảo Bảo, ha ha, rất khả nghi.
“Bảo cách cách, có việc gì?” Anh ta vẫn thản nhiên như cũ. Tôi quay người lại, làm bộ tức giận đi ra ngoài, “‘Bảo cách cách’ tìm anh có việc gì, chúng ta lại không quen, cho nên không có việc gì!”
Anh thở dài một tiếng, giữ chặt tôi: “Bảo nhi.”
“Gọi là Bảo Bảo!” Đùa một chút.
“Bảo. . . Bảo.” Gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng.
Ha! Không thể không bái phục năng lực xử lý nguy cơ của tôi rất mạnh, nhìn đi, quan hệ giữa tôi và anh không đổi thành địch nhân, ngược lại, ha ha, dường như tiến thêm một bước. Tôi chủ động nhét tay mình vào tay anh: “Tìm chỗ nào yên tĩnh, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
“Được.” Anh nắm tay tôi, dắt đi.
Sau ngày hôm nay, không còn ai dám nói Tiêu Dao Vương là đồng tính! Hai mấy ngày suy nghĩ, tôi rất rõ ràng, tôi và anh không thể trở thành kẻ địch, nếu kẻ thù và người yêu phải chọn một, vậy tôi sẽ theo trái tim mình, tôi muốn bắt đầu với anh.
…
Anh dẫn tôi vào một biệt uyển đẹp, thanh tịnh. Con sông uốn quanh, hoa mai sắp nở.
Đẹp quá.
“Thích không? Chỗ ở của ta.” Anh vẫn nắm tay tôi. Tay anh rất ấm.
“Nói dối!” Tôi liếc trắng mắt, “Không phải anh ở Túy Hương Lâu? Còn suýt bị Bá vương cứng rắn ngạch thượng cung!” Giọng hơi chát thì phải.
Anh cố ý lờ đi cái giọng chua lét của tôi, “Ta sợ nàng tìm không thấy, mới ở Túy Hương Lâu.”
“Không phải vì ở đó mỹ nữ rất nhiều? Nhiều đến mức anh luyến tiếc không muốn rời khỏi nấm mộ dịu dàng đó?” Tôi xiết chặt tay anh, uy hiếp. Giọng tôi giống như đang ghen … Anh ngẩn người, hơi lảng tránh: “Bảo nhi, đừng như vậy.” Anh đã muốn định nghĩa rõ ràng vị trí của anh. Nhưng, hai mấy ngày nay. . . . . Tôi rất nhớ anh. . . . . Không thể tránh được trái tim mình.
“Gọi là Bảo Bảo!” Tôi dằn giọng. Anh trầm mặc không nói. “Biết Bảo nhi và Bảo Bảo có cái gì khác nhau không? Một cái là cách gọi bạn bè, người đàn ông gọi Bảo nhi, vĩnh viễn chỉ có thể làm bạn của Tiết Bảo Bảo, nếu, tôi bằng lòng cho người nào đó gọi tôi bằng hai chữ Bảo Bảo mắc ói, nghĩa là. . . ..”
Anh vẫn trầm mặc.
Ông trời à, tôi đã nói trắng trợn như vậy, không phải còn bắt tôi đuổi theo anh ấy chứ?
“Ngu ngốc!” Nếu không phải vì mấy chữ kẻ thù dọa tôi, tôi lại tự biến mình thành chật vật như vậy sao? ! Tôi giật tay khỏi tay anh.
“Nàng không hối hận?” Một câu, hỏi tôi. Tôi sẽ hối hận sao? Ngay cả chính tôi cũng không biết.
“Anh sợ bị thương sao? Trái tim này có thể mãi mãi chỉ có chỗ cho một người.” Tôi đặt tay lên trái tim mình, cẩn thận hỏi. Nếu anh tổn thương, chắc chắn tôi sẽ hối hận.
“Nàng miễn cưỡng sao?” Anh lẳng lặng hỏi. Miễn cưỡng? Nghĩa là sao?
“Tôi không hiểu.”
“Đón nhận ta, nàng miễn cưỡng sao? Ta mặc kệ nàng yêu người khác, cũng không cần biết nàng yêu ta hay không yêu. Nhưng, đón nhận ta nàng cảm thấy miễn cưỡng sao? Cảm thấy phải chịu một gánh nặng sao?” Không thể, anh đừng thích tôi, vì tôi không thích anh thích tôi, tình cảm của anh làm tôi nặng nề. Tôi từng nói những lời như vậy tổn thương anh. Còn anh, nhớ kỹ không phải chuyện tổn thương, mà lại là hai chữ gánh nặng.
“Nếu tôi không phải tinh linh Hoa Chi, anh có yêu tôi không?” Tôi chỉ muốn hỏi chuyện này, tôi chỉ để ý chuyện này. Anh yêu tôi vì câu chuyện thần thoại đó, hay chỉ đơn thuần là yêu tôi.
“Chính là nàng.” Anh thật cố chấp, “Linh hồn ta có thể cảm giác được nàng.”
“Tôi không phải, tôi là Tiết Bảo Bảo, sinh ở thời đại này, lớn lên ở thời đại này, không phải đến từ ba trăm năm sau.” Tôi nói dối, bởi vì tôi bất an. Anh nở nụ cười, không trả lời.
Đáng giận!
Tác giả :
Đản đản 1113