Tôi Không Phải Thiên Tài
Chương 22: Duyên đến là thế
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”, “Ối chao!”, bà Mễ giật mình suýt nữa thì nhảy cả lên, bà một tay đấm ngực, đoạn quay lại trừng mắt nhìn Mễ Dương. “Tiểu tử thối! Định làm mẹ sợ chết hay sao?”. Mễ Dương nhe răng cười, “Không làm việc hổ thẹn, không sợ ma gõ cửa”. Nói rồi thò tay dùng đầu ngón tay nhét tờ giấy trở lại, lắc lắc.
Bà Mễ vỗ vào tay cậu đánh đét, “Ướt nhoẹt thế này còn không chịu lau tay”, rồi dồn dập liến thoắng, “Ai làm việc hổ thẹn, mẹ đây là đang phủi bụi, tờ giấy này tự rơi ra, mẹ giúp con nhặt lên đấy chứ!”. “Vâng, vâng, vâng!”, Mễ Dương đành chịu lắc lắc đầu, “Vậy con cảm ơn mẹ!”.
Ông Mễ bê cá từ trong bếp đi ra gọi lại ăn cơm, Mễ Dương ngồi xuống chưa ăn được mấy miếng, bà Mễ liền hỏi, “Trợ cấp cái gì mà 300 tệ hả?”. Mễ Dương trợn mắt, “Mẹ bảo mẹ nhặt giúp thì nhặt, sao còn xem trộm chứ?”. Bà Mễ vừa trừng mắt, Mễ Dương vội chắp tay chịu thua, “Lần trước làm chống trộm cắp cướp giật chẳng phải làm liên tục mấy ngày đó sao, 300 tệ này chính là cấp trên trợ cấp cho vụ đó, có điều mẹ sờ nhầm túi rồi, tờ giấy đó không có giá trị”, nói xong anh lôi từ trong túi quần ra 300 tệ, cúi đầu hai tay giơ cao dâng cho bà Mễ, “Lão phật gia, xin vui lòng nhận cho!”.
Tuy tiền không nhiều, song sự hiếu kính của con trai vẫn khiến bà Mễ vui như mở cờ trong bung, “Không cần, con cứ giữ lấy mà dùng”.
Mễ Dương để tiền tới trước mặt bà Mễ, rồi ôm lấy vai bà nói, “Mẹ à, chẳng phải mẹ vẫn nói muốn làm tóc cả đầu hạt dẻ, hay cam quýt ấy nhỉ, chỗ này chắc cũng đủ, để trả lại một mỹ nhân!”. “Xì, là ép tóc, hạt dẻ[1] với cam quýt gì!”. Bà Mễ sung sướng nhận tiền, nghĩ bụng con trai đang tìm cách chuộc tội chuyện tối qua đây mà.
[1]: âm đọc của chữ hạt dẻ “li” giống với từ “li” trong tóc ép.
“Có điều tụi bây bận rộn cả tháng trời không được nghỉ, mới cho có 300 tệ, thì thật là bủn xỉn quá”, bà Mễ vừa nói vừa gắp một đũa cá to trong đĩa vào trong bát Mễ Dương, rồi lại chọn những ngọn rau thật non gắp cho chồng, “Ăn đi chứ, nhìn tôi mãi làm gì, được rồi, được rồi, tôi đảm bảo, từ nay về sau kể cả trong túi ông có giấu nguyên con cá sống mang về tôi cũng không đụng vào nữa, được chưa? Đại thiếu gia, mau ăn đi, nguội rồi là không ngon nữa đâu”.
Ông Mễ cười ha ha, Mễ Dương cũng cười bắt đầu nhồm nhoàm nhai cơm, trong lòng lại có cảm giác xót xa, khuyết điểm của mẹ quả không ít, song đối với bố con anh lúc nào cũng hết lòng hết dạ. Bà Mễ thấy con trai ăn có vẻ rất ngon miệng thì bất giác mỉm cười, lát sau cảm giác có người đang nhìn mình, ngẩng lên nhìn thì bắt gặp ngay ánh mắt ông xã.
Ông Mễ làm vẻ mặt ý nói tối qua bà không phải còn giận con trai không nghe lời đến độ nghiến răng nghiến lợi sao, giờ lại thấy xót rồi à? Bà Mễ nhìn chồng mình quở trách, rồi lại gắp cho Mễ Dương hai gắp cá, “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn!”. Ông Mễ không nhịn được cười.
Tất cả những điều đó đều không qua được mắt Mễ Dương, anh tỉnh bơ như không, cao hứng đem mấy chuyện cười trong lúc làm việc ra kể cho bố mẹ nghe, bà Mễ cười nghiêng ngả, cả nhà ba người hòa thuận vui vẻ, nhưng xung đột tối qua vụt tan biến như khói mây. Ông Mễ nhân lúc vợ đi xuống khẽ thì thầm, “Con trai, vừa rồi con làm rất tốt, đừng để mẹ con giận, chuyện của con với Vi Tinh phải lấy nhu khắc cương”, chưa dứt lời, đã thấy vợ từ bếp đi ra, ông Mễ vội ngồi ngăn ngắn lại, điềm nhiên uống canh như không có chuyện gì xảy ra.
Mễ Dương mặt thì cười, trong lòng lại trĩu nặng, nhìn bố mẹ lúc này tâm trạng rõ ràng là đang rất vui, thì tờ giấy trong túi trên áo sơ mi cứ như dằm nhọn đang đâm vào ngực anh. Chính vì sợ mẹ sẽ lật giở túi áo mình, Mễ Dương trước khi vào nhà cất tờ giấy phô tô vào trong người. Ăn cơm xong, giúp mẹ rửa bát xong, Mễ Dương lấy lý do phải lên mạng tìm tài liệu để về phòng mình.
Khẽ bấm khóa cửa xong, Mễ Dương mới lôi tờ giấy kia ra, đặt dưới đèn bàn xem xét kỹ lưỡng, không còn nghi ngờ gì nữa người đàn ông trẻ tuổi trong bức ảnh chính là bố anh, còn người phụ nữ kia thật sự rất giống Liêu Mỹ. Hôm đó gặp bác Liêu ở sân vận đông, bà tuy tuổi không còn trẻ, song vẫn nhìn ra khi trẻ rõ ràng là một mỹ nhân, mà khi ấy bà lo nhất không phải là việc mất tiền, mà là một bức ảnh, Mễ Dương chau mày nghĩ, có lẽ chính là bức này.
Điều càng khiến Mễ Dương cảm thất bất bình thường là ở động tác của hai người, vì bức ảnh là bị xé rách rồi lại dán lại, chỗ nối rất mờ, Mễ Dương lấy tinh thần nghiên cứu vật chứng ra, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, lật qua lật lại xem, xem tới cuối cùng vẫn cảm thấy là hai người họ đang nắm tay nhau.
Thời ấy không như bây giờ, một nam một nữa đừng nói là nắm tay, chỉ cần hai người đứng gần một chút, nói với nhau đôi câu là đã có người này nói nọ rồi. Mà nói này nói nọ vẫn còn là nhẹ, bị chụp cho cái mũ chủ nghĩa tư bản quan hệ nam nữ lung tung rồi lại lôi ra phê phán đầu tố cũng là chuyện thường.
Cho nên kết luận là quan hệ giữa bố và bác Liêu là không bình thường… Lại nghĩ đến vẻ thiết tha của bác Liêu khi ấy, còn cả thái độ “bất bình thường” của Liêu Mỹ với mình, liên tưởng logic này khiến Mễ Dương càng bế tắc tơn. Ai cũng có quá khứ, bố cũng không phải trường hợp ngoại lệ, nhưng đã ba mươi năm trôi qua rồi, bây giờ chắc đã kết thúc cả rồi, Mễ Dương tự nói với mình như vây.
Nhưng vấn đề lại cứ thế tuôn ra, vậy tại sao bố mẹ không muốn nhắc chuyện quá khứ? Bác Liêu sao lại coi trọng tấm ảnh này như thế? Còn cả Liêu Mỹ, rõ ràng cô ấy biết chuyện gì đó, vậy cô ấy sao lại tiếp cận mình… Một chuỗi vì sao khiến Mễ Dương đau đầu vô cùng, cậu đập tờ giấy lên bàn, ngã người xuống giương, “Ôi chao, shit!”. Mễ Dương xoa đầu chửi, vừa rồi cậu quẳng điện thoại lên giường, nằm xuống cái vừa hay trúng ngay xương sọ.
Mễ Dương bực bội đang định ném điện thoại đi, thì bà chị She-ra lại bắt đầu réo, cầu cúi đầu nhìn số điện thoại trên màn hình, sững người, trùng hợp thế sao? Cậu lập tức bấm nghe, “A lô, ai đấy?”. Một tiếng cười khẽ vọng lại, Liêu Mỹ hình như đang rất vui, “Là tôi, anh không lưu số của tôi à”. “Cô có việc gì không?”, Mễ Dương không trả lời cậu hỏi của cô. Bên kia im lặng một lát, Liêu Mỹ lại hỏi, “Sao thế? Tâm trạng không vui à?”, “Không có gì”, Mễ Dương đáp.
“Mai có thời gian nói chuyện chút không?”, Liêu Mỹ hình như không để bụng thái độ lạnh nhạt của Mễ Dương cất lời mời. Cô ta biết chuyện tấm ảnh hay là… Trong đầu Mễ Dương nhanh chóng hiện ra một loạt các tình huống, cú mèo vào nhà mình, chắc chả có chuyện gì tốt đẹp đâu, mà thế cũng tốt, đi thăm dò tình hình cô ta xem thế nào đã.
“Ok, ở đâu, mấy giờ?”, Mễ Dương hỏi. “Thẳng thắn thật đấy!”, Liêu Mỹ nửa đùa nửa châm biếm nói, “Nếu mọi cảnh sát đều được như anh, đến nói năng cũng hiệu quả thế này, thì đất nước được nhờ rồi”. “Phải rồi, nếu mấy người thích vô cớ sinh sự, rỗi việc bày việc ra ít đi chút nữa, chắc cảnh sát chúng tôi có thể biến mất luôn rồi”, Mễ Dương đáp.
Liêu Mỹ không những không giận mà còn phá lên cười, “Nói hay lắm, vậy tối mai, địa điểm và thời gian cụ thể hẹn sau nhé, tôi thế nào cũng được, tùy anh thôi, thế nào?”. “Được, không thành vấn đề!”, Mễ Dương đáp. “Bye bye!”, Liêu Mỹ nhanh chóng cụp máy. Mễ Dương đang định dặt điện thoại xuống, thì nó lại reo, cậu cầm lên thì thấy không hiển thì số, nghĩ bụng ai thế không biết, do dự một chút song vẫn bấm nút nghe, “A lô, ai đấy?”.
Đầu dây bên kia sững lại, không nói gì, Mễ Dương khó chịu noi, “Nói gì đi chứ, không nói là cúp luôn đấy!”, “Này”, tiếng Vi Tinh vọng lại, “Cúp cái gì mà cúp? Ăn nhầm thuốc súng à?”. Mễ Dương ngẩn người, rồi theo phản xạ có điều kiện cười, “Cậu à, không phải chứ, cậu đăng ký giấu số từ bao giờ thế?”.
Vi đại tiểu thư mới làm hôm nay đấy, vì sao ư, bởi vụ “hiểu nhầm” ban sáng của bà Vi, khiến cô rất giận song lại có chút mừng thầm, bực nhưng cũng sợ, cả ngày ngây ra không dám đi tìm Mễ Dương. Vi Tinh không nuốt được cục tức này nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát chạy tới điểm dịch vụ di động làm thủ tục giấu số, xong định bụng tối đến bịt mũi giả giọng gọi mắng Mễ Dương một trận cho hả. Ai dè vừa gọi thông, khẩu khí Mễ Dương còn xung hơn cả cô, làm cô giật cả mình.
“Có chuyện không vui à?”, Vi Tinh hỏi. Mễ Dương bỗng thấy tâm trạng khá lên nhiều, tuy câu hỏi của Vi Tinh giống hệt Liêu Mỹ, song hiệu quả tuyệt nhiên không giống nhau. “À, ừ”, mễ Dương thư thái ngả mình xuống giường, bắt đầu tố khổ, “Rất không vui”. “Không vui thật không?”, “Cực kỳ không vui!”. “Vậy tốt quá”, Vi Tinh đột nhiên phá lên cười, “Vốn tớ đang rất không vui, giờ vừa nghe cậu bảo không vui, tớ lập tức vui lên rồi, cám ơn nhá, cứ thế mà phát huy!”, nói rồi cúp luôn máy.
Mễ Dương bực gần chết, còn này này gọi với vào điện thoại máy câu, nhưng Vi Tinh đã cúp từ bao giờ, một mình ngồi trên giường khanh khách cười, không hiểu vì sao lại vui thế. Bà Vi đang chải lông cho Tồn Triết trong phòng khách quay sang hỏi ông Vi, “Có chuyện gì vui, mà con gái ông cười như được mùa thế kia nhỉ!”. Ông Vi bảo tôi nào biết, tiếp đó lại nghe điện thoại của Vi Tinh đổ chuông, im, rồi lại đổ chuông, lại im, mà nhạc chuông của Vi tinh đã đổi thành tiếng chó sủa từ lúc nào, cứ gâu gâu mãi không thôi.
Vừa nghe tiếng chó sủa là lại nghĩ tới Gulit rồi đau đầu, bà Vi không nhịn nổi gào toáng lên, “Vi Tinh! Cả thiên hạ mình con có điện thoại chắc, không nghe thì tắt máy đi!!!”.
Vi Tinh trong phòng le lưỡi, cầm điện thoại chui vào trong chăn, định chuyển sang chế độ rung, một tin nhắn đến, của Mễ Dương, “Chọc tức tớ vui lắm hả? có bản lĩnh thì làm tớ tức chết luôn đi!”. Vi Tinh bĩu môi buông câu, “Thèm vào!”. Đang định nhắn lại, thì lại một tin nhắn nữa đến, Vi Tinh giở ra xem, oh my God, suýt nữa thì quên béng mất chuyện này, tuần trước Á Quân còn truy hỏi mình mãi.
Mễ Dương bên này rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời, cậu cười khà khà mở ra, tin nhắn viết, “Tiểu đội trưởng Tạ, rất vui nhận được lời mời của cậu, gặp rồi nói chuyện nhé!?”.
“Tạ Quân, cậu sao thế?”. Trung đội trưởng đầu đội khăn đi tắm về, vốn đang ngâm nga Nhị Nhân Chuyển[1], lúc ngang qua văn phòng vô tình trông thấy Tạ Quân đang trực ban cầm điện thoại cứ ngây ra. Không kìm được nhìn thêm lần nữa, lại phát hiện vẻ mặt của cậu ta rất cổ quái, hình như đang cười song lại rất mâu thuẫn, chót mũi đổ cả mồ hôi, loang loáng.
[1]: Một lối hát thịnh hành ở vùng Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, biểu diễn cùng hồ cầm, kèn xô-na, thưởng do hai người cùng hát múa.
Tạ Quân tuy còn trẻ, song tinh cách bẩm sinh vững vàng, lần đầu tiên xông vào đám cháy cũng không hề thấy cậu nao núng, đội trưởng không kìm được sự hiếu kỳ, đẩy cửa bước vào. Tạ Quân giật bắn mình, phản ứng đầu tiên là nhét điện thoại vào trong túi, “Đội trưởng? Anh còn chưa ngủ à?”. “Vừa tắm xong”. Đội trưởng cười khà khà bước lại, “Đang xem cái gì thế, còn giấu nữa?”. anh hất hàm chỉ chỉ cái điện thoại vừa nhét túi quần của Tạ Quân.
“Không có gì ạ, đội trưởng anh về nghỉ đi ạ, chẳng mấy khi chị dâu lên thăm, phải tranh thủ thời gian chứ ạ!”. Tạ Quân vội đánh trống lảng. Đội trưởng nhìn cậu đỏ mặt tía tai, trong bụng cũng đã hiểu phần nào, anh là người đi trước, cũng không hỏi thêm gì, chỉ đáp, “Được, vậy tôi về nghỉ đây, có chuyện gì cứ gọi tôi! Tiểu tử!”. Đội trưởng cười đầy ẩn ý, lệt xệt đôi dép lê đi ra. Tạ Quân nghiêm người chào, cười ngây ngô giả hồ đồ.
Dỏng tai nghe mãi, tiếng dép lệt bệt của đội trưởng cuối cùng cũng mất hút ở đầu hành lang, Tạ Quân thở dài cái thượt, lại chạy ra cửa ngó nghiêng một hồi, chắc chắn không có ai, lúc này mới trở lại chỗ ngồi lôi điện thoại ra, đọc tin nhắn mà anh đã thuộc lòng từ đời tám hoánh. “Gớm không, chuyện bằng cái mắt muỗi mà cũng bày đặt nhắn tin! Mẹ mình đang kêu gào đi ngủ kia kìa, không được quấy nhiễu mình nữa, hôm sau mình tính sổ với cậu! Thôi nào, để tỷ tỷ xoa đầu cho, ngủ ngoan nào!”.
Tạ Quân đọc lại tin nhắn đến lần thứ 101, là lần thứ 101 buồn rầu, Vi Tinh nói thế là ý gì, đây là đồng ý hay không đồng ý tới chứ, lúc đầu thì là mắng mình, song kết thúc thì lại thân mật như thế… Tạ quân gãi đến tróc cả da đầu cũng không nghĩ ra tại sao, lại không dám hỏi Vi Tinh, sợ làm phiền cô nghỉ ngơi. Đương nhiên cậu không biết cùng lúc ấy còn có một anh chàng khác cũng giống mình, rất muốn dựng Vi tinh dậy để hỏi cho rõ ngọn nguồn!
Mễ Dương ngồi trên giường, bực dọc trong lòng đã vận hành 36 vòng tiểu đại chu thiên rồi, có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết mụ Vi heo kia gửi nhầm tin nhắn rồi. Nhưng trọng điểm không phải ở đó, mà là anh không ngờ Vi Tinh lại ngấm ngầm qua lại với tên tiểu đội trưởng kia, mình lại còn không hề hay biết?! Lời mời? Gặp nhau rồi nói chuyện? Gặp cái mông, nói cái shit ấy! Mễ Dương oán thầm.
Anh rất muốn lôi Vi Tinh đến trước mặt mà lay mà giật thật mạnh chục lần, để cho sáng cái đầu heo ấy ra, lấy bút xóa không xóa được viết lên trán cô hai chứ Mễ Dương rồi dẫn đi giễu khắp phố. Nhưng sau khi nghĩ cả trăm cách xử lý Vi Tinh, Mễ Dương vẫn nằm phịch trở lại giường, kéo chăn trùm kín đầu ngủ, Mễ Dương vẫn nằm phịch trở lại giường, kéo chăn trùm kín đầu ngủ, không có cách nào khác, anh biết bà Vi kiên quyết không cho Vi Tinh thức đêm, giờ này chắc cô đã ngủ rồi. Dù sao cũng ở ngay cạnh mình, chạy không thoát đâu thỏ! Giải quyết xong chuyện đó rồi tính tiếp.
Một mình ở phía đông thành phố, một người ở phía tây thành phô, hai người đàn ông không ngủ… trong khi kẻ đầu sỏ tội họa là bạn mỳ chính của chúng ta lại không hay biết tí gì, say giấc nồng, sáng hôm sau tinh thần phơi phới đi làm. Đến văn phòng, lấy khăn giấy lau bàn, mở máy tính, Vi tinh đến phòng nước rửa cốc lấy nước, lúc cô quay lại, đã thấy Á Quân ngồi ở bàn cô ấy, cúi đầu hí hoáy làm gì đó.
“Này, làm gì thế?”. Vi Tinh rón rén bước đến sau lưng Á Quân rồi đột ngột vỗ một cái, “Úi cha”, Á Quân bị hù cho run cầm cập, “bịch bịch”, món đồ trong tay rơi cả xuống mặt bàn. “Cái này là cái gì?”, Vi Tinh quay về chỗ mình, ngồi phịch xuống ghế, cầm món đồ trên bàn lên xem.
“Đáng ghét, làm người ta hết cả hồn!”. Á Quân tức tối định đánh Vi Tinh một cái, Vi Tinh cười khì khì né, “Cậu yếu bóng vía quá đấy, được rồi, đừng đùa nữa, đây là gì thế? Ngọc Lan Dầu? Đại Bảo?”, cô cầm mấy túi nhỏ trong tay lên xem. Vừa nói đến đấy Á quân như bị chạm mạch, khoa chân múa tay, mồm miệng liến thoắng, cuối cùng Vi Tinh nghe thủng ra là, cô nàng này tham gia một trang web dùng thử mỹ phẩm, chỉ cần cung cấp báo cáo sử dụng theo yêu cầu, không chỉ có sản phẩm mẫu miễn phí sử dụng, thẩm chí còn có thể được tặng hàng mới ra trên thị trường.
“Ồ, cậu hào phóng gớm nhỉ, thì ra định lấy tớ làm chuột bạch hả”, Vi Tinh trề môi, không hào hứng đi uống nước. Á Quân nhướn mày, “Nói gì thế hả, cái này gọi là có phúc cùng hưởng! Cậu nhìn đây này?”. Cô chỉ chỉ vào mặt mình, “Má trái Lancome, má phải, PZH!”. “Ặc!”, nước trong miệng Vi Tinh tí thì phun cả ra, “Đến mức này thì quá lắm rồi, cầu không sợ hai bên mặt khác nhau à?”.
“Có gì mà phải sợ”, Á Quân dửng dưng đáp, “Hoạt động lần này gọi là cuộc chiến chống nắng hàng nội hàng ngoại, dù sao tớ cũng không phải loại da mẫn cảm, được lợi tội gì mà không làm, cho cậu một suất, da cậu cũng cần dưỡng rồi đấy!”. Nói xong không thèm quan tâm xem Vi Tinh phản đối hay không, xé đóng gói bôi luôn lên mặt cô, hai người còn đang hí hoáy thì, “Hai cô làm cái trò gì thế hả, giờ đang trong giờ làm viêc, working time! Có biết không hả?”, tiếng Amy lạnh lùng phóng tới.
Vi Tinh vội vàng buông tay ra, nhìn sang, Amy đang khoanh tay đứng sau lưng Á Quân, nhíu mày lườm nguýt, vẻ mặt khinh bỉ. Á Quân căn bản không xi nhê gì, giơ tay nhìn đồng hồ, “Công ty đổi thành 8h50 phút làm việc rồi sao? Sao mình không biết nhỉ, nói thế có phải tối 5h50 phút là về được rồi không? Thế lại hay đấy!”. Nói xong cô quay ngoắt người về chỗ mình. Vi Tinh cười thầm trong bụng, ai cũng biết Amy phụ trách mảng chuyên cần của Team này, hội kinh doanh cô ta không quản nổi, sếp lại càng không quản được, cả ngày từ sáng tới tối chỉ chăm chăm vào hội làm màn thầu, chỉ lo họ đến muộn về sớm mấy phút, lại thiệt cho công ty.
Câu nói bị nghẹn lại của Amy cũng không thốt ra nỗi, “Ivy!”. Cô bỗng gọi to, “Jeff gọi chúng ta có việc, cô nhanh lên, cầm theo minutes (biên bản) của buổi họp hôm qua nhé, lề mà lề mề quá đấy! Định để sếp đợi cô hay sao?”. Nói xong cạch cạch guốc cao gót đi mất. Vi Tinh cầm theo giấy tờ, xoay người giơ ngón tay cái với Á Quân đang lè lưỡi nhạo cô ả, vội chạy về hướng phòng sếp.
Đi mới biết, anh rể cả định bảo Amy giúp anh ta chỉnh sửa một PPT, Amy ngại phiền hà lại không thể từ chối, mới lôi Vi tinh đi cùng. Anh rể cả giao việc xong đi họp luôn, Amy giả vờ nghe điện thoại cũng chuồn mất, một đi không trở lại, toàn bộ công việc đổ cả cho Vi Tinh.
Vi Tinh không biết làm thế nào đành một mình cắm đầu cắm cổ làm, vừa làm vừa tự nhủ với mình, cứ coi như là rèn luyện, nâng cao khả năng PPT! Biểu đồ hình tròn, hình trụ, hình quạt, A dán vào B, B dán vào X, Vi Tinh làm đến nỗi hai mắt cũng sắp thành hình cột, song dù sao, làm cũng sắp xong rồi, điều chỉnh màu sắc, phông chữ thêm chút nữa, rồi kiểm tra một lượt xem có sai sót gì không là Ok! Vi Tinh vươn vai, nhìn đồng hồ, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rôi.
Miệng khô muốn chết, cô ngại về chỗ ngồi lấy cốc nước, liền ra phòng nước gần đó cầm cốc giấy lấy nước. Vừa bước tới phòng in cạnh đó, Vi tinh ngước nhin, phát hiện Amy và anh rể thứ đều đang trong phòng nước, cô theo phản xạ thu chân lại. Hai người đều không phải thứ tốt đẹp gì, Vi Tinh chẳng muốn ở cùng một phòng với họ.
Lúc quay người định lánh đi, cô trợn mắt khi thấy anh rể thứ vỗ mông Amy một cái, Vi Tinh cảm thấy mông mình cứ như vừa bị bàn là dí vào, suýt nữa nhảy dựng cả lên. Vừa thấy Amy nũng nịu một câu gì đó rồi toan bước ra, Vi Tinh cắm đầu chạy, đợi sau khi cô trấn tĩnh lại, mới nhận ra mình đang ở trong nhà vệ sinh.
Thêm một lúc nữa, Vi Tinh cảm thấy mình đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, mới ra khỏi nhà vệ sinh, nước cũng không uống, về thẳng phòng làm việc của Jeff. Vừa mở cửa, “Ivy cô đi đâu thế, cả nửa ngày trời mới về?”. Amy trợn mắt nhìn cô, rồi lại ngoái đầu sang anh rể cả yểu điệu cười nói, “Is it Ok?”. Vi Tinh lúc này mới nhận ra anh rể cả đã đi họp về.
Anh rể cả không ngớt lời cảm ơn, làm cô phải vất vả, rồi lần lượt chỉ ra mấy lỗi sai nhỏ trong đó, Vi Tinh cứ thế nhìn Amy mặt không biến sắc thản nhiên như không nói, đấy là do Ivy làm, có điều không sao, em sửa một chút là xong ngay”. Vi Tinh cảm thấy mặt mình nóng tan đến độ nướng bánh được, làm người sao có thể vô sỉ như thế chứ! Anh rể chớp chớp mắt nhìn Vi Tinh, rất khóe léo nói, xem ra tình trạng cô hôm nay không được tốt cho lắm. Vi Tinh không nhịn nổi nữa buông một câu, “Vâng, chỗ sai đều là do tôi làm! Phần đúng thì đều là của Amy!”.
Anh rể cả không hiều đầu đuôi thế nào, Amy hằn học trừng mắt với Vi Tinh, rồi vội vàng nói mấy câu đổi chủ đề. Vi Tinh cũng không thèm quan tâm, quay người định đi, song anh rể cả gọi cô lại, đưa cho một bịch to sô cô la, chắc cũng phải tầm trăm viên. Anh lắp ba lắp bắp nói bằng tiếng Trung, đây là anh mang sang sau kỳ nghỉ ở Ý, cảm ơn sự giúp đỡ lần này của Vi Tinh, bảo cô mang về ăn, Amy thì anh tặng một cái khăn lụa để cảm ơn, anh cũng biết Amy không ăn sô cô la.
Vi Tinh khách sáo nói, “Nhiều thế này, tôi ăn không hết, lấy hai viên là được rồi!”, anh rể cả xua tay lia lại, “Cho cô đấy, cho cô đấy, cũng được à, mọi người, tất cả mọi người!”. Anh làm động tác ăn, nhìn điệu bộ chân thành của anh, Vi Tinh cười tươi nhận lấy. Làm xong mấy văn bản, Vi Tinh ôm bọc sô cô la to tướng đi về, không thèm nhìn Amy lấy một cái, về chỗ ngồi tiện tay ném bọc sô cô la vào ngăn kéo, vớ lấy cốc bắt đầu ừng ực tu nước cho thỏa cơn khát cháy.
Á Quân bước tới, thấy Vi Tinh mặt đỏ tưng bừng, bèn vỗ vai Vi tinh khẽ hỏi, “Sao đi lâu thế, chỗ lễ tân vừa điện thoại nói câu có bưu kiện chuyển phát nhanh, tớ đang định đi lấy hộ cậu đây”.
Amy đứng trong phòng nhìn quanh tứ phía, lại nhìn lên bàn Vi Tinh, rồi hỏi, “Ơ, sô cô la đâu?”, giọng cô ta không cao không thấp, nhưng ai ai cũng có thể nghe thấy. Một nhân viên kinh doanh không rõ lý do, “Sô cô là nào cơ?”, “À, Ivy, Jeff rõ ràng nói sô cô la anh mang về sau kỳ nghỉ cho mọi người cùng ăn, tất cả mọi người, cô không phải… cần giúp đỡ sao?”. Cô ta nhún nhún vui nửa cười nửa không nói.
Khu văn phòng vốn rất yên tĩnh, tuy không có ai nhìn Vi tinh, song Vi Tinh cảm thấy như bị người ta lột trần ra vậy, vừa bối rối vừa phẫn nộ. Cô giận tới run cả tay, Jeff rõ ràng là nói cho mình, Amy lại ra đây trích dẫn cắt xén, hiển nhiên là đang báo thù chuyện mình “bất kính” khi nãy. Nhưng giờ mà lôi túi sô cô la trong ngăn kéo ra, mọi người sẽ nhìn mình thế nào đây.
Đầu Vi Tinh ong ong, cô bỗng nhìn Amy cười, đường đường chính chính lôi bọc sô cô la từ trong ngăn kéo ra, lớn tiếng, “Tôi đang định đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh, vốn định nhờ Á Quân giúp, giờ cô đã có lòng tới giúp, vậy phiền cô chia cho mọi người nhé, đúng rồi, cô vừa nói Jeff bảo tất cả mọi người cùng ăn, đúng lúc hôm nay cuối quý, bộ phận kinh doanh đều ở nhà, cảm ơn vì sự giúp đỡ!”. Vi Tinh mỉm cười đặt túi sô cô la nặng trịch vào tay Amy, rồi thong thả bước ra bàn lễ tân, để lại Amy chôn chân tại chỗ.
Trong lòng Vi đại tiểu thư chuyến này mới đã làm sao, cô tưởng chỉ cô biến nói lươn nói lẹo hay sao? Anh rể cả là giám đốc kinh doanh của khu vực Trung Hoa đại lục, dưới quyền có cả 180 người, hay nhất là, do không ngừng tuyển nhân viên, chỗ làm việc không dễ tập trung, đại số dành tản mác ngồi đủ các nơi ở các tầng khác nhau, mỗi lần gửi văn bản đi tìm người đến là khổ, vụ này thì Vi Tinh có trải nghiệm sâu sắc lắm rồi, cho cô ta chạy tới chết luôn!!! Dù sao một việc là đắc tội, thêm một việc nữa vẫn là đắc tội chứ không phải là phạm tội!
Đợi đến lúc Vi Tinh tâm trạng khoan khoái đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh về, thấy Amy đang nhởn nhơ ngồi ở chỗ Liêu Mỹ nói cười với Liêu Mỹ hình như cũng mới tới, còn cả một nhân viên kinh doanh nam cũng đứng bên nịnh nọt, Vi Tinh ngẩn ra. Thấy Vi Tinh về, Liêu Mỹ giơ tay vẫy vẫy, Amy thì làm ra vẻ như không nhìn thấy cô, Vi Tinh chỉ nhìn Liêu Mỹ cười cười rồi về chỗ của mình, bụng nghĩ Liêu Mỹ hôm này trông hình như cực kỳ, nói thế nào nhỉ, dạt dào cảm ứng, hay là hưng phấn cũng được?
Cô vừa ngồi xuống thì thấy MSN của mình nhấp nháy, mở ra xem thì Á Quân, “Trên đời này đàn ông hèn hạ đúng là nhiều, cậu vừa đi, đã có người đứng ra nhận chạy giúp cô ta rồi”. Vi tinh không nói gì, chỉnh sửa lại văn bản chuẩn bị ăn trưa, thì nghe bên cạnh hi hi ha ha cười không ngớt. “Amy, của cô tốt thật đấy, để tôi cũng thử xem sao, xem xem tôi có phải là Dương Tả Sử không?”nam kinh doanh kia cười nói. Amy cười khanh khách, “Anh đáng ghét quá đi!”. Vi Tinh rùng hết cả mình, ngoái đầu sang nhìn, Á Quân cũng đang nhe răng trợn mắt xoa cánh tay.
“Ivy, Á Quân, các cậu cũng lại chơi thử xem, tớ tìm thấy trên mạng, cũng vui lắm”, Liêu Mỹ gọi hai người họ. Vi Tinh căn bản không muốn tới gần Amy, đúng lúc có người gọi điện thoại, cô vội nhấc máy, ra vẻ rất bận rộn. Á Quân thì tò mò đi tới xem, hóa ra là trò chọn ngũ quan trên mạng, mình thấy cái nào giống mới mình thì chọn cái đó, kết hợp lại xong nó sẽ đưa ra một loạt xem mình giống với danh nhân nào, rồi vận hạn ra sao, số đào hoa, … phán cũng khá là kỹ.
“Tướng mạo của bạn rõ ràng là một Kỳ Hiểu Phù[1] còn sống sờ sờ”, Á Quân nhìn Amy rồi lại đọc kết luận trên mạng, hừ một tiếng, “Mấy thứ trên mạng quả nhiên là giả”. Mặt Amy lập tức biến sắc. Liêu Mỹ không biết cuộc chiến ngầm giữa Vi Tinh và Amy lúc trước, vừa thấy hai người hình như lại chuẩn bị nổ súng, vội gọi vi Tinh tới xoa dịu.
[1]: Một nhân vật trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Vi Tinh không còn cách nào khác, đành đặt điện thoại xuống bước lại, Liêu Mỹ nhiệt tình mời, “Cậu cũng thử xem, chơi cho vui thôi mà”. Vi Tinh không ở gần Amy, chỉ hơi nhích lên thò đầu vào đọc lướt qua màn hình, ngây người, rồi nghe cô đọc một cách vô cùng khó hiểu, “Tướng mạo của bạn rõ ràng là một Kỷ hiểu Lam[2] còn sống sờ sờ!”.
[2]: quan văn dưới thời nhà Thanh
“Vi Vi, tớ yêu cậu chết mất thôi!!! Muazzz!”, Á Quân thơm cái chụt lên má Vi Tinh, căn bản không quan tâm những người khác trong quán đang nhìn. Vi Tinh một tay đẩy cô bạn ra một lay chùi mặt, “Cậu có thôi đi không, mỡ trong thịt xào dính hết cả lên mặt tớ rồi!”. Liêu Mỹ ngồi phía bên kia bàn bưng bát lên, lấy thìa khẽ khuấy, Vi Tinh đang vật lộn với Á Quân không kìm được cảm thán trong lòng, mỹ nhân chính là mỹ nhân, ăn bánh canh cũng ra vẻ như quý tộc Anh uống trà chiều thế kia.
“Vi Vi, không ngờ cậu vẫn còn liên hệ với anh đội trưởng kia đấy, lần trước diễn tập chữa cháy cũng phải hơn ba tháng rồi còn gì?, Liêu Mỹ tùy hứng hỏi, “Hả? Chẳng phải vừa đúng lúc hay sao?”. Vi tinh vô tư cười khì, “Nếu không Á Quân lấy đâu ra cơ hội?”. Cô nói xong vội gắp thịt xào nấm vào bát mình, như sợ Á Quân gắp tranh với mình, cô nàng này cũng là kẻ cuồng thịt xào.
Liêu Mỹ tỏ vẻ không quan tâm không hỏi thêm gì nữa, Á Quân trong lòng lại không ngăn được ý nghĩ, phải rồi, sao Tạ Quân lại liên lạc với Vi Tinh chứ? Song nghĩ lại nếu Vi Tinh với Tạ Quân thật sự có gì đó, cô ấy có thể ngay thẳng chính trực, không mảy may gì cho mình có cơ hội làm quen không? Vi Tinh tuyệt đối không phải loại người miệng thơn thớt bụng ớt ngâm kiều ấy. Á Quân lập tức thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, tâm địa đen tối quá rồi, cô gắp vội hai đũa thịt xào nấm bỏ vào bát Vi tinh thể hiện hối lỗi.
Vi Tinh quên cả nhai thức ăn trong miệng, phùng mang trợn mắt nhìn Á Quân, Liêu Mỹ khẽ cười khì, “Hai cậu lần nào cũng giành nhau món thịt xào nấm, giờ cậu lại nhường như thế, Vi Tinh thấy lạ là phải”. Cô tưởng Á Quân làm thế nào là để cám ơn việc Vi Tinh giới thiệu đối tượng cho mình.
Á Quân cười lẳng lơ, “Tớ thấy khó hưởng nhất là ơn mỹ nhân thì phải?”, nói xong cố tình đánh mắt đưa tình sang Vi Tinh. Vi Tinh lập tức làm ra vẻ buồn nôn, cố gắng vuốt cổ nuốt trôi thức ăn trong miệng xuống rồi mới nói, “Tớ lạy bà, lần sau trước khi gắp thức ăn cho tôi đừng liếm đũa có được không?”.
“Phì”, bánh canh trong miệng Liêu Mỹ phun ra hạ cánh trên mặt bàn, cô vừa ho vừa cười, Á Quân mặt đỏ bừng cũng không nhịn được cười. Cô có thói quen cứ nghĩ ngợi là lại thích gặm đồ, Vi tinh vẫn nói trong cái công ty này bút ai mất thì mất chứ bút của cô thì không mất nổi, cứ nhìn cán bút gặm nham nham nhở nhở là biết của Từ đại tiểu thư, ai mà dám thó chứ. Á Quân nín cười nhét cho Liêu Mỹ hai cái khăn giấy, rồi lại to mồm nói át đi, “Cậu sợ cái gì chứ, nước bọt tớ đâu có vi rút viêm gan B!”. Vi Tinh trợn mắt, “Nước bọt cậu có vàng đi chăng nữa, tớ cũng không muốn ăn! Để dành cho đội trưởng Tạ nhà cậu đi”.
“Đội trưởng Tạ nhà tớ?”. Á Quân thấy câu này nghe mới hay làm sao, cô quay đầu gọi phục vụ, “Em ơi!”, “Cậu làm gì thế?”, Vi Tinh kéo cô. Á Quân cao hứng, “Không phải cậu chê nước bọt tớ sao, gọi cho cậu đĩa khác là được chứ gì, tớ mời!”. “Cậu hoang gớm nhỉ, đây đã ăn hết đâu”, Vi Tinh vừa buồn cười vừa lịch sự đuổi khéo cậu phục vụ.
Đến lúc thanh toán Á Quân hào phóng kiên quyết đòi trả tiền, ba người cười nói đi về, điện thoại của Vi Tinh bỗng reo vang, cô cười cười bắt mày chưa nói được mấy câu mặt đã biến sắc, “Mẹ không sao chứ, có cần đi bệnh viện kiểm tra không? Làm con sợ hết cả hồn, cứ toàn nói quá lên thế! Vậy mẹ vẫn đi họp lớp chứ gì? Vâng, được rồi, mẹ đi đường cẩn thận đấy, vâng, giúp con hôn Triết Triết nhé! Bye”. Liêu Mỹ với Á Quân bên cạnh tự giác im bặt, Á Quân còn giơ tay kéo tay Vi Tinh, tránh để cô mải nghe điện thoại mà đâm đầu vào cây.
“Sao thế, bác gái xảy ra chuyện à?”. Á Quân tính hấp tấp, thấy Vi Tinh cúp máy liền hỏi. “Không có gì nghiêm trọng cả, huyết áp mẹ tớ không được tốt lắm, vừa rồi ở nhà nhặt rau, bất ngờ tăng cao rồi đau đầu, ngã xuống so pha, làm con mèo nhà tớ hết hồn, cứ miao miao chạy quanh mẹ tớ, còn liều mạng ra cào cửa, sứt hết cả móng, xem chừng định chạy ra ngoài tìm người cứu mẹ tớ, làm mẹ tớ cảm động chết đi được, thế nên gọi điện thoại cho tớ, bảo sao con mèo bé xíu lại có tình người đến thế, hơn tớ gấp bội phần!”. Nói xong câu cuối Vi Tinh bĩu môi tận đến mang tai.
Á Quân và Liêu Mỹ cùng phá lên cười, Liêu Mỹ hỏi quan tâm, “Bệnh huyết áp của bác gái có nghiêm trọng không?”, “Không sao, bệnh cũ ấy mà, thường xuyên uống thuốc là được, thế mà vẫn nhất quyết đòi đi tham gia họp lớp cấp 1 gì gì ấy, cản cũng không cản nổi”, Vi Tinh cười lắc lắc đầu. Ba người thong dong về công ty, vừa vào cửa đã chạm trán Amy, cô ta đang cầm laptop theo sau anh rể thứ và một giám đốc dự án, vừa trông thấy Vi Tinh đã trợn mắt. Á Quân ghé tai Vi Tinh nói, “Kỳ Hiểu Lam chuyến này hận cậu tới xương tủy rồi, cẩn thận chút”. Vi tinh chỉ biết gượng cười, bản thân cô thật sự không cố ý, chỉ là nhất thời hoa mắt thôi mà.
Về chỗ ngồi, Á Quân lập tức bắt đầu bận túi bụi, lên cửa hàng hiệu trên tao bao mua quần áo, nào váy, nào giày, đề là những thứ cô nhăm nhe từ lâu, mà mãi không dám mua, giờ cô mắt cũng không thèm chớp bấm mua lia lịa. Tiếp đó lại gọi điện cho viện thẩm mỹ hẹn lịch làm tóc, Vi Tinh trêu cậu cũng sốt ruột sớm quá đấy, tận thứ bảy cơ mà, hôm nay mới có thứ hai! Á Quân đáp cậu thì hiểu cái gì chứ, lúc mới uốn tóc xong trông ngố lắm, phải gội rồi sấy qua một lần trong mới tự nhiêu, thứ hai tạo kiểu, đến thứ bảy là vừa đẹp!
Đang thao thao bất tuyệt, điện thoại của Á Quân bỗng đỗ chuông, cô vừa xem đã chau mày, vẻ không muốn nghe. Tiếng điện thoại cứ tinh tinh tang tang hát đến đau cả đầu, những đồng nghiệp khác xung quanh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, Á Quân không còn cách nào khác đành phải nhận, vẻ mặt thì cực kỳ khiên cưỡng, miệng lại rất khách sao, “Bác Ngô ạ, cháu xin lỗi, cháu vừa ở nhà vệ sinh ra”.
Vừa nghe tới bác Ngô, Vi Tinh liền hiểu ngay vì sao Á Quân lại không cam tâm như thế, cô làm vẻ mặt đồng tình. Á Quân rõ ràng không muốn để đồng nghiệp khác nghe thấy cuộc gọi này, lè lưỡi làm mặt xấu với Vi Tinh, rồi đứng dậy đi về phía phòng trà nước. Vi Tinh lúc trước từng nghe cô kể, bác Ngô này là bạn học cấp 2 của mẹ Á Quân, hai người chơi rất thân. Một là do cá tính, hai là chịu sự ủy thác của bà bạn cũ là mẹ Á Quân, từ sau khi Á Quân với anh chàng kia chia tay, bác Ngô này không ngừng giới thiệu đối tượng của cô.
Bác này đánh đâu thua đó, càng thua càng hăng, thề quyết gả cho được tiểu thư Á Quân đi mới chịu thôi, dù gì người ta cũng là có ý tốt, khi ấy Á Quân vẫn chưa quen Tạ Quân, bèn nghĩ thôi thì trông cả vào số phận. Mà kể cũng lạ, những anh chàng mà bác Ngô giới thiệu cho cô không có anh nào nhìn lọt mắt. Bữa trước xem Binh sĩ đột kích, Á Quân liền học theo khẩu hiệu của lão Bạch trong phim nói, bác Ngô này đáng được phong là Cương Thất Liên[3] trong các bà mối!
[3]: Cương Thất Liên: một nhân vật trong phim Binh sĩ đột kíchvới câu khẩu hiệu “Không từ bỏ, không bỏ cuộc”.
Nghĩ tới đây, Vi Tinh không nhịn được bật cười, nhưng sau đó thì cô không cười nổi nữa, mở khóa bảo vệ màn hình liền thấy hòm thư đỏ rực, nhắc có Email chưa đọc, mà còn đều là của Amy gửi. Vừa mở ra xem, bà nó chứ! Vi Tinh không kìm được chửi thề, đây hai năm rõ mười là trả thù mà, bao nhiêu bảng biểu thế này gửi hết cho mình làm, song đáng hận nhất là, cô ta còn lần lượt cc cho các sếp khác nhau. Làm thế mỗi sếp nhìn thấy thư đều sẽ tưởng rằng, của mình được ưu tiên nhất, hôm nay nhất định có thể làm xong.
Vi Tinh tức đến độ ghê hết cả chân răng, con chuột bị cô di kêu ken két, chỉ hận không thể ngay lập tức xong đi tìm Amy túm lại mà trút bực một trận!
Bên này Á Quân trong phòng trà nước cũng đang thở vắn than dài nghịch nước cạnh bể, vừa rồi Liêu Mỹ vào pha cà phê có nghe được một chút nội dung cuộc điện thoại của cô, bèn cười nói, “Không muốn đi thì đừng đi nữa”. Á Quân mặt buồn rười rượi đáp, “Lần này lại là cháu ruột của người giới thiệu cơ, sao mà không đi được chứ, ôi mẹ ơi là mẹ, con đến chết mất thôi ~!”. Cô kêu thảm thiết, tuyệt vọng trở về. Liêu Mỹ cười cười, bước theo ra.
Về chỗ ngồi, đã thấy Vi Tinh mặt đỏ phừng phừng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn máy tính. Á Quân tuy khổ sở trong lòng song vẫn nhoài qua tấm chắn hỏi, “Cậu lại sao thế?”. Vi Tinh tức đến líu cả lưỡi, không đợi cô nói hết, Á Quân cười khinh bỉ, “Nó mà không làm thế thì không còn là nó nữa rồi!”. Liêu Mỹ từ đầu vẫn im không lên tiếng, lúc này mới vỗ vai Vi Tinh, “Đừng lo, để tớ giúp một tay, cái gì khác thì không biết, chứ mấy cái bảng biểu kinh doanh tớ quen lắm rồi, còn là tớ thiết kế nữa, chuyện nhỏ. Đã cc cho sếp rồi, cậu không làm xong làm tốt không được, nếu không ấn tượng của họ về cậu sẽ rất không hay”.
Vi Tinh trong lòng vô cùng cảm động, tuy gần đây cảm giác với Liêu Mỹ có phần kỳ lạ, cô không ngớt nói, “A May, cảm ơn cậu, hôm nào tớ sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn!”. Liêu Mỹ mỉm cười, “Được rồi, gửi mail qua đây”, nói rồi quay người về ngăn của mình ở cạnh đó. Á Quân toe toét nói, “Đúng đấy, tớ cũng giúp cậu, đúng lúc chiều nay không có việc gì, tớ cũng muốn xem xem con mụ chết tiệt ấy còn há miệng mà nói được gì nữa!”. Vi Tinh ôm chầm lấy cô, “Mỹ nữ, nàng cũng bữa thịnh soạn nhé!”.
“Thịnh soạn thì thôi miễn, chị em tốt chúng ta không cần khách sáo”, Á Quân tạo dáng hai đao dắt sườn. Vi Tinh nói cảm động quá, nước mũi sắp rớt cả ra rồi, Á Quân giả bộ buồn nôn, cái đấy thì miễn đi, cậu cũng giúp tớ một chuyện nhỏ là được. “Không thành vấn đề”, Vi Tinh vỗ ngực, “Có chuyện gì, nói!”. “Đi xem mặt hộ tớ nhé”, Á Quân chắp hai tay khẽ nói, “Cái gì?”, Vi Tinh có phần choáng váng.
“Cậu biết người ta có Tạ Quân rồi, không muốn đi xem mặt nữa mà, nhưng cháu ruột của bác Ngô tớ thực sự không có cách nào từ chối, Vi Vi ~ ~ ~”, Á Quân nói về tội nghiệp. “Thế thì cậu cứ đi gặp rồi nói không thích không được sao?”, Vi Tinh đề xuất. “Tớ vừa rồi không phải đã hẹn làm tóc rồi còn gì, người ta là boss tạo kiểu, chỉ làm việc nửa ngày thứ hai thôi, Vi Vi, hạnh phúc của tớ đều nằm cả trong tay cậu, cậu cũng không muốn vụ mai mối lần đầu của cậu thất bại chứ”. Á Quân vừa nói vừa chắp tay cầu xin.
Vi Tinh nhất thời có phần hoa mắt chóng mặt, không tiện từ chối nhưng đồng ý cũng thấy không phải, không phải ở đâu cơ chứ… Á Quân thừa thắng xông lên, “Cậu chẳng phải cũng chưa có bạn trai là gì? Nghe nói anh chàng này điều kiện cực tốt, có học vấn lại hài hước, nếu không phải vì đã có Tạ Quân, tớ nhất định sẽ đi, Vi Vi ~ ~ ~ cứ coi như đi ăn bữa cơm thôi, nhỡ đâu cậu lại thấy vừa mắt thì sao?”, Á Quân văn vẹo tay áo Vi Tinh.
“Không thể nào!”, Vi Tinh không cần nghĩ ngợi đáp luôn. “Tại sao lại không thể?”, Á Quân nhìn cô nghi ngờ, “Cậu có ai rồi à?”, “Đâu có”, Vi Tinh ậm ờ, không muốn nói nhiều. Cô nghĩ bụng dù sao cũng chỉ là ăn chùa một bữa thôi, lại giúp được Á Quân, nhất cử lưỡng tiện cũng tốt, chắc không vấn đề gì.
“Vậy, ăn ở đâu?”, Vi Tinh hỏi, Á Quân cười phì, “Chưa chi đã hỏi ngay trọng tâm thế hả bà?”. “Lắm chuyện, tớ vốn đã là nhắm cơm không nhắm người mà!”, Vi Tinh không khách khi đáp. “Buffet cao cấp Kim Tiền Báo, ngay chỗ gần công ty chúng ta, sao hả, không thiệt chứ? Sáu rưỡi đến là được, cám ơn cậu nhé, bắt đầu làm việc thôi!”, Á Quân cười nói.
Vi Tinh nghe thấy cũng được, từ lâu đã nghe nhà hàng đó không tồi song mình mãi chưa đi lần nào, coi như mở mang kiến thức vậy.
Liêu Mỹ đang bận rộn sát vách lôi điện thoại ra gửi một tin nhắn, “Tối nay bảy giờ, Kim Tiền Báo XXX, không gặp không về”.
Chưa đầy năm phút sau, âm báo tin nhắn vang lên, Liêu Mỹ mở ra xem, trên màn hình chỉ độc một chứ ‘Ok!”.
Bà Mễ vỗ vào tay cậu đánh đét, “Ướt nhoẹt thế này còn không chịu lau tay”, rồi dồn dập liến thoắng, “Ai làm việc hổ thẹn, mẹ đây là đang phủi bụi, tờ giấy này tự rơi ra, mẹ giúp con nhặt lên đấy chứ!”. “Vâng, vâng, vâng!”, Mễ Dương đành chịu lắc lắc đầu, “Vậy con cảm ơn mẹ!”.
Ông Mễ bê cá từ trong bếp đi ra gọi lại ăn cơm, Mễ Dương ngồi xuống chưa ăn được mấy miếng, bà Mễ liền hỏi, “Trợ cấp cái gì mà 300 tệ hả?”. Mễ Dương trợn mắt, “Mẹ bảo mẹ nhặt giúp thì nhặt, sao còn xem trộm chứ?”. Bà Mễ vừa trừng mắt, Mễ Dương vội chắp tay chịu thua, “Lần trước làm chống trộm cắp cướp giật chẳng phải làm liên tục mấy ngày đó sao, 300 tệ này chính là cấp trên trợ cấp cho vụ đó, có điều mẹ sờ nhầm túi rồi, tờ giấy đó không có giá trị”, nói xong anh lôi từ trong túi quần ra 300 tệ, cúi đầu hai tay giơ cao dâng cho bà Mễ, “Lão phật gia, xin vui lòng nhận cho!”.
Tuy tiền không nhiều, song sự hiếu kính của con trai vẫn khiến bà Mễ vui như mở cờ trong bung, “Không cần, con cứ giữ lấy mà dùng”.
Mễ Dương để tiền tới trước mặt bà Mễ, rồi ôm lấy vai bà nói, “Mẹ à, chẳng phải mẹ vẫn nói muốn làm tóc cả đầu hạt dẻ, hay cam quýt ấy nhỉ, chỗ này chắc cũng đủ, để trả lại một mỹ nhân!”. “Xì, là ép tóc, hạt dẻ[1] với cam quýt gì!”. Bà Mễ sung sướng nhận tiền, nghĩ bụng con trai đang tìm cách chuộc tội chuyện tối qua đây mà.
[1]: âm đọc của chữ hạt dẻ “li” giống với từ “li” trong tóc ép.
“Có điều tụi bây bận rộn cả tháng trời không được nghỉ, mới cho có 300 tệ, thì thật là bủn xỉn quá”, bà Mễ vừa nói vừa gắp một đũa cá to trong đĩa vào trong bát Mễ Dương, rồi lại chọn những ngọn rau thật non gắp cho chồng, “Ăn đi chứ, nhìn tôi mãi làm gì, được rồi, được rồi, tôi đảm bảo, từ nay về sau kể cả trong túi ông có giấu nguyên con cá sống mang về tôi cũng không đụng vào nữa, được chưa? Đại thiếu gia, mau ăn đi, nguội rồi là không ngon nữa đâu”.
Ông Mễ cười ha ha, Mễ Dương cũng cười bắt đầu nhồm nhoàm nhai cơm, trong lòng lại có cảm giác xót xa, khuyết điểm của mẹ quả không ít, song đối với bố con anh lúc nào cũng hết lòng hết dạ. Bà Mễ thấy con trai ăn có vẻ rất ngon miệng thì bất giác mỉm cười, lát sau cảm giác có người đang nhìn mình, ngẩng lên nhìn thì bắt gặp ngay ánh mắt ông xã.
Ông Mễ làm vẻ mặt ý nói tối qua bà không phải còn giận con trai không nghe lời đến độ nghiến răng nghiến lợi sao, giờ lại thấy xót rồi à? Bà Mễ nhìn chồng mình quở trách, rồi lại gắp cho Mễ Dương hai gắp cá, “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn!”. Ông Mễ không nhịn được cười.
Tất cả những điều đó đều không qua được mắt Mễ Dương, anh tỉnh bơ như không, cao hứng đem mấy chuyện cười trong lúc làm việc ra kể cho bố mẹ nghe, bà Mễ cười nghiêng ngả, cả nhà ba người hòa thuận vui vẻ, nhưng xung đột tối qua vụt tan biến như khói mây. Ông Mễ nhân lúc vợ đi xuống khẽ thì thầm, “Con trai, vừa rồi con làm rất tốt, đừng để mẹ con giận, chuyện của con với Vi Tinh phải lấy nhu khắc cương”, chưa dứt lời, đã thấy vợ từ bếp đi ra, ông Mễ vội ngồi ngăn ngắn lại, điềm nhiên uống canh như không có chuyện gì xảy ra.
Mễ Dương mặt thì cười, trong lòng lại trĩu nặng, nhìn bố mẹ lúc này tâm trạng rõ ràng là đang rất vui, thì tờ giấy trong túi trên áo sơ mi cứ như dằm nhọn đang đâm vào ngực anh. Chính vì sợ mẹ sẽ lật giở túi áo mình, Mễ Dương trước khi vào nhà cất tờ giấy phô tô vào trong người. Ăn cơm xong, giúp mẹ rửa bát xong, Mễ Dương lấy lý do phải lên mạng tìm tài liệu để về phòng mình.
Khẽ bấm khóa cửa xong, Mễ Dương mới lôi tờ giấy kia ra, đặt dưới đèn bàn xem xét kỹ lưỡng, không còn nghi ngờ gì nữa người đàn ông trẻ tuổi trong bức ảnh chính là bố anh, còn người phụ nữ kia thật sự rất giống Liêu Mỹ. Hôm đó gặp bác Liêu ở sân vận đông, bà tuy tuổi không còn trẻ, song vẫn nhìn ra khi trẻ rõ ràng là một mỹ nhân, mà khi ấy bà lo nhất không phải là việc mất tiền, mà là một bức ảnh, Mễ Dương chau mày nghĩ, có lẽ chính là bức này.
Điều càng khiến Mễ Dương cảm thất bất bình thường là ở động tác của hai người, vì bức ảnh là bị xé rách rồi lại dán lại, chỗ nối rất mờ, Mễ Dương lấy tinh thần nghiên cứu vật chứng ra, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, lật qua lật lại xem, xem tới cuối cùng vẫn cảm thấy là hai người họ đang nắm tay nhau.
Thời ấy không như bây giờ, một nam một nữa đừng nói là nắm tay, chỉ cần hai người đứng gần một chút, nói với nhau đôi câu là đã có người này nói nọ rồi. Mà nói này nói nọ vẫn còn là nhẹ, bị chụp cho cái mũ chủ nghĩa tư bản quan hệ nam nữ lung tung rồi lại lôi ra phê phán đầu tố cũng là chuyện thường.
Cho nên kết luận là quan hệ giữa bố và bác Liêu là không bình thường… Lại nghĩ đến vẻ thiết tha của bác Liêu khi ấy, còn cả thái độ “bất bình thường” của Liêu Mỹ với mình, liên tưởng logic này khiến Mễ Dương càng bế tắc tơn. Ai cũng có quá khứ, bố cũng không phải trường hợp ngoại lệ, nhưng đã ba mươi năm trôi qua rồi, bây giờ chắc đã kết thúc cả rồi, Mễ Dương tự nói với mình như vây.
Nhưng vấn đề lại cứ thế tuôn ra, vậy tại sao bố mẹ không muốn nhắc chuyện quá khứ? Bác Liêu sao lại coi trọng tấm ảnh này như thế? Còn cả Liêu Mỹ, rõ ràng cô ấy biết chuyện gì đó, vậy cô ấy sao lại tiếp cận mình… Một chuỗi vì sao khiến Mễ Dương đau đầu vô cùng, cậu đập tờ giấy lên bàn, ngã người xuống giương, “Ôi chao, shit!”. Mễ Dương xoa đầu chửi, vừa rồi cậu quẳng điện thoại lên giường, nằm xuống cái vừa hay trúng ngay xương sọ.
Mễ Dương bực bội đang định ném điện thoại đi, thì bà chị She-ra lại bắt đầu réo, cầu cúi đầu nhìn số điện thoại trên màn hình, sững người, trùng hợp thế sao? Cậu lập tức bấm nghe, “A lô, ai đấy?”. Một tiếng cười khẽ vọng lại, Liêu Mỹ hình như đang rất vui, “Là tôi, anh không lưu số của tôi à”. “Cô có việc gì không?”, Mễ Dương không trả lời cậu hỏi của cô. Bên kia im lặng một lát, Liêu Mỹ lại hỏi, “Sao thế? Tâm trạng không vui à?”, “Không có gì”, Mễ Dương đáp.
“Mai có thời gian nói chuyện chút không?”, Liêu Mỹ hình như không để bụng thái độ lạnh nhạt của Mễ Dương cất lời mời. Cô ta biết chuyện tấm ảnh hay là… Trong đầu Mễ Dương nhanh chóng hiện ra một loạt các tình huống, cú mèo vào nhà mình, chắc chả có chuyện gì tốt đẹp đâu, mà thế cũng tốt, đi thăm dò tình hình cô ta xem thế nào đã.
“Ok, ở đâu, mấy giờ?”, Mễ Dương hỏi. “Thẳng thắn thật đấy!”, Liêu Mỹ nửa đùa nửa châm biếm nói, “Nếu mọi cảnh sát đều được như anh, đến nói năng cũng hiệu quả thế này, thì đất nước được nhờ rồi”. “Phải rồi, nếu mấy người thích vô cớ sinh sự, rỗi việc bày việc ra ít đi chút nữa, chắc cảnh sát chúng tôi có thể biến mất luôn rồi”, Mễ Dương đáp.
Liêu Mỹ không những không giận mà còn phá lên cười, “Nói hay lắm, vậy tối mai, địa điểm và thời gian cụ thể hẹn sau nhé, tôi thế nào cũng được, tùy anh thôi, thế nào?”. “Được, không thành vấn đề!”, Mễ Dương đáp. “Bye bye!”, Liêu Mỹ nhanh chóng cụp máy. Mễ Dương đang định dặt điện thoại xuống, thì nó lại reo, cậu cầm lên thì thấy không hiển thì số, nghĩ bụng ai thế không biết, do dự một chút song vẫn bấm nút nghe, “A lô, ai đấy?”.
Đầu dây bên kia sững lại, không nói gì, Mễ Dương khó chịu noi, “Nói gì đi chứ, không nói là cúp luôn đấy!”, “Này”, tiếng Vi Tinh vọng lại, “Cúp cái gì mà cúp? Ăn nhầm thuốc súng à?”. Mễ Dương ngẩn người, rồi theo phản xạ có điều kiện cười, “Cậu à, không phải chứ, cậu đăng ký giấu số từ bao giờ thế?”.
Vi đại tiểu thư mới làm hôm nay đấy, vì sao ư, bởi vụ “hiểu nhầm” ban sáng của bà Vi, khiến cô rất giận song lại có chút mừng thầm, bực nhưng cũng sợ, cả ngày ngây ra không dám đi tìm Mễ Dương. Vi Tinh không nuốt được cục tức này nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát chạy tới điểm dịch vụ di động làm thủ tục giấu số, xong định bụng tối đến bịt mũi giả giọng gọi mắng Mễ Dương một trận cho hả. Ai dè vừa gọi thông, khẩu khí Mễ Dương còn xung hơn cả cô, làm cô giật cả mình.
“Có chuyện không vui à?”, Vi Tinh hỏi. Mễ Dương bỗng thấy tâm trạng khá lên nhiều, tuy câu hỏi của Vi Tinh giống hệt Liêu Mỹ, song hiệu quả tuyệt nhiên không giống nhau. “À, ừ”, mễ Dương thư thái ngả mình xuống giường, bắt đầu tố khổ, “Rất không vui”. “Không vui thật không?”, “Cực kỳ không vui!”. “Vậy tốt quá”, Vi Tinh đột nhiên phá lên cười, “Vốn tớ đang rất không vui, giờ vừa nghe cậu bảo không vui, tớ lập tức vui lên rồi, cám ơn nhá, cứ thế mà phát huy!”, nói rồi cúp luôn máy.
Mễ Dương bực gần chết, còn này này gọi với vào điện thoại máy câu, nhưng Vi Tinh đã cúp từ bao giờ, một mình ngồi trên giường khanh khách cười, không hiểu vì sao lại vui thế. Bà Vi đang chải lông cho Tồn Triết trong phòng khách quay sang hỏi ông Vi, “Có chuyện gì vui, mà con gái ông cười như được mùa thế kia nhỉ!”. Ông Vi bảo tôi nào biết, tiếp đó lại nghe điện thoại của Vi Tinh đổ chuông, im, rồi lại đổ chuông, lại im, mà nhạc chuông của Vi tinh đã đổi thành tiếng chó sủa từ lúc nào, cứ gâu gâu mãi không thôi.
Vừa nghe tiếng chó sủa là lại nghĩ tới Gulit rồi đau đầu, bà Vi không nhịn nổi gào toáng lên, “Vi Tinh! Cả thiên hạ mình con có điện thoại chắc, không nghe thì tắt máy đi!!!”.
Vi Tinh trong phòng le lưỡi, cầm điện thoại chui vào trong chăn, định chuyển sang chế độ rung, một tin nhắn đến, của Mễ Dương, “Chọc tức tớ vui lắm hả? có bản lĩnh thì làm tớ tức chết luôn đi!”. Vi Tinh bĩu môi buông câu, “Thèm vào!”. Đang định nhắn lại, thì lại một tin nhắn nữa đến, Vi Tinh giở ra xem, oh my God, suýt nữa thì quên béng mất chuyện này, tuần trước Á Quân còn truy hỏi mình mãi.
Mễ Dương bên này rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời, cậu cười khà khà mở ra, tin nhắn viết, “Tiểu đội trưởng Tạ, rất vui nhận được lời mời của cậu, gặp rồi nói chuyện nhé!?”.
“Tạ Quân, cậu sao thế?”. Trung đội trưởng đầu đội khăn đi tắm về, vốn đang ngâm nga Nhị Nhân Chuyển[1], lúc ngang qua văn phòng vô tình trông thấy Tạ Quân đang trực ban cầm điện thoại cứ ngây ra. Không kìm được nhìn thêm lần nữa, lại phát hiện vẻ mặt của cậu ta rất cổ quái, hình như đang cười song lại rất mâu thuẫn, chót mũi đổ cả mồ hôi, loang loáng.
[1]: Một lối hát thịnh hành ở vùng Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, biểu diễn cùng hồ cầm, kèn xô-na, thưởng do hai người cùng hát múa.
Tạ Quân tuy còn trẻ, song tinh cách bẩm sinh vững vàng, lần đầu tiên xông vào đám cháy cũng không hề thấy cậu nao núng, đội trưởng không kìm được sự hiếu kỳ, đẩy cửa bước vào. Tạ Quân giật bắn mình, phản ứng đầu tiên là nhét điện thoại vào trong túi, “Đội trưởng? Anh còn chưa ngủ à?”. “Vừa tắm xong”. Đội trưởng cười khà khà bước lại, “Đang xem cái gì thế, còn giấu nữa?”. anh hất hàm chỉ chỉ cái điện thoại vừa nhét túi quần của Tạ Quân.
“Không có gì ạ, đội trưởng anh về nghỉ đi ạ, chẳng mấy khi chị dâu lên thăm, phải tranh thủ thời gian chứ ạ!”. Tạ Quân vội đánh trống lảng. Đội trưởng nhìn cậu đỏ mặt tía tai, trong bụng cũng đã hiểu phần nào, anh là người đi trước, cũng không hỏi thêm gì, chỉ đáp, “Được, vậy tôi về nghỉ đây, có chuyện gì cứ gọi tôi! Tiểu tử!”. Đội trưởng cười đầy ẩn ý, lệt xệt đôi dép lê đi ra. Tạ Quân nghiêm người chào, cười ngây ngô giả hồ đồ.
Dỏng tai nghe mãi, tiếng dép lệt bệt của đội trưởng cuối cùng cũng mất hút ở đầu hành lang, Tạ Quân thở dài cái thượt, lại chạy ra cửa ngó nghiêng một hồi, chắc chắn không có ai, lúc này mới trở lại chỗ ngồi lôi điện thoại ra, đọc tin nhắn mà anh đã thuộc lòng từ đời tám hoánh. “Gớm không, chuyện bằng cái mắt muỗi mà cũng bày đặt nhắn tin! Mẹ mình đang kêu gào đi ngủ kia kìa, không được quấy nhiễu mình nữa, hôm sau mình tính sổ với cậu! Thôi nào, để tỷ tỷ xoa đầu cho, ngủ ngoan nào!”.
Tạ Quân đọc lại tin nhắn đến lần thứ 101, là lần thứ 101 buồn rầu, Vi Tinh nói thế là ý gì, đây là đồng ý hay không đồng ý tới chứ, lúc đầu thì là mắng mình, song kết thúc thì lại thân mật như thế… Tạ quân gãi đến tróc cả da đầu cũng không nghĩ ra tại sao, lại không dám hỏi Vi Tinh, sợ làm phiền cô nghỉ ngơi. Đương nhiên cậu không biết cùng lúc ấy còn có một anh chàng khác cũng giống mình, rất muốn dựng Vi tinh dậy để hỏi cho rõ ngọn nguồn!
Mễ Dương ngồi trên giường, bực dọc trong lòng đã vận hành 36 vòng tiểu đại chu thiên rồi, có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết mụ Vi heo kia gửi nhầm tin nhắn rồi. Nhưng trọng điểm không phải ở đó, mà là anh không ngờ Vi Tinh lại ngấm ngầm qua lại với tên tiểu đội trưởng kia, mình lại còn không hề hay biết?! Lời mời? Gặp nhau rồi nói chuyện? Gặp cái mông, nói cái shit ấy! Mễ Dương oán thầm.
Anh rất muốn lôi Vi Tinh đến trước mặt mà lay mà giật thật mạnh chục lần, để cho sáng cái đầu heo ấy ra, lấy bút xóa không xóa được viết lên trán cô hai chứ Mễ Dương rồi dẫn đi giễu khắp phố. Nhưng sau khi nghĩ cả trăm cách xử lý Vi Tinh, Mễ Dương vẫn nằm phịch trở lại giường, kéo chăn trùm kín đầu ngủ, Mễ Dương vẫn nằm phịch trở lại giường, kéo chăn trùm kín đầu ngủ, không có cách nào khác, anh biết bà Vi kiên quyết không cho Vi Tinh thức đêm, giờ này chắc cô đã ngủ rồi. Dù sao cũng ở ngay cạnh mình, chạy không thoát đâu thỏ! Giải quyết xong chuyện đó rồi tính tiếp.
Một mình ở phía đông thành phố, một người ở phía tây thành phô, hai người đàn ông không ngủ… trong khi kẻ đầu sỏ tội họa là bạn mỳ chính của chúng ta lại không hay biết tí gì, say giấc nồng, sáng hôm sau tinh thần phơi phới đi làm. Đến văn phòng, lấy khăn giấy lau bàn, mở máy tính, Vi tinh đến phòng nước rửa cốc lấy nước, lúc cô quay lại, đã thấy Á Quân ngồi ở bàn cô ấy, cúi đầu hí hoáy làm gì đó.
“Này, làm gì thế?”. Vi Tinh rón rén bước đến sau lưng Á Quân rồi đột ngột vỗ một cái, “Úi cha”, Á Quân bị hù cho run cầm cập, “bịch bịch”, món đồ trong tay rơi cả xuống mặt bàn. “Cái này là cái gì?”, Vi Tinh quay về chỗ mình, ngồi phịch xuống ghế, cầm món đồ trên bàn lên xem.
“Đáng ghét, làm người ta hết cả hồn!”. Á Quân tức tối định đánh Vi Tinh một cái, Vi Tinh cười khì khì né, “Cậu yếu bóng vía quá đấy, được rồi, đừng đùa nữa, đây là gì thế? Ngọc Lan Dầu? Đại Bảo?”, cô cầm mấy túi nhỏ trong tay lên xem. Vừa nói đến đấy Á quân như bị chạm mạch, khoa chân múa tay, mồm miệng liến thoắng, cuối cùng Vi Tinh nghe thủng ra là, cô nàng này tham gia một trang web dùng thử mỹ phẩm, chỉ cần cung cấp báo cáo sử dụng theo yêu cầu, không chỉ có sản phẩm mẫu miễn phí sử dụng, thẩm chí còn có thể được tặng hàng mới ra trên thị trường.
“Ồ, cậu hào phóng gớm nhỉ, thì ra định lấy tớ làm chuột bạch hả”, Vi Tinh trề môi, không hào hứng đi uống nước. Á Quân nhướn mày, “Nói gì thế hả, cái này gọi là có phúc cùng hưởng! Cậu nhìn đây này?”. Cô chỉ chỉ vào mặt mình, “Má trái Lancome, má phải, PZH!”. “Ặc!”, nước trong miệng Vi Tinh tí thì phun cả ra, “Đến mức này thì quá lắm rồi, cầu không sợ hai bên mặt khác nhau à?”.
“Có gì mà phải sợ”, Á Quân dửng dưng đáp, “Hoạt động lần này gọi là cuộc chiến chống nắng hàng nội hàng ngoại, dù sao tớ cũng không phải loại da mẫn cảm, được lợi tội gì mà không làm, cho cậu một suất, da cậu cũng cần dưỡng rồi đấy!”. Nói xong không thèm quan tâm xem Vi Tinh phản đối hay không, xé đóng gói bôi luôn lên mặt cô, hai người còn đang hí hoáy thì, “Hai cô làm cái trò gì thế hả, giờ đang trong giờ làm viêc, working time! Có biết không hả?”, tiếng Amy lạnh lùng phóng tới.
Vi Tinh vội vàng buông tay ra, nhìn sang, Amy đang khoanh tay đứng sau lưng Á Quân, nhíu mày lườm nguýt, vẻ mặt khinh bỉ. Á Quân căn bản không xi nhê gì, giơ tay nhìn đồng hồ, “Công ty đổi thành 8h50 phút làm việc rồi sao? Sao mình không biết nhỉ, nói thế có phải tối 5h50 phút là về được rồi không? Thế lại hay đấy!”. Nói xong cô quay ngoắt người về chỗ mình. Vi Tinh cười thầm trong bụng, ai cũng biết Amy phụ trách mảng chuyên cần của Team này, hội kinh doanh cô ta không quản nổi, sếp lại càng không quản được, cả ngày từ sáng tới tối chỉ chăm chăm vào hội làm màn thầu, chỉ lo họ đến muộn về sớm mấy phút, lại thiệt cho công ty.
Câu nói bị nghẹn lại của Amy cũng không thốt ra nỗi, “Ivy!”. Cô bỗng gọi to, “Jeff gọi chúng ta có việc, cô nhanh lên, cầm theo minutes (biên bản) của buổi họp hôm qua nhé, lề mà lề mề quá đấy! Định để sếp đợi cô hay sao?”. Nói xong cạch cạch guốc cao gót đi mất. Vi Tinh cầm theo giấy tờ, xoay người giơ ngón tay cái với Á Quân đang lè lưỡi nhạo cô ả, vội chạy về hướng phòng sếp.
Đi mới biết, anh rể cả định bảo Amy giúp anh ta chỉnh sửa một PPT, Amy ngại phiền hà lại không thể từ chối, mới lôi Vi tinh đi cùng. Anh rể cả giao việc xong đi họp luôn, Amy giả vờ nghe điện thoại cũng chuồn mất, một đi không trở lại, toàn bộ công việc đổ cả cho Vi Tinh.
Vi Tinh không biết làm thế nào đành một mình cắm đầu cắm cổ làm, vừa làm vừa tự nhủ với mình, cứ coi như là rèn luyện, nâng cao khả năng PPT! Biểu đồ hình tròn, hình trụ, hình quạt, A dán vào B, B dán vào X, Vi Tinh làm đến nỗi hai mắt cũng sắp thành hình cột, song dù sao, làm cũng sắp xong rồi, điều chỉnh màu sắc, phông chữ thêm chút nữa, rồi kiểm tra một lượt xem có sai sót gì không là Ok! Vi Tinh vươn vai, nhìn đồng hồ, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rôi.
Miệng khô muốn chết, cô ngại về chỗ ngồi lấy cốc nước, liền ra phòng nước gần đó cầm cốc giấy lấy nước. Vừa bước tới phòng in cạnh đó, Vi tinh ngước nhin, phát hiện Amy và anh rể thứ đều đang trong phòng nước, cô theo phản xạ thu chân lại. Hai người đều không phải thứ tốt đẹp gì, Vi Tinh chẳng muốn ở cùng một phòng với họ.
Lúc quay người định lánh đi, cô trợn mắt khi thấy anh rể thứ vỗ mông Amy một cái, Vi Tinh cảm thấy mông mình cứ như vừa bị bàn là dí vào, suýt nữa nhảy dựng cả lên. Vừa thấy Amy nũng nịu một câu gì đó rồi toan bước ra, Vi Tinh cắm đầu chạy, đợi sau khi cô trấn tĩnh lại, mới nhận ra mình đang ở trong nhà vệ sinh.
Thêm một lúc nữa, Vi Tinh cảm thấy mình đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, mới ra khỏi nhà vệ sinh, nước cũng không uống, về thẳng phòng làm việc của Jeff. Vừa mở cửa, “Ivy cô đi đâu thế, cả nửa ngày trời mới về?”. Amy trợn mắt nhìn cô, rồi lại ngoái đầu sang anh rể cả yểu điệu cười nói, “Is it Ok?”. Vi Tinh lúc này mới nhận ra anh rể cả đã đi họp về.
Anh rể cả không ngớt lời cảm ơn, làm cô phải vất vả, rồi lần lượt chỉ ra mấy lỗi sai nhỏ trong đó, Vi Tinh cứ thế nhìn Amy mặt không biến sắc thản nhiên như không nói, đấy là do Ivy làm, có điều không sao, em sửa một chút là xong ngay”. Vi Tinh cảm thấy mặt mình nóng tan đến độ nướng bánh được, làm người sao có thể vô sỉ như thế chứ! Anh rể chớp chớp mắt nhìn Vi Tinh, rất khóe léo nói, xem ra tình trạng cô hôm nay không được tốt cho lắm. Vi Tinh không nhịn nổi nữa buông một câu, “Vâng, chỗ sai đều là do tôi làm! Phần đúng thì đều là của Amy!”.
Anh rể cả không hiều đầu đuôi thế nào, Amy hằn học trừng mắt với Vi Tinh, rồi vội vàng nói mấy câu đổi chủ đề. Vi Tinh cũng không thèm quan tâm, quay người định đi, song anh rể cả gọi cô lại, đưa cho một bịch to sô cô la, chắc cũng phải tầm trăm viên. Anh lắp ba lắp bắp nói bằng tiếng Trung, đây là anh mang sang sau kỳ nghỉ ở Ý, cảm ơn sự giúp đỡ lần này của Vi Tinh, bảo cô mang về ăn, Amy thì anh tặng một cái khăn lụa để cảm ơn, anh cũng biết Amy không ăn sô cô la.
Vi Tinh khách sáo nói, “Nhiều thế này, tôi ăn không hết, lấy hai viên là được rồi!”, anh rể cả xua tay lia lại, “Cho cô đấy, cho cô đấy, cũng được à, mọi người, tất cả mọi người!”. Anh làm động tác ăn, nhìn điệu bộ chân thành của anh, Vi Tinh cười tươi nhận lấy. Làm xong mấy văn bản, Vi Tinh ôm bọc sô cô la to tướng đi về, không thèm nhìn Amy lấy một cái, về chỗ ngồi tiện tay ném bọc sô cô la vào ngăn kéo, vớ lấy cốc bắt đầu ừng ực tu nước cho thỏa cơn khát cháy.
Á Quân bước tới, thấy Vi Tinh mặt đỏ tưng bừng, bèn vỗ vai Vi tinh khẽ hỏi, “Sao đi lâu thế, chỗ lễ tân vừa điện thoại nói câu có bưu kiện chuyển phát nhanh, tớ đang định đi lấy hộ cậu đây”.
Amy đứng trong phòng nhìn quanh tứ phía, lại nhìn lên bàn Vi Tinh, rồi hỏi, “Ơ, sô cô la đâu?”, giọng cô ta không cao không thấp, nhưng ai ai cũng có thể nghe thấy. Một nhân viên kinh doanh không rõ lý do, “Sô cô là nào cơ?”, “À, Ivy, Jeff rõ ràng nói sô cô la anh mang về sau kỳ nghỉ cho mọi người cùng ăn, tất cả mọi người, cô không phải… cần giúp đỡ sao?”. Cô ta nhún nhún vui nửa cười nửa không nói.
Khu văn phòng vốn rất yên tĩnh, tuy không có ai nhìn Vi tinh, song Vi Tinh cảm thấy như bị người ta lột trần ra vậy, vừa bối rối vừa phẫn nộ. Cô giận tới run cả tay, Jeff rõ ràng là nói cho mình, Amy lại ra đây trích dẫn cắt xén, hiển nhiên là đang báo thù chuyện mình “bất kính” khi nãy. Nhưng giờ mà lôi túi sô cô la trong ngăn kéo ra, mọi người sẽ nhìn mình thế nào đây.
Đầu Vi Tinh ong ong, cô bỗng nhìn Amy cười, đường đường chính chính lôi bọc sô cô la từ trong ngăn kéo ra, lớn tiếng, “Tôi đang định đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh, vốn định nhờ Á Quân giúp, giờ cô đã có lòng tới giúp, vậy phiền cô chia cho mọi người nhé, đúng rồi, cô vừa nói Jeff bảo tất cả mọi người cùng ăn, đúng lúc hôm nay cuối quý, bộ phận kinh doanh đều ở nhà, cảm ơn vì sự giúp đỡ!”. Vi Tinh mỉm cười đặt túi sô cô la nặng trịch vào tay Amy, rồi thong thả bước ra bàn lễ tân, để lại Amy chôn chân tại chỗ.
Trong lòng Vi đại tiểu thư chuyến này mới đã làm sao, cô tưởng chỉ cô biến nói lươn nói lẹo hay sao? Anh rể cả là giám đốc kinh doanh của khu vực Trung Hoa đại lục, dưới quyền có cả 180 người, hay nhất là, do không ngừng tuyển nhân viên, chỗ làm việc không dễ tập trung, đại số dành tản mác ngồi đủ các nơi ở các tầng khác nhau, mỗi lần gửi văn bản đi tìm người đến là khổ, vụ này thì Vi Tinh có trải nghiệm sâu sắc lắm rồi, cho cô ta chạy tới chết luôn!!! Dù sao một việc là đắc tội, thêm một việc nữa vẫn là đắc tội chứ không phải là phạm tội!
Đợi đến lúc Vi Tinh tâm trạng khoan khoái đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh về, thấy Amy đang nhởn nhơ ngồi ở chỗ Liêu Mỹ nói cười với Liêu Mỹ hình như cũng mới tới, còn cả một nhân viên kinh doanh nam cũng đứng bên nịnh nọt, Vi Tinh ngẩn ra. Thấy Vi Tinh về, Liêu Mỹ giơ tay vẫy vẫy, Amy thì làm ra vẻ như không nhìn thấy cô, Vi Tinh chỉ nhìn Liêu Mỹ cười cười rồi về chỗ của mình, bụng nghĩ Liêu Mỹ hôm này trông hình như cực kỳ, nói thế nào nhỉ, dạt dào cảm ứng, hay là hưng phấn cũng được?
Cô vừa ngồi xuống thì thấy MSN của mình nhấp nháy, mở ra xem thì Á Quân, “Trên đời này đàn ông hèn hạ đúng là nhiều, cậu vừa đi, đã có người đứng ra nhận chạy giúp cô ta rồi”. Vi tinh không nói gì, chỉnh sửa lại văn bản chuẩn bị ăn trưa, thì nghe bên cạnh hi hi ha ha cười không ngớt. “Amy, của cô tốt thật đấy, để tôi cũng thử xem sao, xem xem tôi có phải là Dương Tả Sử không?”nam kinh doanh kia cười nói. Amy cười khanh khách, “Anh đáng ghét quá đi!”. Vi Tinh rùng hết cả mình, ngoái đầu sang nhìn, Á Quân cũng đang nhe răng trợn mắt xoa cánh tay.
“Ivy, Á Quân, các cậu cũng lại chơi thử xem, tớ tìm thấy trên mạng, cũng vui lắm”, Liêu Mỹ gọi hai người họ. Vi Tinh căn bản không muốn tới gần Amy, đúng lúc có người gọi điện thoại, cô vội nhấc máy, ra vẻ rất bận rộn. Á Quân thì tò mò đi tới xem, hóa ra là trò chọn ngũ quan trên mạng, mình thấy cái nào giống mới mình thì chọn cái đó, kết hợp lại xong nó sẽ đưa ra một loạt xem mình giống với danh nhân nào, rồi vận hạn ra sao, số đào hoa, … phán cũng khá là kỹ.
“Tướng mạo của bạn rõ ràng là một Kỳ Hiểu Phù[1] còn sống sờ sờ”, Á Quân nhìn Amy rồi lại đọc kết luận trên mạng, hừ một tiếng, “Mấy thứ trên mạng quả nhiên là giả”. Mặt Amy lập tức biến sắc. Liêu Mỹ không biết cuộc chiến ngầm giữa Vi Tinh và Amy lúc trước, vừa thấy hai người hình như lại chuẩn bị nổ súng, vội gọi vi Tinh tới xoa dịu.
[1]: Một nhân vật trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Vi Tinh không còn cách nào khác, đành đặt điện thoại xuống bước lại, Liêu Mỹ nhiệt tình mời, “Cậu cũng thử xem, chơi cho vui thôi mà”. Vi Tinh không ở gần Amy, chỉ hơi nhích lên thò đầu vào đọc lướt qua màn hình, ngây người, rồi nghe cô đọc một cách vô cùng khó hiểu, “Tướng mạo của bạn rõ ràng là một Kỷ hiểu Lam[2] còn sống sờ sờ!”.
[2]: quan văn dưới thời nhà Thanh
“Vi Vi, tớ yêu cậu chết mất thôi!!! Muazzz!”, Á Quân thơm cái chụt lên má Vi Tinh, căn bản không quan tâm những người khác trong quán đang nhìn. Vi Tinh một tay đẩy cô bạn ra một lay chùi mặt, “Cậu có thôi đi không, mỡ trong thịt xào dính hết cả lên mặt tớ rồi!”. Liêu Mỹ ngồi phía bên kia bàn bưng bát lên, lấy thìa khẽ khuấy, Vi Tinh đang vật lộn với Á Quân không kìm được cảm thán trong lòng, mỹ nhân chính là mỹ nhân, ăn bánh canh cũng ra vẻ như quý tộc Anh uống trà chiều thế kia.
“Vi Vi, không ngờ cậu vẫn còn liên hệ với anh đội trưởng kia đấy, lần trước diễn tập chữa cháy cũng phải hơn ba tháng rồi còn gì?, Liêu Mỹ tùy hứng hỏi, “Hả? Chẳng phải vừa đúng lúc hay sao?”. Vi tinh vô tư cười khì, “Nếu không Á Quân lấy đâu ra cơ hội?”. Cô nói xong vội gắp thịt xào nấm vào bát mình, như sợ Á Quân gắp tranh với mình, cô nàng này cũng là kẻ cuồng thịt xào.
Liêu Mỹ tỏ vẻ không quan tâm không hỏi thêm gì nữa, Á Quân trong lòng lại không ngăn được ý nghĩ, phải rồi, sao Tạ Quân lại liên lạc với Vi Tinh chứ? Song nghĩ lại nếu Vi Tinh với Tạ Quân thật sự có gì đó, cô ấy có thể ngay thẳng chính trực, không mảy may gì cho mình có cơ hội làm quen không? Vi Tinh tuyệt đối không phải loại người miệng thơn thớt bụng ớt ngâm kiều ấy. Á Quân lập tức thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, tâm địa đen tối quá rồi, cô gắp vội hai đũa thịt xào nấm bỏ vào bát Vi tinh thể hiện hối lỗi.
Vi Tinh quên cả nhai thức ăn trong miệng, phùng mang trợn mắt nhìn Á Quân, Liêu Mỹ khẽ cười khì, “Hai cậu lần nào cũng giành nhau món thịt xào nấm, giờ cậu lại nhường như thế, Vi Tinh thấy lạ là phải”. Cô tưởng Á Quân làm thế nào là để cám ơn việc Vi Tinh giới thiệu đối tượng cho mình.
Á Quân cười lẳng lơ, “Tớ thấy khó hưởng nhất là ơn mỹ nhân thì phải?”, nói xong cố tình đánh mắt đưa tình sang Vi Tinh. Vi Tinh lập tức làm ra vẻ buồn nôn, cố gắng vuốt cổ nuốt trôi thức ăn trong miệng xuống rồi mới nói, “Tớ lạy bà, lần sau trước khi gắp thức ăn cho tôi đừng liếm đũa có được không?”.
“Phì”, bánh canh trong miệng Liêu Mỹ phun ra hạ cánh trên mặt bàn, cô vừa ho vừa cười, Á Quân mặt đỏ bừng cũng không nhịn được cười. Cô có thói quen cứ nghĩ ngợi là lại thích gặm đồ, Vi tinh vẫn nói trong cái công ty này bút ai mất thì mất chứ bút của cô thì không mất nổi, cứ nhìn cán bút gặm nham nham nhở nhở là biết của Từ đại tiểu thư, ai mà dám thó chứ. Á Quân nín cười nhét cho Liêu Mỹ hai cái khăn giấy, rồi lại to mồm nói át đi, “Cậu sợ cái gì chứ, nước bọt tớ đâu có vi rút viêm gan B!”. Vi Tinh trợn mắt, “Nước bọt cậu có vàng đi chăng nữa, tớ cũng không muốn ăn! Để dành cho đội trưởng Tạ nhà cậu đi”.
“Đội trưởng Tạ nhà tớ?”. Á Quân thấy câu này nghe mới hay làm sao, cô quay đầu gọi phục vụ, “Em ơi!”, “Cậu làm gì thế?”, Vi Tinh kéo cô. Á Quân cao hứng, “Không phải cậu chê nước bọt tớ sao, gọi cho cậu đĩa khác là được chứ gì, tớ mời!”. “Cậu hoang gớm nhỉ, đây đã ăn hết đâu”, Vi Tinh vừa buồn cười vừa lịch sự đuổi khéo cậu phục vụ.
Đến lúc thanh toán Á Quân hào phóng kiên quyết đòi trả tiền, ba người cười nói đi về, điện thoại của Vi Tinh bỗng reo vang, cô cười cười bắt mày chưa nói được mấy câu mặt đã biến sắc, “Mẹ không sao chứ, có cần đi bệnh viện kiểm tra không? Làm con sợ hết cả hồn, cứ toàn nói quá lên thế! Vậy mẹ vẫn đi họp lớp chứ gì? Vâng, được rồi, mẹ đi đường cẩn thận đấy, vâng, giúp con hôn Triết Triết nhé! Bye”. Liêu Mỹ với Á Quân bên cạnh tự giác im bặt, Á Quân còn giơ tay kéo tay Vi Tinh, tránh để cô mải nghe điện thoại mà đâm đầu vào cây.
“Sao thế, bác gái xảy ra chuyện à?”. Á Quân tính hấp tấp, thấy Vi Tinh cúp máy liền hỏi. “Không có gì nghiêm trọng cả, huyết áp mẹ tớ không được tốt lắm, vừa rồi ở nhà nhặt rau, bất ngờ tăng cao rồi đau đầu, ngã xuống so pha, làm con mèo nhà tớ hết hồn, cứ miao miao chạy quanh mẹ tớ, còn liều mạng ra cào cửa, sứt hết cả móng, xem chừng định chạy ra ngoài tìm người cứu mẹ tớ, làm mẹ tớ cảm động chết đi được, thế nên gọi điện thoại cho tớ, bảo sao con mèo bé xíu lại có tình người đến thế, hơn tớ gấp bội phần!”. Nói xong câu cuối Vi Tinh bĩu môi tận đến mang tai.
Á Quân và Liêu Mỹ cùng phá lên cười, Liêu Mỹ hỏi quan tâm, “Bệnh huyết áp của bác gái có nghiêm trọng không?”, “Không sao, bệnh cũ ấy mà, thường xuyên uống thuốc là được, thế mà vẫn nhất quyết đòi đi tham gia họp lớp cấp 1 gì gì ấy, cản cũng không cản nổi”, Vi Tinh cười lắc lắc đầu. Ba người thong dong về công ty, vừa vào cửa đã chạm trán Amy, cô ta đang cầm laptop theo sau anh rể thứ và một giám đốc dự án, vừa trông thấy Vi Tinh đã trợn mắt. Á Quân ghé tai Vi Tinh nói, “Kỳ Hiểu Lam chuyến này hận cậu tới xương tủy rồi, cẩn thận chút”. Vi tinh chỉ biết gượng cười, bản thân cô thật sự không cố ý, chỉ là nhất thời hoa mắt thôi mà.
Về chỗ ngồi, Á Quân lập tức bắt đầu bận túi bụi, lên cửa hàng hiệu trên tao bao mua quần áo, nào váy, nào giày, đề là những thứ cô nhăm nhe từ lâu, mà mãi không dám mua, giờ cô mắt cũng không thèm chớp bấm mua lia lịa. Tiếp đó lại gọi điện cho viện thẩm mỹ hẹn lịch làm tóc, Vi Tinh trêu cậu cũng sốt ruột sớm quá đấy, tận thứ bảy cơ mà, hôm nay mới có thứ hai! Á Quân đáp cậu thì hiểu cái gì chứ, lúc mới uốn tóc xong trông ngố lắm, phải gội rồi sấy qua một lần trong mới tự nhiêu, thứ hai tạo kiểu, đến thứ bảy là vừa đẹp!
Đang thao thao bất tuyệt, điện thoại của Á Quân bỗng đỗ chuông, cô vừa xem đã chau mày, vẻ không muốn nghe. Tiếng điện thoại cứ tinh tinh tang tang hát đến đau cả đầu, những đồng nghiệp khác xung quanh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, Á Quân không còn cách nào khác đành phải nhận, vẻ mặt thì cực kỳ khiên cưỡng, miệng lại rất khách sao, “Bác Ngô ạ, cháu xin lỗi, cháu vừa ở nhà vệ sinh ra”.
Vừa nghe tới bác Ngô, Vi Tinh liền hiểu ngay vì sao Á Quân lại không cam tâm như thế, cô làm vẻ mặt đồng tình. Á Quân rõ ràng không muốn để đồng nghiệp khác nghe thấy cuộc gọi này, lè lưỡi làm mặt xấu với Vi Tinh, rồi đứng dậy đi về phía phòng trà nước. Vi Tinh lúc trước từng nghe cô kể, bác Ngô này là bạn học cấp 2 của mẹ Á Quân, hai người chơi rất thân. Một là do cá tính, hai là chịu sự ủy thác của bà bạn cũ là mẹ Á Quân, từ sau khi Á Quân với anh chàng kia chia tay, bác Ngô này không ngừng giới thiệu đối tượng của cô.
Bác này đánh đâu thua đó, càng thua càng hăng, thề quyết gả cho được tiểu thư Á Quân đi mới chịu thôi, dù gì người ta cũng là có ý tốt, khi ấy Á Quân vẫn chưa quen Tạ Quân, bèn nghĩ thôi thì trông cả vào số phận. Mà kể cũng lạ, những anh chàng mà bác Ngô giới thiệu cho cô không có anh nào nhìn lọt mắt. Bữa trước xem Binh sĩ đột kích, Á Quân liền học theo khẩu hiệu của lão Bạch trong phim nói, bác Ngô này đáng được phong là Cương Thất Liên[3] trong các bà mối!
[3]: Cương Thất Liên: một nhân vật trong phim Binh sĩ đột kíchvới câu khẩu hiệu “Không từ bỏ, không bỏ cuộc”.
Nghĩ tới đây, Vi Tinh không nhịn được bật cười, nhưng sau đó thì cô không cười nổi nữa, mở khóa bảo vệ màn hình liền thấy hòm thư đỏ rực, nhắc có Email chưa đọc, mà còn đều là của Amy gửi. Vừa mở ra xem, bà nó chứ! Vi Tinh không kìm được chửi thề, đây hai năm rõ mười là trả thù mà, bao nhiêu bảng biểu thế này gửi hết cho mình làm, song đáng hận nhất là, cô ta còn lần lượt cc cho các sếp khác nhau. Làm thế mỗi sếp nhìn thấy thư đều sẽ tưởng rằng, của mình được ưu tiên nhất, hôm nay nhất định có thể làm xong.
Vi Tinh tức đến độ ghê hết cả chân răng, con chuột bị cô di kêu ken két, chỉ hận không thể ngay lập tức xong đi tìm Amy túm lại mà trút bực một trận!
Bên này Á Quân trong phòng trà nước cũng đang thở vắn than dài nghịch nước cạnh bể, vừa rồi Liêu Mỹ vào pha cà phê có nghe được một chút nội dung cuộc điện thoại của cô, bèn cười nói, “Không muốn đi thì đừng đi nữa”. Á Quân mặt buồn rười rượi đáp, “Lần này lại là cháu ruột của người giới thiệu cơ, sao mà không đi được chứ, ôi mẹ ơi là mẹ, con đến chết mất thôi ~!”. Cô kêu thảm thiết, tuyệt vọng trở về. Liêu Mỹ cười cười, bước theo ra.
Về chỗ ngồi, đã thấy Vi Tinh mặt đỏ phừng phừng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn máy tính. Á Quân tuy khổ sở trong lòng song vẫn nhoài qua tấm chắn hỏi, “Cậu lại sao thế?”. Vi Tinh tức đến líu cả lưỡi, không đợi cô nói hết, Á Quân cười khinh bỉ, “Nó mà không làm thế thì không còn là nó nữa rồi!”. Liêu Mỹ từ đầu vẫn im không lên tiếng, lúc này mới vỗ vai Vi Tinh, “Đừng lo, để tớ giúp một tay, cái gì khác thì không biết, chứ mấy cái bảng biểu kinh doanh tớ quen lắm rồi, còn là tớ thiết kế nữa, chuyện nhỏ. Đã cc cho sếp rồi, cậu không làm xong làm tốt không được, nếu không ấn tượng của họ về cậu sẽ rất không hay”.
Vi Tinh trong lòng vô cùng cảm động, tuy gần đây cảm giác với Liêu Mỹ có phần kỳ lạ, cô không ngớt nói, “A May, cảm ơn cậu, hôm nào tớ sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn!”. Liêu Mỹ mỉm cười, “Được rồi, gửi mail qua đây”, nói rồi quay người về ngăn của mình ở cạnh đó. Á Quân toe toét nói, “Đúng đấy, tớ cũng giúp cậu, đúng lúc chiều nay không có việc gì, tớ cũng muốn xem xem con mụ chết tiệt ấy còn há miệng mà nói được gì nữa!”. Vi Tinh ôm chầm lấy cô, “Mỹ nữ, nàng cũng bữa thịnh soạn nhé!”.
“Thịnh soạn thì thôi miễn, chị em tốt chúng ta không cần khách sáo”, Á Quân tạo dáng hai đao dắt sườn. Vi Tinh nói cảm động quá, nước mũi sắp rớt cả ra rồi, Á Quân giả bộ buồn nôn, cái đấy thì miễn đi, cậu cũng giúp tớ một chuyện nhỏ là được. “Không thành vấn đề”, Vi Tinh vỗ ngực, “Có chuyện gì, nói!”. “Đi xem mặt hộ tớ nhé”, Á Quân chắp hai tay khẽ nói, “Cái gì?”, Vi Tinh có phần choáng váng.
“Cậu biết người ta có Tạ Quân rồi, không muốn đi xem mặt nữa mà, nhưng cháu ruột của bác Ngô tớ thực sự không có cách nào từ chối, Vi Vi ~ ~ ~”, Á Quân nói về tội nghiệp. “Thế thì cậu cứ đi gặp rồi nói không thích không được sao?”, Vi Tinh đề xuất. “Tớ vừa rồi không phải đã hẹn làm tóc rồi còn gì, người ta là boss tạo kiểu, chỉ làm việc nửa ngày thứ hai thôi, Vi Vi, hạnh phúc của tớ đều nằm cả trong tay cậu, cậu cũng không muốn vụ mai mối lần đầu của cậu thất bại chứ”. Á Quân vừa nói vừa chắp tay cầu xin.
Vi Tinh nhất thời có phần hoa mắt chóng mặt, không tiện từ chối nhưng đồng ý cũng thấy không phải, không phải ở đâu cơ chứ… Á Quân thừa thắng xông lên, “Cậu chẳng phải cũng chưa có bạn trai là gì? Nghe nói anh chàng này điều kiện cực tốt, có học vấn lại hài hước, nếu không phải vì đã có Tạ Quân, tớ nhất định sẽ đi, Vi Vi ~ ~ ~ cứ coi như đi ăn bữa cơm thôi, nhỡ đâu cậu lại thấy vừa mắt thì sao?”, Á Quân văn vẹo tay áo Vi Tinh.
“Không thể nào!”, Vi Tinh không cần nghĩ ngợi đáp luôn. “Tại sao lại không thể?”, Á Quân nhìn cô nghi ngờ, “Cậu có ai rồi à?”, “Đâu có”, Vi Tinh ậm ờ, không muốn nói nhiều. Cô nghĩ bụng dù sao cũng chỉ là ăn chùa một bữa thôi, lại giúp được Á Quân, nhất cử lưỡng tiện cũng tốt, chắc không vấn đề gì.
“Vậy, ăn ở đâu?”, Vi Tinh hỏi, Á Quân cười phì, “Chưa chi đã hỏi ngay trọng tâm thế hả bà?”. “Lắm chuyện, tớ vốn đã là nhắm cơm không nhắm người mà!”, Vi Tinh không khách khi đáp. “Buffet cao cấp Kim Tiền Báo, ngay chỗ gần công ty chúng ta, sao hả, không thiệt chứ? Sáu rưỡi đến là được, cám ơn cậu nhé, bắt đầu làm việc thôi!”, Á Quân cười nói.
Vi Tinh nghe thấy cũng được, từ lâu đã nghe nhà hàng đó không tồi song mình mãi chưa đi lần nào, coi như mở mang kiến thức vậy.
Liêu Mỹ đang bận rộn sát vách lôi điện thoại ra gửi một tin nhắn, “Tối nay bảy giờ, Kim Tiền Báo XXX, không gặp không về”.
Chưa đầy năm phút sau, âm báo tin nhắn vang lên, Liêu Mỹ mở ra xem, trên màn hình chỉ độc một chứ ‘Ok!”.
Tác giả :
Kim Tử