Tôi Không Phải Là Nữ Chính
Chương 7
(13)
Tôi không đợi gặp Cố Trạch Ngôn mà trực tiếp rời đi.
Nếu là hai tháng trước, tôi phải tìm cơ hội để được nhìn thấy anh ta.
Nhưng bây giờ thì khác. Nhớ lại hai mươi năm từng trải qua bên cạnh người đó, tựa như chỉ vừa xem xong một bộ phim, phim thì đã chiếu xong mà kết thúc vẫn vậy.
Mới chớp mắt còn khóc cười giận dỗi, giờ lại chẳng thể nhớ được cảm xúc lúc đó ra sao, có chăng chỉ như hồi ức non trẻ thuở ngây dại.
Trước kia yêu thích tranh giành đến đập đầu chảy máu, hiện tại mới hiểu được cái gọi là tình yêu là bởi vì chưa hiểu rõ, một khi đã nhìn rõ rồi thì người kia cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Tôi trở về bên cạnh Thẩm Mục.
Hắn dường như mỗi ngày đều nhàn rỗi trong biệt thự.
Lúc tôi vào cửa, hắn đang làm một tấm da Linh Dương, phòng khách một mảnh bừa bộn.
"Về rồi hả, thế nào? Đi gặp lại tình cũ vui không?"
Tôi biết hắn sẽ tìm người theo dõi tôi.
"Anh rất nhàm chán sao? Không cần đến công ty à?"
Tôi đi qua rót cho mình một ly nước ấm, cổ họng còn chưa khỏi, hôm nay cùng Kim Sở Hàm trò chuyện vài câu lại đau rát.
"Đúng vậy, tôi rất nhàm chán."
Dáng vẻ hắn vuốt ve da lông giống như đang vuốt ve làn da của phụ nữ, nếu như không phải hắn có vẻ ngoài ưa nhìn, với cái biểu cảm này của hắn chắc là phải cực kì hèn mọn.
"Không phải cô thích tên kia sao? Nếu tôi là cô tôi sẽ trực tiếp giết ả đàn bà kia, cướp người về, còn giết hết mấy người trong nhà cô, giành hết tài sản về muốn làm gì thì làm."
Tôi cởi giày cao gót ra, một tay cầm ly nước ngồi xuống sofa, sofa trải một lớp da lông, mịn màng đến mức tôi nhịn không được híp mắt lại.
"Thẩm Mục, anh chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề sao?"
Thẩm Mục quay đầu, hắn quá giống dã thú, lúc tàn nhẫn giết chóc vẫn mang theo sự ngây thơ nguyên thủy của động vật.
"Bạo lực là cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề, không phải sao?"
"Đúng vậy, chết cũng là nhanh nhất."
"Cô mà cũng sợ chết?"
Đại khái là vì sống ở nước ngoài đã lâu, giọng nói của Thẩm Mục mang theo chút đặc trưng riêng biệt, hòa chung với sự mềm mại của lớp da lông bên dưới, có hiệu quả thôi miên vô cùng tốt.
Tôi xoay ly thủy tinh trong tay, dựa vào sofa nhắm mắt lại, dạ dày truyền đến cảm giác đau nhức khiến tôi rất mệt mỏi.
"Không sợ chết với không tự mình đi tìm chết là hai chuyện khác nhau, Thẩm Mục, không phải ai cũng chán sống như anh đâu."*
*|Ý bà Châu là tuy là bả không sợ chết, nhưng cũng sẽ không ngu ngốc tự mình đi tìm chết.|
"À? Vậy bây giờ tôi sẽ giết cô. ”
Trên cổ đột nhiên truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, là kim loại, tôi không cần mở mắt cũng có thể đoán được Thẩm Mục đang làm gì.
"Thẩm Mục, anh thật sự rất nhạt nhẽo."
"Đúng vậy, cho nên tôi giữ cô lại để tìm vui, cô mà không làm tôi vui tôi sẽ giết cô."
Vâng, lần cuối cùng tôi nghe câu tương tự thế này là nghe từ miệng một đứa con nít
"Bạn không cho mình đồ chơi là mình đánh bạn đó."
Có đôi khi tôi thật sự hoài nghi, tâm trí Thẩm Mục chắc là phát triển đến năm 14 tuổi thì dừng lại, hắn không có cách nào lớn lên, chỉ có thể tự mình phát điên.
"Thẩm Mục, anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết."
Trực tiếp nói cho tôi biết anh muốn gì, muốn có ai đó ăn tối với anh, hoặc muốn có người đi dạo với anh?
Rất nhiều chuyện chỉ cần nói ra miệng, có thể nó sẽ không khó khăn như ta nghĩ.
Cảm xúc lạnh như băng càng lúc càng gần, Thẩm Mục không nói gì.
Nhưng tôi biết Thẩm Mục sẽ hiểu ý tôi.
Trong hầm rượu ngày hôm đó, tôi thấy mọi thứ trong mắt hắn, và hắn cũng biết được mọi thứ tôi thấy trong mắt tôi.
Cho nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn khiêu khích thăm dò tôi.
Nếu như là kí chủ, đại khái đã sớm lấy cái tên Tiểu Nguyệt Nhi kia ra làm công cụ, dùng tình yêu và sự thương tiếc tưới nước bón phân.
Giống như người đối diện không phải là một kẻ biến thái giết chóc tàn bạo. Mà là một cậu nhóc thiếu thốn tình thương, vì bị khi dễ mà trốn dưới góc bàn xé tai gấu bông trút giận.
Nhưng tôi sẽ không làm thế. Không chỉ vì giữa tôi và Thẩm Mục đều quá hiểu nhau, tôi không thể nhắm mắt diễn kịch như kí chủ.
Mà là bởi vì cho dù không có hận cũ, tôi cũng tuyệt đối không thể nào chấp nhận loại người như Thẩm Mục.
Dù tôi là người có thù tất báo, nhưng tôi sẽ không lấy chuyện bản thân mình từng mang tổn thương ra làm cái cớ để tổn thương người khác.
Những kẻ hèn nhát không cách nào thừa nhận nỗi thống khổ trong lòng, bị cảm xúc chi phối đến vặn vẹo, lựa chọn trút hết mọi đau khổ của chính mình lên người vô tội, mong muốn lấy máu thịt của người khác lấp đầy nội tâm trống rỗng, nhưng máu thịt chỉ biết càng tích tụ càng tiêu tan.
Cho nên tôi sẽ không giống kí chủ ôm chặt Thẩm Mục nói đau lòng thay hắn.
Đó là cách huấn luyện chó.
Còn tôi đang huấn luyện một con sói.
"Thẩm Mục." tôi mở mắt gọi tên hắn.
Thẩm Mục khom lưng, hai tay hai bên thành ghế vây tôi ở giữa, nếu không phải tay kia hắn còn cầm một con dao cắt da sắc bén đặt lên cổ tôi, đây sẽ là một màn thân mật.
"Tối nay ăn thịt dê đi, lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn cơm, bảo bọn họ chuẩn bị tốt một chút."
"Kim Bảo Châu, cô còn dám khoa tay múa chân với tôi, cô thật sự cho rằng tôi sẽ không giết cô sao?"
"Tôi không nghĩ vậy, chỉ là tôi không sợ chết, cho nên tôi tới tiếp cận anh."
Mặt Thẩm Mục rất gần, tôi gần như có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn phả vào môi tôi, trong đôi mắt xanh biếc của hắn tôi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của chính mình.
"Chắc anh cũng đã sớm điều tra được, trước khi tôi tới Mỹ đã thu thập rất nhiều tin tức của anh, chuyện của Tiểu Nguyệt Nhi cũng là tôi thông qua tin tức tìm người của anh mấy năm nay chấp vá ra, vốn muốn làm cái cớ tiếp cận anh, nhưng ai biết tôi tính sai bước cờ, anh không muốn biết vì sao tôi bỏ ra nhiều công sức đến vậy để tiếp cận anh sao?"
"Loại phụ nữ giống cô cô cho rằng trước kia tôi chưa từng gặp qua sao? Bước tiếp theo là gì? Muốn chơi trò yêu đương với tôi?"
"Nếu anh muốn, vậy để tôi nói cho anh biết."
Tôi giơ ngón tay lên, móng tay cào vào cổ họng Thẩm Mục, cào ra từng vết đỏ.
Con dao trên tay Thẩm Mục vẫn không nhúc nhích.
"Thẩm Mục, buông dao xuống, chỉ có nhóc con mới nhờ vào vũ khí để hù dọa người khác, anh nướng thịt dê mềm một chút, tôi sẽ nói cho anh biết tôi muốn làm gì."
......
"Rẹt.. rẹt..."
Cái nĩa trong tay Thẩm Mục từng chút từng chút xẹt qua chiếc đĩa sứ, âm thanh kia như móng tay cạo lên bảng đen, nghe đến mức tôi rợn cả da gà.
"Thẩm Mục, đừng dùng dao nĩa rạch đĩa, rất ồn ào, nếu như không quen dùng dao nĩa, anh cũng có thể dùng đũa, anh cũng là nửa người Trung Quốc chắc là sẽ biết dùng."
"Kim đại tiểu thư, mấy người thượng lưu như cô không phải rất quan trọng lễ nghi bàn ăn sao? Lại bảo tôi ăn đồ Tây dùng đũa?"
Thẩm Mục tiếp tục cầm dao nĩa lượn vòng chiếc đĩa sứ, liếc mắt nhìn tôi.
Tôi thật sự là chịu đủ cái dáng vẻ ngây thơ lại thần kinh của hắn.
"Thứ nhất, lễ nghi bàn ăn là hành vi thể hiện sự tôn trọng đối tượng dùng bữa chung, tôi cho rằng cái này không có khái niệm rõ ràng, ăn chung một bữa cơm, không nên làm ra cử chỉ bất lịch sự cũng là một loại tôn trọng, nhưng hiển nhiên hành vi vừa rồi của anh thì không. Thứ hai, thực phẩm là để phục vụ con người, không phải là con người phục vụ thực phẩm, miễn là mình sử dụng thuận tiện, muốn dùng cái gì ăn cái gì là tự do cá nhân. ”
Nói đến đây tôi nhịn không được thở dài.
"Tôi rất đói, cho nên tôi muốn lấp đầy bụng trước rồi mới nói chuyện chính sự với anh, nếu như anh không đợi được, anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết, đừng dùng những hành động này quấy rầy tôi được không?"
Thẩm Mục cười tủm tỉm không nói lời nào, buông dao nĩa xuống.
Chỉ tiếc đĩa sườn dê ngon này.
Tôi bỏ dao nĩa xuống, tháo khăn ăn kết thúc bữa tối.
"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nói chuyện chính, mục đích tôi tới tìm anh rất đơn giản, bởi vì em gái Kim Sở Hàm của tôi muốn tiếp cận anh, tuy rằng tôi không biết con bé tiếp cận anh có mục đích gì, nhưng dù sao tôi cũng phải phá hỏng kế hoạch của nó."
"Ồ? Cô muốn diệt trừ cô ta, sau đó cướp lại cái thứ kia?. ”
"Anh ta tên là Cố Trạch Ngôn, tôi và anh ta đã không còn quan hệ nữa, xin đừng lôi chúng tôi vào chung. Tôi làm chuyện này là vì chính mình, tóm lại tôi biết Kim Sở Hàm dự định dùng thân phận Tiểu Nguyệt Nhi tiếp cận anh, cho nên tôi đến tìm anh trước một bước, giả vờ nói mình quen Tiểu Nguyệt Nhi, nói tôi nợ cô ấy một ân tình, vì báo ơn nên đem chuyện cô ấy đã chết nói cho anh biết, kết quả anh cũng biết, tôi đoán sai bước này, mới biến thành như bây giờ. ”
Thẩm Mục đan chéo hai tay chống cằm, nghe say sưa như nghe truyện cổ tích, lời nói ra lại rất khó nghe.
"A ~ tôi biết rồi, hai chị em các cô đều muốn lợi dụng tôi, hoặc là đều muốn lấy Tiểu Nguyệt Nhi của tôi lợi dụng tôi, các người đang muốn chết sao? Tôi ghét nhất là người khác lợi dụng tôi, hơn nữa các người dựa vào cái gì cảm thấy bản thân có thể lừa được tôi, coi tôi là thằng ngốc sao? ”
Những lời này của Thẩm Mục làm cho tôi có chút xấu hổ.
Vì có thể nghe được âm thanh của hệ thống, cộng với có kí ức của quá khứ, nên tôi cứ mang theo tự tin mình biết trước một phần chuyện tương lai, mới xúc động lập nên kế hoạch này.
Thẩm Mục có thể leo lên được đến vị trí hôm nay chỉ tàn nhẫn thôi còn chưa đủ, là tại tôi nghĩ quá đơn giản, cứ đinh ninh kí chủ có thể làm được thì tôi cũng làm được.
Những ngày qua tôi đã ngộ ra được hết mọi chuyện.
"Là tại tôi suy tính quá sơ sài, vậy nên tôi cũng trả giá rồi không phải sao.?"
"Cô nói cho tôi biết mấy chuyện này, đừng nói là muốn tôi giúp cô đối phó với em gái cô nha? Dựa vào đâu?"
"Tôi không kêu anh đi đối phó với con bé, tôi chỉ muốn thông báo cho anh thôi, không phải anh đang rất chán sao, tôi tìm trò vui cho anh đó. Hơn nữa nếu như anh ghét bị lừa gạt, vậy thì cũng đừng bất công chỉ giết một mình tôi chứ."
Thẩm Mục không nói tiếp, hắn đảo mắt, cầm lấy cái nĩa, đâm vào ly rượu bên cạnh, khuấy mấy cục đá* bên trong thành một vòng tròn.
*đá là nước đá chứ không phải là đá nha mọi người, là cái đá để ướp lạnh rượu á.
Khuấy hai cái, hắn lại hung hăng chọc cái nĩa vào cục đá, chọc đến mức cục đá nứt ra thành vài mảnh nhỏ, còn có chút đá vụn văng ra ngoài.
Hắn vứt cái nĩa, đưa ngón tay vào ly lấy mấy cục đá vụn, ngón tay hắn thon dài xinh đẹp, dính ướt rượu vang dưới ánh đèn giống như đang phát sáng.
Hắn cầm cục đá ném vào miệng, nhai rộp rộp.
Rất nhiều lúc tôi căn bản không hiểu Thẩm Mục đang làm gì.
Nhưng mấy chuyện này không quan trọng, loại biến thái như hắn, tôi nhìn không hiểu cũng là bình thường, tôi chỉ cần hắn có thể nghe hiểu lời tôi nói là được.
"Thú vị đó..." Thẩm Mục dùng ngón tay ướt đẫm xoa xoa môi, mắt xanh híp lại, nở nụ cười: "Tôi thấy cô là đang tìm lợi cho mình, ngồi không muốn tôi thay cô đi đối phó phiền phức. Tôi lại không ngốc. ”
"Nhưng con bé nhất định sẽ đến tiếp cận anh, tuy rằng tôi không biết mục đích của nó là gì, tôi nghĩ anh cũng không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ hai lòng muốn xuất hiện cạnh anh chứ?"
"Vậy tôi sẽ giết ả ta." Thẩm Mục kéo dài giọng: "Cô muốn tôi nói vậy sao? Hay là muốn khơi dậy sự cứng đầu của tôi? Cô càng muốn tôi tìm cô ta, tôi càng không để ý."
"Tôi không nghĩ vậy, tôi nói với anh mọi chuyện chẳng qua là vì sự tình đã phát triển đến bước này, anh điều tra tôi rõ ràng hết rồi, lúc đó Kim Sở Hàm tiếp cận anh, lỡ anh nghĩ là tôi làm thì sao, tôi không muốn chuốc thêm phiền phức, cho nên nói rõ ràng với anh trước mà thôi."*
| Ý là: Kim Bảo Châu đến tìm Thẩm Mục trước, nói quá chừng chuyện của Tiểu Nguyệt Nhi, nếu sau này Kim Sở Hàm lấy thân phận của Tiểu Nguyệt Nhi đến tìm Thẩm Mục, Kim Bảo Châu sợ Thẩm Mục sẽ nghĩ là do Kim Bảo Châu nói với Kim Sở Hàm, cho nên mới nói ra trước để tránh phiền phức.|
"Ồ, tôi thấy em gái cô cũng không tệ, cô ta đã muốn cùng tôi ôm ấp, sao tôi phải cự tuyệt."
"Chuyện xảy ra giữa anh với người phụ nữ khác tôi không quan tâm lắm, tôi đã nói là muốn tìm cho anh trò vui, còn lại làm thế nào là việc của anh, chuyện tôi muốn nói chỉ có vậy thôi, nếu không còn gì nữa vậy tôi lên lầu nghỉ ngơi trước."
Tôi còn chưa ra khỏi phòng ăn, đã nghe thấy tiếng chén đĩa vỡ vụn phía sau, chắc là Thẩm Mục đang tức giận lật bàn.
Tôi đi thẳng về phòng, không thèm để ý đến hắn.
Lời tôi nói với Thẩm Mục là thật lòng, hôm nay lúc trên đường trở về, tôi cẩn thận tính toán khả năng nảy sinh quan hệ giữa kí chủ và Thẩm Mục.
Tôi đột nhiên phát hiện Thẩm Mục và những người như Cố Trạch Ngôn dễ xử lý hơn Kim Thành Nhất.
Lý do lớn nhất hắn thích kí chủ là vì trùng hợp.
Hắn đang cần một Tiểu Nguyệt Nhi mới để cứu linh hồn ngày càng trống rỗng của mình.
Kí chủ xuất hiện
Hơn nữa dưới sự trợ giúp của hệ thống, cô ta sẽ mang theo mồi câu là biết rõ ràng tất cả sở thích của Thẩm Mục, ném hết mồi câu vào một tấm lưới ảo mộng, để Thẩm Mục đắm chìm trong đó.
Tôi căn bản không cần cố gắng chia rẽ kí chủ và Thẩm Mục.
Tôi chỉ cần để Thẩm Mục nhìn thấy tôi, để Thẩm Mục biết chỗ nào tôi cũng mạnh hơn người phụ nữ kia là đủ rồi.
Đa số con nít khi khóc cần kẹo để nín, số còn lại thì cần một ánh nhìn nghiêm khắc.
......
Ngày thứ năm sau bữa tối hôm đó, Kim Sở Hàm tìm đến Thẩm Mục.
Nếu nói về độ điên thì chẳng ai điên bằng Thẩm Mục.
Sau khi tôi nói xong mấy lời đó, Thẩm Mục tìm một cái camera mini gắn vào dây chuyền, ngày nào cũng đeo lên cổ, hình ảnh nó ghi lại sẽ thông qua một cái đầu chuyển đổi, giống như đầu đọc thẻ kết nối vào điện thoại di động của tôi.
Hắn nói kịch hay không thể một mình hắn xem, muốn chia sẻ cho mọi người cùng xem mới thú vị.
Sau đó liên tiếp mấy ngày tôi nhìn Thẩm Mục như một tên điên, hết đấm cái này đến đạp cái kia.
Hắn đến công ty không phải để làm việc, đơn giản là đi tập huấn chiến đấu tự do.
Thậm chí đến lúc đi tắm và làm vệ sinh hắn cũng không tháo ra.
Tôi không chút nghi ngờ, nếu hắn lên giường với Kim Sở Hàm, có thể hắn sẽ chọn một góc độ tốt nhất ở đầu giường rồi đặt sợi dây chuyền lên.
Lúc Kim Sở Hàm rốt cuộc cũng chịu xuất hiện trước mặt Thẩm Mục, tôi lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta mặc một chiếc váy lụa màu vàng, trên váy thêu một hoa sen màu chỉ tối.
Váy lụa màu vàng là thứ Thẩm Mục thích.
Bởi vì lúc hắn còn nhỏ mẹ của hắn cũng thích mặc một chiếc váy như vậy, không nói đến sau này, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ luôn là mồi câu tốt nhất.
Đặc biệt là đàn ông.
Theo một nghĩa nào đó, cái nhìn đầu tiên của đàn ông về phụ nữ đều dựa trên hình mẫu của mẹ anh ta.
Hoa sen là quốc hoa của Việt Nam, cũng là bông hoa mà Tiểu Nguyệt Nhi từng ao ước muốn có cơ hội ngắm nhìn.
Kí chủ chuẩn bị rất chu đáo, tôi thông qua màn hình nhìn thấy Kim Sở Hàm ngồi đối diện Thẩm Mục.
Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn Thẩm Mục, giọng nói nhẹ nhàng như thể cánh bướm bị thương đang bất an hoảng loạn.
Môi nhỏ hồng hồng bị cô ta cắn tới cắn lui, cà phê trong tay càng bị khuấy đến rối rối tinh rối mù, dường như đang muốn đem hai chữ "đáng thương" viết lên mặt.
Kim Sở Hàm dưới ánh mắt chăm chú của chúng tôi, đem hết kinh ngạc, kinh hỉ, do dự, cảm xúc vừa mất mát vừa kích động lần lượt diễn ra hết một lần, làm xong hết mới hít sâu như là hạ quyết tâm, đứng dậy đi về phía Thẩm Mục.
Hai tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm để ở trước hông, bước chân nhỏ nhẹ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Mục, mắt trừng đến tròn xoe, âm thanh ngọt ngào.
"Anh... Anh có phải là Kim Đồng không? ”
Kim Đồng là cách xưng hô của Tiểu Nguyệt Nhi trong khoảng thời gian u ám kia, bởi vì cả người Thẩm Mục trắng trẻo xinh đẹp, làm Tiểu Nguyệt Nhi nhớ đến cậu bé kim đồng từng gặp một lần trong phim Bồ Tát.
Tuy rằng tôi không nhìn thấy mặt Thẩm Mục, nhưng từ trong giọng nói của hắn có thể nghe ra, hắn làm ra phản ứng cảm xúc vô cùng phối hợp.
"Thật sự là anh!!!"
Kim Sở Hàm vui mừng đến đỏ hốc mắt, cắn chặt môi, mang theo chút ủy khuất nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Mục, hai tay đang không biết làm sao, giống như muốn ôm Thẩm Mục một cái, nhưng lại sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp.
Da thịt trắng nõn mịn màng như tuyết chảy dài theo đường cong đầy đặn, khép lại hương thơm ngát.
Khuôn mặt tròn to bằng bàn tay, cánh mũi cao thẳng, môi hồng hồng, toàn thân đầy vẻ mê hoặc.
Mỗi ánh nhìn đều là một đôi mắt to hơi rũ xuống, con ngươi vừa đen vừa to, sáng lấp lánh. Khi cô ta chớp mắt, giống như cả người biến thành một bộ ngực trắng nõn, đầy đặn, có chút rủ xuống.
Nhưng khi cô ta ngước mắt lên, lại hồn nhiên như thể nếu bạn nói thêm một câu với cô ta cũng là báng bổ.*
|*Là kiểu vẻ ngoài thì dâm đãng nhưng gương mặt thánh thiện, ví dụ như cô ta đang rũ mắt nhìn dâm đãng, bạn muốn tán tỉnh nhưng khi cô ta ngước mắt lên thì nhìn rất ngây thơ, bạn mà lỡ miệng thì thành bạn có tội quấy rối, sỉ nhục vẻ đẹp thánh thiện của người ta.|
Người này tuy rằng tham lam vật chất, nhưng từ lúc cô ta còn sống chính là lang thang giữa đám đàn ông kiếm cơm, cho nên cô ta biết rõ nhất loại phụ nữ nào khiến đàn ông khó có thể từ chối.
Dưới sự trợ giúp của từng đạo cụ, rõ ràng vẫn là gương mặt cũ, biểu tình quật cường bây giờ đều trở thành đưa đẩy, nào còn có sự mạnh mẽ thuộc về Kim Sở Hàm.
Cô ta mang theo thân hình ngây thơ này, đứng trước mặt Thẩm Mục tâm sự chuyện cũ, nửa thật nửa giả bịa ra một câu chuyện hoàn chỉnh.
Lúc bị người đàn ông Mexico mua đi, nửa đường tìm cơ hội chạy trốn, lang thang rất lâu, phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, cuối cùng được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng người Trung Quốc tốt bụng, nhưng họ đã không may qua đời.
Cô xử lý hậu sự xong, không có nơi nào để đi, liền đến New York muốn tìm cho mình chân trời mới, lại tình cờ gặp được cậu nhóc thời thơ ấu mình nhớ mãi không quên.
Là sự khởi đầu của một chuyện tình lãng mạn.
Chỉ tiếc cách camera tôi không nghe được tiếng lòng của hệ thống và Kim Sở Hàm, luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó.
Thẩm Mục nghe thấy vậy vô cùng đau lòng, khi biết cô ta vừa đến New York không có chỗ nào để đi, lập tức tỏ vẻ muốn đưa cô ta về nhà mình ở tạm.
Cái này nằm ngoài tính toán của tôi.
Tôi vốn tưởng rằng Kim Sở Hàm đi Mỹ cùng Cố Trạch Ngôn, tuy rằng sẽ tìm mọi cách tiếp cận Thẩm Mục, nhưng chắc là sẽ không đến mức quẳng Cố Trạch Ngôn sang một bên.
Kết quả lại trực tiếp ám chỉ với Thẩm Mục cô ta cần một chỗ dựa để dừng chân.
Về phần Thẩm Mục muốn đưa cô ta về biệt thự, nhất định là cố ý muốn thấy tôi sốt ruột, tôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xem trò vui không ngại lớn chuyện của hắn.
Tôi nhét điện thoại vào túi, vừa chú ý đến cuộc trò chuyện của hai người kia qua tai nghe bluetooth, vừa đi tìm người giúp việc.
Người giúp việc trong biệt thự này ai nấy đều sợ Thẩm Mục, sợ vô cùng, nghe nói trong bồn hoa còn chôn một người làm vườn không nghe lời.
Chỉ cần liên quan đến hai chữ Thẩm Mục, những người này sẽ tỉnh táo hết mười phần sức lực.
Nhân lúc Thẩm Mục còn chưa về đến nhà, tôi bảo giúp việc thu dọn đồ đạc của tôi vào trong tầng hầm, quét dọn sạch sẽ dấu vết cuộc sống của tôi, nhường chỗ cho Thẩm Mục tìm niềm vui mới.
Tầng hầm được giấu trong một bức tường nhỏ có cơ quan, không biết xây dựng bằng cách nào, chỉ cần ở trong căn phòng này sẽ nghe được âm thanh của tất cả các phòng khác.
Lúc tôi mới vào ở, lấy lý do muốn quen thuộc hoàn cảnh đã quan sát tỉ cả căn biệt thự này vài lần.
Sau khi phát hiện ra tầng hầm này, tôi đã sớm tìm cơ hội trộm chìa khóa, và hôm nay là lúc thích hợp để dùng nó.
Khi tôi nghe thấy âm thanh của Kim Sở Hàm vang lên trong phòng, cảm giác khoái cảm trốn trong bóng tối rình mò kẻ địch khiến cả người tôi tê dại.
(14)
Giống như đang săn bắn, đầu tiên phải trốn trong bóng tối quan sát con mồi, tìm được cơ hội tốt nhất mới có thể một phát giết chết.
Tôi trốn trong tầng hầm tối tăm, nghe giọng nói thanh thúy mang theo chút biến dạng của Kim Sở Hàm, toàn bộ suy nghĩ đều là những lời này.
Đối với việc quyến rũ đàn ông Kim Sở Hàm thật sự rất có chiêu trò.
Cái loại cảm giác yếu ớt muốn tìm chỗ dựa trong lời cô ta nói ra rất khó diễn tả, như bị sương mù vây quanh, tựa như có thể nhìn thấy, rồi lại giống như là tự mình đa tình.
Loại thông minh trong quan hệ với người khác giới này là thiên phú từ xương cốt, khó trách cô ta được hệ thống lựa chọn.
Tôi ở dưới tầng hầm bốn tiếng đồng hồ, Kim Sở Hàm mới lưu luyến không rời tách Thẩm Mục ra trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài tôi cũng không bất ngờ, người giúp việc sẽ báo với hắn ta.
"Xem có vui không?"
Thẩm Mục lúc mở cửa luôn đưa nửa khuôn mặt mình vào trước, giống như rắn săn mồi, đảo mắt nhanh chóng quét qua hoàn cảnh trong phòng, nhìn thật kĩ mọi thứ mới bước vào.
Cẩn thận như thể một tên tội phạm bị truy nã mỗi ngày.
"Vui chứ, xem biểu hiện của anh còn rất hợp tác."
Tôi cũng không mấy kinh ngạc với biểu hiện tự nhiên không có gì của Thẩm Mục.
Từ trước đến nay hắn luôn đa nghi, ngày tôi len lén thừa dịp hắn ngủ trưa đi mài thêm chìa khóa tầng hầm, đã biết hắn nhất định là giả vờ ngủ, cho nên lúc đi tôi gõ hai cái vào mặt bàn, thấy khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên.
Vài tâm tư nhỏ nhặt của Thẩm Mục cũng rất dễ nhìn ra.
"Trách không được đàn ông của cô bị cướp đi, ả đàn bà kia so với cô càng làm cho đàn ông vui vẻ hơn."
Thẩm Mục đến gần tôi mới phát hiện áo sơ mi bên hông hắn có một dấu vết màu hồng nhạt lấp lánh, giống như dấu vết son môi.
Tôi cũng đoán được tiếng nũng nịu cùng lời nhỏ giọng xin lỗi mình nghe được lúc nãy là do đâu mà ra.
Thẩm Mục túm lấy chiếc áo sơ mi kia, làm lộ ra một đoạn eo nhỏ, trong bóng tối có chút tỏa sáng.
"Người phụ nữ kia khom lưng muốn nhặt đồ, rồi lại giả vờ chân không vững ngã xuống, tôi đưa tay đón, cô ả vừa lúc hôn lên thắt lưng tôi, cặp ngực kia đè lên đùi tôi, tôi còn chưa kịp đè lại đã giống như con tôm luộc nhảy dựng lên xin lỗi."
Thẩm Mục nghiêng đầu, hai mắt đảo quanh, giọng điệu nghe rất hưng phấn, nhếch miệng cười.
"Còn rất biết lựa thời cơ, giống như dùng lò vi sóng hâm sữa, thời gian vừa đủ, không có vẻ như đang cố ý câu dẫn, rất biết cách chiều đàn ông."
"Tôi đã nói rồi, con bé sẽ là món đồ chơi thú vị. Nhân tiện, buổi tối anh ăn gì vậy, tôi đói rồi, cho tôi nhìn một chút."
"Cô không xem?"
Sắc mặt Thẩm Mục thoáng cái liền lạnh xuống, thậm chí có chút âm trầm.
"Cô không xem!?"
Ba chữ này giống như là bị hắn nhai nát rồi mới nói ra miệng.
"Không có tín hiệu." Trước khi hắn điên hơn, tôi lấy điện thoại di động đang mất kết nối đưa đến trước mặt hắn: "Camera của anh không dùng kết nối mạng, là làm dạng thủ công, vốn đã dễ bị lỗi, lại còn đang ở tầng hầm*."
*Là dạng camera liên kết với một cái thiết bị như đồ đọc thẻ hay sao á, gắn vào điện thoại là xem được, không cần có mạng vẫn có thể dùng nhưng cái này dễ bị lỗi do kết nối kiểu cũ.
"À..."
Thẩm Mục chớp chớp mắt, lại vui vẻ.
"Nếu đã khó xài vậy tôi đổi cho cô cái mới, vốn đã muốn đổi mới toàn bộ camera."
"Không cần, tôi rất thích cái camera này, vì tôi thích nên anh cũng dùng chung đi, còn nữa, anh thử tìm người đến xem có thể động tay một chút vào tầng hầm không, chỉnh lại tín hiệu." Tôi cười cười với Thẩm Mục.
Thẩm Mục nghiêng đầu, không từ chối.
Hắn móc từ túi quần ra một lớp màn bảo quản, cầm trong tay bóc như lột vỏ chuối.
Bên trong là giấy thiếc, bóc thêm một lớp giấy, là bít tết Wellington cắt thành miếng nhỏ.
"Ăn đi."
Tôi từng được đàn ông tặng rất nhiều thứ trong đời, chứ chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ có người giữ lại thứ này cho tôi.
Tôi nghi ngờ cái này là đồ ăn thừa của họ
"Không phải là đồ ăn thừa, phần của tôi không ăn, tôi chỉ cắt ra."
Thẩm Mục đưa tay về phía trước, lại nói: "Không phải cô nói thực phẩm là để phục vụ con người sao, cái này không bẩn cũng được bọc màn bảo quản cẩn thận, sao cô lại không ăn? "
Ánh mắt hắn mở to, ngây thơ bên trong chân thật đến vậy, khiến tôi không nhìn ra là cảm xúc thật của hắn hay hắn lại làm mấy trò tôi không hiểu được.
"Chỉ là tôi chưa từng ăn bít tết kiểu vậy, có hơi ngạc nhiên."
Tôi đưa tay nhận, bóc một miếng nhỏ ăn, thịt có hơi lạnh.
Ý cười trong mắt Thẩm Mục càng sâu.
"Cô muốn giải quyết ả đàn bà kia thế nào."
"Không giải quyết, tựa như tôi chỉ cần ở trong tầng hầm nhìn Kim Sở Hàm là được, tôi chỉ cần thấy hai người tự do phát triển, ngược lại là anh, anh tính giải quyết thế nào?"
"Ả có kế hoạch, chỉ là luôn giữ nước đi, ả ta có vẻ rất hiểu tôi, không biết từ đâu mà điều tra được nhiều thứ về tôi như vậy." Thẩm Mục vuốt cằm, giống như đang nhớ lại chi tiết ở cạnh Kim Sở Hàm.
Tôi có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Thẩm Mục hôm nay, hắn đã có đồ chơi mới.
Tôi không cần phải xen vào nhiều, tôi chỉ cần tự kích thích hưng phấn của chính mình.*
*|Ý bà Châu là nếu kí chủ là đồ chơi kích thích, Thẩm Mục chơi vui rồi vậy bà Châu cũng phải tự tạo niềm vui cho chính mình.|
Kim Sở Hàm là đồ chơi, vậy tôi sẽ là người cùng Thẩm Mục chơi đồ chơi đó.
Thống hận và sợ hãi đối với Thẩm Mục đều bị tôi mạnh mẽ rút ra, đem giấu sâu vào linh hồn.
Giờ không phải lúc phát tán chúng.
....
Thẩm Mục ầm ĩ một hồi mới đi, trước khi đi hắn nói ngày mai sẽ tìm người đến điều chỉnh tín hiệu.
Tầng hầm rốt cuộc yên tĩnh lại, tôi có thể đi nghe Kim Sở Hàm cùng hệ thống trò chuyện.
Lúc cô ta đến hoa viên tôi mới nghe thấy âm thanh.
Chỉ là bởi vì có Thẩm Mục ở bên cạnh, bọn họ chỉ nói với nhau vài câu.
Lúc trở về phòng cô ta vẫn luôn lải nhải với hệ thống, Thẩm Mục cũng lải nhải trước mặt tôi.
Hai bên tai tôi không rảnh rỗi, như thể đến một khu rừng rậm giữa trưa hè, nghe toàn tiếng ve kêu inh ỏi.
[Hệ thống, tình huống của Thẩm Mục rốt cuộc là sao vậy, lúc nãy đột nhiên tăng 30% độ hảo cảm, giờ chỉ còn 0%, tên này là cái thứ gì vậy, tôi có thể kiếm điểm nữa không đây?]
[Không sao đâu, kí chủ yên tâm, Thẩm Mục này tính cách có chút đặt thù, độ hảo cảm của hắn tăng giảm là chuyện bình thường. Trừ khi độ hảo cảm liên tiếp 3 ngày không giảm, bằng không cũng không thể tính là tích được điểm.]
[Cái quỷ gì đây, khó hiểu quá đi mất, phiền chết được, còn nữa, tôi bảo cậu giúp tôi xem chừng Trạch Ngôn, anh ta sao rồi.]
[Căn cứ vào tọa độ, hôm nay Cố Trạch Ngôn hẳn là vẫn ở lại căn hộ, kí chủ tôi phải nhắc nhở cô một chút, tuy rằng camera lỗ kim trong phòng này đã bị tôi giở trò, nhưng Thẩm Mục tính tình đa nghi, chúng ta nhất định phải đề phòng, cho nên tôi nghĩ lúc cô ở biệt thự không nên tùy tiện liên lạc với Cố Trạch Ngôn.]
[Biết rồi, Thẩm Mục là tên quay lén sao, tự nhiên lắp đặt camera lỗ kim trong phòng. Cậu yên tâm, lần này tôi mượn chuyện ở cạnh Kim Bảo Châu để ra ngoài, đã nói với anh ta Kim Bảo Châu hiện tại bị trầm cảm, vì phòng ngừa kích thích đến Kim Bảo Châu, bảo anh ta cố gắng không nên chủ động liên lạc với tôi, chờ tôi tìm anh ta. Cũng may anh hai nói với tôi chuyện này, cho tôi có cái cớ tốt, về sau nếu Kim Bảo Châu có không chịu nhận, vừa hay có cái cớ để tôi đá cô ta đi*. Đúng rồi, cậu theo dõi bên cô ta phải không? Sao rồi, có hành động gì không?]
|*Ý của Kim Sở Hàm là Kim Sở Hàm lấy cái cớ chăm sóc Kim Bảo Châu để trốn ra ngoài, nếu sau này Kim Bảo Châu có nói không ở chung với cô ta, cô ta sẽ chơi trò "mày có giỏi thì nói đi, xem người ta tin mày hay tin tao." Kiểu sẽ dựa vào chuyện này đội cho Kim Bảo Châu cái nồi vì ganh ghét nên hãm hại em gái.|
[Không có, cô ta gần đây vẫn hoạt động gần vị trí trước đó, chắc là vẫn đi loanh quanh, không có gì đặc biệt, tôi sẽ tùy lúc để ý.]
[Vậy thì tốt, hệ thống, cậu nói nếu lần tôi và Trạch Ngôn ở suối nước nóng, cậu cũng giúp tôi che chắn tín hiệu hoặc canh chừng là tốt rồi. Vậy thì tôi cũng không cần công khai sớm như vậy, anh hai cũng sẽ không xuất ngoại, tuy rằng bây giờ mỗi ngày tôi đều có cách liên lạc duy trì tình cảm với anh ấy, nhưng mấy tháng nay độ hảo cảm chỉ tăng thêm có mấy phần trăm, gấp chết tôi rồi.]
[Lúc kí chủ cùng người khác tiến hành hoạt động dành cho người lớn, hệ thống của chúng tôi cũng sẽ tự động ngủ đông, chuyện này tôi đã nói với cô lâu rồi mà, hơn nữa cô cũng không thể chỉ ỷ lại vào hệ thống, phải biết tự mình nghĩ cách chứ! Điểm tích lũy của cô bây giờ vẫn đang giậm chân một chỗ, Cố Trạch Ngôn còn là đối tượng đã thành công rồi, không thể cho cô nhiều điểm hơn đâu, tốt hơn hết là cô nên cố nắm lấy cơ hội Thẩm Mục lần này.]
[Ây da, tôi biết rồi, tôi chỉ thuận miệng nói một chút thôi, mọi người cùng nhau vui vẻ ha...]
Bên kia còn đang lải nhải, tôi lại có chút hoảng hốt.
Hóa ra mấy ngày nay hệ thống đã theo dõi tọa độ của tôi? Tôi tưởng họ chỉ có thể xem tọa độ của đối tượng nhiệm vụ.
Nhưng bọn họ hình như vẫn chưa phát hiện tôi đang bên cạnh Thẩm Mục, chuyện này là sao? Là hệ thống giám sát sai?
Hệ thống lợi hại như vậy hẳn là sẽ không phạm phải loại sai lầm cơ bản này... Chẳng lẽ là vì mãi không thu được điểm tích lũy nên hệ thống suy yếu mới dẫn đến tính toán sai?
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng điệu bất mãn của hệ thống.
Rõ ràng nó đã bắt đầu lo lắng về vấn đề điểm tích lũy, điểm này cho thấy suy nghĩ của tôi tính đến hiện tại vẫn chính xác.
Nhưng hệ thống chắc là sẽ không dễ suy yếu đến nỗi phạm lỗi sai thế này, lại còn trùng hợp đến vậy, tọa độ của người khác thì tính đúng, chỉ có chỗ tôi là không nhìn ra?
Thật giống như một chiếc máy tính đang hoạt động tốt, bị người khác hack đi một phần mềm.
Chẳng lẽ họ biết tôi có thể nghe được tiếng lòng của họ, nên cố ý nói cho tôi nghe?
Cũng không phải là không có khả năng, nhưng nếu đã phát hiện thì phải ít tiết lộ những thông tin quan trọng, mà nói không chừng là họ cố ý tiết lộ sai thông tin...
Vậy rốt cuộc là sao đây...
Tôi nằm lăn lộn cả đêm suy nghĩ hết mọi khả năng, nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể đè nén nghi ngờ tiếp tục quan sát hướng đi của bọn họ.
......
Kim Sở Hàm vô cùng hăng hái quyến rũ Thẩm Mục.
Cô ta không chỉ làm bảo mẫu, làm đầu bếp, hơn nữa chỉ cần Thẩm Mục ra ngoài, bất kể là giờ nào, cô ta cũng sẽ ngồi đợi ở phòng khách, nở một nụ cười xán lạn nói mừng anh về nhà.
Cô ta đang cố gắng xây dựng một gia đình ấm áp, cho Thẩm Mục thấy hắn vẫn được người ta quan tâm.
Thẩm Mục rất hưởng thụ.
Nhưng loại hưởng thụ này không phải là hưởng thụ tình yêu của Kim Sở Hàm, mà là hưởng thụ khoái cảm xem một vở kịch hay.
Thậm chí hắn ác ý nói trước mặt tôi, Kim Sở Hàm giống như là diễn viên hạng ba trên sân khấu, toàn thân tỏa ra một năng lượng mạnh mẽ, liều mạng muốn hot, trông rất thú vị
Lúc hắn nói mấy lời này trong miệng đang cắn kẹo mút, rộp rộp nhai nát.
Từ sau miếng bít tết Wellington ngày đó, Thẩm Mục dường như tìm được thú vui, mỗi lần đến đều móc ra cả đống đồ ăn trong túi.
Kẹo mút này là bình thường, hồi chiều hắn còn móc ra một cái bánh bông lan được hắn cẩn thận ép thành hình vuông nhét vào túi.
Nếu như không phải mỗi phần thức ăn đều được gói lại sạch sẽ, thật sự là tôi chạm cũng không muốn chạm vào.
"Cô cả ngày buồn bực ở tầng hầm này không sợ lên mốc sao? Như mấy con chuột trong ống cống."
Thẩm Mục ngậm kẹo, trong miệng toàn là nước miếng, nói chuyện câu được câu mất.
"Tôi cảm thấy tốt mà, ngược lại là anh, người chiều nay anh gặp chắc là đối tác, cho dù công ty khoa học kỹ thuật của anh là bề nổi, nhưng cũng nên làm ra dáng chút đi, đến chuyện đánh đối tác mà anh cũng làm được."
"Tôi không đánh hắn, tôi chỉ dạy hắn cách ăn nói thôi."
Thẩm Mục cây ngay không sợ chết đứng.
Tôi không nhịn được thở dài trong lòng.
Đối tác kia tuy rằng là một tên ngạo mạn, từ lúc gặp mặt vẫn luôn châm chọc.
Nhưng nói chung người bình thường hoặc là kiên nhẫn nói chuyện, hoặc từ chối hợp tác với mấy người thô lỗ như vậy.
Có ai giống tên Thẩm Mục này đâu, một đạp đạp người ta té ghế, coi người ta như trái banh đá tới đá lui, còn ép tên đối tác kia ăn luôn hợp đồng.
Tên kia mặt mũi bầm dập, dáng vẻ khóc chắc là thảm hơn lúc mẹ mới đẻ ra.
"Camera lỗ kim trong phòng Kim Sở Hàm kia vẫn luôn ghi lại mấy cái thứ nhàm chán, cô ả giống như một con búp bê giả, người ở một mình mà lúc nào cũng mềm mại xinh đẹp, đến hắt hơi cũng phải hít nửa cái nhịn nửa cái, thật nhạt nhẽo."
Thẩm Mục bất ngờ chuyển đề tài.
"Anh cũng nói cô ta liều mạng cũng muốn hot mà, vậy chắc chắn là rất chuyên nghiệp."
Thẩm Mục răng rắc một cái cắn nát viên kẹo, âm thanh thanh thúy giống như cắn gãy xương, tiếng nhai của hắn rất lớn, như một cậu nhóc đang phùng má giận dỗi, nhưng lúc nói chuyện lại như đang cười.
"Tôi biết lúc trước cô ở phòng ả ta đang ở, còn cố ý đặt hộp khăn giấy ở chỗ đó. Kim Bảo Châu, trước đây cô ở nhà họ Kim làm gì? Nhà cô không phải thương yêu nhau lắm hả? Nội bộ cũng lục đục sao?"
"Không có lục đục, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là tôi thông minh thôi, cái gì tôi không biết thì sẽ lên mạng học, trên internet không phải cái gì cũng có sao, bỏ ra một chút thời gian là được."+
(Còn tiếp)
Tôi không đợi gặp Cố Trạch Ngôn mà trực tiếp rời đi.
Nếu là hai tháng trước, tôi phải tìm cơ hội để được nhìn thấy anh ta.
Nhưng bây giờ thì khác. Nhớ lại hai mươi năm từng trải qua bên cạnh người đó, tựa như chỉ vừa xem xong một bộ phim, phim thì đã chiếu xong mà kết thúc vẫn vậy.
Mới chớp mắt còn khóc cười giận dỗi, giờ lại chẳng thể nhớ được cảm xúc lúc đó ra sao, có chăng chỉ như hồi ức non trẻ thuở ngây dại.
Trước kia yêu thích tranh giành đến đập đầu chảy máu, hiện tại mới hiểu được cái gọi là tình yêu là bởi vì chưa hiểu rõ, một khi đã nhìn rõ rồi thì người kia cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Tôi trở về bên cạnh Thẩm Mục.
Hắn dường như mỗi ngày đều nhàn rỗi trong biệt thự.
Lúc tôi vào cửa, hắn đang làm một tấm da Linh Dương, phòng khách một mảnh bừa bộn.
"Về rồi hả, thế nào? Đi gặp lại tình cũ vui không?"
Tôi biết hắn sẽ tìm người theo dõi tôi.
"Anh rất nhàm chán sao? Không cần đến công ty à?"
Tôi đi qua rót cho mình một ly nước ấm, cổ họng còn chưa khỏi, hôm nay cùng Kim Sở Hàm trò chuyện vài câu lại đau rát.
"Đúng vậy, tôi rất nhàm chán."
Dáng vẻ hắn vuốt ve da lông giống như đang vuốt ve làn da của phụ nữ, nếu như không phải hắn có vẻ ngoài ưa nhìn, với cái biểu cảm này của hắn chắc là phải cực kì hèn mọn.
"Không phải cô thích tên kia sao? Nếu tôi là cô tôi sẽ trực tiếp giết ả đàn bà kia, cướp người về, còn giết hết mấy người trong nhà cô, giành hết tài sản về muốn làm gì thì làm."
Tôi cởi giày cao gót ra, một tay cầm ly nước ngồi xuống sofa, sofa trải một lớp da lông, mịn màng đến mức tôi nhịn không được híp mắt lại.
"Thẩm Mục, anh chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề sao?"
Thẩm Mục quay đầu, hắn quá giống dã thú, lúc tàn nhẫn giết chóc vẫn mang theo sự ngây thơ nguyên thủy của động vật.
"Bạo lực là cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề, không phải sao?"
"Đúng vậy, chết cũng là nhanh nhất."
"Cô mà cũng sợ chết?"
Đại khái là vì sống ở nước ngoài đã lâu, giọng nói của Thẩm Mục mang theo chút đặc trưng riêng biệt, hòa chung với sự mềm mại của lớp da lông bên dưới, có hiệu quả thôi miên vô cùng tốt.
Tôi xoay ly thủy tinh trong tay, dựa vào sofa nhắm mắt lại, dạ dày truyền đến cảm giác đau nhức khiến tôi rất mệt mỏi.
"Không sợ chết với không tự mình đi tìm chết là hai chuyện khác nhau, Thẩm Mục, không phải ai cũng chán sống như anh đâu."*
*|Ý bà Châu là tuy là bả không sợ chết, nhưng cũng sẽ không ngu ngốc tự mình đi tìm chết.|
"À? Vậy bây giờ tôi sẽ giết cô. ”
Trên cổ đột nhiên truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, là kim loại, tôi không cần mở mắt cũng có thể đoán được Thẩm Mục đang làm gì.
"Thẩm Mục, anh thật sự rất nhạt nhẽo."
"Đúng vậy, cho nên tôi giữ cô lại để tìm vui, cô mà không làm tôi vui tôi sẽ giết cô."
Vâng, lần cuối cùng tôi nghe câu tương tự thế này là nghe từ miệng một đứa con nít
"Bạn không cho mình đồ chơi là mình đánh bạn đó."
Có đôi khi tôi thật sự hoài nghi, tâm trí Thẩm Mục chắc là phát triển đến năm 14 tuổi thì dừng lại, hắn không có cách nào lớn lên, chỉ có thể tự mình phát điên.
"Thẩm Mục, anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết."
Trực tiếp nói cho tôi biết anh muốn gì, muốn có ai đó ăn tối với anh, hoặc muốn có người đi dạo với anh?
Rất nhiều chuyện chỉ cần nói ra miệng, có thể nó sẽ không khó khăn như ta nghĩ.
Cảm xúc lạnh như băng càng lúc càng gần, Thẩm Mục không nói gì.
Nhưng tôi biết Thẩm Mục sẽ hiểu ý tôi.
Trong hầm rượu ngày hôm đó, tôi thấy mọi thứ trong mắt hắn, và hắn cũng biết được mọi thứ tôi thấy trong mắt tôi.
Cho nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn khiêu khích thăm dò tôi.
Nếu như là kí chủ, đại khái đã sớm lấy cái tên Tiểu Nguyệt Nhi kia ra làm công cụ, dùng tình yêu và sự thương tiếc tưới nước bón phân.
Giống như người đối diện không phải là một kẻ biến thái giết chóc tàn bạo. Mà là một cậu nhóc thiếu thốn tình thương, vì bị khi dễ mà trốn dưới góc bàn xé tai gấu bông trút giận.
Nhưng tôi sẽ không làm thế. Không chỉ vì giữa tôi và Thẩm Mục đều quá hiểu nhau, tôi không thể nhắm mắt diễn kịch như kí chủ.
Mà là bởi vì cho dù không có hận cũ, tôi cũng tuyệt đối không thể nào chấp nhận loại người như Thẩm Mục.
Dù tôi là người có thù tất báo, nhưng tôi sẽ không lấy chuyện bản thân mình từng mang tổn thương ra làm cái cớ để tổn thương người khác.
Những kẻ hèn nhát không cách nào thừa nhận nỗi thống khổ trong lòng, bị cảm xúc chi phối đến vặn vẹo, lựa chọn trút hết mọi đau khổ của chính mình lên người vô tội, mong muốn lấy máu thịt của người khác lấp đầy nội tâm trống rỗng, nhưng máu thịt chỉ biết càng tích tụ càng tiêu tan.
Cho nên tôi sẽ không giống kí chủ ôm chặt Thẩm Mục nói đau lòng thay hắn.
Đó là cách huấn luyện chó.
Còn tôi đang huấn luyện một con sói.
"Thẩm Mục." tôi mở mắt gọi tên hắn.
Thẩm Mục khom lưng, hai tay hai bên thành ghế vây tôi ở giữa, nếu không phải tay kia hắn còn cầm một con dao cắt da sắc bén đặt lên cổ tôi, đây sẽ là một màn thân mật.
"Tối nay ăn thịt dê đi, lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn cơm, bảo bọn họ chuẩn bị tốt một chút."
"Kim Bảo Châu, cô còn dám khoa tay múa chân với tôi, cô thật sự cho rằng tôi sẽ không giết cô sao?"
"Tôi không nghĩ vậy, chỉ là tôi không sợ chết, cho nên tôi tới tiếp cận anh."
Mặt Thẩm Mục rất gần, tôi gần như có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn phả vào môi tôi, trong đôi mắt xanh biếc của hắn tôi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của chính mình.
"Chắc anh cũng đã sớm điều tra được, trước khi tôi tới Mỹ đã thu thập rất nhiều tin tức của anh, chuyện của Tiểu Nguyệt Nhi cũng là tôi thông qua tin tức tìm người của anh mấy năm nay chấp vá ra, vốn muốn làm cái cớ tiếp cận anh, nhưng ai biết tôi tính sai bước cờ, anh không muốn biết vì sao tôi bỏ ra nhiều công sức đến vậy để tiếp cận anh sao?"
"Loại phụ nữ giống cô cô cho rằng trước kia tôi chưa từng gặp qua sao? Bước tiếp theo là gì? Muốn chơi trò yêu đương với tôi?"
"Nếu anh muốn, vậy để tôi nói cho anh biết."
Tôi giơ ngón tay lên, móng tay cào vào cổ họng Thẩm Mục, cào ra từng vết đỏ.
Con dao trên tay Thẩm Mục vẫn không nhúc nhích.
"Thẩm Mục, buông dao xuống, chỉ có nhóc con mới nhờ vào vũ khí để hù dọa người khác, anh nướng thịt dê mềm một chút, tôi sẽ nói cho anh biết tôi muốn làm gì."
......
"Rẹt.. rẹt..."
Cái nĩa trong tay Thẩm Mục từng chút từng chút xẹt qua chiếc đĩa sứ, âm thanh kia như móng tay cạo lên bảng đen, nghe đến mức tôi rợn cả da gà.
"Thẩm Mục, đừng dùng dao nĩa rạch đĩa, rất ồn ào, nếu như không quen dùng dao nĩa, anh cũng có thể dùng đũa, anh cũng là nửa người Trung Quốc chắc là sẽ biết dùng."
"Kim đại tiểu thư, mấy người thượng lưu như cô không phải rất quan trọng lễ nghi bàn ăn sao? Lại bảo tôi ăn đồ Tây dùng đũa?"
Thẩm Mục tiếp tục cầm dao nĩa lượn vòng chiếc đĩa sứ, liếc mắt nhìn tôi.
Tôi thật sự là chịu đủ cái dáng vẻ ngây thơ lại thần kinh của hắn.
"Thứ nhất, lễ nghi bàn ăn là hành vi thể hiện sự tôn trọng đối tượng dùng bữa chung, tôi cho rằng cái này không có khái niệm rõ ràng, ăn chung một bữa cơm, không nên làm ra cử chỉ bất lịch sự cũng là một loại tôn trọng, nhưng hiển nhiên hành vi vừa rồi của anh thì không. Thứ hai, thực phẩm là để phục vụ con người, không phải là con người phục vụ thực phẩm, miễn là mình sử dụng thuận tiện, muốn dùng cái gì ăn cái gì là tự do cá nhân. ”
Nói đến đây tôi nhịn không được thở dài.
"Tôi rất đói, cho nên tôi muốn lấp đầy bụng trước rồi mới nói chuyện chính sự với anh, nếu như anh không đợi được, anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết, đừng dùng những hành động này quấy rầy tôi được không?"
Thẩm Mục cười tủm tỉm không nói lời nào, buông dao nĩa xuống.
Chỉ tiếc đĩa sườn dê ngon này.
Tôi bỏ dao nĩa xuống, tháo khăn ăn kết thúc bữa tối.
"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nói chuyện chính, mục đích tôi tới tìm anh rất đơn giản, bởi vì em gái Kim Sở Hàm của tôi muốn tiếp cận anh, tuy rằng tôi không biết con bé tiếp cận anh có mục đích gì, nhưng dù sao tôi cũng phải phá hỏng kế hoạch của nó."
"Ồ? Cô muốn diệt trừ cô ta, sau đó cướp lại cái thứ kia?. ”
"Anh ta tên là Cố Trạch Ngôn, tôi và anh ta đã không còn quan hệ nữa, xin đừng lôi chúng tôi vào chung. Tôi làm chuyện này là vì chính mình, tóm lại tôi biết Kim Sở Hàm dự định dùng thân phận Tiểu Nguyệt Nhi tiếp cận anh, cho nên tôi đến tìm anh trước một bước, giả vờ nói mình quen Tiểu Nguyệt Nhi, nói tôi nợ cô ấy một ân tình, vì báo ơn nên đem chuyện cô ấy đã chết nói cho anh biết, kết quả anh cũng biết, tôi đoán sai bước này, mới biến thành như bây giờ. ”
Thẩm Mục đan chéo hai tay chống cằm, nghe say sưa như nghe truyện cổ tích, lời nói ra lại rất khó nghe.
"A ~ tôi biết rồi, hai chị em các cô đều muốn lợi dụng tôi, hoặc là đều muốn lấy Tiểu Nguyệt Nhi của tôi lợi dụng tôi, các người đang muốn chết sao? Tôi ghét nhất là người khác lợi dụng tôi, hơn nữa các người dựa vào cái gì cảm thấy bản thân có thể lừa được tôi, coi tôi là thằng ngốc sao? ”
Những lời này của Thẩm Mục làm cho tôi có chút xấu hổ.
Vì có thể nghe được âm thanh của hệ thống, cộng với có kí ức của quá khứ, nên tôi cứ mang theo tự tin mình biết trước một phần chuyện tương lai, mới xúc động lập nên kế hoạch này.
Thẩm Mục có thể leo lên được đến vị trí hôm nay chỉ tàn nhẫn thôi còn chưa đủ, là tại tôi nghĩ quá đơn giản, cứ đinh ninh kí chủ có thể làm được thì tôi cũng làm được.
Những ngày qua tôi đã ngộ ra được hết mọi chuyện.
"Là tại tôi suy tính quá sơ sài, vậy nên tôi cũng trả giá rồi không phải sao.?"
"Cô nói cho tôi biết mấy chuyện này, đừng nói là muốn tôi giúp cô đối phó với em gái cô nha? Dựa vào đâu?"
"Tôi không kêu anh đi đối phó với con bé, tôi chỉ muốn thông báo cho anh thôi, không phải anh đang rất chán sao, tôi tìm trò vui cho anh đó. Hơn nữa nếu như anh ghét bị lừa gạt, vậy thì cũng đừng bất công chỉ giết một mình tôi chứ."
Thẩm Mục không nói tiếp, hắn đảo mắt, cầm lấy cái nĩa, đâm vào ly rượu bên cạnh, khuấy mấy cục đá* bên trong thành một vòng tròn.
*đá là nước đá chứ không phải là đá nha mọi người, là cái đá để ướp lạnh rượu á.
Khuấy hai cái, hắn lại hung hăng chọc cái nĩa vào cục đá, chọc đến mức cục đá nứt ra thành vài mảnh nhỏ, còn có chút đá vụn văng ra ngoài.
Hắn vứt cái nĩa, đưa ngón tay vào ly lấy mấy cục đá vụn, ngón tay hắn thon dài xinh đẹp, dính ướt rượu vang dưới ánh đèn giống như đang phát sáng.
Hắn cầm cục đá ném vào miệng, nhai rộp rộp.
Rất nhiều lúc tôi căn bản không hiểu Thẩm Mục đang làm gì.
Nhưng mấy chuyện này không quan trọng, loại biến thái như hắn, tôi nhìn không hiểu cũng là bình thường, tôi chỉ cần hắn có thể nghe hiểu lời tôi nói là được.
"Thú vị đó..." Thẩm Mục dùng ngón tay ướt đẫm xoa xoa môi, mắt xanh híp lại, nở nụ cười: "Tôi thấy cô là đang tìm lợi cho mình, ngồi không muốn tôi thay cô đi đối phó phiền phức. Tôi lại không ngốc. ”
"Nhưng con bé nhất định sẽ đến tiếp cận anh, tuy rằng tôi không biết mục đích của nó là gì, tôi nghĩ anh cũng không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ hai lòng muốn xuất hiện cạnh anh chứ?"
"Vậy tôi sẽ giết ả ta." Thẩm Mục kéo dài giọng: "Cô muốn tôi nói vậy sao? Hay là muốn khơi dậy sự cứng đầu của tôi? Cô càng muốn tôi tìm cô ta, tôi càng không để ý."
"Tôi không nghĩ vậy, tôi nói với anh mọi chuyện chẳng qua là vì sự tình đã phát triển đến bước này, anh điều tra tôi rõ ràng hết rồi, lúc đó Kim Sở Hàm tiếp cận anh, lỡ anh nghĩ là tôi làm thì sao, tôi không muốn chuốc thêm phiền phức, cho nên nói rõ ràng với anh trước mà thôi."*
| Ý là: Kim Bảo Châu đến tìm Thẩm Mục trước, nói quá chừng chuyện của Tiểu Nguyệt Nhi, nếu sau này Kim Sở Hàm lấy thân phận của Tiểu Nguyệt Nhi đến tìm Thẩm Mục, Kim Bảo Châu sợ Thẩm Mục sẽ nghĩ là do Kim Bảo Châu nói với Kim Sở Hàm, cho nên mới nói ra trước để tránh phiền phức.|
"Ồ, tôi thấy em gái cô cũng không tệ, cô ta đã muốn cùng tôi ôm ấp, sao tôi phải cự tuyệt."
"Chuyện xảy ra giữa anh với người phụ nữ khác tôi không quan tâm lắm, tôi đã nói là muốn tìm cho anh trò vui, còn lại làm thế nào là việc của anh, chuyện tôi muốn nói chỉ có vậy thôi, nếu không còn gì nữa vậy tôi lên lầu nghỉ ngơi trước."
Tôi còn chưa ra khỏi phòng ăn, đã nghe thấy tiếng chén đĩa vỡ vụn phía sau, chắc là Thẩm Mục đang tức giận lật bàn.
Tôi đi thẳng về phòng, không thèm để ý đến hắn.
Lời tôi nói với Thẩm Mục là thật lòng, hôm nay lúc trên đường trở về, tôi cẩn thận tính toán khả năng nảy sinh quan hệ giữa kí chủ và Thẩm Mục.
Tôi đột nhiên phát hiện Thẩm Mục và những người như Cố Trạch Ngôn dễ xử lý hơn Kim Thành Nhất.
Lý do lớn nhất hắn thích kí chủ là vì trùng hợp.
Hắn đang cần một Tiểu Nguyệt Nhi mới để cứu linh hồn ngày càng trống rỗng của mình.
Kí chủ xuất hiện
Hơn nữa dưới sự trợ giúp của hệ thống, cô ta sẽ mang theo mồi câu là biết rõ ràng tất cả sở thích của Thẩm Mục, ném hết mồi câu vào một tấm lưới ảo mộng, để Thẩm Mục đắm chìm trong đó.
Tôi căn bản không cần cố gắng chia rẽ kí chủ và Thẩm Mục.
Tôi chỉ cần để Thẩm Mục nhìn thấy tôi, để Thẩm Mục biết chỗ nào tôi cũng mạnh hơn người phụ nữ kia là đủ rồi.
Đa số con nít khi khóc cần kẹo để nín, số còn lại thì cần một ánh nhìn nghiêm khắc.
......
Ngày thứ năm sau bữa tối hôm đó, Kim Sở Hàm tìm đến Thẩm Mục.
Nếu nói về độ điên thì chẳng ai điên bằng Thẩm Mục.
Sau khi tôi nói xong mấy lời đó, Thẩm Mục tìm một cái camera mini gắn vào dây chuyền, ngày nào cũng đeo lên cổ, hình ảnh nó ghi lại sẽ thông qua một cái đầu chuyển đổi, giống như đầu đọc thẻ kết nối vào điện thoại di động của tôi.
Hắn nói kịch hay không thể một mình hắn xem, muốn chia sẻ cho mọi người cùng xem mới thú vị.
Sau đó liên tiếp mấy ngày tôi nhìn Thẩm Mục như một tên điên, hết đấm cái này đến đạp cái kia.
Hắn đến công ty không phải để làm việc, đơn giản là đi tập huấn chiến đấu tự do.
Thậm chí đến lúc đi tắm và làm vệ sinh hắn cũng không tháo ra.
Tôi không chút nghi ngờ, nếu hắn lên giường với Kim Sở Hàm, có thể hắn sẽ chọn một góc độ tốt nhất ở đầu giường rồi đặt sợi dây chuyền lên.
Lúc Kim Sở Hàm rốt cuộc cũng chịu xuất hiện trước mặt Thẩm Mục, tôi lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta mặc một chiếc váy lụa màu vàng, trên váy thêu một hoa sen màu chỉ tối.
Váy lụa màu vàng là thứ Thẩm Mục thích.
Bởi vì lúc hắn còn nhỏ mẹ của hắn cũng thích mặc một chiếc váy như vậy, không nói đến sau này, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ luôn là mồi câu tốt nhất.
Đặc biệt là đàn ông.
Theo một nghĩa nào đó, cái nhìn đầu tiên của đàn ông về phụ nữ đều dựa trên hình mẫu của mẹ anh ta.
Hoa sen là quốc hoa của Việt Nam, cũng là bông hoa mà Tiểu Nguyệt Nhi từng ao ước muốn có cơ hội ngắm nhìn.
Kí chủ chuẩn bị rất chu đáo, tôi thông qua màn hình nhìn thấy Kim Sở Hàm ngồi đối diện Thẩm Mục.
Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn Thẩm Mục, giọng nói nhẹ nhàng như thể cánh bướm bị thương đang bất an hoảng loạn.
Môi nhỏ hồng hồng bị cô ta cắn tới cắn lui, cà phê trong tay càng bị khuấy đến rối rối tinh rối mù, dường như đang muốn đem hai chữ "đáng thương" viết lên mặt.
Kim Sở Hàm dưới ánh mắt chăm chú của chúng tôi, đem hết kinh ngạc, kinh hỉ, do dự, cảm xúc vừa mất mát vừa kích động lần lượt diễn ra hết một lần, làm xong hết mới hít sâu như là hạ quyết tâm, đứng dậy đi về phía Thẩm Mục.
Hai tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm để ở trước hông, bước chân nhỏ nhẹ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Mục, mắt trừng đến tròn xoe, âm thanh ngọt ngào.
"Anh... Anh có phải là Kim Đồng không? ”
Kim Đồng là cách xưng hô của Tiểu Nguyệt Nhi trong khoảng thời gian u ám kia, bởi vì cả người Thẩm Mục trắng trẻo xinh đẹp, làm Tiểu Nguyệt Nhi nhớ đến cậu bé kim đồng từng gặp một lần trong phim Bồ Tát.
Tuy rằng tôi không nhìn thấy mặt Thẩm Mục, nhưng từ trong giọng nói của hắn có thể nghe ra, hắn làm ra phản ứng cảm xúc vô cùng phối hợp.
"Thật sự là anh!!!"
Kim Sở Hàm vui mừng đến đỏ hốc mắt, cắn chặt môi, mang theo chút ủy khuất nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Mục, hai tay đang không biết làm sao, giống như muốn ôm Thẩm Mục một cái, nhưng lại sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp.
Da thịt trắng nõn mịn màng như tuyết chảy dài theo đường cong đầy đặn, khép lại hương thơm ngát.
Khuôn mặt tròn to bằng bàn tay, cánh mũi cao thẳng, môi hồng hồng, toàn thân đầy vẻ mê hoặc.
Mỗi ánh nhìn đều là một đôi mắt to hơi rũ xuống, con ngươi vừa đen vừa to, sáng lấp lánh. Khi cô ta chớp mắt, giống như cả người biến thành một bộ ngực trắng nõn, đầy đặn, có chút rủ xuống.
Nhưng khi cô ta ngước mắt lên, lại hồn nhiên như thể nếu bạn nói thêm một câu với cô ta cũng là báng bổ.*
|*Là kiểu vẻ ngoài thì dâm đãng nhưng gương mặt thánh thiện, ví dụ như cô ta đang rũ mắt nhìn dâm đãng, bạn muốn tán tỉnh nhưng khi cô ta ngước mắt lên thì nhìn rất ngây thơ, bạn mà lỡ miệng thì thành bạn có tội quấy rối, sỉ nhục vẻ đẹp thánh thiện của người ta.|
Người này tuy rằng tham lam vật chất, nhưng từ lúc cô ta còn sống chính là lang thang giữa đám đàn ông kiếm cơm, cho nên cô ta biết rõ nhất loại phụ nữ nào khiến đàn ông khó có thể từ chối.
Dưới sự trợ giúp của từng đạo cụ, rõ ràng vẫn là gương mặt cũ, biểu tình quật cường bây giờ đều trở thành đưa đẩy, nào còn có sự mạnh mẽ thuộc về Kim Sở Hàm.
Cô ta mang theo thân hình ngây thơ này, đứng trước mặt Thẩm Mục tâm sự chuyện cũ, nửa thật nửa giả bịa ra một câu chuyện hoàn chỉnh.
Lúc bị người đàn ông Mexico mua đi, nửa đường tìm cơ hội chạy trốn, lang thang rất lâu, phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, cuối cùng được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng người Trung Quốc tốt bụng, nhưng họ đã không may qua đời.
Cô xử lý hậu sự xong, không có nơi nào để đi, liền đến New York muốn tìm cho mình chân trời mới, lại tình cờ gặp được cậu nhóc thời thơ ấu mình nhớ mãi không quên.
Là sự khởi đầu của một chuyện tình lãng mạn.
Chỉ tiếc cách camera tôi không nghe được tiếng lòng của hệ thống và Kim Sở Hàm, luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó.
Thẩm Mục nghe thấy vậy vô cùng đau lòng, khi biết cô ta vừa đến New York không có chỗ nào để đi, lập tức tỏ vẻ muốn đưa cô ta về nhà mình ở tạm.
Cái này nằm ngoài tính toán của tôi.
Tôi vốn tưởng rằng Kim Sở Hàm đi Mỹ cùng Cố Trạch Ngôn, tuy rằng sẽ tìm mọi cách tiếp cận Thẩm Mục, nhưng chắc là sẽ không đến mức quẳng Cố Trạch Ngôn sang một bên.
Kết quả lại trực tiếp ám chỉ với Thẩm Mục cô ta cần một chỗ dựa để dừng chân.
Về phần Thẩm Mục muốn đưa cô ta về biệt thự, nhất định là cố ý muốn thấy tôi sốt ruột, tôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xem trò vui không ngại lớn chuyện của hắn.
Tôi nhét điện thoại vào túi, vừa chú ý đến cuộc trò chuyện của hai người kia qua tai nghe bluetooth, vừa đi tìm người giúp việc.
Người giúp việc trong biệt thự này ai nấy đều sợ Thẩm Mục, sợ vô cùng, nghe nói trong bồn hoa còn chôn một người làm vườn không nghe lời.
Chỉ cần liên quan đến hai chữ Thẩm Mục, những người này sẽ tỉnh táo hết mười phần sức lực.
Nhân lúc Thẩm Mục còn chưa về đến nhà, tôi bảo giúp việc thu dọn đồ đạc của tôi vào trong tầng hầm, quét dọn sạch sẽ dấu vết cuộc sống của tôi, nhường chỗ cho Thẩm Mục tìm niềm vui mới.
Tầng hầm được giấu trong một bức tường nhỏ có cơ quan, không biết xây dựng bằng cách nào, chỉ cần ở trong căn phòng này sẽ nghe được âm thanh của tất cả các phòng khác.
Lúc tôi mới vào ở, lấy lý do muốn quen thuộc hoàn cảnh đã quan sát tỉ cả căn biệt thự này vài lần.
Sau khi phát hiện ra tầng hầm này, tôi đã sớm tìm cơ hội trộm chìa khóa, và hôm nay là lúc thích hợp để dùng nó.
Khi tôi nghe thấy âm thanh của Kim Sở Hàm vang lên trong phòng, cảm giác khoái cảm trốn trong bóng tối rình mò kẻ địch khiến cả người tôi tê dại.
(14)
Giống như đang săn bắn, đầu tiên phải trốn trong bóng tối quan sát con mồi, tìm được cơ hội tốt nhất mới có thể một phát giết chết.
Tôi trốn trong tầng hầm tối tăm, nghe giọng nói thanh thúy mang theo chút biến dạng của Kim Sở Hàm, toàn bộ suy nghĩ đều là những lời này.
Đối với việc quyến rũ đàn ông Kim Sở Hàm thật sự rất có chiêu trò.
Cái loại cảm giác yếu ớt muốn tìm chỗ dựa trong lời cô ta nói ra rất khó diễn tả, như bị sương mù vây quanh, tựa như có thể nhìn thấy, rồi lại giống như là tự mình đa tình.
Loại thông minh trong quan hệ với người khác giới này là thiên phú từ xương cốt, khó trách cô ta được hệ thống lựa chọn.
Tôi ở dưới tầng hầm bốn tiếng đồng hồ, Kim Sở Hàm mới lưu luyến không rời tách Thẩm Mục ra trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài tôi cũng không bất ngờ, người giúp việc sẽ báo với hắn ta.
"Xem có vui không?"
Thẩm Mục lúc mở cửa luôn đưa nửa khuôn mặt mình vào trước, giống như rắn săn mồi, đảo mắt nhanh chóng quét qua hoàn cảnh trong phòng, nhìn thật kĩ mọi thứ mới bước vào.
Cẩn thận như thể một tên tội phạm bị truy nã mỗi ngày.
"Vui chứ, xem biểu hiện của anh còn rất hợp tác."
Tôi cũng không mấy kinh ngạc với biểu hiện tự nhiên không có gì của Thẩm Mục.
Từ trước đến nay hắn luôn đa nghi, ngày tôi len lén thừa dịp hắn ngủ trưa đi mài thêm chìa khóa tầng hầm, đã biết hắn nhất định là giả vờ ngủ, cho nên lúc đi tôi gõ hai cái vào mặt bàn, thấy khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên.
Vài tâm tư nhỏ nhặt của Thẩm Mục cũng rất dễ nhìn ra.
"Trách không được đàn ông của cô bị cướp đi, ả đàn bà kia so với cô càng làm cho đàn ông vui vẻ hơn."
Thẩm Mục đến gần tôi mới phát hiện áo sơ mi bên hông hắn có một dấu vết màu hồng nhạt lấp lánh, giống như dấu vết son môi.
Tôi cũng đoán được tiếng nũng nịu cùng lời nhỏ giọng xin lỗi mình nghe được lúc nãy là do đâu mà ra.
Thẩm Mục túm lấy chiếc áo sơ mi kia, làm lộ ra một đoạn eo nhỏ, trong bóng tối có chút tỏa sáng.
"Người phụ nữ kia khom lưng muốn nhặt đồ, rồi lại giả vờ chân không vững ngã xuống, tôi đưa tay đón, cô ả vừa lúc hôn lên thắt lưng tôi, cặp ngực kia đè lên đùi tôi, tôi còn chưa kịp đè lại đã giống như con tôm luộc nhảy dựng lên xin lỗi."
Thẩm Mục nghiêng đầu, hai mắt đảo quanh, giọng điệu nghe rất hưng phấn, nhếch miệng cười.
"Còn rất biết lựa thời cơ, giống như dùng lò vi sóng hâm sữa, thời gian vừa đủ, không có vẻ như đang cố ý câu dẫn, rất biết cách chiều đàn ông."
"Tôi đã nói rồi, con bé sẽ là món đồ chơi thú vị. Nhân tiện, buổi tối anh ăn gì vậy, tôi đói rồi, cho tôi nhìn một chút."
"Cô không xem?"
Sắc mặt Thẩm Mục thoáng cái liền lạnh xuống, thậm chí có chút âm trầm.
"Cô không xem!?"
Ba chữ này giống như là bị hắn nhai nát rồi mới nói ra miệng.
"Không có tín hiệu." Trước khi hắn điên hơn, tôi lấy điện thoại di động đang mất kết nối đưa đến trước mặt hắn: "Camera của anh không dùng kết nối mạng, là làm dạng thủ công, vốn đã dễ bị lỗi, lại còn đang ở tầng hầm*."
*Là dạng camera liên kết với một cái thiết bị như đồ đọc thẻ hay sao á, gắn vào điện thoại là xem được, không cần có mạng vẫn có thể dùng nhưng cái này dễ bị lỗi do kết nối kiểu cũ.
"À..."
Thẩm Mục chớp chớp mắt, lại vui vẻ.
"Nếu đã khó xài vậy tôi đổi cho cô cái mới, vốn đã muốn đổi mới toàn bộ camera."
"Không cần, tôi rất thích cái camera này, vì tôi thích nên anh cũng dùng chung đi, còn nữa, anh thử tìm người đến xem có thể động tay một chút vào tầng hầm không, chỉnh lại tín hiệu." Tôi cười cười với Thẩm Mục.
Thẩm Mục nghiêng đầu, không từ chối.
Hắn móc từ túi quần ra một lớp màn bảo quản, cầm trong tay bóc như lột vỏ chuối.
Bên trong là giấy thiếc, bóc thêm một lớp giấy, là bít tết Wellington cắt thành miếng nhỏ.
"Ăn đi."
Tôi từng được đàn ông tặng rất nhiều thứ trong đời, chứ chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ có người giữ lại thứ này cho tôi.
Tôi nghi ngờ cái này là đồ ăn thừa của họ
"Không phải là đồ ăn thừa, phần của tôi không ăn, tôi chỉ cắt ra."
Thẩm Mục đưa tay về phía trước, lại nói: "Không phải cô nói thực phẩm là để phục vụ con người sao, cái này không bẩn cũng được bọc màn bảo quản cẩn thận, sao cô lại không ăn? "
Ánh mắt hắn mở to, ngây thơ bên trong chân thật đến vậy, khiến tôi không nhìn ra là cảm xúc thật của hắn hay hắn lại làm mấy trò tôi không hiểu được.
"Chỉ là tôi chưa từng ăn bít tết kiểu vậy, có hơi ngạc nhiên."
Tôi đưa tay nhận, bóc một miếng nhỏ ăn, thịt có hơi lạnh.
Ý cười trong mắt Thẩm Mục càng sâu.
"Cô muốn giải quyết ả đàn bà kia thế nào."
"Không giải quyết, tựa như tôi chỉ cần ở trong tầng hầm nhìn Kim Sở Hàm là được, tôi chỉ cần thấy hai người tự do phát triển, ngược lại là anh, anh tính giải quyết thế nào?"
"Ả có kế hoạch, chỉ là luôn giữ nước đi, ả ta có vẻ rất hiểu tôi, không biết từ đâu mà điều tra được nhiều thứ về tôi như vậy." Thẩm Mục vuốt cằm, giống như đang nhớ lại chi tiết ở cạnh Kim Sở Hàm.
Tôi có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Thẩm Mục hôm nay, hắn đã có đồ chơi mới.
Tôi không cần phải xen vào nhiều, tôi chỉ cần tự kích thích hưng phấn của chính mình.*
*|Ý bà Châu là nếu kí chủ là đồ chơi kích thích, Thẩm Mục chơi vui rồi vậy bà Châu cũng phải tự tạo niềm vui cho chính mình.|
Kim Sở Hàm là đồ chơi, vậy tôi sẽ là người cùng Thẩm Mục chơi đồ chơi đó.
Thống hận và sợ hãi đối với Thẩm Mục đều bị tôi mạnh mẽ rút ra, đem giấu sâu vào linh hồn.
Giờ không phải lúc phát tán chúng.
....
Thẩm Mục ầm ĩ một hồi mới đi, trước khi đi hắn nói ngày mai sẽ tìm người đến điều chỉnh tín hiệu.
Tầng hầm rốt cuộc yên tĩnh lại, tôi có thể đi nghe Kim Sở Hàm cùng hệ thống trò chuyện.
Lúc cô ta đến hoa viên tôi mới nghe thấy âm thanh.
Chỉ là bởi vì có Thẩm Mục ở bên cạnh, bọn họ chỉ nói với nhau vài câu.
Lúc trở về phòng cô ta vẫn luôn lải nhải với hệ thống, Thẩm Mục cũng lải nhải trước mặt tôi.
Hai bên tai tôi không rảnh rỗi, như thể đến một khu rừng rậm giữa trưa hè, nghe toàn tiếng ve kêu inh ỏi.
[Hệ thống, tình huống của Thẩm Mục rốt cuộc là sao vậy, lúc nãy đột nhiên tăng 30% độ hảo cảm, giờ chỉ còn 0%, tên này là cái thứ gì vậy, tôi có thể kiếm điểm nữa không đây?]
[Không sao đâu, kí chủ yên tâm, Thẩm Mục này tính cách có chút đặt thù, độ hảo cảm của hắn tăng giảm là chuyện bình thường. Trừ khi độ hảo cảm liên tiếp 3 ngày không giảm, bằng không cũng không thể tính là tích được điểm.]
[Cái quỷ gì đây, khó hiểu quá đi mất, phiền chết được, còn nữa, tôi bảo cậu giúp tôi xem chừng Trạch Ngôn, anh ta sao rồi.]
[Căn cứ vào tọa độ, hôm nay Cố Trạch Ngôn hẳn là vẫn ở lại căn hộ, kí chủ tôi phải nhắc nhở cô một chút, tuy rằng camera lỗ kim trong phòng này đã bị tôi giở trò, nhưng Thẩm Mục tính tình đa nghi, chúng ta nhất định phải đề phòng, cho nên tôi nghĩ lúc cô ở biệt thự không nên tùy tiện liên lạc với Cố Trạch Ngôn.]
[Biết rồi, Thẩm Mục là tên quay lén sao, tự nhiên lắp đặt camera lỗ kim trong phòng. Cậu yên tâm, lần này tôi mượn chuyện ở cạnh Kim Bảo Châu để ra ngoài, đã nói với anh ta Kim Bảo Châu hiện tại bị trầm cảm, vì phòng ngừa kích thích đến Kim Bảo Châu, bảo anh ta cố gắng không nên chủ động liên lạc với tôi, chờ tôi tìm anh ta. Cũng may anh hai nói với tôi chuyện này, cho tôi có cái cớ tốt, về sau nếu Kim Bảo Châu có không chịu nhận, vừa hay có cái cớ để tôi đá cô ta đi*. Đúng rồi, cậu theo dõi bên cô ta phải không? Sao rồi, có hành động gì không?]
|*Ý của Kim Sở Hàm là Kim Sở Hàm lấy cái cớ chăm sóc Kim Bảo Châu để trốn ra ngoài, nếu sau này Kim Bảo Châu có nói không ở chung với cô ta, cô ta sẽ chơi trò "mày có giỏi thì nói đi, xem người ta tin mày hay tin tao." Kiểu sẽ dựa vào chuyện này đội cho Kim Bảo Châu cái nồi vì ganh ghét nên hãm hại em gái.|
[Không có, cô ta gần đây vẫn hoạt động gần vị trí trước đó, chắc là vẫn đi loanh quanh, không có gì đặc biệt, tôi sẽ tùy lúc để ý.]
[Vậy thì tốt, hệ thống, cậu nói nếu lần tôi và Trạch Ngôn ở suối nước nóng, cậu cũng giúp tôi che chắn tín hiệu hoặc canh chừng là tốt rồi. Vậy thì tôi cũng không cần công khai sớm như vậy, anh hai cũng sẽ không xuất ngoại, tuy rằng bây giờ mỗi ngày tôi đều có cách liên lạc duy trì tình cảm với anh ấy, nhưng mấy tháng nay độ hảo cảm chỉ tăng thêm có mấy phần trăm, gấp chết tôi rồi.]
[Lúc kí chủ cùng người khác tiến hành hoạt động dành cho người lớn, hệ thống của chúng tôi cũng sẽ tự động ngủ đông, chuyện này tôi đã nói với cô lâu rồi mà, hơn nữa cô cũng không thể chỉ ỷ lại vào hệ thống, phải biết tự mình nghĩ cách chứ! Điểm tích lũy của cô bây giờ vẫn đang giậm chân một chỗ, Cố Trạch Ngôn còn là đối tượng đã thành công rồi, không thể cho cô nhiều điểm hơn đâu, tốt hơn hết là cô nên cố nắm lấy cơ hội Thẩm Mục lần này.]
[Ây da, tôi biết rồi, tôi chỉ thuận miệng nói một chút thôi, mọi người cùng nhau vui vẻ ha...]
Bên kia còn đang lải nhải, tôi lại có chút hoảng hốt.
Hóa ra mấy ngày nay hệ thống đã theo dõi tọa độ của tôi? Tôi tưởng họ chỉ có thể xem tọa độ của đối tượng nhiệm vụ.
Nhưng bọn họ hình như vẫn chưa phát hiện tôi đang bên cạnh Thẩm Mục, chuyện này là sao? Là hệ thống giám sát sai?
Hệ thống lợi hại như vậy hẳn là sẽ không phạm phải loại sai lầm cơ bản này... Chẳng lẽ là vì mãi không thu được điểm tích lũy nên hệ thống suy yếu mới dẫn đến tính toán sai?
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng điệu bất mãn của hệ thống.
Rõ ràng nó đã bắt đầu lo lắng về vấn đề điểm tích lũy, điểm này cho thấy suy nghĩ của tôi tính đến hiện tại vẫn chính xác.
Nhưng hệ thống chắc là sẽ không dễ suy yếu đến nỗi phạm lỗi sai thế này, lại còn trùng hợp đến vậy, tọa độ của người khác thì tính đúng, chỉ có chỗ tôi là không nhìn ra?
Thật giống như một chiếc máy tính đang hoạt động tốt, bị người khác hack đi một phần mềm.
Chẳng lẽ họ biết tôi có thể nghe được tiếng lòng của họ, nên cố ý nói cho tôi nghe?
Cũng không phải là không có khả năng, nhưng nếu đã phát hiện thì phải ít tiết lộ những thông tin quan trọng, mà nói không chừng là họ cố ý tiết lộ sai thông tin...
Vậy rốt cuộc là sao đây...
Tôi nằm lăn lộn cả đêm suy nghĩ hết mọi khả năng, nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể đè nén nghi ngờ tiếp tục quan sát hướng đi của bọn họ.
......
Kim Sở Hàm vô cùng hăng hái quyến rũ Thẩm Mục.
Cô ta không chỉ làm bảo mẫu, làm đầu bếp, hơn nữa chỉ cần Thẩm Mục ra ngoài, bất kể là giờ nào, cô ta cũng sẽ ngồi đợi ở phòng khách, nở một nụ cười xán lạn nói mừng anh về nhà.
Cô ta đang cố gắng xây dựng một gia đình ấm áp, cho Thẩm Mục thấy hắn vẫn được người ta quan tâm.
Thẩm Mục rất hưởng thụ.
Nhưng loại hưởng thụ này không phải là hưởng thụ tình yêu của Kim Sở Hàm, mà là hưởng thụ khoái cảm xem một vở kịch hay.
Thậm chí hắn ác ý nói trước mặt tôi, Kim Sở Hàm giống như là diễn viên hạng ba trên sân khấu, toàn thân tỏa ra một năng lượng mạnh mẽ, liều mạng muốn hot, trông rất thú vị
Lúc hắn nói mấy lời này trong miệng đang cắn kẹo mút, rộp rộp nhai nát.
Từ sau miếng bít tết Wellington ngày đó, Thẩm Mục dường như tìm được thú vui, mỗi lần đến đều móc ra cả đống đồ ăn trong túi.
Kẹo mút này là bình thường, hồi chiều hắn còn móc ra một cái bánh bông lan được hắn cẩn thận ép thành hình vuông nhét vào túi.
Nếu như không phải mỗi phần thức ăn đều được gói lại sạch sẽ, thật sự là tôi chạm cũng không muốn chạm vào.
"Cô cả ngày buồn bực ở tầng hầm này không sợ lên mốc sao? Như mấy con chuột trong ống cống."
Thẩm Mục ngậm kẹo, trong miệng toàn là nước miếng, nói chuyện câu được câu mất.
"Tôi cảm thấy tốt mà, ngược lại là anh, người chiều nay anh gặp chắc là đối tác, cho dù công ty khoa học kỹ thuật của anh là bề nổi, nhưng cũng nên làm ra dáng chút đi, đến chuyện đánh đối tác mà anh cũng làm được."
"Tôi không đánh hắn, tôi chỉ dạy hắn cách ăn nói thôi."
Thẩm Mục cây ngay không sợ chết đứng.
Tôi không nhịn được thở dài trong lòng.
Đối tác kia tuy rằng là một tên ngạo mạn, từ lúc gặp mặt vẫn luôn châm chọc.
Nhưng nói chung người bình thường hoặc là kiên nhẫn nói chuyện, hoặc từ chối hợp tác với mấy người thô lỗ như vậy.
Có ai giống tên Thẩm Mục này đâu, một đạp đạp người ta té ghế, coi người ta như trái banh đá tới đá lui, còn ép tên đối tác kia ăn luôn hợp đồng.
Tên kia mặt mũi bầm dập, dáng vẻ khóc chắc là thảm hơn lúc mẹ mới đẻ ra.
"Camera lỗ kim trong phòng Kim Sở Hàm kia vẫn luôn ghi lại mấy cái thứ nhàm chán, cô ả giống như một con búp bê giả, người ở một mình mà lúc nào cũng mềm mại xinh đẹp, đến hắt hơi cũng phải hít nửa cái nhịn nửa cái, thật nhạt nhẽo."
Thẩm Mục bất ngờ chuyển đề tài.
"Anh cũng nói cô ta liều mạng cũng muốn hot mà, vậy chắc chắn là rất chuyên nghiệp."
Thẩm Mục răng rắc một cái cắn nát viên kẹo, âm thanh thanh thúy giống như cắn gãy xương, tiếng nhai của hắn rất lớn, như một cậu nhóc đang phùng má giận dỗi, nhưng lúc nói chuyện lại như đang cười.
"Tôi biết lúc trước cô ở phòng ả ta đang ở, còn cố ý đặt hộp khăn giấy ở chỗ đó. Kim Bảo Châu, trước đây cô ở nhà họ Kim làm gì? Nhà cô không phải thương yêu nhau lắm hả? Nội bộ cũng lục đục sao?"
"Không có lục đục, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là tôi thông minh thôi, cái gì tôi không biết thì sẽ lên mạng học, trên internet không phải cái gì cũng có sao, bỏ ra một chút thời gian là được."+
(Còn tiếp)
Tác giả :
Miêu Thái Lang