Tôi Không Phải Fan Của Cậu
Chương 13: Giận dỗi và hiểu lầm
Châu Ngọc Kì là cô bạn thân duy nhất của Tuấn Khải và Hoàng Long. Ở trường Bát Trung, chuyện này ko ai là ko biết. Đặc biệt Ngọc Kì tỏ ra rất quan tâm tới Tuấn Khải và cậu cũng ngược lại. Thế nên có nhiều lời bàn luận rằng hai người đang bí mật hẹn hò với nhau. Tuấn Khải đã lên tiếng phủ nhận điều này nhưng riêng Ngọc Kì thì khác, cô thích Tuấn Khải từ lâu rồi, cô luôn mong muốn đk trở thành bạn gái của cậu.
Từ ngày Băng Di chuyển về đây, Tuấn Khải bỏ mặc Ngọc Kì, chỉ quan tâm tới Băng Di. Lúc đầu, Ngọc Kì nghĩ vì họ ở gần nhà nhau nên mới thân thiết như vậy. Nhưng càng về sau, Kì Kì đã lờ mờ nhận ra tình cảm mà Tuấn Khải dành cho Băng Di. Làm sao cô có thể để mất Tuấn Khải dễ dàng như vậy, cô đã theo đuổi cậu từ lâu rồi. Cô nhất định phải dành lại Tuấn Khải từ tay Băng Di.
_____________________________________________________
Sáng hôm nay, hắn nghỉ học vì phải đến phòng tập chuẩn bị một buổi biểu diễn sắp tới của nhóm. Lại phải đi học một mình, Băng Di đi xe buyt chứ ko đi bộ như mọi khi nữa. Chỉ thiếu hắn một ngày thôi, lòng cô đã thấy trống trải vô cùng.
Cô vào lớp, vứt cái balo xuống bàn, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Đúng lúc đấy, một h/s nữ lại lay cô dậy và nói rằng có người muốn gặp cô. Chỉnh đốn lại trang phục, cô đi ra ngoài.
-Cậu làm ơn tránh xa Tuấn Khải ra đk k?Thì ra người tìm cô chính là Ngọc Kì, lớp trưởng11A7 . Lời nói của Ngọc Kì làm cô hơi bất an, nhưng vẫn cố trấn tĩnh mình lại tự tin mà trả lời.
-Tại sao tớ lại phải làm như thế?
-Cả cái trường này ai cũng biết Châu Ngọc Kì tớ là bạn gái của Tuấn Khải. Vậy mà bây giờ cậu lại thân thiết với cậu ấy thì chẳng khác nào bảo rằng Tuấn Khải “bắt cá hai tay”. Tớ biết cậu là thiên kim tiểu thư, kẻ hèn hạ như tớ ko có quyền nói những lời này với cậu. Nhưng mà vì Tuấn Khải, tớ có thể làm tất cả. Tớ cầu xin cậu hãy tránh xa cậu ấy ra, đk ko?
-Tớ……………………Băng Di nghe Ngọc Kì nói xong thì hoàn toàn đánh mất tính cách dữ dằn thường có của mình. Cô chỉ mới nhận ra rằng cô thích hắn thôi mà, cần gì phải bắt cô chịu đựng chuyện này chứ. Ở hai khóe mắt cô, nước mắt cứ trực trào ra, cổ họng nghẹn lại. Ngọc Kì nhìn cô như vậy thì thấy vui lắm, xung quanh những lời bàn tán ngày càng nhiều.
-Cô ko cần phải làm vậy đâu. Ân Thành bất ngờ xuất hiện làm cho đám đông sợ hãi, chẳng dám xì xào một câu nào nữa. Anh tiến tới trước mặt Ngọc Kì:
-Ngọc Kì, tôi nói cho cô biết Băng Di là người của tôi. Nên tôi cấm cô đừng có động đến cô ấy, ko thì đừng trách.
Ân Thành nhìn thẳng vào mắt Ngọc Kì mà nói. Cái ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ của anh làm cho Ngọc Kì “mặt cắt cũng ko còn giọt máu nào”.Rồi mặc cho Ngọc Kì đứng chôn chân ở đó, anh bảo Băng Di đi theo mình ra sau trường:
-Cám ơn anh!Băng Di lên tiếng, nhưng mặt cúi gằm xuống đất cố giấu đi đôi mắt đã đỏ hoe.
-Tại sao em lại như vậy?Bình thường em đâu có sợ thứ gì!Ân Thành nhìn cô, trong lòng ko khỏi xót xa.
-Em có biết tôi thích em nhiều lắm ko hả?Anh đưa tay nâng mặt cô lên,hỏi một cách nhẹ nhàng. Nhưng cô gạt tay anh ra, trả lời một cách thẳng thắn
-Em chỉ có thể coi anh là anh trai. Người em thích là Vương Tuấn Khải.
Băng Di nói xong bỏ vào lớp, để Ân Thành lại đó. Lần đầu tiên anh rung động trước một cô gái và cũng là lần đầu tiên anh biết đau là gì. Lời nói của cô giống một nhát dao cứa mạnh vào trái tim anh.
Trở về lớp, biết mình ko thể tiếp tục ngồi học với tâm trạng này, cô lấy balo rồi chạy thật nhanh ra khỏi cổng trường. Cô ko về nhà mà cũng chẳng biết mình sẽ đi tới đâu. Vừa đi cô vừa khóc, những giọt nước mắt bị kìm nén nay cứ dịp cứ thế tuôn ra. Cô thật sự chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa, một con người vốn đã mạnh mẽ như cô nhưng giờ lại khóc nức nở vì một chuyện ko đâu. Cô bắt mình đừng khóc nữa thì lại khóc nhiều hơn, khuôn mặt cô ướt đẫm những giọt nước mắt mặn chát.
Mưa….
Cơn mưa ập xuống như hòa chung với nước mắt của cô. Cứ để cho nước mưa thấm vào người lạnh buốt, cô vẫn bước đi. Cô còn nhớ lần mưa trước, cô có hắn bên cạnh để có thể ngủ gục trên vai hắn. Còn bây giờ, chỉ mình cô lặng lẽ trong màn mưa. Tự nhiên cô thấy buồn ngủ rồi ngất luôn xuống đường. Một người con trai vội vàng chạy đến, đỡ cô lên. Người đó là Ân Thành.
Anh nhìn thấy cô bỏ về nên đã lo lắng mà đi theo cô. Nhìn người mình thích đau khổ vì một người khác, trái tim anh như muốn vỡ ra. Dù chỉ mới biết Băng Di nhưng ko hiểu sao anh lại thích cô nhiều đến thế. Có thể lời mẹ nói là đúng, càng lạnh lùng thì lại càng dễ dàng rơi vào lưới tình. Anh ko thể đứng nhìn Băng Di như vậy, anh ko muốn để cô về bên người khác. Nhưng anh biết người cô thích là Vương Tuấn Khải. Như vậy thì đã sao?Anh có lợi thế hơn cậu ta rất nhiều mà. Phải,anh đã định nhường Băng Di lại cho cậu ta nhưng cậu ta lại ko chịu giữ lấy thì anh cũng sẽ giành lại.
Từ ngày Băng Di chuyển về đây, Tuấn Khải bỏ mặc Ngọc Kì, chỉ quan tâm tới Băng Di. Lúc đầu, Ngọc Kì nghĩ vì họ ở gần nhà nhau nên mới thân thiết như vậy. Nhưng càng về sau, Kì Kì đã lờ mờ nhận ra tình cảm mà Tuấn Khải dành cho Băng Di. Làm sao cô có thể để mất Tuấn Khải dễ dàng như vậy, cô đã theo đuổi cậu từ lâu rồi. Cô nhất định phải dành lại Tuấn Khải từ tay Băng Di.
_____________________________________________________
Sáng hôm nay, hắn nghỉ học vì phải đến phòng tập chuẩn bị một buổi biểu diễn sắp tới của nhóm. Lại phải đi học một mình, Băng Di đi xe buyt chứ ko đi bộ như mọi khi nữa. Chỉ thiếu hắn một ngày thôi, lòng cô đã thấy trống trải vô cùng.
Cô vào lớp, vứt cái balo xuống bàn, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Đúng lúc đấy, một h/s nữ lại lay cô dậy và nói rằng có người muốn gặp cô. Chỉnh đốn lại trang phục, cô đi ra ngoài.
-Cậu làm ơn tránh xa Tuấn Khải ra đk k?Thì ra người tìm cô chính là Ngọc Kì, lớp trưởng11A7 . Lời nói của Ngọc Kì làm cô hơi bất an, nhưng vẫn cố trấn tĩnh mình lại tự tin mà trả lời.
-Tại sao tớ lại phải làm như thế?
-Cả cái trường này ai cũng biết Châu Ngọc Kì tớ là bạn gái của Tuấn Khải. Vậy mà bây giờ cậu lại thân thiết với cậu ấy thì chẳng khác nào bảo rằng Tuấn Khải “bắt cá hai tay”. Tớ biết cậu là thiên kim tiểu thư, kẻ hèn hạ như tớ ko có quyền nói những lời này với cậu. Nhưng mà vì Tuấn Khải, tớ có thể làm tất cả. Tớ cầu xin cậu hãy tránh xa cậu ấy ra, đk ko?
-Tớ……………………Băng Di nghe Ngọc Kì nói xong thì hoàn toàn đánh mất tính cách dữ dằn thường có của mình. Cô chỉ mới nhận ra rằng cô thích hắn thôi mà, cần gì phải bắt cô chịu đựng chuyện này chứ. Ở hai khóe mắt cô, nước mắt cứ trực trào ra, cổ họng nghẹn lại. Ngọc Kì nhìn cô như vậy thì thấy vui lắm, xung quanh những lời bàn tán ngày càng nhiều.
-Cô ko cần phải làm vậy đâu. Ân Thành bất ngờ xuất hiện làm cho đám đông sợ hãi, chẳng dám xì xào một câu nào nữa. Anh tiến tới trước mặt Ngọc Kì:
-Ngọc Kì, tôi nói cho cô biết Băng Di là người của tôi. Nên tôi cấm cô đừng có động đến cô ấy, ko thì đừng trách.
Ân Thành nhìn thẳng vào mắt Ngọc Kì mà nói. Cái ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ của anh làm cho Ngọc Kì “mặt cắt cũng ko còn giọt máu nào”.Rồi mặc cho Ngọc Kì đứng chôn chân ở đó, anh bảo Băng Di đi theo mình ra sau trường:
-Cám ơn anh!Băng Di lên tiếng, nhưng mặt cúi gằm xuống đất cố giấu đi đôi mắt đã đỏ hoe.
-Tại sao em lại như vậy?Bình thường em đâu có sợ thứ gì!Ân Thành nhìn cô, trong lòng ko khỏi xót xa.
-Em có biết tôi thích em nhiều lắm ko hả?Anh đưa tay nâng mặt cô lên,hỏi một cách nhẹ nhàng. Nhưng cô gạt tay anh ra, trả lời một cách thẳng thắn
-Em chỉ có thể coi anh là anh trai. Người em thích là Vương Tuấn Khải.
Băng Di nói xong bỏ vào lớp, để Ân Thành lại đó. Lần đầu tiên anh rung động trước một cô gái và cũng là lần đầu tiên anh biết đau là gì. Lời nói của cô giống một nhát dao cứa mạnh vào trái tim anh.
Trở về lớp, biết mình ko thể tiếp tục ngồi học với tâm trạng này, cô lấy balo rồi chạy thật nhanh ra khỏi cổng trường. Cô ko về nhà mà cũng chẳng biết mình sẽ đi tới đâu. Vừa đi cô vừa khóc, những giọt nước mắt bị kìm nén nay cứ dịp cứ thế tuôn ra. Cô thật sự chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa, một con người vốn đã mạnh mẽ như cô nhưng giờ lại khóc nức nở vì một chuyện ko đâu. Cô bắt mình đừng khóc nữa thì lại khóc nhiều hơn, khuôn mặt cô ướt đẫm những giọt nước mắt mặn chát.
Mưa….
Cơn mưa ập xuống như hòa chung với nước mắt của cô. Cứ để cho nước mưa thấm vào người lạnh buốt, cô vẫn bước đi. Cô còn nhớ lần mưa trước, cô có hắn bên cạnh để có thể ngủ gục trên vai hắn. Còn bây giờ, chỉ mình cô lặng lẽ trong màn mưa. Tự nhiên cô thấy buồn ngủ rồi ngất luôn xuống đường. Một người con trai vội vàng chạy đến, đỡ cô lên. Người đó là Ân Thành.
Anh nhìn thấy cô bỏ về nên đã lo lắng mà đi theo cô. Nhìn người mình thích đau khổ vì một người khác, trái tim anh như muốn vỡ ra. Dù chỉ mới biết Băng Di nhưng ko hiểu sao anh lại thích cô nhiều đến thế. Có thể lời mẹ nói là đúng, càng lạnh lùng thì lại càng dễ dàng rơi vào lưới tình. Anh ko thể đứng nhìn Băng Di như vậy, anh ko muốn để cô về bên người khác. Nhưng anh biết người cô thích là Vương Tuấn Khải. Như vậy thì đã sao?Anh có lợi thế hơn cậu ta rất nhiều mà. Phải,anh đã định nhường Băng Di lại cho cậu ta nhưng cậu ta lại ko chịu giữ lấy thì anh cũng sẽ giành lại.
Tác giả :
Kenlly