Tôi Ghét Cô, Đồ Đáng Yêu!
Chương 10
Thấy tôi bớt khóc, Phong lấy tay vỗ vỗ lưng tôi như an ủi. Cảm nhận được hơi ấm từ tay Phong đang phả nhẹ vào lưng, lúc này tôi mới nhận ra khoảng cách giữa tôi và hắn quá gần. Tôi đỏ mặt, vội đẩy hắn ra rồi xấu hổ nói:
” Xin lỗi...”
” Không sao!” Phong cong khóe môi rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi:
” Về nhà nhé! Dù sao cũng không nên bỏ nhà đi như vậy!”
Tôi gật đầu rồi đứng dậy đi theo hắn. Tôi không hề nghĩ đến một người lạnh nhạt như Phong lại có đủ kiên nhẫn để chờ đợi tôi như vậy. Hắn chờ tôi vui vẻ hơn, chờ tôi khóc cho đã rồi chờ tôi đi theo hắn về nhà. Tôi đi sau lưng Phong, nhìn tấm lưng vững chắc của hắn mà trong lòng thấy ấm áp. Giá như Phong không là của ai. Nếu thế chắc chắn tôi sẽ chạy đến và ôm lấy tấm lưng ấy... Nghĩ tôi háo sắc cũng được, mê trai cũng được, nhưng đó là tất cả những suy nghĩ của tôi khi nhìn Phong. Rõ ràng là hai người xa lạ nhưng tại sao tôi lại thấy thân quen vậy? Cảm giác này lạ lắm. Cứ bứt rứt, bồn chồn sao ấy...
Vừa vào đến nhà, tôi liền trông thấy mẹ khóc đỏ mắt trên ghế sô pha. Phía đối diện là ba đang ngồi trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trọng. Tôi hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
” Ba, mẹ...”
Chưa kịp nói hết câu, ba tôi từ trên ghế bật dậy, đi ra cửa và giáng cho tôi cái bạt tai...
” Mày giỏi thì đi luôn đi! Về làm gì? “
Điếng! Tôi không ngờ! Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy một mặt này của ba. Bộ mặt hung dữ, giọng điệu khắt nghiệt. Từ trước đến nay, trong lòng tôi ba luôn là người đàn ông ôn hòa nhất, dịu dàng nhất, cho dù tôi làm sai cũng chẳng bao giờ xuống tay với tôi vì theo quan điểm của ông: bạo lực không giải quyết được vấn đề.
Tôi ngẩn người. Một bên má ửng đỏ. Nước mắt lại rơi xuống. Mẹ tôi ngồi trên ghế thấy thế cũng vội chạy ra sau đó gào thét lên với ba tôi:
” Anh điên hã! Tại sao lại đánh con bé? Từ nay về sau anh không có quyền đánh con tôi! “
Nói rồi mẹ đứng chắn trước mặt tôi, che chắn như gà mẹ bảo vệ con. Ba tôi cũng không chịu thua, bắt đầu lên giọng cãi lại:
” Con cô? Vậy nó không phải con tôi sao? Hay là con riêng của cô với thằng khác?” Lời nói thốt ra từ miệng ba khiến mẹ giận tái mặt, cả tôi cũng thấy sững sờ. Ngay cả tôi - đứa con gái ba từng cưng như quả trứng mà ba cũng dám nói vậy sao? Tôi còn đang trợn tròn mắt kinh hãi nhìn ba thì mẹ đã tiến tới, giơ tay đánh vào mặt ba cái bốp:
” Khốn nạn!”
” Cô dám...” Ba nghiến răng, trừng mắt với mẹ. Mẹ tôi cũng không chịu yếu thế liền trừng mắt lại với ba:
” Con Vi là con gái anh mà anh dám nói vậy trước mặt con bé sao? Còn nữa, tôi có gì mà không dám đánh anh? Anh ăn nằm với con khác được tại sao không xem lại mình? Cài tát đó là tôi đánh cho anh tỉnh! “
Ngay cả một người phụ nữa hiền lành, yếu đuối như mẹ cũng có thể thốt ra nhưng lời đầy cay nghiệt như vậy. Rốt cuộc tình yêu đáng sợ đến mức nào mà lại làm hai con người thay đổi nhanh như vậy. Từ khi sống hạnh phúc, vui vẻ bên cạnh nhau cho đến khi cả hai mỗi khi nhìn thấy nhau lại thốt ra những lời nói hay những hành động khiến đối phương tổn thương sâu sắc.
” Cô câm miệng cho tôi!” Ba tôi giận tái mặt, hung dữ hét lên với mẹ tôi. Mẹ cũng ngoan cố hét lại:
” Không đó, rồi sao? “
...
Tiếng cãi cọ mỗi lúc một lớn, thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Tôi lẳng lặng bỏ lên phòng. Mở cửa phòng ra, tôi đóng rầm cửa lại, nhốt mình ở một góc mà khóc. Tôi khóc cho đến khi hai mắt sưng húp, giọng khẳn đặc, chóp mũi ửng đỏ, khóc đến khi hết nước mắt để khóc thì mới ngưng. Nói là ngưng nhưng tiếng nấc nghẹn của tôi vẫn vang lên ngắt quãng theo từng nhịp thở dồn dập. Tôi đang ngồi sụt sịt thì chuông điện thoại reo. Liếc mắt nhìn màn hình, thấy số của Linh gọi đến, tôi hít một hơi để bình tĩnh lại sau đó bắt máy.
” A lô, Vi à, mày đang ở đâu vậy? Đã về nhà chưa? Có biết bọn tao đi kiếm mày dữ lắm không, cả mẹ mày cũng lo lắm đấy!” Đầu giây bên kia là giọng nói đầy lo lắng của Linh.
” Ừ, tao biết rồi...”
” Này, có chuyện gì thế?”
” Không gì...”
” Nghe giọng mày là biết có chuyện rồi! Nói đi, đừng hòng lừa dối bố!”
” Tao không sao thiệt mà...” Tôi vẫn cố miễn cưỡng mỉm cười (dù cho nó không thấy), cố gắng nói rằng bản thân mình không sao cả. Câu nói đó không chỉ nói cho Linh nghe mà còn cho cả tôi.
” Không muốn nói cũng được! Nhưng, mày ổn thật chứ?” Câu nói quan tâm nhất không phải là “có chuyện gì vậy?” hay “chuyện gì đang xảy ra vậy?” mà là “mày ổn chứ?”. Về lí thuyết thì nó tương đồng nhưng trên thực tế, người ta thường hỏi “có chuyện gì vậy?” thực chất chưa chắc đã là câu hỏi quan tâm bạn mà chẳng qua đó chỉ là câu hỏi để thõa mãn trí tò mò của họ.
” Không...” Tôi yếu ớt nói ra một từ rồi cả cổ họng chỉ còn đọng lại từng tiếng nấc. Giọng Linh ở bên kia cũng khẩn trương hơn:
” Giờ mày đang ở đâu? Tao sang nhé!”
” Đang ở trong phòng. Mày đừng qua, bây giờ qua không tiện lắm...” Tôi nói một lúc thì ngừng lại bởi tôi nghe bên dưới tiếng cãi vã ngày một lớn kèm theo tiếng đổ bể...
” Xin lỗi...”
” Không sao!” Phong cong khóe môi rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi:
” Về nhà nhé! Dù sao cũng không nên bỏ nhà đi như vậy!”
Tôi gật đầu rồi đứng dậy đi theo hắn. Tôi không hề nghĩ đến một người lạnh nhạt như Phong lại có đủ kiên nhẫn để chờ đợi tôi như vậy. Hắn chờ tôi vui vẻ hơn, chờ tôi khóc cho đã rồi chờ tôi đi theo hắn về nhà. Tôi đi sau lưng Phong, nhìn tấm lưng vững chắc của hắn mà trong lòng thấy ấm áp. Giá như Phong không là của ai. Nếu thế chắc chắn tôi sẽ chạy đến và ôm lấy tấm lưng ấy... Nghĩ tôi háo sắc cũng được, mê trai cũng được, nhưng đó là tất cả những suy nghĩ của tôi khi nhìn Phong. Rõ ràng là hai người xa lạ nhưng tại sao tôi lại thấy thân quen vậy? Cảm giác này lạ lắm. Cứ bứt rứt, bồn chồn sao ấy...
Vừa vào đến nhà, tôi liền trông thấy mẹ khóc đỏ mắt trên ghế sô pha. Phía đối diện là ba đang ngồi trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trọng. Tôi hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
” Ba, mẹ...”
Chưa kịp nói hết câu, ba tôi từ trên ghế bật dậy, đi ra cửa và giáng cho tôi cái bạt tai...
” Mày giỏi thì đi luôn đi! Về làm gì? “
Điếng! Tôi không ngờ! Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy một mặt này của ba. Bộ mặt hung dữ, giọng điệu khắt nghiệt. Từ trước đến nay, trong lòng tôi ba luôn là người đàn ông ôn hòa nhất, dịu dàng nhất, cho dù tôi làm sai cũng chẳng bao giờ xuống tay với tôi vì theo quan điểm của ông: bạo lực không giải quyết được vấn đề.
Tôi ngẩn người. Một bên má ửng đỏ. Nước mắt lại rơi xuống. Mẹ tôi ngồi trên ghế thấy thế cũng vội chạy ra sau đó gào thét lên với ba tôi:
” Anh điên hã! Tại sao lại đánh con bé? Từ nay về sau anh không có quyền đánh con tôi! “
Nói rồi mẹ đứng chắn trước mặt tôi, che chắn như gà mẹ bảo vệ con. Ba tôi cũng không chịu thua, bắt đầu lên giọng cãi lại:
” Con cô? Vậy nó không phải con tôi sao? Hay là con riêng của cô với thằng khác?” Lời nói thốt ra từ miệng ba khiến mẹ giận tái mặt, cả tôi cũng thấy sững sờ. Ngay cả tôi - đứa con gái ba từng cưng như quả trứng mà ba cũng dám nói vậy sao? Tôi còn đang trợn tròn mắt kinh hãi nhìn ba thì mẹ đã tiến tới, giơ tay đánh vào mặt ba cái bốp:
” Khốn nạn!”
” Cô dám...” Ba nghiến răng, trừng mắt với mẹ. Mẹ tôi cũng không chịu yếu thế liền trừng mắt lại với ba:
” Con Vi là con gái anh mà anh dám nói vậy trước mặt con bé sao? Còn nữa, tôi có gì mà không dám đánh anh? Anh ăn nằm với con khác được tại sao không xem lại mình? Cài tát đó là tôi đánh cho anh tỉnh! “
Ngay cả một người phụ nữa hiền lành, yếu đuối như mẹ cũng có thể thốt ra nhưng lời đầy cay nghiệt như vậy. Rốt cuộc tình yêu đáng sợ đến mức nào mà lại làm hai con người thay đổi nhanh như vậy. Từ khi sống hạnh phúc, vui vẻ bên cạnh nhau cho đến khi cả hai mỗi khi nhìn thấy nhau lại thốt ra những lời nói hay những hành động khiến đối phương tổn thương sâu sắc.
” Cô câm miệng cho tôi!” Ba tôi giận tái mặt, hung dữ hét lên với mẹ tôi. Mẹ cũng ngoan cố hét lại:
” Không đó, rồi sao? “
...
Tiếng cãi cọ mỗi lúc một lớn, thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Tôi lẳng lặng bỏ lên phòng. Mở cửa phòng ra, tôi đóng rầm cửa lại, nhốt mình ở một góc mà khóc. Tôi khóc cho đến khi hai mắt sưng húp, giọng khẳn đặc, chóp mũi ửng đỏ, khóc đến khi hết nước mắt để khóc thì mới ngưng. Nói là ngưng nhưng tiếng nấc nghẹn của tôi vẫn vang lên ngắt quãng theo từng nhịp thở dồn dập. Tôi đang ngồi sụt sịt thì chuông điện thoại reo. Liếc mắt nhìn màn hình, thấy số của Linh gọi đến, tôi hít một hơi để bình tĩnh lại sau đó bắt máy.
” A lô, Vi à, mày đang ở đâu vậy? Đã về nhà chưa? Có biết bọn tao đi kiếm mày dữ lắm không, cả mẹ mày cũng lo lắm đấy!” Đầu giây bên kia là giọng nói đầy lo lắng của Linh.
” Ừ, tao biết rồi...”
” Này, có chuyện gì thế?”
” Không gì...”
” Nghe giọng mày là biết có chuyện rồi! Nói đi, đừng hòng lừa dối bố!”
” Tao không sao thiệt mà...” Tôi vẫn cố miễn cưỡng mỉm cười (dù cho nó không thấy), cố gắng nói rằng bản thân mình không sao cả. Câu nói đó không chỉ nói cho Linh nghe mà còn cho cả tôi.
” Không muốn nói cũng được! Nhưng, mày ổn thật chứ?” Câu nói quan tâm nhất không phải là “có chuyện gì vậy?” hay “chuyện gì đang xảy ra vậy?” mà là “mày ổn chứ?”. Về lí thuyết thì nó tương đồng nhưng trên thực tế, người ta thường hỏi “có chuyện gì vậy?” thực chất chưa chắc đã là câu hỏi quan tâm bạn mà chẳng qua đó chỉ là câu hỏi để thõa mãn trí tò mò của họ.
” Không...” Tôi yếu ớt nói ra một từ rồi cả cổ họng chỉ còn đọng lại từng tiếng nấc. Giọng Linh ở bên kia cũng khẩn trương hơn:
” Giờ mày đang ở đâu? Tao sang nhé!”
” Đang ở trong phòng. Mày đừng qua, bây giờ qua không tiện lắm...” Tôi nói một lúc thì ngừng lại bởi tôi nghe bên dưới tiếng cãi vã ngày một lớn kèm theo tiếng đổ bể...
Tác giả :
Shibi